Cầu chúc Anh mạnh khỏe và bình yên!
-
11.01.2010 22:40:47
Quá khứ rồi cũng chỉ là quá khứ...
Đã năm năm trôi qua, tình yêu của mình cũng chỉ như là bọt biển. Em cũng chẳng thể hiểu được cuộc đời mình sao lại trớ trêu đến vậy.
Giá như em có thể cứng rắn hơn, giá như em có thể mạnh mẽ và có lập trường hơn thì kết cục cho cuộc đời em không đến nỗi khốn khổ đến vậy. Ba năm trời yêu nhau chỉ trong nước mắt, có lẽ em đã ngộ nhận tình cảm anh dành cho em, anh luôn là người đứng giữa hai dòng nước và em là người luôn bị anh gạt ra khỏi cuộc đời. Tình yêu của anh dành cho người ấy có lẽ là quá sâu sắc, em chỉ là bến nước giữa dòng cho anh dừng chân khi không có người ấy bên cạnh, vậy mà em vẫn không nhận ra hay chính xác là không chấp nhận sự thật. Ba năm trời với toàn nước mắt, nhiều người nói em thật dại dột và ngu ngốc, người độc miệng nói em ngu thì chết. Sau bao đau khổ, em quyết định làm lại cuộc đời, một cuộc đời không có anh. Em đã cố gắng học tập và hoạt động thật chăm chỉ cũng chỉ để quên anh. Sau 1 năm, cuộc sống của em có những thay đổi đáng kể, em sống tốt hơn, có ích hơn nhưng cũng chẳng nguôi nhớ về anh. Và rồi anh lại tìm đến em như bao lần trước, cuộc sống của anh cũng có nhiều thay đổi, vẫn là người xưa. Em buồn nhưng nghĩ lại dù sao thì cũng chẳng phải dành cho mình, buồn mà làm gì...
Đừng bao giờ níu kéo em nữa, đừng bao giờ cố gắng tìm em làm gì nữa... Anh níu giữ em, anh có cuộc sống ấm êm bên vợ vậy mà anh vẫn níu giữ em để rồi em lại siêu lòng, để rồi em nhận lấy kết cục như cả hai đã từng biết trước. Một năm quay lại với anh, em như từ bỏ tất cả để được gần anh. Đến hôm nay, những đau khổ tự em chuốc lấy đã đánh gục em, đã cho em mở mắt và hiểu rằng những gì không thuộc về mình thì đừng bao giờ níu kéo. Lỗi một phần do anh nhưng phần lớn là do em, em chỉ biết suy nghĩ và hành động theo tình cảm, không nghĩ đến kết cục sau này như thế nào.
Nỗi đau ngày hôm nay có lẽ sẽ là nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời em, là sự dằn vặt lớn nhất. Em hiểu từ giờ trở đi em không thể nào sống thanh thản được. Nó ám ảnh em và đó là sự trừng phạt thích đáng nhất dành cho em. Em không có gì để trách anh, cũng chẳng oán hận anh điều gì dù anh có ngàn điều để mà em trách, em hận.
Em hận anh vì anh không cần em, không yêu em sao còn tìm em, níu kéo em. Em hận anh vì anh đã có cuộc sống yên ổn, đã là người phải chịu trách nhiệm với không chỉ bản thân mình rồi mà vẫn còn muốn tìm gặp em để thoả mãn cái anh gọi là tình yêu đối với em. Thế đấy, nhưng rồi khi mọi việc xảy ra ngoài ý muốn, em đã hiểu ra được một điều, em phải xa rời anh thì cuộc đời em mới có thể tạm gọi là yên ổn được. Quá khứ rồi cũng chỉ là quá khứ, em phải sống với hiện tại.
Hết rồi anh ạ, hết thật rồi! Đừng bao giờ níu kéo em nữa, đừng bao giờ cố gắng tìm em làm gì nữa...