truyện dài : Chữ nợ chữ duyên
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
ms.witch 01.12.2008 20:57:59 (permalink)



chữ nợ chữ duyên (tập 1)[sm=a%20flower%20for%20her.gif]

"Bước lang thang qua từng vỉa hè, biết đêm nay đi về nơi đâu, người yêu ơi em đã sang ngang , tình yêu ơi xin vấn khăn tang , anh mất em đời như cánh diều băng sang..."

     Bài hát mà đêm đêm Hoàng vẫn muốn nghe, nghe để thấm được tâm tình của người nghệ sĩ qua tiếng hát , và anh, cũng như thế.Đã ba năm từ khi Nguyệt phản bội anh, cuộc sống của anh như bị phủ kín bởi màn đêm u ám. Giờ đây anh dường như chẳng còn niềm tin với người con gái nào nữa. Nguyệt là người con gái tưởng chừng sẽ đem lại hạnh phúc cho anh nhưng thật phủ phàng, cô đã nhẫn tâm đập tan giấc mộng lứa đôi. Giấc mơ về một mái ấm gia đình cùng tiếng vui đùa của trẻ thơ. Anh đã từng cùng cô hằng đêm dệt nên biết bao là trăng và sao cùng hoa và bướm. Nay, tan tành mây khói.Ánh sao đêm vụt tắt , ánh trăng kia vụt tan, tất cả tan biến vào khoảng không vô tận.
Tại ai duyên lỡ nàng ơi?
Tại ai anh phải chơi vơi chốn này?
      Anh thường tự hỏi như thế. Đã gần đến ngày lễ cưới được tổ chức, Nguyệt đến phán một câu như tạt nguyên xô nước đá vào mặt anh, lạnh buốt, đau thấu trời xanh : " mình chia tay anh nhé?"
       Giọng cô gái Bắc ấy sao mà ngọt ngào êm ái quá, anh ngỡ ngàng cứ tưởng cô đùa , anh ôm cô và nói:
      - em hết chuyện đùa hay sao vậy?
      Nguyệt lạnh lùng đẩy anh ra: 

       - em nói thật đấy anh à.
        Hoàng chưa hết ngỡ ngàng buộc miệng :

     - tại sao?
       Nguyệt nhún vai lắc đầu :

     - chẳng tại sao cả ? chúng ta có lẽ không có duyên nợ anh nhỉ?
      Hoàng đau đớn :

     - không lẽ tình yêu anh dành cho em không giữ được em sao?
      Cô cười mỉa mai:

     - Không có tình yêu nào vĩnh viễn, chỉ có những kỷ niệm của tình yêu mới vĩnh viễn tồn tại trong lòng chúng ta mà thôi, anh hiểu không? Xin anh hãy xem như chúng ta vừa qua một giấc mơ đẹp.
       Nói xong Nguyệt quay gót bước đi, để lại anh một nỗi hoang mang khó tả được. Chỉ một câu nói mà có thể rũ bỏ hết những gì anh đã cố công tạo dựng sao? Chỉ một câu nói mà anh phải từ bỏ người con gái lẽ ra phải là vợ mình sao? 'Lý do gì hả em?" anh tự hỏi. Anh không cam tâm. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được cha mẹ anh cho hai người cưới nhau. Anh còn nhớ cái ngày đầu tiên anh dẫn Nguyệt ra mắt gia đình, cả dòng họ chẳng ai đồng ý và chấp nhận cho anh cưới cô. Vì lẽ gì? Cô rất là xấu, xấu không còn chỗ nào mà chê được nữa. Còn anh? Một công tử hào hoa, con nhà khá giả, có địa vị, mẹ anh nói:
        - con trai à, bộ thế gian này hết con gái rồi hay sao mà con chọn con nhỏ này vậy? nhìn mẹ còn không dám nhìn mà con chịu giỏi thật! Mẹ chẳng hiểu nổi con, nhưng mẹ nói trước, mẹ không cưới nó cho con đâu.
        Anh không đồng ý với ý kiến của mẹ : Thôi đi mẹ , cái nết đánh chết cái đẹp, mẹ thường dạy con như vậy mà? Nguyệt tuy xấu nhưng tình tình hết sức dễ thương, rất nhu mì , dịu dàng, lúc nào cũng lo lắng săn sóc cho con chu đáo. Kiếm được người con gái như vậy khó lắm mẹ ơi, huống gì Nguyệt rất thông minh,học đâu nhớ đó, lại rất khôn khéo, ăn nói có duyên không chê vào đâu được. Mẹ không nghe người ta nói" người đàn ông thông minh nên chọn người phụ nữ thông minh chứ không nên chọn người phụ nữ đẹp" hả mẹ?
        Mẹ anh vẫn không đồng ý: nhưng xấu vừa vừa chứ xấu quá ai chịu nổi hả con? lỡ con đẻ con ra nó xấu giống mẹ nó thì ôi thôi...
        Anh vẫn không thay đổi ý định : mẹ cứ nói xui xẻo, con nhất định cưới Nguyệt. Nếu ba mẹ không đồng ý con về phía Nguyệt sống luôn.
        Vì có mỗi anh là con trai nên ba mẹ anh cũng chẳng biết phải làm sao, mặc kệ anh muốn lấy ai thì lấy , muốn cưới ai thì cưới . Hai bên gia đình đi xem ngày giờ để chuẫn bị tổ chức lễ cưới. Bây giờ thì hết rồi, tiêu cả rồi..anh rơi nước mắt.
        Tối hôm đó , anh không cam tâm, anh đến tìm Nguyệt thì bắt gặp cô đang ôm eo một chàng trai khác trên chiếc xe khá quen thuộc với anh, anh gật đầu như hiểu ra: " hóa ra là cặp với Định, đồ hư hỏng". Anh oán hận Nguyệt vô cùng và quyết trả thù cô, phải cho cô nếm mùi cay đắng của ngày hôm nay.
        Cách đây một năm, chẳng hiểu thế nào mà Nguyệt biết anh công tác ở mảnh đất này mà mua vé máy bay đến mảnh đất này để gặp anh, quỳ lạy anh, van xin anh tha thứ:
       - Em xin anh, em xin anh hãy tha thứ cho em, hãy cho em một cơ hội để được bên anh một lần nữa. Bây giờ em rất cần có anh, chỉ có anh mới thật lòng yêu thương em mà thôi.
       Hoàng hết từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác,anh vẫn còn bàng hoàng vì sự xuất hiện của cô, nghe những lời van xin của cô cứ như nghe người ta hát ru vậy, anh cười mỉa:
       - Bây giờ cô biết thì đã muộn rồi, quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Đúng như cô từng nói, chúng ta hết duyên hết nợ rồi.
       - Anh đừng nhẫn tâm như vậy? em biết anh vẫn còn yêu em, em biết anh sẽ không bao giờ quên được em, phải không anh? chỉ có em mới hiểu được anh muốn gì, anh cần gì, chỉ có em mới biết cách làm anh vui, làm anh hài lòng, đúng không anh? Cho nên bao nhiêu năm nay anh vẫn không quen được ai khác, chẳng phải anh còn đợi em sao?
        Hoàng ngẫm nghĩ những lời Nguyệt nói, quả đúng như thế thật . Bao nhiêu năm phiêu bạt đó đây, nay chuyển công tác nơi này , mai chuyển công tác nơi khác nhưng anh chẳng quen được em nào, chẳng có ai hiểu anh bằng Nguyệt, chẳng có ai thông minh như cô, chẳng có ai lại ăn nói ngọt ngào, khéo léo như cô, huống gì cô cũng đã trao thứ quý giá nhất của người con gái cho anh. Thử hỏi anh phải làm sao? Anh phải có trách nhiệm với hạnh phúc của cô, anh không thể để cô phải khổ sở và điều quan trọng hơn hết là anh còn yêu cô.Nhưng làm sao anh có thể tha thứ cho cô khi chính cô đã phản bội anh, chính cô đã tự đánh mất hạnh phúc của mình. Anh không còn chút niềm tin nào đê tiếp tục với cô. "tình yêu mà không có niềm tin sẽ không bao giờ tồn tại". Nhưng " bỏ thì thương , vương thì tội".Anh nhắm mắt thở một hơi thật dài, rồi nhìn cô buồn bả:
        - em hãy nghĩ ngơi rồi mai quay về nhà đi, chuyện chúng ta sau này hãy tính. Bây giờ anh cũng chẳng biết mình phải làm sao , hãy để anh bình tình mà suy nghĩ lại, rồi thời gian sẽ trả lời em nhé. Tùy vào duyên số thôi em.
          Vẫn là duyên số. tốt hay xấu đều hai chữ duyên nợ. Nghe Hoàng nói như vậy Nguyệt cũng cảm thấy yên tâm phần nào và càng tin thêm một điều là Hoàng còn yêu cô. Cô tự hứa sẽ sửa đổi, cố tạo niềm tin trong lòng Hoàng. Liệu tình cảm đã mất đi có thể gầy dựng lại như xưa? Ly nước đã đổ đi làm sao có thể hốt đầy được?
 
     Hơn một năm trôi qua kể từ ngày Hoàng gặp lại Nguyệt, tình cảm trong lòng anh chẳng thay đổi được chút nào.Nguyệt vẫn ngày đêm gọi điện tâm sự cùng anh, chẳng lúc nào cho anh được yên thân. Mới sáng sớm đã nghe tiếng điện thoại reo, trưa vừa ăn cơm xong cũng điện thoại reo, nữa đêm đang buồn ngủ gần chết cũng nghe điện thoại reo. Điện thoại reo riết anh cũng đâm ra bực bội và còn cảm thấy phiền phức. Nhiều lúc anh cũng chẳng hiểu anh nữa. Đến thì anh chẳng muốn đến, chia tay thì cũng chẳng muốn chia tay, cứ lững lững lờ lờ như vậy anh cũng còn mệt chứ nói chi ai khác. Và anh cũng công nhận Nguyệt kiên nhẫn thật, chịu khó cho anh buông lời trách móc, nặng nhẹ. Bây giờ anh chỉ muốn trả thù lại những ngày tháng mà anh đã đau khổ. Cả cơ quan ai mà chẳng biết chuyện tình của Hoàng, ai mà chẳng biết mặt Nguyệt. Nhưng nghĩ cũng lạ đời, anh cũng thật klhoong hiểu con gái thời nay nghĩ gì mà vẫn thích làm kẻ thứ ba thế không biết. Anh đi đến đâu là nổi tiếng đẹp trai, phong lưu và đào hoa đến đó, các nàng đeo riết lấy anh khiến anh không kịp trốn. Một phần vì oán giận Nguyệt, thành ra anh hận cả các chị em khác, phần thì anh cũng thấy mấy cô thời nay sao không biết ..chung tình.. là gì? cứ thích đứng núi này trông núi nọ, cho nên qua bao năm tháng mài dũa, anh trở nên là một chàng trai máu lạnh sống theo phương châm "người ta yêu mình mà không yêu lại người là mang tội, người ta cho mình mà không nhận là có lỗi", và thế là bao la bát ngát chẳng biết ai là người yêu đích thực, thậm chí đến cả Nguyệt anh không cần để ý đến cảm nhận của cô ra sao. Anh quyết để cho cô nếm mùi cay đắng, nhưng Nguyệt chấp nhận điều đó mà không than van một lời.

 
     Vẫn ăn nhậu chơi bời hết ngày này qua tháng nọ, buông trôi cuộc đời mình theo những cơn say. Lúc nào làm thì làm, lúc nào nghỉ thì ..hú.. một tiếng, mấy anh chàng cô đơn này lại họp họi nghị ..bàn.. đào."Sáng xỉn...chiều say...tối lai rai...mai ta lại ...nhậu ..tiếp" là câu nói cửa miệng của mấy chàng này. Trong bang solo này có cả ông chú gần ngang bố anh mà vẫn cô đơn..mình..ên. Rồi một đêm trời đất nổi cơn gió bụi, anh chợt tỉnh cơn say. Ngồi suy tư..lự, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình :" Bao nhiêu năm nay mình đã làm gì ra hồn chưa? đến bây giờ cũng chỉ là một kẻ trắng tay? còn bạn bè mình thì đứa nào cũng ông này bà nọ cả rồi mà bản thân tụi nó có học hành ra gì đâu." và tự hứa " mình sẽ không nhậu điên cuồng như vậy nữa, đã lãng phí biết bao nhiêu là thời gian vàng ngọc.. mình đúng là chẳng ra sao."
      Tự trách mình, rồi tự hứa với cuộc đời. Qua hôm sau anh lái xe xuống thẳng trường Đại Học và đăng kí lớp tại chức ngành tổng hợp anh. Lúc này đang là mùa mưa, là mùa tuyển sinh thuộc hệ tại chức và đào tạo từ xa của các trường Đại Học trong nước. Anh nghĩ rằng mình nên nâng cao kỷ năng ngoại ngữ vì xu hướng phát triển của nền kinh tế hội nhập, nếu ngoại ngữ yếu kém thì thật là một thua thiệt lớn. với lại công việc của anh cũng cần phải biết ngoại ngữ. Đăng ký ghi danh xong anh đợi đến ngày khai giảng lớp học, cầm tờ giấy báo đăng ký nhập học mà anh cẩm thấy vui vui. Hoàng nghĩ : " biết đâu đi học mình quen được ai khác thì sao? còn cô nàng kia phải cho một bài học để nhớ đời mới được."
      Anh đắc ý với ý nghĩ của mình. Thật ra là do Nguyệt cố chấp, không chịu buông anh. Anh cũng nói thẳng với cô là anh không còn yêu cô như trước nữa và anh bây giờ chỉ muốn quen cô cho vui, không bao giờ lấy cô làm vợ , nhưng Nguyệt vẫn giọng đầy tự tin đến bất ngờ: - chỉ cần anh còn yêu em, còn chấp nhận quen em thì em sẽ có cách khiến anh yêu em như xưa.
Anh thật sự không biết nói sao với Nguyệt và cứ để thời gian trả lời. Và bản thân anh đâu có mất mát gì mà phải từ chối chứ, nếu các cô muốn thì đành chìu ý các cô thôi chứ không thì đắc tội lớn làm sao mà được yên thân. Cứ đến nữa đêm là anh phải có mặt ở nhà để nghe điện thoại không thì cô nàng gọi tới sáng chẳng cho ai ngủ cả. Đến nước này thì anh thật sự bó tay ..với cô.
Rồi ngày gặp mặt đầu tiên với lớp cũng đã đến. Không làm anh thất vọng, lớp ngoại ngữ này ai cũng như trăng như hoa, "mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười cả"(truyện Kiều _Nguyễn Du). Thường thì các lớp tại chức đa số đều là những "sinh viên" hơi lớn tuổi, có nghề nghiệp ổn định, muốn trau dồi thêm kiến thức , hay muốn nâng bằng cấp để nâng lương bổng. Hoặc là các sinh viên đang học đại học muốn đăng ký học thêm một nghanhf khác để sau này dễ xin việc. Muốn tìm bạn gái vào khoa ngoại ngữ thì quả là biết chọn lựa. Và cũng may mắn cho anh là lớp này nam khá đông, không chênh lệch sĩ số gì mấy. Qua nữa năm học đầu tiên hầu như anh làm quen hết cả các cô nàng trong lớp , ai anh cũng làm quen và tìm hiểu nhưng chẳng cô nào hợp ý anh. Mấy cô bây giờ sao nói chuyện rỗng tuếch, không có đầu óc chút nào. vả lại anh chẳng thấy ai thông minh như Nguyệt, nhưng có điều các cô nàng này đẹp thật. Tự trong thâm tâm anh cũng còn xót lại chút nhân từ là vì học trong cùng một lớp, nếu quen rồi mai này không đến được thì thật khó ăn nói, các cô bé này còn nhỏ, còn vô tư quá anh không nỡ.. Nhưng đâu phải anh muốn là được, ai bảo anh đẹp trai nhất lớp, lại galang với phái nữ, luôn vui vẻ hòa đồng làm sao ai mà chẳng tình thương mến thương được.
      Có một lần anh tình cờ nghe được câu chuyện của mấy cô bé "tám" trong giờ giải lao.Nghe các cô "tám" là anh biết trong lớp ai đẹp ai xấu ngay. Ngọc đố cả bọn :
     - Ngọc đố mấy bạn lớp mình chị nào đẹp nhất?
     Cả bon ngồi ngẫm nghỉ một lúc rồi từng người bàn, Khánh nói:
     - Chị Hương, tớ thấy chị Hương dễ thương.
     Linh phản đối:
     -Thôi đi, bà đó mà dễ thương, dễ sương..dễ sợ thì có. Chảnh thấy bà ..luôn. chị Diệu được hơn.
      Tiên phản đối :
     - Bà Diệu mà được, được cái con ..khỉ.. đó. Bả lớn mà ăn nói vô duyên , thấy mà phát ghét. Tiên thấy nhỏ Vy được nhất
      Trang lại không đồng ý :
     -Được rồi đó, con đó mà đẹp chắc Trang này làm hoa hậu quá..hahaha
cả bọn ôm bụng cười thật là vô tư.. cười mệt nghỉ rồi các cô lại tám tiếp , Ngọc lại bắt đầu :
     - Hình như tụi bay quên một người hay sao đó? Đảm bảo nói ra bà này là không ai dám chê một câu. 
      Cả bọn nhíu mày : ai nhỉ?
      Ngọc gợi ý : các bạn còn nhớ bà chị mà ít đi học nhất không? hình như chỉ thoáng thấy bả chừng vài lần hà. mà nói chắc cũng chẳng ai nhớ nổi chhir đâu. Chỉ đi học thì muộn, về lại về sớm. Đến và đi cứ như cơn gió, mà mỗi lần học thì ngồi tận bàn cuối thì ai mà nhớ đến chỉ chứ.
       Hoàng nghe Ngọc nói lấy làm lạ , tại sao anh lại không biết người này nhỉ. Anh nhíu mày cố nhớ xem đó là ai nhưng không tài nào nhớ nổi. Và nghe các cô nói tiếp:
       - Ai mà sao bọn này không nhớ mà Ngọc nhớ?
       Ngọc trề môi :
       - Thôi đi mấy bà, có một lần tui đi học muộn hơn hết chỗ ngồi và vô tình ngồi gần chỉ.Cái chị mà lần đi học muộn bị thầy mời đứng lên trả lời câu hỏi đó, rồi mấy bà khen chỉ giỏi đó.
       - À... cả bọn bây giờ mới nhớ ra.
       Hoàng định hỏi xem đó là ai mà anh không nhớ nổi, nhưng đã hết giờ giải lao. Tính anh mà nghe chuyện gì khiến anh tò mò thì phải tìm hiểu đến cùng, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Ngọc:- lúc nãy em nói ai vậy, anh nghe mà không hiểu?
      Ngọc nhắn lại: có gì lát nữa em nói anh nghe, nhưng anh phải có thưởng mới được nhé?
      Anh trả lời :- ok, tối nay anh mời mấy em một chầu cà phê, lát ra về đến quán THỜI GIAN nhé, anh đợi
      Tan học, cả bon kéo nhau đến quán đã thấy anh ngỗi đợi sẵn. Ngọc trêu:
      - Anh làm gì mà nôn nóng vậy?
      Linh đùa theo: đừng nói anh định chuyển mục tiêu sang chỉ nghen, con nàng ấy anh bỏ đâu? chị ấy lớn hơn anh đó.
      Trang thách đố anh: em thách anh nói chuyện được với chỉ và điều tra được điều gì ở chỉ em thua anh một chầu nhậu liền đó
       Tiên cũng mạnh miệng: em cũng như con Trang, anh mà điều tra được điều gì về chỉ em thua anh chầu karaoke đó.
        Hoàng tủm tỉm: chà.. có nhậu, có hát karaoke ..ngu sao không độ. ok, các em nói rõ hơn đi , anh điều tra cho mấy em tâm phục khẩu phục. 
        Ngọc trề môi: xì... không dám đâu.. đến em mà còn chưa nói chuyện với chỉ có đâu anh tới anh.
        Hoàng tự tin: vậy mới hay chứ, sao mấy em rút lại lời vẫn còn kịp đó. sao có nói rõ hơn không thì nói
        Trang chu miệng: nói thì nói, nói mà anh biết mới ghê đó. Ngọc nói cho ảnh biết đi
        Ngọc bắt đầu khơi lại trí nhớ : anh còn nhớ cái chị mà ngày đầu tiên đi học muộn bị thầy gọi lên trả lời câu hỏi không? lúc đó anh cũng nhìn chỉ mà.
Anh lắc đầu: chịu thôi , không nhớ
        Ngọc tiếp tục: Vậy anh còn nhớ cái chị thường đi học muộn nhất lớp không ?
        Anh nhún vai: sao biết được, bả đi học muộn anh ngồi phía trên làm sao anh biết
        Ngọc xua tay: Thôi đi anh ơi, em còn nhớ có một lần chỉ đi học muộn vào ngồi chung bàn với anh mà anh nói gì lạ vậy, lúc đó anh ngồi giữa chỉ và nhỏ Trang đó.
         Anh đưa tay vỗ trán: à.. thì ra bà đó hả, nói anh mới nhớ, anh không mấy ấn tượng gì về bả cả. 
        Ngọc lại trề môi: thôi đi anh ơi, anh không để ý chứ chỉ được nhất lớp đó. 
        Hoàng không đồng ý: em dựa vào đâu mà nói bả được nhất? 
        Tiên chen ngang: em thấy mắt anh bị sao rồi đó, chị đẹp và hiền vậy mà không nhìn đi nhìn ai đâu không đó 
        Hoàng vẫn không tán thành : em nhìn sao mà nói bả đẹp, anh thấy bả bình thường, vì anh chẳng có một ấn tượng gì cả.
        Linh xua tay: mấy người ngồi bàn tới sáng cũng chưa hết chuyện, tội quá anh ơi, nếu lần sau gặp chỉ anh nhìn lại một lần nữa rồi hãy nói nhé.Mỗi lần chỉ đi học tụi em cứ thích nhìn hoài, muốn nói chuyện nhưng lại không dám, thấy chỉ hiền thật nhưng nghiêm quá, và có vẻ chẳng thích tiếp chuyện với ai. em thấy có lần anh Thiên hỏi mà chỉ trả lời ậm ừ cho xong chuyện, anh Thiên thấy vậy ngại quá không dám tiếp tục nữa.
       Ngọc cũng nói : Linh nói em mới nhớ, anh đừng có sạo nha. Rõ ràng có một lần anh nói chuyện với chỉ mà không thấy chỉ trả lời đúng không?
       Anh nhún vai : anh không nhớ, anh không quan tâm, chắc lúc đó anh buộc miệng hỏi gì đó mà không thấy trả lời, tưởng bả không nghe nên anh cũng không hỏi nữa. Giờ nghe mấy em nói thì có vẻ bả không muốn trả lời chứ không phải không nghe...à.. thì ra là thế.. cái bà này..kiêu nhỉ, biết tay anh.
       Ngọc nhún vai : em thấy chỉ khống có vẻ kiêu căng mà có vẻ không muốn ai làm phiền mình thì hơn
       Hoàng gật đầu: thôi được rồi, khi nào bả đi học các em thấy nói anh biết để anh ra tay cho. 
       Mấy cô bé gật đầu và giải tán.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2009 15:26:57 bởi minhthanh_love >
#1
    ms.witch 01.12.2008 21:00:13 (permalink)
    chữ nợ chữ duyên..(t2)





