HẬN KẺ BẠC TÌNH
NỢ CŨ TÌNH XƯA
Ân tình nay tách bến xưa rồi
Còn lời trĩu nặng mãi bờ môi
Lặng lẽ thời gian qua chốn ấy
Âm thầm hiu quạnh giọt sầu côi
Làm sao nối lại chuyện thương yêu ?
Anh hỡi tình xưa xót xa nhiều
Cất bước sang sông là mất trọn
Đau lòng nhau lắm một tiếng"yêu"
Sang ngang chân bước dạ ai hoài
Thầm trách phận mình sao đắng cay
Thương chi thân sáo trong lồng ấy
Ngậm ngùi trời gây cảnh lá lay
Thôi anh, nhắc lại chỉ thêm sầu
Nặng nợ ân tình mấy bể sâu
Quên em, đừng nhớ chi ngày cũ
Duyên nợ chúng mình ...thoảng bóng câu....
Thuỵ Du
TD vẫn vậy thôi HKBT ạ, không gì thay đổi cả...
Chúc HKBT luôn vui nhé !
Thuỵ Du
VẪN MÃI CÔ ĐƠN Đêm lặng im trải nỗi niềm trước mặt Sầu thương ai thơ thẩn giữa đêm trường Em có biết rằng ta vẫn nhớ vẫn thương Dẫu xa cách muôn trùng con sóng bể. Với màn đêm, ta cùng nhau ngồi kể Chuyện tình tôi, vết thương vẫn chưa lành Tháng năm qua tôi vẫn không sao đành Quên hình bóng một người không còn nữa. Ngoài kia đừơng phố trời đã bắt đầu mưa Hạt tí tách, hạt vô tình rơi khẽ Mưa như múôn được cùng tôi chia sẻ Nỗi buồn vơi cho năm tháng xóa dần. Giờ đầy đâu ai biết được điều tôi cần Và cũng không ai cho được điều tôi múôn Thế nên giờ đây dù có ước muốn Vẫn mãi không thành, vẫn mãi cô đơn! HKBT
Trích đoạn: HKBT138
VẪN MÃI CÔ ĐƠN
Đêm lặng im trải nỗi niềm trước mặt
Sầu thương ai thơ thẩn giữa đêm trường
Em có biết rằng ta vẫn nhớ vẫn thương
Dẫu xa cách muôn trùng con sóng bể.
Với màn đêm, ta cùng nhau ngồi kể
Chuyện tình tôi, vết thương vẫn chưa lành
Tháng năm qua tôi vẫn không sao đành
Quên hình bóng một người không còn nữa.
Ngoài kia đừơng phố trời đã bắt đầu mưa
Hạt tí tách, hạt vô tình rơi khẽ
Mưa như múôn được cùng tôi chia sẻ
Nỗi buồn vơi cho năm tháng xóa dần.
Giờ đầy đâu ai biết được điều tôi cần
Và cũng không ai cho được điều tôi múôn
Thế nên giờ đây dù có ước muốn
Vẫn mãi không thành, vẫn mãi cô đơn!
HKBT
CHỈ
MỘT MÌNH
Cuộc đời đã có muôn vàn trắc trở
Chốn lòng người cũng như chốn lòng ta
Tiếc làm chi chuyện ngày ấy quá xa
Để trăn trở mãi trốn tìm ký ức.....
Nhắc làm chi vết thương còn đau nhức
Xa xăm rồi tiếc nhớ để mà chi ?
Ngậm xót đau kẻ ở lẫn người đi
Nghe buốt giá niềm đơn côi da diết
Kỷ niệm xưa vẫn âm thầm tha thiết
Trở mình buồn trong đêm vắng tịch liêu
Ôm trong hồn những mộng ước chắt chiu
Mà chua chát ngẫm đời buồn biết mấy
Thôi xa rồi, đã thật xa rồi đấy
Chỉ mình ta, ta biết chỉ mình ta
Lặng nghe buồn trời thương nhớ thiết tha
Chỉ mình biết, chỉ một mình mình biết....
Thuỵ Du
HKBT xin chân thành cảm ơn Thụy Du đã ghé thăm và tặng HKBT một món quà xuân rất đẹp! HKBT cũng xin chúc Thụy Du năm mới nhiều sức khỏe, may mắn, phát tài, năm mới nhiều thành công và hạnh phúc !
