Một ngày như mọi ngày
hellomy9 14.02.2005 21:53:44 (permalink)
Hôm nay hellomy xin được thay mặt VuCa giới thiệu với bạn đọc tác phẩm Một ngày như mọi ngày của Trịnh Lan Thương. Đây là một truyện ngắn dung dị, gần gũi rất gần gũi. Bạn hãy đọc đi và xem lòng mình có chút gì dợn sóng không. hi hi... bạn hãy xem cái cách mà ác giả diễn đạt "một người con trai lịch sự sẽ..., nên..." và "một người con trai cao thượng sẽ..., nên...". Bạn hãy đọc thật kỹ câu chuyện, và bạn có biết không, chàng trai và cô gái để quên "một đại dương trên ghế", nhưng đại dương có thể đã đi theo họ. Gì nữa nhỉ, cuộc tình không có cánh... nhưng cuộc tình vẫn có thể bay!

Bạn biết cô gái đó không? Cô gái mà...

Anh ơi, nếu như em có phải cô đơn trong suốt cuộc đời này, thì đó không phải lỗi ở anh, không phải lỗi ở cuộc đời này ! Mà là lỗi ở em !

Em sinh ra để nhảy múa, để ngã và để khóc.


Khi mà em theo đuổi những cánh buồm đỏ thắm, anh đã ở đó, trước em.. và theo đuổi điều gì đó thực tế, thực tế đến hiển nhiên. Chúng ta là gì trong một câu chuyện thần tiên, nếu chỉ có em mong chờ một cánh bướm bay lên để rồi hạnh phúc có thể rơi xuống? Em có thể chờ những nụ hoa còn mặc áo xanh nở rộ, một ngày.. hai ngày.. ba ngày.. và nhiều ngày nữa, anh liệu có thể là cửa sổ.. "cửa sổ khép vào nhau như những cánh tay đang nắm chặt lại, làm nên một vòng ôm. Tấm rèm dịu mềm chắn gió"?

==================

Một ngày như mọi ngày

Trịnh Lan Thương


Nói đúng hơn là một ngày chủ nhật như mọi ngày chủ nhật. Người con trai dừng xe trước cái cổng xanh xanh, đẩy lại gọng kiếng, ngước lên ban công. Nơi đó có một người con gái. Người con gái nhìn người con trai, thầm nghĩ: "Chắc anh ấy đang xúc động, vì mình mặc cái áo lần đầu tiên hai đứa gặp nhau".

Trước cánh cửa xanh xanh, người con trai nghĩ: "Không biết đến bao giờ Thanh mới biết đi xe máy. Bảo tập nhiều lần rồi mà không nghe!".

Người con gái bước xuống nhà, mở cửa và chào anh. Anh nói như một người cha nói với con gái:

- Tối nay tập xe đi. Sau này em ra trường, công việc đòi hỏi em phải biết đi xe máy, không thể cứ xách xe đạp mà lọc cọc đi làm việc được !

Cô gái nói:

- Anh nhìn cái áo em đi!

Chàng trai nói bằng giọng một người ông nói với cháu:

- Hình thức phải đi đôi với nội dung. Không nên trọng hình thức quá, cũng không nên trọng nội dung quá. Cái hình thức là cơ sở để người ta đánh giá nội dung. Giản dị cũng có nhiều cách mà giản dị. Đi chơi thì không ai mặc áo sơ mi trắng cả, một cái áo thun thích hợp hơn!

Người con gái trợn tròn mắt, há hốc mồm:

- Trời ơi, anh đang nói cái gì vậy ?

Người con trai cũng ngạc nhiên không kém, nhưng anh nghĩ người con trai cao thượng là người con trai ít lời, chỉ nói những lời thật sự có trọng lượng, nên "Hừ" một cái. Tiếng hừ đó cô gái không nghe thấy, vì người con trai lịch sự là người con trai chỉ "Hừ" trong lòng. Cũng tốt thôi. Nhờ thế mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng bắt đầu ! Sân tròn bóng lá. Những bàn tay nhỏ màu xanh lắc lắc, như cái lắc đầu phụng phịu của một đứa trẻ, khi bắt hụt một giọt nắng, khiến nó rơi xuống sân, tròn xoe như cái nút áo bằng vàng. Một chú mèo con nghiêng đầu thò một chân ra khều khều bóng nắng. Người con gái reo lên:

- Anh ơi, anh nhìn nè, con mèo đang giỡn với miếng phô mai vàng ươm của nó!

