Món quà giáng sinh
blackpassion 30.11.2008 08:42:59 (permalink)
Chào cả nhà, câu chuyện này mình bắt đầu viết vào mùa Giáng sinh 2 năm trước , lần đầu viết lách nên chắc sẽ còn nhiều sai sót , rất mong nhận được ý kiến đóng ghóp của các bạn :)

Món quà Giáng sinh


Tôi thực sự không chắc câu chuyện này bắt đầu từ đâu; lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hay là nhiều tháng trước . Đó vẫn là một bí mật, hoặc ít ra cũng coi như là 1 điều huyền bí .Nhưng câu chuyện tôi sắp kể hoàn toàn không phải chuyện cổ tích ,nó có thể bao gồm một vài sự kiện khác thường, nhưng dứt khoát không phải chuyện thần tiên hay phép màu gì đâu nhé ! Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu từ buổi gặp gỡ, sau đó sẽ xem xét tới những chuyện khác.

Tôi là một chàng trai 24 tuổi… Mà thôi , đây không thể coi là một lời giới thiệu hấp dẫn! Người ta vẫn hay sử dụng những trạng từ chỉ thời gian và nơi chốn vv và vv… Vậy thì, đó là một chiều thứ 6 mùa hè tuyệt vời , trong nhà sách mát mẻ và sạch sẽ, giữa những dãy kệ bày sách xinh xắn , một cô gaí đang chăm chú đọc .Vâng, một cô gái dễ thương thì không thể nào lại không lọt qua mắt tôi (đấy là cách nói màu mè thôi) tôi vốn có thói quen quan sát người khác, chỉ là sở thích, không có dụng ý gì. Cô ấy xinh xắn, mặc áo thun màu xanh da trời với váy ngắn, giày ba-ta trắng. Không tồi chút nào ! Ý tôi là cách ăn mặc như thế là ổn, trong cách nhìn nhận của tôi; vả lại cô ấy có khuôn mặt dễ thương, thế là đủ! Cô ấy hơi có vẻ chăm chú kỳ lạ, với 1 cuốn sách tranh, về gốm cổ ; tôi nói kỳ lạ là vì cô ấy dường như vui mừng khi chăm chú xem sách. ( Tôi thường nhăn nhó hoặc phơi bày ra 1 bộ mặt ghê ghê những lúc say sưa với cuốn sách mình thích !).

- Xin lỗi….

Một phụ nữ lách qua tôi, và thế là tôi đành phải nép vào 1 bên để nhường đường. Tôi vẫn luôn tự hỏi sao người ta không nới rộng khoảng cách giữa các kệ nhỉ ! Bạn thử nghĩ xem, mỗi ngày phải chịu đựng 2 lần kẹt xe vào những giờ cao điểm rồi, lại còn thêm kẹt lối đi ở một nơi lẽ ra rất yên ả này ! Thật quá đáng !

Khi đã xong xuôi vụ nhường lối, thì tôi không thấy cô gái mình vừa quan sát đâu nữa. Cũng chẳng sao, đó chỉ là thói quen, tôi không thật sự quan tâm, chỉ đơn thuần là thói quen thôi, những thứ đẹp đẽ vẫn thường dễ dàng đập vào mắt tôi như vậy ! Mấy thằng bạn gọi tôi là “ lập dị”, tôi chấp nhận điều đó, vì cũng không sai sự thật là mấy, tôi có cách nhìn nhận sự việc không giống đa số những người xung quanh mình, đơn giản chỉ là thế ! Tôi đi dạo vòng vòng qua khu vực sách Văn hoá -Nghệ thuật, tìm một cuốn giới thiệu về những làng nghề truyền thống, đó là quà sinh nhật cho một người bạn. Cũng không mất nhiều thời gian, tôi lấy 1 cuốn dày khoảng 200 trang, có bìa đẹp, nội dung thì tôi không quan tâm.