Thân chào tất cả các bạn trong khu vườn thơ của VNTHUQUAN! Nhân dịp xuân về HKBT xin chúc tất cả một mùa xuân an vui, mạnh khỏe, hạnh phúc, vạn sự như ý và thành công nhiều hơn...!!! Đặc biệt xin chúc cho tất cả những ai còn cô đơn hay đang yêu nhau sẽ tìm được hạnh phúc, luôn vui vẻ, may mắn và sớm có tin vui...
Sẵn đây HKBT cũng xin tạm chia tay với những anh, chị , bạn bè và diễn đàn thuquan chúng ta khoảng 13 ngày vì HKBT phải về quê đón tết cùng gia đình ----------------hihi...--------------------------Thân chúc all! HKBT
Chúc HKBT138 cùng gia đình năm Canh Dần dồi dào sức khỏe, vui vẻ,hạnh phúc,an khang và thịnh vượng. Thi Nang
[themMovie]http://basa2902.zxq.net/1234.swf[/themMovie]
CHỈ
MỘT MÌNH
Cuộc đời đã có muôn vàn trắc trở
Chốn lòng người cũng như chốn lòng ta
Tiếc làm chi chuyện ngày ấy quá xa
Để trăn trở mãi trốn tìm ký ức.....
Nhắc làm chi vết thương còn đau nhức
Xa xăm rồi tiếc nhớ để mà chi ?
Ngậm xót đau kẻ ở lẫn người đi
Nghe buốt giá niềm đơn côi da diết
Kỷ niệm xưa vẫn âm thầm tha thiết
Trở mình buồn trong đêm vắng tịch liêu
Ôm trong hồn những mộng ước chắt chiu
Mà chua chát ngẫm đời buồn biết mấy
Thôi xa rồi, đã thật xa rồi đấy
Chỉ mình ta, ta biết chỉ mình ta
Lặng nghe buồn trời thương nhớ thiết tha
Chỉ mình biết, chỉ một mình mình biết....
Thuỵ Du
Ôi cơn đau buồn sao da diết
Chốn lòng người ai biết nông sâu
Có những khi lòng chợt thoáng sầu
Ta mới biết tình là hư ảo.
Thức trắng đêm ta buồn ảo não
Nhớ người nhiều những lúc buồn vui
Dù đã xa, xa cách thật rồi
Nhưng vẫn mãi không hề phai nhạt.
(Trích đoạn HKBT138) ..............................................
Bởi trong anh còn một nỗi cô đơn (HKBT) TRẮNG ĐÊM Trăng khuyết trong anh nỗi cô đơn Về khuya nghe lạnh chút giận hờn Bởi người xa khuất từ độ ấy Đau xót nay tình đã trắng trơn Từ lúc đôi mình chịu dở dang Trăng cũng vấn vương chuyện lỡ làng Cách biệt sương buồn trên mái tóc Bởi người ngày trước đã sang ngang Đành vậy, chúng mình phải xa nhau Trời nỡ cách chia mối duyên đầu Trong anh có cả vầng trăng khuyết Trong em là một nỗi thương đau... Đêm nay trăng muộn rớt bên thềm Giấc ngủ chập chờn vẫn bên em Nhìn sang bên ấy sao buồn quá Lại có một người thức trắng đêm... Quỳnh Hương
TRẮNG ĐÊM Trăng khuyết trong anh nỗi cô đơn Về khuya nghe lạnh chút giận hờn Bởi người xa khuất từ độ ấy Đau xót nay tình đã trắng trơn Từ lúc đôi mình chịu dở dang Trăng cũng vấn vương chuyện lỡ làng Cách biệt sương buồn trên mái tóc Bởi người ngày trước đã sang ngang Đành vậy, chúng mình phải xa nhau Trời nỡ cách chia mối duyên đầu Trong anh có cả vầng trăng khuyết Trong em là một nỗi thương đau... Đêm nay trăng muộn rớt bên thềm Giấc ngủ chập chờn vẫn bên em Nhìn sang bên ấy sao buồn quá Lại có một người thức trắng đêm... Quỳnh Hương HỒI TƯỞNG Ngồi bên song cửa , ta với đêm
Nhớ quá làm sao biết ngỏ tìm
Đêm nay trống vắng cô đơn quá
Biết nói gì đây hỡi con tim?
Góc vắng bàn khuya, dáng lẻ loi
Cô đơn chiếc bóng một mình ngồi
Giữa màn sương lạnh ai có thấu ?
Bên kia chắc đang háo hức lòng!
