Công chúa cầu thân-truyện quay về quá khứ của TQ
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 18 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 258 bài trong đề mục
littlechick 06.01.2010 20:23:49 (permalink)
0
oa hôm nay may quá, vào thì thấy liền 2 chap 15, 16, thanks 2 bạn nhiều. mình một chữ tiếng trung bẻ đôi không biết may có các bạn ra tay dịch bộ này. thể loại quay về quá khứ này hay quá. nhân vật chính truyện này cũng có một ko 2 he he ham vui ghê, đâu cũng thấy mặt buồn cười nhất là đoạn nàng ấy đóng giả bà lão mà tay quên make up rồi phấn còn rơi lả tả nữa chứ ha ha.
#31
    aralia 06.01.2010 20:31:04 (permalink)
    0
    đã quá, hôm nay tới 2 chap. [sm=z_clap.gif][sm=z_clap.gif][sm=z_clap.gif]
    #32
      bpn 07.01.2010 17:30:59 (permalink)
      0
      oa 2 chap liền sướng wa'. Thanks nhiều nha[sm=10_point.gif]
      #33
        magic1610 10.01.2010 17:53:06 (permalink)
        0
        Ui, mấy hôm nay ngày nào cũng vào xem mà chưa có chap mới nữa. Mong lém!!!
        #34
          hayngungay 11.01.2010 01:09:10 (permalink)
          0
          Chương 17
           
           
          Buổi tối, Giang phủ, đèn đuốc sáng rực, tiếng người ồn ã, không biết tập trung biết bao nhiêu danh môn chính phái, giang hồ hào kiệt. Phòng khách lớn từ lâu đã không còn chỗ, các bàn rượu phải bày ra cả ngoài sân viện (tứ hợp viện của Trung Quốc có nhà và hành lang ở bốn xung quanh, chính giữa là một cái sân – ND).
           
          “Đám người mắt chó này dám xem thường người khác.”. Mãnh An Dương phẫn nộ nói. Nam Cung Việt lạnh lùng nhìn sang làm An Dương sợ hãi không dám nói tiếp nữa. Tôi bứt rứt không hiểu sao mà Mãnh An Dương phải sợ Nam Cung Việt đến mức này? Bốn người bọn tôi đến Giang phủ nhưng vì không có danh cũng chẳng có tiếng nên bị đám người dưới xếp vào bàn rượu tận góc sân viện. Đối với chỗ ngồi này tôi cũng có phần bức xúc, cũng như việc đi xem đá bóng, bạn hí hửng chạy đi mới phát hiện vé của mình ngồi ở tít dưới cùng. Thử hỏi có mất hứng không?
           
          Các bàn bên cạnh cũng toàn người là người, nam nhiều nữ ít, con gái xinh lại càng ít. Đến giờ tôi mới hiểu những cô gái đẹp mà dám xông pha giang hồ không nhiều. Khách nữ đa phần là kiểu như Tôn nhị nương (Tôn nhị nương là vợ của Trương Thanh trong Thủy Hử, nổi tiếng là mẫu dạ xoa - ND), hơn nữa các anh đẹp trai cũng chẳng có mấy. Tôi nhìn một vòng mất hết cả hứng thú, chỉ biết cúi đầu xử lý chỗ thức ăn trên bàn. Đồ ăn cũng không tồi, chỉ tiếc rằng cái mớ vải quấn trên người tôi đúng là đáng ghét, ăn có một chút thôi mà cảm giác chật cứng không thở được. Tôi đang định chờ lúc nữa tìm chỗ vắng người để nới lỏng nó ra thì nghe thấy giọng nói đanh thép của Giang lão anh hùng – Giang An Bang từ trong phòng khách lớn vọng ra. Mới nói lời khai mạc lúc nãy xong lại còn nói gì nữa, đúng là chẳng khác gì Mãnh An Dương.
           
          “Các vị huynh đệ, hôm nay có sự xuất hiện một vị khách đặc biệt, cho phép lão hủ (lão hủ: lão già cổ hủ, một cách xưng hô khiêm nhường - ND) này được giới thiệu, vị này là...” Tôi vốn thích hóng hớt, vội đứng dậy, dướn lên trước xem, chỉ thấy một anh chàng trẻ măng mặc áo dài đứng cạnh ông già Giang An Bang, nhìn có vẻ không giống người trong giới võ lâm lắm. Chờ đến khi tôi nhìn rõ gương mặt của người ấy, phản ứng đầu tiên là chui xuống gầm bàn. Ông Giang An Bang đó còn nói rất nhiều nhưng tôi chẳng nghe được chữ nào, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Trời! Sao anh ta lại ở đây?
           
          Mãnh An Dương túm lấy người tôi, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Uống nhiều quá à? Sao mà ngồi cũng không xong?”, nói rồi vội kéo tôi ngồi lên ghế. Tôi thầm chửi trong bụng, cái đồ ngốc này, đừng nói đến dưới bàn, đến dưới đất ta cũng muốn chui xuống ngồi. Nhỡ đâu tên đó phát hiện ra thì cả bọn chết chắc. Không biết tại sao hắn lại đến đây? Người ta mở võ lâm đại hội chẳng phải để đánh bọn hắn sao? Sao hắn lại đến nhỉ?
           