    Đêm nay Hoàng có vẻ vui hơn mọi đêm. Trong anh như đang có một sức sống mới lạ kỳ anh cũng chẳng biết tại sao. Đẫ lâu rồi anh không có cảm giác này, cảm giác của một kẻ chỉ muốn khám phá và chinh phục một điều gì đó rất bí mật, nó thôi thúc anh khiến lòng anh háo hức , rộn ràng. Chính đêm nay cũng là cái đêm đầu tiên anh khám phá được vẻ đẹp của cái thành phố biển nhỏ nhoi này sau ba năm dài cư trú. Ba năm bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu điều kỳ diệu, thời gian và tuổi thanh xuân , hy vọng của một thời trai trẻ nay còn không? Anh tự trách mình và tự an ủi "mình sẽ lấy lại những gì đã mất dù là hơi muộn màng."
    Biển đêm nay thật đẹp không ồn ào, đáng ghét như xưa. Khi xưa anh nhìn biển anh cảm nhận biển thật là dữ dội, cuốn trôi đi những gì tươi đẹp nhất trên cõi đời, còn bây giờ anh lại thấy biển cuốn trôi đi những gì dơ bẩn nhất của cuộc đời, đem lại cho bờ biển một bãi cát mịn màng trong sạch, nơi lý tưởng nhất của những đôi tình nhân. Anh tự mỉm cười với mình :" sao hôm nay mình kỳ lạ vậy ? ai mà có thể mang lại ánh sáng cho cuộc đời đang u tối của mình chứ. Nhưng sao minh có cảm giác bản thân mình cũng không hiểu nữa." rồi lắc đâu :"thôi mặc kệ, miễn sao mình biết vui là được rồi". Kiếm một gốc cây ngồi một mình nhìn sóng biển, cảm giác thật là dễ chịu. Chợt tiếng điện thoại reo lên làm anh mất cả hứng thú xem cảnh biển đêm.Giọng Nguyệt ngọt ngào vang lên :
    - sao giờ này anh chưa về, nãy giờ em gọi điện thoại mà không ai bắt máy hết nên em mới gọi số này. Anh đi sao không mang theo điện thoại riêng của chúng ta hả?
    Hoàng bực bội trả lời : em sao càng lúc càng phiền đó, anh đi đâu mặc anh chứ liên quan gì em mà em hỏi? tối nay em làm anh hết cả hứng thú.
    Cô nàng cười khanh khách : thôi mà , anh đừng giận, anh đang làm gì mà mất hứng nhé? bộ đang đi chơi với bồ hả?
    Anh sẵn giọng : Ừ, có gì không?
    Nguyệt vẫn tỉnh queo : chẳng sao cả, nếu anh đang đi với người yêu thì em nói chuyện với anh đến sáng để xem con nhỏ nào chịu nổi.
    Hoàng lắc đầu: em thật là hết thuốc chữa rồi, anh đã nói với em rồi. Anh có thể quen em chứ không cưới em làm vợ đâu, em đi lấy chồng đi.
    Nguyệt vẫn lì lợm : anh bảo em đi lấy chồng vậy em lấy ai? lấy anh hả? em đồng ý liền.
    Hoàng nhẹ giọng : anh nói thật với em đó, đừng đợi anh, anh không bỏ qua chuyện cũ được đâu. Em đừng hy vọng gì ở anh, anh đã co0s bạn gái rồi.
    Nguyệt cương quyết : thì anh cứ quen ai anh thích, em có nói gì anh đâu nào, chủ yếu là con bồ anh nó có đủ can đảm mà đấu lại với em không kìa.
    Hoàng đắng họng : trời, anh thật bó tay với em, vậy em định ở vậy với anh luôn sao?
    Nguyệt cười : đương nhiên rồi.Anh mà không lấy em thì em không để cho ai yên ổn đến với anh đâu. Mà em biết dù anh có quen ai thì người ta cũng bỏ anh ra đi vì ghen với em thôi.
    Anh ngẫm nghĩ những lời Nguyệt nói cảm thấy cũng đúng. Bao nhiêu năm xa cách anh cũng không ngờ Nguyệt lại trở nên dày dạn như vậy, ăn nói càng ngày càng khiến người ta ớn ..lạnh. "Ngày xưa Nguyệt là cô công chúa dịu dàng, bây giờ cô là ..con quỷ ..dữ." _anh nghĩ thế.
    Không muốn nói chuyện nữa anh tắt máy rồi chán nản ra về. Một ngày gọi là "tạm được" trôi qua, ngày mai thế nào? không ai biết trước.
    Từ cái ngày thách đó với mấy cô nhóc Hoàng đi học thường xuyên không vắng buổi nào. Anh đi học mà cứ nhấp nha nhấp nhỏm, cứ đưa mắt tìm kiếm xem "bà chị" có đi học không nhưng vẫn không thấy. Gần một tuần rồi anh cảm thấy thất vọng, muốn từ bỏ ý định điều tra về "cô gái bí mật " đó, nghe mấy con nhóc gọi vậy đấy. Thấy anh tiu nghỉu, Linh trêu: - nhìn anh mất sổ gạo quá, làm gì mà nóng lòng vậy? anh gặp rồi chứ chưa hay sao mà thấp thỏm cứ như đi coi mắt vậy?
    Anh cốc đâu cô nhỏ : em bớt nói xàm giùm anh đi, tại anh nghe mấy đứa "ca" giữ quá anh tò mò chứ bộ. Mà sao anh bị ai che mắt hay sao mà không nhớ bà này là ai ta.
    Ngọc cười hí hí : thì anh nghe chỉ có gia đình rồi nên bỏ soát lại mà không thèm nhìn một cái.
    Bây giờ anh mới vỡ lẽ : à, thì ra là bà đó hả, sao không nói sớm. Bả có gia đình rồi anh nhìn bả làm chi, thì ra mấy em nói bả.
    Tiên thắc mắc : anh thử nhìn lại bả một lần nữa có giống người lập gia đình không nhé? anh chỉ mới nghe người ta giới thiệu với thầy là có gia đình rồi là anh quay trăm tám chục độ.
    Trang lấy tay giật nhẹ áo anh , giọng hấp tấp: anh ..anh... chỉ đi học kìa!
    Hoàng và mấy cô bé vội quay ra sau . Lần này anh mới thật sự nhìn "bà chị" đó. Anh nhìn chăm chăm "bà chị" thấy "bà chị " đẹp thật, anh không biết tả sao về vẻ đẹp của"bà chị " mà chỉ có thể nói :"trời, sao giống đức mẹ Maria " thế không biết. Nhìn bả hiền vậy mà mấy còn nhỏ kia nói bả khó tính là sao ta?
    Còn bà chị này có vẻ cũng kỳ kỳ, có người nhìn mình rồi xì xầm mà cũng chẳng thèm ngó lấy một cái, cứ cặm cụi vào trang vở chẳng biết đọc cái gì trong đó.Hoàng nhận xét sơ sơ trong đầu mình :"giờ để ý thấy bà này được nhất lớp, ăn mặc lại rất đơn giản mà lịch sự, vẻ đẹp tự nhiên không một chút son phấn, hôm nay bả mặc tay ngắn mới thấy nước da bả trắng và mịn thật. Hèn gì mấy con nhỏ nó khen lấy khen để, nghe tụi nó nói bả học tiếng anh siêu sao lắm, mình tìm cách thỉnh giáo xem sao?"
    Hài lòng với suy nghỉ của mình, anh tự mỉm cười và ngồi học như một cậu học trò ngoan và chờ đén giờ ra chơi thi hành chiến thuật.
    Trời thương và hiểu lòng Hoàng hay sao mà đêm nay không giống mọi đêm," bà chị " không ngồi trong lớp một mình mà giờ giải lao, anh thấy bà chị ra chiếc ghế đá ngay gốc cây khá tối của trường. Anh để ý thấy "bà chị " cứ khoanh tay mà nhìn trời sao, anh đến trước mặt mà cô nàng chẳng biết, có lẽ "hồn em ở chốn xa xăm nào rồi" . Anh không lên tiếng mà lặng lẽ quan sát "bà chị", trong bóng đêm mờ ảo này anh thấy cô đẹp làm sao"trông em chẳng khác chị hằng
    anh như chú cuội ngẩn nhìn theo trăng"
    Vẫn trầm lặng, không một tiếng động . anh cũng muốn gọi cô nhưng lại không nỡ vì anh nhận ra trong ánh mắt "bà chị" này đang ...gửi hồn ..cho gió rồi. Cô đang chăm chú quan sát các vì sao một cách say sưa chứ không phải đang suy tư như các cô nàng mộng mơ. anh nghĩ nếu mà làm phiền dám bị "ăn guốc" lắm đó, bà chị này nhìn kỹ lại hiền thì hiền thật chứ "chằn ác" luôn, chưa đến lúc "gầm ..một tiếng căm hờn trong củi sắt.."
    Anh vừa nhìn vừa mỉm cười với ý nghĩ của mình :"ước gì em chửa có chồng_ anh về may áo tơ hồng tặng em".Trong lớp chắc không phải chỉ mình anh nghĩ như vậy!
    Mãi im lặng cho đến khi hết giờ giải lao mà cô cũng chẳng biết, anh đành phải gọi khẽ :- chị à, vào lớp rồi.
    Bà chị buông tiếng lạnh lùng : biết rồi!
    Nói xong cô đứng lên vào lớp học , Hoàng cảm thấy bực mình : làm ơn mắc oán, bà điên!
    Anh hậm hực bước vào lớp , đi ngang qua chỗ "bà chị " ngồi anh nhìn trừng trừng mà bà chị có thèm đếm xỉa gì tới anh đâu, điều đó khiến anh có chí phục thù hơn nữa.
    Tan học, mấy cô bé ùa tới chỗ anh hỏi : lúc nãy anh ghê nha, đi mánh lẻ ha, hỏi được gì không?
    Anh bực bội : lẻ gì mà lẻ,bà đó bị sao sao đó, thật khó hiểu!
    Khánh cười hì hì : em nói với anh rồi, chỉ khó tính lắm, cứ im im làm mình muốn hỏi cũng ngại chết đi được.
    Hoàng nhún vai: thôi kệ bả, anh cũng chẳng muốn dư hơi mà lo chuyện bao đồng
    Tiên vỗ thay : ồ, như vậy anh chịu thua bọn em nhé
    Hoàng trừng mắt : chưa gì mà thua, đảm bảo bả sẽ nói chuyện với anh một ngày gần đây.
    Miệng thì nói vậy chứ trong lòng anh cũng chẳng biết làm sao nữa. Chấp nhận thua cuộc cũng được nhưng anh thật muốn tìm hiểu bà chị này cho rõ hơn. Học với nhau hơn nữa năm rồi mà không biết gì hết thì thật khó tin, nói ra người ta cười cho .
    Tối nay anh cảm thấy đói bụng, dừng xe ghé mua ổ bánh mì thì ..hay thật ! gặp ngay "bà chị" khó tính ở đó, đang nói cuyện vui vẻ với bà chủ quán. Nhìn chị lúc này thật khác lúc lên lớp, vui vẻ , cởi mở, nụ cười trên môi sáng bừng cả khuôn mặt , hiền từ , quyến rũ làm sao. Anh cứ như một tín đồ đang chiêm ngưỡng bức tượng đức Mẹ quyền năng vậy.Đang cười thấy anh bước vào bà chị tắt hẳn nụ cười và tạm biệt chủ quán, chỉ nhìn anh một cái vu vơ rồi đi, anh gật đầu chào tỏ phong cấch của một chàng trai lịch sự. Đợi cô đi,anh thăm dò bà chủ quán: cô ơi, trông cô có vẻ quen chị lúc nãy?
    Bà chủ vui vẻ : ừ, tối nào nó cũng ghé đây mua bánh cô. Con nhỏ tội ghê, mưa gió gì cũng ghé mua, ủng hộ mà.
    Anh lấy làm lạ : tối nào cũng mua hả cô? chỉ đi đâu mà tối nào cũng ghé mua ? chỉ mua nhiều hay ít hả cô?
    Bà chủ vừa làm vừa kể lể : cũng chẳng biết nó đi đâu mà tối nào cũng ghé khuya lắm, mua cả chục ổ bánh lận
    Hoàng ngạc nhiên : trời , ăn gì mà cả chục ổ dữ cô?
    Bà chủ cười : nó đâu có thích ăn bánh mì, nó nói nó chỉ mua giùm cho mọi người sẵn ủng hộ cô luôn.Thấy cô bán khuya lạnh nó tội
    Hoàng cười cười : vậy hả cô? vậy tối nào con cũng tới ủng hộ cô giống chỉ nhé?
    Bà chủ nhìn anh mỉm cười : nghe con nói là biết con đang tìm hiểu về con nhỏ chứ gì? Được đó con, hai đứa thật xứng đôi.
    Hoàng xua tay : tội quá cô ơi, chỉ có gia đình rồi, con chỉ muốn hỏi thăm cho biết thôi chứ đôi với ba gì cô!
    Bà chủ trố mắt : ai nói con nó có chồng?
    Hoàng cũng ngạc nhiên : vậy sao cô biiets chỉ không có gia đình?
    Bà chủ gõ đầu anh : cái thằng này hay nhỉ? con nhìn sao mà nói nó có chồng? nó có chồng hay không không lẽ cô nhìn không ra sao?
    Hoàng không tin : chỉ có chồng hay không nhìn làm sao biết được? bộ khác lắm hả cô?
    Bà chủ chậc lưỡi : con gái có chồng thường đeo nhẫn ngón tay áp út, còn nó, con có thấy không ?
    Anh giật mình : trời, cô nói con mới biết. Mà không lẽ đeo nhẫn mới là có chồng hay sao?
    Bà chủ giải thích : đeo nhẫn có nhiều loại nhẫn đeo, nhẫn hôn nhân khác với nhẫn đeo cho đẹp. Nếu có bạn trai tặng thì nó đeo nhẫn kiểu một chút. Còn đằng này tay nó trống trơn thử hỏi thằng chồng nào chịu???
    Anh gật đầu như hiểu ra, anh vui vẻ cảm ơn bà chủ và ra về.
    Về đến nhà anh đưa mấy ổ bánh cho mấy anh em ở cơ quan ăn, anh chẳng buồn động đến vì giờ này anh cảm thấy no rồi.Anh năm dài trên giường mà cứ tủm tỉm cười vẻ khoái chí khiến chú Quang tò mò : ê thằng nhỏ, nãy giờ mi làm gì mà cứ cười như trúng số thế?
    Hoàng cười khì khì: trúng số chi mà trúng số hả chú? con có chuyện vui nên cười đó.
    Toàn lên tiếng : Chuyện gì mà vui dữ vậy ? anh thấy em từ khi bị con Nguyệt xù đến giờ có chuyện gì khiến em cười đâu. à quên nữa, chút nữa nó gọi điện đó, nhớ chia sẽ niềm vui với nó nhé.
    Đang vui nói đến Nguyệt làm anh cụt hứng : anh biết nhắc đến nó là em bực mình mà cứ làm em mất hứng.
    Khương lên tiếng : ghét thì bỏ đi, để anh sài giùm cho. ai biểu tham lam? Do em chứ có phải do Nguyệt đâu.
    Hoàng cãi lại : sao lại do em? nó bỏ em chứ em có bỏ nó à?
    Chú Quang phân tích : thì tại con không dứt khoát nó mới quậy con như vậy chứ.
    Hoàng xụi lơ: làm sao nỡ hả chú? dù gì con cũng phải có trách nhiệm với nó chứ? Nó hạnh phúc con mới yên tâm.
    Toàn vỗ vai : vậy thì cố gắng nhé, cố mà chịu nó làm phiền cả đời, anh đảm bảo không có con nào dám yêu em đâu. Con nhỏ cao tay ấn thật, anh thiệt phục nó.
    Toại nói đúng, Nguyệt đáo để thật, anh tự hỏi kiếp trước anh mắc nợ Nguyệt hay sao mà kiếp này anh khổ với cô thế này. Bởi vì sao???
    Hình bóng bà chị chợt hiện lên trong trí óc anh, tự nhiên anh lại lóe lên một ý nghĩ ác độc, phiêu lưu:"đem hai người ra so sánh thì hẳn bà chị thông minh hơn nhiều, xinh đẹp hơn nhiều, nhưng bằng cách nào để cua được bà này? Liệu bà này có trị được Nguyệt không? có đủ khéo léo để khiến cho mình quên được Nguyệt không? Không hiểu sao mình lại tin mình với bà này có duyên nợ với nhau.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 00:36:25 bởi minhthanh_love >
    #2
      ms.witch 01.12.2008 21:02:56 (permalink)
      chữ nợ chữ duyên..(t3)





      Từ cái đêm nói chuyện với bà chủ quán xong, Hoàng suy nghĩ nhiều về "bà chị " đó. Đến bây giờ anh cũng chưa biết được tên của "chị ấy".Nhưng được một điều là nếu tối nào không gặp được ở lớp thì anh có thể hỏi thăm bà chủ quán.Chính điều này đã khiến bà chị bực mình mà chủ động lên tiếng với anh.
      Tối nay , anh đang ngồi ngóng xem cô có đi học không thì thấy cô bước vào lớp nhìn anh chăm chăm rồi im lặng không nói gì. Cô chủ động ngồi sát bên anh khiến mấy cô bé cũng bất ngờ, anh cũng lấy làm lạ. Anh ngồi học mà chốc chốc lại liếc mắt nhìn bà chị nhưng bà chị chẳng phản ứng gì cả, "bà chị" coi như không có anh ngồi bên cạnh. Đến giờ ra chơi, bà chị xếp sách vở , đứng lên đi ra sân trường để lại bên tai anh một câu nói làm annh ngỡ ngàng :- Hoàng ra đây với chị chút.
      Thế thôi, một câu thật nhẹ nhàng đơn giản nhưng anh nghe như đang ẩn chứa cơn giận dữ khủng khiếp được cô khéo che đậy. Không hiểu sao anh líu ríu theo sau, lớp cứ nhìn hai người thầm hỏi: hai người thân nhau hồi nào vậy ta??
      Ra đến ghế thấy cô ngồi tránh sang một bên và im lặng nhìn anh không nói. Thấy cô nhìn mình chăm chăm anh cũng không vừa, giương mắt thách thức nói:- sao bà chị??? có chuyện gì mà nhìn tôi dữ vậy? Chị kêu tôi ra không nói gì mà nhìn thấy ghê vậy?? chị định ám sát tôi à? Mà chị nói tên đi, cho dễ nói chuyện.
      Bà chị lúc này mới lên tiếng: Chị tên Băng, Hoàng có việc gì muốn hỏi thì hỏi đi, đừng đến bà chủ quán bánh hỏi lung tung nữa.Tôi không thích người ta bàn về tôi.
      Hoàng cười thú vị : à, thì ra bây giờ chị chịu nói chuyện rồi à? chỉ có như vậy mới khiến chị mở miệng được thôi.
      Băng thở dài : có chuyện gì thì nói đi, đừng dài dòng nữa. Sau này tốt nhất đừng nên đến quán hỏi lung tung nữa nhé??
      Lời nói rất từ tốn, nhẹ nhàng. Anh biết Băng đang giận lắm nhưng cố kiềm nén mà nhỏ nhẹ nói với mình. Tuy vậy anh vẫn muốn chọc cho cô nổi giận thử xem sao. Anh Muốn biết lúc cô giận dữ khuôn mặt sẽ như thế nào, anh nói tỉnh queo:
      - thì tại hôm trước tôi hỏi mà chị không thèm nói nên tôi định tìm chị hỏi lý do, mà không biết chị ở đâu định hỏi bà chủ quán cho biết mà!!
      Băng lạnh lùng : Tôi đã không thích trả lời thì Hoàng theo hỏi làm gì? bây giờ muốn hỏi gì thì hỏi đi, sau này đừng làm phiền tôi nữa.
      Hoàng vẫn tỉnh tỉnh: sao thấy chị ít đi học? số điện thoại của chị là gì? nhà chị ở đâu ? chị có gia đình chưa? bao nhiêu tuổi? Chị học chung đã nửa năm rồi mà mọi người có ai biết gì chị đâu. Thật không hiểu chị nghĩ gì! nếu lớp có chuyện gì cần thông báo thì phải liên lạc với chị bằng cách nào?
      Băng im lặng một lúc rồi nói : chỉ vậy thôi sao?? có cần tôi bê nguyên cái lý lịch ra khai luôn không? thật là rảnh rỗi quá đó. Chuyện mình không lo đi lo chuyện thiên hạ. Trong danh sách có đủ hết đó, cậu đi vào đó mà xem.
      Hoàng vẫn lì lợm : chị làm như tôi rảnh lắm đi hỏi thăm chuyện của chị, tôi làm gì rảnh mà cầm mấy tờ giấy đó đọc.Có đọc cũng đâu có số điện thoại, chị cho xong số điện thoại là hết chuyện.
      Băng bực mình đứng giậy bỏ đi : tôi không có số điện thoại.
      Hoàng nắm lấy tay cô kéo ngược lại: bây giờ chị nói không? không nói thì chị đứng đây luôn với tôi.Có phải chị thích tôi nắm tay chị luôn không?
      Băng không biết phải nói sao, đành phải nhẹ giọng xuống nước : được rồi, thả tay tôi ra , tôi nói. 0935...
      Hoàng mỉm cười đắc chí , lưu số cô vào rồi nheo mắt nhìn cô: thế mới phải chứ người đẹp!
      Rồi anh kề sát mặt cô mà trêu : có phải thích Hoàng này nắm tay không?
      Đến nước này thì cô hết nhịn nổi và đưa tay thúc vào người anh một cái đau điếng, cô cũng không vừa: ừ, thích lắm, nhưng thế này thích hơn. đồ con nít ranh.
      Băng bỏ đi buông lại một câu khiến Hoàng cay cú:" bà dám nói tôi là con nít ranh hả, con nít ranh này sẽ cho bà biết tay"
      Hai người vào lớp thấy cả lớp cứ nhìn nhìn, Băng thì lạnh tanh, còn Hoàng thì cười đắc ý. Anh Thiên hỏi nhỏ :nhìn em cười gian dễ sợ, có chuyện gì à?
      anh cười cười: có gì đâu anh, em hỏi được điện thoại của bả rồi.
      Thiên ngạc nhiên: bả nào?
      Anh chỉ: thì cái bà khó tính đó đó.
      Nhìn theo tay Hoàng, anh Thiên nghi ngờ : em làm cách nào mà nó khai số điện thoại hay vậy? thằng này có nghề ta.
      Hoàng nheo mắt : bí mật nghề nghiệp, hihihi
      Thiên nhắc khéo : thôi vừa vừa nha em, quậy quá nó nổi khùng là mệt đó em.
      anh cười : em thách, bả dám.
      Thiên lắc đầu, chẳng hiểu Hoàng làm cách nào mà Băng ngậm ngùi khai báo thế kia, nhìn có vẻ không tự nguyện khai báo chút nào. Không chừng có chiến trận để xem, coi bộ Băng không bỏ qua cho Hoàng dễ dàng vậy đâu.
      Từ cái đêm Băng cho số điện thoại của mình cho Hoàng biết cô cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. Cô thật sự không muốn ai làm phiền đến cuộc sống của mình, và cũng chẳng muốn liên quan đến ai.Quá khứ của cô là cả một trời đau thương. Ngồi trong căn phòng làm việc mà cứ nghĩ ngợi lung tung, câu nói của Vũ còn vang vọng mãi trong trí óc cô:"được nếu em muốn ly hôn thì ly hôn, nhưng anh không để cho thằng nào yên nếu anh thấy nó đi với em." dĩ vãng chợt ùa về. Cách đây nửa năm cũng là cái ngày cô bắt đầu đăng ký đi học, Vũ bắt đầu nổi máu hoạn thư, ghen khủng khiếp, chẳng cho cô đi đâu ra khỏi nhà. Cô thương anh nên cũng cố gắng nhịn anh, chịu khó ngồi yên ở nhà.Anh cũng chẳng cho cô làm gì, mà ác một điều là bà mẹ chồng của cô lại chửi cô, bảo cô chẳng muốn đi làm, lười biếng , chỉ thích nằm dài ở nhà.Bà quản lý tiền bạc của Vũ, không để Vũ đưa cho cô, Vũ chỉ đưa tiền đi chợ...thế thôi. Lúc đầu cô cũng cam chịu cuộc sống như vậy vì hạnh phúc gia đình. Thấy cô nhịn , mẹ chồng làm tới. Mùa hè nóng bức, cô chịu không được, vậy là ..phải tắm nhiều lần cho mát, bà ta mắng:"nước nào mà chịu cho phỉ". Ở nhà buồn , cô mở phim coi, bà ta lại mắng"sướng cũng sướng vừa vừa thôi chứ!!". Chưa hết, không những mắng mà bà về còn thêm cả ..mắm..muối.. vào câu chuyện để ..mách lại Vũ. Vũ thì khỏi nói, mẹ nói gì mà chẳng nghe, bà nhìn con cá mà bảo con tôm Vũ cũng gật đầu. thế là ...việc gì đến sẽ đến. Hai vợ chồng Băng cứ như đóng phim kiếm kiệp dài tập vậy đó. Đánh vợ mệt xỉu xong.. là mở vài bài ...không bao giờ quên ..lên."Ru em" chiếu đi chiếu lại riếc Băng chẳng còn cảm giác gì cả. Cô có bệnh trong người, lại thêm những trận đòn khiến cô như "tàn lụi" hẳn đi. Rồi một ngày, tức nước cũng vỡ bờ, cô đã vùng lên tranh đấu cho mình, cô không còn là một người phụ nữ yên phận, cam chịu nữa. Cô nhận ra một điều" không ai yêu mình chính bản thân mình yêu mình." Cô đã không sợ những trận đòn nữa, cô chẳng sợ người ta nói này nói nọ về gia đình mình nữa. Đã bao nhiêu năm cô giữ sĩ diện cho chồng, để anh có được tiếng thơm là người chồng mẫu mực, để người ta không cười gia đình mình không có văn hóa. Giờ thì ...dẹp!! Dẹp tất cả những sĩ diện ..hảo, những ..gia đình..văn hóa..qua một bên. Cô hét lớn lên với tất cả u uất mà cô đã dồn nén từ bấy lâu:
      - anh là cái gì chứ? có còn là con người nữa không? Tôi trong mắt anh là gì hả? mẹ con anh thật quá đáng!!! Lần này tôi tuyên bố nhé, anh ngon thử động vào tôi đi?? Tôi không đập tan cái nhà này tôi không làm người mà.
      Anh điên cuồng : à, hôm nay cô giỏi nhỉ? sao ? thằng nào cho cô sức mạnh vậy?? cô thử đập tan cái nhà xem tôi xử cô ra sao!!
      Băng nhếch môi: Thằng nào hả?? nếu có tôi sẵn sàng theo nó liền, còn hơn ở với một con dã thú như anh. Cái loại chồng như anh tôi bỏ tôi chẳng tiếc đâu. Chỉ giỏi đánh vợ, ngon thì đi ra đường đánh lại người ta.
      Vũ thách thức: Vậy cô ngon cô bỏ tôi đi, coi thằng nào dám lấy cô.
      Băng cười khảy: cho dù có đi làm đỉ cũng không làm vợ ông thêm một ngày nào nữa. Đồ rác rưởi.
      Băng nói xong lấy giấy ra viết một tờ ly hôn, bảo Vũ ký vô. Vũ thấy Băng làm vậy anh lại dở giọng ích kỷ của mình ra: Mày muốn đi thì đi không, không được lấy thứ gì trong nhà này hết nhé.Tao không có ký, mày muốn thì mày làm một mình mày đi.
      Đến nước này thì Băng chẳng còn chút tình thương gì với Vũ nữa, cô cũng không ngờ Vũ là một thằng đàn ông chẳng biết chút gì là hối hận, còn nói những lời thô tục khiến cô đắng ngắt cổ họng chẳng biết nói sao. Cô lặng lẽ thu dọn một ít quần áo rồi xách vali ra đi buông lại một câu nghe thật cay cú: Coi như kiếp này tôi làm trả nợ cho ông nhé, bao nhiêu lời lãi gì tôi cúng cô hồn cho ông luôn đó. Người tôi không cần thì tôi cần cái đống của cải hôi hám của ông làm gì. Ông nên nhớ, là tôi làm nên chứ không phải là ông làm nên nhé. Tôi sống đẹp lắm chứ không phải bẩn thỉu như ông đâu.
      Vũ điên tiết: Mày biến thì ..biến lẹ ..chứ còn đứng lải nhải nữa ..tao bóp cổ chết à..
      Băng cắn chặt môi ngăn đôi dòng lệ. Cô nhếch môi cười chính mình, đúng là :"khi đi trai tráng, khi về bủng beo."
      Cô có nhà nhưng không dám về, bởi vì đó đâu còn là nhà cô nữa . Nhà cha mẹ, cũng như nhà Chồng, đều chẳng phải là nhà của riêng cô. Cô lại chua xót :"người ta có mẹ nỉ non, còn mình có mẹ chẳng còn thứ chi". Mẹ cô thường nói "xuất giá thì tòng phu_ lấy chồng phải lụy mụ gia, đắng cay phải chịu ngọt bùi cũng phải theo."Cũng vì câu nói đó mà cô phải uổng phí bốn năm dài. Bốn năm làm không công cho gia đình người ta, bốn năm làm vợ mà chẳng có chút sự thương yêu của chồng. Bây giờ cô ngẫm nghỉ mà cay đắng

      "con ở còn sướng hơn mình,
      hàng năm hàng tháng vài nghìn đô la
      Còn mình thì khổ chết cha
      Đã làm còn bị bầm da tối ngày "
       
      Giờ ngồi nhớ lại Băng chỉ buồn, lòng cô tê tái, không còn tin tưởng vào ai và cô chỉ tin chính mình.Nhìn đoạn thơ của một nhà thơ nào trên cuốn truyện tự nhiên sao cô thấy giống tâm trạng của cô quá:
      "Đời tôi từng chuyến mưa qua
      từng cơn gió thoáng từng nhà nhớ thương
      ngửi trông lá thắm bên đường
      thổi vào trí não..suốt vườn quạnh hiu..."

       
      Cô thấy đoạn thơ không hết nên cô nổi hứng viết thêm:
       
      " ước mơ lãng đãng những chiều
      đời tôi kiếp trước e nhiều chua cay.
      Ngày đi ngày lại tiếp ngày
      thân tôi vẫn cứ đổi thay trùng trùng
      Nhớ nhung chồng chất nhớ nhung
      Nhiều khi muốn khóc ngập ngừng ...lại thôi
      Đời qua thì cũng qua rồi
      Làm sao quên hết một thời đau thương..
      gió sương chồng chất gió sương
      sợi dây oan nghiệt trói đường tương lai
      Muốn xa cuộc sống khổ ai
      mà tim bỗng thấy dẳng dai mối tình
      Tương tư ôm một bóng hình
      Buồn vui cay đắng một mình đắng cay
      Thế gian này chẳng ai hay
      Thế thì... thôi thế...tiếc thay phận mình..!!!"
      (minhthanh)

      Buông bút nhìn bài thơ mà Băng chợt mỉm cười với chính mình:"trời, mình mà cũng biết làm thơ! hay thật"
      Làm xong bài thơ như giải tỏa được bao stress trong lòng khiến cô vui vẻ hơn. Đang Tự khen mình thì nghe điện thoại reo, số lạ nên cô tắt không nghe. Lại tiếp tục reo, cô đành phải nghe, co nhỏ giọng: Băng nghe đây, xin hỏi ai vậy?
      Cô nghe tiếng Hoàng vang lên có vẻ trêu chọc : Chào người đẹp, đang làm gì đó? không nhớ anh hả?
      Băng không quan tâm câu trêu đùa đó , hỏi anh: có gì không? tôi đang bận việc.
      Hoàng thấy Băng chẳng xi..nhê gì nên đổi chiến thuật : sao mấy hôm nay không thấy chị đi học?
      Băng hỏi lại: cậu rảnh dữ ha? không có công ăn việc làm hay sao mà cứ theo tôi chọc hoài vậy?? Nếu rảnh quá để tôi tạo công ăn việc làm cho
      Hoàng cười cười: được đó. Làm gì chị?
      Băng xỏ lá lại: rảnh quá thì lên chùa quét lá đa đi, vừa công đức vừa khỏiở không. đồ nít ranh
      Cô cúp cái rụp không cho Hoàng nói câu nào. Hòang nghe xong lộn tiết lên, "lại con nít ranh", anh quẹt mũi, nhắn tin lại :" ừ, con nít ranh cho bà chị biêt thế nào là lễ độ, đồ kiêu căng."
      Băng đọc tin nhắn của Hoàng mà cũng tức cười. Băng chẳng hiểu nổi cái anh chàng này muốn gì mà cứ theo chọc cô. Băng nghĩ "đúng là khùng mà, sướng không muốn muốn khổ."
       

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 00:48:38 bởi minhthanh_love >
      #3
        ms.witch 02.12.2008 17:19:00 (permalink)
        chữ nợ chữ duyên... (tập 4)