Trăng đã lên cao sáng lung linh
Gợi chuyện tình xưa của chúng mình
Trăng kia đâu hiểu nay đã khác
Trăng mãi muôn đời sáng lung linh.
Hồi tưởng tình ta đã một thời
Giờ đây chiếc bóng sầu chơi vơi
Hỡi em yêu dấu giờ xa cách
Đến mãi bây giờ… vẫn chưa vơi!
HKBT
GIÓ Gió và mưa mãi thôi
Sẽ trở thành bão tố
Anh và em dù cố
Cũng sẽ mãi xa xôi.
Và gió có ngừng thổi
Chưa hẳn bão sẽ vơi
Như anh suốt một đời
Vẫn đi tìm hạnh phúc!
HKBT
NỐI LẠI Em bây giờ vẫn thế
Bé bỏng và hồn nhiên
Vẫn xinh đẹp như tiên
Đôi môi hồng xinh thắm.
Anh mãi nhìn say đắm
Suốt một đời chẳng quên
Dù mãi cứ lênh đênh
Vẫn muốn em là bến.
Tình đi rồi tình đến
Em một đời quạnh hiu
Thôi hãy vứt những điều
Tạm cho vào dĩ vãng.
Anh cánh buồm phiêu lãng
Suốt một đời rong chơi
Ước em là biển khơi
Cùng anh đi đây đó.
HKBT
TƠ LÒNG Em!
Bao nhiêu nỗi khát khao
Bao nhiêu niềm hoài vọng
Bao nhiêu lần trông ngóng
Giờ thì sao hỡi em?
Thật trong lòng của em
Anh là gì em hỡi!
Khi tình hóa dâu bể
Em vẫn còn yêu không?
Có lẽ khi có chồng
Em hoàn toàn thay đổi
Chỉ khổ cho mình tôi
Sao hoài yêu em mãi!
Bạn bè chê tôi dại
Sao cứ mãi si mê
Đắm đưối chi những lời
Đầu môi và chót lưỡi.
Hoa lúc tàn lúc tươi
Và cuộc đời vẫn thế
Nên người đời đâu thể
Hiểu lòng tôi nghĩ gì ?
Em!
Dù tình đã chia li
Và phương trời cách biệt
Anh!
Xin một lần được biết
Cớ vì sao ra đi ???
HKBT
quote: Trích đoạn: HKBT138
TRẮNG ĐÊM Trăng khuyết trong anh nỗi cô đơn Về khuya nghe lạnh chút giận hờn Bởi người xa khuất từ độ ấy Đau xót nay tình đã trắng trơn Từ lúc đôi mình chịu dở dang Trăng cũng vấn vương chuyện lỡ làng Cách biệt sương buồn trên mái tóc Bởi người ngày trước đã sang ngang Đành vậy, chúng mình phải xa nhau Trời nỡ cách chia mối duyên đầu Trong anh có cả vầng trăng khuyết Trong em là một nỗi thương đau... Đêm nay trăng muộn rớt bên thềm Giấc ngủ chập chờn vẫn bên em Nhìn sang bên ấy sao buồn quá Lại có một người thức trắng đêm... Quỳnh Hương HỒI TƯỞNG Ngồi bên song cửa , ta với đêm
Nhớ quá làm sao biết ngỏ tìm
Đêm nay trống vắng cô đơn quá
Biết nói gì đây hỡi con tim?
Góc vắng bàn khuya, dáng lẻ loi
Cô đơn chiếc bóng một mình ngồi
Giữa màn sương lạnh ai có thấu ?
Bên kia chắc đang háo hức lòng!
Trăng đã lên cao sáng lung linh
Gợi chuyện tình xưa của chúng mình
Trăng kia đâu hiểu nay đã khác
Trăng mãi muôn đời sáng lung linh.
Hồi tưởng tình ta đã một thời
Giờ đây chiếc bóng sầu chơi vơi
Hỡi em yêu dấu giờ xa cách
Đến mãi bây giờ… vẫn chưa vơi!
HKBT
CHUYỆN
NGÀY XƯA
Em đã xa rồi xa rất xa
Nghẹn ngào vầng trăng cũ nhạt nhòa
Hỡi cố nhân ơi giờ xa vắng
Mà mãi ân tình chẳng phôi pha
Trăng buồn đã mấy độ người đi
Thôi tiếc làm chi, trách làm gì
Đời cho gặp gỡ rồi ly biệt
Chạnh lòng chi nữa mảnh tình si
Song cửa lạnh lùng với trăm năm
Tình xa tình xót buổi trăng rằm
Hỡi người nơi đó chừng nghe lặng
Mộng ước thôi rồi quá xa xăm
Ngày xưa hai đứa nói yêu nhau
Nào có ai hay hóa tình sầu
Bên ấy trời sương dường như lạnh
Bên này...trăn trở với canh thâu...
Quỳnh Hương
Trích đoạn: HKBT138
LỜI ĐẮNG CHO CUỘC TÌNH
Lời cảm tạ nghe sao ôi rất lạ
Khi quanh đây kỉ niệm mãi dần xa
Giờ chỉ còn chiếc bóng mỗi mình ta
Thì đau buốt biết cùng ai chia sẽ .
Gió vi vu ngàn năm vẫn thổi
Thổi dạt dào nát cõi lòng tôi
Giọt sầu rơi nghe đắng mặn môi
Tình lỡ trót sao còn lấy lại .
Thời gian qua mau sẽ phủ lòng
Phủ vết thương cũ vào hư không
Và lòng sẽ còn trông với ngóng
Nhưng ngóng cùng trông chẳng bận lòng .
Ngày mai! Tương lai! Giờ xa quá
Hương tình cho ai tóc đã dài
Như giấc liêu trai thời xưa ấy
Như thuở trang đài lòng ngất ngây ./.
HẬN KẺ BẠC TÌNH
Tôi không ngờ mối tình tôi là thế
Bởi dại khờ nên đành đánh mất em
Không gian dối nhưng cũng đành lỗi hẹn
Không chia tay nhưng mãi mất nhau rồi .
Anh vẫn biết em là lòai hoa lạ
Hoa vô tình chỉ nở ở vườn yêu
Nhưng hoa ơi xin hãy nhớ một điều
Rằng chỉ nở một lần rồi vĩnh viễn .
Đời cũng vậy không bao giờ đẹp mãi
Rồi mai này em sẽ nhận ra thôi
Nay anh khóc, ngày mai em sẽ khóc
Khi anh cười, em sẽ khóc cô đơn .
Tôi không ngờ mối tình tôi dang dở
Hận muôn đời biết thuở nào quên
Và đến khi nào tôi không còn sống
Mới xóa bỏ những gì tôi hận em ./.
LÁ THƯ CUỐI CÙNG
Gửi Tuấn tình yêu của tôi: chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu o0o Đêm nay nếm trải nỗi buồn Tình mình dấu hết... em tuôn giọt sầu Chia tay chẳng nói một câu Để lòng thanh thản... vơi sầu tim em Đắng đau dày xéo nguyên đêm Tìm đâu lại dấu yêu quên hỡi người Anh hứa yêu em cả đời Sao giờ em phải nói lời chia tay? Hồn mất em nhỏ giọt cay Chia xa để lại tìm này... vết đau. Viễn xứ hôm nay trời bắt đầu vào hè rồi, đứng giữa biển người không phải quê hương của mình, em cảm thấy trống vắng cô đơn. Em chợt nhớ tới anh, ngày thật dài khi ta rảnh rỗi, hàng ngày em bận rộn lắm chẳng có thời gian để mà thở, để mà nghĩ tới những chuyện riền tư, nhưng hôm nay thì khác, em nghỉ ở nhà, em nghĩ về anh, tự đặt ra câu hỏi không biết anh đang làm gì? anh có nghĩ và nhớ về em không? Nhưng em đặt ra câu hỏi làm gì, em cầm điện thoại và gọi cho anh, em muốn chia sẻ với anh nhiều thứ, mà trí ít anh cũng giúp em bớt đi nỗi cô đơn trong lòng em muốn có anh an ủi lúc này. Em cầm điện thoại lên chuông đổ rất lâu, không ai bắt máy em gọi đi gọi lại nhiều lần rồi cũng có người bắt máy, không phải anh mà là một cô gái họ chuyển máy cho anh, anh nghe với vài lời nhạt nhẽo, bỗng điện thoại bị ngưng hoạt động, rồi lần thứ hai em gọi lại vẫn là con gái nghe điện thoại, vẫn giọng nói ấy, đều đều nhè nhẹ, cảm giác có gì đó bất an lúc ấy em cũng không thể hiểu được vì đó chỉ là cảm giác của một người con gái, em nghe máy mà như gọi nhầm số, không thể tin vào tai mình, cảm giác bàng hoàng. Rồi lần thứ ba chỉ vì thấy em sau khi gọi điện thoại về cho anh mà cứ ngồi thẫn thờ em cầm dao gọt hoa qua mà cắt cả vào tay máu chảy ra nhiều mà em vẫn không biết cho tới khi Linh Phương hỏi 'chị sao vậy Khánh Ngọc?' Em mới giật mình, em cắt vào tay nhiều lần như vậy lắm vậy mà đây là lần đầu tiên em cắt vào tay mà không có cái cảm giác đau như mọi lần khác, đau làm sao được chứ, bởi lòng em đang quá đau rồi, mọi cảm giác quanh em giờ vô vị. Linh Phương nó cũng nhận ra sự khác biệt đang diễn ra trong em. Nó cầm điện thoại gọi vào số máy của anh chuông đổ một giọng con gái nói vọng qua, nó cố tình bật loa cho em nghe thấy, nó hình như cũng thoảng thốt chẳng nói lên lời, hàng ngày nó nhanh nhẹn tháo vát vậy mà hôm nay nó cứ ấp a ấp úng, người con gái ấy nói anh đi ra ngoài và để quên điện thoại ở nhà có gì người ta sẽ nhắn lại khi anh về, Linh Phương nói, 'Khi nào anh Tuấn về nhờ chị nhắn giúp em là em gái của người yêu anh ấy em tên là Linh Phương gọi nhé!' 