          Tôi nghĩ trời tối, lại ăn mặc thế này, người thì đông, tên đó chưa chắc đã phát hiện ra tôi, hơn nữa có Nam Cung Việt ngồi cạnh, nên lòng cũng an tâm phần nào. Nhưng vì không vững tâm nên chỉ dám cúi đầu xuống ăn, mặt gần như là dính vào đĩa thức ăn.
           
          “Đúng là đồ không ra gì! Mấy đời chưa được ăn cơm rồi?” Mãnh An Dương mắng khẽ rồi ngượng ngùng quay ra nhìn những nhân sĩ võ lâm còn lại trong bàn tiệc, sợ tôi làm cậu chằng mất mặt.
           
          “Này! Cô vẫn còn ăn nữa? Cô định ăn cả cái đĩa đấy à?”, An Dương không vừa ý, “Đừng ăn nữa! Giang đại hiệp đến chúc rượu rồi.” Mãnh An Dương kích động nói, ra sức véo tôi. Tôi liếc nhìn thấy ông già Giang An Bang đúng là đang đi đến, tay cầm chén chúc rượu, cách chúng tôi chỉ có bốn, năm bàn.
           
          “Tôi phải đi phòng rửa tay.”( phòng rửa tay là cách nói lịch sự của nhà vệ sinh - ND) Tôi nói khẽ rồi quay người định chạy đi nhưng Mãnh An Dương lại kéo tay áo, “Phòng rửa tay?”
           
          “À! À! Nhà vệ sinh!”
           
          “ Nhà vệ sinh?”
           
          Cái đồ ngốc này vẫn không hiểu.
           
          “Tôi muốn đi tè! Được chưa?” Tôi không kiềm chế được, khẽ hét lên mà lòng thầm chửi, cái tên ngốc này, bà hôm nay mà lọt vào tay Thừa Đức thì có làm ma cũng không tha cho ngươi.
           
          Tiếng hét của tôi tuy không to nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy, không ít người ngạc nhiên nhìn, có người còn lộ rõ vẻ khinh bỉ. Tôi cũng chẳng thèm để ý, quay người định đi nhưng lại bị kéo lại, quay đầu định quát ầm lên thì phát hiện lần này là Nam Cung Việt.
           
          “Chạy đi đâu? Ngồi xuống, có chuyện gì đã có tôi.” Anh ta nói giọng vững vàng. Đại ca đã nói thế rôi còn dám chạy không? Đành ngồi lại mà lòng dạ không an, cứ quay ra liếc nhìn Giang An Bang. May mà Thừa Đức không đi theo, chắc đang ngồi trong phòng khách, tối lửa tắt đèn thế này chắc gì đã nhìn thấy tôi, mà thấy thì đã sao? Nói cho cùng hắn ta cũng chẳng dám nói mình là tam hoàng tử của Ngõa Lặc, còn Nam Cung Việt bên cạnh nữa, tôi sợ cái gì.
           
          Đang cố sức trấn an mình thì Giang An Bang đã đến bàn tiệc của chúng tôi, tôi vội vàng cầm bát rượu đứng lên theo nọi người. Giang An Bang là người cao lớn, vạm vỡ, râu quai nón, hai mắt sáng quắc, chẳng có vẻ gì của người sáu mươi tuổi, mới nhìn đã biết là người luyện võ.
           
          “Giang mỗ đa tạ các vị đến tham gia. Cạn!” Ông ta vừa cầm bát, mọi người cũng cầm lên theo. “Cạn!” Tôi cũng ra vẻ khí thế ngất trời, ngửa cổ uống. Giang An Bang lại nói mấy câu khách khí rồi quay người sang bàn khác chúc rượu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức đặt mông xuống ghế, vừa lúc đó nghe thấy giọng nói lanh lảnh cất lên: “Nam Cung đại ca! Đại ca cũng đến sao?”
           
          Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô nàng mười sáu, mười bảy tuổi, mắt mày như vẽ, mặc đồ võ sĩ màu trắng càng làm nổi bật vẻ anh hùng hiên ngang. Cô ta nhìn Nam Cung Việt nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ. Còn Nam Cung Việt nghe thấy tiếng nói cũng quay đầu, mặt lộ vẻ tươi cười khi nhìn thấy cô ta. Tôi nhìn mà bực mình, cái đồ kém tắm, gặp gái đẹp thôi chứ có gì đâu mà phải vui đến mức đấy. Tôi gặp anh đến tám lần tồi mà đã thấy anh cười ngọt ngào thế này bao giờ đâu. Tôi lườm Nam Cung Việt rồi cắn cái đùi gà trên tay, nhưng không để ý lại cắn vào xương, làm tôi đau điếng.
           
