Kẻ Chiến Bại
alone_hearts 16.02.2005 16:13:03 (permalink)
Cuộc đời vẵn thế , vẵn nghiệt ngã , vẵn phù phiếm , vẫn bạc bẽo như bản chất cố hữu của nó và hắn vẫn vậy vẫn vui vẻ ,vẫn tươi tỉnh , vẩn cười đùa như bao kẻ khác . Có ai biết đươc đằng sau cái vỏ ốc tự tạo mong manh ấy la những gì xấu xa nhất , bẩn thỉu nhất , đen tối nhất trong cuộc đời hắn . Cho đến một ngày ... lẽ ra nếu không có cái ngày đó thì hắn đã không phải đối mặt với quá khứ tưởng như đã ngủ say trong tiêm thức , nhưng rồi bất chợt một ngày hắn chợt bừng tỉnh nhận ra bản thân mình đã mắc quá nhiều sai lầm trong cuộc đời của hắn ! Hắn phải làm gì để vượt qua chính bản thân hắn? bỏ lại tất cả sau lưng để vượt lên phía trước hay là ngồi gặm nhắm những gì trong quá khứ của hắn? What can i do? Hắn cố gắng lục lọi trong quá khứ đau khổ của mình những ngày lạc lõng bơ vơ giữa dòng đời đang chảy xiết? Hắn từng nói rằng thà rằng cuộc đời đừng sinh ra , hoặc sinh ra rồi cho hắn chết ngay khi lọt lòng mẹ chứ đừng để hắn sống nhưng hắn nào đâu có sự lựa chọn ! Ngày mà hắn ra đời thì trong thân tâm hắn luôn nghĩ rằng cuộc đời là những giấc mơ màu hồng , là nơi hắn có thể tìm vui , tìm quên về gia đình hắn nhưng sự thực không phải như vậy , nó không như hắn nghĩ. Nó khác xa với những gì mà hắn nghĩ ngược lại hoàn toàn với những gì mà hắn thầm mong ước về nó. Và... chính nó đã bắt hằn lao vào những cuộc chơi hoang tàn , trác táng , điên loạn. Hắn tham gia vào bất cứ trò chơi xấu xa bẩn thỉu nào. Hắn giống như một con dã thú rừng xanh đói khát đi tìm thức ăn . Bạn bè người thân ai cũng kinh tởm hắn , coi hắn như một sinh vật lạ ngòai hành tinh. Hắn trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn với tất cả mọi người và tàn nhẫn với chính bản thân hắn ! Hắn bất cần tất cả. hận đời và hận ngay cả chính bản thân hắn. Rồi một ngày hắn lang thang trên mạng và gặp được 2 người bạn. một người hiểu hắn còn hơn chính bản thân hắn , người còn lại biết lắng nghe những gì hắn nói. Nhờ họ mà hắn đã cố gắng thay đổi cuộc đời này nhưng bất chợt một ngày hắn phát hiện ra rằng mình chằng còn thay đổi cuộc sống được bao lâu nữa. Hắn lại hận , hận ông trời tại sao lại quá nhẫn tâm với hắn. Hắn buông thả tất cả mọi thứ nhưng hắn không muốn như thế bời vì hắn đã giấu nhẹm tất cả mọi người và cố gắng chứng minh cho mọi người thấy rẳng hắn không phải là một kẻ yếu đuối và không ai biết hắn đang chiến đấu vì cái gì? vì bản thân hắn? không vì bạn bè? không. mà tất cả là vì hắn đang cố gắng chiến thằng ông trời . nhưng tất cả giờ đây đối với hắn đã là dĩ vãng , ngay lúc này đây trong lòng hắn chỉ thấy xuất hiện sự giả dối và bạc bẽo cũa một viên đạn bọc đường , chua chát thay ! viên đạn bọc đường đó như muốn nói vói hắn rằng cái thứ lung linh , huyền ảo , nhiều màu sắc bên ngòai đó mà con người ta ai cũng phải trải qua : Đời. Trớ trên