        Tối nay lớp thấy Băng có vẻ cởi mở hơn mọi ngày, không im lặng với vẻ mặt đăm đăm nữa. Anh Thiên thấy vậy cũng làm liều tới bắt chuyện:
        - sao em thường nghỉ học vậy?? lớp dạo này hơi vắng, em cố gắng tranh thủ đi cho đông vui.
        Băng cười nhẹ : em cũng muốn lắm nhưng bận quá.
        Anh Thiên trêu cô: em ham làm quá tiền để đâu cho hết?? lớp mình học chung đã nửa năm rồi mà có ai thấy em họp chung lần nào đâu.?
        Băng nhún vai : chịu thôi, em bận lắm. Lúc rảnh thì muốn nghỉ ngơi một chút, thời gian đâu đi chơi.anh với lớp thông cảm.
        Anh Thiên chuyển đề tài : thấy em hôm nay có vẻ vui hơn mọi hôm, dễ gần gũi hơn.
        Băng ngạc nhiên: ủa , nhìn em khó chịu lắm hả? sao em không biết nhỉ?
        Hoàng chen vào : Bà mà biết tới ai?? cứ đi như giữa chốn không người.
        Băng lườm anh một cái , không thèm trả lời.Hoàng làm tỉnh : bà này coi bộ đẹp gái mà câm ta!!
        Băng vẫn không thèm trả lời, Hoàng vẫn lì lợm , cuối sát mặt Băng nhìn nhìn, Băng khó chịu: khùng hả? nhìn gì vậy?
        Hoàng trả lời tỉnh queo : Tôi nhìn xem trong miệng bà còn cái lưỡi không sao câm vậy,để biết đường làm ám hiệu chứ.
        Nghe Hoàng nói Băng cũng bật cười: Đúng là khùng hết chỗ nói.
        Hoàng cười hi hi: ừ, khùng mà biết tán người đẹp là được rồi.
        Băng lườm Hoàng : thôi đi ông tướng, chị không phải đối tượng cho em đùa đâu nhé.
        Hoàng đâu chịu thua : sao bà biết tôi nhỏ tủi hơn mà bà gọi tôi bằng em? tôi lịch sự mới gọi bà bằng chị đó.
        Băng xua tay : mệt em quá, chị có chồng rồi đó
        Hoàng cười cười: kệ bà, liên quan gì đến tôi.Mà bà có hay không ai mà biết được.
        Băng nhún vai : bó tay!
        Nghe hai người đấu khẩu mà lớp cũng cảm thấy vui. Mấy con bé thích Băng lắm, lâu nay không dám vì thấy cô im im, nay nhìn cô có vẻ hòa đồng hơn nên bọn yêu quái kia cũng tham gia vào câu chuyện. Ngọc mạnh dạng tới ngồi sáy Băng ôm lấy Băng nói:
        - Trời ơi chị dễ thương quá, nay mới được ôm chị đó.
        Băng phì cười : trời, nghe em nói mà chị nổi da gà nè. làm như chị dữ lắm vậy
        Tiên nói : thì chị đâu có dữ, tại thấy chị im im chứ bộ.
        Băng cười không nói. Thầy vô lớp, mọi người im lặng học.Ngồi học chốc lát Băng thấy Hoàng cứ nhìn mình mà mỉm cười một mình, nụ cười sao mà "gian" thế không biết. Băng nghĩ chắc "thằng nhóc" đó tính chơi trò gì hay sao đó, phải đề phòng mới được. Băng nhìn lại Hoàng, bốn mắt nhìn nhau thách thức, không ai chịu nhường ai.Anh thiên nhìn hai người mà lắc đầu. Tan học, Băng vội vàng ra lớp thì Hoàng nhanh chân hơn án ngay trước mặt không cho cô đi. Băng bực mình: điên hả, tự nhiên chận đường chị vậy em trai?
        Hoàng quay lại khoanh tay : chị định trốn hả, ở lại họp lớp kìa. Lâu lâu xuất hiện một bữa mà định xù độ hả?
        Băng xuống nước : cho chị về đi Hoàng, chị bận thật mà, để khi khác đi , được không?
        Hoàng thấy Băng xuống giọng mát cả ruột gan, có vẻ hơi chịu đèn rồi , nhẹ giọng: Chị bận gì?? họp một chút rồi về.
        Băng nhăn nhó : Bận thật đó. Hay họp xong có gì Hoàng nhắn tin cho chị biết nha? nói với lớp chị hẹn dịp khác.
        Hoàng gật đầu : được thôi, chị cho lớp cái hẹn đi, nếu không em sẽ...
        anh cuối mặt sát vào tai cô nói thì thầm : hay chị thích như hôm trước...
        nhắc tới hôm trước Băng nổi giận đùng đùng liền : muốn thì được thôi, chị đây thách em đó.đồ con nít ranh, rượu mời không muốn uống, đòi uống rượu phạt. Chị đây không hứa hẹn gì nữa.
        Nói xong cô xô Hoàng .."rầm" một cái thật mạnh và quay gót đi.Hoàng bất ngờ trước cái xô của Băng xém chút nữa thì va vào cánh cửa rồi, may anh Thiên đi lên vin vai anh, anh Thiên chậc lưỡi : đã nói đừng chọc nó nữa, cứ theo chọc nó làm gì cho nó nổi giận. Bộ em định tán nó hả?
        Hoàng nhún vai : em cũng chẳng biết nữa, thấy bả là cứ muốn chọc cho bả chửi vậy. Chứ em mà không chọc bả chửi thì lớp đâu có vui. Mà bà nội này cũng chằn thiệt, bả đẻ trên "đá" hay sao đó. Chọc thế nào cũng tỉnh queo hà, chẳng giống con gái chút nào.
        Thiên lắc đầu : anh thua em luôn đó. Bộ lớp hết con gái hay sao em lựa ngay nó em trêu, chồng nó thấy là xong nghen.
        Hoàng cười cười : em không tin bả có chồng.
        Thiên không hiểu nổi Hoàng đang nghĩ gì trong đầu, có nói thế nào Hoàng cũng không từ bỏ việc trêu ghẹo Băng
        Không lái xe về nhà mà anh chạy xe ra biển kiếm chiếc ghế đá trống ngồi, không hiểu sao anh lại lấy điện thoại ra, điện cho Băng.Nhóm "bảy con yêu nhện nhện " của Băng đã lâu không gặp lại vì mỗi đứa mỗi nơi, này đến ngày họp nhóm hẹn nhau ra biển "nhậu" một trận ra trò. Đang vui vẻ với bạn, Băng nghe điện thoại reo , cô bực mình tắt máy. Hoàng gọi hoài không được cảm thấy bực, anh thầm rủa :"kiêu vừa thôi nhé, bà sẽ biết tay tôi." Ngồi tựa vào chiếc ghế đá đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mắt. Chợt đập vào mắt anh là bọn con gái ngồi la hét cười đùa bên dưới, mấy cô nàng cứ ..dzoo..dzoo.. trăm..phần..trăm. làm anh chú ý. Anh dụi mắt như sợ mình nhìn lầm, anh thảng thốt :" Trời , bà Băng chứ ai? chịu chơi ghê nhỉ? Nhìn tưởng hiền ai dè cũng quậy ác..đúng là bả single rồi, có chồng mà nủa đêm rồi còn lang thang ngoài đường thế này. thật khó mà tin."
        Anh mỉm cười thú vị trước khám phá mới này, anh lặng yên theo dõi cô, đến điện thoại của Nguyệt anh cũng tắt máy luôn.Cứ ngồi yên ngoài trời như vậy đến hai giờ sáng mà chẳng thấy mấy cô nàng chưa chịu về. Một lúc sau anh bảo vệ tới hỏi anh:
        - sao giờ này anh chưa về? quá giờ rồi anh ơi.
        Hoàng mới chỉ mấy cô gái : sao mấy cô ấy còn ngồi lại kìa.
        Anh bảo vệ nhún vai : mấy cô đó VIP lắm anh ơi, em không dám đuổi đâu. Vả lại lâu lâu mấy cô mới gặp một lần.
        Hoàng ngạc nhiên : sao anh biết?
        Anh Bảo vệ phì cười : sao không biết, lần nào mà chẳng tụ ở đây, bảo vệ nào mà không biết mặt. Vả lại sếp lệnh tụi em không được làm phiền mấy cổ mà.
        Hoàng gật đầu : em hiểu rồi, nhưng anh này, tối nay anh cho em ở đây nói chuyện với anh nhé? thật ra trong mấy cô đó em có quen một người. Em sợ bả uống say rồi có chuyện nên hơi lo.
        Anh bảo vệ nhìn nhìn anh : trông cậu cũng đàng hoàng, nếu cậu muốn thì tôi đành chịu thôi , nhưng cậu yên tâm đi, mấy cô nàng này uống xong rồi ngủ ở biển tới sáng luôn đó.
        Hoàng lắc đầu: trời, em biết sợ mấy bà này luôn. Ngủ ngoài trời không lạnh sao??
        Anh Bảo vệ phì cười : cậu chứng kiến rồi sẽ thấy mấy cô nàng này "khủng khiếp " lắm.Toàn gan "Trời" không đó.không biết lạnh là gì.
        Nói xong anh bảo vệ bỏ đi. Để lại anh ngồi một mình với mấy cô nàng "nổi loạn" dưới kia
        "Hai người phụ nữ và một con vịt họp thành cái chợ, hai người đàn ông và một chai rượu họp thành bàn nhậu , vậy "bảy bà yêu quái ' kia họp lại chắc biến thành cái vũ trường quá"_ Hoàng nghĩ." Đúng thật,mấy bà nội này quậy "dã man" thật. Trời còn làm thơ nữa chứ". Anh nghe cô thứ nhất ngâm :" nâng ..một ly.. xua tan buồn chán" ...dzo
        - " cạn.. hai ly..quên tháng ngày trôi."..dzo
        - " ly.. thứ ba bỏ qua chuyện cũ.."..dzo
        -"bốn ly rồi chưa đủ ..mình dzo.. "...dzo
        - "ly thứ năm ..trăm ..phần..trằm..bạn nhé."
        -" Uống thế này ..ly thứ sáu..mình tiêu"
        Băng ôm bụng cười : thôi đi mấy mẹ ! đếm đến sáng cũng chưa hết thùng bia, hahaha
        Hà gục gặt : vậy thì mầy tổng kết đi, đến phiên mầy đó.
        Băng nâng ly bia lên : tụi bây nghe tao đọc nha :" Thấy yêu đời, cùng nâng, cùng uống
        uống hết thùng..mua tiếp..nhậu chơi..."
        Hahaha, cả bọn cười rũ rượi : được đó, uống hết thùng ..mua tiếp..hahaha.. con này hôm nay được đó.
        Tuyết tiếp tục : " rượu bia ta chóng quên đời_ rượu bia ta nói hết lời trong tâm"
        Hà gật đâu : phải," rượu bia như cái bóng râm_ cho ta nấp tạm ngâm nga vài lời"
        Trinh vỗ tay :" ngâm nga khúc hát yêu đời_ ngâm nga khúc hát ngạo cười thế gian"
        Nhàn nhún vai, xoay ly bia :" thế gian đầy những hôi tanh_ thế gian như chiếc chiếu mành xẻ đôi"
        Ngân ngã xuống cát cũng ráng ngâm: thế gian không hám thì hôi_ thế gian sao quá lôi thôi chuyện người"
        Uyên kết thúc :" có bia ta biết chửi người_ có rượu ta biết tiếng cười bạn thân"
        Nào Dzoo.. ngâm xong, dzo..xong mấy cô nàng gục hết, Băng lay nhẹ từng người : ê, mấy con quỷ, chưa gì mà "ao" hết rồi hả? Dậy đi, tao chưa xi nhê gì hết đây, dậy uống với tao ..tụi bây chơi xấu quá..
        Ngân ráng nhướng mày , kéo tay Băng nói: thôi đi bà nội, làm ơn nằm xuống giùm con đi, đừng nói bà quậy như hôm trước là "đai" đó, hôm nay bọn này "sụp đổ" hết rồi.
        Nói dứt lời thấy cô nàng cũng gục luôn, chỉ còn lại Băng, cô uống hết lon này đến lon kia, rồi lẩn thẩn đi ra ngoài biển. Hoàng nhìn theo mất cả hồn vía, chạy theo kéo cô lại, cô hất tay anh ra và nói: thả tôi ra đi, ai mà nhiều chuyện vậy?
        Tuy ngà ngà trong cơn say, cô chợt nhìn thấy Hoàng ..cô..ụa một cái thật mạnh, ói một hơi tuôn hết bia ra ngoài, ói xong cô mệt ngồi cái "ạch" xuống cát, Hoàng đưa tay kéo cô tựa vào người mình, lấy khăn lau mặt cho cô, anh lầm thầm trong miệng: bà khùng hay sao uống say mà chạy ra biển?
        Băng cũng mệt thật nhưng cũng cố nói: rủa gì đó, nhóc con??
        Nghe Băng gọi mình bằng nhóc, anh nổi máu muốn ghẹo cô: nhóc con cũng được, tối nay bà chị biết tay nhóc con nhé?
        Băng đẩy Hoàng ra: điên khùng, định chơi trò gì vậy? về đi, tránh chỗ cho tôi đi ngủ.
        Hoàng bật cười : bà ngủ thì mắc gì đến tôi, mà ngủ sao không vào trong đó ngủ, bà chạy ra biển làm gì?
        Băng trề môi: nhiều chuyện, cứ thích lo chuyện bao đồng. Tôi không có cảm ơn đâu.
        Hoàng nhún vai : tôi không cần bà trả ơn đâu, bà làm ơn vô giùm , còn không cứ tựa vào người tôi mà ngủ , đừng quậy nữa.
        Băng cũng mệt rồi, chưa nghe Hoàng nói xong đã ngủ mất trong tay anh.Hoàng nhìn cô thật chỉ biết lắc đầu "tôi biết sợ bà quá đó!!"
        Tuy nghĩ vậy nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng vì men rựou anh cũng cảm thấy tim mình đập ...mạnh. Anh nhẹ nhàng hôn khẽ lên tóc cô và nhìn cô mỉm cười, nghĩ " bả mà biết mình hôn bả dám bả xé xác mình ra. Không ngờ nằm thế này trông hiền như con mèo đó, vậy mà nổi khùng lên giống con ..cọp cái,mai bả tỉnh dậy coi còn dám ...nói mình con nít ranh nữa không? mai chọc bả một trận mới được."
        Sáng hôm sau Mấy cô nàng tỉnh dậy thấy Băng nằm trong tay Hoàng nên ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Hà nhìn anh , hỏi : có chuyện gì vậy anh? mà anh là ai?
        Hoàng nhún vai : biết giải thích sao giờ ?
        Băng mở mắt tỉnh giấc, thấy mấy bạn nhìn mình, rồi nhìn Hoàng, Băng xua tay :- không có gì đâu, người quen của Băng...
        Ngân trêu : trời , ghê ta..thôi tụi mình về ...đừng làm kỳ đà nữa..
        Nói xong mấy cô kéo đi về nhà, Băng định đứng lên chạy theo bị anh kéo lại, cô thấy anh nhìn mình cười cười , đâm bực : cười gian thật. Ông làm gì mà có mặt ở đây vậy? tối hôm qua giờ ông ở đây hả?
        Hoàng mỉm cười trêu : đương nhiên rồi, vậy mới chứng kiến được người đẹp trong lúc say thật tuyệt vời chứ!
        Băng nhíu mày : tối qua tôi làm gì hả ?
        Anh càng trêu : mình làm gì mà không biết à ?Hoàng này thật diễm phúc được ôm và hôn người đẹp.
        Nghe anh nói Băng giật mình, đỏ mặt : tôi hôn ông hồi nào hả? không giỡn nha.
        Anh thấy có tác dụng nên bịa chuyện tiếp:anh giỡn với em làm gì hả , em yêu? không tin em nhìn xuống áo mình đi.
        Băng cuối xuống nhìn thấy áo mình xốc xếch, bung một nút áo, cô trừng mắt nhìn anh: ông làm gì tôi hả ? đồ cà chớn.
        Hoàng quẹt mũi, hỉnh hỉnh : có làm gì đâu, lâu lâu bà chị chê Hoàng con nít nên lúc bà chị cần "con nít " chìu thôi mà.
        Băng im lặng không biết nói sao, đứng dậy lườm lườm: đừng tưởng tôi không nhớ gì mà ở đó nói xàm nhé.Chuyện ngày hôm nay tôi bỏ qua, tôi không tính sổ là may cho ông đó. giữ bí mật cho tôi.
        Hoàng cười thầm trong bụng, cố nói theo trêu : nè, tối qua bà thật tuyệt vời đó, hết sức hấp dẫn làm sao mà không có chuyện gì. kỷ niệm nhé.
        Băng chịu hết nổi liền quay lại trừng mắt tát anh một cái thật mạnh , giận dữ hét : đã bảo im thì im đi mà còn đứng đó nói xàm. Đồ trơ trẽn.
        Hoàng bị tát một cái đau quá, nên cũng cay cú : ai trơ trẽn, bà hay tôi? con gái con lứa gì uống say , ngả vào tay tôi còn nói. May là tôi, tôi chịu trách nhiệm chứ thằng khác nó xù bà rồi đó.
        Thấy Hoàng cứ đinh ninh là tối qua có xảy ra chuyện đó làm Băng hoang mang, cô ủ rủ ngồi phịch xuống đất : trời , thật sao??
        Hoàng thấy vậy, không nỡ lòng nào đùa tiếp, định nói cho cô biết nhưng thấy cô đứng lên, lủi thủi bỏ đi như một kẻ không hồn.Cô không thèm nhìn lấy anh một cái, cũng không nói một lời. Thấy vậy anh hoảng quá kéo cô lại :nè, tôi đùa thôi, bà làm gì mà ghê vậy?
        Băng nghe xong câu nói mừng húm : thật hả? đúng là đồ ác ôn mà!
        Hoàng cười cười : sao bà dễ bị gạt quá, nói sao cũng tin hết. Sau này mà còn dám kêu tôi con nít ranh nữa thì chết với tôi, lần này tôi tha , chỉ làm một nửa, lần sau tôi xử bà đẹp luôn đó.
        Băng không hiểu : làm một nửa...là sao?..không lẽ..tôi với ông cũng..có..
        Hoàng nhún vai : đương nhiên rồi..chỉ không có chuyện đó thôi.. tôi còn nhân từ với bà đó.
        Băng đưa tay lên môi, rồi nhìn Hoàng...tâm trạng cô rối bời, không biết vui hay buồn, nhún vai rồi bỏ đi.Theo dõi thái độ của Băng anh cũng chẳng hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì. Anh lắc đầu " bà này muôn đời vẫn thật khó hiểu"
        Về nhà thay quần áo, mấy anh em cùng cơ quan trêu : Chà , thằng này dữ dội nha, đi qua đêm nữa kìa.
        Chú Quang hỏi : tối qua đi đâu mà cả đêm không về vậy thằng nhỏ.?
        Hoàng tủm tỉm : chuyện vui. Tối qua đương nhiên con ở cùng người đẹp rồi.
        Toàn chấp tay vái : anh khâm phục chú mày đó, lúc nào cũng có người đẹp theo.Coi có em nào giới thiệu anh một cô.
        Vừa vuốt lại mái tóc,anh cười huýt sáo : ok, có em nào được giới thiệu anh em liền,nhưng riêng em này là không được.
        - vậy là trúng mục tiêu rồi hả? chắc không phải hạng tầm thường đâu, cao thủ lắm mới khiến con như vậy đấy_ chú Quang gật gật._ điện thoại con Nguyệt mà cũng không nghe là biết liền. Vậy hôm nào dẫn ra mắt đi.
        Hoàng gật đầu: chỉ cần bả chịu quen con là con giới thiệu liền.Nhưng khó lắm chú ơi, hơi lâu đó.
        Anh em ủng hộ: cố lên , có gì anh em hỗ trợ, giúp sức, mà con nhỏ đó thế nào?
        Anh trầm ngâm: không thể chê vào đâu được, như đức Mẹ đồng trinh vậy, có điều khó tính lắm.
        Toàn nhún vai : con gái thấy mình có chút nhan sắc nên làm eo đó.
        Anh phân tích : không phải, bà này không phải vậy, "chui ra" từ đá giống "tề thiên" hay sao đó, bướng không thể tưởng tượng nổi. Có trêu thế nào cái mặt bả cũng lạnh tanh, không chút phản ứng. Nhưng nhìn vào hiền lắm, hơi nghiêm nghiêm.
        Chú Quang gãi đầu : nghe con tả chú cũng bó tay luôn, hôm nay dụ nó đi uống nước xem mặt nó thế nào nhé, có gì anh em biết đường mà giúp đỡ.
        Hoàng nhún vai : không biết con có diễm phúc đó không, nói chuyện mà bà còn chưa thèm nói chuyện thì lấy đâu ra đi uống nước. Hên xui thôi chú ơi, khi nào được sẽ gọi mọi người.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 00:57:17 bởi minhthanh_love >
        #4
          ms.witch 02.12.2008 17:21:40 (permalink)
          chữ nợ chữ duyên (tập 5)




           
          Băng mệt mỏi về nhà trọ, từ khi ly hôn xong cô thuê nhà ở riêng, không về nhà mẹ mình, cô cũng muốn sống một cuộc sống tự do, không ai xen vào cuộc sống riêng tư của mình. Vả lại tính cô và mẹ cô không hợp nhau, nói một lúc là cô với bà ..có chuyện liền, chán lắm!
          vào tắm rửa thay quần áo xong là cô lăn đùng ra giường mà nằm. cô đưa tay vỗ trán vì còn hơi nhức đầu, nhớ lai những lời Hoàng nói mà Băng xao động trong lòng:
          "đương nhiên rồi..chỉ không có chuyện đó thôi.. tôi còn nhân từ với bà đó." Cô tự trách mình : thật là ...cũng tại mình, ai bảo uống say làm gì? mà sao thằng nhóc này ở đó nhỉ? thật khó hiểu? mình nọ nần gì hắn mà hắn cứ ám mình suốt thế?"
          Và cô lắc đầu xua tan ý nghĩ và nhắm mắt ngủ vùi cho đến tối. Gần Đến giờ học rồi, cô cũng lười, không muốn đi, nhưng nghĩ mình ngủ từ sáng đến giờ chưa ăn gì nên đói chịu không nổi, u rủ đi tắm rửa thay đồ ,rút đại cây bút rồi phóng lên xe đi kiếm gì ăn và đến lớp học. Tối nay cô đi học đúng giờ quả là kỳ tích, mấy cô bé ngơ ngẩn nhìn cô, ùa tới mừng rỡ : - a ha, tối nay chị Băng đi học nha, mừng quá!!
          Băng ủ rủ ngồi xuống, mặt bí xị : thôi đi mấy cô nương, tối nay chị mệt quá, cho chị nghỉ mệt nhé?
          Ngọc xăm soi mặt Băng : à, há, thấy chị có vẻ đừ quá, chị bệnh à?
          Băng gật đầu : ừ, hơi mệt.
          Tiên lo lắng : sao chị mệt không nghỉ ở nhà cho khỏe?
          Hoàng vừa đến lớp , xen ngang: em khéo lo, bà này cọp ăn bảy ngày còn chưa hết huống gì cảm sơ sơ.
          Nghe Hoàng nói, Băng cũng chả buồn trả lời, anh vào bàn ngồi xuống cạnh Băng nói: người đẹp, xê vô cho tôi ngồi với.
          Băng cũng không nói mà từ từ xê vô cho anh, Thái độ của Băng và Hoàng khiến lớp cứ tò mò, không biết dạo này bà chị khó tính này được cảm hóa hay sao mà dễ chịu vậy không biết, Hoàng nói gì cũng làm tuy không lên tiếng nói lại. Còn Hoàng cứ tủm tỉm cười " gian' dễ sợ. chắc Hoàng đang nắm "tẩy' của bà này nên mới có chuyện " ngoan ngoãn" như vậy chứ. Ngồi học anh chàng cứ tìm cách nói chuyện với Băng, Băng không thèm trả lời, ghét quá anh viết tờ giấy đưa cho cô :" lát đi học về bà tới quán THỜI GIAN tôi nói chuyện chút, tôi đợi. " Băng liếc mắt đọc và cũng không phản ứng.Hoàng từ xưa tới giờ gặp biết bao nhiêu con gái, đẹp có, xấu có, chảnh có nhưng chua có con nào mà như Băng cả, cứ tỉnh như không có chuyện gì cả, cứ như không biết ai, giống như thế gian chẳng ảnh hưởng tới cô vậy.
          Tan học anh tới quán đợi, một lát sau thấy Băng tới mang theo ổ bánh mì, chỉ llieecs nhìn anh rồi ngồi "phịch " xuống bên cạnh, cầm ổ bánh mì ăn mà chẳng thèm mời anh. Anh cũng thấy hay hay, cứ nhìn cô ăn, nhìn chăm chăm mà Băng chẳng ngượng miệng gì cả.Cô ăn xong ,cô lấy giấy lau sơ miệng , uống một hơi nước xong nhướng mày hỏi :
          - sao? gọi chị đến đây làm gì, con nít ranh ?
          Hoàng nghe nhột nhột trong lòng, anh ghét bị cô xưng hô như vậy nên mới thách thức :
          - Bà ngon gọi tôi một tiếng con nít ranh nữa đi ?
          - con nít ranh!
          Đây là một góc ngồi hơi tối nên anh không ngần ngại mà chồm qua cô, kề mặt sát mặt cô mà hỏi : Bây giờ bà dám nói một tiếng nữa , tôi xử đẹp bà liền đó.
          Băng nhướng mặt thách thức : con nít ranh, dám làm gì nào?
          Hoàng cười trêu : có phải bà thích tôi hôn bà không? như tối qua đó, hay bà nhớ tôi nên mới cố ý chọc tôi cho tôi hôn bà? vậy thì được thôi, nếu yêu tôi bà nói một tiếng tôi sẵn sàng chứ cần gì chọc giận tôi.
          Băng bật cười : ảo tưởng hả? chị đây mà thích em sao, em trai? gọi ra đây làm gì? nói đi?
          - Bà không thích tôi , tôi gọi một tiếng là bà đi liền là sao?
          Nghe hoàng hỏi Băng cũng ngớ ngẩn, ngẫm nghĩ " ừ há, đương không hắn gọi một tiếng là mình ra. vô duyên thật, thôi về." nghĩ thế, Băng đứng dậy định ra về thì bị anh nắm tay kéo lại : - ê, bà có sao không vậy? tôi nói gì bà cũng nghe là sao vậy? bà ngồi xuống tôi hỏi thăm chút chứ đi đâu đó.?
          Băng cũng chả hiểu nổi mình, nói chuyện với Hoàng riết Băng cũng muốn quay vong vòng : mệt quá, chuyện gì? nói lẹ đi, tooi đói bụng lắm rồi.
          - sao bà không chịu nói? tôi dẫn bà đi ăn.!
          - Thôi nói gì thì nói đi, vòng vèo hoài tôi mệt lắm.
          - mệt thì đừng có uống, ai bảo uống cho cố.
          - nhiều chuyện rồi đó, không nói tôi về nhé?
          - được..được rồi. Tôi thấy bà học giỏi anh văn, hay bà giúp tôi chuyện này chút nhé?
          Hoàng bất ngờ thấy Băng chú tâm nghe và hỏi : chuyện gì vậy?
          - cơ quan có tổ chức thi , nhưng tôi thấy ngoại ngữ hơi yếu, bà giúp tôi cũng cố chút nhé.
          - giúp gì ? thôi tôi đưa tài liệu cho ông , ông tự đọc nhé? có gì không hiểu thì hỏi tôi, tôi đâu có thời gian đâu mà chỉ ông.
          - thì bà tranh thủ đi, một ,hai giờ chứ mấy. Tối tối đi học về nhé. thảo luận khoảng một tiếng đồng hồ rồi về.
          Băng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói : không được , tối tôi bận lắm, đi học còn chưa có thời gian có đâu giúp ông
          - tôi năn nỉ bà đó, bà giúp tôi đi.
          Thấy anh cũng thật lòng Băng cũng áy náy, dù gì anh cũng giúp Băng thoát chết một lần, không tình cũng nghĩa chứ. Nghĩ vậy Băng gật đầu : - ừ, cũng được. Để Băng cố gắng thu xếp có gì điện lại sau nhé, nói thật bây giờ tôi đói bụng lắm, muốn xỉu rồi. sáng giờ chua ăn gì!
          Hoàng "bó tay " với Băng, kéo cô đi ăn khuya : thật thua bà luôn, cái thân bà bà không lo, ai lo cho bà hả, má tôi?
          Băng phì cười trước cách xưng hô của Hoàng, không hiểu sao giữa hai người không còn khoảng cách nữa. Cả hai hòa hợp một cách vui vẻ. Băng bây giờ không còn lạnh lùng băng giá như trước kia, Và Hoàng cũng cảm nhận được Băng bây giờ dịu hiền biết mấy, anh thì thầm vào tai Băng :" tôi thấy bà vui vẻ thế này thật là đẹp đó, như chị hằng vậy."
          Băng bật cười : tôi hết tiền lẻ rồi đó.đúng là cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo.
          Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ như thân nhau tự bao giờ.

           
          Cuộc đời thật trớ trêu, niềm vui chỉ thoáng qua rồi vụt tắt. Sau cái đêm Băng đi ăn khuya với Hoàng bị Vũ theo dõi hay sao đó mà tối đó anh gọi điện thoai cho Băng:
          - sao , bây giờ cô vui vẻ nhỉ? có người yêu đưa đi ăn khuya, hạnh phúc thật đó!!
          - giờ anh muốn gì ở tôi? anh cho người theo dõi tôi à?
          - Biết ngay là mày có bồ nên mới dám chống lại tao chứ đời nào mày dám, rồi nó cũng biết tay tao.
          Băng im lặng một lúc, rồi hạ giọng : anh đừng làm chuyện vớ vẩn nữa, không liên quan đến cậu ấy, cậu ấy chỉ là một thằng nhóc thôi. Tôi với cậu ấy không có gì.
          - hừ, không có gì mà nửa đêm dẫn nhau đi ăn vui vẻ thế. thằng đó gan trời rồi đó.
          - Anh đừng làm tôi xấu mặt, nếu anh buông tha, tôi sẽ không gặp cậu ấy nữa.
          - Bây giờ hy sinh vì người yêu nữa kìa, vĩ đại thật.
          - Anh thật là hết thuốc chữa, nếu tôi với cậu ấy có gì thì chúng tôi cao chạy xa bay chứ việc gì tôi phải né tránh, anh làm ơn cưới vợ rồi cho tôi yên thân đi, được không?
          Không thấy Vũ lên tiếng, định tắt máy thì anh ta nói :
          - Thật lòng anh rất yêu em, anh không bao giờ cưới ai khác ngoài em, về với anh đi em
          Băng thở dài chán nản : Thôi em ngủ đây, có gì hôm khác nói, anh nhớ không được làm phiền đến bạn bè tôi đó, nếu muốn tôi nhìn mặt anh.
          Băng nằm dài ra giường một cách não nề. Lòng cô nặng trĩu, không biết mình phải sống ra sao đây, cứ như thế này cô điên mất. Nhẫn nhịn Vũ như vậy cũng không phải là cách lâu dài, nhưng không nhịn anh ta thì biết làm sao? không lẽ để "ỳ xèo" chuyện này lên sao, rồi mặt mũi cô để ở đâu cho hết xấu hổ.? Với lại , Cô đã nhận lời giúp Hoàng rồi thì phải biết làm sao đây, không lẽ thất hứa? Vợ chồng mấy năm tuy không còn tình cũng còn nghĩa, không lẽ để người khác này nọ mà mình không lo sao? Nếu Hoàng biết anh ta hăm dọa kiểu đó cũng xảy ra chuyện. Mệt, chán!! Rối như mớ tơ vò, chẳng biết đường nào mà gỡ.
          Băng cảm thấy mình rã rời, nhắm mắt lại luyện cho lòng yên tĩnh, trong đầu không một chút vấn vương nào. Tối nay không thấy cô đi học, về nhà anh liền nhắn tin: - người đẹp, tối nay làm gì mà nghỉ vậy?
          - Mệt, ở nhà ngủ.
          - Vậy bà định thế nào mà im re vậy?
          - Thôi Hoàng tự ôn nhé, có gì không hiểu , nhắn tin chị sẽ giải thích nhé, được không?
          - Không được, giải thích như vậy khó hiểu lắm. Bây giờ bà xuống quán gặp tôi nhé.
          - Mệt, ngủ đây, có gì hôm nào đi học đưa tài liệu cho Hoàng nhé. pp, G9.
          - Này , khoan đã, bà nhắn tin với tôi chút rồi ngủ.
          Im lặng, không có tin nhắn lại, Hoàng lẩm nhẩm bực mình : bà này định chơi trò trốn tìm hay sao ta? lúc nóng lúc lạnh, khó hiểu.
          Đâu cũng lại vào đó, Băng lại như trước đây, im lặng, khó hiểu, đi đi, về về như cơn gió. Hoàng thắc mắc trong đầu tìm cách hỏi nhưng vẫn không một câu trả lời. Hoàng biết trong lòng cô không lạnh lùng như trước nữa, cô áy náy, khó xử. Hoàng nhận thấy điều đó qua ánh mắt cô, ánh mặt buồn buồn không dám nói nên lời. Vẻ mặt của cô anh cảm nhận được cô có việc gì rất khó xử nhưng không muốn ai biết. Cô là một người giỏi che đậy cảm xúc của mình, nhưng với anh..thì không có gì là khó nhận biết..vì bây giờ trong lòng anh đã có Băng rồi. Mỗi hành động, cử chỉ của cô cũng khiến anh xao động. suy nghĩ. Không gặp nhau ngày nào anh cảm thấy mình như thiếu đi một cái gì đó rất quan trọng, như hơi thở mình bị thiếu oxy, anh không còn vui vẻ như trước, cứ đảo mắt nhìn quanh, ngóng ngóng trông trông, đợi chờ ai? Đợi chờ một cơn gió nhẹ thổi mát, đợi chờ một tiếng nói thân quen. Nhưng em nay bỗng dưng xa vời vợi, mắt em nhìn về cõi xa xăm. Em không vui như chiều hôm ấy, em không nhìn cũng chẳng tiếng hỏi thăm. Muốn hỏi em nhưng em vờ không nghe thấy, muốn hỏi em nhưng em như gió vụt bay." Nhìn Hoàng buồn bả, Ngọc quan tâm : - sao anh buồn vậy? anh với chị Băng sao rồi?
          - ôi , ai mà hiểu nổi bà đó, anh chịu thua. Lúc nắng lúc mưa.
          Ngọc cười cười : anh đừng có giấu tụi em nha, có phải anh yêu chị ấy rồi không?
          Hoàng cười cười : thôi đi chị hai, chi làm ơn đừng đón mò nữa, tôi không trả tiền quẻ đâu.
          Ngọc chu môi: nhìn mặt anh ai mà không biết, thành thật khai mai còn được lượng khoan hồng.
          - trời, ác.. em xử cả anh à ? eo ôi, sợ quá!!!hahaha
          - Đó , cười vậy có vui không, nếu có chuyện gì nói tụi em giúp cho chứ cứ ảo nảo kiểu đó làm tụi em buồn lây. anh không nghe " một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ " sao?
          - Bó tay!!!... nói thật anh không hiểu nổi Băng, hôm trước thấy bả vui lắm nhưng bây giờ cứ như cái tên của bả dzậy.
          Ngọc chống cằm suy tư một lúc rồi nói : để em thám thính tình hình xem sao rồi báo cáo cho anh nhé.
          Một lúc sau thấy Băng đi học, Ngọc ôm sách vở tới ngồi sát bên cô, Ngọc bắt chuyện :
          - sao chị không qua chỗ bọn em ngồi cho vui? dạo này thấy chị buồn buồn sao đâu đó.
          Băng cười vu vơ : có gì buồn đâu em, chị làm việc nhiều nên mệt, muốn yên tĩnh thôi mà.
          - Thấy chị ít đi học có người buồn kìa.
          - Thôi em đừng có rãnh quá, nói xàm xàm chị không thích đâu.
          - em nói thật mà, anh Hòang để ý chị đó.
          - Mệt em quá, học đi ngồi nói nữa chị đi chõ khác đó.
          Băng nghe những câu Ngọc nói mà thoáng dao động, cô cắn nhẹ môi, ngước mắt nhìn sang Hoàng, Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt như có lửa của anh khiến cô giật mình ngó sang hướng khác. Một cái chớp mắt nhẹ thoáng qua kìm nén tiếng thở dài" trời, vậy là mình chết chắc rồi!!"

           
           



          <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 01:00:09 bởi minhthanh_love >
          #5
            ms.witch 02.12.2008 17:25:35 (permalink)
            chữ nợ chữ duyên (tập 6)




            Không để cho Băng kịp trốn lớp mà về, Hoàng chủ động theo bên cạnh Băng trông chừng như sợ cô biến mất, Băng cảm thấy lo lắng, sợ hãi , không còn cách nào khác đành phải nặng lời với Hoàng :- Bây giờ định bám chị đến mức nào nữa hả? làm ơn cho chị yên thân được không? càng ngày thấy em càng chẳng ra làm sao.
            Hoàng không để ý mấy câu đó, chỉ im lặng đứng nhìn cô như đang cố tìm hiểu một điều gì đó. Ánh mắt như soi thấu tâm can người đối diện đó khiến Băng " rùng mình". Cô bậm môi không nói nữa, quay mặt bước tiếp. Ngang qua một góc tối, Hoàng đưa tay kéo cô lại và hỏi : - bà có chuyện gì mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nói mau! không thì biết tay tôi.
            Băng bực mình : chuyện gì là chuyện gì? sao ông biết mà tôi không biết?
            - Bà mà không nói tôi theo bà về tận nhà bà cho bà thì biết ngay có chuyện gì.
            - Ối, đừng có đùa dai nhé, chị đây có chồng rồi, không thích giỡn kiểu đó nhé!
            - Có chồng càng tốt, sẵn tôi gặp làm quen với chồng bà luôn.
            - Trời, nói thế nào ông mới tha cho tôi hả ông nội? tôi nợ ông cái gì mà sao ông ám tôi hoài vậy? khổ quá trời ơi...
            Nói đến đó tự nhiên nước mắt Băng rơi xuống thành dòng khiến Hoàng hốt hoảng :
            - Được rồi...được rồi...bà đừng khóc nữa, tôi không hỏi nữa...
            Băng vẫn khóc không ngừng, cả cô cũng chẳng hiểu sao mình khóc dù muốn kìm lại mà nước mắt vẫn cứ tuôn .Hoàng khổ sở lau nước mắt cô, vỗ về :
            - Trời ơi, tôi lạy bà, bà làm ơn đừng khóc nữa, tôi chỉ hỏi thôi chứ có làm gì bà đâu mà bà khóc như tôi đang ăn hiếp bà không chừng.Tôi biết sợ bà quá rồi đó.
            Khóc một hồi như trút hết mọi tức tưởi trong lòng, Băng nhoẻn miệng cười :
            - Hết khóc rồi...về!
            Hoàng nhìn Băng thấy cũng buồn cười" bà này cứ như con nít, hết khóc rồi cười một mình", anh hỏi :- tôi có làm gì bà mà bà khóc ngon khóc lành vậy?
            - chẳng biết nữa, tự dưng thích khóc thì khóc thôi.
            - ác, có chuyện đó nũa hả? Tôi phát hiện càng ngày bà càng giống bé bi đó.
            - tôi xử ông bây giờ chứ bé bi.Thôi tôi về.
            Hoàng định hỏi nhưng lại sợ cô khóc nữa im lặng bước theo cô dắt xe ra về.Băng sợ Vũ đứng ngoài cổng trường theo dõi nên tránh sang cổng khác mà đi.Quả thật Vũ đứng ngoài cổng đợi cô, Băng nhìn anh thở dài nghĩ:" lúc bên nhau không biết quý trọng, giờ xa rồi theo nài nỉ, thật chẳng biết nói thế nào cho phải đây." Vũ chạy xe song song với cô nói :
            - em vào kia uống nước với anh.
            Băng lặng lẽ theo Vũ vào, ngồi xuống ghế sát với Băng , anh nói :
            - Em về lại với anh đi, cho anh cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, anh hứa sẽ không như trước nữa.
            - Nói sao anh mới chịu hiểu hả? Với tôi đã muộn rồi, hai năm, hai năm mà anh không thay đổi, hai năm tôi phải chịu nhiều cay đắng nhẫn nhịn mà anh còn không tiếc thì giờ anh tiếc cái gì? tài sản tôi cũng có lấy đâu? vừa ý anh rồi.
            - em à, anh thật sự yêu em mà,vì quá yêu em nên anh mới ghen.
            - thôi mệt lắm rồi, tôi không muốn nói nhiều, hay bây giờ anh đợi tôi kể tồi j của anh nữa hả? anh muốn cưới ai thì cưới, lấy ai thì lấy, tôi không can thiệp chuyện của anh nữa, để tôi yên.
            - Không lẽ em hết thương anh rồi sao?
            - Hừ, thương được gì hả? tình yêu đâu có nuôi mình lớn khôn. tôi không muốn mình phải khổ một lần nữa, anh quên tôi đi.
            Anh nhìn cô cương quyết : Anh nhất định đợi em tha thứ.
            - tùy anh thôi.. để xem anh đợi được bao lâu.
            Nói rồi cô đi về, để Vũ lại một mình trầm ngâm với điếu thuốc trên tay.
            Về đến nhà, Băng nằ trên giường tự mỉm cười với chính mình" anh tưởng tôi không biết trong đầu anh nghĩ sao ư? thật ích kỹ. Anh muốn phá tôi cho không có ai yêu tôi, còn anh đắc thắng mỉm cười bên người tình ư? để xem anh kiên nhẫn hơn hay tôi kiên nhẫn hơn. anh định là chỉ cần tôi chấp nhận là anh phủi tay quay lưng cho hả dạ anh sao, không bao giờ, vĩnh viễn không. Tôi quá hiểu con người anh". Đang miên man suy nghĩ vè Vũ, Băng giật mình vì tin nhắn của Hoàng:- Bà về chưa? đi ngõ nào mà tôi không thấy?
            - về rồi, có gì không?
            - Tôi có chuyện buồn, muốn tâm sự với bà một chút.
            - chuyện gì? không được nói xàm đó.
            - ừ, chuyện tooi với con người yêu cũ.
            - ừ, có gì không?
            - lúc trước nó bỏ tôi, giờ xin tôi tha thứ và quay lại với tôi.
            - lãng xẹt, bỏ rồi thôi quay lại làm gì. Con gái gì mà chẳng có lòng tự trọng.
            - Trời, bà làm gì mà phản ứng mạnh giữ vậy? tôi không nghĩ thậm tệ như bà đâu.
            - Thà cô đơn suốt đời chứ không làm việc mất mặt chị em như vậy đâu, mất hết giá trị của chị .
            - Thôi đi bà, làm gì mà nghiêm trọng vây?
            - Vậy ông có tha thứ không? có từng hận nó không?
            - Thì có..
            - vậy nó quay về tự treo cổ mình sao? không khéo lại bị đày như một con chó., tôi mà làm vậy thà đi làm chó sướng hơn đó ông.
            Ngẫm nghĩ những lời Băng nói anh thấy cũng có lý, như Nguyệt bây giờ bị anh đùa sao đùa, ghẹo sao ghẹo, anh đâu còn tôn trọng cô nữa đâu.Anh nhắn lại
            - giờ tôi chẳng biết phải làm sao?
            - Tôi chịu, ông cảm thấy tha được thì tha, không thì bỏ chứ lương ương mệt lắm.
            - tha thì không tha được, nhưng bỏ thì bỏ không được.
            - tại sao không được, vậy là còn thương rồi.mệt mấy người quá, chuyện mấy người hỏi toio làm gì?
            - Tôi muốn bà góp ý thôi.
            - Vậy tôi nói thật nhé, nếu ông cảm thấy cần nó thì tha thứ đi, còn không cần thì bỏ đi.
            - Thì bây giờ cũng coi như là bỏ rồi, tôi chỉ coi nó là bạn thôi.
            - Mệt, đừng nói chuyện vô duyen ở đây nữa.Con nào đang quen ông mà biết ông còn liên lạc dám tăng huyết áp mà chết lắm đó.
            -Vậy hả? Mà tôi thấy đâu có gì quan trọng đâu.
            - Thôi tôi ngủ, không nói xàm nữa.
            Băng ngưng cuộc nhắn tin ở đây. Nghe Băng nói như vậy anh phân vân không biết làm sao.Anh chỉ muốn thăm dò ý cô thế nào nhưng biết được quan điểm của cô, anh cảm thấy phân vân, khó xử. Băng không những cương quyết mà còn lạnh lùng nữa, mỗi lời nói như lưỡi kiếm xuyên tim người ta, lúc nào cũng đầy tự tin và kiêu hãnh. Anh không biết phải làm sao để cô yêu anh.
            Hoàng nhận xét đúng về Băng, cô thật sự rất kiêu hãnh, không bao giờ để mình phải lụy vì tình, cô không bao giờ hạ mình trước tình yêu và cô không bao giờ hối tiếc những gì mình đã làm vì cô cho mình luôn luôn đúng, dù cô đang hoàn toàn tuyệt vọng, dù cô đang thật sự yêu say đắm ai, chỉ cần làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô thì mãi mãi không bao giờ cô tha thứ.Và bây giờ, Vũ là điển hình.Vì biết Vũ yeu mình nên cô cũng không ghét anh bao nhiêu, chỉ mong anh cưới được người vưa ý để anh khỏi làm phiền cô nữa.Giờ cô chỉ ước sao mình có thể đi thật xa để không còn ai biết đến cô là ai, cô từ đâu, cô làm gì. ý nghĩ đó xuất hiện khiến cô muốn thực hành ngay. Nghĩ là làm, cô gọi điện nhờ bạn thu xếp công việc để mình chuyển vào ở chung.
             
            Mai cô chuyển đi thành phố ở với bạn, sáng nay cô mời các bạn tập hợp muốn thông báo và cùng vui vẻ, sum họp với nhau một ngày vì từ khi học chung đến giờ Băng không khi nào có mặt.Anh Thiên nhìn cô trêu : - hôm nay rồng đến nhà tôm đó nha, trúng mánh hay sao mà gọi mọi người tập họp đông đủ vậy?
            Sợ nói ra không khí mất vui nên cô giấu đi, cười nói: - thì lâu trời cũng phải đổi gió chứ anh, u ám hoài sao được.
            Anh Chính vỗ tay : hay cho câu nói đó, thưởng em một ly bia.
            Băng bật cười : được rồi, lát tới quán karaoke tụi mình nhậu vô tư luôn.
            Tiên hí hửng : trời, chị tôi hôm nay chịu chơi ghê nhỉ? uống được không đó chị, tụi em không ép nha.
            Băng nhún vai : hên xui, nhưng đảm bảo không thua tụi em, được chưa?
            - Oh, let's go now.
            Cả bọn kéo nhau đi tới quán gần đó, quán này cũng là quán quen nhưng tại vì Băng không có mặt khi họp lớp nên không biết.Vừa tới quán mấy cô bé chạy ùa vào tranh làm ca sĩ rồi.Băng nhìn mấy cô bé mỉm cười : Mấy con nhỏ vui thật.
            Anh Thiên chỉ anh Chính hỏi Băng : em biết anh chàng này chứ?
            Băng gật đầu, annh Thiên ngạc nhiên : nó cũng ít đi học như em mà sao em biết? à, hai người này ghê ta.
            Băng cười nhìn Chính nói : đúng không anh, hai đứa mình mảnh lẻ mà lị.
            Chính chắp tay : tội quá em ơi, cho anh sống với, anh chắp tay lạy em đó.
            Băng giả vờ giận dỗi : ứ, em không chịu đâu. Anh lạy không ai mà chịu, phải mua chuối, thắp nhang và mặc áo dài đàng hoàng cơ.
            hahaha.. cả bọn cười ...đau cả bụng...Hoàng thắc mắc : tôi còn ít biết ông mà trông bà có vẻ thân nhỉ?
            - Sao không thân? cùng chung lý tưởng mà, ông coi trong lớp có ai giống tôi với ổng không? chuyên gia học trễ và còn là chuyên gia nghĩ học nữa, vậy mới dẽ làm quen.
            - Thôi mệt bà quá, bà cứ nói kiểu đó hiểu chết liền đó.
            - thì đi học muộn thì hay ngồi gần, ngồi gần nhiều thì quen
            Thấy Băng lo tán dóc, mấy cô nhỏ kéo cô ra nhảy, Băng xua tay : trời, chị mà nhảy cho mấy anh ngồi kia cười à? đẻ khi khác đi.
            - Không được , chị phải nhảy với tụi em, chị ra hát tụi em nhảy cho vui.
            - Thôi bấm mấy bài nhạc dân ca cho dễ hát em ơi, mấy anh nghe khỏi đau tim.Mấy cô không chịu kéo bằng được cô ra, cô không chịu liền " chọc lét" cô, chịu không được cô phải nấp sau mấy anh, mấy cô bé nổi hứng vì thấy Băng cũng giỡn nên chạy tản ra bắt cô lại, băng nói trong khi đang ôm bụng vì cười : thôi tha chị phen này đi...năn nỉ đó.
            - không được, chị phải nhảy với tụi em, nếu không tụi em rượt chị chạy te tua luôn.
            - hihihi vậy thì rượt đi. Mây anh chàng bó tay trước mấy cô nàng này, thật con nít hết sức. Dâhng nhìn cười cười, các anh chàng bất ngờ vì Băng phi "cái vèo" vào chính giữa, cả bọn con gái nhào vô kéo các anh ngr nghiêng ngã ngữa hết, tội nhất là Hoàng, anh bị Băng đè lên còn kéo theo đám lâu la kia khiến anh thấu trời xanh luôn: - trời ơi, mấy bà định ám sát tôi hả?
            hihihi, mấy cô nhỏ hi hí cười vì nhìn anh còn xiết tay ôm Băng không chịu buông.Thấy vậy Băng mới nhăn mặt : mấy con kia cười gì mà cười hoài vậy?
            - thì chị ngồi êm quá nên tui em ghen tị đó hihihi.
            Băng tỉnh queo : ghế nêm miễn phí mà ngu sao không ngồi hihi.
            Hoàng cũng không vừa : được rồi đó mấy má của con, mấy má mà chơi kiểu đó lần nữa dám con ao lắm đó.
            Mấy con nhỏ trề môi: - không dám ao đâu, được ôm người đẹp sướng quá trời luôn.
            Băng đứng lên cười nói với Hoàng : sorry nhé, đùa hơi quá trớn, ông không sao chứ?
            Hoàng cười : giờ bà mới hỏi tôi câu đó à? tao thấy sao rồi, mới hoàn hồn đây.
            Nhóc Văn chắp tay : lạy mấy bà này luôn, quậy tàn ác. làm ơn ngồi giùm một chỗ mà hát cho tụi con nhờ.
            Hahaha cả bọn cười quặn cả ruột trước điệu bộ của Văn. Cả bọn cùng vống cùng hát đến ngả nghiêng, đây là lần đầu tiên mọi người thưởng thức được giọng ca ngọt ngào của Băng. Hoàng và các anh bất ngờ giọng hát của cô và cũng hơi bất ngờ Băng rất am hiểu rất nhiều loại nhạc. Hôm nay ai cũng say ngả nghiêng, mấy anh chàng cố gắng tỉnh táo chia nhau chở mấy cô nàng về, gửi xe lai cho chủ quán. Hoàng không biết Băng ở đâu đành đưa về chỗ trọ của mình. Lần này cô say hơn lần trước nên không quậy lung tung nữa. Để cô nằm yên xuống giường rồi anh ngồi dựa vào vách tường nhìn cô ngủ.Trông cô ngủ thật đẹp, nhất là men rượu làm cho da cô ửng hồng vô cùng gợi cảm, anh nhắm mắt , lắc đầu xua tan ý nghĩ không hay kia.Nhưng men rượu đã khiến anh không còn giữ được lý trí, anh đến bên cô khẽ hôn nhẹ vào môi cô.Trong vô thức , Băng cảm nhận được anh đang yêu cô, cô cố sức đưa tay đẩy anh ra nhưng không được, môi cô mấp máy rất nhỏ " đừng..." nhưng Hoàng không còn biết đến điều đó nữa, lý trí không còn và nhường chỗ cho con tim và sự khát khao yêu thương. Cả hai yêu nhau say đắm bỏ lại sau lưng bao đau thương buồn khổ. Giờ phút này thì thế gian này chẳng ảnh hưởng gì đến họ nữa.
            Mưa ầm ầm kéo đến mang theo hơi lạnh khiến Băng tỉnh giấc. Đang mơ màng, đầu đau buốt, toàn thân ê ẩm và lạnh lạnh khiến Băng cảm giác như đang có chuyện gì xảy ra cho mình. Đưa tay vỗ vỗ vào trán, xoay nhẹ cổ cho khỏi ê, Băng mở mắt nhìn xung quanh và cặp mắt dừng lại ở Hoàng. Cô giật mình và nhìn lại mình, cô choáng váng. Toàn thân cô tê dại, đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn nhìn đăm chiêu vào khoảng không trước mắt. Gió mưa đang gào thét như thay cô trút hết nỗi niềm. Cô tự trách mình, lỗi tại cô uống quá nhiều, lần nào cũng vậy, cứ uống say là có chuyện mà vẫn uống. Cô giận bản thân cô không biết kiềm chế bản thân mình, lúc nào cũng cao hứng quá độ. Bây giờ xảy ra sự việc này trách ai. Làm sao trách được anh, trong cơn say có ai kiểm soát được trái tim mình chứ? ai có thể kiểm soát được hành động của mình. Bây giờ cô phải làm sao để giải quyết việc này cho êm đẹp. Vũ mà biết sẽ không để Hoàng yên, cô đang lo lắng cho Hoàng, bản thân cô không sao nhưng cô rất sợ Hoàng có chuyện gì. Ngày mai cô sẽ đi thật xa , chỉ mong anh quên đi những gì của ngày hôm nay và hãy xem như vừa qua một giấc mơ. Ngồi thẫn thờ suy nghĩ như một kẽ mất hồn mà Hoàng thức giấc nhìn cô mà cô không hay. Nhìn Băng lạnh lùng như một tảng đá khiến anh hối hận, xót xa.Anh xiết cô lại : cho anh xin lỗi em Băng nhé, chúng ta yêu nhau Băng nhé.
            Băng đau đớn trước câu nói của Hoàng, chợt nghe tiếng điện thoại của anh, thấy anh ngập ngừng khiến cô như chợt hiểu, cô nuốt nước mắt, lạnh lùng nói : - quên đi, sau ngày hôm nay, giữa chúng ta chẳng liên quan gì nhau nữa, Hoàng biết không? đừng bao giờ nhắc lại chuyện ngày hôm nay nữa.
            Nghĩ cô hiểu lầm mình vì điện thoại của Nguyệt nên anh giải thích: không phải như em nghĩ đâu, nếu em muốn, anh sẽ không bao giờ nghe điện thoại cô ấy nữa.
            Cô cười khảy: không cần phải như vậy đâu, cô ấy đâu xứng đáng cho tôi ghen ghét. Tóm lại tôi không thương anh, việc hôm nay ngoài ý muốn, coi như mình vừa ra khỏi giấc mơ vậy.
            Anh nhìn cô như van xin: em nhẫn tâm như vậy sao? tại sao em lại như vậy?
            - Tôi có như thế nào không liên quan đến anh, tôi không tiếc , anh tiếc gì?
            - Anh thật không hiểu tại sao em lai tàn nhẫ n với chính bản thân mình như vậy? và cả anh nữa?
            băng thở dài , nhìn anh nói từng chữ một: nếu anh còn muốn nhìn thấy tôi thì quên chuyện ngày hôm nay đi, biết không??
            Nói xong cô quay lưng chạy thật nhanh ra giữa màn mưa như trút nước kia, để lại anh một nỗi hoang mang khó tả.
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 01:02:01 bởi minhthanh_love >
            #6
              ms.witch 03.12.2008 15:47:45 (permalink)
              chữ nợ chữ duyên (tập 7)










              Từ sau cái đêm hôm đó Hoàng không còn gặp Băng nữa, anh gọi điện hay nhắn tin gì cũng không thấy cô trả lời.Anh thật sự lo lắng cho Băng, anh đã đuổi theo nhưng không thấy cô, cô đã biến mất trong màn mưa. Bao nhiêu ngày không gặp mặt là bấy nhiêu nỗi nhớ nhung. Anh sợ Băng xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng anh luôn bồn chồn lo lắng. Anh hoàn toàn chẳng hiểu gì về cô, chẳng biết gì về cô.Băng đến và đi vào cuộc đời anh một cách bí ẩn va đầy ngẫu nhiên. Một người mà nửa năm đầu không thèm nhìn mặt bỗng chốc biến thành nữ thần trong lòng anh. Ba năm nay anh cứ ngỡ mình sẽ không còn biết yêu nữa nhưng giờ thì ý nghĩ đó đã bị Băng vô tình xóa mất. Trong đầu anh cũng toàn hình ảnh của Băng, những câu nói dịu dàng nhưng vô cùng tàn nhẫn và bất cần đời của cô khiến anh suy nghĩ nhiều về cô.Anh nhắn tin trong đau khổ :" Băng ơi, em trả lời anh đi!! em đừng có im lặng mãi như vậy, anh khổ sở lắm. Anh hứa sẽ không bao giờ nhắc lại việc này chỉ cần em trả lời anh, và xuất hiện trước anh như từ xưa đến giờ." Vẫn im lặng. Hoàng đâu biết Băng cũng đang khổ sở có thua kém gì anh đâu. Từ ngày đó, chạy về nhà với thân hình ướt sũng, trái tim đau nhói, thân xác rã rời cô dường như gục ngã hẳn, không còn biết gì. Cô nằm đó , giương đôi mắt trơ trơ nhìn vào bóng tối. Bao nhiêu ngày liền cô tự nhốt mình trong nhà, chẳng buồn ăn uống. Nhìn chiếc điện thoại reo liên tục cô cũng chẳng phản ứng. Rồi cô bệnh nặng mà không ai biết. Chủ nhà thấy phòng cô sao lúc nào cũng đóng im ỉm nên lo lắng, mở cửa thì quả nhiên cô nằm đó, xanh xao , vàng vọt bất tỉnh nhân sự. Bà chủ nhà chị đi mua cho cô ít sữa và thuốc để cô phục hồi sức khỏe. Sau một tuần năm ở nhà, cô cảm thấy mình khỏe hơn nhiều, thấy bà chủ lo lắng cho mình nhiệt tình như vậy cô cảm động : - dì à, mấy hôm nay làm phiền dì nhiều sau này có chuyện gì dì cứ nói , con sẽ làm giúp dì.
              - thôi, cô lo cái thân cô đi. Ở một mình mà đau ốm ai lo? lần sau có đau thì phải nói dì một tiếng chứ, con định nằm chờ chết hả? tha cho dì đi con.!Thôi con nghĩ đi, dì đi chợ đây, lát nũa dì nấu cháo con ăn nghen.
              - Dạ, nhờ dì. Có gì con gửi tiền lại cho dì.
              Bà chủ nhà gật đầu rồi đi. Hôm nay Băng cầm điện thoại lên đọc tất cả những tin nhắn mà Hoàng đã gửi. Những dòng tin của anh Băng nghe trái tim mình đau nhói, nước mắt cô cứ tuôn, cô gục đầu thổn thức :" cho Băng xin lỗi hoàng nhé, hãy quên Băng đi. Băng không muốn mình lại phải bị tổn thương lần nữa, Băng quá mệt mỏi rồi.Băng luôn cầu chúc Hoàng hạnh phúc." Chỉ nghĩ đến đó mà Băng cảm giác như mình ngợp thở. Cô ôm đầu khổ sở vì phát hiện ra mình cũng đã yêu Hoàng, cô không hề hối hận về việc đã đến với anh. Đối với cô như vậy là quá hạnh phúc rồi, Hoàng luôn trân trọng cô, luôn yêu thương cô, cô không thể để Hoàng có chuyện gì, và nhất là với Vũ. Cô không thể để hai người đàn ông này xảy ra chuyện gì được. Nếu cả hai cùng xảy ra chuyện thì cô thật khó xử, không khéo lại mang tiếng cả đời.Cô cắn chặt môi, cô tự hứa mình phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn. Không được xao động trước Hoàng, phải làm như không có gì xảy ra. Có như vậy anh ta sẽ cảm thấy bị tổn thương mà rút lui.Và cô quyết định khỏe hẳn rồi sẽ chuyển vào thành phố sống với bạn. Cô muốn quên đi những gì đã đến với cô, cô muốn rũ bỏ quá khứ đau buồn kia. Cô muốn làm lại từ đầu ở miền đất lạ, với những con người lạ, và công việc mới lạ. Tuy chuyển đi , nhưng cô biết rồi cô sẽ về để tham dự kỳ thi , lúc đó sẽ đối mặt với Hoàng, nhưng cô tin thời gian sẽ xóa mờ tất cả, và anh sẽ quên cô, rồi Vũ cũng quên cô, buông tha cô. Nhưng liệu Hoàng có quên đựoc cô không? Hoàng có chịu để cô ra đi mà không một lời giải thích rõ ràng. Anh không tin cô không yêu anh.


              Đặt chân xuống sân ga, cô được đón tiếp với nụ cười vô cùng háo hức của " mấy con yêu nhện". Ngân hôn " chụt, chụt.." vào má Băng khiến Băng cảm thấy buồn cười :" tội quá má, má làm con lạnh gáy kìa, người ta nhìn vào tưởng má với con đồng tính là héo nha. ế..chổng mông nha."
              Cả bọn cười trước câu nói của Băng, Hà chắp tay : Tao lạy mày Băng ơi, mày làm ơn đừng chọc bọn này cười hoài như vậy, vỡ cả bụng rồi kìa. chắc khỏi ăn sáng quá.
              Nhàn kéo tay Băng chu môi nói : Bà làm tụi này đợi dài cả cổ luôn, nói vào hoài mà chẳng thấy bóng dáng bà đâu.Lưu luyến tình anh hả?
              Băng gạt phăng : thôi đi bà, lưu luyến ông anh bà thì có.
              Nhàn nhăn mặt : Bà bớt giỡn giùm đi, ổng có vợ rồi đó.Ai bảo hồi đó không chịu thương ổng.
              Băng nhún vai : tình yêu mà, muốn là được sao? Không phải của mình thì mãi mãi vẫn cũng chẳng phải là của mình.
              Uyên gật đầu : ừ, bà nói đúng đó.
              Băng chuyển hướng sang Uyên : rồi, đụng hàng rồi, đang seven..love ..phải hôn?
              Uyên cười cười : bà đoán thử xem trúng cái gì tui cung chịu, hehehe.
              Băng véo nhẹ Uyên : ối, con nhỏ này hôm nay cũng láo ghê nhỉ? học ở đâu chỉ tao một khóa đi?
              - Mày trả công tao bao nhiêu?? ít là tao không chịu à nghen.
              - Đảm bảo lương cao, tao tặng luôn Bảo cho mày, muốn muốn xử sao xử.
              Nghe nhắc đến Bảo, mặt Uyên xụ một đống. Mấy con nhỏ kia nhún vai nhìn nhau :
              - Mày chọc nó chứ tụi tao không có à nghen Băng, lát nó khóc mày đi mà dỗ dành nó nhé, con này mà khóc chắc lũ quá, trời thương dân chuẩn bị sống chung với lũ nữa rồi.
              Nhỏ Uyên nghe xong bật cười : trời, nghe nói ớn lạnh, làm như mình vĩ đại lắm vậy, mấy bà làm ơn xuống giùm đi, mới sáng sớm mà đi trên mây hết coi chừng ..bỏ tui một mình.hahaha
              Cả bọn nhìn nhau cười vang cả khu sân ga, mọi người ai cũng nhìn mấy cô nàng với cặp mặt quái dị , có lẽ họ đang nghĩ :" mấy con nhỏ này con gái gì lạ vậy, chẳng chút ý tứ gì cả." Nhưng mấy cô nàng đâu cần quan tâm, hôm nay là ngày mà các cô cảm thấy hạnh phúc nhất vì giấc mơ sum vầy mà ngày xưa còn bé , các cô thường ấp ủ sau này lớn lên cùng ở chung với nhau, giúp đỡ nhau như chị em trong một nhà, thậm chí có chồng cũng còn muốn ở chung cho khỏi bị...ăn ...hiếp.Trời không phụ lòng các cô, cuối cùng đều đã được như ý, sau này có chuyện gì các cô đều có thể llo lắng cho nhau, cùng nhau chia sẽ những vui buồn như ngày xưa. Bảy cô nàng nhìn nhau đá mắt nhau như ngày xưa, miệng hô to : Bảy con yêu nhền nhện muôn năm!! nào , Nhà tụi mình thẳng tiến..
              Băng nhìn các bạn vẫn như ngày xưa, ai cũng xinh đẹp, vui vẻ, tốt bụng. Hiếm có người có được tình bạn như các cô. Các cô học chung nhau 9 năm đầu, sau lên cấp 3 mỗi người học một chuyên môn khác nhau, rồi thi đại học cả bọn đều thi đậu , cùng vào thành phố học. sau khi tốt nghiệp kinh tế tài chính, Băng quen Vũ và lập gia đình ngay sau đó và về lại quê sinh sống.Tuy vậy Băng vẫn họp với các bạn hàng quý. Sau khi các bạn biết Băng không hạnh phúc trong hôn nhân và khuyên Băng vào thành phố sống chung với cả bọn như ngày xưa. Băng lưỡng lự vì lỡ đăng ký học đại học ngoại ngữ tại chức rồi, mất những bốn năm trời chứ ít sao. Băng cũng đâu có ngờ mình lại ly hôn với Vũ như thế này, cô cũng đâu ngờ mình lại yêu Hoàng. Nếu biết trước những việc này, cô đâu cần phải đăng ký học ở quê mình như vậy, và cô cũng sẽ vào thành phố sống chung với bạn từ lâu.Và cũng không phải ra đi trong nỗi xót xa thế này. Nghĩ đến mình cô cắn chặt môi" tại sao số phận cô lại long đong như vậy? tại sao cô không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn ? cô đã làm sai việc gì? hay tại vì kiếp trước cô gây nghiệp rất nhiều nên kiếp này cô phải khổ sở ?" Nghĩ đến nghiệp nhân quả , trong lòng cô lại vơi đi , không còn xót xa buồn chán. Cô mỉm cười với chính mình :" có lẽ vậy!!" Chỉ có ý nghĩ đó mới giúp cô vượt qua sóng gió của cuộc đời, cô chấp nhận những cơn giông tố mà đời đã đem đến cho cô và cô luôn khắc phục được, vẫn vững vàng đứng lên mà nhấc chân đi tiếp với một câu nói : hên xui, giày dép còn có số huống chi người..

              Nói là nói để tự an ủi mình chứ cô vẫn thấy buồn. Con tim mà, làm sao điều khiển được chứ. Đêm nào Băng cũng nhớ Hoàng quay quắt, nỗi nhớ khiến cô trằn trọc cả đêm, cô cứ cầm chiếc điện thoại đọc những dòng tin mà Hoàng nhắn cho cô trong sự hy vọng có được lời đáp trả từ cô. Nhiều lần cô định trả lời anh nhưng lại thôi , nước mắt tuôn rơi và cũng câu " xin lỗi anh, Hoàng nhé!" .Mỗi ngày Hoàng cứ liên tục gửi tin cho cô, kể chuyện lớp, kể chuyện công việc của anh, kể chuyện các bạn nhớ cô, nhắc cô hoài. Anh cứ âm thầm công việc nhắn tin cho đến khi Băng đọc được tin cuối cùng là : - Có lịch thi rồi, em về thi.Đừng tránh né anh nữa, anh hứa sẽ bình thường như ngày nào.
              Băng cảm thấy thương Hoàng vô cùng nghĩ :" mình cũng thật nhẫn tâm, cả hai yêu nhau mà không dám thừa nhận. Mình sợ điều gì chăng? Nếu là Vũ thì bây giờ cũng chẳng còn gì phải lo, anh ta chắc đã cưới vợ, vì lâu rồi mình không nghe điện thoại của anh ta làm phiền nữa. Hết mối lo sợ đó rồi thì tại sao mình cũng không chấp nhận Hoàng? Hay là mình ghen với Nguyệt ?". Băng thở dài mệt mỏi, thời gian trôi qua một cách vô tình , thấm thoát mà đã ba tháng trôi qua, lại đến kỳ thi. Ngày mai cô phải mua vé tàu trở về quê để tham dự kỳ thi. Cô chậc lưỡi : - chà, đi lút một hơi về biết gì mà thi? không biết mấy bạn có pho to tài liệu không ? môn chuyên ngành thì không sợ chỉ sợ mấy môn như Triết, văn hóa ... không có tài liệu lấy gì làm... mà thôi, tại chức mà, không có thầy cô nào lại khó khăn đâu...mệt.
              Rồi lại nghĩ quẩn sang chuyện khác :" chẳng biét về phải đối mặt với Hoàng làm sao đây? mình thấy sao sao đó, thật không hiểu nổi mình muốn gì ? coi như không có chuyện gì thì không được, nhưng nếu như đến với nhau thì ..mình đã từng lập gia đình, mình sợ...ôi chán!'
              Thấy bạn cứ than ngắn thở dài, Ngân quan tâm : quỷ nhỏ, làm gì mà rên ..dữ vậy?
              -Mai tao về quê thi ít hôm rồi tao vào.
              - Về thì về làm gì mà ảo não khiếp vậy?
              - Mệt, mày không biết đâu, rắc rối lắm.
              - Tao thấy từ ngày mày vô đây, đêm nào mày cũng ôm cái điện thoại hết nha, có bồ hả ? vậy mà im nghen, tao méc mấy nhỏ cho tụi nó xử mầy mới được.
              - Tội quá bà, bồ đâu mà bồ.
              - vậy là chuyện gì ?
              - Chẳng có gì, xa tụi bay tao buồn, có vậy thôi.
              - hichichic, mày làm tao cảm động muốn chết đây nè... thôi đi bà nội..bà làm con ớn lạnh nè.
              Băng xụ mặt một đống khiến Ngân tưởng thật : ôi, sorry bạn nhé, cười lên nào...hhihhihi.
              Nhìn điệu bộ của Ngân thật hài hước, Băng bật cười :- được rồi, tao đùa mày đó.Nói tóm lại tao không có chuyện gì đâu, mày đừng có lo, tổn thọ ...tao buồn..hihihi
              Ngân ôm Băng nói : trong đám, tao với mày thân nhất, có gì thì mày nói cho tao biết tao chia sẽ. Đừng giữ trong lòng khó chịu lắm
              - Biết rồi bà cụ non, sao không lo kiếm anh nào đi, định ở vậy luôn à?
              - Chẳng biết nữa, từ khi thất bại mối tình đầu tiên, mình chẳng muốn quen ai nữa cả. Chưa thấy cái đám con gái nào như tụi mình, toàn " gái già " không hà. Bà nào cũng bị " tồn kho" hết.
              - ác, nói nghe ghê thật, hàng chất lượng cao mà bảo hàng tồn kho, mình có bao giờ " sell off" đâu nào.
              - ừ, tụi mình đâu có " sell off" mà toàn " free" không hà.hihihi
              - trời ngó xuống mà coi nè trời, nghe nó quảng cáo mà mình " bó tay". Người ta nghe tưởng tụi mình " mất giá" hết rồi chứ.
              - Hihihi, đùa thôi chứ mấy boy, man bây giờ " đểu" lắm, tin không nổi. Lúc yêu thì " chúng ta là của nhau" mà động đến mấy cái " account" là mấy chả trở mặt liền hà.Ôi, tin không nổi.
              - Mày yêu " money" ghê nhỉ ? mày có quan trọng hóa lắm không? Thì thời đại bây giờ phải " góp gạo thổi cơm ' chứ , mày đòi toàn quyền quản lý ai chịu, như mày mày có chịu không?
              - Tao khác, mấy ổng khác. Tao là phụ nữ thì tao phải quản lý tiền bạc, đã yêu nhau rồi thì trước sau cũng cưới nhau, còn kiêng cử gì nữa?
              - Đồng ý là như vậy, nhưng mày cũng đừng nên quản lý quá, đàn ông họ còn có những mối quan hệ quan trọng cần phải chi, không lẽ phải thông báo hết cho mày sao?
              - uh, tao là vậy đó.
              - Mày nên nghĩ thoáng chút đi, hãy đặt mình trong trường hợp của họ, mày sẽ cảm nhận được họ đang nghĩ gì. Mỗi người cần nên có một chút riêng tư của mình như vậy mới cảm thấy thoải mái hơn. Vợ chồng thì phải tôn trọng nhau và cùng xây dựng.
              - ôi, biết là vậy mày ơi, nhưng tao yêu " tiền" lắm. Tao thà không có tình chứ không có tiền tao chết. Lấy tiền tao có nghĩa là lấy mạng tao.
              - trời, con quỷ, mày làm gì ghê thế? Vậy sao tao thấy mầy sống với tụi tao mầy coi tiền như giấy vậy? thích đốt lúc nào thì đốt.
              - thì tiền là giấy chứ gì nữa, nhưng nay biến thành " polime" rồi, hihhihi. tụi bay khác, bọn đàn ông khác, không tin tưởng được, không khéo trao trái tim vàng vào tay kẻ cướp.
              - Bọn họ mà là kẻ cướp thì mày cũng là bà già, thế mới kỳ phùng địch thủ chứ.
              Ngân ngắt Băng một cái thật đau: mày dám nói tao là bà già hả ? cho chừa nha..ôi ..sướng tay thật.
              - Sướng hả, ? tao cho mày sướng nè..hihihi_ Băng ôm Ngận lại cù léc.Nghe tiếng cười của hai cô , Uyên tò mò : hai con yêu kia, giờ biết mấy giờ không? Làm gì mà vui vậy?
              - Mầy muốn biết xuống đây hihihi
              - thôi, sáng mai tụi tao đi làm sớm, tụi bay tha giùm đi.
              - Tụi bay mai về sớm nhé, tối mai Băng về quê vài ngày rồi vào lại, về thi.
              - ừ, cứ như vậy đi, đừng ồn nữa để tụi tao nghỉ.
              Hai cô cười hihi, tâm sự nhỏ lại:
              - Trong bảy đứa mình, tao với mày là nhiều chuyện nhất, nói hoài không hết chuyện. Lúc không có mày, tao chẳng biết nói chuyện với ai, mấy con quỷ kia nằm xuống là ngủ, chỉ có mày là chịu thức khuya với tao.
              - ừ, mầy phải thông cảm cho tụi nó, tụi nó hồi giờ có quen thức khuya đâu. Mà tao cũng chẳng hiểu tại sao mấy tụi mình hiền dữ vậy. " thứ bảy máu chảy về tim" mà bọn mình thì " cô đơn tiếng sóng" là sao ta. Tuần nào cũng "sao mai điểm hẹn", hát đã đời rồi về ôm nhau ngủ, vậy mà vẫn vui, không thấy chán.
              - Chắc tụi mình có vấn đề hết rồi đó. Có lẽ do tụi mình chưa gặp đúng đối tượng hoặc trong lòng đã có " mối tình đơn phương" nào đó nên " từng bước từng bước thầm", chờ áp đảo được đối phương rồi mới xuất chiêu..
              - Rồi, mày lại chiếu phim kiếm hiệp rồi đó. Mày diễn tả tao tưởng mày đang đi ăn trộm chứ?
              - Thì đúng là vậy đó, ăn trộm trái tim của người tôi yêu mà lị..hihi
              - Mày để ý thằng nào nói tao biết tao bảo nó đề phòng không thì " tình và tiền " cùng mất đấy, hihihi
              - phản bạn nha mậy, chơi vậy đâu có được, giận!
              - Ôi, sợ chị giận quá, mimi, hết giận chị cho kẹo.
              - ác, nó làm như tôi em bé đó trời
              Cả hai cười ngặt ngoẻo, rì rầm gần đến sáng mới chịu ngủ.


              Mang hành lý vào đến nhà một cách uể oải, vào cửa gặp ngay con bé út , cô nhỏ ngạc nhiên :- ủa sao chị về mà không nói em biết em lên đón? ai chở chị về ?
              - tao đón xe về cho nhanh , gọi chi mệt!!
              - cái bà này hay nhỉ ? chị dư tiền quá nhỉ?
              - kệ tao. giờ mày chuẩn bị đi đâu vậy? mang hành lý lên phòng cho tao chút đi.
              - em định đi uống cà phê với bạn mà chị về nên thôi, chị không mua gì cho em hả?
              - ừ, mua làm gì cho nặng, cho tiền mày muốn mua gì thì mua.
              cô bé cười hi hi : vậy được đó, em chờ chị có bấy nhiêu thôi, chị yêu dấu.
              Băng mỉm cười, mấy con nhỏ này là như vậy đó, chị về chẳng hỏi gì chỉ hỏi mỗi quà, Băng không còn biết buồn là như thế nào vì đối với cô như thế này chẳng có gì lạ cả. Băng mang quần áo vào phòng tắm cho đầu óc mình thư thả chút. Cô định tắm xong là đánh một giấc nhưng nhắm mắt hoài không ngủ, cô nhớ Hoàng và chỉ muốn gặp anh. Cô cũng thật không hiểu mình , nhớ anh rất nhiều mà lại nhẫn tâm làm anh tổn thương , lại bỏ đi thật xa không một chút tin tức, vậy mà khi trở về lại nóng làng muốn gặp anh cho bằng được. Cô thật mâu thuẫn.Nghĩ đến anh cô liền gọi điện cho anh . Lúc Băng về trời hãy còn sớm, lúc này chỉ hơn bảy giờ sáng, Hoàng còn đang ngủ, nghe tiếng điện thoại reo, thấy số máy của Băng , đang ngái ngủ anh tỉnh hẳn:- em hả? sao đến hôm nay mới trả lời anh?
              Giọng Băng nhẹ nhàng : - Băng mới về, Hoàng ra quán đợi Băng nhé?
              Nói xong Băng tắt máy, Hoàng nghe thế lo tuôn mền gối phóng "vèo' vào phòng vệ sinh và thay quần áo đến "quán cũ" để gặp Băng. Anh không kịp ăn sáng mà chỉ mong đến điểm hẹn để gặp Băng, ngồi thấp thỏm trên ghế, mắt cứ ngóng ra ngoài dõi trông coi Băng chừng nào đến. Cô bé nhân viên thấy anh như vậy cũng buồn cười, trêu:
              - hồi trước giờ có thấy anh như vậy đâu anh Hoàng? Người nào khiến anh như vậy hả ? chắc nàng đẹp như tiên nga.!!
              Hoàng cũng giỡn lại : đương nhiên rồi, người yêu của anh mà , phải hơn người ta chứ.
              Cô nàng chu môi: phải không đó? ôi, vậy chắc là chị đẹp lắm anh nhỉ? em cũng nôn nóng theo anh rồi đó, hihihi
              - Em làm anh lên mây rồi kìa. Thôi em lo làm việc đi, chị ấy đến rồi kìa
              Cô nàng quay đầu nhìn thấy Băng mỉm cười hỏi: - chị uống gì em mang luôn ạ? anh đợi chị nãy giờ.
              Băng cười nhẹ : cho chị cà phê sữa, cảm ơn em, chị biết rồi.
              Đợi cô nàng đi rồi, Băng mới nhìn Hoàng mà hỏi : - anh ăn sáng chưa?
              Anh không trả lời mà cứ nhìn cô chăm chăm, ánh mắt vui buồn lẫn lộn nhưng không giấu nỗi nhớ nhung. Băng thở dài, nhìn anh lắc đầu: - anh đừng như vậy, em khó chịu lắm. Anh cứ như vậy thì em không dám gặp anh nữa đâu.
              Hoàng nhìn cô như van xin , cô như xiêu lòng trước ánh mắt của anh. Cô nhìn anh như muốn khóc, thấy vậy Hoàng hoảng hốt nắm lấy bàn tay cô :- Đừng khóc, cho anh xin lỗi, anh sẽ không như thế này nữa đâu. Anh sẽ coi như chúng ta mãi mãi là bạn tốt, được không em?
              Băng nghe Hoàng nói không đành lòng , cô nắm chặt lấy bàn tay anh , anh mắt yêu thương , cô hứa : - bây giờ em không hứa trước được với anh, nhưng anh hãy tin em, hãy cho em thời gian, được không? em chỉ mong anh hiểu cho em.
              Hoàng nghe Băng nói câu này như chúa ban cho anh một sức mạnh, anh nắm chặt tay cô như muốn nói rằng :" anh tin em, chúng ta hãy tin tưởng nhau."
              Băng và anh nhìn nhau mỉm cười , cuối cùng họ đã hiểu nhau và thông cảm cho nhau. Niềm tin tạo nên một sức mạnh trong tình yêu, nếu khi yêu nhau mà không có niềm tin thì tình yêu sẽ không tồn tại vĩnh cửu.

              " Trong khoảnh khắc ta đi tìm khoảng cách
              chợt hiểu rằng tim đã thuộc về nhau".
              Bây giờ Băng không còn trốn tránh Hoàng nữa, không nói với anh những câu lạnh lùng, mà quan tâm anh từng ly từng tý không e dè, ngần ngại :
              - anh chưa ăn sáng phải không? anh ngồi đây em mua bánh mì mình ăn nhé? sẵn tiện goi mọi người luôn.
              Hoàng lắc đầu : để khi khác hãy gọi họ, anh muốn sáng nay ngồi riêng với em, để lát nữa mình cùng đi ăn sáng luôn. Ngày hôm nay em thuộc về riêng anh nhé.?
              Băng lườm anh : anh quỷ thật, được voi đòi tiên. Em biết vậy đóng mặt lạnh với anh luôn.
              Hoàng buồn hiu : em ác thật , anh biết em không thương anh mà, nhưng đành chịu thôi, biết làm sao giờ.
              Băng bật cười : anh giống con nít quá, không lẽ em thương em phải nói ra hả? anh thật là...
              Hoàng cười tươi ngay : vậy là em chịu thương anh rồi nhé ? Vậy thì anh no rồi , khỏi cần ăn sáng.
              Cả hai cùng bật cười, tình yêu thật diệu kỳ. Tình yêu khiến con người ta thay đổi một cách không thể ngờ được. Con người ta khi yêu bỗng trở nên biến hóa nhiều khuôn mặt khác nhau, lúc như trẻ nít, lúc như cụ non, lúc vĩ đại lúc lại ích kỷ không ngờ được.


               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 01:14:09 bởi minhthanh_love >
              #7
                ms.witch 03.12.2008 15:50:24 (permalink)
                chữ nợ chữ duyên (tập 8)




                Sau bao nhiêu ngày xa cách, nay gặp lại nhau không ngờ cả hai lại hạnh phúc như thế này.Băng đã cởi mở lòng hơn vì sự chân thành của Hoàng.Nỗi nhớ nhung khiến cả hai càng thêm trân trong giây phút ở bên nhau. Cả hai người muốn dành trọn cho nhau ngày hôm nay, Hoàng muốn ôm Băng thật chặt, muốn hôn cô thật nhiều như thể cô sẽ tan biến một lần nữa. Anh không e ngại chốn đông người, kéo ghế ngồi sát Băng và đưa tay nhẹ vuốt má Băng: - anh nhớ em lắm biết không, vợ yêu?
                Băng bật cười : - trời , em làm vợ anh khi nào vậy? anh định cho em ế à? nghe anh gọi em như vậy chẳng ma nào dám ngó đến em!!
                Anh bẹo má cô : em tham lam vừa thôi, định kiếm thêm một chàng nữa hả? coi chừng anh nghen!!
                Băng chu môi : em sợ anh sao không dám! vậy anh có dám thử không? hên xui à!
                Hoàng giận dỗi : ừ, em đẹp, em giỏi biết bao chàng theo nên đâu cần anh!
                Băng thấy anh giận , làm như không có chuyện gì, cố trêu thêm: thì đương nhiên rồi, anh nói chứ em không nói à!
                Bực mình trước câu nói của Băng, Hoàng im lặng không nói gì cả. Nét mặt anh chằm quằm, Băng thích chí cười khúc khích. Hoàng lườm cô : ừ, em cười cho đã đi, sau này anh đi với người khác thì đừng hối hận nha.?
                Tự nhiên nghe xong câu nói đó của Hoàng, Băng không cười nữa, ngồi đăm chiêu, tư lự. Ánh mắt không vui cũng không buồn , không biết cô suy nghĩ gì mà Hoàng nghe cô nói một câu nghe thật đau lòng : - cầu cho anh quen được người khác tốt hơn em, mệt!
                Nghe Băng nói câu đó Hoàng mới thật sự hốt hoảng, thì ra Băng không hề sợ mất anh. Anh không hiểu nổi Băng muốn gì, nhìn vào mắt cô anh cố tìm cho ra một điều gì đó đang được cô cố che giấu nhưng vô ích. Vẫn ánh mắt vô cảm, bất cần đời đó đã lôi cuốn anh, anh muốn khám phá, muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện đã khiến Băng trở nên lãnh đạm, lạnh lùng như thế này. Anh vuốt mũi Băng, mắng yêu :
                - em lại giở chứng nữa rồi hả? sao lại cầu cho anh yêu người khác? chẳng hiểu nổi trái tim em bằng gì? có chuyện gì nói anh nghe xem!
                Băng nhún vai : chẳng có chuyện gì cả, em là vậy đấy, anh thích sao em chìu vậy, vô tư đi anh, hihi.
                Anh lắc đầu : trời, vậy mà em cười được thì anh chả biết cái gì khiến em khóc đây? thật thua em luôn, anh bó tay!
                Băng mỉm cười buồn buồn : thôi uống lẹ rồi hai đứa mình đi ăn sáng, anh không đói à?
                nghe Băng nhắc nhở anh mới xoa bụng cười : - anh mới ăn ngày hôm qua mà giờ đã đói, mau thật!!
                - Anh lúc nào cũng đùa được. Chúng ta đi thôi anh còn ngần ngại gì nữa?
                - Sao nhìn chúng ta chẳng giống hai kẻ yêu nhau tí nào em à, nói đúng hơn giống đôi bạn thân hơn.
                - Vậy càng tốt chứ sao. Nếu yêu nhau mà còn hiểu được nhau nữa thì tốt chứ sao. Thế này chúng ta không thoải mái hơn sao, đúng không anh yêu?
                Hoàng cười thầm nghĩ: " Băng đôi lúc suy nghĩ thật đơn giản, cứ như trẻ con, vui thật!". Hoàng đề nghị : hay bây giờ em đem xe về nhà cất đi rồi anh chở em đi nhé?
                Băng ngẫm nghĩ một lát rồi nói : hay anh về cất xe đi, chúng ta đi xe em với lại nhà anh gần hơn.
                Nghe Băng nói vậy, Hoàng như mở cờ trong bụng, sẵn dịp này anh phải giới thiệu cô cho mấy anh em biết luôn. Bọn họ cứ mong Hoàng dẫn Băng về giới thiệu mãi mà chẳng có cơ hội, anh còn chờ gì nữa mà từ chối cơ hội này.Cả hai vừa về đến nhà Hoàng thì gặp ngay mấy anh chàng độc thân vui tính kia. Anh Toàn trầm trồ :
                - Ôi, người đâu đẹp đến lạ lùng,hèn chi thằng Hoàng của anh dám bán cả giang sơn.
                Băng thấy mấy anh chàng này cũng vui tính nên đùa :trời, anh định nói em giống đắc kỷ đó hả?
                Anh Toàn xua tay : không ..không..anh đâu có ý đó, anh định nói em đẹp như Tây Thi đấy chứ...
                Băng mỉm cười : thôi, em chỉ đùa thôi, anh đừng quýnh lên như vậy..giống ai cũng được, miễn đẹp thì em ok hết.
                Chú Quang gật đầu : con nhỏ vui tính thật , hèn chi thằng này trồng cây si ở nhà con lâu vậy, nay mới dẫn ra mắt.
                Hoàng thấy mọi người cứ liên phanh trêu chọc Băng nên anh đẩy mọi người đi thẳng ra phái sau : thôi làm ơn giùm đi mà, cứ trêu ghẹo tụi này hoài, để tụi này được yên thân đi mà, năn nỉ đó!!
                Băng thấy vậy kéo ngược Hoàng lại : thôi mà anh, để mọi người chơi vui vẻ đi. Sẵn dịp này mình cùng vui với anh em ở đây luôn đi. Đi chi hai người buồn chết!
                Mọi người hoan hô, còn riêng Hoàng thì ỉu xìu, Băng thì thầm nhỏ vai tai anh :
                - Anh đừng có xụ mặt như vậy, mình vui với mọi người cả ngày , tối em dành riêng cho anh, được chưa?
                Hoàng cười cười nói: em nói đấy nhé, đêm nay em ở với anh đúng không?
                Băng cấu nhẹ vào lưng anh , lườm : anh đừng có quỷ quái, anh có biết nhìn anh thế này gian lắm không ?
                Hoàng nhột nhột, cười khì : gian vậy mới vừa với em chứ, anh mà là quỷ thì em cũng là quỷ thành tinh rồi đó.
                - Anh dám!!..Băng rượt Hoàng chạy khắp cùng nhà, Hoàng nhảy phóc lên giường lấy mền trùm kín lại đợi Băng rượt theo anh giở mền kéo cô vào trong chăn trùm kín lại và dang rông tay ôm xiêt cô lại : hahaha, em trúng kế rồi nhé?
                Băng nằm im trong vòng tay của Hoàng, cảm giác thật ấm áp, dễ chịu. Cô cũng điêu ngoa: không biết ai trúng kế ai à nha, em phải quỹ hơn anh chứ, hihihi.
                Thấy hai người tự nhiên và âu yếm như vậy ai cũng mừng. họ mừng vì Hoàng cuối cùng rồi cũng quên được Nguyệt, cuối cùng rồi Hoàng cũng có được nụ cười trên môi. Và giờ Hoàng đã là Hoàng của ngày xưa, dí dỏm, yêu đời và không còn là một tay ăn chơi khét tiếng nữa . Giờ anh đã có nàng, người đã đem đến tia nắng đầu tiên sau những đêm dài lắm mộng. Nhưng không biết tình yêu của hai người có trọn vẹn không? Điều đó ai có thể trả lời được nhưng mọi người luôn cầu chúc cho cả hai được toại nguyện.


                hai người đùa quan giỡn lại một hồi Băng mới giật mình nhìn xung quanh :
                - chết anh ơi, mọi người đi đâu hết rồi, thề này thì không được rồi, em phải đi kiếm mấy anh đó và chú Quang nữa. Cũng tại anh hết, cứ giỡn hoài.
                Hoàng xua tay : - kệ mấy người đó, em tìm họ làm gì?
                - anh chơi vật là xấu, lúc nãy em hứa sáng nay cùng nhậu rồi mà. Vậy em với anh đi ăn sáng rồi đi chợ mua đồ về "nhậu " nhé?
                - Trời, phải em không đó? nói " nhậu " nghe sao nhẹ nhàng quá nhỉ? em định uống thật hả?
                - uống chứ, hì hì. anh sợ em không biết uống hả? khỏi lo đi anh uống bao nhiêu em uống bấy nhiêu.
                - Anh lạy em đó, em mà uống say như hôm trước em quậy ai chịu nổi, thôi không được, em chỉ nhìn tụi anh uống thôi.
                - cho em uống đi, ít thôi, ai ngồi ăn không kỳ lắm.
                - em uống mới kỳ đó.
                - Vậy thì anh uống đi, em về.
                - ối, đừng ..được, em uống, nhưng ít thôi đó.
                - Hên xui, hihihi.
                Hoàng thật chịu thua Băng, vì quá yêu Băng mà cô muốn làm gì thì làm, anh đâu dám ngăn cản, nếu trái lời dám cô bỏ đi một hơi như trước đó thì anh biết tìm đâu. Anh khó khăn lắm mới tìm được một người hiểu anh, hợp tính với anh thì dễ gì anh chịu từ bỏ, với lại Băng đâu có làm gì quá đáng, chỉ ham vui thôi. Lúc mới gặp cô, anh tưởng chừng cô rất trầm lặng, thích cô đơn, nhưng sau khi phát hiện cô chơi với các bạn bên bờ biển mới biết cô sống với bạn bè rất nhiệt tình và chân thành. Anh nghĩ "có lẽ vì một lý do gì đó khiến cô không thích gần gũi với lớp nhưng mình không tiện để hỏi. Băng chẳng cho mình hỏi nhiều về cô ấy, nếu mình hỏi nhiều quá thì cô ấy tránh mình luôn. Thôi thì yêu rồi thì phải chấp nhận đau thương vậy" , anh tự nhủ .
                Anh cùng Băng tìm một nơi ăn sáng xong anh chở cô ghé chợ mua ít đồ biển tươi về nấu lẫu. Băng nói :- mấy anh nhậu lẫu cho khỏi sợ đói nhé, em thích nhất là ăn đồ biển tươi.
                - Ừ, tùy em. Em cho tụi anh ăn gì thì tụi anh ăn cái đó, không đòi hỏi.
                - hì, giỏi, em thương, vậy mới được chứ.
                - miễn em thương là được rồi, hihihi. Mà em này, sao anh thấy hai đứa mình tự nhiên không giống mấy cặp đang yêu nhau.
                - có sao đâu, tự nhiên thế này không tốt hơn sao? vừa là bạn , vừa là người yêu, không hay hơn à? em không thích làm gì cũng " ứ, em không chịu, ..ứ...em sợ" ôi nghe rợn cả da gà nè anh ơi,
                Thấy Băng làm điệu bộ trông thật buồn cười, cả hai ôm bụng cười thật vô tư. Hoàng thích cái tính thẳng thắn, tự tin và hồn nhiên của Băng. Băng chẳng sợ điều gì, thích làm gì thì làm không ai lay chuyển được quyết định của cô kể cả anh. Cô nghe anh vì cô tôn trọng anh, yêu thương anh, anh cảm nhận được điều đó. Miên mang suy nghĩ, ra đến bãi đậu xe lúc nào Hoàng cũng không biết, Băng véo nhẹ anh, thì thầm :- anh đang mơ về cô nào phải không? lấy xe chở em về kìa!
                Hoàng giật mình cười : anh mà dám mơ về cô nào hả em, co chăng chỉ là em.
                - Xạo miệng, em thèm tin anh , thôi về !
                -thật mà, anhn đang nghĩ về em đó. Em đang ghen kìa!thích ghê!
                Băng lập tức mỉm cười nhìn anh : em mà thèm ghen anh hả? quên đi cưng, không dám đâu! hihihi
                Hoàng cố trêu thêm : Không ghen mà mới giận dỗi anh?
                - ai giận đỗi hồi nào. Không có đâu anh ơi, không bao giờ em ghen vì anh đâu, hihihi.
                Hoàng xụ mặt , giọng ỉu xìu : sao lại có người như em vậy nhỉ? ghen thì chấp nhận ghen đi, sao lại không chịu, làm anh mừng hụt.
                Băng choàng tay qua ôm anh : thôi mà, ghen với không ghen đâu có quan trọng, anh làm gì mà u rủ thấy ghê quá.Được rồi, em ghen , được chưa?
                Hoàng tươi ngay : vậy thì được
                Cả hai vui vẻ về nhà chuẩn bị dàn trận đợi mấy anh em về cùng vui vẻ một buổi gọi là " ra mắt mẹ chồng."
                 về đến nhà cả hai lục đục sau bếp cả tiếng đồng hồ mới xong. Chú Quang và mấy anh em đi đâu vừa về đến đầu ngõ đã đưa tay xoa bụng hic hà :
                - trời ơi thơm quá, đang đói bụng mà ngửi mùi thức ăn này chắc chết vì thèm ăn mất. Hia đứa tính tra tấn chú hả?
                - Thôi chú ơi, chú đi mà hỏi vợ yêu của con đó! chú mới về mà xi nhê gì, nãy giờ con mới là người bị tra tấn nè, con thấy ngon quá xin pháp măm một miếng mà cô ấy có cho đâu, ác chịu không thể tưởng tượng được.
                - Thôi mà, đợi xong rồi mọi người cùng ăn luôn, anh ăn trước mất ngon. Anh biết sao không? Tại em nấu dở quá nên đợi mọi người đói thật đói mới cho mọi người thưởng thức, lúc đó khỏi sợ ế, hihihi.
                - Trời , em gian thật, nhưng không sao.. em nấu dở đến đâu anh cũng tình nguyện là fan của em suốt cuộc đời .
                - anh thật khéo nịnh đầm, được rồi, chúng ta dàn "trận nhậu" được rồi đó.
                Mọi người ai cũng đói bụng, loáng một cái là sạch sẽ. Mấy anh chàng tấm tắc khen:
                - Ngon thật Băng ơi, đây là lần đầu tiên có người đến nấu cho tụi anh ăn một bữa ra trò đó. Trước giờ chỉ toàn ăn cơm bụi không hà, ớn gần chết.
                Băng cũng cười : Băng cũng không đời nào xuống bếp cả, nhác lắm.Tại hôm nay vui nên trổ tài " phụ nữ đảm đang " đó. Nghe mọi người nói vậy Băng thấy "tội" thật, sao mấy anh không tự nấu mà ăn?Ăn cơm bụi hoài chịu sao nổi ? Vậy thì mấy anh lo kiếm người yêu đi, mấy nàng sẽ chăm sóc mấy anh kỹ hơn, sẵn tiện cho chú Quang ké chút chút..hì hì..
                Khương lên tiếng : em lo thằng Hoàng kìa,nó mới là người đáng quan tâm nhất chứ còn bọn anh lâu lâu còn có người nấu cho anh, còn nó vĩnh viễn ăn cơm bụi hoài.
                Băng nhún vai : em thua, em không thích ngày nào cũng hết cơm rồi đến nước, chán lắm.Em nghĩ đàn ông xuống bếp cũng hay đó, thôi mấy anh chịu khó phân công nhâu mà xuống bếp, vừa đỡ tốn tiền vừa đựoc ngon miệng.
                Toàn chắp tay: anh van em làm ơn đừng có xúi dại,mấy thằng này mà xuống bếp có nước anh ăn toàn mì tôm, trứng luộc và rau luộc không đó. Có một lần anh bảo hai thằng này nấu, tụi nó nấu quýnh quáng thế nào bột ngọt không bỏ, bỏ toàn đường, ngọt như chè, cười không mà no cả bụng em ơi.
                - Mấy anh toàn công tử không hả? vậy ami mốt lấy vợ về mà không biết gì phụ vợ hết dám vợ nó bỏ hết cho xem. Đàn ông thế kỷ hai mốt phải sành điệu chứ...chết..chết..hèn chi các anh ế cả lũ ..hahaha
                Chú Quang háy mắt với Hoàng : nghe chưa thằng nhỏ? mi mà không biết nấu ăn thì lo mà đi học nấu ăn đi, nếu không thì mất vợ nhé..khà khà
                Hoàng gãi đầu : trời ơi, ai lại đi học nấu ăn hả chú? em ơi..em làm ơn ra điều kiện khác cho anh nhờ với, cái này anh thua, sau này anh học em cũng chưa muộn mà.
                Băng thấy điệu bộ của anh cô bật cười : - thì em chỉ nói vậy chứ có bảo anh đi đăng ký học nấu ăn đâu nào,ai nỡ để anh đi học nấu ăn, anh làm như em ác lắm đó. Nhưng anh phải biết để phòng hờ để lỡ sau này vợ anh không phải em mà là người khác chứ.
                Hoàng giận thật sự : em hết kiểu đùa rồi hả? sao lại là người khác ? em không tin anh hả?
                Băng thấy anh giận thật , vì không muốn không khí mất vui liền ôm anh vuốt :
                - em xin lỗi mà, em chỉ đùa thôi, đừng giận em nha, sau này em không nói như vậy nữa, nào..cười lên em thương..
                Nghe Băng nói mà mọi người còn tức cười chứ huống chi Hoàng, anh không thể nào giận nổi cô. Cô khiến anh dễ giận mà cũng chóng cười. từ khi quen cô, anh càng ngày càng giống trẻ nhỏ, cười đó khóc đó, vui buồn bất chợt, anh cũng cảm thấy mình mau chuyển đổi tâm trạng một cách kỳ lạ, anh đã bị ảnh hưởng bởi Băng rất nhiều.Ăn xong rồi,Băng dọn dẹp và nghĩ ra một trò mới :
                -Bây giờ ăn no rồi nên uống không nổi nữa, hay bây giờ mấy anh "dàn trận sát phạt nhau" nha? em làm trọng taì, ba anh và chú Quang làm thành bốn trụ, "sát nhập" vào "chặt hẻo", ai thua nhất một chầu karaoke, ai thua nhì một thùng bia, ai ăn nhì chia bài , ăn nhất ngồi không"chờ sung rụng" nhé, ok?
                - Hoan hô, được đó cô bé, that's a good idea.
                - Vậy thì còn chần chừ gì nữa hả chú ?
                - Gặp con như thế này chú thấy thật thoải mái, chỉ sợ mấy cô nàng dịu dàng quá mức tưởng tượng mất vui. Con như vậy hèn chi thằng nhỏ "đuối" với con.
                - Trời, chú nói con cũng "đuối" với chú luôn đó.Con xin lỗi trước với mọi người là con hơi thẳng tính, có gì bỏ qua cho con.Con làm gì cũng tự nhiên quen rồi, không phép tắc nhiều đâu chú.
                - Chú đã nói rồi, vậy mới hạp với bọn chú, chú chỉ sợ người yêu của Hoàng khó tính quá mà không cho nó tụ họp với bọn chú nữa thì khổ. Thế này thì yên tâm rồi, cónguwoiwf nấu đồ nhậu, khà khà..
                - Chú này, con có ở đây thường xuyên đâu mà nấu đồ nhậu cho chú chứ? Nhưng nếu chú thích thì mỗi lần con về con sẽ ghé nấu đồ nhậu cho chú và mấy anh.
                - Nói thì làm liền nhé, mai con còn ở đây thì nhớ ghé nấu cho thằng Hoàng sẵn cho bọn chú ké luôn.
                - Không thành vấn đề , mà chú ơi, chú lo chú tâm vào bài kìa, nãy giờ mấy anh ăn gian chú quá trời kìa.
                - ồ, không sao, hôm nay chú đang vui mà, cho tụi nó ăn một bữa cũng không sao..khà..khà..
                Toàn bị Hoàng "chặt hẻo " liên tù tì liền nhăn mặt: - ê , thằng em, chôi xấu anh nghen . Sao không"dí" người khác mà cứ theo anh mà "chặt" thế hả chú em?
                hoàng cười khoái chí : hôm nay có cơ hội ngu sao không báo thù hả anh? ai bảo mấy lần trước anh dí em mà chặt chi?..hahaha..hên thật..hôm nay ngôi sao may mắn chiếu em rồi, ván nào cũng có đồ nghề.
                Anh khương hùa theo : hôm nay nhờ có Băng mà em hên vậy đó,hôm sau mà có độ với tụi anh thì em đem theo Băng cho hên
                Hoàng búng tay "chóc' thật kêu :đúng, anh nói giống ý em ghê.Em yêu, em thật đúng là ngôi sao may mắn của anh đó.
                Băng lườm : em rảnh quá nên suốt ngày theo anh đi chơi, anh thật biết nói"vỡn" đó anh yêu.
                Anh Thái ít nói nhất cũng cười nói : vậy hôm nay tụi anh tình nguyện thua chú em đó, lần sau không có Băng chú em sẽ thua liểng xiểng cho coi.
                Hoàng xụ mặt : Băng ơi, em không thương anh gì hết, chắc anh thua mấy ông này cháy túi cho coi, hic hic hic
                Mọi người cười đau cả ruột trước điệu bộ của Hoàng. Chợt Băng lên tiếng :
                - Ôi còn một ván cuối cùng quyết định nhé? ba người ngang điểm nhau tranh nhau giải"chót" nhé?nah yêu anh về chót rồi, anh thấy em hên không..hihi
                Chú Quang lầm rầm khấn :nam mô a di đà phật, lạy chúa a men cho con về nhì..
                Anh Thái cười : ác, chú khấn kiểu đó con nghe cũng muốn tẩu hỏa nhập ma chứ nói chi chúa. Phen này chú "ao " rồi, chúa và phật nghoanhr mặt làm ngơ rồi, hè hè. Xong con về nhất, vậy là chắc chắn chú với thằng Toàn thua rồi, khỏi đánh nữa...há há há.
                Băng , Hoàng và Khương vỗ tay hoan hô, chú Quang và anh Toàn nhún vai :
                -Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thua keo này ta bày keo khác..khà khà..Chúng ta "go" nào, karaoke trực chỉ.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 01:16:39 bởi minhthanh_love >
                #8
                  ms.witch 03.12.2008 15:54:15 (permalink)
                  chữ nợ chữ duyên (tập 9)