          “Nam Cung đại ca, đại ca sao lại ngồi chỗ này được? Để muội nói với cữu cữu (cữu cữu: anh hoặc em của mẹ - ND).” Cô ta nhìn đám người dưới vẻ không bằng lòng rồi vội quay người đi tìm cữu cữu của mình.
           
          “Không cần đâu, huynh ngồi đây cũng được.” Nam Cung Việt nghe thấy tôi kêu “Ái da” thì liếc mắt một cái, rồi nhẹ nhàng nói.
           
          “Không được. Muội sẽ đi nói với cữu cữu. Cữu cữu cũng nói muốn gặp huynh.” Cô ta vừa cười vừa nói với Nam Cung Việt, rồi ngay lập tức đổi vẻ dữ giằn sai bảo đám người hầu. “Lại còn không mau đi báo với cữu cữu là Nam Cung thiếu hiệp đến rồi!”
           
          Tên người hầu đó vội vàng đáp lời rồi chạy đi.
           
          “Y Y, không cần đâu. Đại ca ngồi đây với bạn được rồi.”
           
          Còn nhị nhị nữa cơ! (Y Y đồng âm với số một trong tiếng Trung, nhị là số hai – ND) Tôi thầm chửi, rồi lén lút nháy Nam Cung Việt, “Nói gì thì chúng ta cũng không vào phòng khách được, tam hoàng tử của Ngõa Lặc đang ở trong đấy thôi. Hay là chạy trốn? Chẳng thèm xem cái đại hội vớ vẩn này nữa?”
           
          “Đại ca, vị tiểu thư này đã nhiệt tình như vậy thì chúng ta đi theo đi!” Mãnh An Dương đột nhiên nói làm tôi chỉ muốn tát cho một cái.
           
          Cái cô Y Y đó thấy tôi có vẻ cản Nam Cung Việt, đang nhìn tôi vẻ không vui thì nghe thấy Mãnh An Dương nói vậy, ngay tức khắc lộ vẻ mừng rỡ, càng thêm mong đợi Nam Cung Việt quyết định. Tôi định nói mấy câu khắc nghiệt để đánh lui ý nghĩ của cô ta, chưa kịp mở miệng đã thấy tên Thừa Đức đứng sau Y Y, nhìn tôi cười cười.
           
          “Y Y, đây đều là bạn của muội sao?” Thừa Đức nhẹ nhàng hỏi.
           
          Y Y quay đầu lại thấy Thừa Đức, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn, chỉ vào Nam Cung Việt và nói: “Đây là Nam Cung Việt đã từng cứu sống muội mà hay được cưũ cữu nhắc đến. Nam Cung đại ca, vị này là truyền nhân của phái Đường Thiên Tông – Lạc Thiên đại ca.”
           
          Lạc Thiên? Rõ ràng là Thừa Đức. Thừa Đức gật đầu cười với Nam Cung Việt, còn Nam Cung Việt cũng gật đầu chào lại, Nhìn hai người bọn họ chào nhau mà tôi càng thấy mơ hồ. Thế này thì giả dối quá!
           
          “Tôi là Mãnh An Dương, huyng đệ của Nam Cung đại ca. Còn đây là Diệp Phàm, Sở Dương. Chúng tôi đi cùng nhau.” Mãnh An Dương vội vã giới thiệu cứ như sợ rằng người ta sẽ quên mất mình.
           
          Thừa Đức chỉ cười và gật đầu tỏ ý chào hỏi. Tôi thấy lạnh cả sống lưng, xong rồi, xong rồi...
           
          Tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh sẽ phát sinh tiếp theo:
           
          Thứ nhất, tôi đứng lên bàn, gân cổ lên hét: “Các đồng chí, mau bắt lấy tên Lạc Thiên này. Hắn chính là Thừa Đức, tam hoàng tử Ngõa Lặc. Sau đó, có người nghe theo tôi không? Nếu bọn họ đủ lí trí chắc chắn sẽ hỏi: “Ngươi là ai? Có bằng chứng gì?”. Tôi có bằng chứng gì? Chẳng lẽ nói mình là cô công chúa bị ép đi cầu thân – Phúc Vinh? Mà nói ra thì bọn họ có tin cho không? Hay kết cục lại bị cho là đồ điên?
           
          Thứ hai, quay đầu chạy, nhưng mật độ người đông, chắc chạy được hai bước là vấp vào bàn mà ngã. Không chỉ không chạy được lại gây sự chú ý, thêm vào đó là dáng vẻ thậm thì thậm thụt như đi ăn trộm này thì có nói gì mọi người cũng chẳng tin nổi.
           
          Thứ ba, liên kết Nam Cung Việt quyết đấu với Thừa Đức. Tên ngốc Mãnh An Dương không tính đến, thêm cậu ta vào chẳng thà không có còn hơn. Nhưng Nam Cung Việt có thắng được Thừa Đức không? Quan trọng nhất là... Nam Cung Việt có khi nào ngoan ngoãn nghe lời tôi? Sao mà tôi thấy anh ta chẳng coi công chúa tôi ra gì?
           