'Chị có nhầm không? Em mới là người yêu của anh Tuấn' Linh Phương nghĩ minh nghe nhầm nó hỏi lại: ' Chị nói gì cơ?' Người con gái ấy lập lại: 'Em mới là người yêu của anh Tuấn'... Ôi nhiều lắm lúc đó tai em ù đi có nghe được gì thêm nữa đâu, em lặng lẽ vào phòng đóng cửa lại để xua bớt đi phần nào cảm giác vừa rồi. Cả tuổi trẻ em đã yêu nhiều người rồi nhưng riêng với anh em mới cảm nhận được sự chân thành tha thiết, em cần có anh và muốn tình cảm của chúng ta đơm hoa kết trái, chỉ vì sự e dè ái ngại về con số sáu thôi mà đâm ra chúng ta đã xa lại càng cách xa. Những ngày tháng tha hương cô đơn giá lạnh ý nghĩ về anh làm em thấy mình trở nên mạnh mẽ ấm hơn trong mùa đông em yêu cuộc sống hơn bao giờ hết. Rất nhiều lần em gọi điện thoại về anh không nghe điện thoại, hoặc nhiều khi điện thoại của anh tắt máy không liên lạc được khi em hỏi anh có giải thích với nhiều lý do em tin tưởng ở anh, khi yêu cho dù người mình yêu nói gì cũng tin " Khi yêu người ta tôn trọng và tin yêu như vậy mới gọi là mình yêu chân thành, yêu là phải tin người mình yêu đó mới gọi là tình yêu" Chính vì thế em tin anh là chuyện bình thường, như vậy cũng là một cách để em bày tỏ tình cảm chân thành của em mà, anh có công nhận điều đó không anh? Vậy mà em tin yêu để rồi lòng tin ấy bị suy sụp như ngày hôm nay sau lời người con gái ấy nói. không lẽ mất tất cả rồi lòng tin, trái tim yêu thương, mất tất cả rồi anh ơi! Anh cứ trách em không quan tâm, không gọi điện thoại về cho anh, nhưng mỗi lúc em gọi về điện thoại tắt máy không liên lạc được, nếu có mở máy đổ chuông thì anh lại không nghe máy, anh bảo em phải làm gì bây giờ? ( Anh có nhiều lý do lắm ) Giờ thì em đã hiểu là vì đâu. o0o Đêm nay em thấy cô đơn, nỗi buồn man mác cảm thấy nhớ anh vô cùng, nỗi nhớ dày vò cào xát vào ruột gan em, cào cấu tâm trí em cũng như mọi ngày thôi nhưng hôm nay khác quá, mọi ngày em nhớ anh một nỗi nhớ êm dịu tràn đầy hương sắc tươi vui còn đêm nay chưa có ý nghĩ nào làm cho em ngớt rơi bao giọt lệ, cứ tuôn chào như con thác đầu nguồn đang sối xả, vì sao thế nhỉ, có một lý do làm em như vậy anh ơi nỗi nhớ đêm nay làm lòng em một hố sâu khoảng trống mênh mông đến tận cùng con tim đang nức nở em không ghen, không gì cả. Giá như anh hiểu em yêu anh và cần anh như thế nào. Em đang lo lắng cho khoảng cách của chúng ta như thế nào, khoảng cách về địa lý, về tâm hồn, về con số ''sáu'' của chúng ta, điều này chỉ có anh mới hiểu mà thôi... Anh yêu của em! Hãy cho em được phép lần cuối cùng gọi anh bằng lời yêu thương ấy cuộc sống thì nhiều mặt còn tình yêu thì muôn mầu, tình yêu thì nhiều khía cạnh đôi khi chúng ta ngộ nhận tình yêu của chính con tim, tình yêu đích thực chỉ có một còn cái na na tình yêu thì nhiều vô kể anh ạ! Còn tình yêu của hai đứa mình phải chăng cũng xếp vào vị trí ấy, vị trí na na của tình yêu? Em cũng đã yêu nhiều lắm, cả đời người trong tuổi trẻ ai chẳng nếm vị ngọt đắng của tình yêu một vài ba lần gì đó, như vậy mới gọi là cuộc sống chứ. Em cũng giống như vậy, yêu nhiều lắm nhưng hình như chỉ là