Chuyện Mẹ Con Tôi Minh Văn Khi Tôi lớn lên, nhà chỉ có hai Mẹ Con. Tôi hỏi tại sao? Mẹ bảo thì chỉ có thế thôi chứ còn sao nữa? Tôi lại hỏi về Ba, Mẹ cáu: Mất rồi. Tôi ngoan cố: Thế ban thờ của Ba đâu? Mẹ tủi thân ngồi khóc làm Tôi không dám hỏi thêm gì nữa. Nhưng Tôi cứ ấm ức mãi. Chuyện đó xảy ra đã lâu lắm rồi, dễ chừng có đến gần chục năm nay. Tuổi khôn lớn dần khiến Tôi nghi ngờ câu nói của Mẹ, có thể Ba đã bỏ Mẹ Con Tôi mà đi theo người đàn bà nào khác chăng? Giống như những câu chuyện trên phim ảnh đang chiếu rẫy đầy. Nếu đúng như thế Tôi thề sẽ giết Ba Tôi để trả thù cho Mẹ, Tôi thề sẽ kiếm ra Ông bằng bất cứ giá nào. Nhưng Mẹ vẫn khăng khăng: Ông chết rồi Con cứ hỏi làm chi cho Mẹ thêm đau lòng thế? Và Mẹ lại khóc. Tôi như quen rồi những cơn khóc thầm của Mẹ từ thuở bé, năm tháng trôi qua Tôi lớn lên trong vòng tay của Mẹ. Ở nhà Mẹ hiền vô cùng, nhưng khi ra chợ để buôn bán mưu sinh, Mẹ hung dữ lạ thường. Có lần Mẹ phang đòn gánh tét đầu một bạn buôn, công an bắt phạt Mẹ tiền thuốc thang chăm sóc. Tôi hỏi Mẹ vì sao? Mẹ cười buồn: Nếu sau này Con có Chồng, có Con ắt rồi tự hiểu.
Không cần có Chồng Con Tôi cũng đã hiểu, hôm ấy người ta dành mối bán hàng của Mẹ, họ bán phá giá cho nên… Tôi nói với Mẹ, Mẹ cũng chỉ cười buồn, hiếm khi nào Tôi thấy Mẹ cười vui: Người ta dành chén cơm của Con ngay trước mắt, hỏi làm sao Mẹ nhịn cho được. Ơi Mẹ! Con yêu Mẹ vô cùng. Càng yêu Mẹ, Tôi càng cố tìm tung tích của Ba hơn. Tôi đoán rằng trong câu chuyện tình Ba Mẹ ngày xưa, chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra với hai Ông Bà, chứ chả lẽ Mẹ mang thai Tôi rồi Ba ruồng bỏ? Nghĩ vậy Tôi càng thấy tức nghẹn ngang cổ họng, khó thở. Tôi đưa tay đấm ngực mình bịch bịch, Mẹ lo lắng: Sao thế Con? Dạ hổng sao, tự nhiên Con thấy khó chịu trong người thôi. Cẩn thận kèo không lại gió máy đó. Mẹ cứ làm như Tôi còn nhỏ lắm không bằng.
Buổi chiều ở BuônMêThuột dạo này hay mưa, những cơn mưa bất chợt không hề báo trước. Mẹ thường ngồi nhà trong những cơn mưa, mắt Mẹ buồn hiu: Mưa gió thế này làm sao buôn bán đây trời. Rồi Mẹ đùa: Kiểu này Mẹ Con mình chết đói mất thôi. Ngồi soạn giáo án gần đó, Tôi cũng phì cười: Mẹ cứ làm như nhà mình không còn gạo đến nơi ấy. Mẹ liếc xéo, mắt Mẹ lúc ấy nhìn như dao cau: Vâng, Tôi biết Cô giỏi rồi. Quăng cây bút lên bàn long lóc, Tôi chạy đến sà vào lòng Mẹ: Con đùa mà. À mà chẳng lẽ lương Con không nuôi nổi Mẹ sao, Mẹ khéo lo. Mẹ vuốt tóc Tôi: Không lo sao được khi vật giá đang tăng hàng ngày kia kìa, chả hiểu cái ông nhà nước tính toán làm sao mà hàng họ cứ đua nhau lên giá. Chống lạm phát kiểu gì đây không biết nữa?
Mẹ vẫn thế. Không ngồi trầm tư thì lại luôn miệng thở than giá cả, nhất là dạo gần đây lạm phát gia tăng, còn các ông nhà đài thì luôn ra rả: nhà nước đang sử dụng biện pháp chống lạm phát. Mấy ổng chống bằng cây sào gì mà nó cao lêu khêu ngất ngưởng vậy nhỉ?
Ngày đêm Mẹ thui thủi một mình, Tôi lúc chưa ra trường thì còn phụ vặt cho Mẹ, nay đã có công việc ổn định, không còn thời gian đâu để lo những vụn vặt ngày xưa cho Mẹ nữa. Mẹ của mấy nhỏ bạn cũng hườm hườm tuổi Mẹ mà sao trông Mẹ già quá đi thôi. Thương Mẹ quá. Tôi nhủ mình chưa vội Chồng Con, để toàn tâm toàn ý lo cho Mẹ, còn Mẹ thì lại mong có Cháu ẵm bồng: Như ngày xưa Tôi ẵm Chị đấy, nhớ lắm… thương lắm… Tôi thấy mắt Mẹ có sợi khói bay ngang.
Có lần Mẹ vui, Mẹ kể về Ba. Ba Tôi đẹp trai lắm, nhất nhì trong đội đường 3 của công ty cầu đường ĐăkLăk, lại hát hay nữa nên có khối Cô mê. Ngày mới giải phóng, đường xá đi lại bị hư hỏng nhiều, công ty cầu đường đảm trách phần lớn những con đường quốc lộ, tỉnh lộ. Ba Mẹ hồi đó còn là thanh niên, độc thân, nên di chuyển liên tục theo hành trình sửa chữa các đoạn đường hư. Không riêng gì Ba Mẹ, còn rất nhiều Cô Chú nữa. Trai mới lớn, gái dậy thì. Giữa núi rừng trùng vây gió thổi, thì ngọn lửa tình nào không bén mới là lạ. Nhưng Ba chẳng yêu ai, Mẹ biết Ba Con chẳng yêu ai cả. Ông chỉ lấy phụ nữ làm vui cho khuây ngày tháng thôi. Ông có tình kiêu hãnh trời cho là chinh phục, chinh phục và chỉ chinh phục thôi. Như người ta chinh phục một đỉnh núi nào đó, cắm cờ lại rồi quên luôn. Mẹ không kể chi tiết nhưng Tôi có thể hình dung được rằng, đêm nào cũng có một người phụ nữ ăn nằm với Ba. Ba nổi tiếng sát gái mà. Năm đó đội đường 3 chuyển về làm đường vào Buôn Trấp, tức là đường vào huyện Krông Ana bây giờ, đóng gần Suối Muỗi, gọi là Suối Muỗi vì ở khu vực đó muỗi nhiều vô kể, buổi chiều sau giờ lao động mà không kịp tắm rửa là đành ở dơ thôi, thành ra chiều nào công nhân cũng được nghỉ sớm đê vệ sinh thân thể, ăn uống rồi chui vô mùng. Đám đàn ông con trai thì đánh tiến lên qua ánh sáng leo lét của mấy ngọn đèn dầu, cánh đàn bà con gái chúi mũi vào tám chuyện vu vơ. Có mấy cặp lập gia đình thì giăng mùng ngủ xa chỗ đám đông một chút. Tôi nhìn Mẹ kể, Thấy trong mắt Mẹ một niềm vui rạng ngời. Mẹ cũng thuộc hàng xinh gái lắm, Tôi biết vậy vì bây giờ nhan sắc có hơi héo tàn bởi năm tháng gian nan, vẫn ẩn chứa một nét đẹp não nùng khôn tả. Ba Tôi luôn là kẻ bày trò trong mọi tình huống, Ba tháo vát và năng động, đó là điểm giết phụ nữ của Ông. Ba có thể trùm mền tránh muỗi, đi xa hàng cây số để mang dầu diezen vào buôn đỏi lấy gà, hoặc trái cây, rau dưa về cho cả đội liên hoan. Tất nhiên Ba không đi một mình, thoạt đầu chỉ có Ba và một Cô tạm cho là người tình của Ông đi thôi…
_ Thế Mẹ có bao giờ đi với Ba không?
Nỡm ạ. Để từ từ Mẹ kể cho nghe. Theo như Mẹ kể, phải công nhận Ba Tôi là kẻ đào hoa, xe đời Ba chỉ qua đường rồi quên hẳn bến. nhưng hay một cái là không ai có bầu với Ông cả. Chuyện này Tôi phải suy tra lại, chứ Tôi là ai đây trên cõi đời này?
Mẹ vẫn hàng ngày buôn bán chợ nhỏ, Tôi vẫn hàng ngày cắp cặp đi dạy học ở trường cấp hai. Mẹ đã gần năm mươi rồi còn gì nữa. Tôi cũng vừa hai mươi bốn, tốt nghiệp ra trường mới đó đã ba năm rồi. Ba năm buồn vui đời giáo bên cạnh Mẹ âm thầm, thi thoảng Tôi khơi dậy chuyện ngày xưa cho Mẹ kể, nhưng quanh đi quẩn lại cũng vẫn nghe Mẹ ca tụng Ba thôi. Tôi thì ghét Ông, thậm tệ luôn. Vì nếu đúng như Mẹ kể thì Ông là người phụ tình bạc bẽo nhất trên cõi đời này.
Tôi dấu Mẹ đăng tin tìm người quen trên tivi, rồi quên bẵng đi vì khá lâu không có ai tìm đến trường Tôi để hỏi thăm.
BuônMê lặng lẽ đi qua trong những cơn mưa đầu Hè, Tóc Mẹ đang trắng dần theo ngày tháng, Ba vẫn bặt tin, và Tôi bận rôn trong công việc của mình.
Cho dù có bận rộn nhưng Tôi vẫn luôn dõi theo bóng Mẹ, khi về chiều con người ta càng cảm thấy cô đơn nhân lên gấp vạn lần. Mẹ vẫn ngồi trầm tư như mọi ngày, sao Tôi cảm thấy những cuộn trào tâm hồn Mẹ mỗi lúc cao hơn. Có lần Mẹ suýt hét lên vì một điều gì đó của ảo ảnh, rồi Người giật mình thảng thốt, bàng hoàng, hai tay đưa ra dường như cố nắm giữ lấy vô hình sợ nó bay đi. Mẹ thấy gì Tôi cũng có thể đoán lờ mờ, điều đó khiến Tôi căm thù Ba hơn.
Tôi không biết được trong quá khứ của Ba Mẹ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tôi luôn tâm tưởng _ tuy không nói ra _ Tôi là một đứa con hoang, một đứa con không giá thú, một đứa con mà chỉ mỗi mình Mẹ Tôi muốn nó có mặt trên đời, và là một bất ngờ đối với Ba. Thời bao cấp, lại mới giải phóng mấy ai còn lưu giữ được một tấm ảnh nào chụp chân dung mình, nhất là đối với những người được gọi là công nhân nhà nước. Tiêu chuẩn thì thiếu hụt đủ thứ, sinh hoạt người dân còn ăn theo tem phiếu, thì việc nghĩ đến đi chụp cho mình một tấm ảnh để sau này đặt lên bàn thờ quả là điều xa xỉ. Vì thế, hai mươi bốn tuổi rồi mà Tôi vẫn không biết mặt Ba. Chắp nối lại những vụn vỡ ký ức của Mẹ, Tôi vẫn chỉ hình dung được khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai, có râu quai nón, và họ tên của Ông thôi. Ba và Mẹ cùng mang một họ, cho nên Tôi vừa mang họ Ba, lại vừa mang họ Mẹ, Tôi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Mẹ kể gia đình Nội ngày xưa là ngụy quân ngụy quyền, nên Tôi nghĩ có lẽ Ba đã theo Nội sang Mỹ ở lâu rồi, theo diện bảo lãnh mà. Hay cũng có thể Ba đã vượt biên? Dạo đó nhiều gia đình cũng hay vượt biên lắm, vì lúc ấy chính phủ Mỹ chưa có điều khoản nào về việc vượt biên cho đến cuối năm 1989 cả. Mẹ hay dẫn Tôi khi nhỏ đi ngang qua căn nhà của gia đình Ba từng sinh sống, căn nhà nằm trên đường Hoàng Diệu, hồi đó nó còn là đầu đường nhưng từ khi nối liền với con đường Xóm Đạo nó trở thành cái cổ của con đường, ở cái cổ đó mọc lên một quán ăn nhậu nho nhỏ nhưng luôn đông khách, luôn luôn xe dựng kín hè đường, tràn qua hè đối diện. Khi gặp thời thì con người ta lên như diều gặp gió vậy, Mẹ nói rằng có lẽ người chủ của quán ăn đó từng là người tình của Ba, vì có lần Ba kể với Mẹ người con gái đầu của gia đình thuê nhà Nội yêu Ba lắm, và đã từng được Ba đáp trả. Khi đất nước Campuchia đánh đuổi được quân PônPốt, tỉnh ĐăkLăk đã kết nghĩa với tỉnh gì đó của nước bạn, nên dân họ thường sang buôn bán đổi chác hàng hóa, gia đình thuê nhà Nội nắm bắt thời cơ buôn lậu nên phất lên, còn nhà Nội xuống dốc, thế là họ mua lại căn nhà của Nội, ở cho đến bây giờ. Cô người yêu Ba lấy luôn tên thời con gái đặt tên cho quán. Bây giờ, thỉnh thoảng bọn giáo viên chúng Tôi liên hoan cũng có kéo đến đó để cụng ly tăng một cùng nhau.
Đôi khi qua những chắp vá trí nhớ của Mẹ, Tôi cũng có thể nhìn thấy phần nào đó của Ba trong con người Tôi. Kiêu hãnh và ngang bướng, thông minh và lãng mạn. Tôi không hiểu điều đó tốt hay xấu cho một người con gái, một người phụ nữ. Mẹ nói Tôi có ánh mắt của Ba, như vậy mắt Ba chắc là đẹp lắm, nhưng tại sao Tôi lại không thể quyến rũ lấy một tên con trai nào thế nhỉ? Hay do ác cảm với người cha vô hình mà Tôi lãnh cảm với thế giới đàn ông?
Trong trường, Tôi nổi tiếng là một giáo viên tự kiêu, mặc dù Tôi thấy điều ấy có thể quá đáng đối với mình, nhưng Tôi không thanh minh, để làm gì? Tôi dạy giỏi bộ môn của mình, và Tôi tâm niệm sẽ là một giáo viên dạy giỏi cấp Tỉnh, hẳn đó là một ước mơ tầm thường mà bất cứ một giáo viên nào cũng có. Tôi sẽ sống với Mẹ, bên Mẹ cho đến khi không còn có thể, Tôi cũng sẽ lấy Chồng nhưng không phải lúc này, vả lại Chồng Tôi phải ở cùng Mẹ Con Tôi. Mẹ thì luôn ao ước Tôi có đôi có cặp: Khi Mẹ bằng tuổi Con, Bà Ngoại đã có cháu bồng lâu rồi đấy Con à. Vội gì Mẹ, Mẹ còn sống rất lâu kia mà. Sống lâu chỉ tổ khổ thân thêm chứ ích lợi gì đâu.
Đêm nay Mẹ lại đau, cơn sốt dai dẳng âm thầm theo Mẹ từ thời con gái, thỉnh thoảng trổi dậy hành hạ Mẹ. Mẹ lạnh run trong vòng ôm của Tôi, Mẹ nhỏ nhắn lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau kêu côm cốp. Tôi đã cho Mẹ uống thuốc, và rồi Mẹ sẽ mau chóng qua khỏi thôi. Cơn bệnh đi về giống hình ảnh Ba luôn ẩn hiện trong tiềm thức Mẹ, nhưng thuốc nào để Mẹ quên được Ba đây?
Ngoài trời lại mưa, những cơn mưa đêm lập hạ, vừa oi nồng vừa man mát, BuônMê chỉ có hai mùa: Mưa và Nắng. Buôn Mê Thuột khi mưa thì Buồn Muôn Thuở, còn lúc nắng thì lại Bụi Mờ Trời… BMT mà khi nhỏ Tôi gọi là Bánh Mì Thịt, là nơi Tôi sẽ sống bên nó cho đến buổi xế tà. Mẹ gần gũi còn Ba tít tắp mù khơi. Tôi yêu Mẹ qua những chăm sóc thân thương lẫn giận dữ roi đòn, Mẹ ít đánh chứ không phải là không đánh, Mẹ đánh đau lắm và mẹ kể Ngoại cũng đánh Mẹ đau vô cùng. Mẹ như Tôi, biết nhận thức là biết được mình không có Ba bên cạnh. Mẹ khác Tôi và có phước hơn Tôi ở chỗ biết Ông Ngoại chết trận và được chôn ở nghĩa trang quân đội, nơi vừa giải tỏa đễ xây dựng một công trình gì đó của xã hội, và Mẹ Con Tôi đã thiêu cốt Ông đem về chùa Phổ Minh gửi gắm kệ kinh. Mẹ là cháu đích tôn và Tôi cũng là cháu đích tôn cho dù chúng Tôi là phụ nữ. Ai bảo phụ nữ không thể là cháu đích tôn?
Mẹ ú ớ… Không cần ghé tai Tôi vẫn biết Mẹ gọi tên Ba trong sốt dâng cao. Tôi nắm chặt tay Mẹ, Bà cũng nắm chặt tay Tôi như mọi khi, Tay Mẹ khô và nổi nhiều gân xanh, không như tay Tôi hồng và đầy đặn _ như tay Ba _ Ba đã và sẽ mãi là ấn tượng đẹp nhất trong tâm trí Mẹ, Tôi biết Tôi cũng vậy, vì mẹ dành hết tình yêu thương của Bà cho hai kẻ Bà thương yêu nhất.
Ba gọi, và Mẹ tự nguyện đến với Ba, Mẹ tự hào ngẩng mặt với những người đàn bà khác. Khi ta tưởng ta đã cầm cương được một con ngựa đa tình, điều ấy cũng đáng cho ta tự hào chứ nhỉ. Cho dù có là lầm tưởng đi chăng nữa ta cũng cố không tin vào sự thật, vì lúc đó ta đang chìm đắm trong sự yêu đương ân ái ngập tràn, ta đang hưởng thụ tất cả những gì người ta yêu ban phát, ta mù quáng trong đam mê, ngu si trong cõi tình, ta trân trọng tất cả những gì người ta yêu trao cho, từ những cử chỉ mơn trớn nhẹ nhàng thể thân, những nụ hôn vờn trên da thịt căng trào, những vuốt ve sờ mó, cho đến những con tinh trùng len lỏi để tìm đến chỗ tượng thai ta đều trân quý hết. Mẹ cũng vậy, tin tưởng trao thân, tin tưởng đón nhận… Tin tưởng rằng người đàn ông này đã đến bến đỗ sau cùng, nên hân hoan chẳng chút kiêng dè, chẳng chút bận tâm, chẳng hề lo sợ. Hay Bà nghĩ có Tôi sẽ ràng buộc người đàn ông này vào Bà mãi mãi, cho nên Bà để mọi chuyện xuôi theo dòng chảy tự nhiên?
Ba gọi và Mẹ đến, rồi Ba đi và Tôi ra đời. Một mình yêu, một mình khổ sở mang nặng đẻ đau. Một đời mẹ buồn nhưng Tôi không hề nghe thấy Mẹ oán trách gì Ba, ngoại trừ câu: Ổng chết rồi. Chắc Mẹ nghĩ rằng làm cho Ba chết đi sẽ nhẹ bớt tội của Ông đối với Bà chăng?
Mưa ngày càng nặng hạt, cơn sốt của Mẹ nguôi dần. Thân thể Mẹ đã ấm lại trong tay Tôi. Mẹ không còn run lẩy bẩy nữa, Ba cũng theo cơn sốt ra đi lần nữa. Mẹ tỉnh lại kêu khát nước, Tôi vội vàng rót cho Mẹ ly nước gọi là sạch vì đã thanh trùng bằng tia cực tím, đựng trong chiếc bình xanh xanh mười tám lít, Mẹ uống một hơi dài và không còn thấy vẻ đau ốm nữa, dạo trước Tôi còn ngạc nhiên, Mẹ bảo quen rồi nên Tôi cũng không bao giờ hỏi nữa.
Đồng hồ kêu lên một điệu nhạc báo giờ, Tôi đoán có lẽ đã mười một giờ đêm, chưa soạn giáo án… Thây kệ nó, mai cho học trò làm kiểm tra bài cũ là xong chứ gì. Tôi ngáp ngủ rủ Mẹ, Mẹ bảo Con ngủ trước đi. Tôi biết rồi Mẹ sẽ ngồi bất động nhìn vào màn đêm đen thẫm, cố tìm trong cái đen ngòm của không gian một hình bóng đã nhạt nhòa. Mẹ tìm một quá khứ tối thui trong cái tương lai cũng tối thui đời Mẹ.
Banmé - Mưa - 2008 [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49687/0BD6D288FDAD4CFFAE084C1992B41366.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2008 16:09:57 bởi Minh Van >