ĐÈO BỒNG truyện ngắn của Trần Đại
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
trandaik 16.03.2009 11:48:15 (permalink)
ĐÈO BỒNG (phần 9)






Chín

Bobby-Đôn như người đi thang máy, cách mô hắn đội lồng ngực ngập tràn chất ngất khối mê ly, tay hắn rời đỉnh phù vân thòng dưới gối chân, bế sốc Bình-Lan lên định đưa nàng ...về cung nhưng chưa đứng vững hắn đã buông nàng rơi trên ghế đệm. Bobby-Đôn gập người ôm bụng, hắn cảm giác một cơn đau thắt chạy vòng lưng bụng như ...vừa bị trúng một đường đao của Lữ-Bố, Bobby-Đôn ngồi phịch xuống ôm bụng rên, mồ hôi bắt đầu rịn ra hai bên thái dương, chẳng bao lâu hắn bị Tào-Tháo rượt, đuổi chạy một lèo vào nhà xí, ném mông lên bồn cầu. Lúc này mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra khắp mình mẩy, mặt hắn đỏ rực như Quan-Công đang lưỡng đầu thọ địch sau một giờ quằn quại với cơn đau cuối cùng, chẳng cần võ nghệ, Bobby-Đôn cũng vận khí xuống đan điền trục được chất độc từ nghêu sò ốc hến tiệc hôm qua ra ngoài, mặt hắn trở nên nhợt nhạt, hai mắt mệt nhoài trắng dã như nét mặt Trương-Phi nằm say chết sau khi bị lính đánh đòn. Bobby-Đôn lau mặt, chải đầu gọn ghẽ, cố lấy lại phong độ đạo mạo như Lưu-Bị hồi kinh rồi bước ra ngoài. Mộng-Bình-Lan đã đi khỏi, nàng để lại mảnh giấy nhắn Bobby-Đôn nhớ uống thuốc cầm đau bụng, đi tả mà nàng mới xuống đường mua về và hẹn trưa mai sẽ lại gặp nhau. Bobby-Đôn uống thuốc xong, lấy gối dằn lên bụng rồi năm buồn buồn nhìn ra cửa sổ, nhạc bên tường lại vọng sang ri rỉ .."...anh còn nợ em ...chim dià núi nhạn ...anh còn nợ ...em ..." và hắn ngủ thiếp đi. Bên ngoài trời đột nhiên nắng quái.

Hôm sau chờ cà buổi trưa cho đến chiều cũng chẳng thấy Mộng-Bình-Lan đến. Bobby-Đôn gọi điện thoại mấy lần nhưng người giúp việc nhà đều trả lời rằng nàng đã ra ngoài từ lâu.

Hôm sau nữa Bình-Lan cũng không đến như ...tình đã vội quên ...con tim Bobby đang lăn trên đường mòn...trần truồng ...giữa tường trắng lặng câm ...

Chán nản, Bobby-Đôn lê thân cuốc bộ xuống phố một mình, hắn lang thang các ngả đường cho đến khi trời nhá nhem tối. Bobby-Đôn tìm vào một tụ điểm dạ vũ, ngồi nghe nhạc và nhảy vài bản với hai, ba cô gái choi choi trong một nhóm chắc là ...có cha ông vác súng vượt trường sơn để chúng có ngày mang tiền, đốt bạc nơi đây.