thật ! Hắn đã thua !!! Từ bỏ ảo tưởng về một cuộc đời toàn những giấc mơ màu hồng , hắn quay trở về với màn đêm với khoảng không gian bao la đen kịt trong tâm hồn hắn và hắn vui mừng chợt nhận ra rằng trong cái khoảng không tăm tối ấy vẫn còn một đốm sáng mờ mờ nhỏ nhoi đang quằn quại quẫy đạp để khẳng định sự tồn tại , chính cái đốm sáng mờ mờ mà người ta vẫn gọi là lý trí ấy đã giúp hắn vật lộn với sự kỳ thị , dèm pha của những người xung quanh , giúp hắn lê la nhặt nhạnh lại từng chút , từng tý lòng tự trọng và niềm tin mà hắn ngỡ như đã hoàn toàn đánh mất ... Hắn vẫn sống nhưng có lẽ hắn đã thua ! và hắn đã là kẻ chiến bại... forever...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2005 22:51:23 bởi alone_hearts >
#1
    hellomy9 17.02.2005 23:40:27 (permalink)
    Hắn tiếp tục lầm lũi bước đi, con đường phía trước bỗng dưng trở nên tăm tối. Hắn không biết mình là gì trong vũ trụ rộng lớn, bao la. Hắn cũng không biết mình là hạng người như thế nào nữa. Điều duy nhất hắn biết, đơn giản là: loài gặm nhấm xấu xa thì phải sống chui rút trong hang. Và hắn, hắn cũng là một thứ xấu xa mạt hạng, vì vậy hắn quá xứng đáng để có cuộc sống tệ hại. Rồi một kỳ tích thật sự đã xảy ra, hay chính xác hơn là rơi xuống cuộc đời hắn một cách tình cờ. Trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, hắn nhặt nhạnh được một chút sự an ủi, một chút sự sẻ chia. Hắn cảm thấy thế nào? Hắn không biết. Bởi hắn dư thừa thời gian nghiền ngẫm cho cái sự khốn nạn của đức tin từ trong sâu thẳm. Hắn không biết hay không thể biết nữa? Hắn không quan tâm. Hắn tự cho mình cái quyền thờ ơ với mọi thứ. Hắn sống theo cách hắn muốn, và suy xét người khác theo cách riêng của hắn. Thật là may. Ông trời lần này không phụ hắn, mà ông ta thì đã phụ hắn không chừng cũng vài chục lần rồi chứ ít đâu! Vậy mới nói, may sao hắn còn chút xíu tình cảm, trái tim của hắn dù sao vẫn đáng thương đến tội nghiệp với 95% đất đá và 5% tình. Có lẽ đủ rồi, hắn gần đây còn phát hiện ra rằng, một thứ tồi tệ nhất vẫn có thể đỡ tồi tệ hơn khi có được 5% tình cảm. À, và rồi đó là điều hắn nghĩ, mặc dù không chắc chắn hắn bây giờ có thể thôi ngừng uất hận quý ngài Thượng đế của chúng ta. Nói thế nào thì hôm nay hắn lại điên. Không điên như những lần trước, nhưng “điên nặng”. Hắn tự gọi mình là “kẻ chiến bại” mặc dù hắn căm ghét phải nói ra điều đó. Hắn dư biết guồng quay cuộc sống rồi sẽ quay đến đâu, điểm bắt đầu hắn không biết, nhưng hắn biết rõ hơn ai hết điểm kết thúc của đời hắn, kể cũng không quá tệ. Ấy thế nhưng hắn vẫn cứ là “kẻ chiến bại” cơ đấy. Tuyệt! Mà đứa nào dám bảo không tuyệt, khi mà không gì tuyệt hơn thế được nhỉ? Tuyệt thật! Hắn biết vậy lắm chứ! Ở vào hoàn cảnh hắn lúc này, chưa chắc mấy thằng nhóc đầu đường xó chợ còn nghĩ ra cái gì khác hơn. “Kẻ chiến bại” nghe hay ra phết! Hắn ngồi nhìn chăm chăm vào