Món quà giáng sinh
blackpassion 30.11.2008 08:42:59 (permalink)
Chào cả nhà, câu chuyện này mình bắt đầu viết vào mùa Giáng sinh 2 năm trước , lần đầu viết lách nên chắc sẽ còn nhiều sai sót , rất mong nhận được ý kiến đóng ghóp của các bạn :)

Món quà Giáng sinh


Tôi thực sự không chắc câu chuyện này bắt đầu từ đâu; lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hay là nhiều tháng trước . Đó vẫn là một bí mật, hoặc ít ra cũng coi như là 1 điều huyền bí .Nhưng câu chuyện tôi sắp kể hoàn toàn không phải chuyện cổ tích ,nó có thể bao gồm một vài sự kiện khác thường, nhưng dứt khoát không phải chuyện thần tiên hay phép màu gì đâu nhé ! Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu từ buổi gặp gỡ, sau đó sẽ xem xét tới những chuyện khác.

Tôi là một chàng trai 24 tuổi… Mà thôi , đây không thể coi là một lời giới thiệu hấp dẫn! Người ta vẫn hay sử dụng những trạng từ chỉ thời gian và nơi chốn vv và vv… Vậy thì, đó là một chiều thứ 6 mùa hè tuyệt vời , trong nhà sách mát mẻ và sạch sẽ, giữa những dãy kệ bày sách xinh xắn , một cô gaí đang chăm chú đọc .Vâng, một cô gái dễ thương thì không thể nào lại không lọt qua mắt tôi (đấy là cách nói màu mè thôi) tôi vốn có thói quen quan sát người khác, chỉ là sở thích, không có dụng ý gì. Cô ấy xinh xắn, mặc áo thun màu xanh da trời với váy ngắn, giày ba-ta trắng. Không tồi chút nào ! Ý tôi là cách ăn mặc như thế là ổn, trong cách nhìn nhận của tôi; vả lại cô ấy có khuôn mặt dễ thương, thế là đủ! Cô ấy hơi có vẻ chăm chú kỳ lạ, với 1 cuốn sách tranh, về gốm cổ ; tôi nói kỳ lạ là vì cô ấy dường như vui mừng khi chăm chú xem sách. ( Tôi thường nhăn nhó hoặc phơi bày ra 1 bộ mặt ghê ghê những lúc say sưa với cuốn sách mình thích !).

- Xin lỗi….

Một phụ nữ lách qua tôi, và thế là tôi đành phải nép vào 1 bên để nhường đường. Tôi vẫn luôn tự hỏi sao người ta không nới rộng khoảng cách giữa các kệ nhỉ ! Bạn thử nghĩ xem, mỗi ngày phải chịu đựng 2 lần kẹt xe vào những giờ cao điểm rồi, lại còn thêm kẹt lối đi ở một nơi lẽ ra rất yên ả này ! Thật quá đáng !

Khi đã xong xuôi vụ nhường lối, thì tôi không thấy cô gái mình vừa quan sát đâu nữa. Cũng chẳng sao, đó chỉ là thói quen, tôi không thật sự quan tâm, chỉ đơn thuần là thói quen thôi, những thứ đẹp đẽ vẫn thường dễ dàng đập vào mắt tôi như vậy ! Mấy thằng bạn gọi tôi là “ lập dị”, tôi chấp nhận điều đó, vì cũng không sai sự thật là mấy, tôi có cách nhìn nhận sự việc không giống đa số những người xung quanh mình, đơn giản chỉ là thế ! Tôi đi dạo vòng vòng qua khu vực sách Văn hoá -Nghệ thuật, tìm một cuốn giới thiệu về những làng nghề truyền thống, đó là quà sinh nhật cho một người bạn. Cũng không mất nhiều thời gian, tôi lấy 1 cuốn dày khoảng 200 trang, có bìa đẹp, nội dung thì tôi không quan tâm.

Sau vài vòng dạo qua những khu vực sách khác, lấy thêm vài cuốn truyện tranh , trả tiền, tôi ghé quầy nước mua 1 lon coca. Thứ sáu , nên nhà sách không quá đông đúc. Đây là 1 nhà sách lớn, và bán đủ thứ , không chỉ có sách. Tầng 1 thì đúng là toàn sách , nhưng tầng 2 có 1 siêu thị nhỏ, 1 quầy nước giải khát và tầng 3 là khu vui chơi , nơi mà trẻ em thì chơi với những máy chơi games ; người lớn cũng vậy ! Thỉnh thoảng cuối tùân tôi vẫn dắt theo hai đứa cháu lên chơi đua xe ở đây, cũng là một cách giải trí lành mạnh, tuy hơi tốn thời gian và khá mệt, vì cháu tôi - cũng như những đứa trẻ khác- không thích ở yên một chỗ ! Lúc này tôi đang ngồi một mình, trên bàn là lon coca và mấy cuốn sách, và trong tay tôi là chiếc điện thoại di động .Tôi vẫn có thói quen bấm điện thoại khi tay chân rảnh rỗi, và mỗi lần như thế kiểu gì cũng gọi cho Cá sấy, thằng bạn thân của tôi, chỉ để hỏi xem nó có thời gian đi uống với tôi cuối tuần hay không. Thường là tối Chủ nhật chúng tôi lại gặp nhau ở 1 quán Bar nhỏ, chơi nhạc Flamengo, chúng tôi nói chuyện phiếm, công việc, xe cộ, bóng đá ,và tán nhăng tán cuội về phụ nữ, những cô gái công sở, sinh viên , hoặc gần hơn là mấy cô phục vụ quán .Bây giờ đang là 6h chiều thứ Sáu , vậy thì quên chuyện tôi vừa kể đi, tôi đang ngồi trong nhà sách và cô gái áo xanh thì đang bước tới đằng kia ! Thật ra cô ấy lại gần cái bàn trống cách tôi chừng một hai mét gì đó . Một ly nước cam bên tay trái và chừng vài cuốn sách bên tay phải, bình thản ngồi xuống , lấy sách mới mua ra , vừa uống nước vừa đọc. Trông cô nàng thật xinh khi chăm chú như vậy. Nhìn ở khoảng cách này, và không có nửa tá người chen chúc bên cạnh, thì nàng có vẻ bé nhỏ, tôi ước chừng không cao quá 1m60, tóc cột cao , vầng trán rộng và toát ra một vẻ hiền hậu dễ chịu, chứ không phải kiểu “ sân bay Tân Sơn Nhất “ hoặc “ vầng trán Lenin” …. Chăm chú thật đấy ! Cứ như xung quanh không có gì để quan tâm . Tôi thì hay nhìn ngó lung tung mỗi khi đọc sách ở chốn công cộng. Mà tại sao tôi lại để ý một cô gái như thế ? Cô ấy xinh, thế đấy, những cô gái xinh kiểu gì cũng gây ra một thứ sức hút với người khác phái. Và tôi thì là một chàng trai 24 tuổi . Tôi nhìn con gái vì đó là bản năng. Mặt khác, tôi là một gã độc thân, hoàn toàn không chút vướng bận, thậm chí không bạn gái. Thật ra thì tôi chia tay với cô bạn gái gần nhất cũng 6 tháng trước. Sau 3 tháng quen nhau, người nọ không tìm thấy điều mình mong đợi ở người kia, thế rồi cô ấy gặp “ người đàn ông của đời mình”- như cách cô ấy gọi- và rồi theo anh ta xây tổ ấm.Tôi mất một vài tuần cảm thấy trống vắng, sau đó thì chẳng bận tâm gì nữa, có thể đó chưa phải là tình yêu!

