Tình yêu mới chỉ bắt đầu - Minh Khương

Tác giả Bài
anhchangngongao
  • Số bài : 1
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2008
Tình yêu mới chỉ bắt đầu - Minh Khương - 25.11.2008 13:16:27
Đôi khi, tình yêu đến không ai ngờ được, và với những người kiên nhẫn, tình yêu mới chỉ bắt đầu...

Lần đầu tiên tôi gặp chàng trai đó tại thư viện của thành phố. Cao khoảng một mét bảy, tóc đinh nằm, khuôn mặt vuông, sống mũi cao, mắt híp nhưng đôi lông mày thanh tú. Có thể giữa phố ồn ào, có vô tình lướt qua bạn sẽ khó mà để ý được, nhưng giữa một góc bàn nắng vàng rực lả lướt qua những tàn cây xanh mướt, trông anh chàng đó mang một vẻ đẹp kì diệu.

Tháng tám, nghĩa là thi thử, tốt nghiệp, đại học, cao đẳng, thậm chí cả kì thi… lại tốt nghiệp cũng đã qua thì một sự thật dĩ nhiên là bạn chẳng cần phải nài lưng giữa cái nắng gắt ba mươi tám độ trong cái thư viện hừng hực này để học. Không phải học sinh “trên -12”, thì anh ta là ai nhỉ?

Tôi bắt đầu tò mò về anh ta, chưa quá hai mươi tuổi thì chẳng thể nào là sinh viên đại học cặm cụi ngồi hoàn thành luận án cả. Trái lại, anh ta thường ngồi rất lâu ở dãy bàn gần sát cửa sổ, hướng thẳng ra liễu rũ (là vì nhìn cành lá nó rũ rượi đến tội nghiệp nên tôi “tạm” đặt tên nó như thế). Không hiểu sao, càng nhìn tôi càng thấy thu hút. Cho đến khi, hình như cảm nhận một ánh mắt lộ liễu đang nhìn chằm chằm mình, chàng trai đó ngẩng mặt lên. Hai ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau, và rồi... tôi lúng túng nhìn sang hướng khác.

Đã hơn một tuần tôi làm partime là quản thư ở đây, trong bảy ngày đó vào đúng một giờ cố định: 9h30 phút, anh ta đều xuất hiện, cầm theo một quyển sách và lặng lẽ ở cái góc của mình.

Tôi phát hiện ra mình bắt đầu có một ‘thói quen’ mới, là thích thú ngắm anh ta khi đọc sách. Bạn biết đó, tháng tám mà, giữa cái thư viện rộng hơn một trăm mét vuông thế này chỉ có hai con người: tôi – “thủ thư” và hắn – lầm lì với cuốn sách của mình, thì còn cái niềm vui nào hơn cảm giác “theo dõi” ai đó.

Đến ngày thứ bảy, chúng tôi đang tiếp tục những suy nghĩ riêng của mình thì anh ta ho lên một tiếng khàn đục. Rồi giữ cặt cổ mình, ngăn không cho ho nữa. Tôi luống cuống vội bưng một ly nước đến cho anh.

Anh ta nhìn tôi, rồi đón lấy ly nước, gật đầu cám ơn. Rõ ràng, anh ta đang rất khó nhọc vì một cơn đau nơi cổ họng. Gỡ trong túi ra một viên thuốc và uống, một lúc xong xem đã khá hơn, anh ta lại tiếp tục… cúi mặt xuống đọc sách. Điều này làm tôi hơi thất vọng, thật ra như tôi hình dung ít nhất anh cũng nên nói: “cám ơn bạn” và có thể hỏi han gì thêm, một tình bạn mới có thể bắt đầu lắm chứ?

Nhưng không! Tôi đứng như trời trồng đúng năm phút, không hề có dấu hiệu là anh ta sẽ-có-một-chút-thành-ý nào, tôi bất lực bỏ đi, không dấu chút thất vọng. Chàng-trai-thư-viện của tôi, quả thật gỗ đá quá!

Mười một giờ trưa, khi tôi bắt đầu sắp xếp lại thẻ thư viện để đóng cửa, thì anh ta đóng sách lại, cũng sửa soạn ra về. Đi ngang qua bàn quản thư, anh ta nhẹ nhàng đặt lên một mảnh giấy rồi… hấp tấp đi thẳng. Tôi cầm mảnh giấy lên: “Cám ơn bạn!” kèm theo một icon chibi rất dễ thương.

Tôi bật cười, cũng không tệ như tôi tưởng.

