Tuyển tập truyện ngắn của Minh Văn
Minh Van 02.12.2008 14:57:11 (permalink)
Một thời để nhớ ___________ Minh Văn
 
    Ai cũng có những điều bí mật của riêng mình để dấu kín đi, để dành làm kỷ niệm hay để tránh một sự mắc cỡ với nhân gian, với bạn bè, với tất cả những người thân yêu kề cận bên mình.
    Điều bí mật của Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng càng cố che dấu đi thì nó lại như muốn phản kháng, muốn phơi bày ra cho mọi người đều biết. nó như trách Tôi rằng có gì mà phải che dấu, một khi sự việc đã xảy ra rồi thì chắc chắn một điều là nó sẽ tồn tại mãi trong tâm hồn ta, cho dù ta cố trốn tránh nó, che đậy nó, nó vẫn hoàn toàn ngự trị trong ta không thể phai nhòa.
    Bí mật của Tôi mang đầy tội lỗi, cho dù điều đó xảy ra lỗi cũng của cả hai, nhưng bây giờ Em đã đi xa, còn lại mình Tôi và bí mật của hai đứa như bản phúc âm, văng vẳng xa vọng khơi nhớ lại một thời, một thời lầm lỗi si mê cuồng dại, một thời đam mê, một thời như thể tổ tông ta ăn nhằm trái cấm để rồi đắm đuối vào nhau theo ước muốn của Chúa Trời.
    Đúng ra Tôi phải gọi Em bằng Chị, đừng tìm hiểu bất cứ một điều gì về sự bí mật này, hãy cứ biết rằng Tôi đã phạm tội và giờ đây đang sám hối cùng Đức Cha giữa mảnh vải cách ngăn hai thế giới.
    Như một con chiên đứng giữa nhà thờ, vỗ vào ngực mình mà hét to lên câu: Lỗi tại tôi... Lỗi tại tôi mọi đàng... Tôi cũng vỗ ngực mình mà tự hỏi: Lỗi tại Tôi? Hay lỗi tại Em? Hay lỗi này của cùng hai đứa?
    Đã lỡ ngoạm vào trái cấm địa đàng, Tôi không thể nhả ra bởi vì Em như một cực nam châm cứ hút mãi Tôi về một phía, một phía Em quyến rũ liêu trai, một phía Em thiên thần ma quỷ. Giữa chốn rừng già thâm u huyền tịch, Tôi và Em đã trộn lẫn vào nhau hai con người tội lỗi, càng cố gặng gượng chống cả hai càng chúi nhủi vào nhau, ôm chầm quấn lấy nhau như một sự kết dính mà cả hai đều biết đó là điều bẩn thỉu, một suy đồi đạo đức, nhưng than ôi một bên thì cô đơn còn bên kia thèm khát, mỗi lúc mỗi gần làm sao thoát khỏi sự đã rồi?
    Em bây giờ đã về nơi rất xa, xa lắm, xa đến tận cùng nỗi nhớ dày vò trong Tôi, sự ân hận muộn màng có theo Em về nơi xa ấy? Như nó đã theo Tôi từ dạo hai đứa chia xa? Giữa Tôi và Em đã nảy sinh gì đây, tình yêu hay tình dục? Có lẽ Tôi chẳng yêu Em, đó chỉ là một sự thèm khát chiếu chăn lúc đêm về nơi chốn hoang vu, mà em khác nào một bóng ma liêu trai khát khao thuở hồng hoang khai thiên lập địa, đeo bám lấy tôi như thể tìm ở Tôi một cái gì đấy cho thoát khỏi sự cô đơn thiếu thốn đang vò xé tâm hồn. Em cần vòng tay Tôi ôm choàng lấy thể thân đang kêu gào tình cảm, Em thiếu thốn tình cảm cho dù Em đã có gia đình, bên cạnh một người Chồng có cũng như không, vô trách nhiêm mặc cho Em bươn chải với đồng tiền để nuôi Con Cái, mặc Mẹ Con Em ở lại với chốn hoang sơ cao nguyên để về thành phố vui sống một mình.