          Đương nhiên, tất cả những thứ trên chỉ là ý nghĩ thoáng lướt qua đầu tôi, tốc độ nhanh như máy tính, gần như không có sai số về thời gian. Mặt tôi nở nụ cười, cũng bắt chước các hào kiệt võ lâm, chắp tay cúi người nói: “Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!”
           
          Tên Thừa Đức chẳng thèm đáp lễ, chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Nụ cười ấy thuần khiết như một thiên sứ có đôi cánh trắng. Tên này chắc không nhận ra tôi? Hay là đập đầu vào đâu rồi bị mất trí nhớ? Tôi còn lâu mới tin tên này là loại lấy ân báo oán.
           
          Cuối cùng Nam Cung Việt chẳng từ chối được cô Y Y kia, đi đến chỗ dành cho khách quý. Tên tiểu tử Mãnh An Dương vội vã bám theo sau, nơm nớp sọ bị bỏ rơi. Tôi cũng vội vã theo đuôi Nam Cung Việt vì sợ bị Thừa Đức tấn công. Chỉ có Diệp Phàm là chẳng có biểu hiện gì, có vẻ đối với cô bé ngồi đâu cũng như nhau.
           
          Và thế là tôi, Nam Cung Việt, Diệp Phàm, Lâm Y Y, Thừa Đức thêm cả hai người anh họ của Y Y – hai con trai của Giang An Bang, ngồi chung một bàn. Thứ tự là thế này, thuận theo chiều kim đồng hồ: Nam Cung Việt, Lâm Y Y, Thừa Đức. Giang Đại Long, Giang Nhị Long, Diệp Phàm, Mãnh An Dương, tôi. Mãnh An Dương lúc đầu định chiếm chỗ cạnh Nam Cung Việt nhưng cậu ta còn lâu mới là đối thủ của tôi.
           
          Lâm Y Y đúng là cả đời chưa ra khỏi lũy tre làng, mới có mỗi bên một anh chàng đẹp trai thôi mà đã cười tít mắt lại, kích động không nói lên lời, lúc thì quay đầu sang bên Nam Cung Việt ngọt ngào gọi “Nam Cung đại ca”, lúc khác lại hí hửng thì thầm với Thừa Đức. Cười, cười, cứ ngồi mà hí hửng đi! Nói mấy câu đã sung sướng đến mức này. Nhớ năm xưa Sở Dương tôi sờ mông Nam Cung Việt rồi thỏa sức ăn đậu phụ Thừa Đức cũng chẳng kích động như thế.
           
          Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Lạc Thiên không phải Thừa Đức mà là một anh chàng ngon trai khác thì khi ngồi giữa bọn họ tôi cũng sướng tít mắt, không biết trời đất là gì mất. Hai chàng trai, mỗi người một vẻ, chọn bất kì người nào mang đến hiện tại cũng trở thành siêu sao.
           
          “Nam Cung đại ca có tham gia đại hội tỉ võ ngày mai không?” Lâm Y Y khẽ cười.
           
          “Chưa nghĩ đến, huynh chỉ cùng bạn bè đến góp vui thôi.” Nam Cung Việt đáp lại với nụ cười trên môi.
           
          Tôi lườm Nam Cung Việt một cái. Cười, cười! Nhìn mấy nếp nhăn trên mặt anh đi, còn cười nữa thì chẳng mấy mà thành bánh bao! Tôi chửi thầm.
           
          “Ôi! Thế thì tiếc thật! Lạc Thiên ca cũng nói là không tham gia. Hai người đều không tham gia thì muội chẳng thấy có gì hay nữa.” Lâm Y Y nũng nịu nói, lại còn chun chun mũi rồi lè lưỡi nữa làm tôi rùng cả mình, nổi hết gai ốc. Nam Cung Việt thấy vậy liền liếc tôi một cái.
           
          Tôi lườm lại anh ta rồi cúi đầu xuống ăn. Hứ! Tên Nam Cung Việt quấn vải chặt quá làm tôi khó chịu muốn chết.
           
          “Không biết vị huynh đệ này thuộc môn phái nào?”, có người hỏi, tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là Giang Nhị Long. Hỏi tôi? Tôi nhìn anh ta rồi thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn sang Diệp Phàm, hóa ra không phải hỏi mình, lại vội cúi xuống ăn tiếp.
           
          “Không biết vị huynh đệ này thuộc môn phái nào?”, giọng nói của Giang Nhị Long lại to hơn một chút. Lần này tôi chẳng thèm nhìn lên, đưa tay ra kéo tay áo Mãnh An Dương, “Hỏi ngươi kìa!”
           
          Mãnh An Dương giật mình, ngẩng lên: “Không phải tôi, hỏi Diệp Phàm chứ!”, rồi quay ra ăn tiếp.
           
          Đột nhiên, tôi và Mãnh An Dương cùng ngước lên. Không đúng! Diệp Phàm là con gái mà. Ai lại gọi con gái là huynh đệ. Hóa ra tên Giang Nhị Long này mắt bị lé.
           