Sang ngày thứ mười thì ngoài quyển sách dày cộm, cuối cùng, anh ta cũng chịu mang thêm một thứ khác, máy tính xách tay. Tôi thì online suốt rồi, lại ngồi ngay ở bàn quản lý nên khi anh ta vào wifi, dĩ nhiên tôi “nắm quyền kiểm soát” hết.

Tôi nảy ra một ý định trêu anh ta, liền nhấn vào case quản lý, gửi một warning mess: “Đề nghị quý khách hàng không truy cập những trang web đồi trụy!”

Một giây sau đó, ở đầu màn hình phía bên kia, anh ta giật bắn người, ngó nghiêng xung quanh rồi… bấm khởi động lại. Tôi bật cười thành tiếng, anh chàng sửng sốt quay người lại, và cuối cùng đoán ra đây là trò của tôi. Mặt hắn giãn dần rồi nhìn tôi mỉm cười, lắc đầu tội nghiệp.

Khi anh ta truy cập lại, cũng có ý định xin lỗi đã làm anh một phen hú vía. Tôi gửi: “Xin lỗi bạn, mình chỉ định chọc cho vui thôi. Y!M mình là: flying_petrel. Nếu có nhã ý, mình đợi bạn!”

Tôi không nghĩ mình tôi táo bạo đâu, vì chính xác là ít giây sau đó, một cái nick vào buzz tôi ngay:

“Rokr198x: Chào người suýt nữa làm cho tôi... rụng tim”

“Flying_petrel: hihi, xin lỗi.”

Ít phút sau, Rokr198x gửi tiếp một message:

“Rokr1988: thật ra không cần xin lỗi đâu vì không nhờ vậy mình đâu có được… nói chuyện với bạn!”

Ô! Vậy là anh ta cũng để ý đến tôi mà.

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện linh tinh, từ gia đình, học tập, đến những chuyện vẩn vơ nhất quả đất (khi mà không lôi đâu ra chủ đề nào để nói chuyện nữa).



... anh - một người câm chỉ giao tiếp với nhau qua chat...



Sau hay ngày “khẩu chiến” trên mạng. Tôi biết về chàng: Tên là Bách. Bách năm nay 19 tuổi và… đã nghỉ học.

Khi đã thân nhau hơn, Bách đã kể cho tôi nghe lý do cậu ấy chưa bao giờ bắt chuyện với tôi, từ lần cám ơn tôi đã giúp khi cổ họng Bách bị đau, cho đến những lần gặp tôi trong thư viện, cậu ta chỉ vẫy tay chào và cười. Lý do thật đơn giản: “Mình bị câm”

Một câu ba từ, hiện lên trong khung chat trên màn hình, lạnh lùng đập vào mắt tôi.

Một phần tư giây sau đó, tôi mấp máy môi: “à, ra là vậy” và hai bàn tay đông cứng. Không biết phải làm gì, nói sao.

Bách gửi một tin cuối cùng: “Bạn đừng áy náy, mình đã quen rồi mà. Hẹn gặp ngày mai nhé” rồi sing out.

Tôi biết là Bách đang nghĩ tôi kì thị hay thương hại cậu ta. Tôi định giải thích rồi nói tiếp một điều gì, nhưng thật sự không biết. Tôi thậm chí còn không rõ là mình có thật sự đáng tiếc cho cậu ta nữa không.

Một ngày sign in tháng tám, lần đầu tiên tôi nghĩ ngợi về một người con trai.

Sáng ngày hôm sau, 9h30 phút, Bách vẫn đến như một thói quen cũ. Khi cậu ta ngồi xuống ghế, tôi tiến đến gần và đập nhẹ vào vai cậu. “Hey!” Bách ngẩng mặt lên, tròn xoe mắt nhìn tôi

“Mình đang muốn đọc một quyển sách nào đấy, cậu có cuốn nào cho mình mượn không?”

Bách lúng túng, không biết trả lời tôi như thế nào. Cậu ấy giơ tay dùng ra kí hiệu nhưng tôi không hiểu nổi. Cuối cùng, tôi nghĩ ra một cách đơn giản: Hai chiếc laptop để đối diện nhau. Và cả hai chúng tôi cùng sign in.

Rokr198x: Cậu thích đọc thể loại nào?

Flying_petrel: ừm… loại nào nhẹ nhàng ấy, tùy cậu (Tôi trả lời vậy vì sự thật thì đây chỉ là cái cớ để tôi tiếp xúc với cậu ấy thôi)

Rokr198x: tản mạn thì có nhiều lắm, gần đây thì tớ đang đọc “Trái tim của sói”, và “Gia đình ngọt ngào của tôi”, không dày lắm, cậu đọc không tớ có sẵn trong cặp đây.

Và rồi, tôi mang hai quyển tiểu thuyết – thứ ‘xa xỉ’ trong vòng mười tám năm qua về nhà đọc. Tôi để ý, ở hai nếp gập Bách hay ghi thời gian mua sách, cảm nhận khi đọc xong và có những icon rất dễ thương. Rõ ràng, cậu ấy có một tâm hồn rất dịu dàng giấu đằng sau khuôn mặt lầm lì đó.

Tôi thử đọc, thật kì lạ, tôi lần giở từng trang sách và yêu thích nó từ lúc nào không biết.

Những ngày sau đó, chúng tôi duy trì một mối quan hệ thật kì lạ. Hai con người lặng lẽ ở hai góc phòng, giữa không khí ban trưa nóng hừng hực đó, hai khuôn mặt vẫn nhìn vào máy tính, lâu lâu lại cùng nhau bật cười. Không một tiếng nói, chỉ những câu chữ thay lời thể hiện..

Nhưng xét về bản chất, tôi không phải người im lặng. Những sở thích mới tạo (đại loại như đọc sách hay cùng Bách nhâm nhi ly cà phê chẳng hạn) thường chỉ tạo cảm giác thích thú lúc ban đầu. Những ngày sau đó tôi bắt đầu chán. Rõ ràng, những lần “offline” đi bên nhau, có muốn chúng tôi cũng không trò chuyện được gì. Tôi rơi vào cảm giác hụt hẫng, tôi biết Bách quý tôi, tôi cũng mến cậu ấy. Nhưng ngoài những cuốn sách trao tay, những lần sign in, thì một cái nắm tay bất chợt không làm tôi thấy đủ.

Tôi chờ đợi, cho đến ngày làm việc cuối cùng. Một ngày cuối tháng tám – trước lúc tôi xin nghỉ để bắt đầu vào nhập học, tôi chờ đợi Bách online để thông báo điều này.

“Flying_petrel: Này, ngày mai tớ nghỉ làm rồi”

“Rokr198x: Cậu vào học lại à?”

“Flying_petrel: ừ”

Chờ một lúc sau, Rokr nhắn lại. “Rokr198x: vậy à..”

Chỉ đơn giản như thế. Tôi về nhà trong sự thất vọng tột độ. Những ngày sign tháng 8 đầy những mong đợi. Có lẽ tôi không thuộc về thế giới của Bách, mãi mãi.



... liệu có thể nảy sinh một tình yêu?


Một tuần sau, tôi nhập học. Điều tôi bất ngờ nhất, là một bức thư từ cô… quản thư. Cô gọi cho tôi bảo: “Có một cậu con trai nhờ cô chuyển một bức thư cho con, ngoài bì ghi là “flying_petrel”. Có phải của con thì đến nhận nhé.”

Tôi lật bức thư ra. Những dòng chữ đều đặn viết bằng mực xanh:

“Chào Petrel.

Cậu biết không, lần đầu tiên mình vào thư viện mình đã rất chú ý đến cậu đấy. Một cô nhóc trẻ măng lại chịu ở một nơi vắng hiu như vậy, cách cậu cười, ngồi ngịch với đống giấy bút, lâu lâu lại nhìn ra cửa sổ ngắm nghía. Đó là lý do mà mình hay tới lại thư viện, và im lặng... bên cậu.

Cách đây hai tháng, Bố mẹ muốn đưa mình đi phẫu thuật thanh quản để lấy lại giọng nói, kết quả chỉ 5-5. Mình sợ thất bại nên mình chạy trốn đến đây. Mình ghét hy vọng rồi lại thất vọng. Rồi… mình đã gặp cậu.

Có rất nhiều lý do để mình muốn được gặp cậu, nhưng mình lại sợ cậu chỉ vì sự cảm thông mà bên mình. Mình muốn nói, nhưng lại thôi, lại muốn… và rồi lại thôi…

Mình đã quyết định sẽ đi phẫu thuật! Trong 5 phần thành công đó, cậu đã mang lại hy vọng cho mình. Và nếu cuộc đặt cược này thành công, liệu cậu có đợi mình để khi trở về, mình sẽ tự tin đối diện với cậu và nói, bằng giọng nói của chính mình ba chữ kì diệu đó không?”

Khi đọc xong bức thư đó, mắt tôi ứ từng giọt nước mắt. Bạn phải chăng đang tự hỏi liệu tôi sẽ đợi?

Có chứ, làm sao có thể kết thúc như thế được khi mà với những người kiên nhẫn yêu nhau, thì tình yêu mới chỉ bắt đầu!


Minh Khương ( KÊNH 14)