Chuyện thuở hồng hoang _____Minh Văn Một Truyền thống là con đường
vạch sẵn cho ta đi,
nhưng đôi khi
trên con đường đó,
cũng có những lối rẽ về hướng khác.
Trời vẫn mưa rì rào, mấy hôm nay cao nguyên bước vào mùa mưa thật sự, bầu trời luôn có những vùng mây đen xám phủ trùm, không gian trĩu nước, trắng mờ như hơi sương.
Lạnh, cái lạnh của mùa mưa tuy không rét cắt, nhưng cũng đến se-se mỗi khi trong mưa có những cơn gió lớn thổi lồng vào.
Và buồn, thấm thía trong mưa khi ta có những nỗi buồn sâu khó thổ lộ cho bất cứ một ai, dù đó có là người bạn đời chung thủy. Cái gì nó cũng có lý do riêng của nó, cũng như ta phải có nỗi buồn riêng cho ta, để dành lại trong một góc tâm hồn, trân trọng và yêu quý mặc dù mỗi khi nghĩ đến có thể ta sẽ buồn gấp đôi, gấp mười lần.
Mưa vỗ trên mái tôn nhe tiếng rì rầm tâm sự, nhỏ to không đều, kể lể chuyện riêng tư.
Mưa có nỗi buồn của mưa, gió có nỗi buồn của gió.
Và tôi _ Tôi cũng có nỗi buồn của riêng mình, dù nguyên nhân nỗi buồn xảy ra cách đây đã từ rất lâu, lâu lắm... Tôi vẫn nhớ _ vì như ai đó từng nói: Người ta không thể nào quên cái tìm quên và nhớ cái mình muốn nhớ _ tôi vẫn nhớ chỉ vì vẫn cố muốn quên. Dĩ vãng không chỉ là áng mây, có thể là một trái núi, đôi khi nó trở về bất chợt đè lên ta khiến ta choáng ngộp.
Đôi khi, với cuộc sống quanh ta cuốn theo dòng chảy của thời đại, tôi lại tự hỏi mình: Ta đã làm gì và ta là cái gì? _ Rồi bế tắc.
Tôi đã làm gì? _ Bây giờ, tôi vẫn chỉ là một công dân bình thường, chưa làm gì và có lẽ sẽ chẳng làm gì nếu bỏ qua những liên quan đến sinh kế thường tình.
Và tôi là gì? _ Theo lẽ thường thì có thể câu trả lời sẽ là: Tôi là tôi, là con người sống chịu theo quy luật loài người.
Hẳn thế rồi bởi tôi nào có thể là ai khác tôi? Vậy nhưng tôi vẫn bị dày vò, dằn vặt. Trên chặng đường dài suốt mấy chục năm qua, không lúc nào tôi quên được câu nói ấy, câu nói của người đàn bà đã mở cửa cho tôi biết về thế giới đàn bà.
_ Cậu bé! Cậu là gì? Và cậu sẽ làm gì? Khi với cái chế độ này cậu không thể bộc lộ công khai tư duy của cậu. Cậu yêu gì ở nó cơ chứ? Nó sẽ hủy diệt cậu không thương tiếc đâu. Anh yêu ! Anh hy vọng gì ở chế độ này khi trước mắt anh tất cả đều trở thành tay trắng, tan nát và đổ vỡ mọi ước mơ? Anh còn gì? Học đường đối với anh như thế là đóng cửa, gia đình anh phá sản, tương lai thì mịt mù... Anh sẽ làm gì và anh sẽ là gì ở chế độ này?
Ba mươi hai năm, tôi vẫn không thể nào quên câu hỏi ấy, vẫn không thể nào quên lối nói ấy, nửa kiêu căng còn nửa kia lại dịu dàng, nàng vừa là người tình của tôi và nàng lại vừa là con phù thủy.
Tôi và nàng, hai lứa tuổi, gặp và tôi yêu nàng như thể bị nàng phù phép. Một cậu trai tơ và một mụ nạ dòng, tôi biết thế nhưng tôi vẫn yêu nàng, say đắm đến si mê.
_ Anh yêu! Gặp anh, em cứ ngỡ anh là một thằng đào mỏ như chán vạn thằng khác, nào ngờ... Em cứ nghĩ quen anh để giết đi cái thời gian chán ngắt này, để quên đi cái thực tại đau thương này, và nhất là xóa nhòa đi cái dĩ vãng thê thảm của em. Dè đâu... Em lại yêu anh. Yêu cuồng nhiệt hơn thời con gái nữa. Sau này em biết, em sẽ bị bỏ quên trong cái mớ hành trang dư thừa anh vất lại sau lưng, bởi vì rồi anh sẽ lớn. Cậu bé ơi! Cậu sẽ còn lớn nhiều nữa về tâm hồn dù rằng lúc này đây thể xác cậu đã là người lớn. Nhưng em không cần, bây giờ đây có anh bên em là đủ rồi. Sáu tuổi hơn nhau có thể là hào ngăn cho một cuộc hôn nhân, nhưng không thể là vách cao ngăn cấm hai thể xác, hai trái tim, hai con người... Anh !... Yêu em đi...
Nàng _ Người đàn bà mảnh dẻ, nhỏ bé xanh xao với dáng cao thon thả phụ nữ á-đông; người mệnh phụ phu nhân của một ông trung úy chết trận năm bảy mươi tư, có cái cổ cao thanh thanh lúc nào cũng đeo xâu chuỗi ngọc màu hổ phách; người đàn bà có sức yêu đương như mãnh thú.
Tôi yêu nàng như thể trên thế giới này chỉ có mình nàng là phụ nữ, tôi biết mình không thể lấy nàng, chẳng phải vì nghèo để sợ bì chết đói vì nàng rất giàu _ tôi đã cùng nàng dấu của khi nhà nước tiến hành kiểm kê tài sản nhà những người có liên quan đến chế độ cũ _ cũng chẳng phải vì lý do tuổi tác chênh lệch. Tôi yêu nàng chỉ đơn giản tại tôi yêu, vì tôi là con trai còn nàng là đàn bà (đây có thể là lý do chăng?).
Tôi yêu nàng còn vì cho đến bây giờ, chính nàng là nỗi buồn sâu kín nhất trong tôi.
Tháng ba, năm bảy lăm. Sau ngày giải phóng Ban-Mê-Thuột, tôi và gia đình trở về thị-xã. Tan hoang, mất mát. Một cái gì đó không tên chợt đến trong tôi, phải chăng sự đổ nát của cửa nhà tạo nên cảm giác đó nơi tâm hồn tôi, tôi không hiểu. Tôi chưa là thằng lính để gào lên tiếng bi ai của kẻ bại binh. Tôi chưa đủ lớn để thoát khỏi cổng nhà trường. Cảm giác đó sống động và mãnh liệt đén nỗi bất chợt tôi nhớ đến hai câu thơ cổ:
Nhớ nước đau lòng con Quốc-Quốc
Thương nhà mỏi miệng cái Gia-Gia
Tôi chỉ biết thế là hết, hết tất cả. Suy nghĩ của tôi vốn vẫn còn là sự suy nghĩ của một chú nai con, ngỡ ngàng và sốc nổi.
