nhabe
-
Số bài
:
869
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 17.12.2009
|
RE: HẬN KẺ BẠC TÌNH
-
11.04.2010 21:15:06
Trích đoạn: chuonggio_ngaytrove0 Trích đoạn: HKBT138 LỜI ĐẮNG CHO CUỘC TÌNH Lời cảm tạ nghe sao ôi rất lạ Khi quanh đây kỉ niệm mãi dần xa Giờ chỉ còn chiếc bóng mỗi mình ta Thì đau buốt biết cùng ai chia sẽ . Gió vi vu ngàn năm vẫn thổi Thổi dạt dào nát cõi lòng tôi Giọt sầu rơi nghe đắng mặn môi Tình lỡ trót sao còn lấy lại . Thời gian qua mau sẽ phủ lòng Phủ vết thương cũ vào hư không Và lòng sẽ còn trông với ngóng Nhưng ngóng cùng trông chẳng bận lòng . Ngày mai! Tương lai! Giờ xa quá Hương tình cho ai tóc đã dài Như giấc liêu trai thời xưa ấy Như thuở trang đài lòng ngất ngây ./. HẬN KẺ BẠC TÌNH Tôi không ngờ mối tình tôi là thế Bởi dại khờ nên đành đánh mất em Không gian dối nhưng cũng đành lỗi hẹn Không chia tay nhưng mãi mất nhau rồi . Anh vẫn biết em là lòai hoa lạ Hoa vô tình chỉ nở ở vườn yêu Nhưng hoa ơi xin hãy nhớ một điều Rằng chỉ nở một lần rồi vĩnh viễn . Đời cũng vậy không bao giờ đẹp mãi Rồi mai này em sẽ nhận ra thôi Nay anh khóc, ngày mai em sẽ khóc Khi anh cười, em sẽ khóc cô đơn . Tôi không ngờ mối tình tôi dang dở Hận muôn đời biết thuở nào quên Và đến khi nào tôi không còn sống Mới xóa bỏ những gì tôi hận em ./. LÁ THƯ CUỐI CÙNG Gửi Tuấn tình yêu của tôi: chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu o0o Đêm nay nếm trải nỗi buồn Tình mình dấu hết... em tuôn giọt sầu Chia tay chẳng nói một câu Để lòng thanh thản... vơi sầu tim em Đắng đau dày xéo nguyên đêm Tìm đâu lại dấu yêu quên hỡi người Anh hứa yêu em cả đời Sao giờ em phải nói lời chia tay? Hồn mất em nhỏ giọt cay Chia xa để lại tìm này... vết đau. Viễn xứ hôm nay trời bắt đầu vào hè rồi, đứng giữa biển người không phải quê hương của mình, em cảm thấy trống vắng cô đơn. Em chợt nhớ tới anh, ngày thật dài khi ta rảnh rỗi, hàng ngày em bận rộn lắm chẳng có thời gian để mà thở, để mà nghĩ tới những chuyện riền tư, nhưng hôm nay thì khác, em nghỉ ở nhà, em nghĩ về anh, tự đặt ra câu hỏi không biết anh đang làm gì? anh có nghĩ và nhớ về em không? Nhưng em đặt ra câu hỏi làm gì, em cầm điện thoại và gọi cho anh, em muốn chia sẻ với anh nhiều thứ, mà trí ít anh cũng giúp em bớt đi nỗi cô đơn trong lòng em muốn có anh an ủi lúc này. Em cầm điện thoại lên chuông đổ rất lâu, không ai bắt máy em gọi đi gọi lại nhiều lần rồi cũng có người bắt máy, không phải anh mà là một cô gái họ chuyển máy cho anh, anh nghe với vài lời nhạt nhẽo, bỗng điện thoại bị ngưng hoạt động, rồi lần thứ hai em gọi lại vẫn là con gái nghe điện thoại, vẫn giọng nói ấy, đều đều nhè nhẹ, cảm giác có gì đó bất an lúc ấy em cũng không thể hiểu được vì đó chỉ là cảm giác của một người con gái, em nghe máy mà như gọi nhầm số, không thể tin vào tai mình, cảm giác bàng hoàng. Rồi lần thứ ba chỉ vì thấy em sau khi gọi điện thoại về cho anh mà cứ ngồi thẫn thờ em cầm dao gọt hoa qua mà cắt cả vào tay máu chảy ra nhiều mà em vẫn không biết cho tới khi Linh Phương hỏi 'chị sao vậy Khánh Ngọc?' Em mới giật mình, em cắt vào tay nhiều lần như vậy lắm vậy mà đây là lần đầu tiên em cắt vào tay mà không có cái cảm giác đau như mọi lần khác, đau làm sao được chứ, bởi lòng em đang quá đau rồi, mọi cảm giác quanh em giờ vô vị. Linh Phương nó cũng nhận ra sự khác biệt đang diễn ra trong em. Nó cầm điện thoại gọi vào số máy của anh chuông đổ một giọng con gái nói vọng qua, nó cố tình bật loa cho em nghe thấy, nó hình như cũng thoảng thốt chẳng nói lên lời, hàng ngày nó nhanh nhẹn tháo vát vậy mà hôm nay nó cứ ấp a ấp úng, người con gái ấy nói anh đi ra ngoài và để quên điện thoại ở nhà có gì người ta sẽ nhắn lại khi anh về, Linh Phương nói, 'Khi nào anh Tuấn về nhờ chị nhắn giúp em là em gái của người yêu anh ấy em tên là Linh Phương gọi nhé!' 'Chị có nhầm không? Em mới là người yêu của anh Tuấn' Linh Phương nghĩ minh nghe nhầm nó hỏi lại: ' Chị nói gì cơ?' Người con gái ấy lập lại: 'Em mới là người yêu của anh Tuấn'... Ôi nhiều lắm lúc đó tai em ù đi có nghe được gì thêm nữa đâu, em lặng lẽ vào phòng đóng cửa lại để xua bớt đi phần nào cảm giác vừa rồi. Cả tuổi trẻ em đã yêu nhiều người rồi nhưng riêng với anh em mới cảm nhận được sự chân thành tha thiết, em cần có anh và muốn tình cảm của chúng ta đơm hoa kết trái, chỉ vì sự e dè ái ngại về con số sáu thôi mà đâm ra chúng ta đã xa lại càng cách xa. Những ngày tháng tha hương cô đơn giá lạnh ý nghĩ về anh làm em thấy mình trở nên mạnh mẽ ấm hơn trong mùa đông em yêu cuộc sống hơn bao giờ hết. Rất nhiều lần em gọi điện thoại về anh không nghe điện thoại, hoặc nhiều khi điện thoại của anh tắt máy không liên lạc được khi em hỏi anh có giải thích với nhiều lý do em tin tưởng ở anh, khi yêu cho dù người mình yêu nói gì cũng tin " Khi yêu người ta tôn trọng và tin yêu như vậy mới gọi là mình yêu chân thành, yêu là phải tin người mình yêu đó mới gọi là tình yêu" Chính vì thế em tin anh là chuyện bình thường, như vậy cũng là một cách để em bày tỏ tình cảm chân thành của em mà, anh có công nhận điều đó không anh? Vậy mà em tin yêu để rồi lòng tin ấy bị suy sụp như ngày hôm nay sau lời người con gái ấy nói. không lẽ mất tất cả rồi lòng tin, trái tim yêu thương, mất tất cả rồi anh ơi! Anh cứ trách em không quan tâm, không gọi điện thoại về cho anh, nhưng mỗi lúc em gọi về điện thoại tắt máy không liên lạc được, nếu có mở máy đổ chuông thì anh lại không nghe máy, anh bảo em phải làm gì bây giờ? ( Anh có nhiều lý do lắm ) Giờ thì em đã hiểu là vì đâu. o0o Đêm nay em thấy cô đơn, nỗi buồn man mác cảm thấy nhớ anh vô cùng, nỗi nhớ dày vò cào xát vào ruột gan em, cào cấu tâm trí em cũng như mọi ngày thôi nhưng hôm nay khác quá, mọi ngày em nhớ anh một nỗi nhớ êm dịu tràn đầy hương sắc tươi vui còn đêm nay chưa có ý nghĩ nào làm cho em ngớt rơi bao giọt lệ, cứ tuôn chào như con thác đầu nguồn đang sối xả, vì sao thế nhỉ, có một lý do làm em như vậy anh ơi nỗi nhớ đêm nay làm lòng em một hố sâu khoảng trống mênh mông đến tận cùng con tim đang nức nở em không ghen, không gì cả. Giá như anh hiểu em yêu anh và cần anh như thế nào. Em đang lo lắng cho khoảng cách của chúng ta như thế nào, khoảng cách về địa lý, về tâm hồn, về con số ''sáu'' của chúng ta, điều này chỉ có anh mới hiểu mà thôi... Anh yêu của em! Hãy cho em được phép lần cuối cùng gọi anh bằng lời yêu thương ấy cuộc sống thì nhiều mặt còn tình yêu thì muôn mầu, tình yêu thì nhiều khía cạnh đôi khi chúng ta ngộ nhận tình