Chuông điện thoại của cô gái reo, và vì đang quan sát nàng nên tôi tình cờ nghe nàng trả lời điện thoại. Chúa ơi ! ( tôi không có tôn giáo, chỉ là một câu cảm thán ) Giọng nói ngọt quá, cực kỳ nữ tính và nhẹ nhàng nữa, rồi cái cách trả lời điện thoại với nụ cười xinh thế kia ! Cô nàng nhìn qua phía tôi, có lẽ chỉ là vô tình, nhưng tôi vội cúi xuống lon nước ngọt , làm một ngụm lớn . Và vì uống vội uống vàng , tôi bị sặc. Nàng nhìn tôi, lần này chắc là nhìn thật sự, vì tò mò, bạn biết đấy phụ nữ thường có mối quan tâm đặc biệt tới những gì ồn ào xung quanh ! Thật đẹp mặt, vì sau cơn sặc lại đến ho!Tôi quay mặt đi, che miệng , và làm 1 tràng , mặt nóng ran . Và, 1 cái khăn giấy được đưa tới trước mặt tôi:

- Cảm ơn, tôi ngước lên nhìn và cười ngượng.

Tôi lau mặt, còn nàng che miệng cười. Thật là tự nhiên, cứ như chuyện thấy một thằng đần bị sặc nước ngọt sảy ra hàng ngày ! Sao cũng được, tôi đã lỡ trình diễn khá ấn tượng, nên chỉ biết cười ruồi .

- Cảm ơn . Tôi nhắc lại. Tôi nuốt phải 1 con muỗi, tôi bắt đầu bịa đặt, và không ngon lành gì, như cô thấy …

- A ! Một con muỗi xui xẻo .Nàng mỉm cười. Anh có thể vui lòng cho tôi xem qua cuốn sách, nàng chỉ cuốn Làng nghề truyền thống tôi để trên bàn.

- À vâng, tôi lấy sách đưa cho nàng.

- Tuyệt ! Tôi đang làm tiểu luận về nghề gốm, nàng giải thích, và đó là một nghề truyền thống, anh biết đó.

- À vâng ( lại cái câu nói ấy, không phải là “ Vâng đương nhiên tôi biết chứ “ hay “ Rõ rồi, tôi có đọc về nghề gốm “ hay đại loại như vậy!).

Thường thì tôi không mấy lúng túng trước phụ nữ khi tôi chủ động, nhưng bắt đầu hội thoại trong tình huống này thì miệng lưỡi tôi tỏ ra khá lì lợm, không trơn tru như mong đợi ! Nàng xem qua cuốn sách, rồi đưa trả tôi với một cái nhún vai :


- Sách trình bày đẹp, nhưng hơi ít thông tin, chỉ toàn là ảnh. Anh quan tâm đến nghề truyền thống nào ?

- À, thật ra thì tôi mua cho một người bạn. Tôi không rành về sách kiểu này .

- Ô la la , vì thế mà anh chọn một cuốn sách có bìa đẹp và trình bày bắt mắt.

Tuyệt, nàng đọc được suy nghĩ của tôi!

- À vâng, bạn tôi thích những gì đẹp đẽ, cô biết đấy.

- A ! Tôi hiểu , nàng mỉm cười, rồi im lặng nhìn tôi như đang quan sát một cái gì đó khá thú vị, một con công đang múa chẳng hạn!

Tôi đang bối rối thì chuông điện thoại reo, của cô gái .

- Vâng em nghe, giọng nói êm và mềm mại như cái gối nhồi lông ngỗng ! Em hiểu rồi, em có thể đi xe bus, không sao đâu ! ( nhăn mặt) Thôi nào, anh cứ lo cho cái xe của anh đi, em ổn mà, bến xe bus ngay trước nhà sách. Ok, vậy gặp anh sau , chào nhé !

- Tôi không định tò mò, nhưng…

- À , không có gì, bạn tôi hẹn đón tôi lúc 7h nhưng anh ấy hỏng xe giữa đường, và lại bị kẹt cứng trong 1 con hẻm đông đúc , tôi sẽ đi xe Bus về. Vậy thì, chào anh nhé, nếu không bắt xe bây giờ, nàng liếc đồng hồ, thì phải chờ thêm nửa tiếng nữa .

- Nhà cô ở đâu, tôi có thể chở cô về.

- Không sao đâu, phiền anh lắm, vả lại tôi muốn chạy quanh thành phố 1 vòng , đi xe bus cũng hay, chạy chậm nên có thể quan sát được nhiều thứ.

- Thật sự không phiền đâu, tôi cũng rảnh, vả lại , cái khăn giấy, tôi muốn cảm ơn cô….

Hình như tôi tỏ ý giúp đỡ quá hào hứng khiến nàng cảnh giác :

- Ồ , thực sự là tôi cũng có ý định ngồi xe Bus 1 bữa. Nàng lại liếc đồng hồ 1 cái , rồi đứng dậy, cười rất duyên :

- Thế, chào anh nhé !

- Đi đường cẩn thận…

- Cảm ơn.

Thế rồi nàng đi , vậy đó, rốt cục cũng chỉ là một cuộc gặp thoáng qua, mà nàng thì xinh thế ! Tôi uống nốt ngụm coca cuối cùng rồi cũng đứng dậy , ra về.

Chúng tôi chưa kịp hỏi tên nhau .

( Còn tiếp...)

P[im]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2008 13:14:28 bởi blackpassion >
#1
    blackpassion 02.12.2008 10:23:04 (permalink)
     
     Món quà giáng sinh
    ( tiếp theo)
    Cuộc gặp mặt “éo le” với cô gái áo xanh trong Nhà sách đã trôi qua nhiều tuần , tôi vẫn nhớ rõ gương mặt, nụ cười, cử chỉ và giọng nói của cô. Thật sự là tôi đâm băn khoăn xem liệu có phải tôi thích cô nàng rồi ? Nhưng rồi tôi cho rằng đó chỉ là một ấn tượng đẹp thôi. Tôi vẫn thường thích quan sát người khác, và thích thú mỗi khi gặp một khuôn mặt đặc biệt đó thôi! Vả lại lâu rồi tôi không để ý một cách nghiêm túc tới phụ nữ , kể từ sau vụ chia tay nhẹ nhàng với Hồng Hoa, cô người yêu cũ nửa năm trước. Tôi đã có một bài học thù vị sau mối tình này , đủ sâu sắc để không dễ dàng ‘rung rinh’ con tim
    Tôi và Hồng Hoa quen nhau trong một buổi tiệc của bạn bè., để rồi nhanh chóng cạp đôi khi phát hiện ra một số sở thích giống nhau.Và những buổi chiều tháng 11 ấy chúng tôi sánh đôi trên chiếc Vespa cổ màu vàng cỏ úa rất đỗi gắn bó .Hồng Hoa đẹp, ăn mặc hợp thời trang, và giao tiếp cực kỳ ! Ban đầu chỉ định quen cho vui, có người đẹp ngồi sau xe chạy vòng vòng thành phố hay sóng sánh bên nhau trong các buổi tụ tập bè bạn thì còn gì bằng ! Nhưng rồi chính Hồng Hoa lại đòi yêu tôi cho bằng được. Tôi nhớ là đã cảnh cáo nàng rằng tôi không phải mẫu người yêu lí tưởng, tôi vô tâm , tôi ‘lập dị’ và tôi dành thời gian cho gia đình, bạn bè nhiều hơn là cho bạn gái , nàng vẫn khăng khăng rằng em với anh giống nhau nhiều sở thích, rằng bạn bè em ai cũng khen chúng mình đẹp đôi… vv và vv…Thế đấy, phụ nữ ! Nếu bạn cầu xin tình yêu của cô ấy thế nào bạn cũng chỉ nhận được một gương mặt lạnh lùng nhưng nếu bạn can ngăn cô ấy , và nói với nàng rằng yêu anh em sẽ đau khổ, thì kiểu gì nàng cũng khăng khăng là em yêu anh bất chấp gian nan, rằng anh mới chính là lẽ sống của em… vv và vv ….

    Vậy , chúng tôi là một đôi ! Những chuỗi ngày có nàng thật sự vui , vì nàng nhiều bạn bè, thích tiệc tùng, không quên lôi tôi theo để tháp tùng nàng và nghe những lời ngợi khen rằng chúng tôi thật là ‘một cặp trời sinh’!

    Đêm Noel năm trước, tôi chia sẻ niềm vui đêm Chúa Giáng sinh với Hồng Hoa. Nàng và tôi ngồi giữa ánh nến lung linh, và tôi thích thú nhìn nàng nhắm mắt chắp tay nguyện cầu, sau đó Hồng Hoa cứ khăng khăng rằng : “ Anh cũng nên ước một điều gì đó, ngày hôm nay sẽ trôi qua không trở lại …. Giáng sinh lần sau sẽ là của năm khác rồi . Nào , nhắm mắt lại như em này, và thầm ước…..một câu chuyện lãng mạn có kết thúc ngọt ngào chẳng hạn, ha ha ha…. “
    Tôi cũng cười theo nàng , rồi vờ nhắm mắt, nhưng miệng lẩm nhẩm đủ lớn để Hồng Hoa nghe được tôi nói : “Ước gì Giáng sinh năm sau tôi có một chuyện tình lãng mạn, và có hậu nữa chứ ! Kiểu như ‘Sleepless in Seatle’ ấy ! Kể ra thì ước được lên làm sếp thay cho lão trưởng phòng hắc ám thì hơn em nhỉ ?...”

    “Anh chẳng nghiêm túc gì hết ! …”

    Hồng Hoa quay qua vờ đánh tôi , rồi chúng tôi cắt bánh ăn, không quên kèm theo ly rượu vang để gọi là nâng cốc mừng đêm-thần-thánh !

    Đêm đó, Hồng Hoa với tôi sống trọn với tuổi trẻ và niềm vui , nàng thực tế hoá câu nói muôn thuở “ Em thuộc về anh” một cách trọn vẹn và nhiệt tình .

    Ba tháng sau chúng tôi chia tay nhau , chỉ cách ngày Lễ Tình nhân vài ngày, và đám cưới của nàng 14 tháng 2, tôi đi uống với Cá sấy say đến nỗi mấy ngày sau nằm liệt. Vài tuần sau đó, có thể 1 tháng hoặc hơn , tôi ủ rũ , trống rỗng . Nhớ lại còn thấy sợ, đó là những ngày sống vật vờ, mệt mỏi làm sao ! Chắc tôi sẽ kéo lê những ngày buồn tẻ đó nếu không có những người bạn tốt bụng động viên tôi trên bàn nhậu và trong một lần ngồi Chu Bar nghe nhạc với Cá sấy tôi tình cờ thấy cô bạn thân của Hồng Hoa đi vào cùng vài cô gái nữa. Tôi vừa kịp cúi thấp xuống thì họ tới ngồi ở 1 góc ngay gần chỗ tôi ngồi, thực tế là chỉ cách có 1 chậu cọ nhiệt đới um tùm.Và thế là, nhờ cái thói quen buôn dưa của mấy cô gái , tôi vỡ lẽ ra rằng Hồng Hoa đã dối tôi trong một thời gian , có lẽ là tháng ngày cuối của chúng tôi, nàng gặp Minh, chồng nàng bây giờ, trong party cuối năm của công ty, và “đổ” ngay trước những tán tỉnh của anh ta , cũng như vị trí sán lạn của anh trong công việc với nhiều hứa hẹn sẽ giúp đỡ nàng…. Để rồi mỗi tối thứ 7 tôi đinh ninh nàng đang luyện TOEIC ở 1 trung tâm Anh ngữ thì …. Thật sự tôi đã choàng váng trước sự thật ấy , tất cả đều được tính toán chu đáo để tôi tin rằng mình đã bỏ bê, đã làm Hồng Hoa phát chán và chẳng bao giờ chịu hiểu nàng .Thế đấy, đúng là tôi đã bỏ sót nhiều điều ! Tôi cũng còn nghe bạn nàng nói rằng chỉ sau vài tuần kết hôn, Hồng Hoa đã phát chán anh chồng , rồi không ngại so sánh anh ta với tôi, vv và vv…
    Hết ! Với tôi thế là chấm dứt tất cả những tình cảm đẹp đẽ, những nuối tiếc khổ đau khi mất nàng. Tôi cũng chẳng còn bực mình vì bị lừa dối nữa, đơn giản là tôi nhận ra mình không yêu Hồng Hoa nhiều đến mức có thể căm ghét những việc nàng làm để dối tôi và gạt bỏ tôi như gạt tàn thuốc . Tôi chỉ hơi thấy thương hại nàng, và tôi sớm lấy lại niềm vui sống . Tuy nhiên, tôi thấy mình cẩn thận hơn trong những mối quan hệ với các cô nàng , trái tim tôi cũng ít rung rinh hơn, và tôi bắt đầu chơi thể thao ! Ngày nào cũng dành 1 tiếng cho Tennis và cuối tuần thì đàn đúm cùng Cá sấy và bạn bè.Tôi hầu như không để ý tới cô gái nào , cho tới khi gặp em. Và tôi chưa kịp hỏi tên em ! Một cuộc gặp gỡ tình cờ và …chỉ có thế ! Nhưng tôi không quên ngay vầng trán hiền dịu, nụ cười xinh xắn và giọng nói êm ả ấy . Tôi kể cho Cá sấy nghe , chờ hắn vỡ ra cười , nhưng hắn lại nghiêm mặt nhìn tôi , rồi phán :
    “ Cậu bị cú sét rồi !”
    “Là cái quái quỉ gì ?”
    “ Kiểu ‘Yêu từ cái nhìn đầu tiên’, đại loại thế, nói theo ‘ God Father’ thì là Cú sét !”
    Cá sấy bạn tôi cả đời chỉ biết đến 2 cuốn sách văn học ‘Bố già’ và ‘ Thơ ngụ ngôn La Fontaine’ !
    “Nhảm !” tôi cười, lúc ấy cá sấy cũng sằng sặc “Ha ha , thì đương nhiên là nhảm rồi. Cậu không sống thiếu tình yêu được đâu Đầu bù ạ !”

    Đầu bù là tên gọi thân mật của bạn bè dành cho tôi . Còn tên thật của tôi đẹp hơn nhều : Lê Trần Trung Dũng . Mà thôi dẹp vụ tên tuổi đi, tôi đang nóng máu với câu nói của Cá sấy và phản bác :
    “ Cậu đừng nói liều, tôi chỉ thấy cô ấy xinh, vậy thôi. Ai biết đằng sau nụ cười của cô ấy ẩn chứa những gì …. Và đằng nào thì cũng chẳng có gì sảy ra, chẳng ai biết ai…”
    “OK, tuỳ cậu.Tôi thấy sao nói vậy. Mà quên @# chuyện bồ bịch của cậu đi ! ( Cá sấy văng tục nghe rất đểu ) Giờ mình uống mừng chiến thắng quan trọng của Rossoneri ! Xong hàng nào !“
    “Xong hàng !”
    Ấy là cách chúng tôi gọi cái sự cạn li . Chẳng hiểu thằng nào trong đám bạn tôi nghĩ ra câu ấy, nó có vẻ bôi bẩn “ sự trong sáng của tiếng Việt”, nhưng quen lệ rồi, khó bỏ !

    Chúng tôi uống vài li rồi ngồi im nghe nhạc Flamengo, hoặc “ buôn chuyện kiểu đàn ông “. Những tối Chủ nhật của tôi vẫn trôi đi như thế !

    ( Còn tiếp )
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2008 13:13:37 bởi blackpassion >
    #2
      blackpassion 05.12.2008 13:10:20 (permalink)
      Món quà Giáng sinh

      ( tiếp theo)

      -Nghe này, Cá sấy nói , cậu không thể cứ đi tìm kiếm một người mà cậu chỉ gặp chớp nhoáng như thế ! Biết đâu chừng cô ta là một con bé hâm hâm thì sao?Cậu đang làm một việc phí thời gian. Ngoài ra có thể cô ấy có bạn trai rồi, cậu làm gì được nào? Ấy chỉ là hai trong vô vàn khả năng…
      - Thôi thôi thầy dùi, có thể tôi hơi hâm, trước giờ các cậu vẫn nghĩ tôi khác người, nên tôi chẳng quan tâm là việc tôi làm điên rồ đến đâu, nhưng tớ không thể cứ lảng đi, hay ngồi 1 chỗ đóan mò như cậu.

      - Ha! Đồ đầu bê tông ! Thấy cậu cứ loanh quanh ở cái nhà sách chết tiệt ấy thay vì đi “ họp” với “ anh em” , tớ thấy tiếc “ tuổi trẻ” của cậu quá . E hèm, cậu biết đấy nếu là vì “chuyện đó” thì nói 1 tiếng, tớ giới thiệu cho 1 em cực kỳ, đẹp gái , chịu chơi, ngón nào cũng biết he he he he…


      - Bố khỉ ! Cậu thì lúc nào cũng “ chuyện đó” với chả “ chuyện ấy”. Mà thôi, cậu chẳng hiểu đâu !


      - @#$h!t*% ….Cá sấy văng 1 tràng, tớ đếch muốn hiểu chuyện lãng mạn của cậu. Tớ chỉ biết là dạo này cậu bội bạc với anh em quá , lần nào “họp” cũng vắng mặt , mà vì sao chứ , vì cậu cứ lếch thếch đi kiếm “ cô nàng áo xanh “ chết tiệt nào đó … Bỏ bê chiến hữu vì chuyện nhảm kiểu đấy , sư bố cậu !

      - Bình tĩnh đã nào , ha ha, đúng là dạo này tớ ít chè chén với các cậu , nhưng không hoàn toàn vì chuyện em áo xanh, tớ mới chuyển sang tập tạ, bia rượu thế sao “ lên cơ “ nổi !

      - @# ! Tớ chịu cậu thôi , Cá sấy lắc đầu , tớ chỉ truyền đạt lại những gì bọn kia muốn “ nhắn gửi “ cậu. Đằng nào thì tối Chủ nhật tớ với cậu vẫn bù khú đều đặn còn gì , hê hê….