    Em không sợ đói vì Em thừa bản lãnh mưu sinh, Em chỉ thiếu một vòng tay nóng ấm an ủi vỗ về mỗi nửa đêm giật mình lạnh lẽo. Em thèm khát một vòng tay còn Tôi thì lại thừa ra cả một thân xác con người, Tôi cũng cô đơn chốn này vì xa Vợ Con để làm ăn. Có phải nơi này đã để dành cho hai đứa một góc đời nương tựa vào nhau, Em và Tôi chỉ là hai nửa buồn thiu, cùng cộng lại tìm lấy một chút vui trần thế, một chút tầm thường để bám víu vào đó cho qua ngày tháng cô đơn.
    Em đã run trong tay Tôi và Tôi cũng run khi gần Em, Cả hai đứa đều mang nặng một mặc cảm phạm tội trời đánh nhưng không nói ra, cũng như không thể chia rời nhau ra được, nước mắt Em càng tuôn thì tâm hồn Tôi càng nhũn, Tôi không đổ thừa tội lỗi do đâu, bởi nếu ta không muốn có tội thì đừng làm điều áy náy.
    Tôi và Em đã đi vào nhau tận thẳm sâu tội lỗi, giữa tình yêu và tình dục Tôi chọn cả hai, có thể Tôi yêu Em chỉ vì khởi đầu bằng lòng thương hại, và Em yêu Tôi chẳng qua sống quá cô đơn, người đàn bà sống co mình lại cố kìm chế những khát khao, khi gặp dịp thì bùng lên hơn thuốc súng. Em cũng vậy. Em đam mê ghì chặt lấy ái ân, cố tưởng rằng đang ân ái với chồng, cũng như tôi đi vào trong Em vẫn ngỡ là đi vào trong Vợ thân yêu vậy. Cả hai mù quáng cho đến khi nhận ra sự thật thì đã lỡ rồi, lại quấn lấy nhau hơn.
    Một tình yêu tội lỗi quá lớn để hai đứa có thể chuộc bằng câu kinh sám hối, cứ trượt dài trong những tối cô liêu, vợ chồng hờ nhưng nhân tình là thật sự, dắt nhau đi đến nơi thăm thẳm muôn trùng. Hạnh phúc mượn vay để xây nên một lâu đài ảo, sống tạm nhờ bằng ân sủng trời ban, nhắm mắt lao vào một mối tình không lối thoát, chỉ cần gần nhau lúc nào hay lúc ấy mà thôi. Cả hai như đôi thú sổng chuồng, quấn vào nhau theo bản năng loài linh trưởng, cho nhau hết mọi cuồng say lý trí không hề nhận thức đúng sai.
    Đúng ra Tôi phải gọi Em là Chị vì những kết ràng xã hội bắt buộc như thế, nhưng tôi và Em đã vượt quá lằn ranh đạo đức của loài người, để lẫn vào nhau hai tâm hồn yếu đuối, tạo cho mình một kết nối vô nghì.
    Đừng hỏi tại sao Tôi cứ quay về câu nói này, bởi lẽ có thú tội đến thế nào đi nữa, con người vẫn dấu đi một chút gì đó của tội lỗi mình. Để làm gì? Không để làm gì cả. Dấu đi một mảnh ghép cuộc tình phải chăng sẽ làm cho cuộc tình thêm huyền ảo? Có thể lắm chứ. Cho nên Tôi sẽ dấu đi mảnh ghép cuối cùng này, mảnh ghép chỉ hai đứa biết mà thôi, để bức tranh tình cảm không phơi bày trọn vẹn cho đời đánh giá.
    Em không đẹp lắm hay tại vì những nhọc nhằn kiếm sống đã hao gầy đi một chút của ngày xưa? Em là hiện thân của kẻ chỉ huy nơi đôi mắt sắc lẻm khi không ưng ý điều gì. Em là kẻ quyết đoán mọi việc không cần ý kiến của một ai. Em thông minh hay do đời dạy bảo? Em ngu si hay bởi lụy vì yêu?
