Anh thương Xuân đến, xuân đi, rồi xuân lại đến, đã mấy lần xuân đến với chúng ta rồi anh nhỉ.
Làm em chợt nhớ đến một bài thơ của Thiền sư Mãn Giác
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão từng đầu thượng lái
Mạc vị Xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai Dịch
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Chớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai Xuân đến ai cũng vui vẻ , rộn rịp đón chúa Xuân về với muôn loài, nhưng ai cũng già thêm một tuổi nữa anh nhỉ,
Mai sau, nụ cười em móm mém, thì anh có còn nói thương em như bây giờ không?
Người ta nói tình già là tình trường cửu của tình yêu đó mà.
Xuân về trên quê hương mình, rền vang tiếng pháo giao thừa, nêu cao, dưa đỏ bánh chưng xanh,
Nhưng làm sao tìm được những hương vị, phong tục cổ truyền như bên nhà đây anh,
Sáng sớm, mùng một ra vườn, định hái lộc đầu năm, nhưng nhìn quanh quẩn, những cây còn trơ cành trụi lá, may thay, còn được một nhánh đào, nếu gọi là đào cho oai, chớ thực ra đó là hoa màu sắc như là hoa đào vậy thôi . Cũng vừa hé chút nụ hồng
Ngoài trời lại mưa, gió lớn.... hơi lạnh làm em hắc hơi mấy cái, em nghĩ chắc anh cũng đang nghĩ về em thì phải .
Em mong sao :
Mưa im gió cũng ngừng lay động
Cho ước mơ em đến ngọt ngào Và tình yêu hai đứa mình cũng như ước mơ của em và anh mãi mãi ngọt ngào , nồng nàn như Xuân tháng giêng anh nhé . Và đầm ấm như ngày lễ Tình Yêu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2005 07:05:33 bởi ct.ly >