Đã lâu lắm em chẳng còn biết khóc cho mình
Em khóc cho người nhiều hơn, nhiều hơn
Có lúc không vì bất cứ điều gì
Chỉ vì em thấy người ta khổ
Hôm kia
Em đi qua con phố ấy
Đến cuối đường rồi mà chẳng hay
Bởi em nhìn thấy một người đàn ông
Đang thổi sáo
Tay dắt theo một đứa trẻ
Mong chờ khách qua đường rủ lòng thương
Em còn nhìn thấy một cô gái
Một cô gái đẹp
Chiếc xe cô đi cũng đẹp, bộ đồ cô mặc cũng đẹp
Đôi mắt cô đẹp lắm, dáng người cô cũng đẹp
Sao cô buồn thế...
Cả buổi chiều tắt lịm.....
Nhiều kẻ cười em cũng biết làm thơ
Trông em có vẻ chỉ biết cười..
Khi em cười, nhiều người lại sửng sốt
Ôi cô bé lạnh lùng... biết cười sao!
Em thích những dấu "..."
Bởi người ta không biết nó biểu thị cái gì
Đó có thể là nụ cười
Có thể là cái mím môi với đôi bàn tay siết chặt
Đó có thể là ánh mắt đăm đăm nhìn vào nơi xa thẳm
Có thể là vẻ hân hoan đón chào ngày mới
Đó có thể là tiếng khóc lặng căm, cố nén trong lòng
Có thể là nhịp đập vụng về của trái tim đang yêu
Đó có thể là cái ôm vĩnh cửu
Cũng có thể là nỗi đau khổ khó nguôi
...
Em là dấu "..."
Đừng hỏi em đang nghĩ gì
Đừng hài lòng với những gì anh biết về em
Mọi thứ đổi thay
Em không đổi thay
Theo cách mà anh nhìn thấy
Em đổi thay
Chỉ theo cách anh có thể cảm thấy
Xin hãy cảm thấy.. bất kỳ điều gì anh muốn cảm thấy về em
Em đã không cười đâu
Em đã không lạnh lùng
Nhưng em đã cười đấy
Em cũng đã lạnh lùng
Sẽ chỉ anh nhìn thấy...
Nếu anh thật sự nhìn..
Sự đời đổi trắng thay đen
Niềm tin ngày cũ liệu còn được không?
Em từng trách lòng người dễ thay
Em từng trách tình thân dễ đổi
Em từng trách thời gian dễ phôi pha
Như em từng trách vật đổi, sao dời
Em từng trách... nhưng giờ thì không nữa
Mọi thứ nhạt nhòa
Thăm thẳm thời gian
Em không biết mình đang tin vào cái gì
Nhưng em biết mình đã quên nhiều thứ
Của ngày hôm qua
Thậm chí em đã quên điều em tưởng mình không thể
Em đã quên
Niềm tin của mình chết như thế nào
Quá khứ khép lại
Mãi mãi ở sau lưng
Em vẫn bước về phía trước
Kể cả khi không có niềm tin
Thật buồn cười khi hi vọng vào những ước nguyện xa xôi
Nhưng em đã sống với rất nhiều hi vọng
Và ngày mai... niềm tin khác có lẽ sẽ đến
Em ở đây.. sẽ chờ
Em không biết mình đang bắt đầu làm thơ
Với cái đầu rỗng tuếch
Những cảm giác lạc lõng, bơ vơ
Chẳng để làm gì
Như chỉ để có cái mà nói
Đúng là vậy đấy, khi mà em đọc lại tất cả
Em đang làm gì nhỉ?
Cái tôi tự kiêu và buông thả
Nằm sóng sòai trên không gian thơ
Như con nhộng cố tách mình ra khỏi vỏ
Gấp gáp
Yếu ớt
Và rồi chẳng thể nào bay lên
Con bướm đã không tượng hình
Một cái kén rỗng tuếch
Một con nhộng lạc lõng, bơ vơ
Chẳng để làm gì
Như chỉ có cái kén để mà thương sót
Có những điều người ta không ngờ tới
Em không ngờ tới
Đâu đó trên đường đời... em đã gặp rất nhiều những tâm hồn đồng điệu
Mặc dù chẳng ai đi cùng em đến cuối con đường
Nhưng ít ra, em đã biết họ vẫn luôn ở đó
Em có thể tìm gặp họ
Ở những góc khuất trên các ngã đường
Chỉ một tiếng chào thôi
Em biết trong cái giá rét giữa hai bàn tay
Chút gì đó ấm áp vẫn đang cháy âm ỉ
Cái lạnh ngòai kia không bao giờ át được
Cái lạnh trong lòng chẳng thể dập đi
Nếu như có điều gì phải nói
Thì là cám ơn, chỉ một tiếng cám ơn...
Và một dấu lặng "..." giữa đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2005 04:18:07 bởi hellomy9 >