khoảng không, mường tượng ra cái quá khứ hắn đang lồm cồm bò dậy và chăm chăm nhìn lại hắn. Một sự xáo trộn, một cảm giác hỗn độn tuôn chảy ào ạt, hắn gõ lên bàn phiếm. Hắn có đang viết về cuộc đời hắn không nhỉ? Không, hắn chỉ muốn nói hắn đã trải qua sự bần cùng, túng bấn. Hắn chỉ muốn nói hắn đã từng là cái gì đó khiến người ta khiếp sợ, cả sự khinh bỉ và xa lánh, nghi ngờ và căm ghét…Nhưng hắn còn chưa kể hết về lối sống, về bệnh trạng, về băng đảng, về các mối quan hệ, và về bạch phiến…. Rốt cuộc đích đến của đời hắn là gì? Hắn mải miết theo đuổi cái hắn thấy cần, nhưng hắn biết hắn vẫn chưa chạm đến cuộc sống thực. Hắn mệt mỏi, tuyệt vọng, lao vào rock như một sự cứu rỗi linh hồn. Rock là gì, rock hiểu theo người sống là giải thoát cảm xúc, hiểu theo người như hắn liệu có phải là thứ nghệ thuật của cái chết dần mòn… art of dying? Hắn luôn hiện diện với cái vẻ ngang tàng, cái ngang tàng bất diệt. Hắn không biết chính hắn không ngừng làm tổn thương những vòng tay chấp nhận sự có mặt của hắn trên cõi đời này. Hắn vừa muốn cho đi, lại vừa sợ hãi người ta chưa sẵn sàng đón nhận. Hắn, ừ, mà tại sao hắn lại cho rằng nhỏ em hắn luôn nghĩ về hắn với một gương mặt thánh thiện, rồi sau đó hắn lại sợ, sợ cho nhỏ em hắn quá ngây thơ, quá tôn thờ nhỉ? Hắn lâu lắm rồi chưa nhìn mình thật kỹ trong gương, không nhìn bóng của mình dưới đất, có lẽ là vậy. Thực tế mà nói, những gì hắn trải qua không giấu được sự khắc khổ và chua cay trong cái nhìn. Hắn trẻ, trẻ lắm, nhưng đôi mắt hắn buồn bã, nhiều lúc thấy trống trải vô hồn. Hắn có biết nhỏ em hắn rất nhanh cảm nhận được trong từng lời nói của hắn, những khác biệt rất đỗi bình thường không nhỉ? Chắc cũng là không, hắn quá tự tin với mớ kinh nghiệm đau thương, đến nỗi hiếm khi hắn chiêm nghiệm ra rằng hắn thật sự gàn dở. Điều hắn không biết thì nhiều lắm, mà cứ cố chấp, cứ bảo thủ thì có chết hắn cũng không biết những điều hắn không biết. Hắn chỉ cần lang thang, lang thang vài bước… mặc kệ cái thế giới điên khùng này quay, quay đi, say đi.. rồi tất cả cùng xoay trong những cơn say, cả hắn, cả đời hắn, quá khứ lẫn hiện tại.. tương lai? Mặc xác! Hắn đang sống hôm nay, ngày mai là cái quái gì? Hôm nay, ngày mai, ngày sau nữa.. những cụm từ xác định thời gian. Hình như những kẻ bình thường sống cuộc sống tầm thường, thỉnh thoảng những kẻ lập dị cũng trở nên vĩ đại với quỹ thời gian cạn kiệt của mình. Hắn chưa từng ý thức mình dị hợm đến thế nào, hắn bất cần. Vậy thì hắn muốn gì? Có điều gì đáng để hắn bám víu mà sống? Không có điều gì.. hắn đã không sống. Kẻ chiến bại không bao giờ sống sót, kẻ sống sót không bao giờ là kẻ chiến bại. Hắn biết hắn có những lúc là “kẻ chiến bại”, nhưng có những lúc hắn lại là “kẻ bất bại”. Hắn mất niềm tin vào chính hắn, hắn sợ mình gục ngã, sợ tất cả.. đó là những lúc hắn “điên nặng” như hôm nay, hắn là vậy đó.
    #2
      Asin 18.02.2005 02:07:41 (permalink)
      Hắn biết vậy, cuộc sống vốn vậy, trong cái xã hội vốn đầy bon chen và nghiệt ngã ấy vẫn tồn tại một điểm sáng mà hắn không thể phủ nhận kể từ khi hắn gặp người đó.

      Cô ấy, một cô gái trẻ, một cô gái hồn nhiên đôn hậu.
      Nhưng nếu chỉ có thế thì cô ấy chẳng để lại gì trong cái đầu vốn đầy sự phân biệt và thù hận của hắn. Mặc dù nhìn bề ngoài, cô ấy cũng như bao cô gái đồng trang lứa với hắn, nhưng đối với hắn thì cô ấy có một sự tác động ngay chính bản thân hắn cũng khó mà tin. Một thứ gọi là "luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu" cũng không quá đáng chút nào. Cô ấy hiểu những gì hắn trải qua, thông cảm cho hắn và không ngừng khuyến khích hắn vượt qua những nỗi đau ngay cả những nỗi đau không thể vượt qua.
      Hắn gặp và đã hiểu đốm sáng le lói trên bầu trời giông bão sẽ là ánh sao mai chiếu sáng tâm hồn hắn, cuộc đời coi thường gã bao nhiêu thì cô ấy khích lệ hắn bấy nhiêu, có thể nói cuộc đời mang cho gã những vết thương thì cô ấy xoa dịu những vết thương đó bằng ánh mắt cảm thông, lời chia sẻ và sự chân thành của tình bạn.
      Cứ thế cho dù hắn là kẻ chiến bại trong cuộc chiến này, thì hắn vẫn không phải ân hận vì đã không cố gắng chiến đấu cho lý tưởng xây dựng lại tương lai, không bao giờ hắn phải hối hận vì đã dứt bỏ được cái quá khứ không mấy tốt đẹp, hắn vẫn sẽ và luôn có bạn, những người bạn thật sự.
      Ngày mai hắn sẽ đi thăm nhà tình thương...những em bé đang đợi hắn. !





      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2005 02:18:20 bởi Asin >
      #3
        alone_hearts 23.02.2005 21:30:58 (permalink)
        Cuộc đời vẫn chảy thời gian vẫn trôi và hắn vẫn vậy không thay đổi được bản chất cố hữu của hắn.
        Hơn 2h đêm , hắn ngồi một mình trên ban công với volumn mở to hết cỡ nhìn trước mặt hắn là những khối bê tông xám xịt , lạnh lẽo. Hắn nhìn vào khoảng không sau thẳm , nghĩ về đời hắn. Với trái tim tan vỡ và con mắt chán nản, cả cuộc đời cô độc cũa hắn những gì sót lại trong trái tim hắn sẽ chỉ là sự trống vắng mà thôi. Cuộc đời đã không cho hắn cơ hội để làm người. Hắn sống , hắn làm những gì hắn muốn. Trước kia hắn thầm trách ông trời rằng tại sao hết lần này đến lấn khác cứ phụ hắn. Hắn cũng là người như bao người khác , cũng bằng xương bằng thịt nhưng tại sao lại phải chịu quá nhiều sức nặng? hắn cứ như vậy nhưng bây giờ hắn hiểu được rằng đó là việc mà hắn phải làm có lẽ là để trả nợ cho những gì mà hắn đã làm. vây cũng tốt . hắn đã từng vấp ngã rất nhiều và lần nào hắn cũng tự đứng dậy được. nếu trên đời này có ai hiểu được hắn thì có lẻ là không có. đã từ lâu hắn biết rắng mình quá cố chấp và bảo thủ nhưng hắn là hắn. mặc dù biết rằng mình làm sai nhưng hắn vẫn làm bởi vì hắn chỉ cần biết mình làm đúng là hắn làm chẳng cần biết ai nghĩ gì ! Cuộc sống luôn đầy cám dỗ ngày ngày níu kéo con người làm sao thắng được chính mình làm sao....? hắn luôn luôn làm những việc khiến người ta chửi rủa khinh bỉ , hắn luôn luôn làn tổn thương những con người sẵn sàng chấp nhận hắn. tại sao vây nhỉ? hắn cũng chẳng biết tại sao. Hằn quá tự tin vào mình nhưng chính sự tự tin ấy đã giết hắn. Too found to fight ! từ bỏ cuộc chiến I'm warking back into night ! hắn đang quay về với màn đêm. To leave it all behind ! bỏ lại tất cả sau lưng. hắn quay vế cuộc sống hằng ngày.
        nhưng hắn đã không sống bởi vì hắn là kẻ chiến bại đã là kẻ chiến bại thì không bao giờ sống sót dù đó có là ai. kể cả hắn. vậy hắn còn tồn tại trên cõi đời này làm cái dzì? không ai biết. Giờ đây hắn đã tìm ra lỗ hổng của trái tim hắn. So hard I was trying ! dù khó khãn nhưng hắn vẫn cố gắng ! cố gằng đễ những người từng khinh bỉ , chửi rủa hằn biết rằng hắn không bao giờ gục ngã ngay cả khi hắn không còn lối thóat và dù rằng hắn chằng có cơ hội để rút lui
        #4
          hellomy9 24.02.2005 00:21:12 (permalink)
          Hắn ngồi đó và hắn nghĩ, nếu đêm nay hắn có thể mơ, biết đâu hắn sẽ tìm ra câu trả lời cho tất cả. Tại vì lâu rồi hắn ngủ chập chờn, những giấc ngủ không nông cũng không sâu. Hắn tự cho mình già dặn và từng trải, nhưng cuối cùng hắn biết sự háo thắng trong hắn chỉ chứng minh được một điều, hắn còn rất trẻ!Cái sự "trẻ con" trong cái lốt người kiệt quệ. Hắn hiểu mơ hồ, nhưng hắn không dám nhìn nhận sự thật. Hắn biết khi một đứa con nít bắt đầu biết "hận" là gì, đứa con nít đó đã lớn xác. Khi một đứa con nít lớn xác biết trả thù đời và muốn làm những gì nó thấy đúng và vui thích, đứa con nít đó là người lớn. Nhưng chỉ khi cái "thằng tôi" trong hắn biết "hận", biết "yêu" thì nó mới trưởng thành. Người ta cần trưởng thành hơn chứ không cần già đi, người ta cần là người trưởng thành theo đúng nghĩa của nó chứ không phải cần trở thành người lớn! Cùng lúc hắn nhận thức được nhiều cái hắn làm chẳng vì cái gì cả, chỉ để vui đó buồn đó, rồi mọi thứ quẳng hết vào khoảng không, rốt cuộc đều không đáng bận tâm. Hắn giữ những câu danh ngôn trong ví, bởi vì hắn hiểu tất cả đều hụt hẫng, kể cả những kinh nghiệm.. chúng đều có thể rỗng tuếch. Hắn cần tiếp tục lắng nghe và chiêm nghiệm.
          Hôm nay hắn cảm thấy sợ, sợ đến lúc hắn phải đi. Hắn phải làm gì? Hắn đâu làm được gì ngòai việc tiếp tục để cho người ta ghét, để mà hắn có thể ra đi trong sự lãng quên. Hắn nghĩ tới cái gì bản thân hắn cũng không biết, cho nên mọi thứ đều lộn xộn, chắp vá, khó hiểu, và đáng ghét cũng giống hắn. Điều duy nhất hắn hài lòng là, hắn cũng đi đến giới hạn của người ta rồi, người ta bỏ hắn di, làm ơn bỏ hắn đi!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2005 00:49:32 bởi hellomy9 >
          #5
            alone_hearts 26.02.2005 19:54:40 (permalink)
            Hôm nay , hắn nhận được một tin sét đánh dù biết rằng nó đã chuẩn bị để đón nhận từ lâu nhưng trong lòng nó vẫn thấy bất ngờ và hụt hẫng làm sao đó... đến bây giờ nó mới thật sự thanh thản vì biết rằng nó đã không sai , không sai trong bất kì viêc gì rằng nó đã làm đúng. Nó là như vậy đã làm là không hối hận nếu hối hận thì nó đã không làm. tự sâu trong đáy lòng nó thầm cảm ơn , cảm ơn tất cả mọi người , cảm ơn đời đã cho nó sống tới bây giờ. nó không trách ai hết , cũng không còn hận ai nữa bởi vì nó biết rằng cuộc đời nó từ khi sinh ra đã là như vậy. Nó biết rằng nó đã thua , thua trong ván bài sinh tử của cuộc đời hắn nhưng hắn vẫn đặt cược , dù không còn gì để đặt nhưng nó vẫn dùng ý chí và niềm tin và khát vọng được sống của con người để mà đặt cược. Hy vọng nó sẽ vượt qua. hy vọng sẽ có điều kì diệu xảy ra với hắn để hắn không phải là kẻ chiến bại... dù chỉ 1 lần...
            Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua, cái số hắn nó khổ, nó khốn nạn. Ngày mai, ngày kia, và cả cái cuộc đời này có lẽ cũng không thoát được, vẫn khốn nạn, vẫn đen tối, vẫn u uất, bệnh họan như vậy.
            Chỉ mong rằng....
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2005 20:43:02 bởi alone_hearts >
            #6
              hellomy9 27.02.2005 03:46:12 (permalink)
              Con đường hắn đi đến bây giờ vẫn gập ghềnh sỏi đá, nếu tiếp tục đi máu sẽ tiếp tục chảy. Hắn có thể ngồi xuống và ngừng tranh đấu cho tất cả. Có một nơi mà ở đó không có những câu hỏi, thậm chí không một lời giải đáp, không một cái nhìn đáng thương, không một nỗi lòng oán hận. Hắn sẽ có thời gian nhìn mặt trời mọc, ngửi mùi sương đêm và ngắm hoa nở buổi sáng. Đấu tranh, người ta đấu tranh vì cái gì nếu không phải vì một cuộc sống thanh bình? Nếu hắn có thể trải qua những ngày tháng cuối cùng trong sự bình yên, sống những giây phút cuối nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười với hạnh phúc... vậy tại sao lại không? Sự tranh đấu dễ làm con người ta mòn mỏi, hắn không thể thay đổi số phận.. nhưng hắn sẽ có thể thay đổi cho một kết thúc có hậu. Hắn biết hắn sẽ có đủ thời gian sống cho hạnh phúc của mình hay không?

              Hôm nay hắn được gửi tặng bai hat, người gửi tặng mong muốn mang đến cho hắn chút bình yên từ cuộc sống...
              #7
                alone_hearts 04.03.2005 00:22:51 (permalink)
                Cuối cùng thì nó vẫn sống nhưng nó phải sống theo kiểu mà sống cũng như chết. Nó nằm đó như một xác chết , hằng ngày nó chằng biết phải làm gì. nó đang đợi đợi một kết thúc mà hầu như ai cũng biết đó là đâu. nó biết vậy nhưng nó vẫn cố gắng , cố gằng chiến đấu , cố gắng sống dù biết chỉ là hy vọng mong manh. nó không than vãn không oán trách ai , nó đang cố gắng làm một điều gì đó cho mọi người. có thề nói rằng bây giờ nó là một kẻ chiến bại nhưng là môt kẻ chiến bại trong hanh phúc và huy hoàng. thường thì những kẻ thua cuộc thường căm hận nhưng riêng với nó thì không. cho đến bây giờ nó vẫn sống và vẫn còn hy vọng khi hắn còn hy vọng. nó bẫn phải chiến đấu dù biết rằng...
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9