HẬN KẺ BẠC TÌNH
NHỚ Mây trôi nhẹ lững lờ về chốn ấy Mưa rơi rồi em hỡi có hay Một giọt mưa bằng nghìn giọt nhớ Mà tâm hồn luôn chỉ đợi mình em. VMCA.
Hận để ghi nhớ mối tình Hận để không phải quên mình vì yêu Hận người con gái yêu kiều Đan tâm vứt bỏ những chiều lang thang...! HKBT. Thân chào HB đã quay trở lại viếng thăm khu vườn thơ nhà HKBT !
Hỡi cô gái đẹp lang thang
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi
Để anh kia mãi tình si
Cô ơi cô hãy về đi anh chờ
Nhớ cô anh cứ thẫn thờ
Nhớ sao nhớ quá khóc mờ mắt luôn
tương tư môi xám xịt buồn
Mắt lem hem cứ ghèn tuôn ra nè
Mí mắt ghèn lắm vàng khè
Tương tư cô quá cô nghe không nào
Cô ơi cô về mau mau
Cho anh kia đó thét gào ..." nhớ em !"
H B
(Anh Hận Kẻ Bạc Tình này tương tư ai mà dữ thế? Hu...hu...hu...)
< Sửa đổi bởi: Han Bang -- 25.2.2009 13:53:26 >
Trích đoạn: HKBT138
NHỚ
Mây trôi nhẹ lững lờ về chốn ấy
Mưa rơi rồi em hỡi có hay
Một giọt mưa bằng nghìn giọt nhớ
Mà tâm hồn luôn chỉ đợi mình em.
VMCA.
Em trót làm mưa rơi tận cùng đáy giếng, Anh nhớ chi những chuyện đã qua rồi Thả gầu múc, là nước trên mặt nước. Có bao giờ chạm được đáy giếng khơi!
Trích đoạn: Han Bang
Hận để ghi nhớ mối tình
Hận để không phải quên mình vì yêu
Hận người con gái yêu kiều
Đan tâm vứt bỏ những chiều lang thang...!
HKBT.
Thân chào HB đã quay trở lại viếng thăm khu vườn thơ nhà HKBT !
Hỡi cô gái đẹp lang thang
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi
Để anh kia mãi tình si
Cô ơi cô hãy về đi anh chờ
Nhớ cô anh cứ thẫn thờ
Nhớ sao nhớ quá khóc mờ mắt luôn
tương tư môi xám xịt buồn
Mắt lem hem cứ ghèn tuôn ra nè
Mí mắt ghèn lắm vàng khè
Tương tư cô quá cô nghe không nào
Cô ơi cô về mau mau
Cho anh kia đó thét gào ..." nhớ em !"
H B
(Anh Hận Kẻ Bạc Tình này tương tư ai mà dữ thế? Hu...hu...hu...)
< Sửa đổi bởi: Han Bang -- 25.2.2009 13:53:26 >
ĐÁM CƯỚI Tình anh một dạ đã đem Tim anh một nửa trao em mất rồi Tương tư trông đứng trông ngồi Nhớ thương em mãi chỉ tôi dại khờ. Dại khờ như đứa trẻ thơ Hồn nhiên say đắm mộng mơ một ngày Một ngày em mặc áo dài Bên anh khăn đóng, lâu đài tình say. Mộng mơ đám cưới ngày mai Nhưng giờ hai đứa ở hai phương trời Ầu ơi vật đổi sao dời Hỏi em vì cớ sao đời anh đau? HKBT.
Trích đoạn: Hà Thu
Trích đoạn: HKBT138
NHỚ
Mây trôi nhẹ lững lờ về chốn ấy
Mưa rơi rồi em hỡi có hay
Một giọt mưa bằng nghìn giọt nhớ
Mà tâm hồn luôn chỉ đợi mình em.
VMCA.
Em trót làm mưa rơi tận cùng đáy giếng,
Anh nhớ chi những chuyện đã qua rồi
Thả gầu múc, là nước trên mặt nước.
Có bao giờ chạm được đáy giếng khơi!
Hà Thu.
Em là mưa rơi xuống thấm lòng anh Ôi lạnh quá, nước tràn ngập nỗi nhớ Em biết không từng đêm sầu vời vợi Chưa bao giờ một phút cạn nghĩ suy. HKBT.
NỖI NHỚ Mưa rơi từng giọt từng giọt vẫn cứ rơi Nỗi nhớ từng ngày từng ngày vẫn âm ỉ Tim tôi giờ đây giờ đây chẳng suy nghĩ Chẳng buồn phiền, chẳng thương nhớ một ai. HKBT.
XÓT XA Mối tình đầu anh gói trọn trao em Không nghĩ ngợi bâng khuâng hay ngờ vực Để giờ em mang tất cả ra đi Và ghé lại tim anh niềm sầu hận. VMCA.
BIẾT LÀM SAO? Tôi là kẻ thật lòng hay giả dối Yêu em không sao không nói một lời Mà cứ để em mỏi mòn chờ đợi Rồi cuối cùng lại bảo sợ thời gian. VMCA.