Cộng-Sản? Đối với tôi hai từ này quá xa lạ, dù tôi có nhớ mình đã nghe ai đó nói đến chủ nghĩa tam khoan. Và Việt-Cộng trong tôi bấy giờ là hình ảnh một chiếc lá đu-đủ có bảy người đang đeo bám.
Ngày qua ngày, sau khi học nốt hai tháng chuyển tiếp, tôi xếp gọn sách vở lại vì lý lịch không cho tôi vào đại học: con của ngụy-quyền. Ước mơ bác-sĩ của tôi chỉ còn là ảo mộng.
Lý lịch là một bức ngăn ác độc đè chết mọi tài năng và nâng cao ngu dốt.
Tôi co mình lại, rút vào vỏ ốc, những tưởng yên thân. Nào ngờ trong lúc cô đơn chán nản ấy, tôi gặp nàng. Nàng kéo tôi ra khỏi vỏ ốc và vào một ngày cũng nhiều mưa rì rào như hôm nay, nàng biến tôi thành đàn ông và tôi chết trong cái nóng bỏng của thể xác nàng.
Mối tình đó chưa thể nói là toàn vẹn, dù rằng với khoảng thời gian yêu lúc nào nàng cũng ở bên tôi, trọn vẹn hoàn toàn. Nàng là người đàn bà, mà nếu như ai cũng coi người đàn bà mình yêu là đẹp, thì tôi cũng coi nàng như thế: tình nhân luôn đẹp trong mắt của tình nhân, nếu không Thị Nở đã chẳng đắm đuối nhìn ngắm Chi Phèo. Đôi mắt hồ thu của nàng khiến tôi chết chìm trong đó. Duy có suy nghĩ thành lời của nàng đôi khi khiến tôi phát hoảng, nàng có lối suy diễn thật nóng hổi, lắm lúc tôi muốn cháy theo lời nàng nói:
_ Tuổi của anh còn là tuổi chưa biết nhìn đời, anh chỉ cố nhìn đời cho có vẻ ta đây đã lớn, thực chất ra anh giống hệt một thằng ngốc mà không hề biết mình ngốc, cố tạo một vỏ bọc che đi những cái còn quá ngỡ ngàng. Tuổi giao thời không chỉ riêng anh, có đến ngàn vạn tên như thế, cứ tưởng ta đây là cái rốn của vũ trụ, cái nôi tư duy của nhân loại, mà... Thật thảm thương! Anh biết gì ngoài những cái người ta đã dạy cho anh? Anh làm gì ngoài những cái người ta người ta bảo anh làm? Chú Ếch của tôi ơi! Trời không là miệng giếng và cuộc đời không chỉ những màu xanh. Những gì anh đã, đang và sẽ thấy, anh cần vận dụng trí thông minh của mình để nhìn cho kỹ, nếu không anh sẽ chết. Cũng như khuôn mặt em đây, anh có đồng ý rằng khi trang điểm em đẹp hơn không? (Tôi gật đầu) _ À! Thế đấy anh. Cuộc đời là một con điếm già biết cách điểm trang, và nó đủ mánh khóe để lừa lọc mọi hạng người.
_ Em quá bi quan nên nhìn vào đâu em cũng thấy xấu xa bẩn thỉu.
Nàng đã cười: Vâng. Còn anh thì lại quá lạc quan đến nỗi hóa thành một thằng khờ. Đừng tin gì hết nếu anh muốn mình tồn tại, bằng không anh sẽ bị chết chìm dưới đáy lòng tin.
_ Em nói chuyện như một kẻ điên rồ.
_ Ừ! Nhưng là một người điên biết rõ mình điên.
Em quá tự phụ _ Nàng lại cười phá lên: Vâng! Chính vì thế nên em mới tự phụ đến cả em, phụ hết tất cả _ bản thân... cuộc đời... _ Em cần quái gì khi mà cho đời em đây được cái gì ngoài những đám mây màu xám?
_ Lúc nào em cũng đùa được cả.
_ Con người ta khi không còn biết làm gì để thoát khỏi cảnh cô đơn luôn thích đùa, anh ạ. Anh yêu! người cười đùa nhiều nhất chính là con người đang gánh chịu nỗi buồn nhiều nhất. Vì chính họ, họ cũng không biết họ là gì và họ đã làm gì cho cuộc đời này.
Ba mươi hai năm, câu hỏi đó vẫn tồn tại, và tôi vẫn đi tìm câu trả lời quái ác ấy.
Ai đó nói: Tôi không phải là ma quỷ, cũng không là thần thánh, tôi chỉ là người trong thế giới người. Điều này là tất nhiên, vì chỉ có người mới nói lên câu nói đó.
Tuy nhiên, người có nhiều loại người, biết được ta thuộc loại người nào mới khó. Và có phải chính ta là người hay chỉ là cái bóng của loài người? Hoặc giả ta đúng thật chưa giữa hai từ: Người _ Ngợm?
_ Cậu bé! Cậu là người và tôi cũng là người, nhưng mỗi một con người lại có riêng một khối óc, một suy nghĩ khác nhau. Lý tưởng có khi giống nhau, nhưng nhất định mỗi người phải có một tầm suy nghĩ khác xa nhau, không thể nào giống được. Ai biết anh nghĩ gì cho tương lai và em nghĩ gì về điều tương tự đó? Suy nghĩ là của riêng và ai cũng có, dựa vào nó để mà sống, để tồnm tại. Với cuộc đời này, với chủ nghĩa này càng phải vận động trí óc nhiều hơn nữa, coi chừng bị chụp mũ. Anh yêu! Khôn cũng chết mà dại cũng chết, biết là sống. Quan trọng nhất ta phải hiểu thế nào là biết? Bây giờ anh chưa tin và em cũng cầu anh đừng tin, chỉ cần anh nhìn cho ra sự thật. Nhưng em biết, với những hạng người như chúng ta, nhất là anh sẽ rất khó sống với chế độ này.
Tôi đã mĩm cười chế nhạo. Nàng như điên lên:
_ Anh ngu, ngu lắm. Em dẫn chứng cho anh một điều nhỏ thôI: Tại sao lại có cái trò xét lý lịch? Tại sao? Có phải họ nói ai làm nấy chịu thì tại sao anh lại khát nước thay cho ba anh?
Tôi vẫn cười (sau này nghĩ lại tôi thấy mình ngu thật):
_ Em cực đoan phải chăng vì chính em là người Công-Giáo?
Nàng quật lại tôi:
_ Không phải cực đoan, sự thật nó như thế đó. Anh sẽ chẳng làm gì được đâu. Chế độ này sẽ chà anh xuống vũng bùn, sẽ đạp lên những đứa con của ngụy-quân ngụy-quyền, và sẽ đá chúng lăn lông lốc cho anh coi.
_ Làm thế nào em tin tưởng tuyệt đối vậy?
_ Đó là quy luật. Ta nuôi chó, nuôi trâu bò, ta cho nó ăn nhưng ta buộc nó phải tuân theo ta, không thì ta đánh, ta giết. Trâu chó ta còn ăn thịt được, chứ còn ta... Chỉ đáng làm phân bón cho củ khoai lang thôi anh ạ.
Tôi nhìn vào mắt nàng, long lanh như hồ thu và dường như nó cũng có phần nào đó là suối nước nóng. Không bao giờ tôi có ý tranh cãi với nàng về bất cứ việc gì, vô ích, chẳng qua lúc giận nàng lại đẹp hơn lên, nên tôi thích trêu cho nàng giận dữ. Lúc này, tôi làm hòa bằng nụ cười nhẹ:
_ Anh không biết. Anh không hiểu. Anh ngu. Sao em lại yêu một thằng ngu như anh?
Nàng cắn môi, nhíu mày nhìn tôi như thể nhìn một con quái vật, rồi cuối cùng cười phá lên, giọng cười pha một chút gì đó của đau đớn, của nỗi buồn:
_ Em không biết. Em không hiểu. Và có lẽ em cũng ngu như anh.
Nói xong nàng cắn vào ngực tôi đau điếng.
_ Ái da! Đau anh...
Vừa xoa xoa vết cắn, nàng vừa hôn lên má tôi: Cho anh nhớ rằng em là một con cọp cái. Tôi cười: Em là sư tử Hà-Đông. Nàng giẫy ra:
_ Không. Không đời nào em ghen.
_ Thật chứ?
_ Thật.
_ Em chỉ tức thôi phải không?
Nàng lại cắn tôi, đau hơn lần trước. Tôi không kêu, cũng không đẩy, cố chịu đau để cảm giác tê dại lan truyền khắp lồng ngực. nàng là cọp cái thì tôi há chẳng thể là con cọp đực hay sao?
Hai Kỷ niệm; quá khứ; nỗi nhớ về nàng lúc nào cũng ở trong tôi, nó hóa thành nỗi buồn riêng, vô giá.
Trong suốt chặng đời sau, tôi quen nhiều người con gái khác, nhưng không bao giờ nhớ về họ, những trái cây xanh lè hay thối nuỗn. Chỉ có nàng, trái chín ngọt ngào mà hương vị lúc nào cũng phảng phất trong tôi. Đó là tình yêu đầu đời của tôi, một thằng con trai đang tuổi lớn, chơi vơi giữa hai chế độ. Trong đời, tôi yêu nhiều lần, không thể đếm từng đốt ngón tay để tính toán cái sự yêu của tôi, nhưng chỉ có hai người đàn bà để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong trái tim tôi: nàng và vợ tôi bây giờ. Một bên là tình yêu với nỗi nhớ không quên, một bên là tình yêu cùng thực tế cuộc sống trần trụi. Một bên là nỗi buồn ray rứt và một bên là hạnh phúc thường tình. Một bên là chiêm bao còn một bên là thực tại, hai bên hòa lẫn trong tôi không bao giờ tôi muốn vượt thoát, bởi hai bên đó tôi đều yêu da diết. Một tình yêu đầu tiên và một tình yêu cuối cùng, cả hai đều tuyệt vời vì cả hai đều yêu tôi chân thật, yêu trọn vẹn cả tâm hồn.
Nàng nói đúng. Mỗi người có một suy nghĩ riêng tư. Khi tôi đang yêu nàng và cả sau khi xa nàng, tôi cũng không thể hiểu nổi ý nghĩ của nàng.
_ Sao em không thích làm vợ anh?
_ Em yêu anh, không có anh hẳn là em sẽ buồn. Nhưng em không thích làm vợ anh, không có gì đáng sợ hơn phải làm một người vợ, vì em đã trải qua, và nếu phải làm thêm lần vợ nữa chắc em sẽ chết. Cho nên, dù có buồn cũng còn hơn là phải chết. Em còn yêu đời lắm, chưa muốn thân xác mình bị giun dế gặm mòn. và em chưa muốn chết để còn được sống yêu anh.
Đàn bà kỳ lạ, và cả cái thế giới đàn bà cũng thật lạ kỳ. Với vợ tôi bây giờ lại có suy nghĩ khác:
_ Em yêu anh. Có người con gái nào khi yêu lại không ao ước được làm vợ người mình yêu? Không có anh chắc em chết mất. Không bao giờ em tưởng được em sẽ sống ra sao khi anh hết yêu em.
và tôi, tôi tin cả hai cho dù có bị chết chìm dưới đáy lòng tin. Tình yêu của tôi, cuộc sống của tôi, hạnh phúc của tôi là cả hai tình yêu đó.
Tôi còn nhớ, hai tháng sau khi yêu, tôi được lệnh gọi đi thanh niên xung phong. Buổi tối ngày nhận giấy gọi, tôi đến với nàng. Nàng không hỏi lý do tôi xung phong đi mà chỉ nhìn tôi cười cười, tôi nổi cáu:
_ Em không buồn sao?
Câu trả lời của nàng khiến tôi hụt hẫng:
_ Buồn chứ. Nhưng mà buồn cười...
_ Tại sao?
_ Em dư biết vì sao anh xung phong . Tự hào thay ta là thanh niên xung phong. Nhưng có thật là anh xung phong không? Hay anh không có chút gì quyền lựa chọn?
Tôi nhũn người ngã dựa vào lưng ghế nệm, nhún vai:
_ Em hoàn toàn đúng. Tập trung, trao đơn, điền vào, ký tên. Nhưng anh biết làm sao? Trốn à? Hay vất toẹt đơn tình nguyện vào mặt họ? Thật khốn nạn, khốn nạn hết sức. Hay em muốn cho anh đi vào trại cải tạo vì chống đối? Sao em cười hoài thế?
_ Em cười không phải cho riêng anh, mà còn cho cả bản thân em.
Tôi ngạc nhiên:
_ Em nói gì anh không hiểu?
Nàng nhún vai, mồi thuốc (tôi quên không nói nàng cũng biết hút thuốc lá), rít một hơi dài rồi thả khối vu vơ, nàng nhếch mép cười châm biếm:
_ Em cũng được gọi đi thanh niên xung phong đấy.
_ Sao?
Tôi chồm dậy ôm vai nàng quay mặt lại tôi:
_ Rồi... em cũng đi?
Nàng gắn điếu thuốc lên mô tôi:
_ Trái lại, em đã vất toẹt tờ đơn lên bàn chứ không phải vào mặt họ như anh nói.
_ Họ không làm gì em sao?
_ Làm gì? Em bào họ: Cái thứ nhất là tôi không còn độc thân, có nhà cửa, tôi bán nhà để đi thanh niên xung phong sao? Cái thứ hai tôi có còn là thanh nữ nữa đâu mà gọi tôi? Cái thứ ba là mấy ông gọi phụ nữ xung phong đi, tôi đi liền.
Rồi sao nữa? _ Còn sao nữa, họ bảo em là phản động, chống đối đường lối nhà nước, là... Ôi thì đủ thứ. _ Rồi em nói sao? _ Em chỉ bảo họ đừng có chụp mũ em, thế rồi họ bảo em về sẽ nói chuyện sau.
_ Rồi em về?
_ Trời đất! Chứ ai đang ngồi đây với anh? Ma chắc?
Tôi cũng phải phì cười vì sự ngớ ngẩn ấy của mình.
Nàng gỡ điếu thuốc ở tay tôi, hút một hơi dài rồi chun miệng thả những vòng khói tròn lồng nhau vào không gian mờ tối. Tôi chồm đứng dậy với công tắc điện, nàng ngăn lại:
_ Đừng anh. Em thích ngồi trong bóng tối hơn.