      - …



      Chắc bạn đang thắc mắc vì cớ sự gì mà sảy ra “ xung đột” giữa tôi và Cá sấy. Thật ra thì độ 2 tuần nay tôi vẫn dành các buổi tối rảnh rỗi trong tuần để dạo vòng vòng quanh nhà sách , với hi vọng mong manh gặp lại cô gái áo xanh. Thật khó giải thích vì sao tôi lại muốn gặp lại em đến thế, có lẽ là nụ cười tươi tắn , vầng trán dịu dàng hoặc chỉ vì con tim tôi đang ưa phiêu lưu một chuyến. 24 năm đầu của cuộc đời , tôi đã gặp biết bao nhiêu cô gái, trải qua cũng ba bốn cuộc tình , nhưng hầu như nó chỉ giống như thói quen , giống như ta ăn cơm hàng ngày vậy, không ăn thì đói . Những cô người yêu cũ của tôi ai cũng đẹp, cũng giỏi , và đều rất biết cách chăm sóc người yêu, nhưng chẳng ai ở bên tôi lâu… Lí do thì nhiều , nhưng tôi ngờ rằng mình chưa từng biết chăm sóc bạn gái, tôi chỉ có tấm chân tình chứ không biết chiều chuộng phụ nữ , mà ai đó đã nói rằng phụ nữ giống con mèo, thích được nâng niu cưng nựng….. Lối sống, thói quen, và nền giáo dục tôi được hưởng chỉ dạy tôi trở thành một công dân lương thiện vừa phải, thành đạt tàm tạm , tôi tốt nghiệp ĐH với tấm bằng Toàn Bộ Khá ( Trung bình khá ), cũng dễ dàng kiếm được một chỗ làm khá ổn, và tôi có nhiều bạn bè đủ để đàn đúm hàng tuần , tôi chưa bao giờ được dạy cách chăm sóc người khác. Quan tâm thì có, nhưng cái kiểu chăm nom tận tuỵ thì chịu ! Thi thoảng đọc trong sách nọ sách kia , thấy người ta chỉ cho mình làm thế nào lấy lòng phụ nữ, nhưng quả thật tôi chả ứng dụng được mấy, ngoại trừ cái mánh dụ khị bạn gái hôn mình ( tôi học từ Cá sấy ) là thuần thục. Bạn chớ vội cười, tôi biết chẳng có gì để tự hào hết, ở cái thời đại ăn KFC, uống Pepsi, lướt web ở mọi nơi này thì chuyện gì diễn ra cũng nhanh . Bạn có thể dễ dàng kiếm được một cô em xinh tươi ở khắp nơi : party của bạn bè, night club, lớp luyện thi Toeic, quán café thân quen, siêu thị, bể bơi, thậm chí ….bãi gửi xe ! Tôi không có ý định mỉa mai , cuộc sống nó là như vậy, và nhất là khi ta trẻ, ta ham vui…Nhưng thú thật là tôi chưa bao giờ thích một cô gái đến mức đi tìm bằng được thế này. Những gì tôi cảm thấy ở em , dù chỉ qua cuộc gặp ngắn ngủi ấy, thật sự rất mới mẻ. Từ gương mặt, nụ cười, giọng nói đến cái hành động đưa khăn giấy cho 1 gã dở hơi chả quen biết gì ráo , tất cả những gì mà bạn có thể cho là rất đỗi bình thường thì với tôi lại cực kỳ thú vị …. Tôi thực sự mong muốn gặp lại em, nên tối nào rảnh là tôi lại chạy qua nhà sách kia, dạo qua từng kệ sách , không thấy bóng dáng em đâu, chỉ có cô bé thu ngân làm ca tối là luôn ở đó, và nháy mắt với tôi mỗi khi tính tiền cho vài cuốn truyện tranh con nít ( tôi mua về lại quăng cho mấy đứa cháu !). Vậy là , tôi đã có thói quen dạo quanh nhà sách , khi thì một mình, khi thì dắt theo cháu, trông chả khác gì ông bố gương mẫu dẫn con đi mua sắm !

      Chẳng thấy em đâu...


      Mùa hè nhanh chóng trôi qua cùng với công việc bù đầu, không-bạn bè bù khú và bây giờ đã là đầu tháng 12 . Tôi làm nhân viên thiết kế đồ hoạ cho một công ty quảng cáo khá tiếng tăm, điều ấy có nghĩa là thu nhập khá , môi trường làm việc năng động và bị vắt sức lao động như người ta vắt kiệt một quả chanh ! Tôi không muốn phàn nàn gì, công việc của tôi bận rộn chứng tỏ tôi không phải là một thằng đần , vả lại , làm việc chuyên cần là cách tiêu sầu hữu hiệu nhất . Hồi tháng 10 , tôi mất một người bạn. Cậu ta chơi chung trong nhóm bạn từ thời Phổ thông, một tai nạn bất ngờ mang cậu ấy đi…. Sau đó, nhóm chúng tôi gặp nhau được một lần trong đám tang rồi dẹp luôn thói quen đàn đúm nhậu nhẹt. Cái chết của bạn tôi để lại quá nhiều đau đớn. Riêng tôi, tôi cảm thấy hoang mang vô cùng. Một người bạn quen biết suốt gần 10 năm qua , ra đi khi mới sống chưa tới nửa cuộc đời, và chẳng bao giờ trở lại nữa …Tôi cảm thấy như mình mất mát đi không chỉ bạn, mà còn chính cái quan niệm sống “ việc hôm nay …cứ để ngày mai”, ngày mai sẽ là thế nào , thật chẳng biết trước được ! Hôm nay còn ngồi với nhau đông đủ, ngày mai đã thiếu vắng một người…. Tôi lao vào công việc , mặc kệ những cái gật đầu lia lịa và vỗ vai thân thiện của sếp, những ánh mắt nham hiểm của đồng nghiệp , tôi phải làm việc để không suy nghĩ mông lung, để không khơi gợi quá khứ và để cảm thấy mình đang sống . Thói quen đi nhà sách đã được thay thế bằng ngồi máy tính . Duy có tối Chủ nhật là tôi chịu xa nó để nhâm nhi một ly brandy với Cá sấy, chúng tôi thường im lặng, gặp nhau để chắc là bạn mình đang sống , gặp nhau để âm thầm chia sẻ cái cảm giác kỳ lạ kinh khủng khi ta bỗng dưng mất đi một điều gì đó mà ta vẫn quen cho rằng sẽ tồn tại mãi mãi….

      Mới đầu tháng 12, không khí Noel đã tràn ngập khắp nơi, nhưng tôi không cảm thấy niềm rạo rực mỗi khi dạo qua những trung tâm mua sắm đông đúc trang hoàng rực rỡ nữa, tất cả đều xa xôi mờ nhạt như cảnh quay chậm của một đoạn phim cũ kỹ … Giáng sinh đối với tôi bây giờ chỉ còn là những mẫu thiết kế tạp chí, bưu thiếp, bao bì …. tất cả đều mang một sắc đỏ kỳ cục , như thể được rút ra từ động mạch của một người nào đó. Tôi hay tưởng tượng thế, mỗi khi làm việc quá sức.

      Ngày Chủ nhật tuần thứ hai của tháng 12, tôi chen chúc trong một đám đông xếp hàng ngoài cửa một show room bán đồ chơi, thực hiện lời hứa mua 2 con Elmo cho hai đứa cháu. Đó là một nhân vật trên kênh giải trí Disney mà cháu tôi rất mê, và nhiều đứa trẻ khác chắc cũng vậy , bằng chứng là dòng người dài dằng dặc đang nối đuôi nhau chờ đến lượt mình mua cho được để tặng bọn trẻ nhân dịp Noel. Số lượng có hạn và chỉ bán duy nhất trong ngày hôm nay, theo như lời quảng cáo trên TV mà cháu tôi đã học thuộc đồng thời nài nỉ tôi đọc lại vanh vách . Tôi đang bực bội quay lại phía sau xem ai đã đẩy mình thì nhìn thấy em. Đúng em rồi, gương mặt thông minh , xinh xắn , mái tóc buộc bổng gọn gàng khoe vầng trán dịu êm , và em đang nghe điện thoại, em không cười nhưng vẫn toát ra nét gì đó tươi vui. Hôm nay em mặc đồ vest công sở , rất thanh lịch , mà sao lại mặc đồ công sở vào Chủ nhật nhỉ ?! Ôi quên đi, tôi phải gọi em , em đang đứng phia sau tôi, cách chừng 5 người. Trời ạ, tôi phải kêu em thế nào đây khi mà lần trứơc chưa kịp hỏi tên ?

      ( còn tiếp)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2008 13:14:02 bởi blackpassion >
      #3
        blackpassion 24.12.2008 17:05:20 (permalink)
        Món quà Giáng sinh - phần cuối
         

        Tôi không hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này nữa . Khi nhìn thấy em, dường như có một làn gió nhẹ lướt qua trái tim , khiến tim tôi xao động , rất đỗi dịu dàng. Tôi đổi chỗ cho một phụ nữ xếp ngay sau tôi trước ánh mắt ngạc nhiên của chị, và cứ tuần tự hoán đổi như vậy, tôi đã lùi xuống gần cuối hàng, đứng ngay phía trước em. Em đang suy tư gì mà gương mặt lại bừng sáng nhường kia !

        - Xin lỗi … Tôi vụng vể đánh thức em , gương mặt em bỗng trở nên nghiệm nghị, nhưng cũng không che dấu được vầng trán dịu dàng và đôi mắt lấp lánh.
        - Vâng?
        - Chúng ta từng gặp nhau rồi phải không nhỉ ?
        - Ơ… trông anh có nét gì đó quen quen, Tôi xin lỗi, em mỉm cười , nhưng quả thực….
        - Nhà sách , sặc nước( tôi khẽ nhăn mặt ) , khăn giấy, liệu có gợi nhớ được chút gì chăng ?
        - A! Chờ chút ( gõ gõ nhẹ lên trán ) , có phải anh đã mua một cuốn sách ảnh về gốm cổ , đúng không ?
        Tôi mỉm cười gật đầu, trông em lúc này chẳng khác gì đứa trẻ bắt được con chuồn chuồn sau cả buổi trưa rong ruổi, vui mừng nhưng lại không còn hồ hởi như lúc ban đầu trông thấy con vật có cánh ấy.
        - Anh cũng là fan của Elmo à ?
        - Thực ra thì tôi chờ mua cho mấy người bạn nhỏ. Thế em thì sao , em cũng ở trong “Hội hâm mộ anh bạn màu đỏ hay cười”sao ?
        - Cái tên hay đấy, có thể sau này em sẽ đăng ký làm thành viên của Hội. Em nháy mắt. Còn bây giờ thì em cũng chờ mua cho một người bạn nhỏ. Mà anh có biết vì sao anh bạn màu đỏ lại hay cười không ?
        - Có lẽ là do cái miệng luôn mở rộng ra như là đang cười ?
        - Cũng đúng, nhưng chưa đủ. Một chú Elmo chân chính luôn biết cách đứng dậy, dù anh có cù cho chù ấy ngã lăn ra thì kiểu gì chú cũng sẽ tìm được cách đứng dậy , và cười thành tiếng nhé !
        - Chà, có lẽ tôi sẽ phải tham khảo thêm từ những người bạn nhỏ của mình...

        Tôi đã bắt chuyện với em như vậy đấy, thật dễ dàng phải không ? Có lẽ là do em khá cởi mở, và tôi cũng không muốn phủ nhận là mình có duyên đấy chứ :D

        - Gần tới anh rồi kìa, em nhắc. Lúc này tôi đang xoay lưng lại phía cửa hàng và mải chuyện trò nên không còn để ý mấy vụ chen lấn xếp hàng gì nữa.
        - Nhường cho quí cô trước, tôi né sang bên để cho em có thể len lên phía trước.
        - Cảm ơn anh, mặc dù cũng không nhanh hơn được mấy. Em nháy mắt tinh nghịch rồi bước lên , nhấp nhổm nhìn qua vai người phía trước.

        Rồi cũng đến lượt em, và sau đó là tôi, tôi lấy 2 chú Elmo được đặt trong những chiếc hộp xinh xắn màu đỏ có cột ruy băng kim tuyến màu vàng kèm theo một tấm thiệp Giáng xinh mini. Vậy là hoàn thành nhiệm vụ .
        Nhìn thấy em có vẻ đang đứng chờ , tôi bước tới :

        - Rốt cục cũng xong nghĩa vụ !
        - Gần như là thế ^^
        - À, em tên là gì nhỉ ?

        - Em tên Mai Anh , em cũng chưa biết tên anh ?

        - Anh tên Dũng. Mai Anh có rảnh không, không biết tôi có thể mời Mai Anh một ly café không nhỉ ?

        - Anh đang mời rồi đấy, em cười.

        - Và, em vẫn chưa cho tôi biết câu trả lời ?

        - Audiophile, em chọn địa điểm được không ?

        - Được chứ, anh biết quán đó.

        Và thế chúng tôi tới Audiophile, có thể coi là bắt đầu hẹn hò được chưa nhỉ ? :P

        Quán café nhỏ xinh nằm trên con đường yên tĩnh, khi tôi buớc vào máy hát đang phát bản Boulevard of broken dreams của Diane Krall, giọng ca trầm ấm của ca sỹ hoà cùng đàn piano thành một hợp âm buồn man mác. Mai Anh chỉ cho tôi một chiếc bàn trong góc sát bức tường kiếng mờ , nhìn ra ngoài có cảm giác như trời đã ngả chiều muộn chứ không phải là mới nửa buổi sáng trôi qua. Khi ngồi gần em thế này, chỉ cách 1 góc bàn ,tôi mới nhìn rõ đôi mắt sáng long lanh của em, dường như lúc nào ở trong đó cũng lấp lánh , không hiểu nó phản chiếu ánh sáng từ đâu vì trong quán chỉ có ánh đèn vàng nhè nhẹ. Tôi không dám nhìn lâu , vì như thế thật là thô lỗ, chúng tôi mới chỉ bắt đầu hẹn hò (ấy là tôi nghĩ thế ) được vài phút thôi mà, có thể còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu ngọn ngành.

        Cuộc chuyện trò quán xá được bắt đầu bằng những hỏi han xã giao, làm quen thông thường, nhưng giọng nói dịu dàng của em gợi cho tôi cảm giác như thể chúng tôi đã là bạn bè từ rất lâu rồi, cảm giác thật gần gũi , không một chút ngượng ngùng. Mai Anh hai mươi tuổi, em đang là sinh viên nghành Xã hội học năm thứ hai , em vừa đi học vừa làm thêm vào cuối tuần, đó là câu trả lời cho bộ đồ công sở trong ngày thứ 7 này. Em cởi mở, vui tươi và rất hay cười, có lẽ đó là do bản tính yêu đời của em chứ không phải kiểu cười đưa đẩy hay làm duyên. Chúng tôi chuyện trò được chừng một tiếng thì em xin phép ra về, đầu giờ chiều em đi làm , tôi như ngẩn ngơ , thời gian trôi đi sao mà nhanh quá ! Chúng tôi trao đổi số điện thoại, và một cuộc hẹn mở vào một dịp nào đó, khi “ chúng ta không quá bận rộn và đang trong tâm trạng thích chuyện trò”, đó là những lời em gửi gắm lại.

        Buổi tối, tôi gặp Cá sấy ở Chu Bar, kể cho cậu ta nghe cuộc tái ngộ với “ em áo xanh” và nhận được thêm một lời khuyên chân thành từ chiến hữu :” Đừng bao giờ vì đàn bà mà quay lưng lại với anh em” sau khi càu nhàu rằng thế nào rồi tối thứ 7 tuần sau tôi cũng sẽ mất tích cho mà xem. Tôi chỉ cười.
        Ngày hôm ấy đã trôi qua thật nhanh, tôi chìm vào giấc ngủ sau khi nhận được sms đầu tiên của em chúc ngủ ngon để trả lời cho cái tin nhắn dở hơi mà tôi bỗng cao hứng gửi cho em .

        Mỗi ngày tôi đều nhắn tin cho em, hỏi han linh tinh . Em đang trong đợt thi cuối kỳ , học hành và làm thêm khiến em chẳng có thời gian để hẹn hò, nhưng ngày nào em cũng dành ra nửa tiếng chat với tôi qua sms, càng ngày chúng tôi càng chuyện trò thoải mái hơn, và thói quen ôm Laptop trường kỳ của tôi đã được thay thế bằng việc bấm phím điện thoại để nhắn tin cho em.

        Công việc cuối năm ở công ty khiến tôi quay như chong chóng gặp gió, tôi ngập đầu trong những mẫu thiết kế, bao bì, brochure, có hôm phải ngồi lại làm việc cho tới tận tối mịt, chỉ mong sao cho mau xong việc, tôi sẽ lại vớ lấy cái điện thoại mà bấm bấm.Nhu cầu được sms qua lại cùng em dường như trở nên không thể thiếu được.

        Tối thứ 5 tôi nhận được sms của em khi đang chuẩn bị từ công ty về nhà : “ Liệu anh có đang trong tâm trạng thích chuyện trò không nhỉ ?”

        “ Anh đang có nhiều chuyện muốn kể lắm đây, em thi xong rồi à ?”
        “ Xong hết rồi, Audiophile nhé , em đang ở đó”
        “ Tới ngay :D”

        Khi tôi tới, em đang ngồi ở chỗ cũ, hai tay nâng cái ly đựng đèn cầy lên nhìn một cách chăm chú.

        -Chào em.

        -Ồ, anh đến rồi à . Em đặt cái ly xuống bàn và ngổi thẳng lưng trên ghế. Hôm nay em mặc áo thun màu xanh da trời, mái tóc buộc bổng gọn gàng và đôi mắt vẫn long lanh kỳ lạ.
        - Thi cử tốt đẹp hả em?
        - Vâng, cũng tàm tạm, hi vọng sẽ không bị lỡ mất học bổng, em le lưỡi tinh nghịch.
        - Chà, giỏi giang quá, thời còn sinh viên anh chưa bao giờ phát âm được từ Scholarship đấy !

        -S-C-H-O-L-A-R-S-H-I-P , Scholarship ! May quá, em biết từ này ! Thật ra thì cũng không phải giỏi giang gì đâu, em học đúng nghành mình thích nên cứ thế mà học thôi, không phải cố gắng gì nhiều. À, anh có hay đọc sách không ?
        - Thi thoảng, anh đọc sách in không nhiều, chủ yếu đọc Ebook.
        - Em thì thích đọc sách giấy hơn, cái cảm giác cầm cuốn sách trên tay nó thú vị lắm, hay hơn hẳn việc nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
        - Đúng vậy, đọc sách thì phải cầm cuốn sách mới đúng điệu, tôi cười. Em thích đọc thể loại nào ?
        - Văn học nước ngoài nói chung, đặc biệt thích những cuốn sách viết về phù thuỷ, phép thuật hoặc super-natural effects .
        - Ah! Harry Potter ?
        - Vâng , và nhiều nữa. Thế còn anh?
        - Anh đọc không nhiều lắm đâu, hồi nhỏ anh thích truyện kiếm hiệp, gần đây có đọc một số cuốn tiểu thuyết đương đương đại Mỹ.
        - Ví dụ như Kane and Abel ?
        - Ừ đúng cuốn ấy đấy, một cuốn sách hay.
        - Anh thích ai hơn , Kane hay Abel ?
        - Ừm, cả hai, có lẽ thế, họ đều là những con người đặc biệt, tài giỏi và nhân cách khá thú vị…..

        Và thế là chúng tôi nói chuyện về sách , từ sách chuyển sang âm nhạc, tôi phát hiện ra gu nhạc của em khá giống tôi, từ âm nhạc lại chuyển qua công việc, và cứ thế cứ thế, khi em ngỏ ý ra về thì đồng hồ đã chỉ 21 giờ, thậm chí chúng tôi đã quên ăn tối. Ở Audiophile không phục vụ đồ ăn, tôi mời em đi ăn nhưng em đã khéo léo từ chối : “Một dịp nào đó nhé, đến giờ em phải về rồi, em đã hứa sẽ đọc sách cho người bạn nhỏ của em nghe trước khi cô bé đi ngủ “ , ở trong mắt em ánh lên một chút gì như lưu luyến, có phải vậy không em , hay là do tôi tưởng tượng thế ?

        Vậy thì, tạm biệt em, nhìn dáng em nhỏ nhắn chạy xe bỗng dưng ở đâu đó trong tôi xuất hiện cái khao khát được ngồi phía trước em, và nghe em ríu rít chuyện trò sau lưng, nắm tay em nữa… Phải chăng, tôi yêu em mất rồi ? Đã rất lâu tôi chưa từng nghe tim mình lên tiếng như lúc này, từng nhịp đập háo hức rồi ngẩn ngơ khi dáng em khuất dần trong dòng xe hối hả.