    Tôi chỉ là một thằng đàn ông lạc lõng giữa chốn hoang sơ rừng rú, Em lại như một sơn nữ cuồng nhiệt dâng bày, Tôi như một con mèo còn Em là một chén mỡ béo ngậy, Tôi là một kẻ săn tình còn em là một người đi kiếm, hai phần thất lạc đã gặp nhau tạo thành một thực thể, giữa chốn xa nhà Tôi đã vi phạm nội quy, biến Em thành một tình nhân sa đọa. Tôi có tội với gia đình Tôi, Em cũng có tội cùng gia đình mình. Em trao cho Tôi trái tim Em, Tôi chỉ trao cho Em thể xác mình. Tôi đi tìm tình để thỏa mãn thèm khát đàn ông, Em đi tìm tình để không còn cảm thấy cô đơn trống vắng. Em cần tình yêu Tôi lại cho em tình dục, những đụng chạm trần truồng mỗi đứa một lựa chọn khác nhau, Tôi không thể quên Vợ mình nhưng Em có thể đã quên Chồng khi ở bên Tôi. Em nóng bỏng nhiệt tình khiến Tôi thêm rạo rực, Em cong cớn để Tôi hừng hực lửa đam mê. Ai bảo rằng chỉ cần yêu thôi là đủ? Sai _ Nếu trong tình yêu không có nhục dục đi cùng. Em đã yêu Tôi và dâng trọn vẹn xác thân mình, tạo cho Tôi một  tình yêu đến sau tình dục. tôi yêu em hay chỉ ngộ nhận yêu em sau những thỏa mãn xác thịt, ôm hôn Em như thầm cảm ơn Em đã mang lại cho mình nỗi đam mê phàm tục?
    Em từng thì thầm sao mình không gặp nhau sớm hơn, Tôi lại nghĩ chắc gì gặp nhau sớm hạnh phúc bơn bây giờ? Tôi yêu vợ Tôi và chắc chắn là như vậy, Bởi khi làm tình với Em Tôi chỉ nghĩ đến Vợ thôi, lần đầu tiên Tôi phạm tội ngoại tình là cùng với Em đây, mặc dù lúc độc thân Tôi đã cặp không biết bao nhiêu người phụ nữ. Tôi và Em cùng là quỷ sứ, ngấu nghiến nhau trong thèm khát của riêng nhau, bất kể đất trời sụp đổ.
    Nếu Vợ tôi biết được thì sao nhỉ??? Tôi không dám nghĩ thêm. Cho dù biết chuyện tình này không đoạn kết, Tôi vẫn thầm mong đừng chấm dứt vội vàng. Yêu và nhục dục hai thứ tình cảm cứ đan xen vào Tôi, khiến Tôi sống u mê đời thực. Tôi cần Em để lấp bù trống trải, Em cũng cần Tôi để có chỗ dựa tinh thần, Tôi như một gián điệp hai mang, vừa phục vụ Vợ lại vừa phục vụ Em, bên nào Tôi cũng quý và không muốn bị bỏ rơi.
    Đáng lẽ ra Tôi phải gọi Em bằng Chị, nếu như không có chuyện dâm bôn. Nếu như không có ngày hôm ấy...
    Ở một nơi đầy thiếu thốn vật chất như chỗ này, thì có lẽ chuyện một cái nhà tắm bị hở hang không có gì là lạ cả. Em tắm và quên xà phòng, Tôi ở đó nên Em nhờ đưa hộ, khuôn ngực trắng hồng từ chỗ thủng trên mảnh bao quây quanh đập vào mắt tôi, Tôi cứng người rồi từ đó trở thành kẻ đi săn. Tôi săn Em mỗi khi có thể, và Tôi hiểu rằng Em cũng thích Tôi săn. Thoạt đầu Tôi nghĩ Em cũng như bao người đàn bà xa Chồng, thèm khát nỗi thèm chung, dần hiểu Em hơn mỗi lần tâm sự, ánh mắt Em như hận như yêu khi kể về Chồng. Tôi tưởng tượng ra một câu chuyện tình đẹp đẽ (Tôi là một con người lãng mạn mà), trong đó Tôi và Em là hai nhân vật chính đầy oan trái, bị rẻ chia vì khe khắt của gia đình, nay gặp lại giữa chốn rừng hoang, gá nghĩa lại cho tròn lời hứa hẹn ( cải lương dễ sợ). Hóa ra Em oán hận Chồng bởi quá yêu, Em đã yêu mù quáng từ thuở chưa rời trường học, hy sinh gia đình với ước nguyện được Chồng yêu, nhưng ngày càng thất vọng chán chường, vì Chồng Em trở thành tên nghiện rượu, và Mẹ Con Em là chỗ để cho Chồng trút nỗi cuồng điên bệnh hoạn. Bao mặn nồng ân ái nhường chỗ cho sự hiếp dâm đầy thú tính lõa lồ. Lâu đài đổ nát theo men rượu chảy trong máu của Chồng. Hận người, hận mình, Em gói ghém chút tài sản nhỏ nhoi, dẫn Con đi lập nghiệp nơi đất khách. Định mệnh chẳng an bài cho Em quãng đời còn lại trong bình yên, nợ Chồng Con đeo đuổi hoài chưa trả dứt. Đôi lần Em muốn tự tử chết cho xong phận hồng nhan, nhưng những đứa con níu kéo Em về thực tế.
    Để bây giờ thành kẻ tội đồ trong ngục thất tình yêu. Em đã yêu Tôi với tất cả trái tim mình, trao tôi tình cảm ngày xưa phung phí, thời gían này đáng quý với Em nhiều vô cùng, Em sống thật với mình hơn khi ở cạnh Tôi, Tôi lại giả dối để được gần Em, được ôm Em và được yêu Em.
    Không còn trong tuổi dại khờ nữa, cả hai đều nhận thức được điều này là có tội nhưng vẫn không muốn rời nhau, vẫn muốn cùng nhau ra trước tòa án lương tâm để biện hộ cho một cuộc tình vụng trộm đớn đau. Chạy trốn nhau để rồi lại tìm đến với nhau, lao đầu vào sự mê dại cuồng si, bù đắp cho nhau những gì mỗi bên đang thiếu thốn.
    Tháng ngày cứ chậm trôi qua những nóng bỏng xác thân Em, hai kẻ ngoại tình ghì nhau vào vũng đam mê quên hết cả những gì là luân lý, là đạo đức, là lý trí, là lẽ phải trên cõi đời này. Tôi và Em chỉ thấy có nhau nơi chốn này, và cho hết những gì mình có vào nhau.
    Có phải ăn vụng lúc nào cũng ngon hơn đúng bữa? Mà sao Tôi ngày càng mê muội Em hơn? Tôi luôn hít lấy hít để làn da cũng như mái tóc Em mỗi đêm về gần gũi, Em cũng xiết chặt Tôi mỗi lúc gặp nhau. Nhiều khi cả hai giật mình như thể bị bắt quả tang, khi tiếng gió nhẹ nâng liếp tre lên kẽo kẹt.
    Sung sướng, hạnh phúc đi cùng với sự sợ hãi, hoang mang, cả hai say chếnh choáng trong men tình tội lỗi.
    Em đi tìm tình để lấp đầy khoảng trống cô đơn, đến với Tôi để cố tìm lại một mảnh tình đánh mất từ lâu, thời con gái mất buổi nguyên trinh khi lấy phải một người Chồng vô trách nhiệm với Vợ Con, hỏi ai không tiếc xót xa cho cuộc đời mình. Em đã cố gắng cứu cho gia đình đừng tan vỡ, nhưng đổi lại Em được gì qua những đêm tối cô độc lạnh lùng? Trong suốt một thời gian dài chịu đựng, ai không thèm có lấy một bờ vai để dựa vào tìm chút gì an ủi niềm tuyệt vọng vây khổn chung quanh?
    Tôi đi tìm tình để thỏa mãn những đòi hỏi đàn ông, Em có những gì Tôi đang tìm kiếm, trao cho Tôi một cách tự nguyện, chỉ để đổi lấy một vỗ về âu yếm những đêm buồn lạnh lẽo chốn cô liêu. Tôi chỉ cần thể xác Em, còn Em lại muốn trái tim Tôi. Em sẽ không bao giờ có được tâm hồn Tôi, vì Tôi vẫn yêu Vợ nồng nàn, tất cả của Tôi đều dành cho Vợ mà thôi, không người đàn bà nào sở hữu được những gì tôi đã dành cho Vợ thương yêu, họ chỉ là những mờ ảo ái ân cho thỏa cơn đói tình và không còn là gì khác nữa. Tôi chỉ là một thằng đàn ông ở độ tuổi sung mãn, làm sao có thể nhịn thèm một khi cận kề luôn có người muốn hiến dâng? Tôi ngoại tình chẳng qua chỉ vì bị tác động rủ mời, và Tôi cũng là một kẻ bình thường do Chúa tạo nên, tránh sao khỏi những rủ rê của quỷ sứ?
    Đàn bà là gì?
    Đối với Tôi mỗi cuộc tình chỉ là một trò chơi, khi đã chê chán rồi cũng như Trẻ no bú Mẹ, giãy nảy tránh xa tầm vú như thể khiến nó có thể bị chết ngộp, đến khi đói lại ôm chầm lấy bầu sữa nặng căng. Tôi cũng thế, khi cần lại bắt đầu một trò chơi mới, lạ hơn, hay hơn với những khuôn hình đẹp hơn đầy lôi cuốn.
    Tình yêu như một bức tranh nhiều màu sắc, mà con người tự chọn lựa màu thích hợp cho mình, còn Tôi bị mù màu nên nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu đỏ thẫm, màu của ái ân và của những hoan ca.
    Em đi tìm Tôi và Tôi đi tìm Em, trao cho nhau những gì kẻ thừa người thiếu. Em khác Tôi ở chỗ tìm cho mình một tình yêu thánh thiện, Tôi khác Em bởi chỉ đem lại dục vọng cho Em. Em cấu cào Tôi trong đam mê cuồng nhiệt đàn bà, Tôi trêu chọc Em bằng những trò chơi trần thế. Giữa thiếu và thừa ai cần ai không Chúa cũng đâu thể biết được. Mất còn, còn mất và ai được ai không?
    Có thể Tôi đã làm cho biết bao phụ nữ khóc thân phận mỗi đêm về, có thể Tôi đã làm cho bao nhiêu Trẻ không Cha vì lỗi lầm của Mẹ, cũng có thể vì Tôi đã có rất nhiều bào thai bị hủy đi sau những trận mây mưa say cuồng bão tố. Tôi vẫn là Tôi, vẫn chơi trò ghép tranh mà mỗi cuộc tình là một mảnh ghép của đời mình.
    Em khiến Tôi ân hận lúc xa nhau nhưng gần kề lại quên hết tất cả chung quanh, nóng bỏng dịu dàng, mời gọi cõi hồng hoang. Ăn năn gì nữa khi Tôi và Em đã tạo cho mình một vòng gai đội đầu, đi vào chốn thâm u tội lỗi.
    Em mờ ảo hình bóng một vầng trăng lúc ẩn lúc hiện sau áng mây mù che kín, quyến rũ tôi bằng những nụ hôn quá đỗi nồng nàn ấm nóng men say, những gì của chồng Em dâng hết cho Tôi, Tôi đón nhận không chút gì ngần ngại. Tôi và Em là những kẻ khao khát trong cõi riêng chung, cùng cộng hưởng để tìm những gì mình thiếu thốn. Tham lam và điên cuồng, vơ vội vào lòng những chuyện ngu si mặc kệ cho đạo lý luân thường kết án.
    Phàm là người ai mà không khao khát thèm thuồng xác thịt, nhất là đàn ông đang lạc lõng đơn côi như thằng tôi đây. Em cho và Tôi nhận, như một ân sủng Chúa ban cho kẻ sùng bái phủ phục dưới chân người.
     Giữa rừng núi hoang vu hiếm người qua lại, họa hoằn lắm có một vài dân địa phương đi nương đi rẫy, ghé vào chòi xin chút nước uống rồi thôi. Mỗi Tôi cô đơn với riêng Tôi đi làm kinh tế, Tôi không giàu như vẻ ngoài đường bệ đại gia, không lắm của để lấy đó mồi chài phụ nữ, nhưng sao lắm kẻ chạy theo tìm lấy một nụ hôn. Thời trai trẻ Tôi là kẻ sát gái, đến giờ đây Tôi hóa thành kẻ cắm sừng. Ông Trời có bất công khi ban cho Tôi một đặc ân quý hóa lắm thằng đàn ông mơ ước?
    Và Em có phải Trời sai xuống để sữa chữa lỗi lầm, dụ dỗ Tôi vào vũng lầy tội lỗi?
    Đúng ra Tôi phải gọi Em là Chị, bởi dù không ruột rà Em vẫn là chị của Tôi, khuôn mặt u uẩn và ánh mắt tơ vương, Em nhận chìm Tôi trong Em đầy trọng tội.
    Em cũng như bao người đàn bà đã đi qua đời Tôi, không kẻ nào làm cho Tôi nhung nhớ dài lâu, yêu chóng vánh những mối tình thể xác, rồi quên mau không dấu ấn đậm đà. Chợt nhớ chợt quên mỗi khi ngồi vơ vẩn với ngày xưa, những ngày phóng đãng. Bao người đàn bà đã phản bội đàn ông để tìm đến nằm trong vòng tay Tôi, bao người đàn bà đã tự tay mình cắm lên đầu Chồng những cặp sừng nhơ nhuốc chỉ để tìm nơi Tôi chút ân ái tầm thường?
    Cũng đôi lần ái ngại cho Họ ,cho Em, nhưng chỉ là ái ngại nhỏ nhoi so với đòi hỏi đàn ông trong Tôi. Tôi hay làm thơ, và mỗi bài thơ ẩn hiện một bóng dáng cuộc tình trong đó. Những bóng dáng cuồng quay, những thân thể quay cuồng, những con gái, những đàn bà đều hóa thân thành những vần thơ say đắm, lãng đãng như khói, như mây, chợt đến, chợt đi không lời cảnh báo.
    Em vào thơ Tôi nhiều nhất, bởi khoảng thời gian gần Em đem lại cho Tôi biết bao trăn trở suy tư, giữa đúng và sai không biết chọn bên nào. Tôi và Em yêu nhau là sai hay đúng? Mỗi con đường đều dẫn đến một địa chỉ khác nhau, vậy sao Tôi và Em lại đến cùng một đích?
    Em là người đàn bà chỉ đến với tôi qua lỗ thủng trên vách ngăn nhà tắm, một lần nhìn bắt đầu cho một cuộc tình oan khiên. Đâu là thiện ? Đâu là tà? Em đàn bà còn Tôi là đàn ông thì khi kết hợp lẽ đâu thành tội lỗi?
    Viết về Em khi Em đã đi xa bằng nỗi ân hận ray rứt mãi trong Tôi, Em có tội hay là không có tội? Đàn bà nhè dạ là chuyện thường tình, thế nên Em không cưỡng nổi sự săn tình của tôi cũng phải. Em cắn vào trái cấm tôi đưa, không như câu chuyện Adong từ thời thượng cổ, nuốt vào và em mắc nghẹn, nghẹn cuộc tình và nghẹn giối dan Tôi. Tôi mới là người có tội, lợi dụng Em trong hoàn cảnh cô đơn, biến Em thành trò chơi nguy hiểm, khiến Em ngoại tình cả tư tưởng lẫn xác thân. Tôi đã cho Em một niềm hy vọng hoang đường, bởi không đời nào tôi bỏ rơi Vợ trên con đường Tôi bước tiếp tới tương lai. Với Tôi, Vợ không phải trò chơi, Vợ là tất cả những gì trên thế gian này cộng lại, là Người Tình khi ân ái, là Chị khi chăm sóc mỗi bữa ăn, là Mẹ mỗi lần đau ốm, là Bạn Thân những lần tâm sự, là tất cả những gì người đàn ông cần đều có hết.
    Vợ không là đàn bà, không là con gái, Vợ là thiêng liêng Trời ban cho đàn ông, chỉ có những người không yêu vợ mới buông tay đánh mất Vợ mà thôi.
    Thế sao Tôi vẫn ngoại tình?Tôi không hề biện luận để chạy tội cho mình, hình như ngoại tình ẩn kín trong mỗi chúng ta, chỉ chờ dịp là bung ra quấy phá. Với đàn ông hôn nhân là cả một chặng dài gian khổ buồn vui tranh đấu cho mái ấm gia đình, cùng Vợ chung vai sát cánh để mưu sinh, còn ngoại tình chỉ là một cơn gió thoảng qua, một rung động nhất thời như mặt hồ chao khi gió tới, một người đàn ông yêu Vợ không nhất thiết là kẻ luôn chung thủy như nhất, như Tôi chẳng hạn, vẫn yêu Vợ và vẫn cứ... Ai muốn hiểu sao thì hiểu. Có thể Tôi ích kỷ bản thân trong chuyện yêu đương, nhưng là người sao thoát mọi cám dỗ đời thường, cứ chực chờ dâng khi có dịp.
    Em là một trong vô số đàn bà đã nhiệt tình dâng trọn vẹn tình cảm của mình cho Tôi, tin tuyệt đối vào những chót lưỡi đầu môi, nào hiểu ra câu mật ngọt chết ruồi. Họ có thể nguyền rủa Tôi là một thằng đàn ông khốn nạn trên đời, khi bỏ rơi Họ quay về cùng mái ấm. Nhưng với Vợ Con, Tôi lại luôn là người Chồng người Cha mẫu mực, vẫn tuyệt vời trên ngai vị của quân vương, thế là đủ còn muốn gì hơn nữa?
    Em lỗi lầm khi trót lỡ tin Tôi, yêu Tôi mà phụ bạc người Chồng phụ bạc? Hay Em muốn dựa vào Tôi để trả thù ông Chồng? Tôi không cần biết Tôi đứng ở vị trí nào trong tim Em, là gì trong đời em, Tôi chỉ cần Em để bớt trống vắng khi sống xa gia đình, chỉ cần Em như quy luật tự nhiên, Cái và Đực cần nhau mùa giao phối. Nếu Em biết hẳn là Em buồn lắm, những mặn nồng âu yếm rót vào tai Em mỗi tối ngoại dâm, hóa ra chỉ là đường mật để dụ dỗ Em lạc lối đường, buông thả cho dục tình xâm chiếm.
    Hỡi những người đàn bà đã biết đến ngoại tình, có như Em ngu ngơ tin vào những điều huyễn hoặc? Tôi chắc là có, bởi vì những cái bẫy Đông-Gioăng đều cùng một mục đích, đưa đàn bà vào ngục tối yêu đương.
    Em và Tôi hai con người khác họ, không ruột rà sao vẫn mắc tội bởi yêu nhau? Trên thế gian có bao nhiêu chuyện nhức đầu, để ý làm gì cho mệt xác.
    Em chỉ là người tình một thuở, Tôi để lại bên đời để đi kiếm chốn vui hơn, xa Em Tôi chỉ thoáng buồn trong chốc lát, rồi quên luôn khi bắt gặp một trò chơi mới, lao vào để buộc mình trở thành kẻ chiến thắng mọi trò chơi, có trò chơi nào của tôi mà người phụ nữ chiến thắng không. Tôi e là không bao giờ có. Tôi là một thằng đàn ông kiêu hãnh, một kẻ chinh phục, lấy đàn bà làm trò tiêu khiển của đời, có bao giờ Tôi sẽ trở thành nạn nhân của chính tôi không? Điều đó cũng có thể xảy ra lắm chứ? Nhưng chưa và hy vọng là không, Tôi sẽ sống cùng niềm kiêu hãnh ấy đến lúc nhắm mắt xuôi tay, ai sẽ đến để tang ngoài Vợ Con Tôi không nhỉ?
    Có những điều bí mật không nên kể ra, bởi nó sẽ mất sự thiêng liêng khi hết còn bí mật. Cũng như Em từ nay không còn là nỗi ân hận ray rứt riêng Tôi, Em đã trở thành nỗi ân hận cho những người đàn bà trốn Chồng ngoại dâm chốn khác.
    Đàn ông tuy có tội nhưng vẫn là vô tội, chỉ có đàn bà tội lỗi đeo đuổi mãi khôn nguôi.
    Em đã đi xa, nay còn xa hơn nữa, ra khỏi đời Tôi mãi mãi và mãi mãi, thôi không còn tội lỗi, thôi không còn những hối hận dày vò, thôi hết những cuồng si, thôi cả những tháng ngày đam mê xác thịt.
    Tôi lại gọi Em bằng Chị như những ngày trước kia Tôi từng gọi, Em ở chốn xa nào hãy hiểu cho Tôi...
 
                                                                                       Balmé lập đông - Minh Văn


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49687/FDFF0A40AFB34F8C8CAFF8036560FEA3.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2010 16:18:12 bởi Minh Van >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9