          “Triêu Thiên Tông”
           
          “Nhật Nguyệt Thần Giáo”
           
          Tôi với Mãnh An Dương đồng thanh nói. Nghe xong tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
           
          “Ba người không phải cùng một môn phái sao?” Lâm Y Y tò mò hỏi.
           
          “Hì hì! Triêu Thiên Tông là đại danh còn Nhật Nguyệt Thần Giáo là tiểu danh.” Tôi cười gượng.
           
          “Chưa nghe thấy bao giờ.” Giang Nhị Long nói.
           
          “Huyền Thiên Tông gần hai mươi năm nay không xuất hiện trong võ lâm, không biết lần này vì nguyên do gì gì mà Lạc Thiên huynh lại xuống núi?” Nam Cung Việt hỏi.
           
          Thừa Đức cười mà đáp: “Hiện nay thiên hạ bốn phương tranh chấp, chiến tranh liên miên, sư phụ mới phái Lạc Thiên xuống núi cùng võ lâm hào kiệt trừ gian phục thiện. Không biết Nam Cung huynh sư phụ nơi nào, sao đến võ lâm đại hội mà lại không tham gia?”
           
          “Tại hạ không môn không phái, chỉ ngang qua nơi này. Mấy người đi cùng này chưa thấy võ lâm đại hội bao giờ, nhất quyết đòi đi xem thử, tại hạ đành phải đi theo.” Tôi thấy Nam Cung Việt nói xong liền nhìn Thừa Đức cười mà rùng cả mình, toàn thân lạnh toát.
           
          “May mà Nam Cung đại ca đến. Lần đại hội này không chỉ chọn ra võ lâm minh chủ mà quan trọng nhất là đem bản đồ của Phong Lăng bảo tàng (bảo tàng: nơi cất giấu bảo bối, báu vật – ND) cho tân võ lâm minh chủ để tân minh chủ dẫn mọi người cùng đi tìm bảo tàng, lãnh đạo võ lâm nghĩ sĩ đánh đuổi bọn man di Ngõa Lặc.” Lâm Y Y nói.
           
          “Bảo tàng?” tôi vô tình hỏi, rồi thấy Thừa Đức hơi nhếch khóe mép bèn vội cúi đầu xuống.
           
          “Không sai.” Giang Đại Long im lặng đến giờ mới nói. “Bản đồ Phong Lăng bảo tàng là do gia phụ (gia phụ: cha – ND) vô tình có được, tương truyền là tiêng triều Võ đế lúc lâm chung đem tất cả châu báu chôn ở đấy. Gia phụ thấy lúc quốc gia nguy nạn thế này mà tìm được chỗ châu báu kia thì có thể cứu giúp được nhân dân thoát khỏi cảnh gian nan.”
           
          Hóa ra võ lâm minh chủ không chỉ là chức danh mà còn có cả giải thưởng vật chất, hay là chúng ta cũng đi tranh cho rồi. Tôi vội lấy chân đá vào đùi Nam Cung Việt dưới gầm bàn, nhưng tên này cứ như thể không có cảm giác, rõ là không thèm để ý đến tôi.
           
          Vì trên người quấn quá nhiều vải, nên lực bất tòng tâm, tôi làm cách nào cũng không ăn thêm được nữa. Mãnh An Dương lại bắt đầu mở máy nói làm tôi hoa mắt chóng mặt. Còn Thừa Đức thì không hiểu sao lần nào tôi liếc nhìn cũng bị anh ta bắt gặp, làm tôi sợ chẳng dám ho he nữa.
           
          Khó khăn lắm mới xong bữa cơm, Lâm Y Y sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi. Vì hưởng ké Nam Cung Việt nên chúng tôi đều được xếp cho ở phòng thượng hạng. Tôi đang vui mừng thì thấy tên Thừa Đức đi vào gian phòng bên cạnh, hóa ra hắn ở cùng một khu với bọn tôi. Đến lúc này tôi sợ lẩy bẩy chân tay, muốn vui cũng chẳng vui nổi.
           
          “Hôm nay nói gì thì tôi cũng phải ngủ cùng anh.” Tôi ôm gối ngồi ì trên giường Nam Cung Việt, không chịu trèo xuống. Nam Cung Việt nói tôi cứ yên tâm, kể cả là Thừa Đức thì cũng không dám làm gì ở đây, hơn nữa phòng của anh ta ngay cạnh phòng tôi, chẳng có gì phải sợ cả.
           
          Chẳng có gì phải sợ? Phòng của anh ngay sát phòng tôi không sai, nhưng phòng Thừa Đức cũng sát phòng tôi có kém gì. Không cần biết Nam Cung Việt nói gì, kể cả nói ra hoa thì tôi cũng nhất quyết không về phòng. Nam Cung Việt không còn cách nào đành nói tôi cứ ở đây còn anh ta đi chỗ khác. Tôi vội cản lại, tôi không đi thì anh cũng không được đi đâu hết.
           