_ Một mình?
_ Khi không có anh em hay ngồi một mình... Để suy nghĩ.
_ Còn có anh?
_ Để được ngồi yên trong tay anh, chỉ có em và anh. Em không thích bất cứ gì nhìn thấy chúng mình trong tay nhau. Và... trong bóng tối anh anh vẫn thấy em trẻ, đẹp như buổi đầu tiên anh tán em. Nhất là trong màn đêm tiếng tim anh đập nghe rất rõ ràng. Em thích nghe tiếng tim anh đập chứ không thích nhìn thấy trái tim anh đỏ máu.
Tôi ngồi lại bên nàng, xiết nhẹ đôi bờ vai mềm mại. Tôi đưa mũi ngửi hương tóc nàng, thơm nhẹ nhàng và ngây ngất:
_ Anh không nghĩ đôi mắt em là quang tuyến.
_ Nhưng nó là quang tuyến đó anh.
_ Đã là quang tuyến thì trong bóng đêm em vẫn thấy được chứ?
Nàng gật đầu:
_ Nhưng nó màu xanh.
Tôi chỉ còn biết tìm môi nàng gắn chặt để cho sự suy nghĩ thành lời của nàng không còn đốt cháy tôi theo. Hai đứa tôi ngồi thật lâu với nhau, im lặng, tiếng con thạch-sùng chắc lưỡi càng làm tăng thêm vẻ tịch mịch của khung đêm.
Nàng đột ngột phá vỡ sự im lặng đó bằng một tiếng thở dài, tôi băn khoăn:
_ Sao vậy em?
Nàng đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, đặt vào mắt tôi một nụ hôn rồi hỏi:
_ Bao giờ anh đi?
Tôi ngập ngừng:
_ Có lẽ vài hôm nữa.
Đêm hôm đó nàng không bắt tôi dùng ca-pốt, và tôi cũng không thấy nàng uống viên thuốc nhỏ như lệ thường mỗi lúc gần nhau. Nhiều lần tôi muốn hỏi, nhưng nàng quá thông minh không cho tôi thốt thành lời;
_ Đừng hỏi anh. Yêu em đi. Bắt đầu từ bây giờ, những thứ đó đối với chúng mình không còn cần thiết nữa. Anh yêu em, em yêu anh như thời nguyên thủy, ta đừng để cho khoa học chen vào ti nhf yêu của hai đứa nữa. Anh thích không?
Trả lời nàng sao đây?
Yêu là một chất liệu ngọt ngào hay cay đắng? Suy nghĩ của tôi suốt quãng đời qua luôn có nàng làm bạn đồng hành. Không phải tôi cố bám vào hình ảnh nàng để tạo cho nỗi buồn của mình thêm đẹp, chỉ tại nàng với tư tưởng quá nóng bỏng như thể lúc nào cũng sẵn sàng thiêu cháy tâm hồn tôi; chỉ tại nàng dám nói thẳng vào mặt cuộc đời, những cái mà những thằng đàn ông như tôi không dám nói; chỉ tại nàng với tình yêu vừa lãng mạn, vừa thực tế khiến tôi không thể nào quên nàng được.
Có lần khi đang ân ái, nàng bỗng chợt hỏi tôi:
_ Con người có thật là loài động vật thượng đẳng hay không hở anh?
Câu hỏi đó làm cho sự đam mê của tôi vụt tắt đi, và mọi hoạt động thân thể của tôi dừng lại, tôi trườn xuống khỏi người nàng, với tư thế nằm nghiêng tôi nhìn thật sâu vào mắt nàng:
_ Em nghĩ sao khi đặt ra câu hỏi ấy?
_ Em hỏi anh kia mà?
_ Đúng. Loài người là một sinh vật cao đẳng nhờ vào trí khôn...
Nàng cười, ngắt lời tôi:
_ Và nhờ vào cái đứng thẳng trên hai chân nữa chứ gì? Anh trả lời như trả lời cho một câu hỏi thường thức.
Tôi nằm ngửa ra giường vẻ bất mãn:
_ Lúc nào em cũng coi anh như một thằng con nít. Lúc nào em cũng có thể cười cợt những suy nghĩ của anh.
Nàng xoay ngang ôm choàng lấy ngực tôi:
_ Anh đừng giận, vì thực chất anh đã suy nghĩ được gì nhiều đâu hả anh? Anh hay lập lại những suy nghĩ của người khác dạy cho mình hơn là độc lập suy nghĩ. Đúng hay sai mà anh giận em?
Đúng. Ba mươi hai năm trước, tôi chưa từng có suy nghĩ nào ra hồn của riêng tôi cả, hay nói đúng hơn tôi chưa từng có một suy nghĩ nào trọn vẹn của mình, còn nàng thì dù sao cuộc đời cũng đã dạy cho nàng nhiều bài học đáng giá.
Nếu như bây giờ tôi sẽ trả lời nàng khác hơn, xong lúc đó...
_ Theo em thì thế nào?
_ Con người là một loài động vật tồi tệ nhất trong các loài động vật cũng chỉ vì nó có trí khôn.
Thật đúng là một tư tưởng táo bạo, được hình thành trong đầu óc của một người đàn bà táo bạo.
_ Tại sao?
_ Sau này anh sẽ hiểu. Cuộc sống mà trong đó anh phải vật lộn để tự còn sẽ dạy cho anh hiểu nhiều hơn nữa.
Thế ra, cuộc sống mới chính thật là nhà trường cho chúng ta học hỏi. Mà đúng quá đi chứ. Đó là chân lý.
_ Em thương yêu! Nếu thế thì tại sao em sống, khi mà cái loại động vật có em trong đó, lại là loài động vật tệ hại nhất?
_ Đó là quy luật, và em phải sống theo quy luật. Vòng quay của quy luật buộc mình phải thế. Bộ anh tưởng chết dễ lắm sao? Nếu thế thì thế giới này đã hóa thiên đường, vì tất cả những người nghèo đói, chán chường đều muốn chết cả. Sợi dây, ống thuốc, con sông và thậm chí cả hoa nữa, cũng đều là vật dùng tự tử được. Nhưng làm gì cơ chứ? Luật của sự sống không cho phép ta tự hủy mình, và bản thân ta khi cố trốn khỏi cuộc đời này sẽ trở thành hèn hạ. Ai người ta nhớ mãi một con người tự hủy mình và ai trọng vọng một cái chết điên rồ như thế?
Nàng lúc nào cũng đúng và tôi thường tự hỏi: Tại sao trong cái đầu nhỏ nhắn ấy của nàng, lại chưa đựng trí thông minh sức bén đến vậy, mỗi một lời nàng nói y như một mũi kim đâm vào chộc sống. Tôi sợ cho nàng vì nàng quá ư thông minh, nàng như đoán trước được về những gì sẽ tới, và nàng kiêu hãnh chờ sự việc xảy ra. nàng làm chủ lấy đời mình một cách tự tin, không bám víu đến nỗi nhiều lúc tôi cũng thoáng nghĩ, chẳng hiểu do đâu nàng có được nghị lực sung mãn đến vậy?