        Tối muộn, em sms chúc tôi ngủ ngon, tôi gọi lại cho em, định nói với em một câu gì đó thật lãng mạn, nhưng rồi rốt cục chỉ thốt lên lời chúc như mọi ngày . Tôi mường tượng lại khuôn mặt rạng rỡ của em khi nói về chủ đề mà em thích,mắt sáng như sao và vầng trán dịu dàng , khuôn mặt em ở ngay gần mặt tôi vì khi mải chuyện trò, cả hai đã vươn về phía trước, cho tới khi chợt nhận ra khoảng cách gần gũi ấy, em mới lui về, ngồi thẳng lưng và để lộ một chút ngượng ngùng rất đáng yêu.

        Cuối tuần em đi làm , tôi lại gặp Cá Sấy như thường lệ, cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi :

        -Không hẹn hò với em Áo xanh à ? Cậu lụt nghề rồi thì phải .

        Tôi không trả lời, chỉ nhâm nhi ly rượu và phơi ra bộ mặt trầm ngâm ông cụ, Cá Sấy cũng chẳng hỏi gì thêm , lúc về cậu ta buông một câu : “ Cú sét này coi bộ mạnh nhỉ ! “

        Mỗi ngày trôi qua tôi đều cảm thấy nhớ Mai Anh, sms và thậm chí cả gọi điện nói chuyện với em mỗi tối nhưng như thế vẫn chưa đủ nếu không muốn nói là càng khiến tôi muốn gặp em hơn.Một buổi tối tôi quyết định rủ em đi xem phim, theo lý thuyết hẹn hò thì rạp chiếu phim là địa điểm lí tưởng để “ nâng cấp “ tình bạn lên một mức cao hơn. Mai Anh đồng ý, tôi sẽ đón em tại nhà sách trên đường Nguyễn Huệ, và sau đó thẳng tiến tới Galaxy Nguyễn Du, trong lòng tôi phơi phới niềm vui.

        18h , tôi từ công ty chạy thằng tới một tiệm đĩa trên Nguyễn Thị Minh Khai, tìm mua một CD nhạc cổ điển chọn lọc, trong đó có bản Blue Danube mà Mai Anh thích,quả thực chưa bao gìơ tôi tặng quà cho ai như thế này, chỉ vì tôi nghĩ rằng em sẽ vui, và tôi ao ước được thấy nụ cười cùng ánh mắt lấp lánh của em.

        Khi tôi tới nhà sách, đồng hồ chỉ 18h35. Hôm nay em mặc váy trắng, áo thun màu xanh ngọc lam thẫm, giày vải cùng màu, tóc để thả hờ hững trên vai, tay ôm một cuốn sách bìa mỏng màu đen mà sau này tôi biết là cuốn New Moon, phần hai trong bộ Twilight của Stephenie Meyer.
        -Chào anh.
        -Chào em, em mua đuợc gì thế?
        -Truyện về một anh chàng ma cà rồng hiện đại
        -Chà, chắc là kỳ bí lắm
        -Rất kỳ bí và cuốn hút, em cười.

        Khi em bước lên xe, ngồi ngay phía sau tôi, dường như có một luồng điện chạy ngang qua gáy, em nhắc tôi chạy cẩn thận vì đường xá dịp này rất đông, tôi chạy xe mà cứ để đầu óc tận đâu đâu…

        Bộ phim hôm đó tôi không nhớ từng chi tiết, suốt một tiếng rưỡi tôi chỉ nghĩ đến em, em đang ngồi cạnh tôi, chăm chú vào màn hình, thỉnh thoảng khẽ cười hoặc trầm ngâm theo diễn biến phim, còn tôi chỉ mải nhìn em ( tất nhiên là một cách kín đáo !) , dường như hạnh phúc đang ở đâu đó, rất rất gần, như thể chuẩn bị gõ cửa trái tim tôi…

        -Tặng e, tôi đưa em chiếc CD trước khi em buớc vào nhà.
        -Nhân dịp gì thế ạ?
        -Nhân dịp anh được gặp lại em sau cả tuần mong ngóng, tôi nửa đùa nửa thật
        -Ôi , em không dám nhận đâu
        -Em đừng ngại, trong đó có bản nhạc mà em thích đấy, anh tìm hộ em thôi mà.
        -Cảm ơn anh, em … chẳng có gì tặng lại cho anh cả, thật ngại quá…
        -Thế nếu như anh nói rằng món quà anh mong đợi nhất chính là nụ cười của em thì sao ?
        -Em… em mỉm cười với tôi, hướng vào tôi, nụ cười dịu dàng e ấp. Hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh nhiều.
        -Noel này, tôi đánh liều, là thứ tư tuần sau đó, em có rảnh không?
        -Noel em thường ở nhà chơi với cháu, ngoài ra thì không có kế hoạch nào khác
        -Năm nay thử làm một cái gì mới mẻ xem nào .Em nhận lời đi tới một nơi với anh nhé ?
        -Nơi nào vậy anh ?
        -Chỉ thua nơi Tom Hanks và Meg Ryan gặp nhau trong Sleepless in Seatle một chút thôi
        -Tuyệt ! Em bật cười, nhưng có một nơi như thế à ? Ý em là em và anh có thể hẹn hò ở một nơi như thế á ?
        -Chính em nói đấy nhé, em và anh hẹn hò. Chắc chắn có một nơi như thế, miễn là em tin tưởng anh.
        -Vậy thì, tối ngày 24 , em và anh hẹn hò, phải không nhỉ ?
        -Ừ, 7h nhé, anh sẽ đón em ..
        -Vâng, tạm biệt anh, em đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay tôi, tối nay ngủ ngon nhé
        -Ừ, tôi nắm nhẹ bàn tay em, mềm mại và ấm áp quá ! Em ngủ ngon…


        Tôi không nhớ mình đã chạy xe thế nào để về nhà nữa, có lẽ là bay trên đường cũng nên ! Lúc này tôi chỉ nghĩ đến em , và cái hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng tôi. Noel năm trước tôi đã ước gì nhỉ ? Biết đâu đấy năm nay lời cầu ước sẽ ứng nghiệm ? Và tôi biết mình sẽ nói gì với em giây phút ấy, tôi đã tìm được tình yêu của mình, lần đầu tiên tôi cảm nhận được trái tim mình đập đúng nhịp, từng nhịp đều hân hoan, reo mừng, từng nhịp đều hướng về em, cô gái áo xanh tôi gặp ngày nào sắp trở thành nàng tiên áo xanh của tôi.

        6 ngày nữa…

        ( hết)
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2008 22:38:48 bởi Ct.Ly >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9