          Nam Cung Việt không biết làm sao, nhìn tôi rồi nói: “Bà trẻ của tôi, cô có biết nam nữ thọ thọ bất thân không?”
           
          “Biết! Biết rồi. Tôi không sợ. Anh sợ cái gì?” tôi nói.
           
          Nam Cung Việt nhìn tôi không chớp mắt rồi đột nhiên thở dài: “Tôi sợ, được chưa? Cô cho tôi đi đi.”
           
          Tôi nghe mà lòng mừng rơn, vội kéo anh ta: “Anh sợ tôi? Hay là sợ sức hấp dẫn của tôi? Hí hí! An tâm, tôi sẽ không quyến rũ anh đâu, mà nếu anh không còn cách nào kiềm chế bản thân thì tôi trói anh lại là được.”
           
          “Tôi sợ cô, sợ cô uống nhầm thuốc. Trói tôi? Trói tôi rồi nửa đêm có chuyện thì sao?”
           
          Từ lần đầu gặp, Nam Cung Việt lúc nào cũng lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ta như tối nay, đột nhiên thấy hay ho không tả được, quên luôn việc Thừa Đức ở phòng bên cạnh mà chỉ chú ý đến trêu giai.
           
          Tôi vất chăn cho Nam Cung Việt rồi buông màn xuống, cười: “Anh ở dưới, tôi ở trên!”
           
          Nam Cung Việt không thèm để ý đến, liếc nhìn trộm thì tên này đã nằm dưới đất rồi, tôi hí hửng cười rồi vội cởi chỗ vải trên người xuống. Hí hoáy một lúc lâu mới bỏ được nó ra, người lúc này chỗ thâm chỗ đỏ, nói gì thì nói ngày mai không thể quấn vải nữa. Máu không lưu thông được, chết lúc nào cũng không biết.
           
          “Nam Cung Việt, anh ra tay độc ác thật! Anh xem người tôi, sắp thâm tím hết rồi.” Tôi rên rỉ.
           
          Tên Nam Cung Việt kia cũng chỉ “Hừ” một tiếng, vẫn không thèm để ý đến tôi.
          #35
            aralia 11.01.2010 09:38:33 (permalink)
            0
            [sm=so_funny.gif] sao mà chương nào cũng cười đau bụng vậy
            #36
              littlechick 11.01.2010 16:25:55 (permalink)
              0
              hay quá có chap mới rồi. chap này thấy 2 tên sở dương với thừa đức hình như có duyên hay sao ấy đi đâu cũng đụng mặt. mà nàng này sợ thừa đức hơn sợ cọp nên lắm trò hài.
              #37
                miumimi111 11.01.2010 16:27:08 (permalink)
                0
                Thật là bất ngờ waaaaa. Tưởng còn lâu mới có truyện vậy mah` hum nay vô coi lại thấy mây chap truyện luôn. Qúa tuyệt !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!11
                #38
                  Trần Thị Ngọc Hân 12.01.2010 22:37:29 (permalink)
                  0
                  Mình thích đọc truyện này lắm. Bạn dịch rất hay :) Cảm ơn bạn Qiuhe nhiều nhé ^^
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2010 21:51:25 bởi Trần Thị Ngọc Hân >
                  #39
                    nataku_haru 18.01.2010 19:15:53 (permalink)
                    0
                    woa,   hạnh phúc quá....sau 1 TG chờ đợi mòn mỏi, giờ có tận 3 chap mới... Cảm ơn 2 bạn đã bỏ công dịch nhé....

                    Mong chờ chap mới của các bạn....
                    #40
                      hayngungay 19.01.2010 00:33:53 (permalink)
                      0
                      Chương 18.


                      Sáng sớm, tôi rón rén từ phòng Nam Cung Việt đi ra, vừa khép cửa vào, đang định quay người về phòng mình thì chạm trán với Y Y.

                      “Aaaa!” cô ta hét ầm lên, “Ngươi là ai? Sao lại đi ra từ phòng Nam Cung đại ca?”. Cái nét mặt của cô nàng cứ như thể gặp phải ma chứ không phải người nữa. Tôi cúi đầu nhìn lại mình, chẳng qua không mặc áo ngoài? Chẳng qua chưa kịp chải đầu? Có cần phải kích động đến thế không?

                      Tôi cười gượng với Y Y.

                      “A, cô chính là Sở Dương? Cô là con gái?” Y Y kinh ngạc nói.

                      Lần này chẳng cần gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng “kẹt kẹt...”, mấy cái cửa cùng mở một lúc, tên ngốc Mãnh An Dương vẫn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tôi; Diệp Phàm cũng mở cửa, nhíu mày nhìn Lâm Y Y; còn bên kia, người mà tôi chẳng mong đợi, Thừa Đức cũng mở cửa ra nhìn, không ngờ hắn chẳng cười mà chỉ nhìn tôi vẻ vô cảm.

                      “Nam Cung đại ca?” Lâm Y Y vẻ mừng rỡ nhìn phía sau tôi, gương mặt đột nhiên ửng hồng. Tôi quay lại xem. Trời! Tên Nam Cung Việt này không ngờ dám mình trần đi ra, lại còn nhìn Y Y vẻ không bằng lòng, “Y Y, sao thế? Đến tìm huynh?”

