Hắn tiếp tục lầm lũi bước đi, con đường phía trước bỗng dưng trở nên tăm tối. Hắn không biết mình là gì trong vũ trụ rộng lớn, bao la. Hắn cũng không biết mình là hạng người như thế nào nữa. Điều duy nhất hắn biết, đơn giản là: loài gặm nhấm xấu xa thì phải sống chui rút trong hang. Và hắn, hắn cũng là một thứ xấu xa mạt hạng, vì vậy hắn quá xứng đáng để có cuộc sống tệ hại. Rồi một kỳ tích thật sự đã xảy ra, hay chính xác hơn là rơi xuống cuộc đời hắn một cách tình cờ. Trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, hắn nhặt nhạnh được một chút sự an ủi, một chút sự sẻ chia. Hắn cảm thấy thế nào? Hắn không biết. Bởi hắn dư thừa thời gian nghiền ngẫm cho cái sự khốn nạn của đức tin từ trong sâu thẳm. Hắn không biết hay không thể biết nữa? Hắn không quan tâm. Hắn tự cho mình cái quyền thờ ơ với mọi thứ. Hắn sống theo cách hắn muốn, và suy xét người khác theo cách riêng của hắn. Thật là may. Ông trời lần này không phụ hắn, mà ông ta thì đã phụ hắn không chừng cũng vài chục lần rồi chứ ít đâu! Vậy mới nói, may sao hắn còn chút xíu tình cảm, trái tim của hắn dù sao vẫn đáng thương đến tội nghiệp với 95% đất đá và 5% tình. Có lẽ đủ rồi, hắn gần đây còn phát hiện ra rằng, một thứ tồi tệ nhất vẫn có thể đỡ tồi tệ hơn khi có được 5% tình cảm. À, và rồi đó là điều hắn nghĩ, mặc dù không chắc chắn hắn bây giờ có thể thôi ngừng uất hận quý ngài Thượng đế của chúng ta. Nói thế nào thì hôm nay hắn lại điên. Không điên như những lần trước, nhưng “điên nặng”. Hắn tự gọi mình là “kẻ chiến bại” mặc dù hắn căm ghét phải nói ra điều đó. Hắn dư biết guồng quay cuộc sống rồi sẽ quay đến đâu, điểm bắt đầu hắn không biết, nhưng hắn biết rõ hơn ai hết điểm kết thúc của đời hắn, kể cũng không quá tệ. Ấy thế nhưng hắn vẫn cứ là “kẻ chiến bại” cơ đấy. Tuyệt! Mà đứa nào dám bảo không tuyệt, khi mà không gì tuyệt hơn thế được nhỉ? Tuyệt thật! Hắn biết vậy lắm chứ! Ở vào hoàn cảnh hắn lúc này, chưa chắc mấy thằng nhóc đầu đường xó chợ còn nghĩ ra cái gì khác hơn. “Kẻ chiến bại” nghe hay ra phết! Hắn ngồi nhìn chăm chăm vào khoảng không, mường tượng ra cái quá khứ hắn đang lồm cồm bò dậy và chăm chăm nhìn lại hắn. Một sự xáo trộn, một cảm giác hỗn độn tuôn chảy ào ạt, hắn gõ lên bàn phiếm. Hắn có đang viết về cuộc đời hắn không nhỉ? Không, hắn chỉ muốn nói hắn đã trải qua sự bần cùng, túng bấn. Hắn chỉ muốn nói hắn đã từng là cái gì đó khiến người ta khiếp sợ, cả sự khinh bỉ và xa lánh, nghi ngờ và căm ghét…Nhưng hắn còn chưa kể hết về lối sống, về bệnh trạng, về băng đảng, về các mối quan hệ, và về bạch phiến…. Rốt cuộc đích đến của đời hắn là gì? Hắn mải miết theo đuổi cái hắn thấy cần, nhưng hắn biết hắn vẫn chưa chạm đến cuộc sống thực. Hắn mệt mỏi, tuyệt vọng, lao vào rock như một sự cứu rỗi linh hồn. Rock là gì, rock hiểu theo người sống là giải thoát cảm xúc, hiểu theo người như hắn liệu có phải là thứ nghệ thuật của cái chết dần mòn… art of dying? Hắn luôn hiện diện với cái vẻ ngang tàng, cái ngang tàng bất diệt. Hắn không biết chính hắn không ngừng làm tổn thương những vòng tay chấp nhận sự có mặt của hắn trên cõi đời này. Hắn vừa muốn cho đi, lại vừa sợ hãi người ta chưa sẵn sàng đón nhận. Hắn, ừ, mà tại sao hắn lại cho rằng nhỏ em hắn luôn nghĩ về hắn với một gương mặt thánh thiện, rồi sau đó hắn lại sợ, sợ cho nhỏ em hắn quá ngây thơ, quá tôn thờ nhỉ? Hắn lâu lắm rồi chưa nhìn mình thật kỹ trong gương, không nhìn bóng của mình dưới đất, có lẽ là vậy. Thực tế mà nói, những gì hắn trải qua không giấu được sự khắc khổ và chua cay trong cái nhìn. Hắn trẻ, trẻ lắm, nhưng đôi mắt hắn buồn bã, nhiều lúc thấy trống trải vô hồn. Hắn có biết nhỏ em hắn rất nhanh cảm nhận được trong từng lời nói của hắn, những khác biệt rất đỗi bình thường không nhỉ? Chắc cũng là không, hắn quá tự tin với mớ kinh nghiệm đau thương, đến nỗi hiếm khi hắn chiêm nghiệm ra rằng hắn thật sự gàn dở. Điều hắn không biết thì nhiều lắm, mà cứ cố chấp, cứ bảo thủ thì có chết hắn cũng không biết những điều hắn không biết. Hắn chỉ cần lang thang, lang thang vài bước… mặc kệ cái thế giới điên khùng này quay, quay đi, say đi.. rồi tất cả cùng xoay trong những cơn say, cả hắn, cả đời hắn, quá khứ lẫn hiện tại.. tương lai? Mặc xác! Hắn đang sống hôm nay, ngày mai là cái quái gì? Hôm nay, ngày mai, ngày sau nữa.. những cụm từ xác định thời gian. Hình như những kẻ bình thường sống cuộc sống tầm thường, thỉnh thoảng những kẻ lập dị cũng trở nên vĩ đại với quỹ thời gian cạn kiệt của mình. Hắn chưa từng ý thức mình dị hợm đến thế nào, hắn bất cần. Vậy thì hắn muốn gì? Có điều gì đáng để hắn bám víu mà sống? Không có điều gì.. hắn đã không sống. Kẻ chiến bại không bao giờ sống sót, kẻ sống sót không bao giờ là kẻ chiến bại. Hắn biết hắn có những lúc là “kẻ chiến bại”, nhưng có những lúc hắn lại là “kẻ bất bại”. Hắn mất niềm tin vào chính hắn, hắn sợ mình gục ngã, sợ tất cả.. đó là những lúc hắn “điên nặng” như hôm nay, hắn là vậy đó.