MỘNG MÊ Tôi là kẻ đắm chìm trong mộng mị Thích nói cười trong ảo tưởng đê mê Để vỡ mộng thấy đời thêm hụt hẩng Rồi trở về với đôi mắt xa xăm. VMCA.
VỀ LẠI QUÊ HƯƠNG
Ta về đây một chiều vàng hanh nắng
Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa
Bước diễn hành ta qua từng xứ lạ
Nhớ rất nhiều quê hương hoa thảo dã
Dừng bước chân khi rừng thu thay lá
Triền dốc dài vàng vọt nắng nghiêng nghiêng
Áng mây bay mang mãi chút ưu phiền
Chao cánh nhạn vương niềm người lữ thứ
Một nỗi niềm của người đi xa xứ
Trở về thăm bến Ngự dòng sông Hương
Dù ra đi xa cách mấy muôn phương
Vẫn nhớ mãi mọi nẻo đường đất nước
Ta về thăm quê hương cây xanh mượt
Gió ru buồn lá trút rụng đầy sân
Nao nao lòng sao quá đổi bâng khuâng
Ta nhìn mãi vệt dài hoa nắng rải
Cảnh quê hương sao mà đẹp mãi
Hương quế nồng bốc khói bát chè tươi
Cô bé xưa gặp lại chúm chím cười
Ôi trìu mến dâng tràn lên khoé mắt
Ta ra đi từ bao mùa thu trước
Tìm tương lai mơ ước trên đường dài
Bước chân đi tìm ước vọng ngày mai
Bờ bến mộng miệt mài nơi xứ lạ
Và hôm nay về thăm khu phố cổ
Hoa ven đường trổ muôn sắc màu mơ
Hồng sắc thắm phô ánh ngời tươi sáng
Ôi quê hương một vùng trời sáng lạng
Ta yêu người và yêu cả quê hương.
Hàn Băng
TÌNH KHÚC Anh một mình thức ngủ cũng cô đơn Nhớ về em những lúc hay dỗi hờn Lòng nặng trĩu làm sao đây em hỡi Yêu đương là thương nhớ thế này sao? Anh một mình sáng sớm thật đơn lẻ Nhìn chung quanh chỉ thấy mỗi mình anh Với cảnh vật xung quanh đều vắng lặng Làm sao đây cho vơi hết những ngày...? Anh một mình cô sầu giữa màn đêm Bầu trời tối lại mọc vầng trăng mềm Anh chẳng biết làm thế nào cho phải Làm thế nào em sẽ yêu anh đây? Nếu em biết cõi lòng ta cố thấu Thì đừng xa mà hãy đến kề bên Đừng để anh một đời phải lênh đênh Tìm kiếm mãi một tình yêu xa lắm ! HKBT.
Trích đoạn: HKBT138
HKBT
ĐÃ QUÊN...?
Còn đâu mà vui mà cười
Mà thương mà nhớ với người đã quên
Với tôi chỉ một cái tên
Giờ đâu còn nữa lênh đênh kiếm tìm.
Em như là bướm là chim
Tôi như là nắng đi tìm khắp nơi
Bao giờ gặp lại người ơi
Bao giờ người lại quay về tìm tôi.
Giờ đây thương nhớ cũng rồi
Mà người cũng mãi bỏ tôi một mình
Thương chi chữ ái chữ tình
Đành thôi quên hết tự mình đứng lên.
Giờ đây dẫu có buồn tênh
Âu cũng số phận lênh đênh một đời
Một đời sống kiếp thảnh thơi
Ta vui ta sống ta chơi với đời...
HKBT.
CŨNG ĐÀNH
QUÊN THÔI
Chỉ mong anh được như lời
Sầu thương chi sẽ hận đời em mang
Trót đành hai đứa dở dang
Tình đời đen bạc lỡ làng phụ nhau
Phải đâu lòng dạ chẳng đau
Phải đâu em lại quên mau cho đành
Chỉ vì thôi vỡ mộng lành
Em giờ cất bước độc hành mình em
Để giờ nghe xót từng đêm
Buồn thương bao nỗi lênh đênh duyên mình
Phải chữ nợ phải chữ tình
Thì đâu đến nỗi chúng mình phải xa
Anh ơi đừng tiếc tình ta
Nay đà đứt đoạn xót xa cũng đành....
thụy du
SẼ CỐ QUÊN Em ơi duyên nợ chẳng thành
Anh đau biết mấy cũng đành quên thôi
Cuộc đời khắp nẻo nổi trôi
Nơi đâu là bến, xa xôi nửa vời.
Anh còn lại nửa cuộc đời
Biết tìm ai để trao lời yêu thương
Trên khắp bốn nẻo ngàn phương
Làm sao để khỏi vấn vương chữ buồn.
Mỗi khi trời đổ mưa tuôn Lòng sao chạnh nhớ chuyện buồn đã qua Rồi tôi lại hát bài ca Bài ca ngày đó... ru ta ngậm ngùi. Bên em giờ ngậm niềm vui Chỉ tôi cô lẻ bùi ngùi cố quên... THÔI
Xót xa trăn trở từng đêm Thương anh tình ấy chênh vênh giữa đời Xót xa không nói nên lời Nghe cay nghe đắng rã rời héo hon Tình ta đã mất đâu còn Nên giờ đành chịu mỏi mòn nhớ thương Người ơi tình ấy đừng vương Xa nhau xa cả đoạn đường em đi Chờ anh quên mối tình si Chờ anh một hướng anh đi an lành Qua rồi tình ấy mong manh Dặn anh quên những mộng lành trót mang Thôi tình ta đã lỡ làng Lòng em giờ cũng ngỡ ngàng anh ơi...... thụy du
ĐƯỜNG VỀ QUÊ HƯƠNG Qua bao năm xa cách vạn nẻo đường Thân gẩy guộc với một nắng hai sương Sầu thương mãi, nằm trăn trở đêm trường Nhớ thương quá ôi quê hương ngày đó. Ngày mà mỗi chiều ta thường chơi với gió Thả con diều bay cao tận trời xanh Rồi đêm đến ta cùng ngắm trăng thanh Cùng bắt đom đóm làm đèn châu nhỏ. Giờ này đây qua trăm đường vạn ngỏ Sức sống tàn lại nhớ ngỏ quê xưa Rồi lại nhớ giờ trưa bóng cây dừa Từng che mát cả một thời thơ ấu. Giờ này đây tôi nghe lòng nặng sầu Trời bỗng chợt đổ cơn mưa ngâu Lối cũ ta về qua những cây cầu Ôi thương quá, nhớ quá quê hương hỡi... HKBT.
QUÊ HƯƠNG TÔI Bến Tre ơi hai chữ thân thương quá Bình Đại ơi hai tiếng nghe ruột rà Giồng Kiến tôi có những ông cụ già Ngồi nhấm nháp từng ly trà miếng bánh. Quê hương ơi giờ đây lòng canh cánh Vì nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ cha xưa Nhớ đường về hai bên những cây dừa Quê tôi đó xã Phú Long trìu mến. Từ Mỹ Tho muốn đi về xứ Bến Phải qua phà Rạch Miễu bến quê hương Phải qua cầu An Hóa cạnh khu vườn Thơm bát ngát với vườn hoa cây trái. Quê hương ơi nắng mưa tôi từng trải Đã bao mùa giờ khắc mãi trong tôi Làm sao quên những ngày còn trong nôi Bên chiếc võng ầu ơ mẹ ru ngủ. Ầu ơi...dí dầu cầu dán đóng đinh Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi Khó đi mẹ dắt con đi Con đi trường học, mẹ đi trường... đời... HKBT.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2009 23:05:10 bởi HKBT138 >
Trích đoạn: Thuỵ Du
Trích đoạn: HKBT138
HKBT
SẼ CỐ QUÊN
Em ơi duyên nợ chẳng thành
Anh đau biết mấy cũng đành quên thôi
Cuộc đời khắp nẻo nổi trôi
Nơi đâu là bến, xa xôi nửa vời.
Anh còn lại nửa cuộc đời
Biết tìm ai để trao lời yêu thương
Trên khắp bốn nẻo ngàn phương
Làm sao để khỏi vấn vương chữ buồn.
Mỗi khi trời đổ mưa tuôn
Lòng sao chạnh nhớ chuyện buồn đã qua
Rồi tôi lại hát bài ca
Bài ca ngày đó... ru ta ngậm ngùi.
Bên em giờ ngậm niềm vui
Chỉ tôi cô lẻ bùi ngùi cố quên...
THÔI
Xót xa trăn trở từng đêm
Thương anh tình ấy chênh vênh giữa đời
Xót xa không nói nên lời
Nghe cay nghe đắng rã rời héo hon
Tình ta đã mất đâu còn
Nên giờ đành chịu mỏi mòn nhớ thương
Người ơi tình ấy đừng vương
Xa nhau xa cả đoạn đường em đi
Chờ anh quên mối tình si
Chờ anh một hướng anh đi an lành
Qua rồi tình ấy mong manh
Dặn anh quên những mộng lành trót mang
Thôi tình ta đã lỡ làng
Lòng em giờ cũng ngỡ ngàng anh ơi......
thụy du
VÒNG TAY LỞ LÀNG
Khi xưa ta nói những lời...
Đâu ngờ người nở phụ đời của ta
Giờ đây ở chốn phong ba
Ta vẫn là thế, là ta thuở nào.
Thuở nào chưa biết tới nhau
Yêu thương là thứ chiêm bao mộng vàng
Sự thật giờ quá bẻ bàng
Không tin người nở vội vàng lãng quên.
Nhưng thôi đừng nhắc đến tên
Chỉ thêm đau nhói lênh đênh một đời
Lá sầu phủ kín vùng trời
Vàng thôi sắc lá, tả tơi đường về.
Ngày xưa hứa hẹn ước thề
Em ngây thơ quá nên đời anh đau
Giờ đây ta đã xa nhau
Đành thôi chấp nhận mất nhau trọn đời...
HKBT.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: