Góa Phụ
Người chờ bàn tay ai bên khung cửa
Những con đường dài ngoằn
Bật lên chiếc lá hoen màu lữa
Rụng vào một buổi chiều thu.
Người chờ bàn tay ai trong góc tối âm u
Nỗi huyền bí vang rền từng nếp nghĩ
Tóc sờ soạng bờ vai luân lý
Môi thẩn thờ chạm lấy gió thênh thang.
Người chờ bàn tay ai trong cõi hoang mang
Chiều đã tắt ngoài sân và đêm xuống
Những hồn ma rùng mình giấc muộn
Chợt như xa réo rắt thiền âm.
Người chờ bàn tay ai đằm thắm
Mắt trông bóng hắt lên đời
Chuyến xe qua gọi mời
Ngâp ngừng con tim như khóc.
Người chờ bàn tay ai cỏ mọc
Lân la tiếng nấc côn trùng
Tiếng gà vang là nỗi hãi hùng
Tối tăm lúc bình minh dậy
Người chờ bàn tay ai…níu lại
Tuổi xanh xưa rụng mất trên đồi
Lối về đâu? Mưa nhuộm thành lầy lội
Người chờ gì, cơn mộng cứ hoài trôi.
Tô Giang ANH LÀ GIÓ... Anh là gió bên khung cửa đơn côi Rít từng tiếng thở dài đau khổ Bay đi, hãy cứ bay đi Đừng nhủ lòng, cố lau khô dòng lệ. Anh là gió mãi mãi không trở về Nỗi sầu kín anh chôn vào huyệt mộ Hãy nín đi em Rồi ngày tháng sẽ xua tan dần kỉ niệm. Anh là gió trở về trong bóng đêm Hôn lên má em Ghì ôm lấy em trong đêm giá lạnh Để mãi ra đi trong niềm sầu đắng. Anh là gió mang chút tình cay đắng Đến đời em để em khóc muôn đời Xin lỗi em vạn lời Hãy thôi nhớ, đừng trông và đừng ngóng. HKBT