Tình yêu giữa tôi và nàng, phải nói là buồn nhiều nơn vui, buồn không vì lẽ giận hờn ghen tuông cãi cọ, nàng không có hay đúng ra nàng thoát được những tình cảm thường tình như vậy. Buồn, vì lẽ hai đứa tôi đều quá yêu nhau, sợ mất nhau nhưng lại không muốn kết vào nhau mãi mãi, có lẽ nguyên nhân ấy do ở nơi nàng. Nàng là niềm vui của nỗi buồn tôi, nghĩ đến nàng lúc nào tôi cũng có cảm giác nhẹ nhỏm dù buồn vây phủ. Ai muốn hiểu sao thì hiểu, theo tôi trong nỗi buồn vẫn có cái vui riêng.
_ Em dựa vào quy luật để bào chữa cho sự tồn tại của mình giữa cuộc đời này, em đưa quy luật vào đời em, rồi em bám lấy nó để sống có phải không?
_ Anh lầm. Quy luật không chỉ riêng em mà chung cho cả loài người. Tất cả các loài khác trên thế gian này đều có quy luật cả. Mưa có quy luật của nó mà anh từng học, cỏ cây và muông thú cũng có quy luật riêng của mỗi loài. Người có quy luật đời người: sinh ra, lớn lên rồi chết. Ai tránh khỏi luật của vòng quay đó? Cái khác nhau giữa mỗi người là tự họ phải làm gì, trong lúc bánh xe đời họ vẫn cứ lăn đều trong suốt thời gian tồn sinh ấy.
Đột nhiên nàng ngồi dậy nhìn tôi đăm đăm, tôi chịu đựng cái nhìn ấy bằng cảm giác nóng bỏng ruột gan, sau cùng nàng gằn giọng, nói chậm rãi và đanh chắc:
_ Điều khốn nạn nhất mà chúng ta phải chấp nhận không thể chối bỏ được, là con người ta chỉ biết đuổi theo những nhu cầu thấp hèn, luôn đòi thỏa mãn những ích kỷ nhỏ nhoi, luôn muốn đạt được những tự ái tầm thường, chứ không cần biết để đạt được những cái đó, lắm người đã phải bán linh hồn cho quỷ dữ, và khi toại nguyện rồi họ lại muốn điên lên vì thất vọng.
Tôi kéo nàng nằm xuống:
_ Em tự đầu độc đầu óc mình bằng những suy nghĩ không đâu, chẳng có ích lợi gì cả em ạ.
_ Khồn khổ cho em là mình không thể dứt bỏ được luồng suy nghĩ ấy.
_ Em làm buồn cho cả hai đứa.
Nàng hôn tôi thật nhanh lên môi:
_ Em không muốn thế đâu anh, nhưng...vì sao ấy, em cũng không hiểu được? Em yêu anh và cũng bởi yêu anh nên em muốn nhìn rõ hơn cuộc đời mình đang sống. Chừng nào còn được anh yêu là chừng đó em còn được sung sướng, và em toại nguyện mỗi lúc ở bên anh, thế là đủ cho em lắm rồi. Em sợ sự cô đơn nhưng em lại thích sống với cô đơn, vì ở đó chỉ có riêng em, em được từ do suy nghĩ. Em muốn độc lập, không lệ thuộc vào một phương diện nào khác, kể cả anh nữa... em cũng không muốn hoàn toàn dành mọi sự suy nghĩ cho anh. Em cần anh yêu em và em cũng cần anh hiểu em, đừng bó buộc nhau quá nhiều điều không cần phải có, hãy để cho em có khoảng sống của riêng em anhn nhé. Anh hứa với em đi...
Tôi đã hứa cho dù không thể hiểu nàng, sức sống nội tâm của nàng đã phần nào đó tác động trong tôi một nỗi ray rứt băn khoăn, nàng là người đàn bà mà khi gằp gỡ rồi, người đàn ông không thể nào quên. Không hiểu những người đàn ông đã từng...
_ Có bao giờ em bộc lộ những suy nghĩ của mình cho những người trước anh không?
_ Có một người, đó là chồng em. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi ấy đã cô đặc tâm hồn em lại, và em sống cho tư duy em nhiều hơn cho thực tại. Còn ngoài ra những thằng đàn ông khác trước anh, không một tên nào làm chủ được em bởi em không thể nào yêu họ được, với em họ chỉ là một lũ đực bu quanh con cái là em, thế thôi không hơn kém.
_ Còn anh?
Tôi hỏi đố nàng và nàng trả lời thật tuyêt vời:
_Em yêu anh như em yêu chồng em. Cả hai tình yêu đó đều mang bản chất người. Ở cả hai tình yêu em mới nhận thức rõ cai chất người của em, và em tâm sự với con người.
Tôi ôm xiết nàng vào lòng:
_ Cám ơn em, người yêu của anh.
Nàng cũng ôm cứng lấy người tôi:
_ Cảm ơn anh, người của em yêu.
Nàng quả là lạ lùng cho cả đến cách sử dụng ngôn từ. Tôi đi vào nàng thật nhẹ nhàng và thật sâu, thật lâu.
Ba Không ai có thể giang tay ngửa mặt nhìn đời mà thốt lên rằng:
_ Tôi rất tự hào vì tôi đã sống như một con người.
Nhân vô thập toàn, thiên tài cũng có cái ích kỷ của thiên tài. thế nào là sống cho ra một con người? Có phải chăng ta làm đầy đủ mọi trách nhiệm của cuộc đời giao phó cho ta, là có thể tự hào rằng ta đã là một con người thực sự. Đừng nên thế, tự hào như vậy hóa ra ta tự dối chính bản thân mình.
Khi bản chất của con người có quá nhiều thói xấu, không một ai thoát trọn vẹn những thói xấu đó, mà sự ích kỷ dứt khoát ai ai cũng có, đừng biện hộ vô ích khi tiếng gọi của sự tư hữu luôn luôn đứng ở hàng đầu. Cái tôi là cái con người ích kỷ nhất: của tôi... của tôi... tôi làm cái này... tôi làm cái nọ...v..v... cho dù việc đó có ích lợi to lớn đi chăng nữa cũng không thoát được cái tôi.
Loài người không thể đặt ra cuộc sống, thì hãy nên để cho cuộc sống kéo mình đi, chớ có cưỡng lại vì không bao giờ làm nổi. Ta không giao phó ta cho cuộc sống, bởi chính cuộc sống tạo rat a, nên nó có quyền buộc ta lệ thuộc. Ta sống cho ta, cho tất cả quanh ta và thế là đủ, đừng đòi hỏi và cũng đừng tự mãn.
Chưa chắc và không bao giờ có người hoàn toàn là một con người cao đẳng, hãy sống bình thường đi nếu như cuộc đời cho ta sống, và mãn nguyện với cái danh hiệu ta tự đặt cho ta: Người! Bình thường như tất cả mọi bình thường khác, một cách chừng mực trong khuôn khổ của động vật người.
Có nghĩa là ta hãy sống thật với bản thân ta bằng tất cả những thói hư tật xấu, bằng tất cả những gì gọi là tốt đẹp (nếu có).
