Nỗi lòng hoa cúc    
  Nắng rọi qua thềm hoa cúc bay 
  Giọt sương còn đẫm lệ chân mây 
  Ai mang bóng nắng phơi lên lá 
  Ai gọi thu về phai sắc cây?    
  Có phải nàng Thu cũng mải chơi 
  Bỏ quên hoa cúc với chơi vơi 
  Ai đem nỗi nhớ vương vào lá 
  Rụng xuống thành thơ một kiếp người    
  Nguyệt cầm rúng động một đường tơ 
  Dìu dặt cung đàn dạ ngẩn ngơ 
  Một khúc ngân lên ngàn nỗi nhớ 
  Bóng chiều dần khuất mộng vào mơ...    
  Bỗng một ngày kia Thu vội qua 
  Đã quên đổ bóng lúc chiều tà 
  Chỉ còn hoa cúc bên thềm vắng 
  Từng cánh hoa tàn gió cuốn xa!    
  (Một chiều T7 buồn, Nov 2008) 
                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2009 20:20:26 bởi Kindy N >