những cảm giác dối lừa mà thôi họ cũng đến bên em nhẹ nhàng và khi xa em họ cũng nhẹ nhàng như vậy, từ từ chầm chậm, rất êm ả bước đến rồi bước ra khỏi cuộc đời em chứ không như anh mượn một người con gái làm em bị tổn thương, làm em đau, em đã bàng hoàng biết bao. o0o Đêm nay em cố gắng lắm mà không sao ngủ được mọi ám ảnh về anh cứ hoài ngự trị trong ý nghĩ của em không làm sao dứt ra được. Em cầm điện thoại lên định gọi cho anh để nghe lời anh giải thích cho lòng em nhẹ bớt nhưng thiết nghĩ để làm gì? em đã bấm số điện thoại của anh nhưng trong ý nghĩ trí nhớ chợt ùa về giọng của cô gái ấy " Chị có nhầm không em mới là người yêu của anh Tuấn" Em không cầm nổi chiếc điện thoại nữa, em run lên nhè nhẹ, mọi thứ xung quanh em trở nên mơ hồ, suy nghĩ hỗn độn, em cảm nhận được niềm đau, mắt nhòa đi rồi cả đêm đó em ngồi bất động. Bàn tay đặt nhẹ vào tường, thay vào lời nói chúc anh ngủ ngon hay anh hãy cố gắng lên anh của em là "Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu" Em nhớ người ta bảo: 'Tình chỉ đẹp khi còn dang dở' Em bật cười một điệu cười điên dại mơn man như nó không phải là của em, em yêu anh thật nhiều nên ngược lại em cũng hận chính em cũng nhiều, bởi em không biết cách chăm sóc vun vén gìn giữ tình yêu của hai đứa một tình yêu mà đối với em nó là tất cả. Em gục ngã suy sụp hẳn. Rồi một mai trong ngày lễ vu quy của anh bên cạnh bước xong xong là một cô gái khác không phải em như lời anh đã hứa 'sẽ bên em mãi'. Em không biết rằng tình yêu nó mong manh dễ vỡ, đầy giả dối đến mức nào, với người khác em có thể hình dung nhưng còn với anh từ khi yêu anh em chưa một lần nghĩ tới điều ấy. ( Phải chăng em đã sai?) Bây giờ em đã thật sự hiểu được tại sao nhiều lần anh không nghe điện thoại của em khi em gọi về, những lý do anh đưa ra giờ là bằng chứng để em nhận ra chính con người anh một con người dối gian trong tình yêu hai đứa vậy mà em đã tin anh biết bao nhiêu và cho đến bây giờ em đã tự tìm ra được câu trả lời "Vì sao anh hết còn yêu em?" Anh không trả lời nhưng em cũng đã hiểu rồi, hiểu tất cả rồi! Tại sao sau khi em hỏi anh câu hỏi ấy giá như anh chỉ cần nói một câu thôi, 'Anh không còn yêu em nữa, đừng làm phiền anh' chỉ cần nói như vậy là đủ dõ dàng, em sẽ hiểu ngay mà đâu cần đưa một người con gái ra để làm em đau, làm em rơi lệ nhiều thêm em chua chát, trong tình cảm vừa vỡ vụn. Hết thật rồi chẳng níu kéo để làm chi (Mất anh đã là một nỗi đau, một nỗi buồn rồi, nhưng anh làm vậy chỉ để kỷ niệm của chúng ta không còn đẹp nữa, và làm em buồn đau nhiều hơn, anh nỡ nào làm vậy với người mà anh đã nói yêu thương?) Mắt em cay quá, cay như ai đó vừa rắc vào đấy cả lọ muối tiêu, em nhắm mắt thật chặt, cảm giác tái tê ùa về mặn đắng bờ môi vì có gì đó vừa tan chảy vào. Em không nghĩ khi yêu người ta lại dễ dàng quên đến thế, dễ dàng quên đi tất cả, từ bỏ, hắt hủi... Em muốn nghe một lời anh nói hay chỉ là hơi thở qua điện thoại thôi cũng được nhưng anh đã không nghe điện thoại mặc dù em gọi đi gọi lại nhiều lần. Em tự hiểu đó là cách anh từ bỏ em tốt nhất, cách chia tay không một lời nói im lặng, âm thầm trối bỏ đi em, em ngốc thật cứ gọi cho anh làm chi, tin anh làm chi. Xin anh lần cuối cùng hãy thay số điện thoại khác anh nhé đừng để cho tình yêu nỗi nhớ và ý nghĩ của em vô tình nhớ tới anh để rồi cầm điện thoại bấm số gọi đi, xin anh nhé!!!
"Nếu không cần em trong tình yêu trong cuộc sống này nữa hãy nói một lời đi anh, hãy nói lời chia tay thẳng thắn, hãy nhìn vào sự thật cho dù nó có phũ phàng đến đâu đi nữa, để cho khi chúng ta có xa nhau mọi thứ cũng trở nên đẹp và lưu lại một chút gì đó chứ không phải tan nhanh như bọt biển, như vậy anh mới là người cao thượng trong mắt em, trong mắt người mà anh đang yêu, trong mắt mọi người" Mặc dù em chẳng là ai, chẳng là gì cả. Hiểu không anh? ''Nhắn người con gái đến với anh, nếu ngày hôm nay tôi là người ra đi thì bạn hãy nghĩ đi và chuẩn bị tâm lý bởi chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng sẽ giốn như tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy, bởi định lý thì luôn luôn lập lại mà. Tiếc thưởng cho bạn và cũng tiếc thương cho tôi, người ta từ bỏ được tôi rồi họ cũng sẽ từ bỏ được bạn mà thôi..."
o0o
Anh xa! Đây cũng là lần cuối cùng em còn dành chút tình cảm xót lại để viết lên những dòng chữ này, rất chân thật trọn vẹn gửi đến anh. Có lẽ sẽ chẳng có bài thơ hay lá thư nào viết về anh, sẽ chẳng còn vần thơ nào nhắc đến tên anh, lá thư tình nào gửi cho anh kèm theo những câu hỏi nữa, sẽ chẳng còn em quấy dầy đến cuộc sống của anh nữa, em hứa từ phút này sẽ không làm phiền anh. Từ nay mình mãi mãi là hai kẻ xa lạ chắc hẳn anh vui nhiều lắm, còn em vui làm sao được khi bị phụ tình chứ phải không anh?
Em luôn có nghĩa cả cao đẹp sau tình yêu không phải là kẻ thù mà sau tình yêu chúng ta còn tình bạn nhưng nếu anh không muốn thì thôi coi như mình chưa từng quen biết nhau. Em muốn nói một lời này cho dù vẫn biết là nói ra cũng chẳng để làm gì thậm trí là quá muộn bởi em đã được đặt vào vị trí của một kẻ bị bỏ rơi ''Níu giữ hay lưu luyến làm chi một người muốn rời xa em chứ THÔI CHÚNG TA ĐÀNH CHIA TAY''
Em xin lỗi anh một vạn lần nếu em có làm điều gì sai, em nhớ một câu anh nói: hãy bỏ qua cho nhau những gì có thể là gì! Và lời cuối xin gửi tới anh " EM XIN LỖI VỀ TẤT CẢ "
Đêm nay sẽ là một đêm cuối cùng em còn đặt bàn tay lên tường. Có lẽ từ mai mọi thứ sẽ cố quên đi. "Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu". Đêm nay trống vắng một mình Không anh lòng tựa lục bình chơi vơi Tình ta giờ mãi xa rồi!!!... Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu. Em một thời đã xa! 09/04/2010 Sanit Petersburg đêm cô đơn rơi lệ ai có thể chia sẻ cùng tôi...?
" Khi trái tim bỗng lỡ nhịp, đừng cư xử như thể người bạn yêu chưa từng in dấu trong cuộc đời bạn. Đừng biến những lời yêu đã nói trở thành giả dối, đừng xóa nhòa những ký ức ngọt ngào đã có cùng nhau, đừng khiến người ở lại có cảm giác mình đã yêu lầm. Đổ vỡ niềm tin là một vết thương khó lành nhất.
Vì không thể đi đến cùng yêu thương, hãy chọn một cách buông tay nhẹ nhàng nhất để giữ cho mình một tình bạn đẹp sau mối tình không trọn vẹn. Và nếu có quay lưng, hãy ra đi bằng chính cách bạn đã đi vào trái tim họ."
- Chào HKBT tại sao Tuấn lại vào xóa lá thư Tuấn đã gửi ở trang của Ngọc đi thay vào một bài thơ vậy? Làm vậy Tuấn thấy mình đúng hay sai? Ai là người có lỗi thời gian sẽ trả lời tấ cả, tại Tuấn hay tại Ngọc đây? * Tuấn xóa đi phải chăng Tuấn thấy mình không đúng về điều gì đó, đừng trách cứ ai trong khi thực ra không như Tuấn nói, Tuấn xóa đi phải chăng Tuấn thấy mình hổ thẹn về những gì Tuấn nói, những gì Tuấn nói không giống ý nghĩa của Tuấn. " Những lời dối gian cho Ngọc" Ngọc Đã hứa không làm phiền Tuấn nữa nhưng tại Tuấn làm vậy nên Ngọc không thể không nói. " HẬN KẺ BẠC TÌNH" Tuấn từng hận kẻ bạc tình như thế nào? chắc hẳn Tuấn chưa bao giờ quên phải không? Vậy còn Tuấn phụ tình người khác thì sao? Liệu người bị Tuấn phụ tình có hận Tuấn như Tuấn hận hay không? Nếu không muốn có người phụ tình mình, thì ít ra Tuấn cũng nên thủy chung, yêu chân thành đâu sợ kẻ phụ mình chứ, phải chăng Tuấn dối gian nhiều quá nên người mới phụ, thay vào trách ai hãy tự trách mình đi. Ngọc không tốt đẹp gì nhưng trí ít Ngọc cũng đã yêu bằng cả con tim, bằng tất cả những gì Ngọc có, khi xa nhau Ngọc cũng lặng lẽ hay nói thẳng thắn chứ đâu cần mang một người con gái ra làm Ngọc đau thêm, dù sao ta không nên trách cứ nhau, trên trời triệu triệu ngôi sao, thế gian triệu triệu con người, không lẽ Ngọc không tìm được ai đó tốt hơn Tuấn hay sao? Đúng không nào? '' Hãy bỏ qua cho nhau những gì có thể như Tuấn từng nói". - Hãy sống tốt để lương tâm cảm thấy thoải mái, nếu sống mà giả dối, dối gian thì chẳng cửa phật nào có thể giúp ta hòan thiện được đâu Tuấn ạ! Ngọc đã đặt vé máy bay rồi, Ngọc sẽ về Việt Nam trước Linh Phương không đợi nhỏ ấy nữa, vậy mà đã có lúc Linh Phương nói, khi về Việt Nam em sẽ vòi anh Tuấn ăn 100 cốc chè Huế, tội nghiệp con bé quá đi, mãi ảo tưởng hoài nững thứ không đâu. * Chúc Tuấn hạnh phúc bên người Tuấn yêu nha. Hãy giữ những kỷ niệm đẹp đừng để cho nó tan nhanh như bọt biển... Giữ Lại Làm Chi Cám ơn anh đã đến trong chuyện tình hai ta giờ mình mãi xa lạ mong anh hãy thứ tha. Giọt nào rơi lã chã trong đêm lạnh xứ xa bây giờ em mới hiểu bao yêu dấu đã qua! Vương trong đôi mất lòa còn gắn lại chút đông tình mình như giấc mộng biết ai còn ngóng trông. Ngày mai em vẫn sống cho dù chẳng còn anh sầu đông không làm lạnh một tâm hồn mong manh. Chúc anh mãi hạnh phúc bên người tình đến sau mắt em dù nhỏ lệ mạnh mẽ làm thôi đau Dù có xót chút sầu không làm em nhụt trí anh chia xa thôi nhé còn giữ lại làm chi. 10/04/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 14:51:30 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: