Có lẽ vì quá khổ, con người rễ tin vào những lời nói có thể mang chút ánh sáng cho mình + thời đại người đàn bà mất đi người đàn ông và người đàn ông mất đi người đàn bà, chỉ cần trong nháy mắt ... Nhớ anh lắm ah ơi ! Nhớ anh lắm anh có biết không? Chỉ đơn lẻ bóng hồng đơn chiếc Nhưng em vẫn mải miết làm việc Không có về hòa nhập một giấc mơ Em vẫn bước con đường lu mờ Thương hay nhớ còn em vẫn ở Matxcova lỡ bước một con đường Một cánh hoa không còn thơm ngát hương Rơi rụng xuống cánh nhỏ tả tơi Sống đất khách còn tỉnh hay giấc mơ Trong cuộc đời không vay mà nợ Có biết không _ nhớ anh lắm anh ơi ! Phong Linh HỎI ANH CÒN NHỚ
Nhớ anh nhiều anh có biết không
Lang thang góc phố tái tê lòng
Rùng mình xiết nhẹ vòng tay lại
Răng cắn chặt môi nuốt lệ buồn
Nhớ anh như suối nhớ cội nguồn
Tha thiết nguyện cầu giữa hoàng hôn
Xin người nơi ấy tim còn vướng
Đâu đó dư tàn buổi yêu thuơng
Nhớ anh ngồi hứng giọt sương rơi
Vuốt lên đôi má..nấc nghẹn lời
Nhớ sao em nhớ từng hơi thở
Ấm áp vòng tay thuở ban đầu
Anh ở nơi trời ấy xa xôi
Có khi nào nhớ đến bóng tôi
Ngày xưa người đã trao câu nói
Yêu rồi em đó , một mà thôi..!!
Đất khách quê người chỉ mình tôi
Buổi đông sương tuyết chỉ tôi ngồi
Đếm hết thời gian cùng nỗi nhớ
Bên đời tôi mãi bóng đơn côi
Đi giữa dòng người thấy chơi vơi
Người ta chung bước nói vui cười
Còn tôi loi lẻ nhìn tiếc nuối
Anh có khi nào nhớ đến tôi..???
MT*love