VỀ ĐẤT MẸ
Một Vì Tinh Tú Nhỏ Nhoi,
Sao bé nhưng cứ sáng soi dương trần.
Sao băng buồn thảm trung nhân.
Bao lòng lữ khách viễn đông cũng sầu.
Xa gần màu trắng rầu rầu,
Phớt lên ngọn cỏ nhuộm màu tang thương.
Đọc bài thơ tình quê hương,
Người nao cứ nói vần vương cõi lòng.
Âm thầm khóc lệ vạn dòng,
Nước mắt tràn ngập cả dòng tương tư.
Rồi đây một ngày nếu như,
Ta cũng rơi rụng biết chừ ai đau.
Thơ người khóc, lệ ta trào,
Nỗi lòng ta cũng ruột bào héo hon.
Tuổi hồng gót đỏ như son,
Một mai khuất núi lìa non ai buồn.
Thấy người khóc mối tình thương,
Khóc người xa lạ âm dương thảm sầu.
Khóc người tình nhỏ tương cầu,
Thơ văn một khúc hoạ câu tâm đầu.
Hồng xuân tình ước tự câu,
Khắc tình tư tưởng gian đầu gặp nhau.
Không may sao rụng người đau,
Lòng sầu lên tiếng nghẹn ngào thương bi.
Trách gì cái cảnh chia li,
Người đi kẻ ở sầu bi thế này.
Sao băng, ai cũng buồn lây,
Có khi buồn nghĩ cứ ngây là mình.
Chuyện đời có lúc thình lình,
Gặp đấy tan biến vô hình biệt tâm...!
Ai cũng về cõi xa xăm,
Thiên đàng dạo cảnh, cõi âm lạng lùng.
Đời người sướng khổ tận cùng,
Cũng về đất mẹ vui cùng thiên nhiên.
Hàn Băng
TÌNH ĐẦU ANH MANG
Giờ đây ta như người điên
Như say như tỉnh nợ duyên hết rồi
Em đi lòng anh rối bời
Nở sao, em nở xa rời anh chăng?
Những đêm ngồi dưới ánh trăng
Ta thấy nàng đó bâng khuâng cúi đầu
Nàng biết ta vẫn nguyện cầu?
Hai ta trọn ước duyên đầu với nhau
Năm tháng dẫu có khổ đau
Làm sao lay chuyển tình nhau hỡi nàng?
Anh vẫn chưa khỏi bàng hoàng
Anh vẫn chưa khỏi nhớ nàng từng đêm
Giấc ngủ dẫu có êm đềm
Không sao xóa đựơc nỗi niềm trong tâm
Biết giờ em đã xa xăm
Con tim chẳng thể chìm đắm vì ai
Mà sao tình vẫn không phai
Mà sao tình chẳng nhạt phai xóa mờ
Ngày xưa lúc bé ngây thơ
Mẹ yêu mẹ hát ầu ơ ví dầu
Nắng mưa nặng hạt trĩu sầu
Em đi em bỏ tình đầu anh mang...
HKBT.