Chương 42
Xong chưa em? Anh nằm trong bóng tối, không một mảnh vải che thân, khẽ nói.
Khiêu từ trong nhà vệ sinh đẩy cửa, ánh sáng lọt vào buồng ngủ. Theo luồng ánh sáng Khiêu đi đến bên giường.
Anh chuẩn bị xong chưa? Khiêu đến sát bên anh hỏi nhỏ, mạnh dạn và vui mừng nhìn tấm thân xa lạ.
Anh bật dậy, hai tay nâng Khiêu đang toàn thân run rẩy và đặt ngay ngắn lên giường rồi úp mặt lên mặt Khiêu trong ánh sáng mông lung. Anh bắt đầu hôn Khiêu, hôn mái tóc, hôn vành tai, hôn mắt, hôn hai má nóng ấm. Anh hôn cằm Khiêu, hôn vùng ngực, hôn bầu vú xinh xắn không to đầy nhưng rắn chắc. Anh còn hôn vào đâu? Hôn đường cong tuyệt mỹ bên hông tiếp giáp vùng xương chậu, hôn đầu gối – đầu gối năm mười hai tuổi bì xây xước do nhảy dây – anh hôn đùi, hôn chân Khiêu, cắn nhẹ các đầu ngón chân, anh hôn lên mu bàn chân giá lạnh của Khiêu. Anh hôn liên tiếp làm Khiêu run lên, toàn thân run lên, quằn quại, khi đầu anh trượt xuống giữa cặp đùi Khiêu, đưa lưỡi ép vào vùng mềm mại non nớt và ướt nước thì Khiêu không còn chịu được, phải rên rú thê thảm. Đúng là tiếng rên rú gào thét, không còn là tiếng rên rú của con người mà là tiếng rú gào hoan lạc thích thú của loài động vật cái. Nhất định lúc này khuôn mặt Khiêu cũng trở nên hung dữ, như mặt mọi người khi đạt đến đỉnh điểm sung sướng, rất đẹp, cái đẹp mà con người không muốn thừa nhận. Trong tiếng gào rú của Khiêu, anh cho vào trong Khiêu một cách dũng mãnh.
Khiêu làm hoa lòng anh nở rộ, anh không ngờ tất cả lại hài hòa tuyệt vời đến thế. Anh càng yêu Khiêu càng vào sâu hơn, vừa xót xa cho Khiêu vừa mạnh mẽ với Khiêu, càng mê say, càng giày vò Khiêu hơn, càng yêu thương Khiêu càng làm Khiêu nát tan. Anh không có cách nào dừng lại được, không đủ khả năng dừng lại. Khiêu cũng không để anh dừng lại, hòa hợp với mọi tiết tấu của anh, không chút rối loạn, rất ăn ý, nhịp nhàng.
Anh làm hoa lòng Khiêu nở rộ, Khiêu không nghĩ được tất cả hài hòa đến thế. Khiêu vui mừng được anh cho vào sâu, những trận cuồng phong, giày vò của anh đối với Khiêu, làm Khiêu nát tan. Khi hai bàn tay to lớn của anh ôm lấy cặp mông tròn của Khiêu, ép sát vào mình thì Khiêu bất giác lại gào rú lên một lần nữa. Khiêu làm anh đầm đìa mồ hôi. Mồ hôi ướt cả đầu tóc, anh vẫn không ngưng nghỉ. Anh đưa tay lên vén những sợi tóc xõa xuống mặt Khiêu, khe khẽ kêu lên, trái tim nhỏ bé của anh, trái tim thân yêu của anh, cái… nhỏ bé của anh, anh làm em tan nát, làm em chết! Mồ hôi anh nhỏ vào mắt Khiêu, chảy vào mắt anh. Cả hai không thể dừng lại. Cả hai lăn từ trên giường xuống đất, tưởng chừng thế giới nhỏ lại, không đủ không gian để hai người vùng vẫy dọc ngang.
Đúng là vùng vẫy, anh nắm chặt Khiêu, chỉ huy Khiêu, hướng dẫn Khiêu, cuốn hút Khiêu, người Khiêu mềm nhũn như không xương nhưng hành động nhanh nhẹn dưới người anh.