                      Y Y lập tức phục hồi bản lĩnh con gái, cúi đầu vân vê gấu áo, rồi dùng giọng nói như con kiến trả lời: “Muội đến mời Nam Cung đại ca và Lạc Thiên đại ca dùng bữa sáng.”

                      “Ồ! Được, chờ chút rồi chúng ta cùng đi.” Nam Cung Việt nghe xong liền quay người vào phòng, mới bước hai bước nhớ ra cái gì quay người lại nói với tôi: “Áo của cô còn trong phòng, mặc thế này định đi đâu? Không sợ bị cảm?”

                      Tôi ngay lập tức cùng Y Y ngớ người ra, lòng thầm nhủ: “Nam Cung Việt ơi là Nam Cung Việt! Áo của tôi đúng là vẫn để ở phòng anh nhưng có cần nói tướng cho mọi người nghe thấy không? Chỉ sợ Mãnh An Dương lại đi kể lung tung rồi thêm mắm dặm muối.". Tôi lấm mét nhìn sang Thừa Đức, vừa hay thấy hắn khẽ nhếch mép.

                      Xong rồi! Xong thật rồi! Giờ đừng nói nhảy sông Hoàng Hà, nhảy Thái Bình Dương cũng chưa chắc gột được tiếng oan.

                      Chờ đến khi mọi người ăn sáng xong thì võ lâm đại hội cũng bắt đầu. Trên võ đài là mấy tên lực lưỡng đang đấm đá một cách náo nhiệt. Mãnh An Dương ngồi xem không chớp mắt, thỉnh thoảng lại quay sang thì thầm mấy câu với Diệp Phàm, tiếc rằng cô bé này quá ít nói. Mãnh An Dương nói mười câu, Diệp Phàm trả lời không được một câu.

                      Nhìn hai đứa mà tôi thấy buồn cười, sau này mà thành một đôi thì người ngoài thể nào cũng có trò xem. Tôi đang nghĩ linh tinh thì bỗng giật mình bởi tiếng hô hoán của mọi người. Một tên đang thi đấu trên võ đài bị đá khỏi võ đài, bay về chỗ tôi. Mọi người xung quanh đã dạt ra hai bên tự khi nào, chỉ sót lại tôi  vì ngẩn người nghĩ linh tinh nên không kịp phản ứng. Xong! Không ngờ tôi sẽ bị người ta đè mà chết!

                      Đang dịnh nhẩm mấy câu Thượng Đế hoặc đại loại như nam mô a di đà Phật thì thấy hai vai cùng lúc bị kéo mạnh, nhìn sang mới biết Nam Cung Việt và Thừa Đức người bên trái người bên phải. Nhưng, nhưng tại sao bọn họ lại kéo cùng một lúc? Căn cứ vào nguyên lý thăng bằng thì tôi vẫn không xê dịch chút nào. Chết mất thôi!

                      Cuối cùng vẫn là Thừa Đức phản ứng nhanh, thấy vậy ngay lập tức biến vồ thành chưởng, đập vào người tôi một chưởng còn chân thì đá cái tên xui xẻo đang bay đến. Thế là cậu bé lại theo đường cũ bay về võ đài. Tôi vì bị Thừa Đức đánh mà thuận theo lực kéo, ngã vào lòng Nam Cung Việt.

                      Thừa Đức nhìn tôi, cười hớn hở như được mùa làm tôi băn khoăn không hiểu có gì đáng để hắn vui mừng như thế, quay sang nhìn gương mặt trắng bệch của Nam Cung Việt mới ngợ ra lẽ nào chưởng đó có vấn đề? Tôi thì không có cảm giác gì, chẳng lẽ là loại công phu thần bí cách cái này đánh cái kia?

                      “Anh không sao chứ?” Tôi khẽ hỏi Nam Cung Việt. Anh chàng mím môi lắc đầu nhưng tôi cũng nhìn ra anh ta bị lãnh đủ.

                      Tôi quay đầu lườm Thừa Đức. Tên đó thấy tôi nhìn lại còn gật gật đầu cười rạng rỡ làm tôi bực cả mình, chỉ muốn véo mấy phát vào gương mặt đẹp đẽ đó.

                      Người trên võ đài được khiêng đi, cũng không biết là sống hay chết. Tỉ võ lại tiếp tục. Tôi càng xem càng thấy không thú vị như mình tưởng tượng, mà cũng chẳng hay như trong phim.

                      Nhìn vẻ dương dương tự đắc của Thừa Đức mà tôi thấy khó chịu. Đằng nào thì thân phận ở đây cũng không phải là tam hoàng tử Ngõa Lặc, tôi nghĩ mình nên nói chuyện nghiêm túc với anh ta để tìm tiếng nói chung trong một số việc. Nếu được thế thì những ngày tháng sau này cũng đỡ khổ hơn. Tôi là người rất dễ bị kích động. nghĩ đến là làm, bèn quay sang nhìn Thừa Đức. Tên đó ngay lập tức bắt được ánh mắt tôi. Tôi nháy mắt với hắn rồi đứng lên đi về phía nhà sau.