                  Cả bọn kéo nhau đi ca hát đến tối mới về, lúc này thì mấy anh chàng này đều lơ lửng ở trên mây hết rồi. Cố lắm mấy anh chàng và ông chú mới lái xe về được đến nhà, chân trước đá chân sau, chân đông đá chân tây nghiêng ngả lếch thếch lê thân vào đến cửa là đổ ầm xuống một đống, người này đè lên người kia mà có ai biết đau là gì, hả họng ngáy o o. Có lẽ Hoàng là người uống "cứng" nhất trong đám, anh còn tỉnh táo hơn nhưng Băng vẫn không để anh lái xe, đến nhà là cô dìu anh vào phòng, còn anh thì miệng cứ hát :" trong đôi mắt anh em là tất cả..." đúng không em yêu..? "_ Băng cứ gật đầu mà cười :
                  - trời ơi biết rồi, anh say roòi thì ngủ đi, đừng làm ồn người khác chứ, khuya rồi.
                  - em cứ đùa, anh say đâu mà say ? rượu anh không bao giơpf say, anh chỉ say tình thôi, đúng không em yêu?
                  Băng bịt mệng anh lại : thôi anh đừng có ồn ào nữa, mọi người nghe không hay đâu! Bây giờ anh ngủ đi, em về! sáng mai em ghé, được chưa?
                  Hoàng lắc đầu không đồng ý và ôm xiết cô lại :- không được, anh nhớ em lắm,em không được đi,em đừng bỏ anh mà đi nữa được không Băng?
                  Băng đua ngón tay lên môi anh :- đừng nói gì nữa được không anh?
                  Băng im lặng nhắm khẽ đôi mắt lại chờ đợi nụ hôn ngọt ngào anh dành cho cô, cô không muốn trả lời câu hỏi của anh, và cũng chẳng muốn bất cứ suy nghĩ nào vướng bận tâm trí cô trong lúc này, cô muốn tận hưởng trọn vẹn tận hưởng tình yêu mà anh dành cho cô.hoàng cũng chẳng nói thêm một câu nào trước đôi môi đang chờ đợi kia đang hé mở chờ đợi anh.Bao ngày qua không có giây phút nào mà anh không nhớ cô, càng lúc anh càng xiết chặt cô và hôn cô thật nồng nàn , say đắm. Anh thì thầm qua hơi thở :- làm vợ anh nghen Băng ? Anh không thể xa em thêm một phút nào nữa.
                  Băng đẩy anh ra, vuốt mũi anh : không được, em đã nói là cho em thời gian. Anh mà còn nói nữa là em đi luôn đó.Còn nữa, chuyện chúng ta anh không được để cho mọi người biết,em không thích như vậy, mất tự nhiên lắm.
                  Hoàng buồn buồn : sao lại giấu chứ? anh muốn cả thiên hạ này biết em là của anh.
                  Băng tựa đầu vào ngực anh: - em xin lỗi anh,em có thể làm cho anh bất cứ điều gì trừ việc này ra.Nếu anh cứ khăng khăng như vậy thì chúng ta chấm dứt tại đây anh nhé? những gì đã qua coi như là kỷ niệm đẹp.
                  Hoàng xoay người Băng lại, nhìn vào mắt cô hỏi : - thật ra đã xảy ra chuyện gì cho em? tại sao em lại nhẫn tâm như vậy hả Băng? em không thương anh sao?
                  Băng nhìn anh lắc đầu, ánh mắt buồn buồn: nếu anh nghĩ em không thương anh thì em không nói gì nữa cả, tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, em về đây.
                  Dứt lời cô đứng lên đi về nhưng Hoàng kéo tay cô lại :
                  - Được rồi ,anh xin lỗi em. Sao em nói là làm liền hà. Em muốn sao cũng được, miễn sao em đừng xa anh, anh điên lên vì em mất Băng ơi !
                  - em biết anh yêu em nên em rất trân trọng tình yêu này, em chỉ yêu cầu anh mỗi việc này thôi là hãy cho em thời gian , tất cả những gì em làm đều muốn tốt cho anh thôi.
                  Băng áp đầu vào ngực anh, khẽ nhắm mắt ngăn không cho giọt lệ trào ra.Anh đâu biết cô đau lòng lắm ,cô cũng muốn mọi người đều biết Hoàng và cô yêu nhay nhưng cô sợ..Đúng là bây giờ cô đọc thân, có quyền yêu thương bất cứ ai nhưng cô đã từng ly hôn,bạn bè thì đâu có biết chuyện đó mà chỉ biết cô đã lập gia đình.Bây giờ cô tuyên bố cặp đôi với Hoàng mọi người sẽ nghĩ như thế nào ? Ở cái mảnh đất nhỏ bé này thì cái lối sống "quan tâm lẫn nhau" một cách nhiệt tình thì khỏi phải nói, rất phổ biến, nhiều lúc chuyện trong nhà bản thân cô không biết mà xung quanh ai cũng biết hết. Cô sợ nhất là mấy kẻ "ăn không ngồi rồi lo chuyện thiên hạ" nhưng "ghét của nào trời trao của ấy". Cô đi đến đâu cũng gặp toàn "người quen" không, thật cô không biết trốn đâu cho yên thân. Nhiều lúc cô cũng muốn "đạp" dư luận mà sống nhưng không được, cô sợ bản thân mình bị tổn thương, sợ Hoàng bị tổn thương bởi nhũng lời vô tâm đó.Cô đến với anh vì không thể kiểm soát được con tim mình, và khi lý trí nổi lên, cô bị giằng xé. Cô chỉ muốn âm thầm lặng lẽ bên cạnh Hoàng để chia sẽ buồn vui với anh và cầu mong cho anh tìm được một người vợ thật tốt mà không phải là cô. Với cô, được àm người yêu của anh là cô hạnh phúc lắm rồi.Cô đang bị mâu thuẫn, nữa muốn đến với anh, nữa muốn rời xa anh,cô không hiểu nổi bản thân mình muốn gì nên bây giờ cô cần thời gian để suy nghĩ, cần thời gian để xem phản ứng của gia đình Hoàng, đó chính là điều quan trọng và là điều cô e ngại nhất.
                  Thấy Băng cứ ôm mình mà không nói lời nào Hoàng cảm thấy như chính bản thân mình làm cho cô buồn. Anh không biết phải làm sao cho cô tin tưởng vào anh và chia sẽ hết những tâm tư, anh muốn anh là điểm tựa cho cô nhưng cô quá kiên cường, cứ âm thầm chịu đựng một mình, và giải quyết mọi chuyện theo suy nghĩ của riêng cô, anh thật hết cách với cô. Anh cảm nhận được là Băng rất yêu anh và sẵn sàng rời bỏ anh bất cứ lúc nào, anh lắc đầu không hiểu nổi cô.Lúc này ngoài việc ôm chặt lấy cô và hôn cô thật nhiều anh chẳng biết phải làm gì cả và chỉ biết có như thế mà thôi.Anh thật sự khổ sở mỗi khi thấy ánh mắt Băng u buồn nhìn vào một cõi xa xăm nào đó. Không biết cô đã chống chịu bao nhiều cơn giông tố cuộc đời đã đem đến cho cô khiến cô sống vật vã như thế này, người không giống người, ma không giống ma, cứ như một tảng băng trôi giữa giòng đời, cứ như chiếc bóng lơ lửng giữa thế gian này, lúc nào cũng cứ lạnh lùng một cách vô hồn , tàn nhẫn mà dịu dàng, trừ những lúc cô ở bên anh cô mới thật sự là cô.Mãi ôm cô và suy nghĩ Hoàng không biết Băng ngủ trên tay lúc nào chẳng hay. Anh nhìn cô ngủ thật hiền hòa, gương mặt không một chút muộn phiền mà tại sao khi tỉnh lại gương mặt này lại chuyển một trăm tám chục độ, anh lắc đầu và đặt cô xuống giường cho ngay ngắn , rồi nằm cạnh cô, hôn nhẹ cô một cái rồi ngủ thiếp luôn vì đã quá mệt mỏi rồi.
                  Mãi đến 8 giờ sáng hôm sau Băng mới tỉnh giấc , cô nhìn quanh nhà thấy mấy anh chàng vẫn còn ngáy o o. Cô đưa tay chận ngang ngực mình mà thở phào :" hú hồn, mình bậy quá, ai lại ngủ quên ở đây chứ? thôi chuồn lẹ chứ lát nữa mấy người kia thức dậy khó ăn nói lắm, hên cho mình thật."
                  Nhìn Hoàng vẫn còn nằm ngủ bên cạnh mình cô mỉm cười :" ngủ hay thật, vậy mà tối hôm qua bảo không say, đúng là..."
                  Không nói hết câu cô cuối xuống hôn nhẹ anh và rón rén dắt xe ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại và phóng xe chạy như bay về nhà. Vừa bước lên mấy bậc tam cấp đã đụng ngay bà già trước cửa, cô cười hì hì :- ủa, sáng nay má không đi chợ bán hả?
                  Bà Xuân mẹ cô hừ : chứ mày đi đâu mà lút luôn một hơi vậy? ở nhà chán hả con?
                  - Thì hôm qua uống ở nhà bạn say quá ở lại luôn, má sao đâu, lâu lâu gặp bạn bè mà ...
                  - vậy mày ôm quần áo qua đó ở luôn đi chứ về nhà làm gì. Con gái con lứa gì mới về đến nhà chưa thăm hỏi ai đã biến mât tiêu.
                  - Má chửi con cứ như ca đấy , công nhận lâu rồi không nghe má hát cải lương vậy mà bây giờ nghe hay hơn xưa, chắc Lệ Thủy bỏ nghề quá mami? Nói thật má nghen, nghe má chửi mà con ghiền đấy, mami.
                  - Con quỷ nhỏ, cái miệng lúc nào cũng leo lẻo. Thật con với cái!
                  - Má cứ rên hoài, mà công nhận dạo này má trẻ mà đẹp ra đó!
                  - thôi đừng có nịnh, đi vào mà thay đồ rồi đến nhà ngoại thăm ông bà đi!
                  Băng huýt sáo chạy về phòng, Bà Xuân lắc đầu chào thua mấy đứa con gái của bà. Chẳng biết chúng học ở đâu mà cứ mỗi lần bà la mắng là bọn chúng chăm chú lắng nghe và cười nói rằng :"má con chửi mà cứ như Lệ Thủy ca cải lương vậy, hay ác luôn." Đã vậy chúng còn hùa nhau :"trời, má mà không chửi con ăn không ngon, không ấy hôm nào má chửi con để con ra CD cho má nghen hihihi' , như vậy làm sao bà không cười cho được. Mấy con gái của bà được một cái đó, la mắng là chúng cười..vậy là huề cả làng.Nhưng ít nhất điều đó cũng khiến bà hài lòng về những đứa con của bà, không bao giờ cãi lại cha mẹ, người ngoài nhìn vào cũng nói bà biết dạy con mà thật ra có phải bà dạy chúng đâu.Dạo này bà vui hơn trước vì Băng không còn cãi lời Bà như trước nữa. Băng biết bà bệnh huyết áp nên dù có những lúc "bất mãn" với mẹ mình cô cũng nhịn chứ không bốc đồng như trước nữa. Mẹ cô là một phụ nữ cổ hủ, lúc nào cũng tam tòng tứ đức , nay bà đã thoáng hơn trước rồi vì dù có cổ hủ lạc hậu đến đâu thì con gái mình vẫn hơn. Trước bà thường hay nói "lấy chồng phải lụy mụ gia, đắng cay phải chịu ngọt bùi phải theo' , nay thì hết rồi" ở được thì ở, không được thì thôi." Băng cho rằng đó là bước đột phá lớn trong quan niệm sống của mẹ cô, và từ đó cô không bao giờ chống đối với mẹ nữa mà cảm thấy nên làm cho mẹ vui là cách trả hiếu hay nhất: " Nước mắt chảy xui có bao giờ chảy ngược , sông ra biển rồi trở lại có được đâu." Và cô nghĩ nếu câu nói của mình khiến mẹ mình vui tại sao mình không nói. Nhưng có một điều chắc chắn bà sẽ không vui nếu biết Băng quen Hoàng, Bà không thích Băng quen Hoàng vì cho rằng Hoàng nhỏ hơn một tuổi thì không được. Nhưng thật sự Hoàng có nhỏ hơn Băng hay không cô cũng đâu dám chắc, mà nếu có nhỏ hơn một tuổi thì cô cũng chẳng quan tâm. Mà tính mẹ cô cũng kỳ quái lắm, bà đã không thích thì có nói đằng trời bà vẫn không thích, nói nữa là bà dám gọi điện chửi cả Hoàng lắm đó.Một lát sau Băng thay quần áo xong ra thấy mẹ vẫn còn ngồi ở trên chiếc ghế ngoài sân, cô ngạc nhiên : - ủa chứ má không đi bán thật hả?
                  - Ừ , tao đợi tụi bay đi qua nhà ngoại luôn. Má tụi bay mà không nhắc nhở dám tụi bay trốn mất tiêu.Còn hai con nhỏ kia làm gì mà lâu quá vậy?
                  Hai con nhóc em cô tiu nghỉu bước ra : mệt má ghê, tụi con ngày nào mà chẳng gặp ngoại, để chị hai đi một mình được rồi, bả lớn chứ nhỏ nhoi gì mà đi một mình không được.
                  - Á, mấy con nhỏ này, thì lâu lâu chị hai mày nó về thì chị em cùng đi một bữa không được hả?
                  Biết bà xuân chuẩn bị ca "tình khúc bất hủ" hai cô nhỏ liền cười hì hì : đi thì đi chứ má làm gì mà ghê thế, hạ hỏa đi mami, không thì mất đẹp bây giờ.
                  - Thôi mệt mấy đứa quá, cư để mẹ nói hoài. Thôi đi nào.
                  Băng đi theo mà ỉu xìu, mắt cứ liếc nhìn đồng hồ. Con bé út thì thầm :
                  - Hai, chị có hẹn phải không? hè hè, hôm nay đành lỗi hẹn với chàng thôi.
                  Băng véo cô bé: suỵt, im đi nhỏ, nói xàm xàm mami nghe thì mệt đó. Còn tụi bay thì có khác gì tao đâu chứ, nhìn cái mặt hết sổ gạo của mấy đứa là biết liền.
                  Hoa, cô bé giữa lên tiếng : Hai, bà biết vậy mà còn không tìm cách "tẩu" nữa, trời vô nhà gặp toàn mấy ông bà "bô" "oải"quá.
                  - Thôi chịu khó đi, lát ăn trưa rửa chén xong "vù '' liền nghen.
                  Mấy cô nhỏ gật đầu,"chấp nhận thương đau." Nói vậy thì điêu thật nhưng quả thật Băng ớn phải ngồi nghe "giảng đạo" lắm, hễ cứ vào nhà ngoại là cứ như đi học đạo lại. Mẹ cô đã vậy mà gặp ngay ông bà ngoại thì toàn "nho chùm''.Cũng cố gắng lắm mới trôi hết một buổi, cuối cùng cũng được ăn cơm. Giây phút mấy nàng mong đợi biết bao nhiêu, bây giờ mà rửa cả kho chén mấy cô nàng cũng rửa vì mấy nàng ngay nay "model" lắm, sống cứ như Tây. Băng không sợ giảng đạo mà đang "lỡ hẹn". Ngồi bên ông bà mà hồn thì ở tận đâu đâu, ai nói gì cô cũng gật đầu. Ông bà cô cũng thấy lạ nên hỏi :
                  - Con làm gì nhấp nha nhấp nhỏm vậy? nếu có hẹn với bạn thì đi đi!
                  Băng sợ ngoại buồn nên lắc đầu: dạ ,không quan trọng lắm đâu ngoại. Lâu lâu mới gặp ngoại mà bạn bè gì hả ngoại?
                  Hai con nhóc nghe cô nói hả họng kêu trời, thò tay qua ngắt cô, cô vẫn làm lơ.Chứ biết sao giờ, ông bà ngoại đã hiểu ý như vậy thì cô phải biết điều một chút chứ. Cô cầm tay ông bà ngoại mà nói : - ngoại này, hôm qua giờ con về mà không vào thăm ngoại, ngoại đừng buồn con nghen? Lát ăn cơm xong ngoại nghỉ trưa đi, tụi con đi siêu thị mua ít đồ , có gì tối con vào chơi với ngoại nghen?
                  Ông bà ngoại cô gật đầu : ừ, con bận đi đâu thì đi, tối vô đọc kinh ngoại nghe nghen?
                  Băng mỉm cười : dạ.
                  Ngoại cô là vậy đấy,hết giảng đạo rồi lại bảo cô đọc kinh cho nghe. Trước kia cô hay cùng bà ngoại đi chùa, tối nào bà cũng bắt đọc kinh cho bà nghe. Trong đám cháu ngoại, bà chỉ thương mỗi cô và con nhỏ em con bà dì. Con nhỏ cũng đi làm xa rồi, nay chỉ còn mấy đứa nhóc này đâu có đứa nào chịu khó ngồi yên mà đọc kinh cho bà nghe. Mà cô cũng cảm thấy dạo này cô cũng ít quan tâm đến bà ngoại, đầu óc cứ nghĩ đâu đâu. Băng mỉm cười với chính mình :"có con gái như mình thì thật sai lầm lớn của má, suốt ngày cứ ngông ngông ngoài đường, lo chuyện bao đồng." rồi cô thở dài "nhưng không gặp thì không được, yêu mà! ông bà cho con xin lỗi vậy!"
                  Đến tận trưa mấy anh chàng và ông chú mới ngóc nỗi cái đầu dậy, uể oải đi đánh răng súc miệng. Ai cũng nằm xoải người ra giường, chú Quang hỏi Hoàng :
                  - Tối qua ai đưa chú về nhà vậy Hoàng ? mà sao không thấy con Băng nhỉ? Chắc còn mệt lắm đó!
                  - Thì tối qua chú tự về chứ ai đưa, ai cũng say chết lên chết xuống mà .
                  - ừ. Sao giờ đói bụng quá, thôi chúng ta đi kiếm gì ăn đi! chắc con nhỏ mệt nên giờ không thấy .
                  Hoàng ngồi suy nghĩ đâu để ý lời chú Quang nói, anh suy nghĩ không hiểu Băng làm gì mà giờ không thấy tới? Và không biết Băng dậy lúc nào mà không gọi anh dậy? nghĩ là làm, anh cầm điện thoại lên gọi, Không trả lời. Anh gọi lại lần nữa, cô tắt máy. Anh bực mình không biết Băng đang giở trò gì. Mấy anh thấy Hoàng cứ nhăn mặt biết ngay Anh đang gọi Băng mà không được. Anh Khương kéo Hoàng ra cửa :
                  - Thôi đi ăn đi chú em, ngồi đó mà bực mình. Anh nghĩ cô bé mệt rồi đó, để nó nghỉ ngơi.
                  - Nghỉ thì nghỉ chứ ai làm gì đâu nào, vậy mà điện thoại lại tắt máy mà bực chứ.
                  - Thôi em giận nó chẳng có lợi cho em đâu, anh thấy con nhỏ hiền vậy chứ không phải vậy đâu, em chọc nó nó nổi nóng xù em đó.
                  Hoàng nhìn Anh Khương ngạc nhiên nghĩ :"sao ông này nói đúng thế nhỉ ? dám lắm đó!" nghỉ vậy anh chỉ nhắn tin cho Băng :" anh gọi sao không trả lời? Nếu em mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe! ngủ ngon, em yêu." ngay lập tức anh nhận được tin nhắn từ cô :" sorry anh yêu, lát gặp lại." Đơn giản ngắn gọn nhưng đủ làm anh vui, tuy nói là Băng mệt thì ở nhà nghỉ nhưng trong lòng anh vẫn muốn gặp cô. Có được tin nhắn này còn hơn bất cứ liều thuốc an thần nào, anh cười một mình " ôi mình điên thật rồi !"
                   Sau khi đợi ông bà ngoại ngủ rồi cô mới "tuôn" khỏi nhà . Con bé út cười híp cả mắt :
                  - Hai, hôm qua chị nói cho tiền đi siêu thị rồi chị biến mất tiêu vậy ? hì, giờ chị hết trốn nhá.
                  Băng cốc đầu em : nhóc, ngựa! lúc nào cũng quần với áo. Đây, tiền đây này, cầm rồi "mất xác " giùm cho tao nhờ, mấy con em dễ sương thật..!!
                  Hai cô nhóc cầm tiền cười hì hì lên xe vọt mất.Băng liếc mắt nhìn đồng hồ :"trời, mới đây hai giờ chiều rồi, chậc, thời gian!"
                  Phóng xe đến nhà Hoàng, nhà chẳng còn ai chỉ còn mỗi anh đang nằm ôm ti vi. Băng đẩy cửa bước vào, nhún vai :- bó tay thôi, em vào thăm ngoại, giờ mới rãnh.
                  Hoàng kéo cô vào lòng : thì anh có nói gì em đâu, anh nhớ em chết được !
                  Băng xoa bụng anh : anh ăn gì chưa ? Đừng nói đợi em nghen?
                  - ừ, anh đợi em, đói chết được, bây giờ không thích ăn gì cả, chỉ thích ăn thịt em thôi.
                  Nói xong anh bế cô lên, cô la oai oái :- ối, anh thả em xuống đi, lỡ mọi người về em biết trốn đâu hả?
                  Hoàng bịt tay cô lại: suỵt, em đùa hả? đừng la lớn vậy chứ! em yên tâm đi, mấy ông đó đi đánh bi-a hết rồi. Thế giới này là của riêng ta, biết chưa em yêu?
                  - Anh đúng là gian ác, cái đầu lúc nào cũng lắm trò.
                  - Vậy mới trị được em chứ, ai bảo em khiến anh yêu em chi? hôm qua giờ về không hôn anh cái nào, giờ em đền anh đi!
                  - Vậy cho kẹo anh nè, anh nhỏ em quá nhỉ? vòi vĩnh với em!
                  - Ôi trời ơi, ông nghe vợ con nói gì không? nhớ vợ đòi được hôn mà vợ từ chối kìa, vợ thật là nhẫn tâm !
                  - hihihi, anh lúc nào cũng đùa được.Anh không có gì nói với em sao?
                  Hoàng thì thầm với cô : không nói nữa, mà hành động, em đừng hòng thoát.
                  Nói rồi anh nâng cằm cô hỏi : em thật không nhớ anh hả ?
                  Đáp lại lời anh là đôi môi hé mở đợi chờ của anh, bao nhiêu đó cũng đủ cho anh biết câu trả lời. Khi yêu ai lại không mong muốn giây phút yêu thương bên nhau, những nụ hôn thay cho những điều muốn nói. Bàn tay anh vuốt ve thân thể cô như có một luồn điện chạy xuyên qua cơ thể cô khiến cô run lên. Bàn tay anh tham lam càng lúc càng xiết cô thật mạnh, cô choáng ngợp, cô ngợp thật sự trước nụ hôn của anh, cô hụt hơi đẩy anh ra nói qua hơi thở :- ôi em ngợp chết được, anh đúng là tham lam thật!
                  Anh vòng tay ôm cô vào trong lòng, hôn nhẹ vào tóc cô nói với vẻ mặt hối hận :
                  - cho anh xin lỗi, anh thật sự nhớ em lắm
                  - sao lại xin lỗi em chứ, anh ngốc thật!
                  Cô cảm thấy anh thật sự lo lắng cho cô, chỉ với cái nhăn của cô anh cũng để ý. "ôi, em yêu anh mất rồi Hoàng ơi." Không kiềm được lòng, cô chủ động hôn anh . Không men rượu, không một chất kích thích nào, cô tự nguyện đến với anh bằng tất cả trái tim.CẢ hai say sưa trao nhau những nụ hôn, chìm đắm trong đam mê, hạnh phúc. Giây phút này mới chính là giây phút thiêng liêng nhất của tình yêu khi biết rằng cả hai đã thật sự thuộc về nhau cả thể xác lẫn tâm hồn. Bao nhiêu muộn phiền tan biến, bao nhiêu lo lắng trôi xa, để lại đôi tình nhân những giây phút vĩnh cữu của tình yêu.
                  Cả hai rời nhau mà chẳng nói nên câu, nhìn Băng mím môi gắng gượng ngồi dậy mà không được Hoàng cảm thấy xót xa, ân hận. Hoàng thật sự lo lắng :
                  - Em bị tim phải không? tại sao không nói anh biết ? anh thật là đáng trách, vậy mà không nhận ra điều đó sớm hơn.Nếu biết anh sẽ không như vậy đâu!Bây giờ em sao rồi? anh đua em đi bệnh viện nghen?
                  Thấy Hoàng cứ rối rít ,mặc dù thở không nổi Băng cũng cố lắc đầu, nói :
                  - Anh đừng tự trách mình, em tự nguyện mà, không sao đâu, anh đỡ em ngồi dậy rồi xoa sau lưng em cho thông máu, một lát sẽ khỏe thôi.
                  Hoàng ngạc nhiên : ủa, sao bị tim mà xoa sau lưng hả em? phải xoa trước ngực chứ?
                  Băng gật đầu : anh cứ xoa ở lưng em trước đi, anh không bệnh nên anh không biết, nghe nói tim thì xoa ngực chứ thật ra xoa lưng mới đỡ mệt, xoa phía sau bên trái đó, rồi anh xoa giùm hai vai và hai tay em luôn.
                  -Trời em bệnh lâu chưa ? Vậy mà dám uống rượu ,bia nữa chứ ? thật không hiểu nổi em! em thương anh thì giữ gìn sức khỏe của mình đi, làm việc vừa vừa thôi, đừng tham việc quá mà tôi mất vợ.
                  Băng mỉm cười : không phải ai bị tim cũng đều chết sớm đâu mà anh lo. Em biết bệnh mình mà, em tự kiểm soát được nhịp thở của mình mà, trừ những lúc trở trời và những lúc như vừa rồi...
                  - Vậy ai bị tim cũng đều như vậy hết hả em? ôi , tội nghiệp vợ anh!
                  Băng phì cười : Đã nói không sao mà, do dạo này em làm việc dữ quá, ăn uống thất thường nên cơ thể em yếu mới bị thế này, thôi anh đừng nhắc đi nhắc lại hoài, em trốn liền đó.
                  Anh gật đầu, mặt vẫn còn lo lắng : em làm anh hoảng thật chứ giỡn sao? em mau chuyển về đây gấp đi, em ở xa vậy anh lo lắm.Ở đây anh nuôi em, em đừng làm việc gì cả.
                  Băng trêu anh : được đó, sẵn tiện anh đóng một cái tủ kính luôn.
                  Hoàng ngơ ngác : chi vậy em? em cần hả?
                  Băng nói mà lắc lắc cái đầu : thì để anh bỏ em vô tủ thờ chứ chi, anh cứ làm như em là bức tượng thánh mẫu đó. Em thà chết chứ ai lại để mình ở không. Thôi anh đừng nghĩ nhiều như vậy, em không sao đâu, chỉ có điều không làm vợ anh được đâu.
                  Hoàng cốc đầu cô: em nói vớ vẩn gì đó, anh vẫn quyết định cưới em làm vợ.
                  Băng trề môi : anh cưới em về nhìn hả ? có làm ăn gì được đâu, mà cũng chẳng sinh con được cho anh.
                  - Em nghĩ anh tệ vậy sao? thứ anh cần là em , em biết không?
                  Băng thở dài : sao cũng được, không nghĩ nhiều nữa, em mệt rồi!
                  Băng chấn chỉnh cho quần áo ngay thẳng rồi nhắm mắt tựa vào tường như đang ngủ nhưng thật ra cô đang suy nghĩ về nhưng điều lúc nãy cả hai nói. Đây mới chính là vấn đề lớn cần nghĩ đến. Cô biết bệnh của mình nên không muốn đến với Hoàng.Thật sự bệnh này chẳng có gì ảnh hưởng lớn nếu cô đừng lấy Vũ. Sau hai năm chung sống với Vũ, bệnh cô càng lúc càng trầm trọng. Không còn sức chịu đựng nổi Vũ mà cô đành chịu thiệt thòi mà ly hôn. Cô có cảm giác mình chẳng cầm nổi vật gì một ký quá hai phút "ôi tệ đến mức đó thì làm sao dám nghĩ đến việc tái hôn, ôi cái số!" Băng buồn hơn khi nghĩ đến sẽ xa cách Hoàng, tim cô lại đau nhói. Cô lắc đầu xua tan những ý nghĩ đó. Từng thái độ, từng cử chỉ đó làm sao thoát khỏi mắt anh. Thấy cô đau một anh như đau gấp mười lần, anh ôm lấy cô thì thầm :- đừng suy nghĩ gì hết em à, anh hứa sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời mà, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em , mãi mãi.
                  Băng mỉm cười buồn bã nhìn anh không nói gì, cô tụa đầu vào ngực anh mong chờ sự che chở của anh. Trên bất cứ lĩnh vực nào , mặc dù có bệnh cũng không làm cô chùn bước,không điều gì khiến cô suy nghĩ, không có gì khiến cô lo âu,cũng chẳng có gì khiến sầu khổ mà chỉ có anh. Đối Băng, Hoàng là tất cả, cô có thể làm bất cứ việc gì cho anh miễn là có lợi cho tương lai sự nghiệp của anh. Cô dám vì anh mà hy sinh cả hạnh phúc của mình. Cô chìm đắm trong suy nghĩ mà chẳng biết mình càng lúc càng ôm chặt lấy anh như sợ anh vụt mất.

                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 01:18:55 bởi minhthanh_love >
                  #9
                    ms.witch 04.12.2008 21:36:57 (permalink)
                    chữ nợ chữ duyên (tập 10)



                    Lim dim được một lúc tự dưng Hoàng sực nhơ chuyện gì chưa nói :
                    - em này, thi xong về quê anh nhé ? chơi mấy hôm rồi mình về lại đây, dù gì anh cũng muốn giới thiệu em cho bố mẹ biết. mấy con nhóc nhà anh chắc thích em lắm.
                    Băng trố mắt ngạc nhiên : - Sao tụi nó biết em mà thích? khó hiểu!
                    - Thì anh đoán như vậy đó mà.
                    "khó hiểu"_ cô lắc đầu.Nhìn anh cô nghi rằng chắc anh đã nói gì với gia đình về cô rồi.
                    Chợt điện thoại của Hoàng reo vang, anh nhìn số rồi nhìn Băng và tắt máy. Băng nhận ra ngay là Nguyệt gọi anh rồi, dù không muốn nghỉ nhưng lòng cứ buồn buồn . Một cảm giác ghen tuông trỗi dậy, khóe mắt cay cay. Cô giả vờ mắc tiểu chạy ngay vào phòng vệ sinh để tránh anh nhìn thấy cặp mắt lóng lánh nước mắt của cô.Cô vốc nước vào khuôn mặt cho tỉnh táo hơn, hít một hơi dài lấy lại dáng vẻ của một cô gái kiêu hãnh, nhìn mình qua gương, cô mỉm cười nhưng không giấu được cặp mắt đau buồn. Cô tự nói với bản thân mình đừng suy nghĩ vẩn vơ, nhưng vẫn buồn. Rồi cô lại suy nghĩ :" nếu quả thật Hoàng không quên được Nguyệt thì mình rút lui vậy, dù gì cưới Nguyệt làm vợ vẫn tốt hơn mình và cũng xứng đáng nữa." và cô lóe lên ý nghĩ " để mình tìm cách thăm dò xem Nguyệt như thế nào rồi kết hợp cho hai người họ cũng được vậy!" , và mỉm cười với ý nghĩ "điên rồ" của mình, Băng ngẩn cao đầu bước ra với nụ cười trên môi.
                    Thấy Băng trở ra với vẻ mặt tươi tỉnh nhưng anh có cảm giác lành lạnh thế nào ấy. Anh nhìn đăm đăm cứ như xoáy vào óc cô , muốn tìm xem trong cái đầu cô là những ý nghĩ gì. Chẳng thà nhìn cô khóc lóc, ghen tuông còn dễ chịu hơn là nhìn cô với khuôn mặt dửng dưng thế này, Hoàng thật sự lo sợ. Cứ ngồi nhìn cô xem cô có phản ứng gì không nhưng thất vọng, chẳng "xi nhê" gì.Băng cố tình nói tránh đi :
                    - Sao mọi người lâu về quá vậy anh ? giờ cũng tối rồi, nhanh thật, em đói bụng rồi mình đi ăn rồi em về nghen? em hẹn với ngoại rồi.
                    Hoàng không trả lời mà cứ ngồi nhìn cô , Băng huơ tay trước mắt anh : - anh làm gì nhìn ghê vậy? có chuyện gì à?
                    - em hỏi anh? anh nghĩ người có chuyện gì là em đó. Nãy giờ thấy em cứ là lạ làm sao ấy? chẳng yên tâm chút nào!
                    Băng nhún vai: có gì đâu mà lạ, em vẫn như ngày nào, có gì mà không yên tâm.
                    - Vẫn như ngày nào mới sợ, tại sao em không hỏi gì về cuộc điện thoại lúc nãy.
                    - Có gì đâu mà em phải hỏi hả anh ? ai cũng có những riêng tư mà! tốt nhất chúng ta nên tôn trọng nhau mà sống thôi.
                    Anh xoa cằm : em nói cũng phải , nhưng anh vẫn cảm thấy lạ là sao em không hỏi anh lý do gì tắt máy kìa!
                    - anh càng lúc càng vớ vẩn! Thì anh không thích nghe thì anh tắt máy, có gì đâu phải hỏi chứ? Em không rảnh quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó cho mệt óc !
                    - Thật không ? thôi em không hỏi nhưng anh cũng phải nói cho em biết , là điện thoại của Nguyệt gọi.
                    Đã không muốn nhắc, đã cố quên mà anh lại cứ cố tình nhắc, tuy biết trước điều đó mà khi nghe Hoàng đề cập đến cô vẫn thoáng run rẩy, tim hơi nhói , môi mím chặt hít một hơi thật dài , nhìn vào mắt anh : - vậy à ? có gì đâu, sao anh không nghe? lỡ cô ấy có chuyện gì cần bàn với anh thì sao?
                    Hoàng biết cô ghen mà không để lộ ra ngoài, nhìn cô thật khổ sở anh không đành lòng, anh nói như giải thích :- còn gì đâu mà bàn. Từ ngày em đi đến giờ anh đâu có nghe điện thoại của cô ấy nữa, nhưng cô ấy cứ gọi hoài. Lẽ ra anh đổi số nhưng vì em bỏ anh mà đi, anh giữ sim này lại chỉ hy vọng em gọi về. Giờ thì anh không dùng số này nữa, anh với em lát ghé qua tiệm mua sim khác thay vào em nhé.
                    Từng câu từng chữ của Hoàng thấm dần vào tâm trí cô, từng lời anh nói như dòng nước mát xoa dịu ngọn lửa ghen tuông trong lòng cô. Cô cảm thấy ân hận vì mình không tin anh , nghi ngờ vớ vẩn dù không nói ra miệng. Nét mặt cô rạng ngời sau lời giải thích của Hoàng. Băng mỉm cười lắc đầu : thôi, thay sim làm gì, anh dùng số này dễ nhớ hơn, với lại số này em đã lưu vào "bộ nhớ của em rồi". Nếu cô ấy có gọi thì anh cứ bắt máy, đừng quan tâm em làm gì.
                    Anh ôm cô , goc đầu : em ngốc vừa thôi, không quan tâm em không lẽ quan tâm cô ấy! Em cứ nói như vậy nữa anh đau lòng lắm, em đừng làm anh sợ như lần trước nữa. có việc gì cứ nói với anh, đừng im lặng như không có gì thì anh có ngày rớt tim vì em đó.
                    Hết giận hờn, hết ghen tuông, Băng cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì Hoàng hoàn toàn hiểu cô đang nghĩ gì, và anh luôn tạo cho cô một niềm tin vững chắc. Cô cảm nhận đựoc mình có thể yên tâm mà tựa vào vai anh trong những lúc tuyệt vọng, những lúc cảm thấy không còn chút sức lực để đương đầu với những cơn giong tố mà cuộc đời đã, sẽ và đang trút lên đôi vai bé nhỏ của cô. Cô cảm thấy mình thật sự khổ sở vì từ nhỏ đến giờ chẳng bao giờ trọn vẹn niềm vui dù chỉ một ngày.Ở bên anh, ít nhất cõi lòng cô cũng cảm thấy ấm áp hơn dường nào, và cô cũng hy vọng mình mãi được bên anh.



                    Sau khi cùng Hoàng đi ăn tối, Băng trở về nhà thăm ngoại.Trước khi đi Hoàng còn nuối tiếc :
                    - em thăm ngoại xong gọi cho anh nghen? trước khi đi ngủ anh phải gặp em chứ nếu không anh ngủ không được .
                    Băng phì cười : - anh bắt đầu khua môi múa mép rồi đó, làm gì mà ngủ không được, anh xạo vừa thôi.
                    Hoàng cười : anh nói thật chứ bộ, em làm như hồi giờ anh xạo lắm vậy
                    Băng liếc anh : không biết, hên xui à nha. Nếu Ngoại ngủ sớm em gọi cho anh, không thì thôi...anh nhé..!!hì hì hì.
                    - Em đúng là ác mà...thôi đi đi vợ yêu, kẻo ngoại đợi.
                    Băng nhoài người hôn anh một cái thật kêu rồi phóng vút xe đi, anh lắc đầu bó tay trước cô, lúc nào cũng chạy như "ăn cướp".
                    Băng đã về còn lại mình anh,chẳng biết làm gì anh mở đại một cuốn phim lẻ để coi. Điện thoại lại reo, Giọng Nguyệt ngọt ngào :
                    - anh giận gì em mà sao không bắt máy?
                    Hoàng thở dài : -em có gì không mà điện hoài vậy, em rảnh dữ ha?
                    - lâu rồi không nghe giọng anh, em nhớ anh! Tại sao anh không nhận điện thoại của em ?
                    - anh đã nói rồi, anh có người yêu rồi. Nếu em muốn anh coi em là bạn thì em nên tự biết giới hạn của mình đi.Còn không thì tùy em vậy..!
                    Buông xong câu nói bực bội, Hoàng tắt máy. Nguyệt vẫn không chịu thua , gọi tiếp. Hoàng gay gắt hỏi : em còn muốn gì nữa ? em định phá anh đến chừng nào hả?
                    Giọng Nguyệt vẫn êm như ru : - Sao anh lại nói khó nghe vậy? em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, gọi mãi anh không bắt máy nên em định vào thăm anh xem có chuyện gì không.
                    Hoàng dịu giọng : anh không sao, em không cần vô đây đâu, anh không tiếp em đâu, và em đừng làm khổ nhau nữa, hãy lo cho hạnh phúc của mình đi, đó là con đường em đã đi. Anh chưa bao giờ phụ em, bây giờ em để cho anh yên đi.
                    Nguyệt im lặng một lúc rồi thút thít , giọng nghẹn ngào nước mắt :- anh hiểu lầm em mà, em đâu có phản bội anh đâu.
                    Nghe Nguyệt thút thít Hoàng cũng cảm thấy mủi lòng : thôi em nín khóc đi, có gì mai mốt nói.
                    Nguyệt vẫn giải thích : em nói ngày xưa anh hiểu lầm em, em không có yêu ai khác ngoài anh, tất cả những gì anh thấy chỉ là giả dối, không tin anh gặp lại anh ta , anh ta sẽ nói cho anh rõ.
                    - Em định gạt anh đến bao giờ nữa hả ? Em không khôn bằng anh đâu.
                    - Em nói dối anh làm gì? tại anh không cho em giải thích đã bỏ đi mất tăm mất tích
                    - Vậy tại sao lúc gặp lại em không nói mà đến bây giờ mới nói?
                    - Vì em cũng cảm thấy lỗi phần nào ở mình nên mới khiến anh hiểu lầm, thật sự giữa bọn em không có gì, vì sợ anh ghen và nổi nóng với em mà em phải nói tránh đi. Hôm đó em đi cùng nhiều người khác nữa chứ có phải hai người không đâu.
                    Hoàng im lặng, giọng Nguyệt đều đều : em không giải thích anh vì em tự tin anh vẫn còn yêu em, rồi từ từ anh sẽ rõ mọi chuyện khi gặp lại bạn bè em chứ nếu em cố giải thích anh cũng đâu có tin. Bây giờ em sợ mất anh, sợ lắm anh biết không? em yêu anh lắm anh biết không? anh mãi mãi là người em yêu, anh là mối tình đầu của em, xin anh đừng bỏ em..hic..hic..hic..
                    Nghe những lời Nguyệt nói mà anh hoang mang, vậy hóa ra anh đã hiểu lầm Nguyệt bao năm nay. Vậy mà cô vẫn không oán anh một lời còn mặc cho anh buông lời khinh rẻ..nhưng mà..giờ anh phải làm sao khi anh đã yêu Băng.Giữa hai người phụ nữ, ai cũng yêu anh chân thành...anh thật không biết mình phải chọn lựa như thế nào.."Băng ..?"Nguyệt..?" anh tự hỏi và cảm thấy mình thật sự choáng váng.Anh không còn nghe tiếng của Nguyệt qua điện thoại nữa mà từ trong ký ức vọng về , những kỷ niệm đẹp của mối tình đầu hiện lên như đang diễn ra trước mắt anh. Anh không biết mình đã quên Nguyệt chưa? anh không biết mình còn yêu Nguyệt không nhưng khi nghe những câu nói đó khiến anh suy nghĩ nhiều.Và còn Băng, ánh mắt u buồn lạnh lùng của Băng khiến anh đau xót. Bây giờ trong trái tim của anh cùng một lúc hiện lên hai hình ảnh, một của qua khứ và một của hiện tại, và anh tự hỏi tương lai của anh ở đâu trong cái quá khứ và cái hiện tại ? mâu thuẫn, giằng xé khiến anh nằm im bất động chẳng biết xung quanh xảy ra chuyện gì.Ngay cả Băng bước chân vào thấy anh nằm như một cái xác không hồn, cô lặng lẽ nhìn anh và cảm giác đang có chuyện gì xảy ra ..mơ hồ...cô đảo mắt thoáng thấy chiếc điện thoại nằm chơ vơ nơi góc giường, cô nhẹ chân bước tới cầm lên xem. Số điện thoại của Nguyệt đập vào mắt cô, nhìn sang Hoàng...cô cảm thấy trái tim mình như vỡ nát, như ai bóp chặt vì cô phát hiện ra rằng Hoàng chưa quên Nguyệt, chỉ một cú điện thoại mà khiến anh như thế này thì quả thật trái tim anh vẫn còn có hình bóng của Nguyệt, cô nhếch môi cay đắng nghĩ về mình :"còn mình ư?, chỉ một thoáng vu vơ thôi? ..vậy cũng tốt..,tôi sẽ toại nguyện cho hai người, tôi không thể nhìn anh như thế này được." Hít một hơi thật dài, cô bỏ điện thoại lại chỗ cũ và trở ra ngõ lái xe đi về.Cô ra vô nhẹ nhàng như một người vô hình mà Hoàng đâu biết gì , anh cứ nằm sấp người gục đầu trên chiếc gối ,mắt nhắm lại miên man theo dòng suy nghĩ.Anh đâu biết rằng Băng đã chứng kiến tất cả, Băng đã biết anh vì giằng vặt mà khổ sở, anh đâu biết rằng bây giờ người đâu đớn nhất lại chính là Băng. Băng đã vạch sẵn một kế hoạch để rời bỏ anh, để cho anh khỏi khó xử trong việc chọn lựa.
                    Băng lang thang trên biển cát giữa cái lạnh của đêm đông. Biển đó, vẫn ầm ầm sóng vỗ. Lạnh thật đó, nhưng bãi cát vẫn đầy những cặp tình nhân ngồi tựa đầu bên nhau, những vòng tay ấm áp trao nhau hơi ấm , những nụ hôn say đắm nào còn biết lạnh là gì vì giợ bọn họ đang ấm cả cõi lòng.Băng bâng quơ nhìn họ rồi chua chát mỉm cười. Băng muốn khóc thật to, muốn khóc thật to tai sao mình lại ra nông nổi này..nhưng cô không khóc được, không một giọt nước mắt nào tuôn ra và cả thân thể cô chẳng còn chút sức lực, vùng ngực cứ nhoi nhói và rồi se thắt lại..cô ngất đi trong tiếng thảng thốt của những cô gái đang ngồi quanh đó. Cô bất tỉnh trong cái lạnh của đêm đông, trong cái lạnh của con tim và toàn thân cô lạnh ngắt như một cái xác vô hồn.

                     
                    Mãi chìm trong suy nghĩ , Hoàng không hay sao đã giăng kín trời. Tiếng chuông điện thoại đã khiến anh giật mình tỉnh giấc. Anh bắt máy và nhận ra số điện thoại của Băng nhưng lại không phải là giọng của Băng , mà là của một cô gái khác :
                    - Xin lỗi , em thấy số anh trong điện thoại này, nên gọi điện báo cho anh biết, là chị chủ nhân của điện thoại này bất ngờ xỉu ngoài biển, được em đưa đến nằm ở phòng cấp cứu. Bênh viện Tỉnh đó anh.
                    Nghe xong Hoàng tỉnh hẳn, chỉ vội vả cảm ơn rồi tắt máy, dắt xe tuôn cái ào ra khỏi hẻm chạy thẳng đến bệnh viện.Đến nơi thấy Băng đang nằm im thiêm thiếp trên chiếc giường trắng toát, mặt mày xanh xao ,môi tái nhợt, khô rốc. Anh ngồi nắm lấy bàn tay của Băng áp vào má mình như truyền sang cho cô hơi ấm . Khoảng mười giờ Bác sĩ vào : Người nhà nhân Nhã Như Băng có đây không?
                    Hoàng vội vàng :- Dạ có , thưa Bác sĩ.
                    Nữ Bác sĩ nhìn anh thoáng chựng lại ,hỏi tiếp :
                    - Anh là gì của bệnh nhân?
                    Hoàng ngập ngừng một chút rồi nói :
                    - Tôi....là người yêu cô ấy.
                    - Vậy người nhà cô ấy chưa đến à?
                    - Có lẽ sẽ đến sau chị à.
                    - Vậy anh đi ra làm thủ tục cho cô ấy đi.
                    Hoàng lẽo đẽo theo sau cô y tá đi làm thủ tục , một lát sau anh quay trở lại giường. Nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Băng , anh hôn nhẹ và hỏi :
                    - Em yêu , em cảm thấy thế nào rồi?
                    Băng nhìn anh rồi lắc đầu :
                    - Chẳng sao cả , anh về đi. Em muốn yên tĩnh.
                    Hoàng lo lắng :
                    - Sao lại đuổi anh về , anh không yên tâm.
                    Băng lạnh lùng :
                    - Anh không muốn em hết bệnh à? Em muốn yên , có được không? Nếu anh còn ngồi ở đây , thì em sẽ chẳng nói với anh lời nào nữa.
                    Hoàng sợ Băng giận nên ngập ngừng :
                    - Ờ..anh sẽ về khi người nhà em xuống, được không em?
                    Băng gật đầu rồi lặng lẽ nhắm mắt lại , chua xót, nghèn nghẹn,khoé mắt chỉ chực tuôn trào nhưng cô đã cố dằn lòng.Cô khẽ thì thầm " xin lỗi anh , em không thể tiếp tục, duyên mình đã tận. "
                    Cuối cùng hai cô em của Băng cũng đến với cô , Hoàng ra đi mà không biết tối hôm nay là ngày cuối cùng anh nhìn thấy Băng , Lần cuối cùng để anh quan tâm , chăm sóc Băng. Hoàng nhìn cô , âu yếm nói :
                    - Mai anh sẽ ghé thăm em. Em nghỉ sớm nha em yêu.
                    Băng muốn Hoàng đi sớm nên anh nói gì Băng cũng gật. Hai cô em nguýt :
                    - Hai , tình vừa thôi chứ , chứ bà làm gì mà xỉu..phát ghê vậy? Mới ở nhà ngoại có sao đâu?
                    Băng gạt phăng :
                    - Kệ chị , hai đứa hỏi chi nhiều. Chắc chị không sao , chỉ hơi mệt. Em nói Bác sĩ cho chị về nhà nằm đi.
                    Hai nhỏ nhăn mặt lắc đầu :
                    - Bà đùa hả hai? Về nhà có gì thì sao? Thôi nằm đó đi, bà đòi về tui méc má cho coi.
                    - Méc gì cưng? Chị hai có gì mà cưng méc ? Hai nhóc này ngộ nhỉ?
                    - Một tay mà bà tính che cả trời hả? Ông hồi nãy là ai? hihihi...khai liền hong tui méc.
                    - Chả là ai cả , đứa nào thích , chị giới thiệu.
                    -Ặc ặc..hai ơi , bà ác hơn quỷ á. Người yêu của hai mà hai còn như vậy thì Hai đúng là đá rồi.
                    - Ai nói người yêu. Thôi hổng bàn chuyện này nữa. Mau nói bác sĩ và chở chị về nhanh, làm nhanh chị dẫn đi shop.
                    Mới nghe "Shop" hai cô nàng lập tức "thi hành án" ngay , miễn bàn luận. Băng thấy mấy con em của mình thiệt dễ dụ , mới nói đi shop thì răm rắp nghe theo.





                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 01:21:47 bởi minhthanh_love >
                    #10
                      ms.witch 04.12.2008 21:39:43 (permalink)
                       chữ nợ chữ duyên (tập 11)



                      Cuộc đời thật trớ trêu, niềm vui chỉ thoáng qua rồi vụt tắt. Sau cái đêm Băng đi ăn khuya với Hoàng bị Vũ theo dõi hay sao đó mà tối đó anh gọi điện thoai cho Băng:
                      - sao , bây giờ cô vui vẻ nhỉ? có người yêu đưa đi ăn khuya, hạnh phúc thật đó!!
                      - giờ anh muốn gì ở tôi? anh cho người theo dõi tôi à?
                      - Biết ngay là mày có bồ nên mới dám chống lại tao chứ đời nào mày dám, rồi nó cũng biết tay tao.
                      Băng im lặng một lúc, rồi hạ giọng : anh đừng làm chuyện vớ vẩn nữa, không liên quan đến cậu ấy, cậu ấy chỉ là một thằng nhóc thôi. Tôi với cậu ấy không có gì.
                      - hừ, không có gì mà nửa đêm dẫn nhau đi ăn vui vẻ thế. thằng đó gan trời rồi đó.
                      - Anh đừng làm tôi xấu mặt, nếu anh buông tha, tôi sẽ không gặp cậu ấy nữa.
                      - Bây giờ hy sinh vì người yêu nữa kìa, vĩ đại thật.
                      - Anh thật là hết thuốc chữa, nếu tôi với cậu ấy có gì thì chúng tôi cao chạy xa bay chứ việc gì tôi phải né tránh, anh làm ơn cưới vợ rồi cho tôi yên thân đi, được không?
                      Không thấy Vũ lên tiếng, định tắt máy thì anh ta nói :
                      - Thật lòng anh rất yêu em, anh không bao giờ cưới ai khác ngoài em, về với anh đi em
                      Băng thở dài chán nản : Thôi em ngủ đây, có gì hôm khác nói, anh nhớ không được làm phiền đến bạn bè tôi đó, nếu muốn tôi nhìn mặt anh.
                      Băng nằm dài ra giường một cách não nề. Lòng cô nặng trĩu, không biết mình phải sống ra sao đây, cứ như thế này cô điên mất. Nhẫn nhịn Vũ như vậy cũng không phải là cách lâu dài, nhưng không nhịn anh ta thì biết làm sao? không lẽ để "ỳ xèo" chuyện này lên sao, rồi mặt mũi cô để ở đâu cho hết xấu hổ.? Với lại , Cô đã nhận lời giúp Hoàng rồi thì phải biết làm sao đây, không lẽ thất hứa? Vợ chồng mấy năm tuy không còn tình cũng còn nghĩa, không lẽ để người khác này nọ mà mình không lo sao? Nếu Hoàng biết anh ta hăm dọa kiểu đó cũng xảy ra chuyện. Mệt, chán!! Rối như mớ tơ vò, chẳng biết đường nào mà gỡ.
                      Băng cảm thấy mình rã rời, nhắm mắt lại luyện cho lòng yên tĩnh, trong đầu không một chút vấn vương nào. Tối nay không thấy cô đi học, về nhà anh liền nhắn tin: - người đẹp, tối nay làm gì mà nghỉ vậy?
                      - Mệt, ở nhà ngủ.
                      - Vậy bà định thế nào mà im re vậy?
                      - Thôi Hoàng tự ôn nhé, có gì không hiểu , nhắn tin chị sẽ giải thích nhé, được không?
                      - Không được, giải thích như vậy khó hiểu lắm. Bây giờ bà xuống quán gặp tôi nhé.
                      - Mệt, ngủ đây, có gì hôm nào đi học đưa tài liệu cho Hoàng nhé. pp, G9.
                      - Này , khoan đã, bà nhắn tin với tôi chút rồi ngủ.
                      Im lặng, không có tin nhắn lại, Hoàng lẩm nhẩm bực mình : bà này định chơi trò trốn tìm hay sao ta? lúc nóng lúc lạnh, khó hiểu.
                      Đâu cũng lại vào đó, Băng lại như trước đây, im lặng, khó hiểu, đi đi, về về như cơn gió. Hoàng thắc mắc trong đầu tìm cách hỏi nhưng vẫn không một câu trả lời. Hoàng biết trong lòng cô không lạnh lùng như trước nữa, cô áy náy, khó xử. Hoàng nhận thấy điều đó qua ánh mắt cô, ánh mặt buồn buồn không dám nói nên lời. Vẻ mặt của cô anh cảm nhận được cô có việc gì rất khó xử nhưng không muốn ai biết. Cô là một người giỏi che đậy cảm xúc của mình, nhưng với anh..thì không có gì là khó nhận biết..vì bây giờ trong lòng anh đã có Băng rồi. Mỗi hành động, cử chỉ của cô cũng khiến anh xao động. suy nghĩ. Không gặp nhau ngày nào anh cảm thấy mình như thiếu đi một cái gì đó rất quan trọng, như hơi thở mình bị thiếu oxy, anh không còn vui vẻ như trước, cứ đảo mắt nhìn quanh, ngóng ngóng trông trông, đợi chờ ai? Đợi chờ một cơn gió nhẹ thổi mát, đợi chờ một tiếng nói thân quen. Nhưng em nay bỗng dưng xa vời vợi, mắt em nhìn về cõi xa xăm. Em không vui như chiều hôm ấy, em không nhìn cũng chẳng tiếng hỏi thăm. Muốn hỏi em nhưng em vờ không nghe thấy, muốn hỏi em nhưng em như gió vụt bay." Nhìn Hoàng buồn bả, Ngọc quan tâm : - sao anh buồn vậy? anh với chị Băng sao rồi?
                      - ôi , ai mà hiểu nổi bà đó, anh chịu thua. Lúc nắng lúc mưa.
                      Ngọc cười cười : anh đừng có giấu tụi em nha, có phải anh yêu chị ấy rồi không?
                      Hoàng cười cười : thôi đi chị hai, chi làm ơn đừng đón mò nữa, tôi không trả tiền quẻ đâu.
                      Ngọc chu môi: nhìn mặt anh ai mà không biết, thành thật khai mai còn được lượng khoan hồng.
                      - trời, ác.. em xử cả anh à ? eo ôi, sợ quá!!!hahaha
                      - Đó , cười vậy có vui không, nếu có chuyện gì nói tụi em giúp cho chứ cứ ảo nảo kiểu đó làm tụi em buồn lây. anh không nghe " một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ " sao?
                      - Bó tay!!!... nói thật anh không hiểu nổi Băng, hôm trước thấy bả vui lắm nhưng bây giờ cứ như cái tên của bả dzậy.
                      Ngọc chống cằm suy tư một lúc rồi nói : để em thám thính tình hình xem sao rồi báo cáo cho anh nhé.
                      Một lúc sau thấy Băng đi học, Ngọc ôm sách vở tới ngồi sát bên cô, Ngọc bắt chuyện :
                      - sao chị không qua chỗ bọn em ngồi cho vui? dạo này thấy chị buồn buồn sao đâu đó.
                      Băng cười vu vơ : có gì buồn đâu em, chị làm việc nhiều nên mệt, muốn yên tĩnh thôi mà.
                      - Thấy chị ít đi học có người buồn kìa.
                      - Thôi em đừng có rãnh quá, nói xàm xàm chị không thích đâu.
                      - em nói thật mà, anh Hoang để ý chị đó.
                      - Mệt em quá, học đi ngồi nói nữa chị đi chõ khác đó.
                      Băng nghe những câu Ngọc nói mà thoáng dao động, cô cắn nhẹ môi, ngước mắt nhìn sang Hoàng, Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt như có lửa của anh khiến cô giật mình ngó sang hướng khác. Một cái chớp mắt nhẹ thoáng qua kìm nén tiếng thở dài" trời, vậy là mình chết chắc rồi!!"
                      #11
                        ms.witch 05.12.2008 20:19:26 (permalink)
                        chữ nợ chữ duyên (tập 12)



