Thơ Không Đề
Nguoi_Sao_Hoa97 15.02.2005 22:58:38 (permalink)
0
Thân tặng người bạn cũ của tôi.

"Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ,
Vô tư quá để bây giờ xao xuyến"
Phải thế không ôi tuổi thơ lưu luyến
Ta mất rồi lòng mới chợt bâng khuâng
Bạn nhớ không chiều cũ một góc sân
Ôi thế giới ly kỳ và nhỏ bé
Góc hành lang chao ôi vô tư thế
Đếm lá vàng xào xạc cả vòm cây
Ôi ngày xưa ta nhỏ dại thơ ngây
Trang vở trắng chập chững thời đi học
Chiếc lá lìa cành đã vội buồn muốn khóc
Nghiêng chiều thu nhỏ, đợi hoàng hôn
Mười năm qua nhắc lại bỗng bồn chồn
Đáng trách quá ! ơi người bạn thời thơ bé
Sao vô tình ta lại quên người nhỉ?
Quên lá thư vụng nét chữ đầu tiên
Để giờ đây ôi ta nhớ triền miên
Và tất cả cứ nghĩ mười năm trước
Vườn cây ấy sao mà quên ngay được
Tôi vô tình đáng trách quá phải không?
Thời gian ơi xin trở lại một lần
Cho tôi về với mười năm trước
Góc hành lang với bao nhiêu truyền thuyết
Với bạn hiền đẹp mãi những trang thơ
"Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ,
Vô tư quá để bây giờ xao xuyến"

"Viết tháng 01 năm 1997"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2005 03:33:19 bởi Nguoi_Sao_Hoa97 >
#1
    BĂNG NGUYỆT 16.02.2005 00:14:32 (permalink)
    0
    Weocom Nguoisaohoa97 đến vui với vntq nha.....chúc vui và thoải mái khi tham gia với dd nha!!

    Giá có thể trở về mười năm trước
    Ta sẽ nói cùng em những điều ta mơ ước
    Tùy em nhận lời hoặc từ khước -cũng xong....
    .............
    ..
    Hhihi thơ bn đi chơi rùi.....thui ngồi đợi đọc tiếp thơ NSH nhé........
    #2
      vienxu 18.02.2005 12:41:50 (permalink)
      0
      Lời Yêu Không Dám Nói

      Mười năm đi qua, mười năm kỷ niệm
      Thuở cắp sách đến trường, nay đã cách xa
      Mười năm hun hút thoáng vụt qua
      Sao ta mãi luyến lưu thời thơ dại

      Góc sân trường tung tăng không ái ngại
      Lời yêu đầu bỏ ngỏ ở đầu môi
      Tóc ai bay, tà áo trắng bồi hồi
      Nên ta mãi ngập ngừng không ngỏ ý

      Xưa yêu em dại khờ không lý trí
      Em vô tình dí dí ngón chân thon
      Cát trên sân, loang lổ xóay mòn
      Ta bất chợt nghe lòng son dậy sóng

      Mỗi buổi trưa, nơi cổng trường ta lóng ngóng
      Rồi trông chờ gót ngọc, thoáng bay qua
      Tà áo ai? Đùa cợt nắng cùng hoa
      Và ta cũng đắm mình trên vạt nắng

      Một chiều nao, hẹn hò trong quán vắng
      Đông cứng thân người, chẳng nói được một câu
      Em đang tay e lệ dấu mắt nâu
      Và cắn nhẹ vào làn môi mọng đỏ

      Nếu trời cho ta một điều ước nhỏ
      Ta ước gì, làm răng ngọc cắn môi thơm
      Nếu trời cho, ta lại muốn tham hơn
      Vì như thế nên trời đành lấy lại

      Má ửng hồng, em như còn ái ngại
      Ngón tay thon đùa nhẹ chén chè thơm
      Đôi mắt nhung nửa dổi, nửa hờn
      Như muốn nói: Sao không tỏ lời âu yếm?

      Nhưng lời yêu, ta đã không thành tiếng
      Rồi thời gian như chiếc bóng vụt đi
      Ta xa em, và xa mãi cả bờ mi
      Ta đánh mất cuộc tình đầu em trao tặng

      Và ngày tháng, cứ dần trôi miền hoang vắng
      Nửa kiếp người thầm lặng nhớ người xưa
      Khi nhà em vang tiếng pháo tiển đưa
      Em rực rở vẫn trong tà áo trắng

      Sáng hôm ấy, trời xanh thêm chút nắng
      Tiếng pháo vui đỏ thắm má em say
      Nhưng sao tôi trong mắt lại như cay
      Và hồn đã đi về miền hoang mạc

      Mười năm rồi, tôi lưng trời cánh hạc
      Dòng thơ sầu man mác buồn xưa
      Hơn nửa đời, núp bóng dưới trăng thưa
      Chỉ dỗi mình, lời yêu không dám nói....

      TL


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2005 14:09:32 bởi vienxu >
      #3
        dinhphong 21.02.2005 20:49:46 (permalink)
        0
        Trong tâm tưởng, có niềm vui lén đến,
        Khi chiều về, có bóng dáng anh yêu.
        Giọng ca trầm, thay cho lời thương mến
        Tiếng dương cầm réo rắt khúc Tương Tiêu.

        Lòng vui với muôn ngàn hoa sắc thắm
        Đón bình minh chim hót lượn trên cành
        Hoa Tình nở, hương nồng nàn, say đắm
        Tô vào đời triệu tia sáng long lanh.

        Tiết trời lạnh, vòng tay ôm khắng khít
        Tình trăng sao tha thiết chẳng buông rời.
        Đôi mắt nhắm, hồn say mê quấn quít
        Gieo tương tư vào đắm đuối làn môi.

        Trăng trải mộng sáng từng vùng ký vãng
        Đêm hoa đăng, tim rộn rã reo mừng
        Xác thân đã quay cuồng trong mê loạn
        Chỉ còn hồn bay bổng giữa không trung.

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2005 20:53:11 bởi dinhphong >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9