Đêm chưa khuya, Bobby-Đôn cũng dìu được một em đi ...đường xa vắng buồn ... hai người đưa nhau vào một khách sạn khiêm nhường. Bobby bước vào phòng tắm, hắn khép cửa đứng chống tay lên bồn rửa mặt, gục đầu, nhắm mắt tưởng tượng ra thân hình kiều diễm của cô gái nếu nàng khỏa thân rồi liên tưởng tới cái eo thon và bờ mông tròn trịa của Thu-Liễu đã làm hắn hằng đêm mất ngủ khi nàng ngủ quên nơi xa lông phòng khách hôm nào.
Bobby-Đôn ra khỏi phòng tắm thì thấy cô gái đang ngồi khép chân nơi mép giường, không một mảnh áo quần che thân, Tự nhiên Bobby-Đôn cảm thấy cụt hứng, hắn nói, nghe tiếng mình có chút bất mãn:
_Mình còn cả đêm, vội gì em ?
Cô gái vùng dậy thật nhanh, vơ vội quần áo rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Một lát sau nàng bước ra với y phục gọn gàng, rón rén ngồi xuống giường ôm gối vào lòng, mắt thỉnh thoảng chớp chớp nhìn Bobby-Đôn dò ý. Bobby-Đôn tiến lại gần, đặt hai tay lên vai người con gái, hắn cất giọng ôn tồn:
_Em đừng hiểu lầm, anh không phải hạng ....
Cô gái nhắm mắt lắc đầu :
_Em xin lỗi, em xin lỗi ...
_Không em chẳng có lỗi gì cả, anh chỉ muốn chúng ta có những giờ phút rô-măng trữ tình thì thích hơn. Phải không em ?
_Xin lỗi ...anh cho em về !
_Sao ? Em giận tôi à ? nán lại đi em ! Mình ...mình chưa gì ...mà !
_Em có chuyện phải đi gấp, tối nay em xin quay lại nếu anh muốn.
_Nhất định là em giận tôi chứ không có chuyện gì gấp cả, đưa túi đây ! Em không đi đâu hết.
Bobby-Đôn định giựt cái túi vải nhưng chợt nhận ra ánh mắt buồn thê lương và gương mặt thất vọng não nề của cô gái, hắn buông lỏng cái túi và hỏi:
_Em có chuyện gi thật à ? Ai làm cho em sợ phải không? Tôi có thể giúp gì được em, em cứ nói !
_Dạ ... mà thôi...không sao, không sao hết !
_Em cứ nói đi !
_Dạ em phải vào ngay bệnh viện cho kịp ca mỗ ....bố em ...
_Ồ! vậy hả ? sao em không nói sớm ! trời ơi bố bệnh như thế mà em còn ...
Bobby-Đôn đóng kịp cái mồm chưa kịp thối của hắn và làm như hiểu rõ hoàn cảnh vì sao cô gái phải hấp tấp chuyện ăn nằm để có tiền đi mua thuốc cho cha và cà phê thuốc lá bồi dưỡng cho y sỹ, hắn móc tiền đưa nguyên một cọc cho cô gái, lòng chợt thấy trăm năm vô biên chưa từng độ lượng như thế này bao giờ..

Người con gái cầm gói tiền đứng dậy, kéo lê cái túi vải tiến về phía cửa ra vào rồi lao nhanh không kịp nói một lời cám ơn hay từ giả.

Lại một đêm nằm phơi vũ khí một mình. Bobby-Đôn chạnh lòng nhớ nhà, nhớ Ai-Cơ, nhớ Thu-Liễu, nhớ thằng Cu-Giọt khù khờ không biết bây giờ họ đang làm gì ở Cali xa ngút ngàn mây nước? Bất giác hắn thở dài não nuột, chẳng bao lâu Bobby cũng dụ dỗ được hồn hắn vùi đầu vào lồng ngực của Thúy-Liễu và ngủ ngon lành như trẻ thơ.

Bobby-Đôn thức giấc thì bên ngoài tiếng xe cộ, nhịp sống một ngày mới đã náo nhiệt ngoài đường cái. Bobby-Đôn tiến ra cửa sổ, vươn vai làm một vài cử động tấp thể dục. Lúc quay vào nhìn chăn gối một mình suốt đêm qua, hắn tự nhiên bực bội chửi một câu bằng tiếng Mỹ "mèn, phấc mi ! già rồi mà còn dại gái ! ngu như bò " "người ta cởi quần chờ sẵn không nhào vô liền lại còn bày đặt rô-măn ...hmm ...chưa biết nhà cửa, tụ điểm người ta nơi đâu đã lòi tiền ngu cho gái ... "
Bobby-Đôn xuống lầu ném cái thẻ lên bàn trả phòng rồi quay đi, nhân viên phục vụ gọi với :
_Thưa ông ... có cô gái gọi phôn bảo nhắn với ông là tía cô ta đã qua đời, cô ấy phải đưa xác ông cụ về quê nên chuyển lời tạ ơn ông và hứa sẽ tìm ông sau khi chôn cất ông cụ xong. Bobby-Đôn xúc động hồi tưởng lại nét mặt và ánh mắt lo âu của cô gái đêm qua. hắn buột miệng "thật là tội nghiệp !"

Bobby-Đôn gọi taxi đưa hắn hướng về ngã bảy nơi em Gìo-Lụa với cái bầu sắp sanh đang ngày đêm mòn mõi đợi chờ.

Xe đến nơi, Bobby-Đôn chưa kịp vào nhà thì nghe tiếng gào to từ một góc con hẽm: "Anh Đôn ... trời ơi ! Anh Đôn" Bobby-Đôn quay lại thì thấy Gìo-Lụa đang chống tay đứng lên từ một gánh hàng rong, "anh dìa hồi nào sao không cho em hay hết dậy ?" Gìo-Lụa hai tay bưng cái bầu, bước chân chữ bát cố đi nhanh. Bobby-Đôn chưa kịp nói lời nào thi Gìo-Lụa đã khóc bù lu, bù loa, nửa như hờn, nửa như vui.
_Anh dìa hồi nào ?
_Anh muốn thình lình về đây cho em mừng, em có mừng không?
Gìo-Lụa không trả lời, nàng một tay khênh cái bụng bầu, một tay choàng qua lưng Bobby-Đôn rồi áp má lên ngực hắn tỏ vẻ sung sướng vô ngần.

Riêng Bobby-Đôn, hắn cảm thấy một thứ tình cảm lạ lùng chưa bao giờ có trong đời, hắn nghe lòng mình chan hoà hạnh phúc, hớn hở, thương yêu, hãnh diện, phách lối, chợt buồn, chợt vui ... cảm giác ấy chưa từng có khi ôm người vợ bên Mỹ, nó mới phát sinh từ khi hắn đặt tay lên cái bụng bầu của Gìo-Lụa và cúi hôn lên đỉnh đầu nàng, người thiếu phụ đáng tuổi con hắn cười tỏn tẻn quên hết giận hờn.

Tiệc bảy ra giữa trưa, thức ăn và giải khát do một quán ăn gần nhà mang đến phục vụ. có hơn hai chục người tham dự, Bobby-Đôn không thèm hỏi ai lạ, ai quen, hắn vừa ăn vừa nổ, mãnh văng tứ tung bởi nơi đây không nổ không phải Việt kiều.

Tiệc tàn, mặt Bobby đỏ như mặt trời say ... nắng, Gìo-Lụa đưa hắn vào phòng hai người nằm bên nhau. Gìo-Lụa đếm lại những ngày xa vắng nhau, cô vừa thấy Bobby-Đôn nằm say mèm, miệng ú ớ, hai tay xoa xoa vào không khí. Bobby mơ thấy Mộng-Bình-Lan hiện về trong giấc mộng hồng hai đỉnh phù vân.

MƯỜI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2009 11:49:17 bởi trandaik >
#16
    trandaik 17.03.2009 21:51:06 (permalink)
    ĐÈO BỒNG (phần 10)


    Xin bầm link để xem toàn bài
    http://www.bensongmay.com/viewtopic.php?t=20165



    Mười

    Sáng hôm sau Bobby-Đôn vừa thức dậy thì thằng Vụng, em con chú, con bác của Giò-Lụa, đã có mặt. Nó đang đứng chùi cái yên xe mô tô hai bánh. Mặt trời chưa lên cao mà mồ hôi đã rịn ra chân tóc xoăn rít da đầu của nó. Thằng Vụng có cái vai ngang, cổ rụt và eo thon khiến cái bảng lưng giống hình tam giác, hai tay nó lại dài thoòng gần chấm đầu gối nên hàng xóm thường gọi nó là thằng Vượn, Vượn-Xe-Ôm, Vào những đêm có trăng hay đèn mờ mà thấy bóng hắn chắc người ta sợ phát khiếp. Lần trước về đây, chính Bobby cho tiền, thuê nó làm tài xế đưa, đón và đi mua sắm các thứ Giò-Lụa cần thiết trong thời gian nàng mang bầu. Thằng Vụng khá khôn lanh nhưng rất hiền ngoan với Bobby-Đôn như thằng Cu-Giọt ở bên Mỹ.

    Bobby-Đôn sai Vụng chở đi sắm các thứ cần dùng cho Giò-Lụa rồi ghé vào một tiệm kim hoàn làm cho nàng hai chiếc lắc bằng vàng, một cho mẹ và một cho đứa con sắp chào đời. Giò-Lụa thấy nhiều thứ nhu phẩm hảo hạng và hai chiếc lắc đeo tay bằng vàng ròng thì mừng vui khôn xiết, nàng ôm Bobby hôn chùn chụt mãi thôi.

    Mọi việc lo xong, Bobby thấy trời còn sớm hắn sai thằng Vụng chở tới ngôi nhà trọ ở ngoại thành hôm mới về để nhắn tìm anh em Mộng-Bình-Lân và Bình-Lan nhưng cả hai được chủ nhà cho hay là anh em Bình-Lan cùng ban nhạc đã đi Thái-Lan chơi từ hai hôm trước.

    Thời gian còn lại trước khi lên phi cơ về Mỹ là ba tuần, Bobby-Đôn chẳng biết làm gì ngoài nhậu nhẹt, tán dóc và đánh cờ tướng với hàng xóm của Giò-Lụa. Mấy lần hắn muốn "hóa bướm đi tìm hoa" nhưng Giò-Lụa khôn khéo, nàng mời hết đám này tới đám khác đến làm tiệc và ngồi nghe Bobby đàn ca. Ban ngày nàng ngủ, ban đêm thức giấc trò chuyện làm Bobby-Đôn chẳng đi đâu được. Thật ra Bobby-Đôn muốn đi đêm cũng chẳng khó gì nhưng hắn sợ Giò-Lụa buồn ghen làm ảnh hưởng tới đứa con yêu quí còn nằm trong bụng của nàng. Gần hai tuần trôi qua, Việt kiều Bobby-Đôn giờ đã phai màu, không còn thơm tho, sang trọng nữa, hắn ở trần, mặc quần xà lõn như một cư dân chính hiệu nơi con hẻm này.

    Một đêm trời gần sáng, Giò-Lụa bể bầu, nàng giục Bobby-Đôn mau gọi xe đưa đi đẻ. Bobby vô cùng lúng túng, lo lắng, và bấn loạn như ...như gà mắc đẻ, cũng may là có thằng Vụng, nó lo đủ các thứ cần thiết, kể cả việc bồi dưỡng cho bác sĩ và y tá hộ sinh. Giò-Lụa nằm chờ sinh, nàng khóc la, kêu ông bà, ông tổ ... mà đứa bé vẫn lì lợm không chịu chui ra. Ở bên ngoài Bobby-Đôn mệt mỏi, ngủ gật từng hồi, sau cùng rồi cũng thiếp đi trong tư thế ngã đầu, miệng há hốc trông thật xấu nhưng giấc mơ của hắn lại đẹp tuyệt vời ...Bobby mơ thấy mình Giò-Lụa và một bé gái xinh đẹp, dễ thương vô ngần... cùng nhau thả những chiếc đèn hoa xuống nước, Hoa đăng trôi êm đềm, lung linh, cảnh thật an hoà, thanh bình và hạnh phúc. Hai người thắp đèn và bé gái tiếp tục thả đèn xuống mặt sông ... rồi Bobby lại mơ thấy ba người đang lướt thuyền trên sông, từ vùng mờ tối ra tới một khoảng trời đêm vàng rực như ban ngày, nước xanh biên biếc, hai bên bờ cỏ hoa rực rở muôn màu, ong bay, bướm lượn ... qua khỏi thiên đường hạ giới ...con thuyền tiến dần đến bờ vực cao của thác nước ... Bobby cố ghì lại nhưng đã trễ ... bỗng nhiên thuyền như chắp cánh, bay qua vực thẳm ...Bobby nhìn xuống thác sâu nước chảy ầm ầm ... Hắn giựt mình thức dậy, lau ke ướt một bên mép. Một người đàn bà đứng bên cạnh hắn đang rót nước vào binh thủy và màn hình trên tường đang chiếu cảnh ngày hội đua thuyền... Bobby vội vả chạy đến phòng Giò-Lụa nằm, hắn hỏi một cô hộ sinh vừa bước ra:
    _Vợ tôi sao rồi ? ...Đẻ chưa ?
    _À cô ấy vừa sinh xong...Chúc mừng ...
    _Hả ! Con trai hay gái ...
    _Con trai ! Chúc mừng ông có con trai !
    Bobby mừng quýnh lao nhanh vào phòng. Hắn ngồi xuống, âu yếm vuốt những sợi tóc mai của Giò-Lụa và say sưa nhìn đứa con cuộn tròn trong khăn nằm im ngủ an lành trong tay mẹ. Hắn trầm tư tìm cái tên cho đứa con "Ba đặt tên cho con là Long nhá ! con rồng cháu tiên mà ! Hà hà Vũ-Đôn-Long nghe được lắm !"

    Bobby-Đôn dành nguyên buổi sáng hôm mẹ con Giò-Lụa đưọc đưa về nhà để ra phố mua quà cho con, hắn tự hỏi han những cửa hàng để lấy không thiếu thứ gì cho thằng con yêu qúi. Bobby cảm thấy mình như trẻ lại tuổi hai mươi, lòng vui khôn tả, miệng hắn luôn thốt lên "khỏi thối, khỏi thối" sau mỗi lần trả tiền mua hàng.

    Bobby về đến đầu hẻm thi cũng vừa gặp bà ngoại thằng con mình từ Sóc-Trăng mới lên. Hắn trả tiền xích-lô cho bà và vui vẻ báo tin Giò-Lụa mới sinh con. Bà ngoại còn trẻ, có lẽ chỉ hơn, kém Bobby vài ba tuổi.

    Buổi chiều hôm ấy Bobby-Đôn dành ngồi ôm con cho ngoại tắm. Hắn ngồi xuống ghế đẩu chìa thằng con cho bà ngoại cởi khăn quấn ra... Từng gáo nưóc xối lên tóc xoăn rít da đầu, cái vai ngang, cổ rụt và cái lưng hình tam giác của thằng nhỏ ... Hai tay Bobby-Đôn run run, mắt hắn hoa lên ...trong người hắn như có một luồng điện cao thế sắp làm tê liệt toàn thân ... Bobby đặt thằng bé vào trong chậu rồi đứng lên, chân bước đi không vững, hắn quay đầu nhìn lại hai cái tay dài thoòng đang ngo ngoe trong chậu nước, bất giác Bobby thở dài một cái nghe não nề đau đớn hơn là hay tin người thân mới qua đời.

    Bobby không buồn từ giả ai, hắn âm thầm xách bị gậy ra đầu hẻm đón taxi. Bất ngờ thằng vụng từ đâu rà xe tới hỏi:
    _Chuyện gì dậy, sao anh lợi núm gói bỏ đi ?
    _Không có gì cả ! Tao thích đi, tao đi !
    _Trời ơi ! bớt nóng mà anh hai ! Được rồi, anh muốn đi đâu, tui hở anh đi, hể anh hết bực thì mình dià nghen !
    Bobby thấy trời nóng nực, lại muốn khi ngay khuất mắt cái con hẻm này nên hắn bằng lòng nói:
    _Mày cho tao ra bến xe đi Đà-Lạt.
    Thằng Vụng dường như sành tâm lý giận hờn nên ngậm miệng không hỏi thêm gì nữa, hắn rồ máy xe và chở Bobby-Đôn lao ra đường cái. Con hẻm, Giò-Lụa, thắng Long và ngoại nó bắt đầu rơi vào dĩ vãng với âm thanh máy nổ của chiếc xe nghe như ... bịp ..bịp ...vĩnh biệt ..vĩnh biệt ...
    Thằng Vụng lưỡng lự đưa cái vé xe đò đi Đà-Lạt cho Bobby miệng muốn hỏi vài lời nhưng Bobby đã nhanh tay giựt cái vé và nhét một cuộn tiền giấy vào trong túi nó "Mày cầm hết về lo cho mẹ con nó. Mày là cha thằng nhỏ mới sinh, mày biết hay giả vờ không biết, kệ mày" Bobby-Đôn nói một hơi " Tao đi đây !"