- Đâu ? Miếng phô mai đâu ? - Người con trai sửa lại cặp kính trí thức, ngơ ngác hỏi.

- Anh không nhìn thấy miếng phô mai vàng óng à ? Vậy anh có nhìn thấy cái chuông vàng có lẽ đã đeo lên cổ chú mèo con, giờ rơi trên mặt sân không ?

- Chuông rơi từ bao giờ, sao anh không nghe thấy tiếng động ?

Người con gái kéo tay anh lại gần, chỉ vào bóng nắng. Hai người cùng chú mèo lúc nãy như ba chú mèo con đứng xếp hàng.

- Đây nè, anh có thấy bông hoa lấp lánh này không, chú mèo muốn hái nó, chắc mèo ta sẽ để bông hoa này lên cái mũi màu hồng dễ thương của mình, rồi mang về tặng cho mẹ !

Người con trai kêu lên:

- Trời ơi, em đang nói cái gì vậy ? Bóng nắng làm sao có thể so sánh được với hoa. So sánh như vậy là không toàn diện ! Bóng nắng không có cánh. Hoa nở ra từ đất, bóng nắng rơi xuống từ lá cây. Hai cái này hoàn toàn khác nhau ! Con mèo không thể nâng bóng nắng đặt lên mũi được. Bóng nắng vô hình mà. Nó cũng không biết tặng mẹ nó đâu. Bóng nắng không thể là phô mai. Ai lại đi ví nắng với thức ăn bao giờ ! Phô mai béo ngậy, nhưng con người không thể nếm được vị của nắng. Bóng nắng không phải là cái chuông. Chuông có âm thanh, còn nắng lại vô thanh. Cũng chẳng có phép thuật nào có thể đeo cái chuông - nắng vào cổ một con mèo cả !

Cô gái im lặng. Mới đầu cô gái nhìn anh. Nhưng sau cùng cô gái không nhìn anh nữa, mà nhìn con mèo, nhìn bóng nắng, nhìn cây lá, nhìn bàn tay mình... Nói lại cho gọn là cô gái nhìn tất cả, chỉ trừ gương mặt của "người thầy" đang thuyết giảng. Người con trai đã nói tất cả những điều đó bằng một giọng nói rất vỗ về. Anh thấy người con gái im lặng, anh tin rằng cô đã nhận ra cái sai của mình và ngoan ngoãn nghe lời. Anh nghĩ cái tốt đẹp nhất ở cô là biết nhận lỗi và biết nghe lời ! Cũng tốt thôi. Nhờ vậy mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng kết thúc !

Hôm đó, người con trai trở về nhà, vắt tay lên trán suy nghĩ rằng phải làm sao để cô gái có cái nhìn sâu sắc hơn về mọi vấn đề. Anh không thể lúc nào cũng ở bên mà dạy bảo cô gái được. Điều đó làm anh rất băn khoăn. Con người không hiểu biết là con người phải chịu thiệt thòi. Hiểu biết cho người ta thêm sức mạnh. Anh nghĩ đến điều đó và thấy cô gái rất đáng thương, anh mong sao mình có thể bảo bọc một cách trọn vẹn nhất cho sự non nớt ấy.

Người con gái về nhà, chầm chậm bước lên phòng mình. Cô khép cửa lại và buông mình vào nước mắt. Cô cảm thấy mệt mỏi và hụt hẫng. Trong căn phòng nhỏ bé ấy, những quyển sách, những quyển tập lo lắng nhìn cô, con gấu bông nhỏ xíu, cũ kỹ giương đôi mắt đen của nó tha thiết nhìn cô. Những vuông gạch đón từng giọt nước mắt rơi vào mình, ước có thể mềm ra như một tấm khăn để có thể choàng ôm, ấp ủ những nỗi niềm. Nhưng những quyển tập, quyển sách, con gấu bông, vuông gạch... Tất cả đều không thể nói cùng cô dù chỉ một lời, không thể trao cô dù chỉ một bàn tay vuốt ve. Người con gái một mình, và khóc.

Chiều công viên. Lá hát và bướm bay. Trong rất nhiều ghế đá có hai người ngồi, xin mượn một ghế đá đặt vào câu chuyện này. Cái ghế đá dành cho người con trai và người con gái của chúng ta. Người con gái kêu lên (người con gái lúc nào cũng kêu lên):

- Anh ơi, anh nhìn kìa, con bướm cũng không chơi với đứa bé !

Một người con trai lịch sự là một người con trai ngước lên khi bạn gái mình kêu. Và vì ngước lên, anh thấy một con bé mặt mày lem luốc, bị một người đàn ông lôi đi xềnh xệch. Cảnh trước của cảnh này như sau: Nhân vật của chúng ta, tức con bé, cần phải nói thêm: lem luốc, trông thấy một nhân vật thứ hai: con bướm. Con bé thò tay ra, bướm bay. Hết cảnh. Bướm bay vì nó có cánh. Vì có cánh nên nó phải bay. "Con bé thò tay ra, bướm bay". Thì bướm bay, tất nhiên rồi ! E hèm, vậy thì tại sao có tiếng kêu ? Và vì có tiếng kêu, chàng trai lịch sự nhìn bạn gái mình chăm chăm. Người con gái đang rất xúc động.

- Anh ơi, con bé ăn xin ấy không có cái gì để chơi, nó muốn chơi với bướm, nhưng đôi cánh đã đem con bướm đi rồi ! Con bướm rực rỡ và đẹp đẽ đã vỗ cánh bay đi. Còn tuổi thơ đẹp đẽ, rực rỡ của bé thì sao? Những cái sặc sỡ khác thì sao ? Ba nó kéo nó đi, và rồi nó sẽ quên con bướm phải không anh ? Nó sẽ quên rằng từng có lúc nó cần một con bướm... Con bé phải đi xin, nhưng chẳng bao giờ người ta cho nó một con bướm, cả bầu trời này không cho nó một con bướm, dù nó đã đưa tay ra. Anh ơi, khi em đưa tay ra, bướm cũng bay...

- Bướm bay vì nó có cánh ! Em đã bao giờ thấy một con bướm mà không bay chưa ? Tại sao em không có được cái lòng tốt mạnh mẽ, tại sao em không mua cho con bé một món đồ chơi chẳng hạn ? Tại sao em lại tự làm khổ mình vì mỗi chuyện bướm bay ? Bướm tất nhiên là phải bay ! Sao em không nhìn kỹ hơn bàn tay của người đàn ông, mà lại đổ tội cho đôi cánh?

- Anh ơi, khi anh đưa tay ra, bướm cũng sẽ bay...

Người con trai vuốt ngược mái tóc, thở ra hơi nằng nặng, lặp lại cái câu nhàm tai suốt từ đầu truyện cho đến giờ:

- Trời ơi, em đang nói cái gì vậy ?

Hai người cùng ngồi trên một cái ghế, lưu ý, không ngồi sát nhau. Xin mượn một đại dương đặt vào khoảng cách đó. Họ ra về. Chiều công viên vẫn thế, lá hát và bướm bay. Cô gái nắm lấy tay chàng trai và chàng trai lịch sự không phản đối điều đó. Khi bàn tay chạm nhau, hơi ấm lại chạm nhau. Họ để quên một đại dương trên ghế. Nhưng đại dương có đi theo họ không ? Ừ nhỉ, đại dương có đi theo họ không ?

Hôm ấy, cô gái trở về nhà, ngồi bên khung cửa sổ mở toang. Anh ơi, rồi cuộc tình chúng mình sẽ đi về đâu ? Cuộc tình có cánh không, có bay không ? Người ta đến giữa đời này để đứng, để đi, để nhảy múa giữa đời trên hai chân chạm đất. Còn em, em nhảy múa giữa đời chỉ trên một chân. Anh ơi, em biết chắc rằng rồi em sẽ té, té nhiều lần. Nhưng biết làm sao được! Vì em sinh ra giữa cuộc đời này là để nhảy múa trên một chân, và té, và khóc, và nhảy múa. Người yêu của em ! Đối với em, anh là chàng trai tốt nhất trên đời ! Cuộc đời em, cuộc đời này, đẹp hơn khi có anh. Có thể sẽ không bao giờ em gặp được một người nào tốt như anh. Nếu như em phải cô đơn trong suốt cuộc đời này, thì đó không phải lỗi ở anh, không phải lỗi ở cuộc đời. Mà là lỗi ở em. Lỗi ở đôi mắt em nhìn giọt nắng ra phô mai, cái chuông, đóa hoa, lỗi ở đôi mắt em nhìn theo một cánh bướm bay. Lỗi ở trái tim em đắm say vì một bóng nắng, run rẩy vì một bàn tay không với được cánh bướm...

Anh ơi, nếu như em có phải cô đơn trong suốt cuộc đời này, thì đó không phải lỗi ở anh, không phải lỗi ở cuộc đời này ! Mà là lỗi ở em !

Em sinh ra để nhảy múa, để ngã và để khóc.

Người con gái thì thầm với những nụ hoa còn mặc áo xanh:

- Em ơi, ngày mai em hãy nở cho chị nhé. Nếu ngày mai em không nở, chị sẽ chờ ngày mốt. Nếu ngày mốt em không nở, chị sẽ chờ trong những ngày tới nữa.

Người con gái khép cửa, buông rèm. Cửa sổ khép vào nhau như những cánh tay đang nắm chặt lại, làm nên một vòng ôm. Tấm rèm dịu mềm chắn gió.

Hết cảnh. Người con gái bật công tắc đèn ngủ, như ánh đèn sân khấu bật lên.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.02.2005 22:13:45 bởi hellomy9 >
#1
    Triều Sương 16.02.2005 00:41:52 (permalink)
    hellomy biết ko, TS đọc xong truyện này thì trong lòng TS thấy mình tiếc, tiếc cho cả hai người , chàng trai cùng cô gái, cả hai có nội tâm suy nghĩ khác nhau quá, một người có khuynh hướng nghiêng về thực tế còn một người thì tư tưởng đầy chất lãng mạng. Nếu họ hiểu nhau , dung hòa nhau thì hay biết mấy , vậy mà..........

    Ngay từ khởi đầu câu chuyện đã là hai suy nghĩ đối lập

    Người con gái nhìn người con trai, thầm nghĩ: "Chắc anh ấy đang xúc động, vì mình mặc cái áo lần đầu tiên hai đứa gặp nhau".


    Trước cánh cửa xanh xanh, người con trai nghĩ: "Không biết đến bao giờ Thanh mới biết đi xe máy. Bảo tập nhiều lần rồi mà không nghe!".

    Cũng như khi cô gái khoe chiếc áo và nói kèm thêm ví dụ như :
    _Anh nhìn cái áo em đi, anh có nhớ lần đầu tiên gặp nhau em đã mặt chiếc áo này ko?
    ..nếu thế thì chàng trai sẽ ko bao giờ nói bằng cái giọng ông và cháu...nhưng đó là TS ví dụ thêm thôi nên xét luôn câu trả lời của chàng trai thì:

    - Hình thức phải đi đôi với nội dung. Không nên trọng hình thức quá, cũng không nên trọng nội dung quá. Cái hình thức là cơ sở để người ta đánh giá nội dung. Giản dị cũng có nhiều cách mà giản dị. Đi chơi thì không ai mặc áo sơ mi trắng cả, một cái áo thun thích hợp hơn!

    Câu nói này nếu để trong trường hợp khác như ông nói với cháu hay cha nói với con thì đúng về ý nghĩ cùng cách sống nhưng ở đây là hai người yêu nhau. TS nghĩ ko có chàng trai nào lại nói như vậy với bạn gái cả, đây là một lỗi lớn của chàng trai.

    Còn cô gái thì sao, có quá chăng cũng chỉ là cô là người lãng mạng, có thể tưởng tượng từ bóng nắng thành miếng phô mai, thành cái chuông hay bông hoa...nhưng đó chỉ là tưởng tượng của riêng cô ấy, ko thể bắt buộc người khác cũng phải suy nghĩ giống mình thì tại sao ngay khi cô tưởng tượng bóng nắng thành miếng phô mai mà chàng trai ko nhận ra , cô dừng lại ko nói nữa thì sẽ ko dẫn đến việc chàng trai đưa ra nhận xét ko chút gì đồng cảm với mình.
    Còn chàng trai có vô tình hay si ngốc đến độ ko hiểu những điều cô gái nói hay ko???