Đừng trèo cao quá lên bục danh dự, vì thực chất ra trên cao đó chỉ toàn dối trá điêu ngoa.
Tôi không phải cố ý bao gồm tất cả, nhưng các danh nhân hay các bậc thiên tài cũng không thoát khỏi quy luật của cuộc sống, họ cũng là người và cũng đều được tạo nên hình hài theo quy luật di truyền của động vật có vú, cho nên họ vẫn phải bị lệ thuộc ít nhiều vào luật của vòng quay, từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Bây giờ đây, quá nửa đời, ngồi suy nghĩ lại những thăng trầm của cuộc đời, tôi không thể chối bỏ rằng nàng có lý. Chiến tranh cũng có quy luật của chiến tranh, giữa kẻ thua người thắng không thể nào có sự cân bằng, và con cháu họ cũng bị lệ thuộc theo.
Chế độ này là chế độ xem nặng phần lý lịch, nhiều khi đến lố bịch nữa là đằng khác. Càng sống trong chăn càng biết chăn có rận, đồng ý không ngón tay nào giống ngón tay nào, nhưng những giọt nước cứ vẫn là những giọt nước, khác chăng cái trong veo của nước mưa và cái đỏ ngầu của nước bùn, cái dịu ngọt của sông và cái mặn chát của biển.
Một con sâu làm rầu nồi canh nhưng rau nào sâu nấy.
Và vì thế tôi đã là con ngụy quyền thì tôi vẫn cứ là con ngụy quyền, còn con tôi trở thành cháu của ngụy quyền, hạn chế tất cả những quyền lời đáng ra chúng tôi được hưởng từ quyền con người. về lý thuyết tôi là một con người nhưng thực chất ra tôi chỉ là cái bóng của một con người, tôi không có quyền làm người theo đúng nghĩ của nó. Tôi vẫn là tôi suốt mấy chục năm sau câu hỏi ấy của nàng, không nhích được tí gì về phía trước.
_ Anh yêu! Rồi anh sẽ thấy đời nó đá anh lăn long lóc không tài nào gượng nổi đâu, chủ nghĩa này dù có bao dung chẳng qua họ không nỡ giết anh, nhưng sự cao thượng nào cũng có phần đòi hỏi riêng của nó cả anh ạ.
Đúng. Tôi lao động và không đòi hỏi gì hơn nữa. Rồi tôi sẽ ra sao khi suốt những năm dài vẫn cứ nằm ỳ ở chức năng lao động tay chân? Tri thức bị thui chột đi và choáng mắt lên khi vớ phải một tác phẩm hay, tìm vui bằng chầu xi-nê và giải sầu qua men rượu đắng. Tôi đã lăn long lóc và chắc hẳn sẽ còn lăn long lóc nếu chế độ này không kịp sửa đổi tư duy, ái ngại thay sự hoài nghi đã trở nên một ấn tượng khó xóa nhòa trong tâm trí tôi, chủ nghĩa đổi mới thật hay chỉ là thay áo tạm thời cho qua mùa châm biếm? Sống với nó, với chủ nghĩa này suốt mấy chục năm qua, có cía đáng yêu và cũng có cái đáng ghét. Sự quan lieu hầu như trở thành máu trong người những vị thủ trưởng và tính trù dập trở thành một thói quen khó bỏ nơi những người lãnh đạo nói trên.
Tôi còn nhớ, một tháng sau khi tôi lên đường đi thanh niên xung phong, nàng có lên tìm thăm tôi trong vùng kinh tế mới, nhận xét của nàng thật tinh tế.
_ Anh khỏe, nhưng ốm hơn trước nhiều, đen nữa. Tốt nhất là anh vẫn vui sống và dường như mãn nguyện lắm hay sao ấy.
Tôi cười:
_ Trong cái khổ nó có cái vui chung em ạ.
Nàng nhún vai:
_ Em không hiểu anh vui ở chỗ nào, khi tri thức anh đang ngày bị bào mòn đi một cách nguy hiểm. Một niềm vui thường tình sau một ngày lao động mệt nhoài nên có, chứ còn vui vì cuộc sống mình đang ở chiều hướng này thì... Chỗ của anhđứng có phải ở đây không? Hừm... Muối của đất?... Hay anh tính làm một Paven được rèn trong lò lửa nóng đấy?
Tôi lại cười, nàng cáu:
_ Dạo trước anh hay bảo em sao cứ cười hững suy nghĩ của anh, còn bây giờ thì ngược lại, anh hay cười những suy nghĩ của em. Sao vậy?
_ Anh cười vì dù sao em cũng mau tìm đọc những tác phẩm Cộng-Sản đó chứ.
Nàng nghiêm trang nhìn tôi:
_ Không phải em thích đọc, mà em phải tìm đọc để so sánh giữa thực tế với tiểu thuyết, giữa văn học với đời thường...
_ Em thấy sao?
_ Giả dối tuốt tuột. Nhà văn bị gò viết theo ý tưởng của một nền cai trị độc tài. Anh không thấy bất cứ một tác phẩm nào chung chung cũng chỉ đề cao khuynh hướng đảng trị thôi sao? Phải có nước mắt mới đánh mạnh vào nhân tâm, và thế là ôi bao nhiêu nước mắt của các nhân vật thi đua nhau mà đổ xuống những trang giấy tội tình.
Trời ơi! Sao mà tôi yêu nàng quá thể.
_ Em cứng rắn và cực đoan nên cứ khoác cho các tác giả phải viết theo lệnh Đảng mà thôi.
_ Em nghĩ theo cách của em. Họ phải có một sự gò ép ngòi bút theo một sự góp ý nào đó của cấp trên, và người đọc sách khó nhận ra bản chất câu chuyện, giữa hư hư thực thực đố ai nhìn cho ra sự thật. Tay anh viết nhưng cái đầu không còn là chính của anh nữa.
_ Xin em. Tai vách mạch rừng.
Nàng lại nhún vai:
_ Dù có che dấu hay đến bậc nào, sự thật vẫn là sự thật, Vậy tại sao ta không lột truồng nó ra để coi thử bên trong nó là gì, việc quái nào phải sợ cơ chứ?
_ Em lúc nào cũng ăn nói bạo mồm bạo miệng được.
Nàng ngang ngược:
_ Em vậy đấy, anh đã chán em rồi sao?
Tôi trợn mắt nhìn nàng:
_ Ơ! Anh tát cho bây giờ. Em nghĩ gì mà nói vậy?
Nàng chu môi _ Chứ sao em nói gì anh cũng bác hết. Tôi phản đối _ Không phải bác mà là khuyên...
_ Em không thích anh khuyên thế.
_ Thì thôi vậy.
Nàng bỗng hỏi một câu thật thực tế, đến nỗi tôi cũng không thể trả lời nàng ngay:
_ Đêm nay em sẽ phải ngủ ở đâu?
_ Ờ... ờ... Em ngủ ở...
_ Dứt khoát em phải ngủ với anh, em lên đây là vì thế.
Em nhớ anh, anh ác lắm, cả tháng nay đêm nào em cũng ao ước được nằm trong tay anh _ Giọng nàng nhỏ hẳn lại _ Em tìm anh chỉ để được thỏa lòng ao ước, chỉ để được anh ôm cho em ngủ. Nhé anh? Đừng buộc em phải nằm cách xa anh...