Hai người cùng thưởng thức, cùng giày vò lẫn nhau, hai người vừa thưởng thức vừa giày vò nhau, hai người vừa thưởng thức vừa giày vò nhau…
Hai người sẽ không quên những phút cuối cùng, khi động tác gia tăng mãnh liệt, khi anh đột ngột như một con báo hung hãn khẽ nói với Khiêu: Khiêu ơi, Khiêu ơi, anh không nhịn được nữa rồi, thì Khiêu cảm thấy một luồng hơi ấm tràn vào lòng, thức tỉnh niềm hạnh phúc từ lâu chìm trong giấc ngủ. Khiêu hạnh phúc. Một thoáng mất cảm giác. Khi tỉnh lại, bên tai Khiêu vẫn khe khẽ vang lên câu “anh không nhịn được nữa rồi.” Suốt đời Khiêu sung sướng bởi tiếng nói se sẽ , ngây thơ, cuồng vội, như người thân yêu của anh. Hai người yêu nhau, yêu nhau mãi mãi.
Toàn thân Khiêu thư giãn tỉnh lại, thấy có ánh đèn,anh bật đèn bàn, ngắm nhìn Khiêu dưới ánh đèn. Anh đưa một cánh tay ra để Khiêu gối đầu, Khiêu cuộn tròn trong lòng anh, đầu gối lên cánh tay to lớn của anh. Anh nói, cánh tay anh lớn thế này là để làm gối cho em, thật thích hợp, thích hợp vô cùng.
Hai tấm thân đẫm mồ hôi lại sát gần với nhau. Em thân yêu, anh là người yêu của em. Em là người yêu bé bỏng của anh. Anh là anh thân yêu của em. Em là mẹ anh. Anh là người cha nhỏ bé của em. Em là con gái bé nhỏ của anh. Anh là bé ngoan của em. Em là nàng dâu của anh. Anh là chàng trai đầy khí phách của em. Anh muốn làm một lần nữa, làm em một lần nữa. Hai người lại bắt đầu. Anh âu yếm Khiêu hơn, Khiêu đón nhận nhẹ nhàng đáng yêu hơn. Hai người như keo sơn, quên hết, hợp ý hợp tình.
Khiêu than vãn tại sao ngày này lại đến quá muộn. Khiêu than vãn và cuối cùng hai người đã có ngày hôm nay. Khiêu khóc vì những niềm vui được anh đưa lại, những giọt nước mắt vui mừng kèm theo lòng biết ơn. Anh cúi xuống hôn những giọt nước mắt Khiêu và nói, em bé bỏng của anh, tại sao khóc?
Bởi câu nói ấy của anh, Khiêu ôm chặt ngang lưng anh như muốn cánh tay mình khắc sâu vào da thịt, như muốn hút chặt lấy người anh.
Một ngày cuối xuân anh đánh xe đưa Khiêu ra ngoại thành, ở đó, một vùng giáp núi, anh mua một mảnh đất nhỏ. Anh nói với Khiêu, anh sẽ làm một ngôi nhà nhỏ, trong nhà sẽ có những thứ mà em thích. Khiêu hỏi những thứ gì? Anh nói, một cái bếp. Khiêu nói, đúng em rất thích một cái bếp. Anh nói, nhưng bếp là cái em thích thứ hai. Khiêu nói, còn thứ nhất? Anh nói, thứ nhất là lên giường cùng anh.
Khiêu cúi đầu cười, anh kéo tay Khiêu đến mảnh đất nhỏ đã mua. Mảnh đất không còn trồng trọt, một cây hạnh đào đứng chơ vơ, những ngọn lá xanh tròn như mắt Phật, yên tĩnh và siêu nhiên, như trông coi, như gìn giữ. Hai người men theo con đường bên cây hòe và ruộng lúa để đi vào nơi có cây hạnh đào, những chùm hoa hòe trắng xóa trên đầu tỏa hương thanh cao dịu nhẹ và trong lành. Khiêu đòi anh ngắt cho một cành hoa hòe, anh ngắt mấy cành liền, cười nhìn Khiêu tham lam cho hoa vào miệng. Khiêu vừa nhai những cành hoa hòe vừa nói, anh cười gì, anh cười em ăn tham chứ gì? Anh nói, em không tham ăn, mà anh cũng không cười em ăn tham. Anh chỉ thích nhìn em ăn ngon lành. Đã bao giờ em ăn lúa non chưa? Vừa nói anh vừa cúi xuống ruộng lúa ngắt mấy bông để vào tay vò nhẹ, thổi sạch vỏ, nhón bỏ những hạt lúa non vào miệng Khiêu, những hạt còn lại cho vào miệng mình. Anh nhai rồi hỏi, em thấy ngon không?
Khiêu nhai những hạt lúa non ngậm sữa dẻo quánh, một cảm giác ấm áp và trong lành nơi miệng, ngấm dần vào cơ thể. Không phải hương hoa hòe nhưng lại nồng nàn hơn hương hoa hòe, một sức mạnh tác động con người mạnh hơn hương hoa hòe. Đó là mùi sinh thực, mùi sinh thực, trần trụi căng phồng, bản năng cuộc sống tráng lệ lan truyền. Khiêu kéo anh vào lòng mình, khẽ nói: em muốn ăn “lúa mạch,” ngay bây giờ em muốn “lúa mạch.”
Hai người làm tình dười gốc hạnh đào yên tĩnh. Khiêu mở toang thân mình dưới mặt trời và trước anh, để ánh mặt trời và anh mơn man cửa mình. Khiêu để anh tận mắt kinh ngạc, anh nhớ mãi sắc màu tươi trẻ của con người Khiêu sáng rõ dưới ánh mặt trời.
Anh vừa đòi ly hôn với Vạn Mỹ Thìn vừa hẹn hò với Khiêu ngày một nhiều hơn. Không gì ngăn được hai người gặp nhau, không bỏ lỡ một thời cơ ngủ với nhau, như phải học bù, cùng đồng tâm hiệp lực bù lại khoảng trống của mười mấy năm ngăn cách, Khiêu vẫn thường nũng nịu, quấy quá nói với anh, anh nói với em một lần nữa đi, anh yêu em từ lúc nào?
Anh nói, yêu em từ năm mười hai tuổi.
Khiêu nói, anh yêu một đứa trẻ mười hai tuổi?
Anh yêu em mười hai tuổi.
Tại sao?
Tại em xấu.
Ứ ừ, em không xấu.
Em xấu, năm mười hai tuổi em xấu như ma.
Không, em không xấu như anh nói.
Người ngoài nói mới khách quan, em xấu. Nhưng anh nhìn ra sự phát triển của em, một đứa bé mười hai tuổi nếu đẹp hoàn mỹ thì càng lớn càng xấu đi, sắc đẹp đã đến đỉnh cao rồi sẽ xuống dốc.
Em hiểu ý anh rồi, anh yêu em vì anh thấy em sẽ trở thành người con gái đẹp.
Em đừng nghĩ mình như thế, em không phải là người con gái đẹp.
Khiêu có phần không vui, nói thế thì em thế nào, thế nào?
Trần Tại suy nghĩ giây lát, nói: em là người con gái không cùng. Nói xong, anh ôm Khiêu từ phía sau, hôn vào gáy nhẵn nhụi, nói tiếp, em là người con gái bé nhỏ của anh, là người yêu của anh!
Trong lòng anh, Khiêu nũng nịu, anh chỉ nói mò, năm em mười hai tuổi, làm sao anh có thể nhận ra em là người con gái không cùng? Anh phải nói với em vì sao anh yêu em. Khiêu vừa nói vừa đẩy anh ra xa.
Vì anh hư đốn cho nên nhìn ra em, được chưa nào.
Anh phải nói thật cơ.
Trần Tại thở dài, nói: bởi năm em mười hai tuổi trong con mắt em chứa chất nỗi đau kỳ lạ, nỗi đau mà con người không thể lý giải. Anh cũng không biết tại sao nỗi đau ấy xuất hiện trong mắt em. Nhưng anh nhìn ra. Nỗi đau trong mắt em làm anh xúc động không thôi, bởi nó thách thức anh, anh tưởng rằng mình sẽ làm em vui sướng, Khiêu, đó là giấc mơ lớn của đời anh, làm em vui sướng, chỉ có làm em vui sướng.
Khiêu nói, em vui, chỉ có anh mới làm em vui. Năm mười hai tuổi em không vui, có một lá thư, em viết một lá thư gửi cho bố, bỏ vào thùng thư rồi nghĩ lại em thấy hối hận, em muốn cậy thùng thư ra để lấy thư về…
Khi hai người bắt đầu nói chuyện, Khiêu chỉ muốn hỏi anh đã yêu mình như thế nào, bởi quá vui nên quên đi tất cả. Đến lúc này Khiêu không còn tự chủ đã kể lại chuyện cũ, chuyện bác sĩ Đường và bé Thuyên ngày xưa, xa xưa lắm rồi. Tất cả những chuyện ấy Khiêu muốn nói với anh, nói cả những điều mà ngay với Phàm cũng không thể nói. Cuối cùng Khiêu nói về cái chết của bé Thuyên. Khiêu nói, bé Thuyên rơi xuống cống nước bẩn, anh biết cống nước bẩn ấy, cống nước bẩn ở ngay trên con đường nhỏ phía trước nhà chúng ta ở.
Anh vuốt ve lưng Khiêu như vuốt ve chú mèo sợ hãi rồi nói, anh biết cống nước bẩn ấy, mọi người trong khu chung cư đều biết bé Thuyên rơi xuống đấy. Nhưng việc đã qua, tất cả đã qua. Bây giờ chúng ta có cuộc sống mới.
Tự bé Thuyên đi xuống đấy, Khiêu nói.
Ai cũng biết bé Thuyên đi xuống đấy.
Anh Tại, anh ôm em đi, ôm em!
Trần Tại ôm chặt lấy Khiêu hôn tha thiết người con gái bé nhỏ có quá nhiều chuyện giày vò. Khiêu cũng hôn anh, hôn mắt, cắn tai anh như một người bị thần kinh, Khiêu cảm thấy bối rối bởi không nói hết được những đau khổ của mình, cảm thấy hổ thẹn bởi không nói với Trần Tại về những tội lỗi của mình. Khiêu phảng phất nghe thấy tiếng kêu không nao núng từ dưới sofa trong phòng khách, ở đó, chỉ ở đó lúc này, Khiêu bất chợt nghĩ đến đêm ở Austin và ngay ở San Antonio: hoa tươi, dòng sông, mắt xanh của Mark, lời cảm ơn bằng tiếng Tây Ban Nha! Không có quá khứ nào vui, không sự việc nào vui… nhưng Khiêu yêu Trần Tại. Khiêu bỏ chạy suốt chặng đường dài mới tìm thấy tấm lòng của Trần Tại, chỉ với tấm lòng yêu thương thân quen mới rửa sạch cát bụi lắng đọng trong lòng Khiêu từ lâu.
Tại sao Khiêu không nói? Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi Khiêu có thể được giải thoát triệt để.
Trần Tại muốn đem lại tất cả cho Khiêu, cho Khiêu “lúa mạch” của anh, như Khiêu càng ngày càng nóng lòng chờ đợi anh cho “lúa mạch.”
Một tối mùa thu hai người lái xe từ Bắc Kinh về, vừa vào đến thành phố thì trời đổ mưa to. Hai người dừng xe bên đường, để xe tắm mưa. Hai người dựa sát vào nhau nhìn sấm chớp ngoài trời, nghe sấm rền ngoài xe. Đường phố không xe không người qua lại, dường như đất trời chỉ còn hai người. Hai người muốn làm tình với nhau, làm tình trong mưa bão sấm chớp. Bất chấp tất cả, anh đặt Khiêu nằm lên đệm xe, Khiêu đòi cho em “lúa mạch,” cho em “lúa mạch” đi anh… Trời đất đảo điên, Khiêu như mê sảng được anh lật lên trên, lật lên trên người anh. Khiêu cưỡi lên anh, như cưỡi lên con báo dũng mãnh, như cưỡi lên con tuấn mã… Khiêu cưỡi lên anh và bay cao, bay cao trong mưa bão.
Hai người run rẩy, Khiêu để xe ô-tô cùng run rẩy trong mưa bão. Khiêu chưa bao giờ biết mình kích động và mạnh mẽ đến thế, Khiêu cưỡi lên anh như cưỡi lên ngày tháng, nềm vui và nỗi đau trào dâng, Khiêu như không còn biết sợ, không còn sợ nữa.