                        không để cho Băng kịp trốn lớp mà về, Hoàng chủ động theo bên cạnh Băng trông chừng như sợ cô biến mất, Băng cảm thấy lo lắng, sợ hãi , không còn cách nào khác đành phải nặng lời với Hoàng :- Bây giờ định bám chị đến mức nào nữa hả? làm ơn cho chị yên thân được không? càng ngày thấy em càng chẳng ra làm sao.
                        Hoàng không để ý mấy câu đó, chỉ im lặng đứng nhìn cô như đang cố tìm hiểu một điều gì đó. Ánh mắt như soi thấu tâm can người đối diện đó khiến Băng " rùng mình". Cô bậm môi không nói nữa, quay mặt bước tiếp. Ngang qua một góc tối, Hoàng đưa tay kéo cô lại và hỏi : - bà có chuyện gì mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nói mau! không thì biết tay tôi.
                        Băng bực mình : chuyện gì là chuyện gì? sao ông biết mà tôi không biết?
                        - Bà mà không nói tôi theo bà về tận nhà bà cho bà thì biết ngay có chuyện gì.
                        - Ối, đừng có đùa dai nhé, chị đây có chồng rồi, không thích giỡn kiểu đó nhé!
                        - Có chồng càng tốt, sẵn tôi gặp làm quen với chồng bà luôn.
                        - Trời, nói thế nào ông mới tha cho tôi hả ông nội? tôi nợ ông cái gì mà sao ông ám tôi hoài vậy? khổ quá trời ơi...
                        Nói đến đó tự nhiên nước mắt Băng rơi xuống thành dòng khiến Hoàng hốt hoảng :
                        - Được rồi...được rồi...bà đừng khóc nữa, tôi không hỏi nữa...
                        Băng vẫn khóc không ngừng, cả cô cũng chẳng hiểu sao mình khóc dù muốn kìm lại mà nước mắt vẫn cứ tuôn .Hoàng khổ sở lau nước mắt cô, vỗ về :
                        - Trời ơi, tôi lạy bà, bà làm ơn đừng khóc nữa, tôi chỉ hỏi thôi chứ có làm gì bà đâu mà bà khóc như tôi đang ăn hiếp bà không chừng.Tôi biết sợ bà quá rồi đó.
                        Khóc một hồi như trút hết mọi tức tưởi trong lòng, Băng nhoẻn miệng cười :
                        - Hết khóc rồi...về!
                        Hoàng nhìn Băng thấy cũng buồn cười" bà này cứ như con nít, hết khóc rồi cười một mình", anh hỏi :- tôi có làm gì bà mà bà khóc ngon khóc lành vậy?
                        - chẳng biết nữa, tự dưng thích khóc thì khóc thôi.
                        - ác, có chuyện đó nũa hả? Tôi phát hiện càng ngày bà càng giống bé bi đó.
                        - tôi xử ông bây giờ chứ bé bi.Thôi tôi về.
                        Hoàng định hỏi nhưng lại sợ cô khóc nữa im lặng bước theo cô dắt xe ra về.Băng sợ Vũ đứng ngoài cổng trường theo dõi nên tránh sang cổng khác mà đi.Quả thật Vũ đứng ngoài cổng đợi cô, Băng nhìn anh thở dài nghĩ:" lúc bên nhau không biết quý trọng, giờ xa rồi theo nài nỉ, thật chẳng biết nói thế nào cho phải đây." Vũ chạy xe song song với cô nói :
                        - em vào kia uống nước với anh.
                        Băng lặng lẽ theo Vũ vào, ngồi xuống ghế sát với Băng , anh nói :
                        - Em về lại với anh đi, cho anh cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, anh hứa sẽ không như trước nữa.
                        - Nói sao anh mới chịu hiểu hả? Với tôi đã muộn rồi, hai năm, hai năm mà anh không thay đổi, hai năm tôi phải chịu nhiều cay đắng nhẫn nhịn mà anh còn không tiếc thì giờ anh tiếc cái gì? tài sản tôi cũng có lấy đâu? vừa ý anh rồi.
                        - em à, anh thật sự yêu em mà,vì quá yêu em nên anh mới ghen.
                        - thôi mệt lắm rồi, tôi không muốn nói nhiều, hay bây giờ anh đợi tôi kể tồi j của anh nữa hả? anh muốn cưới ai thì cưới, lấy ai thì lấy, tôi không can thiệp chuyện của anh nữa, để tôi yên.
                        - Không lẽ em hết thương anh rồi sao?
                        - Hừ, thương được gì hả? tình yêu đâu có nuôi mình lớn khôn. tôi không muốn mình phải khổ một lần nữa, anh quên tôi đi.
                        Anh nhìn cô cương quyết : Anh nhất định đợi em tha thứ.
                        - tùy anh thôi.. để xem anh đợi được bao lâu.
                        Nói rồi cô đi về, để Vũ lại một mình trầm ngâm với điếu thuốc trên tay.
                        Về đến nhà, Băng nằ trên giường tự mỉm cười với chính mình" anh tưởng tôi không biết trong đầu anh nghĩ sao ư? thật ích kỹ. Anh muốn phá tôi cho không có ai yêu tôi, còn anh đắc thắng mỉm cười bên người tình ư? để xem anh kiên nhẫn hơn hay tôi kiên nhẫn hơn. anh định là chỉ cần tôi chấp nhận là anh phủi tay quay lưng cho hả dạ anh sao, không bao giờ, vĩnh viễn không. Tôi quá hiểu con người anh". Đang miên man suy nghĩ vè Vũ, Băng giật mình vì tin nhắn của Hoàng:- Bà về chưa? đi ngõ nào mà tôi không thấy?
                        - về rồi, có gì không?
                        - Tôi có chuyện buồn, muốn tâm sự với bà một chút.
                        - chuyện gì? không được nói xàm đó.
                        - ừ, chuyện tooi với con người yêu cũ.
                        - ừ, có gì không?
                        - lúc trước nó bỏ tôi, giờ xin tôi tha thứ và quay lại với tôi.
                        - lãng xẹt, bỏ rồi thôi quay lại làm gì. Con gái gì mà chẳng có lòng tự trọng.
                        - Trời, bà làm gì mà phản ứng mạnh giữ vậy? tôi không nghĩ thậm tệ như bà đâu.
                        - Thà cô đơn suốt đời chứ không làm việc mất mặt chị em như vậy đâu, mất hết giá trị của chị .
                        - Thôi đi bà, làm gì mà nghiêm trọng vây?
                        - Vậy ông có tha thứ không? có từng hận nó không?
                        - Thì có..
                        - vậy nó quay về tự treo cổ mình sao? không khéo lại bị đày như một con chó., tôi mà làm vậy thà đi làm chó sướng hơn đó ông.
                        Ngẫm nghĩ những lời Băng nói anh thấy cũng có lý, như Nguyệt bây giờ bị anh đùa sao đùa, ghẹo sao ghẹo, anh đâu còn tôn trọng cô nữa đâu.Anh nhắn lại
                        - giờ tôi chẳng biết phải làm sao?
                        - Tôi chịu, ông cảm thấy tha được thì tha, không thì bỏ chứ lương ương mệt lắm.
                        - tha thì không tha được, nhưng bỏ thì bỏ không được.
                        - tại sao không được, vậy là còn thương rồi.mệt mấy người quá, chuyện mấy người hỏi toio làm gì?
                        - Tôi muốn bà góp ý thôi.
                        - Vậy tôi nói thật nhé, nếu ông cảm thấy cần nó thì tha thứ đi, còn không cần thì bỏ đi.
                        - Thì bây giờ cũng coi như là bỏ rồi, tôi chỉ coi nó là bạn thôi.
                        - Mệt, đừng nói chuyện vô duyen ở đây nữa.Con nào đang quen ông mà biết ông còn liên lạc dám tăng huyết áp mà chết lắm đó.
                        -Vậy hả? Mà tôi thấy đâu có gì quan trọng đâu.
                        - Thôi tôi ngủ, không nói xàm nữa.
                        Băng ngưng cuộc nhắn tin ở đây. Nghe Băng nói như vậy anh phân vân không biết làm sao.Anh chỉ muốn thăm dò ý cô thế nào nhưng biết được quan điểm của cô, anh cảm thấy phân vân, khó xử. Băng không những cương quyết mà còn lạnh lùng nữa, mỗi lời nói như lưỡi kiếm xuyên tim người ta, lúc nào cũng đầy tự tin và kiêu hãnh. Anh không biết phải làm sao để cô yêu anh.
                        Hoàng nhận xét đúng về Băng, cô thật sự rất kiêu hãnh, không bao giờ để mình phải lụy vì tình, cô không bao giờ hạ mình trước tình yêu và cô không bao giờ hối tiếc những gì mình đã làm vì cô cho mình luôn luôn đúng, dù cô đang hoàn toàn tuyệt vọng, dù cô đang thật sự yêu say đắm ai, chỉ cần làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô thì mãi mãi không bao giờ cô tha thứ.Và bây giờ, Vũ là điển hình.Vì biết Vũ yeu mình nên cô cũng không ghét anh bao nhiêu, chỉ mong anh cưới được người vưa ý để anh khỏi làm phiền cô nữa.Giờ cô chỉ ước sao mình có thể đi thật xa để không còn ai biết đến cô là ai, cô từ đâu, cô làm gì. ý nghĩ đó xuất hiện khiến cô muốn thực hành ngay. Nghĩ là làm, cô gọi điện nhờ bạn thu xếp công việc để mình chuyển vào ở chung.
                        #12
                          ms.witch 05.12.2008 20:21:43 (permalink)
                          [sm=hug%20n%20kiss.gif] chữ nợ chữ duyên (tập 13)



                          Mai cô chuyển đi thành phố ở với bạn, sáng nay cô mời các bạn tập hợp muốn thông báo và cùng vui vẻ, sum họp với nhau một ngày vì từ khi học chung đến giờ Băng không khi nào có mặt.Anh Thiên nhìn cô trêu : - hôm nay rồng đến nhà tôm đó nha, trúng mánh hay sao mà gọi mọi người tập họp đông đủ vậy?
                          Sợ nói ra không khí mất vui nên cô giấu đi, cười nói: - thì lâu trời cũng phải đổi gió chứ anh, u ám hoài sao được.
                          Anh Chính vỗ tay : hay cho câu nói đó, thưởng em một ly bia.
                          Băng bật cười : được rồi, lát tới quán karaoke tụi mình nhậu vô tư luôn.
                          Tiên hí hửng : trời, chị tôi hôm nay chịu chơi ghê nhỉ? uống được không đó chị, tụi em không ép nha.
                          Băng nhún vai : hên xui, nhưng đảm bảo không thua tụi em, được chưa?
                          - Oh, let's go now.
                          Cả bọn kéo nhau đi tới quán gần đó, quán này cũng là quán quen nhưng tại vì Băng không có mặt khi họp lớp nên không biết.Vừa tới quán mấy cô bé chạy ùa vào tranh làm ca sĩ rồi.Băng nhìn mấy cô bé mỉm cười : Mấy con nhỏ vui thật.
                          Anh Thiên chỉ anh Chính hỏi Băng : em biết anh chàng này chứ?
                          Băng gật đầu, annh Thiên ngạc nhiên : nó cũng ít đi học như em mà sao em biết? à, hai người này ghê ta.
                          Băng cười nhìn Chính nói : đúng không anh, hai đứa mình mảnh lẻ mà lị.
                          Chính chắp tay : tội quá em ơi, cho anh sống với, anh chắp tay lạy em đó.
                          Băng giả vờ giận dỗi : ứ, em không chịu đâu. Anh lạy không ai mà chịu, phải mua chuối, thắp nhang và mặc áo dài đàng hoàng cơ.
                          hahaha.. cả bọn cười ...đau cả bụng...Hoàng thắc mắc : tôi còn ít biết ông mà trông bà có vẻ thân nhỉ?
                          - Sao không thân? cùng chung lý tưởng mà, ông coi trong lớp có ai giống tôi với ổng không? chuyên gia học trễ và còn là chuyên gia nghĩ học nữa, vậy mới dẽ làm quen.
                          - Thôi mệt bà quá, bà cứ nói kiểu đó hiểu chết liền đó.
                          - thì đi học muộn thì hay ngồi gần, ngồi gần nhiều thì quen
                          Thấy Băng lo tán dóc, mấy cô nhỏ kéo cô ra nhảy, Băng xua tay : trời, chị mà nhảy cho mấy anh ngồi kia cười à? đẻ khi khác đi.
                          - Không được , chị phải nhảy với tụi em, chị ra hát tụi em nhảy cho vui.
                          - Thôi bấm mấy bài nhạc dân ca cho dễ hát em ơi, mấy anh nghe khỏi đau tim.Mấy cô không chịu kéo bằng được cô ra, cô không chịu liền " chọc lét" cô, chịu không được cô phải nấp sau mấy anh, mấy cô bé nổi hứng vì thấy Băng cũng giỡn nên chạy tản ra bắt cô lại, băng nói trong khi đang ôm bụng vì cười : thôi tha chị phen này đi...năn nỉ đó.
                          - không được, chị phải nhảy với tụi em, nếu không tụi em rượt chị chạy te tua luôn.
                          - hihihi vậy thì rượt đi. Mây anh chàng bó tay trước mấy cô nàng này, thật con nít hết sức. Dâhng nhìn cười cười, các anh chàng bất ngờ vì Băng phi "cái vèo" vào chính giữa, cả bọn con gái nhào vô kéo các anh ngr nghiêng ngã ngữa hết, tội nhất là Hoàng, anh bị Băng đè lên còn kéo theo đám lâu la kia khiến anh thấu trời xanh luôn: - trời ơi, mấy bà định ám sát tôi hả?
                          hihihi, mấy cô nhỏ hi hí cười vì nhìn anh còn xiết tay ôm Băng không chịu buông.Thấy vậy Băng mới nhăn mặt : mấy con kia cười gì mà cười hoài vậy?
                          - thì chị ngồi êm quá nên tui em ghen tị đó hihihi.
                          Băng tỉnh queo : ghế nêm miễn phí mà ngu sao không ngồi hihi.
                          Hoàng cũng không vừa : được rồi đó mấy má của con, mấy má mà chơi kiểu đó lần nữa dám con ao lắm đó.
                          Mấy con nhỏ trề môi: - không dám ao đâu, được ôm người đẹp sướng quá trời luôn.
                          Băng đứng lên cười nói với Hoàng : sorry nhé, đùa hơi quá trớn, ông không sao chứ?
                          Hoàng cười : giờ bà mới hỏi tôi câu đó à? tao thấy sao rồi, mới hoàn hồn đây.
                          Nhóc Văn chắp tay : lạy mấy bà này luôn, quậy tàn ác. làm ơn ngồi giùm một chỗ mà hát cho tụi con nhờ.
                          Hahaha cả bọn cười quặn cả ruột trước điệu bộ của Văn. Cả bọn cùng vống cùng hát đến ngả nghiêng, đây là lần đầu tiên mọi người thưởng thức được giọng ca ngọt ngào của Băng. Hoàng và các anh bất ngờ giọng hát của cô và cũng hơi bất ngờ Băng rất am hiểu rất nhiều loại nhạc. Hôm nay ai cũng say ngả nghiêng, mấy anh chàng cố gắng tỉnh táo chia nhau chở mấy cô nàng về, gửi xe lai cho chủ quán. Hoàng không biết Băng ở đâu đành đưa về chỗ trọ của mình. Lần này cô say hơn lần trước nên không quậy lung tung nữa. Để cô nằm yên xuống giường rồi anh ngồi dựa vào vách tường nhìn cô ngủ.Trông cô ngủ thật đẹp, nhất là men rượu làm cho da cô ửng hồng vô cùng gợi cảm, anh nhắm mắt , lắc đầu xua tan ý nghĩ không hay kia.Nhưng men rượu đã khiến anh không còn giữ được lý trí, anh đến bên cô khẽ hôn nhẹ vào môi cô.Trong vô thức , Băng cảm nhận được anh đang yêu cô, cô cố sức đưa tay đẩy anh ra nhưng không được, môi cô mấp máy rất nhỏ " đừng..." nhưng Hoàng không còn biết đến điều đó nữa, lý trí không còn và nhường chỗ cho con tim và sự khát khao yêu thương. Cả hai yêu nhau say đắm bỏ lại sau lưng bao đau thương buồn khổ. Giờ phút này thì thế gian này chẳng ảnh hưởng gì đến họ nữa.
                          Mưa ầm ầm kéo đến mang theo hơi lạnh khiến Băng tỉnh giấc. Đang mơ màng, đầu đau buốt, toàn thân ê ẩm và lạnh lạnh khiến Băng cảm giác như đang có chuyện gì xảy ra cho mình. Đưa tay vỗ vỗ vào trán, xoay nhẹ cổ cho khỏi ê, Băng mở mắt nhìn xung quanh và cặp mắt dừng lại ở Hoàng. Cô giật mình và nhìn lại mình, cô choáng váng. Toàn thân cô tê dại, đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn nhìn đăm chiêu vào khoảng không trước mắt. Gió mưa đang gào thét như thay cô trút hết nỗi niềm. Cô tự trách mình, lỗi tại cô uống quá nhiều, lần nào cũng vậy, cứ uống say là có chuyện mà vẫn uống. Cô giận bản thân cô không biết kiềm chế bản thân mình, lúc nào cũng cao hứng quá độ. Bây giờ xảy ra sự việc này trách ai. Làm sao trách được anh, trong cơn say có ai kiểm soát được trái tim mình chứ? ai có thể kiểm soát được hành động của mình. Bây giờ cô phải làm sao để giải quyết việc này cho êm đẹp. Vũ mà biết sẽ không để Hoàng yên, cô đang lo lắng cho Hoàng, bản thân cô không sao nhưng cô rất sợ Hoàng có chuyện gì. Ngày mai cô sẽ đi thật xa , chỉ mong anh quên đi những gì của ngày hôm nay và hãy xem như vừa qua một giấc mơ. Ngồi thẫn thờ suy nghĩ như một kẽ mất hồn mà Hoàng thức giấc nhìn cô mà cô không hay. Nhìn Băng lạnh lùng như một tảng đá khiến anh hối hận, xót xa.Anh xiết cô lại : cho anh xin lỗi em Băng nhé, chúng ta yêu nhau Băng nhé.
                          Băng đau đớn trước câu nói của Hoàng, chợt nghe tiếng điện thoại của anh, thấy anh ngập ngừng khiến cô như chợt hiểu, cô nuốt nước mắt, lạnh lùng nói : - quên đi, sau ngày hôm nay, giữa chúng ta chẳng liên quan gì nhau nữa, Hoàng biết không? đừng bao giờ nhắc lại chuyện ngày hôm nay nữa.
                          Nghĩ cô hiểu lầm mình vì điện thoại của Nguyệt nên anh giải thích: không phải như em nghĩ đâu, nếu em muốn, anh sẽ không bao giờ nghe điện thoại cô ấy nữa.
                          Cô cười khảy: không cần phải như vậy đâu, cô ấy đâu xứng đáng cho tôi ghen ghét. Tóm lại tôi không thương anh, việc hôm nay ngoài ý muốn, coi như mình vừa ra khỏi giấc mơ vậy.
                          Anh nhìn cô như van xin: em nhẫn tâm như vậy sao? tại sao em lại như vậy?
                          - Tôi có như thế nào không liên quan đến anh, tôi không tiếc , anh tiếc gì?
                          - Anh thật không hiểu tại sao em lai tàn nhẫ n với chính bản thân mình như vậy? và cả anh nữa?
                          băng thở dài , nhìn anh nói từng chữ một: nếu anh còn muốn nhìn thấy tôi thì quên chuyện ngày hôm nay đi, biết không??
                          Nói xong cô quay lưng chạy thật nhanh ra giữa màn mưa như trút nước kia, để lại anh một nỗi hoang mang khó tả.
                          #13
                            ms.witch 05.12.2008 20:23:46 (permalink)
                            chữ nợ chữ duyên (tập 14)



                            Từ sau cái đêm hôm đó Hoàng không còn gặp Băng nữa, anh gọi điện hay nhắn tin gì cũng không thấy cô trả lời.Anh thật sự lo lắng cho Băng, anh đã đuổi theo nhưng không thấy cô, cô đã biến mất trong màn mưa. Bao nhiêu ngày không gặp mặt là bấy nhiêu nỗi nhớ nhung. Anh sợ Băng xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng anh luôn bồn chồn lo lắng. Anh hoàn toàn chẳng hiểu gì về cô, chẳng biết gì về cô.Băng đến và đi vào cuộc đời anh một cách bí ẩn va đầy ngẫu nhiên. Một người mà nửa năm đầu không thèm nhìn mặt bỗng chốc biến thành nữ thần trong lòng anh. Ba năm nay anh cứ ngỡ mình sẽ không còn biết yêu nữa nhưng giờ thì ý nghĩ đó đã bị Băng vô tình xóa mất. Trong đầu anh cũng toàn hình ảnh của Băng, những câu nói dịu dàng nhưng vô cùng tàn nhẫn và bất cần đời của cô khiến anh suy nghĩ nhiều về cô.Anh nhắn tin trong đau khổ :" Băng ơi, em trả lời anh đi!! em đừng có im lặng mãi như vậy, anh khổ sở lắm. Anh hứa sẽ không bao giờ nhắc lại việc này chỉ cần em trả lời anh, và xuất hiện trước anh như từ xưa đến giờ." Vẫn im lặng. Hoàng đâu biết Băng cũng đang khổ sở có thua kém gì anh đâu. Từ ngày đó, chạy về nhà với thân hình ướt sũng, trái tim đau nhói, thân xác rã rời cô dường như gục ngã hẳn, không còn biết gì. Cô nằm đó , giương đôi mắt trơ trơ nhìn vào bóng tối. Bao nhiêu ngày liền cô tự nhốt mình trong nhà, chẳng buồn ăn uống. Nhìn chiếc điện thoại reo liên tục cô cũng chẳng phản ứng. Rồi cô bệnh nặng mà không ai biết. Chủ nhà thấy phòng cô sao lúc nào cũng đóng im ỉm nên lo lắng, mở cửa thì quả nhiên cô nằm đó, xanh xao , vàng vọt bất tỉnh nhân sự. Bà chủ nhà chị đi mua cho cô ít sữa và thuốc để cô phục hồi sức khỏe. Sau một tuần năm ở nhà, cô cảm thấy mình khỏe hơn nhiều, thấy bà chủ lo lắng cho mình nhiệt tình như vậy cô cảm động : - dì à, mấy hôm nay làm phiền dì nhiều sau này có chuyện gì dì cứ nói , con sẽ làm giúp dì.
                            - thôi, cô lo cái thân cô đi. Ở một mình mà đau ốm ai lo? lần sau có đau thì phải nói dì một tiếng chứ, con định nằm chờ chết hả? tha cho dì đi con.!Thôi con nghĩ đi, dì đi chợ đây, lát nũa dì nấu cháo con ăn nghen.
                            - Dạ, nhờ dì. Có gì con gửi tiền lại cho dì.
                            Bà chủ nhà gật đầu rồi đi. Hôm nay Băng cầm điện thoại lên đọc tất cả những tin nhắn mà Hoàng đã gửi. Những dòng tin của anh Băng nghe trái tim mình đau nhói, nước mắt cô cứ tuôn, cô gục đầu thổn thức :" cho Băng xin lỗi hoàng nhé, hãy quên Băng đi. Băng không muốn mình lại phải bị tổn thương lần nữa, Băng quá mệt mỏi rồi.Băng luôn cầu chúc Hoàng hạnh phúc." Chỉ nghĩ đến đó mà Băng cảm giác như mình ngợp thở. Cô ôm đầu khổ sở vì phát hiện ra mình cũng đã yêu Hoàng, cô không hề hối hận về việc đã đến với anh. Đối với cô như vậy là quá hạnh phúc rồi, Hoàng luôn trân trọng cô, luôn yêu thương cô, cô không thể để Hoàng có chuyện gì, và nhất là với Vũ. Cô không thể để hai người đàn ông này xảy ra chuyện gì được. Nếu cả hai cùng xảy ra chuyện thì cô thật khó xử, không khéo lại mang tiếng cả đời.Cô cắn chặt môi, cô tự hứa mình phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn. Không được xao động trước Hoàng, phải làm như không có gì xảy ra. Có như vậy anh ta sẽ cảm thấy bị tổn thương mà rút lui.Và cô quyết định khỏe hẳn rồi sẽ chuyển vào thành phố sống với bạn. Cô muốn quên đi những gì đã đến với cô, cô muốn rũ bỏ quá khứ đau buồn kia. Cô muốn làm lại từ đầu ở miền đất lạ, với những con người lạ, và công việc mới lạ. Tuy chuyển đi , nhưng cô biết rồi cô sẽ về để tham dự kỳ thi , lúc đó sẽ đối mặt với Hoàng, nhưng cô tin thời gian sẽ xóa mờ tất cả, và anh sẽ quên cô, rồi Vũ cũng quên cô, buông tha cô. Nhưng liệu Hoàng có quên đựoc cô không? Hoàng có chịu để cô ra đi mà không một lời giải thích rõ ràng. Anh không tin cô không yêu anh.
                            #14
                              ms.witch 05.12.2008 20:26:11 (permalink)
                              chữ nợ chữ duyên (tập 15)



                              Đặt chân xuống sân ga, cô được đón tiếp với nụ cười vô cùng háo hức của " mấy con yêu nhện". Ngân hôn " chụt, chụt.." vào má Băng khiến Băng cảm thấy buồn cười :" tội quá má, má làm con lạnh gáy kìa, người ta nhìn vào tưởng má với con đồng tính là héo nha. ế..chổng mông nha."
                              Cả bọn cười trước câu nói của Băng, Hà chắp tay : Tao lạy mày Băng ơi, mày làm ơn đừng chọc bọn này cười hoài như vậy, vỡ cả bụng rồi kìa. chắc khỏi ăn sáng quá.
                              Nhàn kéo tay Băng chu môi nói : Bà làm tụi này đợi dài cả cổ luôn, nói vào hoài mà chẳng thấy bóng dáng bà đâu.Lưu luyến tình anh hả?
                              Băng gạt phăng : thôi đi bà, lưu luyến ông anh bà thì có.
                              Nhàn nhăn mặt : Bà bớt giỡn giùm đi, ổng có vợ rồi đó.Ai bảo hồi đó không chịu thương ổng.
                              Băng nhún vai : tình yêu mà, muốn là được sao? Không phải của mình thì mãi mãi vẫn cũng chẳng phải là của mình.
                              Uyên gật đầu : ừ, bà nói đúng đó.
                              Băng chuyển hướng sang Uyên : rồi, đụng hàng rồi, đang seven..love ..phải hôn?
                              Uyên cười cười : bà đoán thử xem trúng cái gì tui cung chịu, hehehe.
                              Băng véo nhẹ Uyên : ối, con nhỏ này hôm nay cũng láo ghê nhỉ? học ở đâu chỉ tao một khóa đi?
                              - Mày trả công tao bao nhiêu?? ít là tao không chịu à nghen.
                              - Đảm bảo lương cao, tao tặng luôn Bảo cho mày, muốn muốn xử sao xử.
                              Nghe nhắc đến Bảo, mặt Uyên xụ một đống. Mấy con nhỏ kia nhún vai nhìn nhau :
                              - Mày chọc nó chứ tụi tao không có à nghen Băng, lát nó khóc mày đi mà dỗ dành nó nhé, con này mà khóc chắc lũ quá, trời thương dân chuẩn bị sống chung với lũ nữa rồi.
                              Nhỏ Uyên nghe xong bật cười : trời, nghe nói ớn lạnh, làm như mình vĩ đại lắm vậy, mấy bà làm ơn xuống giùm đi, mới sáng sớm mà đi trên mây hết coi chừng ..bỏ tui một mình.hahaha
                              Cả bọn nhìn nhau cười vang cả khu sân ga, mọi người ai cũng nhìn mấy cô nàng với cặp mặt quái dị , có lẽ họ đang nghĩ :" mấy con nhỏ này con gái gì lạ vậy, chẳng chút ý tứ gì cả." Nhưng mấy cô nàng đâu cần quan tâm, hôm nay là ngày mà các cô cảm thấy hạnh phúc nhất vì giấc mơ sum vầy mà ngày xưa còn bé , các cô thường ấp ủ sau này lớn lên cùng ở chung với nhau, giúp đỡ nhau như chị em trong một nhà, thậm chí có chồng cũng còn muốn ở chung cho khỏi bị...ăn ...hiếp.Trời không phụ lòng các cô, cuối cùng đều đã được như ý, sau này có chuyện gì các cô đều có thể llo lắng cho nhau, cùng nhau chia sẽ những vui buồn như ngày xưa. Bảy cô nàng nhìn nhau đá mắt nhau như ngày xưa, miệng hô to : Bảy con yêu nhền nhện muôn năm!! nào , Nhà tụi mình thẳng tiến..
                              Băng nhìn các bạn vẫn như ngày xưa, ai cũng xinh đẹp, vui vẻ, tốt bụng. Hiếm có người có được tình bạn như các cô. Các cô học chung nhau 9 năm đầu, sau lên cấp 3 mỗi người học một chuyên môn khác nhau, rồi thi đại học cả bọn đều thi đậu , cùng vào thành phố học. sau khi tốt nghiệp kinh tế tài chính, Băng quen Vũ và lập gia đình ngay sau đó và về lại quê sinh sống.Tuy vậy Băng vẫn họp với các bạn hàng quý. Sau khi các bạn biết Băng không hạnh phúc trong hôn nhân và khuyên Băng vào thành phố sống chung với cả bọn như ngày xưa. Băng lưỡng lự vì lỡ đăng ký học đại học ngoại ngữ tại chức rồi, mất những bốn năm trời chứ ít sao. Băng cũng đâu có ngờ mình lại ly hôn với Vũ như thế này, cô cũng đâu ngờ mình lại yêu Hoàng. Nếu biết trước những việc này, cô đâu cần phải đăng ký học ở quê mình như vậy, và cô cũng sẽ vào thành phố sống chung với bạn từ lâu.Và cũng không phải ra đi trong nỗi xót xa thế này. Nghĩ đến mình cô cắn chặt môi" tại sao số phận cô lại long đong như vậy? tại sao cô không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn ? cô đã làm sai việc gì? hay tại vì kiếp trước cô gây nghiệp rất nhiều nên kiếp này cô phải khổ sở ?" Nghĩ đến nghiệp nhân quả , trong lòng cô lại vơi đi , không còn xót xa buồn chán. Cô mỉm cười với chính mình :" có lẽ vậy!!" Chỉ có ý nghĩ đó mới giúp cô vượt qua sóng gió của cuộc đời, cô chấp nhận những cơn giông tố mà đời đã đem đến cho cô và cô luôn khắc phục được, vẫn vững vàng đứng lên mà nhấc chân đi tiếp với một câu nói : hên xui, giày dép còn có số huống chi người..
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9