Tôi chỉ còn biết trả lời nàng:
_ Để anh coi... Bọn con trai tụi anh ngủ một sạp dài như thế kia thì sao mà...
_ Nhưng phải riêng mùng chứ?
_ Ừ.
_ Thế là tốt. Em ngủ với anh.
Trời ạ! Nàng cứ coi mọi chuyện đều dễ dàng như ở nhà nàng vậy. Này! Cái quy luật cuộc sống quái ác kia, không lẽ trong vòng quay phải có cả tình cảnh này?
_ Thôi được, để anh lo. Bây giờ em đi ra suối với anh, cần tắm rửa cho sạch, cả ngời em đỏ bụi lên thế kia...
Nàng theo tôi xuống suối _ Suối có chỗ nào sâu không anh? _ Có đấy, gần ngay chỗ tảng đá em đang ngồi, về tay trái khoảng ba bước có chỗ sâu đến cổ... Ấy! Coi chừng té...
Té ư? Em khó té lắm. Nếu té, em đã bị từ lâu, từ năm bảy hai kia.
_ Em như một nhà triết học vậy.
Nàng cười lên khanh khách:
_ Triết từ cuộc sống đi ra, và ai cũng là nhà triết học được hết chứ có phải riêng em đâu?
Tôi cũng bắt đầu cởi quần áo đang mặc lao động, còn mỗi chiếc quần đùi, lội nhẹ nhàng đến chỗ nàng ngồi lúc nãy. Nàng như khó chịu khi phải tắm với bộ quần áo đi đường, nhăn nhó:
_ Ước gì em được là anh để có thể tồng ngồng ra mà tắm.
Tôi đùa:
_ Nếu vậy anh chẳng còn có thể yêu em nữa.
Nàng nghếch mặt, đôi mắt ngạc nhiên:
_ Sao vậy? Bộ anh chưa bao giờ thấy em trần truồng sao?
_ Không phải vậy... Nếu em cứ là em anh sẽ yêu em gấp trăm ngàn lần hơn, làm sao có thể hết yêu một thân thể đẹp như em cơ chứ.
_ Vậy thì sao...?
Nếu em là anh... _ Tôi ngừng nói, nhìn nàng đang chờ đợi mà không nén nổi một nụ cười tinh quái _ ... Nếu em là anh thì như thế nào nhỉ? Anh không thể yêu một người cùng giới tính, anh không bị bệnh đồng tính luyến...
_ Quỷ! Anh là quỷ. Ra cài thế giới anh đang sống cũng đã giúp cho trí não anh phát triển lên thêm một chút rồi đó.
_ Và dường như xa anh em cũng bớt khôn đi một chút rồi.
Nàng hất căm: Chứng minh?
_ Ở chỗ em đang đứng, nếu muốn, người ta có thể ở truồng mà tắm cũng chẳng ai thấy được nữa là...
_ Ừ nhỉ, thế mà em không nghĩ ra. À mà này... Anh mới nghĩ ra hay là...
Nàng tò mò. Tôi cười: Cũng chẳng phải anh nghĩ ra mà thực tế anh thấy vậy. Nàng la lớn: A cái anh này ghê gớm thật, lột xác nhanh nhỉ?
_ Anh thây cô nào tắm?
_ Mấy cô gái Thượng.
_ Trời đất! Bộ hết gái cho anh nhìn hay sao mà phải ngắm mấy bà đê hả anh?
Tôi giải thích:
_ Chẳmg phải thế đâu. Số là khi bọn anh mới vào đây khai hoang, bọn con trai tụi anh có một hôm vô tình xuống suối tắm, nhằm lúc các đồng bào dân tộc đi nương về, cũng chuẩn bị tắm. Bọn anh tưởng đám phụ nữ tắm sau, ai dè... mặc kệ cái lũ đàn ông hiện diện, họ vẫn cứ tắm đàng hoàng.
_ Và... tắm truồng? Rồi... làm sao họ mặc đồ sau khi tắm xong?
_ Thế mới tài. Họ tắm không ướt đồ mớ hay chứ.
Nàng tò mò: Anh nói lẹ đi. Tôi trêu: Để em bắt chước họ à?
_ Cũng được chứ sao.
_ Em phải mặc yêng.
_ Yêng là cái gì?
_ Là cái váy họ hay mặc đó. Họ kéo váy lên, kéo tới đâu lội nước tới đó, nước đến ngang bụng họ tháo váy ra quấn ngang đầu rồi vén áo lên, cứ thế cho đến khi nước ngang cổ thì họ đã hoàn toàn khỏa thân mà tắm thoải mái em ạ.
_ Tuyệt cú mèo. Thế nhưng... đồ đạc họ để đâu, chẳng lẽ họ cứ đội ở trên đầu?
Tôi cười, vỗ vỗ xuống chỗ đang ngồi:
_ Đây, thưa phu nhân, họ để lên tảng đá này. Thôi em cởi đồ ra mà tắm cho thoải mái, không cần có bộ y phục Ê-Đê em vẫn có thể lên bờ tự do, và dĩ nhiên chẳng có ai nhìn thấy đâu mà em sợ.
Nàng còn nghi ngại, tôi giảng giải cho nàng nghe:
_ Trùm áo vào, tới đâu tụt tới đó, và rồi thì...
Tôi đưa cao tấm khăn lông Mỹ to tướng lên cười:
_ Quấn vào, lên bờ, vô bụi, thay đồ đàng hoàng, về...
Nàng cũng cười:
_ Phát minh vĩ đại của ai đấy?
_ Của mấy cô người kinh mình chứ ai.
_ Hay đấy nhỉ?
Tôi khoát tay _ Hay gì. Chẳng qua ông tổ chúng ta là người vượn, và em biết vượn là loài cũng như khỉ vậy: hay bắt chước, thế thôi.
_ Thôi! Em tắm lẹ rồi còn về, kẻo bọn quỷ sứ đi làm về kéo nhau xuống đây cả bầy bây giờ.
Vừa từ bụi cây bước ra nàng vứa cười:
_ Dù sao cũng thấy mắc cỡ quá chừng, ngường ngượng sao sao ấy.
_ Riết rồi cũng quen em ạ. Cái gì cũng vậy, quen thành lệ, lệ thành thói tục. Có điều thói tục hay ta giữ, xấu ta chừa.
_ Khó mà thoát khi nó đã trở thành thói tục nghe chưa cậu bé.
_ Lại thế rồi.
Nàng hôn lên trán tôi _ Thỉnh thoảng em vẫn thích gọi anh như vậy đấy, để nhớ cái ngày mình mới quen nhau. rồi nàng hát:
_ Ngày chúng mình quen nhau, anh nhìn em như say đắm...
_ Và nói rằng vì sao... vì sao em té xuống bùn...
Cả hai chúng tôi cùng cười khi nhớ đến ngày đầu tiên ấy, cái buổi mưa cao nguyên vừa dứt, đường cái đỏ ngầu lên vì đất đỏ tràn theo nước mưa chảy cùng khắp, nàng trượt chân cách tôi vài bước... Kỷ niệm thật đẹp và có lẽ thật dơ nữa. Nàng là... Không. Không thể thể ví được vì nàng vẫn chỉ là nàng, người đàn bà té ngửa giữa vũng vũng nước mưa.
_ Vậy mà lúc nãy em bảo là em không bao giờ té?
_ Té đó là té đen, còn té bóng thì chưa.
Tôi dìu nàng đi lên con dốc cao _ Có chắc không? Chẳng phải em đã té vì anh rồi sao?
Nàng dựa đầu vào vai tôi:
_ Có lẽ anh nói đúng, em đx té vì anh theo cả hai nghĩa. Nếu hôm đó anh không huýt sáo bài hát em yêu thì chắc không bao giờ em té.
_ Và nếu không có em đi phía trước, anh đã không huýt sáo điệu nhạc ấy làm gì.
_ nịnh.
_ Lắm lúc nịnh cũng là một món quà tặng cho người nhưng để nâng cao vị trí của mình lên đó em.
Tôi được gọi lên ban chỉ huy ngay sáng hôm sau khi nàng vừa về. Tay đội trưởng nhìn tôi gườm gườm:
_ Ai cho phép anh chị ngủ chung mùng?
_ Tôi đã báo cáo đó là vợ tôi.
_ Hừm... Nhưng là vợ chưa cưới.
_ Bộ phải cưới mới được gọi là vợ hay sao chứ?
_ Anh đừng bướng. Đêm qua, chúng tôi không bắt vì dù sao vẫn còn nghĩ...
Tôi cắt ngang:
_ Chúng tôi làm gì mà bắt?
Tay đội trưởng quát lên:
_ Tội ngủ chung mùng, tội hủ hóa, tội quan hệ bất chính.
_ Với những bộ đồ dày cui hai lớp? Mà xin lỗi, ai nói với đồng chí là tôi ngủ chung mùng với... vợ tôi?
Nếu nàng nghe tôi gọi nàng là vợ chắc sẽ nhảy dựng lên. Tay đội trưởng nổi khùng:
_ Anh đừng chối, nếu không... chẳng lẽ hai người... Nhưng thôi, tôi chỉ cảnh cáo lần đầu cho anh biết, tái phạm nữa chúng tôi sẽ xử lý.
Đến lượt tôi nổi nóng:
_ Chúng tôi không ngủ, chúng tôi thức tâm sự, chúng tôi ngồi ở...
_ Ở trên giường và ở trong tay nhau?
_ Đúng. Trong tay nhau nhưng không ở trên giường.
Tay đội trưởng châm biếm _ Thế ở đâu? Ngoài gốc cây chắc?
Tôi cười khẩy _ Đúng vậy. Ngoài gốc cây, cái gốc cây đồng chí cũng hay ngồi tới gần sáng đó.
_ Anh câm đi, đồ ngoan cố.
Giọng anh ta rít lên:
_ Coi chừng, đứng có mà giở trò bang bổ cấp trên...
_ Đó là sự thật.
Anh ta quát: Sự thật? Sự thật? Nội cái chuyện anh báo cáo là vợ chưa cưới cũng là sự thật chắc? Chúng tôi dư biết cô ta là ai và cuộc sống trước kia của cô tar a sao nữa kìa.
_ Chỉ có đồ tồi mới đi bươi móc đời tư kẻ khác. Riêng tôi chỉ cần biết từ lúc chúng tôi yêu nhau thế là đủ rồi. Cô ấy không là đối tượng chính trị, không là tội phạm hình sự, thì tại sao có quyền kết án quá khứ của cô ấy?
_ Một con người có lối sống trưởng giả suy đồi, băng hoại đạo đức và... Đủ rồi. Tôi không muốn tranh luận với anh nữa. Anh nhớ kỹ lấy lời tôi: Tôi là chỉ huy ở đây, tôi nói là tôi làm, lần sau anh chớ có trách.
Hú vía! Tôi thở phào khi ra khỏi ban chỉ huy. Nếu đêm qua họ bắt được chúng tôi trần truồng như người nguyên thủy, trong chòi rẫy của đồng bào dân tộc thì sao nhỉ?
Tôi khoát tay, bỉu môi: Cũng chẳng sợ. Cùng lắm là phê bình kiểm điểm, cùng lắm là lấy nhau, hoặc cố cùng nữa trả tôi về địa phương là xong. Xin mời! Tôi chả ham gì cái của này. Lý lịch đã đen, thêm nét nữa cũng chẳng chết ai. Tôi không giết người, không làm chính trị. Tôi chỉ có mỗi cái tội yêu người tôi yêu, các người làm gì cứ làm đi, thằng này sợ quái gì?
Nhưng có một điều tôi không và sẽ không bao giờ ngờ tới, đó là lần cuối cùng tôi và nàng ở bên nhau, rồi chia tay mãi mãi. Nàng vượt biên mà không một lời từ giã, như thể nàng trả tôi về với gia đình, với xã hội, với cuộc sống của riêng tôi. Mấy chục năm rồi mà đêm cuối đó không thể phai nhòa trong tâm trí tôi. Tôi và nàng đã quần nhau trọn một đêm, mệt rã rời nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Tôi đã hỏi nàng:
_ Em không sợ có con sao?
Nàng ôm ghì lấy tôi, nuốt tôi vào tận cùng sâu thẳm con người nàng:
_ Có thì sao chứ? Con anh chứ con ai mà em sợ?
_ Nhưng sao em bảo là không bao giờ em lấy chồng lần nữa?
_ Ai bảo em sẽ lấy anh. Nếu có con Thì đó là do em muốn, để đánh dấu đời mình từng có một người đàn ông mình yêu tha thiết, để mỗi khi nhìn con em lại cảm thấy ấm êm hơn thì sao anh?
_ Em làm như chúng mình sắp chia tay nhau không bằng.
_ Biết đâu. Vì cũng có ngày anh nhận ra tình yêu chúng mình không bao giờ có điểm đích, bây giờ anh còn quá trẻ để...
Tôi nhấn thật mạnh khiến nàng cong người lên:
_ Em nói tầm bậy tầm bạ gì thế? Anh không bao giờ muốn xa em cả, em biết không?
Nàng hôn lên môi tôi _ Cám ơn anh. Và cám ơn tình yêu anh đã dành cho em _ Rồi nàng cười:
_ Anh có cảm nhận được có một cái gì khác lạ trong em không?
Tôi đã ngu ngốc cho đến mãi bây giờ, nàng không giải thích câu nói đó của mình, im lặng rồi xa tôi mãi mãi. Bây giờ nàng ở đâu trên trái đất này? Hay đã chôn thân dưới lòng biển sâu? Tôi không biết.
Nàng vẫn là một tình nhân tuyệt vời, một người vợ không bao giờ cưới, một kỷ niệm luôn ẩn kín trong tôi... mãi mãi... và mãi mãi.
Tôi vẫn thầm mong có ngày gặp lại nàng, nhưng như thế để làm gì? Có nên không? Nàng là muôn nghìn dấu chấm hỏi trong cuộc đời tôi.
Banmé _ Buồn vu vơ _ Tháng Mười _ 2008 [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49687/A33C750A747A410EA1FE95DE66919D14.jpg[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49687/09338F31D8504A0588B417F81D86127A.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2008 20:38:16 bởi Minh Van >