    Người con trai đã nói tất cả những điều đó bằng một giọng nói rất vỗ về. Anh thấy người con gái im lặng, anh tin rằng cô đã nhận ra cái sai của mình và ngoan ngoãn nghe lời. Anh nghĩ cái tốt đẹp nhất ở cô là biết nhận lỗi và biết nghe lời ! Cũng tốt thôi. Nhờ vậy mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng kết thúc !
    ==> yêu nhau là cùng nhau nhìn về một hướng nhưng ở đây chàng trai chỉ nhận định cho riêng mình, để rồi những suy nghĩ của chàng trai đến ngay cả TS là một người ngòai cũng ko chấp nhận được." Cũng tốt thôi. Nhờ vậy mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng kết thúc==> cứ nghe như chàng trai đang chịu áp lực khi đi chơi với ban gái của mình vậy, hai người này có phải là tình nhân ko vậy??

    phần sau lại nói về một người con trai lịch sự, cái lịch sự này TS thấy mai mỉa quá, tại sao phải là lịch sự thì mới ngước lên khi bạn gái mình kêu?? nếu cô gái ko kêu chẳng lẽ chàng trai cứ cúi đầu nhìn xuống đất==> điều này rõ là ko hợp lý , nó chỉ là ngụ ý tác giả muốn mỉa mai giống như phần trên tác giả cũng mỉa mai người con trai cao thượng vậy.

    - Anh ơi, con bé ăn xin ấy không có cái gì để chơi, nó muốn chơi với bướm, nhưng đôi cánh đã đem con bướm đi rồi !
    đây là lời cô gái đã xúc động nói ra với tất cả tình cảm hiện thực lúc đó. Đúng vậy, mọi điều trong cuộc sống xảy ra thường có nguyên nhân của nó, con bướm nếu ko có cánh thì nó có bay được ko? Xin thưa rằng " ko" Và từ mệnh đề này kéo đến mệnh đề khác Con bướm rực rỡ và đẹp đẽ đã vỗ cánh bay đi. Còn tuổi thơ đẹp đẽ, rực rỡ của bé thì sao? Những cái sặc sỡ khác thì sao ? Ba nó kéo nó đi, và rồi nó sẽ quên con bướm phải không anh ? Nó sẽ quên rằng từng có lúc nó cần một con bướm... Cô gái đã tiếc cho con bé ko chỉ vì một cánh bướm mà vì những ước mong nhỏ nhoi ko đạt được, một tuổi thơ ko hồn nhiên vui vẻ...để rồi cô cảm nhận cho riêng mình giống như cô bé ăn xin đó Anh ơi, khi em đưa tay ra, bướm cũng bay...
    Cả hai hành động đưa tay và bướm bay đó xảy ra cùng một lúc và có liên quan đến nhau nhưng thực chất là khác nhau vì mãi mãi hành động đưa tay của cô bé cũng ra sau bướm, điều này bạn hiểu thế nào, TS nghĩ nó cũng giống như chàng trai và cô gái. tuy đi chung với nhau có tình cảm với nhau nhưng lại khác nhau về suy nghĩ về nhận thức để rồi giữa cả hai là khoảng cách mà như khoảng cách đại dương mà tác giả nói mà đại dương thì rộng lớn biết bao nhiu.
    Gần cuối câu chuyện chính cô gái đã đau khổ vì tình cảm của cả hai nhưng nhận thức của cô gái ko phải là sai, cô đã hiểu rằng :

    Người ta đến giữa đời này để đứng, để đi, để nhảy múa giữa đời trên hai chân chạm đất. Còn em, em nhảy múa giữa đời chỉ trên một chân. Anh ơi, em biết chắc rằng rồi em sẽ té, té nhiều lần. Nhưng biết làm sao được! Vì em sinh ra giữa cuộc đời này là để nhảy múa trên một chân, và té, và khóc, và nhảy múa.
    Cô cũng hiểu mình quá ư lãng mạng, ko thực tế nhưng để thay đổi thì ngay chính mình bản thân cô ko làm nổi thì đành chấp nhận rằng mình có lỗi. Đến đây thì TS cũng ko biết phải nghĩ gì vì đã rõ lỗi ở một người nhưng hạnh phúc tình yêu ko tự tạo bởi một người mà phải là cả hai vì vậy ở chàng trai cũng có lỗi, lỗi gì thì TS đã nhận xét ở trên.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2005 07:18:50 bởi Triều Sương >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9