Nỗi Lòng Của Vạc
Cánh vạc bay giữa trời lộng gió
Muốn tìm quên sao khó quá người
Tri âm tri kỷ trong đời
Làm sao quên được tiếng cười vô tư
Vạc chuyên chở ảo hư về mộng
Để trần gian tiếng vọng ân tình
Tình ta như bóng với hình
Dù sông ngăn trở vẫn gìn dấu yêu
Vạc mãi miết trong chiều vỗ cánh
Vượt trùng dương dư ảnh phùng tương
Trĩu nặng một nỗi vấng vương
Lệ nhoà giăng mắt lạc đường nhân gian
Chồn chân chốn địa đàng cổ tích
Vạc gột sạch vết tích đau thuơng
Trầm mình trong suối ngàn hương
Vạc như sống lại giữa vườn tình yêu.
Love
( Chà, lâu quá mới gặp lại Thuỵ Du hén. Thuỵ Du ghé thăm là mừng rồi còn quan tâm hỏi Lớp có "Khoẻ hôn' làm gì chứ. Thuỵ Du kể chuyện "về với người ta" cho Lớp nghe với mơi mốt "bắt chước" ha
)