Em Là Gió Thoảng
Thơ anh dở nhưng tình không dở
Vẫn thiết tha trăn trở vì em
Em nghe mưa rơi rớt ngoài thềm
Là nỗi nhớ rũ mềm cả dạ.
Anh muốn đôi ta trở thành xa lạ ?
Giữa dòng đời lướt vội vã qua nhau ?
Để yêu thương trở thành những niềm đau
Và mãi mãi chẳng có nhau anh hở ?
Lời anh nói em nghe tim tan vỡ
Lòng nghĩ suy đi hay ở , rối ren..
Em rong rêu mang phận số nghèo hèn
Nên chẳng dám đua chen nơi lầu cát.
Em chỉ có mái nhà tranh rách nát
Cùng cây đàn đưa tiếng hát ru anh
Em ru anh mơ mãi giấc mộng lành
Vì em biết em trong anh - gió thoảng.
Love
Có lẽ nào anh đa sầu đến thế
Từ bỏ một người không thể bình yên
Để tâm tư mang nặng nỗi ưu phiền
Muốn gió lặng, nhưng đời đầy bảo tố
Em cho anh tình yêu và đau khổ
Tháng năm qua rồi, nỗi nhớ vẫn chơi vơi
Chút dư âm, hương vị ở đâu rồi?
Ngày qua ngày, có mấy người thấu hiểu
Chim lẻ bạn trong ráng đỏ trời chiều
Bên biển vắng hoang liêu bờ bến cũ
Những yêu thương đã trao đi nào đủ
Đưa em về lối mộng lúc xa xưa
Dìu nhẹ bước, lướt qua những hàng dừa
Tiếng nói cười cùng đong đưa trong gió
Em nơi đâu thì tình anh ở đó
Tận đáy lòng mong hạnh phúc về em
Những dòng thư anh viết đã cũ mềm
Đo nỗi nhớ bằng nhạt nhoà nét mực
Ngọn nến hồng trong tim luôn sáng rực
Đợi em về... ta sẽ mãi thành đôi.
--------------------------------------
Nhờ hôm nay rảnh rỗi
Đến chào hỏi Love đây
Lâu lâu được một ngày
Mong người đừng giận nhé!