yêu của chính con tim, tình yêu đích thực chỉ có một còn cái na na tình yêu thì nhiều vô kể anh ạ! Còn tình yêu của hai đứa mình phải chăng cũng xếp vào vị trí ấy, vị trí na na của tình yêu? Em cũng đã yêu nhiều lắm, cả đời người trong tuổi trẻ ai chẳng nếm vị ngọt đắng của tình yêu một vài ba lần gì đó, như vậy mới gọi là cuộc sống chứ. Em cũng giống như vậy, yêu nhiều lắm nhưng hình như chỉ là những cảm giác dối lừa mà thôi họ cũng đến bên em nhẹ nhàng và khi xa em họ cũng nhẹ nhàng như vậy, từ từ chầm chậm, rất êm ả bước đến rồi bước ra khỏi cuộc đời em chứ không như anh mượn một người con gái làm em bị tổn thương, làm em đau, em đã bàng hoàng biết bao. o0o Đêm nay em cố gắng lắm mà không sao ngủ được mọi ám ảnh về anh cứ hoài ngự trị trong ý nghĩ của em không làm sao dứt ra được. Em cầm điện thoại lên định gọi cho anh để nghe lời anh giải thích cho lòng em nhẹ bớt nhưng thiết nghĩ để làm gì? em đã bấm số điện thoại của anh nhưng trong ý nghĩ trí nhớ chợt ùa về giọng của cô gái ấy " Chị có nhầm không em mới là người yêu của anh Tuấn" Em không cầm nổi chiếc điện thoại nữa, em run lên nhè nhẹ, mọi thứ xung quanh em trở nên mơ hồ, suy nghĩ hỗn độn, em cảm nhận được niềm đau, mắt nhòa đi rồi cả đêm đó em ngồi bất động. Bàn tay đặt nhẹ vào tường, thay vào lời nói chúc anh ngủ ngon hay anh hãy cố gắng lên anh của em là "Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu" Em nhớ người ta bảo: 'Tình chỉ đẹp khi còn dang dở' Em bật cười một điệu cười điên dại mơn man như nó không phải là của em, em yêu anh thật nhiều nên ngược lại em cũng hận chính em cũng nhiều, bởi em không biết cách chăm sóc vun vén gìn giữ tình yêu của hai đứa một tình yêu mà đối với em nó là tất cả. Em gục ngã suy sụp hẳn. Rồi một mai trong ngày lễ vu quy của anh bên cạnh bước xong xong là một cô gái khác không phải em như lời anh đã hứa 'sẽ bên em mãi'. Em không biết rằng tình yêu nó mong manh dễ vỡ, đầy giả dối đến mức nào, với người khác em có thể hình dung nhưng còn với anh từ khi yêu anh em chưa một lần nghĩ tới điều ấy. ( Phải chăng em đã sai?) Bây giờ em đã thật sự hiểu được tại sao nhiều lần anh không nghe điện thoại của em khi em gọi về, những lý do anh đưa ra giờ là bằng chứng để em nhận ra chính con người anh một con người dối gian trong tình yêu hai đứa vậy mà em đã tin anh biết bao nhiêu và cho đến bây giờ em đã tự tìm ra được câu trả lời "Vì sao anh hết còn yêu em?" Anh không trả lời nhưng em cũng đã hiểu rồi, hiểu tất cả rồi! Tại sao sau khi em hỏi anh câu hỏi ấy giá như anh chỉ cần nói một câu thôi, 'Anh không còn yêu em nữa, đừng làm phiền anh' chỉ cần nói như vậy là đủ dõ dàng, em sẽ hiểu ngay mà đâu cần đưa một người con gái ra để làm em đau, làm em rơi lệ nhiều thêm em chua chát, trong tình cảm vừa vỡ vụn. Hết thật rồi chẳng níu kéo để làm chi (Mất anh đã là một nỗi đau, một nỗi buồn rồi, nhưng anh làm vậy chỉ để kỷ niệm của chúng ta không còn đẹp nữa, và làm em buồn đau nhiều hơn, anh nỡ nào làm vậy với người mà anh đã nói yêu thương?) Mắt em cay quá, cay như ai đó vừa rắc vào đấy cả lọ muối tiêu, em nhắm mắt thật chặt, cảm giác tái tê ùa về mặn đắng bờ môi vì có gì đó vừa tan chảy vào. Em không nghĩ khi yêu người ta lại dễ dàng quên đến thế, dễ dàng quên đi tất cả, từ bỏ, hắt hủi... Em muốn nghe một lời anh nói hay chỉ là hơi thở qua điện thoại thôi cũng được nhưng anh đã không nghe điện thoại mặc dù em gọi đi gọi lại nhiều lần. Em tự hiểu đó là cách anh từ bỏ em tốt nhất, cách chia tay không một lời nói im lặng, âm thầm trối bỏ đi em, em ngốc thật cứ gọi cho anh làm chi, tin anh làm chi. Xin anh lần cuối cùng hãy thay số điện thoại khác anh nhé đừng để cho tình yêu nỗi nhớ và ý nghĩ của em vô tình nhớ tới anh để rồi cầm điện thoại bấm số gọi đi, xin anh nhé!!! "Nếu không cần em trong tình yêu trong cuộc sống này nữa hãy nói một lời đi anh, hãy nói lời chia tay thẳng thắn, hãy nhìn vào sự thật cho dù nó có phũ phàng đến đâu đi nữa, để cho khi chúng ta có xa nhau mọi thứ cũng trở nên đẹp và lưu lại một chút gì đó chứ không phải tan nhanh như bọt biển, như vậy anh mới là người cao thượng trong mắt em, trong mắt người mà anh đang yêu, trong mắt mọi người" Mặc dù em chẳng là ai, chẳng là gì cả. Hiểu không anh? ''Nhắn người con gái đến với anh, nếu ngày hôm nay tôi là người ra đi thì bạn hãy nghĩ đi và chuẩn bị tâm lý bởi chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng sẽ giốn như tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy, bởi định lý thì luôn luôn lập lại mà. Tiếc thưởng cho bạn và cũng tiếc thương cho tôi, người ta từ bỏ được tôi rồi họ cũng sẽ từ bỏ được bạn mà thôi..." o0o Anh xa! Đây cũng là lần cuối cùng em còn dành chút tình cảm xót lại để viết lên những dòng chữ này, rất chân thật trọn vẹn gửi đến anh. Có lẽ sẽ chẳng có bài thơ hay lá thư nào viết về anh, sẽ chẳng còn vần thơ nào nhắc đến tên anh, lá thư tình nào gửi cho anh kèm theo những câu hỏi nữa, sẽ chẳng còn em quấy dầy đến cuộc sống của anh nữa, em hứa từ phút này sẽ không làm phiền anh. Từ nay mình mãi mãi là hai kẻ xa lạ chắc hẳn anh vui nhiều lắm, còn em vui làm sao được khi bị phụ tình chứ phải không anh? Em luôn có nghĩa cả cao đẹp sau tình yêu không phải là kẻ thù mà sau tình yêu chúng ta còn tình bạn nhưng nếu anh không muốn thì thôi coi như mình chưa từng quen biết nhau. Em muốn nói một lời này cho dù vẫn biết là nói ra cũng chẳng để làm gì thậm trí là quá muộn bởi em đã được đặt vào vị trí của một kẻ bị bỏ rơi ''Níu giữ hay lưu luyến làm chi một người muốn rời xa em chứ THÔI CHÚNG TA ĐÀNH CHIA TAY'' Em xin lỗi anh một vạn lần nếu em có làm điều gì sai, em nhớ một câu anh nói: hãy bỏ qua cho nhau những gì có thể là gì! Và lời cuối xin gửi tới anh " EM XIN LỖI VỀ TẤT CẢ " Đêm nay sẽ là một đêm cuối cùng em còn đặt bàn tay lên tường. Có lẽ từ mai mọi thứ sẽ cố quên đi. "Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu". Đêm nay trống vắng một mình Không anh lòng tựa lục bình chơi vơi Tình ta giờ mãi xa rồi!!!... Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu. Em một thời đã xa! 09/04/2010 Sanit Petersburg đêm cô đơn rơi lệ ai có thể chia sẻ cùng tôi...? Chào Chuông gió ngày trở về, nhabe xin chia sẻ với Khánh Ngọc...theo nb tình yêu không còn đẹp là do lỗi cả hai KN à...mất tình yêu dĩ nhiên chúng ta sẽ buồn...nhưng nb giống KN chỉ giữ lại những gì đẹp...ít ra chúng ta đã yêu...đã có một thời gian hạnh phúc...hạnh phúc có kéo dài hay ngắn cũng là hạnh phúc...cũng đáng quý...
|