Sau vài vòng dạo qua những khu vực sách khác, lấy thêm vài cuốn truyện tranh , trả tiền, tôi ghé quầy nước mua 1 lon coca. Thứ sáu , nên nhà sách không quá đông đúc. Đây là 1 nhà sách lớn, và bán đủ thứ , không chỉ có sách. Tầng 1 thì đúng là toàn sách , nhưng tầng 2 có 1 siêu thị nhỏ, 1 quầy nước giải khát và tầng 3 là khu vui chơi , nơi mà trẻ em thì chơi với những máy chơi games ; người lớn cũng vậy ! Thỉnh thoảng cuối tùân tôi vẫn dắt theo hai đứa cháu lên chơi đua xe ở đây, cũng là một cách giải trí lành mạnh, tuy hơi tốn thời gian và khá mệt, vì cháu tôi - cũng như những đứa trẻ khác- không thích ở yên một chỗ ! Lúc này tôi đang ngồi một mình, trên bàn là lon coca và mấy cuốn sách, và trong tay tôi là chiếc điện thoại di động .Tôi vẫn có thói quen bấm điện thoại khi tay chân rảnh rỗi, và mỗi lần như thế kiểu gì cũng gọi cho Cá sấy, thằng bạn thân của tôi, chỉ để hỏi xem nó có thời gian đi uống với tôi cuối tuần hay không. Thường là tối Chủ nhật chúng tôi lại gặp nhau ở 1 quán Bar nhỏ, chơi nhạc Flamengo, chúng tôi nói chuyện phiếm, công việc, xe cộ, bóng đá ,và tán nhăng tán cuội về phụ nữ, những cô gái công sở, sinh viên , hoặc gần hơn là mấy cô phục vụ quán .Bây giờ đang là 6h chiều thứ Sáu , vậy thì quên chuyện tôi vừa kể đi, tôi đang ngồi trong nhà sách và cô gái áo xanh thì đang bước tới đằng kia ! Thật ra cô ấy lại gần cái bàn trống cách tôi chừng một hai mét gì đó . Một ly nước cam bên tay trái và chừng vài cuốn sách bên tay phải, bình thản ngồi xuống , lấy sách mới mua ra , vừa uống nước vừa đọc. Trông cô nàng thật xinh khi chăm chú như vậy. Nhìn ở khoảng cách này, và không có nửa tá người chen chúc bên cạnh, thì nàng có vẻ bé nhỏ, tôi ước chừng không cao quá 1m60, tóc cột cao , vầng trán rộng và toát ra một vẻ hiền hậu dễ chịu, chứ không phải kiểu “ sân bay Tân Sơn Nhất “ hoặc “ vầng trán Lenin” …. Chăm chú thật đấy ! Cứ như xung quanh không có gì để quan tâm . Tôi thì hay nhìn ngó lung tung mỗi khi đọc sách ở chốn công cộng. Mà tại sao tôi lại để ý một cô gái như thế ? Cô ấy xinh, thế đấy, những cô gái xinh kiểu gì cũng gây ra một thứ sức hút với người khác phái. Và tôi thì là một chàng trai 24 tuổi . Tôi nhìn con gái vì đó là bản năng. Mặt khác, tôi là một gã độc thân, hoàn toàn không chút vướng bận, thậm chí không bạn gái. Thật ra thì tôi chia tay với cô bạn gái gần nhất cũng 6 tháng trước. Sau 3 tháng quen nhau, người nọ không tìm thấy điều mình mong đợi ở người kia, thế rồi cô ấy gặp “ người đàn ông của đời mình”- như cách cô ấy gọi- và rồi theo anh ta xây tổ ấm.Tôi mất một vài tuần cảm thấy trống vắng, sau đó thì chẳng bận tâm gì nữa, có thể đó chưa phải là tình yêu!

Chuông điện thoại của cô gái reo, và vì đang quan sát nàng nên tôi tình cờ nghe nàng trả lời điện thoại. Chúa ơi ! ( tôi không có tôn giáo, chỉ là một câu cảm thán ) Giọng nói ngọt quá, cực kỳ nữ tính và nhẹ nhàng nữa, rồi cái cách trả lời điện thoại với nụ cười xinh thế kia ! Cô nàng nhìn qua phía tôi, có lẽ chỉ là vô tình, nhưng tôi vội cúi xuống lon nước ngọt , làm một ngụm lớn . Và vì uống vội uống vàng , tôi bị sặc. Nàng nhìn tôi, lần này chắc là nhìn thật sự, vì tò mò, bạn biết đấy phụ nữ thường có mối quan tâm đặc biệt tới những gì ồn ào xung quanh ! Thật đẹp mặt, vì sau cơn sặc lại đến ho!Tôi quay mặt đi, che miệng , và làm 1 tràng , mặt nóng ran . Và, 1 cái khăn giấy được đưa tới trước mặt tôi:

- Cảm ơn, tôi ngước lên nhìn và cười ngượng.

Tôi lau mặt, còn nàng che miệng cười. Thật là tự nhiên, cứ như chuyện thấy một thằng đần bị sặc nước ngọt sảy ra hàng ngày ! Sao cũng được, tôi đã lỡ trình diễn khá ấn tượng, nên chỉ biết cười ruồi .

- Cảm ơn . Tôi nhắc lại. Tôi nuốt phải 1 con muỗi, tôi bắt đầu bịa đặt, và không ngon lành gì, như cô thấy …

- A ! Một con muỗi xui xẻo .Nàng mỉm cười. Anh có thể vui lòng cho tôi xem qua cuốn sách, nàng chỉ cuốn Làng nghề truyền thống tôi để trên bàn.

- À vâng, tôi lấy sách đưa cho nàng.

- Tuyệt ! Tôi đang làm tiểu luận về nghề gốm, nàng giải thích, và đó là một nghề truyền thống, anh biết đó.

- À vâng ( lại cái câu nói ấy, không phải là “ Vâng đương nhiên tôi biết chứ “ hay “ Rõ rồi, tôi có đọc về nghề gốm “ hay đại loại như vậy!).

Thường thì tôi không mấy lúng túng trước phụ nữ khi tôi chủ động, nhưng bắt đầu hội thoại trong tình huống này thì miệng lưỡi tôi tỏ ra khá lì lợm, không trơn tru như mong đợi ! Nàng xem qua cuốn sách, rồi đưa trả tôi với một cái nhún vai :


- Sách trình bày đẹp, nhưng hơi ít thông tin, chỉ toàn là ảnh. Anh quan tâm đến nghề truyền thống nào ?

- À, thật ra thì tôi mua cho một người bạn. Tôi không rành về sách kiểu này .

- Ô la la , vì thế mà anh chọn một cuốn sách có bìa đẹp và trình bày bắt mắt.

Tuyệt, nàng đọc được suy nghĩ của tôi!

- À vâng, bạn tôi thích những gì đẹp đẽ, cô biết đấy.

- A ! Tôi hiểu , nàng mỉm cười, rồi im lặng nhìn tôi như đang quan sát một cái gì đó khá thú vị, một con công đang múa chẳng hạn!

Tôi đang bối rối thì chuông điện thoại reo, của cô gái .

- Vâng em nghe, giọng nói êm và mềm mại như cái gối nhồi lông ngỗng ! Em hiểu rồi, em có thể đi xe bus, không sao đâu ! ( nhăn mặt) Thôi nào, anh cứ lo cho cái xe của anh đi, em ổn mà, bến xe bus ngay trước nhà sách. Ok, vậy gặp anh sau , chào nhé !

- Tôi không định tò mò, nhưng…

- À , không có gì, bạn tôi hẹn đón tôi lúc 7h nhưng anh ấy hỏng xe giữa đường, và lại bị kẹt cứng trong 1 con hẻm đông đúc , tôi sẽ đi xe Bus về. Vậy thì, chào anh nhé, nếu không bắt xe bây giờ, nàng liếc đồng hồ, thì phải chờ thêm nửa tiếng nữa .

- Nhà cô ở đâu, tôi có thể chở cô về.

- Không sao đâu, phiền anh lắm, vả lại tôi muốn chạy quanh thành phố 1 vòng , đi xe bus cũng hay, chạy chậm nên có thể quan sát được nhiều thứ.

- Thật sự không phiền đâu, tôi cũng rảnh, vả lại , cái khăn giấy, tôi muốn cảm ơn cô….

Hình như tôi tỏ ý giúp đỡ quá hào hứng khiến nàng cảnh giác :

- Ồ , thực sự là tôi cũng có ý định ngồi xe Bus 1 bữa. Nàng lại liếc đồng hồ 1 cái , rồi đứng dậy, cười rất duyên :

- Thế, chào anh nhé !

- Đi đường cẩn thận…

- Cảm ơn.

Thế rồi nàng đi , vậy đó, rốt cục cũng chỉ là một cuộc gặp thoáng qua, mà nàng thì xinh thế ! Tôi uống nốt ngụm coca cuối cùng rồi cũng đứng dậy , ra về.

Chúng tôi chưa kịp hỏi tên nhau .

( Còn tiếp...)

P[im]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2008 13:14:28 bởi blackpassion >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9