    Nửa tiếng sau, xe đò lăn bánh. Lòng Bobby buồn não nuột, hắn thở dài cố đuổi hình ảnh Giò-Lụa với cặp chân dài, cái lưng tam giác và hai cánh tay dài thoòng của cha con thằng Vụng để hình dung dáng vóc của bốn nàng thơ ở Đà-Lạt mà hắn từng phổ nhạc từ thơ của họ. Xe chạy xa dần thành phố. Vọng từ cái loa cuối xe lời ai ca nghe nặng nhẹ một nỗi buồn ...

    "Em đến bên đời
    hoa vàng một đóa
    một thoáng hương
    bay bên trời phố hạ
    nào có ai hay ta gặp tình cờ
    nhưng là cơn gió
    em còn cứ mãi bay đi ..."

    Mười Một
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2009 23:14:53 bởi trandaik >
    #17
      trandaik 19.03.2009 23:21:51 (permalink)
      ĐÈO BỒNG (Phần 11)

      Trích: http://trandaik.blogspot.com/



      Không biết người đời tặng cho Hà-Bộ-Cương cái danh hiệu "đại gia" hay chính ông ta tự xưng, điều đó không cần bàn tới, chuyện đáng lưu ý là ông ấy chơi rất bạo và ông nói bằng tiền, trả lời bằng tiền thậm chí oánh người cũng bằng tiền ...Hà-Bộ-Cương vừa vào cái tuổi "thấy vợ mình chợt quá già" nên ông đổi nết ...Ông đâm ra yêu hoa, thích những bông hoa vừa hé nụ. Ông không cần thầy thực vật dạy cách ghép hoa, ông chỉ cần một quân sư về những bài thuốc gia truyền và những chai rượu ngâm ... "Hoàng Đế" ... Quân sư của Hà-Bộ-Cương là Huê-Đà-Tái-Thế Đoàn-Lưu-Minh, thầy họ Đoàn lại có nhiều vợ mà bà nào cũng "lậm"cái tài làm thơ bay bướm và cái miệng dẻo kẹo của thầy nên thường gọi thầy là Đoàn-Chính-Thuần, một nhân vật đào hoa trong truyện kiếm hiệp Lục-Mạch-Thần-Kiếm.

      Đoàn quân sư bước vào nhà hàng, ném tờ báo lên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện với Hà-Bộ-Cương. Hà đại gia ngồi ngã người ra sau, hai tay vòng ra đỡ gáy, nhướng mắt, chu miệng rồi lên tiếng trước:
      _Nghe nói thầy làm thơ, viết dâm thư trên internet phải không?
      Đoàn quân sư hất hàm hỏi vặn lại:
      _Ai nói ? Bộ có chuyện gì sao ?
      _Không...không, tôi chỉ muốn hỏi là thầy có biết người nào tên là Bobbi-Đôn thôi.
      _À ! Thằng nhạc sĩ "mưa bụi đường mòn" ... biết, tôi cò biết.
      _Sao thầy gọi hắn là ... là ... đường mòn ?
      _Vì nó có một bản nhạc tango "Mưa Bụi Đường Chiều" làm rùm beng trên mạng rồi thừa thế xông lên nó phổ nhạc cho các nàng thơ với mục đích chẳng có gì khác hơn là thả dê.
      Hà-Bộ-Cương nhin Đoàn quân sư, cười xỏ lá:
      _Hà hà ... bộ các dâm thư với thơ khích dục của thầy bị hắn đả phá hả ? Tôi cho thầy biết là Bobbi-Đôn đang có mặt tại thành phố Đà-Lạt này.
      _Ủa vậy hả ? Hắn về Việt-Nam rồi à ?
      _Phải ! một đám các bà tụ họp tại nhà tôi đang bàn luận về vụ tổ chức họp mặt đón tiếp Bobbi-Đôn, tôi hẹn thầy ra đây cũng vì chuyện này.
      _Đại gia muốn tôi làm gì, cứ nói !
      _Chẳng có gì khẩn trương cả, chỉ là bà xã tôi muốn làm chủ xị bao thầu hết cuộc tiệc, coi bộ không nhỏ này, bả muốn sẵn dịp mời gọi nhiều văn-thơ-nhạc-sĩ ở thành phố kể cả các nơi xa gần . Tôi mới thắc mắc không biết cái tên Bobbi-Đôn này hắn tài năng, tên tuổi cỡ nào mà thiên hạ đón tiếp rầm rộ như vậy!
      Đoàn sư phụ vo tròn nắm tay, dập ngược vào môi, suy tư một lát rồi nói:
      _Kể ra thì nó cũng khá giỏi ... tôi nghĩ các bà, các cô muốn gặp mặt và tiếp đãi hắn là vì họ từng được hắn phổ nhạc những bài thơ và mướn ca sĩ hát đàng hoàng ...Tôi đây cũng muốn gặp hắn một phen ...
      _Vậy thì được, tôi tính thế này ... Trưa mai thầy hãy đứng ra làm MC, gọi băng thằng Huy mang kèn trống tới, kêu bà Ngọc-Đức nghĩ dạy tranh sáo đưa học trò đến đán địch cho đại hội ca ngâm ... chơi luôn ba bữa, tốn kém bao nhiêu tôi chịu.
      _Được thôi, nhưng mà ... lần trước ông giận tôi không giới thiệu là "đại gia" Hà-Bộ-Cương, lần này thì tôi nổ cho tan xác ông luôn ... tôi sẽ giới thiệu ông là đệ nhất đại gia phố núi đó !
      _Không cần ! Vì tôi sẽ vắng mặt ba hôm để đi Nha Trang ... lo cho đám người ở Cần-Thơ ra chơi ... Ừ mà thầy nhớ cho tôi vài viên ...
      Đoàn quân sư hiểu ý nhưng trợn mắt hăm dọa:
      _Cứ một viên là giảm thọ đi một tuổi thọ đó !
      _Vậy thầy cho tôi 10 viên, tuần sau thẩy tới đây đưa đám ma tôi !
      Quân sư Đoàn-Lưu-Minh đứng lên chia tay với đại gia Hà-Bộ-Cương rồi bước ra đường, đầu óc bận rộn với cái tên Bobbi-Đôn mãi cho tới khi nhìn thấy cái hiệu cửa hàng thuốc Nam của thầy.

      Người đến rước Bobbi-Đôn tại khách sạn là một cặp trai gái lái chiếc xe bóng loáng mà cả đời Bobbi chỉ dám mơ thôi, không chắc gì tậu nổi. Bobbi-Đôn leo lên xe thì đã có một người đàn ông đứng tuổi nhưng da dẽ hồng hào như con nít. Hai người tự giới thiệu mình. Bobbi vừa nghe tên người kia là Đoàn-Lưu-Minh, bút hiệu Dục-Lạc thì đưa mắt truy tìm những nét dâm dật của người đối diện, tác giả của những dâm thư còn Đoàn quân sư thì nhìn kỷ xem ở nơi Bobbi có chút gì gọi là đồ-rê-mì-fa-sol hay không ... Xe đưa họ ra khỏi phố chính, lao giữa hai hàng thông dưới nắng trưa nhạt nhòa mây khói.

      Sau màn giới thiệu từng người, Bobbi-Đôn bước lên cái bục kê sẵn dành cho ban nhạc, hắn nói về đề tài thơ và nhạc, thi sĩ thành danh và những người làm thơ, văn tài tử. Những tràng pháo tay và các nàng màu mè tiến lên tặng hoa làm Bobbi-Đôn thấy đời mình như..."cát bụi tuyệt vời...Mặt trời soi một kiếp rong chơi ". Tiếp theo là lời cảm tưởng của vài người về sinh hoạt âm nhạc của Bobbi, sau đó mọi người tụ năm, tụ ba ăn uống, trò chuyện om sòm và ban nhạc gào than một thể nhạc mới ảnh hưởng Tàu, Hàn ..." vì đâu em yêu tôi và tôi vẫn yêu em sao em lại bỏ tôi đi khì tình chúng ta còn yêu nhau nồng nàn say đắm nếu em không còn yêu tôi thì xin em hãy hiểu cho tôi rằng tôi vẫn mãi mãi chĩ yêu có một người là em đó thôi ..." ca sĩ hát một hơi dài hơn sáu câu vọng cổ không xuống ...xề nhưng mọi người chẳng quan tâm lắm, họ mãi mê chuyện trò và thức ăn ngon do nhà hàng mang đến. Bốn nàng thơ thân thiết kéo Bobbi-Đôn ra sau vườn ngồi tâm sự.

      Nàng thơ thứ nhất có thơ được Bobbi-Đôn phổ nhạc là Dạ-Kiều túc là bà chủ nhà, vợ của đại gia Hà-Bộ-Cương. Dạ-Kiều thuở nhỏ thích văn thơ được ông nội nàng dạy làm thơ và học thuộc nhiều cổ văn. Nàng không đụng tới thơ văn qua nhiều năm từ khi lấy chồng cho đến một hôm nàng bị nhức hông nhờ thầy Đoàn-Lưu-Minh trị liệu. Thầy Đoàn không biết châm cứu nên chỉ đả thông hai huyệt nhâm, đốc cho Dạ-Kiều ... Vô tình thầy điểm trúng huyệt "nhâm" làm hồn thơ Dạ-Kiều thức dậy, thầy liền hướng dẫn nàng lên mạng đăng thơ còn cái huyệt "đốc" kia thầy tưởng nó có mồng nên điểm trật lất thành ra chỉ có thầy và Dạ-Kiều mới biết chuyện gì đã xảy ra ...

      Nàng thơ thứ hai là một cô giào cấp ba có bút hiệu là Diệp-Lục-Tố, nghĩa là chất làm xanh lá cây. Có lẽ nàng thơ này chịu ảnh hưởng của môn học đang dạy. Tuy yêu chất xanh tươi nhưng trông nàng đã héo hon vì chưa có lần nào ..."cầm bằng cho nước cuốn hoa trôi ..." có lẽ phài ở vậy suốt đời.

      Nàng thơ thứ ba có bút hiệu là Hồ-Trầm, tuổi đời đã hơn sáu mươi. Một người chuyên làm thơ liêu trai, nặng trĩu một nỗi buồn sâu thẳm. Tuy tóc đã bạc màu nhưng nàng vẫn còn mang cái nét đẹp thanh cao, dìu dịu buồn.

      Yên-Yên là bút hiệu làm thơ của nàng thơ thứ tư. Nàng còn trẻ đẹp, dáng người mũm mĩm và mái tóc dài che lấp bờ mông. Yên Yên làm những bài thơ tình cảm trong sáng, nhẹ nhàng, nàng ca tụng tình yêu chân thật, Qua những bài thơ của nàng Bobbi đoán ra hồng nàng hiện đi lao động nước ngoài, rất ít khi về thăm nhà.

      Bobbi-Đôn cùng bốn nàng thơ hết đứng sau vườn lại lên sân thượng, họ nói say sưa về thơ nhạc, về những nhân vật trong các diễn đàn trên mạng cho đến khi MC Đoàn-Lưu-Minh cho người mời xuống khai mạc chương trình thi nhạc thính phòng. Màn đêm buông nhanh trên phố núi, thông reo vi vu và sương bắt đầu rơi. Bobbi-Đôn theo chân bốn nàng thơ rời sân thượng. Đi sau, nhìn mái tóc dài của Yên-Yên, Bobbi liên tưởng đến chuyện Liêu-Trai-Chí-Dị và ngỡ mình như là một hàn sinh đêm hôm lỡ bước sắp cùng các ma nữ đa tình vui cuộc ... truy hoan.

      Mười Hai
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2009 01:57:32 bởi trandaik >
      #18
        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9