                      Nhà sau gần như không có ai. Tất cả mọi người đều ở phía trước không tham gia võ lâm đại hội thì là xem võ lâm đại hội.

                      Tôi đi được một đoạn rồi dừng lại chờ. Có thể khẳng định rằng tên này sẽ đến sau khi thấy tôi nháy nhưng sao liếc mấy lần mà không thấy hắn theo sau? Đang bực mình không hiểu vì sao thì nhìn thấy một công tử phong độ ngất trời từ xa đi lại. Không sai, đúng là Thừa Đức. Hắn ta sao lại chạy phía trước tôi nhỉ?

                      “Chúng ta người ngay không nói chuyện khuất tất.” Tôi nói.

                      “Được!” Thừa Đức cười.

                      “Tôi không cần biết anh tại sao lại đóng giả Lạc Thiên, dù sao thì anh cũng có Phúc Vinh giả rồi, hơn nữa anh cũng thấy chỗ tôi có Nam Cung Việt cho nên anh đừng hòng muốn bắt tôi đến Phồn Đô.” Tôi nói.

                      “Được”. Thừa Đức trả lời rất dứt khoát.

                      Tôi có phần nghi ngờ, anh ta có khi nào lại nghe lời thế này? Hay là lại có âm mưu gì đây?

                      “Điều kiện của anh là gì?” tôi hỏi.

                      “Điều kiện?”

                      “Ừ. Tôi nói xong rồi. Bây giờ đến lượt anh.”

                      Thừa Đức khẽ bật ra tiếng cười, rồi đột nhiên tiến lại gần làm tôi vội vã lùi về sau.

                      “Tối cô ở với tôi.” Hắn ta nói vẻ nghiêm túc.

                      “Đi chết đi!”

                      “Vậy thì buổi tuối tôi ở với cô!”

                      “Khốn nạn!”

                      Thừa Đức cười, còn tôi thì thất thần trong phút chốc.

                      “Cô đúng là thô lỗ. Sao người nước Chu lại coi cô làm vinh nhỉ?” Anh ta hơi nhíu mày, nhưng giọng nói không giấu được nét cười.

                      Tôi chỉ lườm anh ta, không nói gì. Ở cùng với đồ hồ li tinh tốt nhất là nói càng ít càng tốt.

                      “Cô muốn tôi không gây phiền phức cho cô cũng đơn giản thôi.” Thừa Đức nói, “Buổi tối một mình ở trong phòng của mình, đừng có chạy lung tung.”

                      “Anh đanh ghen!” Tôi kinh ngạc, hóa ra anh ta ghen với Nam Cung Việt.

                      Thừa Đức gật đầu, ghé người lại, nói thầm vào tai tôi: “Tôi không thích ở dưới. Tôi chỉ thích ở trên.”

                      Tim tôi đập châm hẳn một nhịp, rồi rùng mình, toàn thân nổi da gà. Thừa Đức thấy tôi như vậy hài lòng mà cười. Nếu tôi không hiểu anh ta nói đến cái gì thì có là đầu đất cho nên phản ứng đầu tiên là giơ tay ra cho anh ta một cái tát. Nhưng tôi quên mất rằng lần này anh ta không bị uống thuốc mê nên tát không được là điều tất nhiên.

                      “Tôi tuy thích những cô gái thẳng tính nhưng không thích thể loại đánh người. Đừng có quá trớn!” Thừa Đức cười nói, thả tay tôi ra, đá lông nheo một cái rồi đi mất.

                      Quay lại phía trước thấy hai người trên võ đài vẫn người đấm kẻ đá một cách hăng say. Tôi ngồi xem mà ngày càng thấy vô vị. Không đẹp! Nhìn bọn họ đánh võ thật sự chẳng đẹp tí nào?

                      Cơ bản không bay qua bay lại, ánh đao ảnh kiếm như trong phim, mà đáng ghét nhất là không có giai xinh. Xem ra khoảng cách giữa nghệ thuật và đời sống không phải ngắn.

                      “Mấy người này đánh đến khi nào?”, tôi hỏi Nam Cung Việt. Nam Cung Việt chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, không thèm trả lời. Được! Chàng đẹp trai lại bắt đầu tỏ thái độ rồi. Không hiểu tôi làm gì đắc tội anh ta nữa?

                      Mãnh An Dương nghe tôi hỏi, vội vã quay ra nói thầm: “Bắt đầu khi nào cũng thế, toàn là những nhân vật phụ. Cao thủ chẳng khi nào xuất hiện sớm cả, trò hay ở đằng sau cơ.”

                      “Không có giới hạn thời gian à? Đánh đến khi nào mới xong phần mào đầu?”, tôi hỏi.

                      “Không có. Khi nào đối phương nhận thua hoặc bị đánh bất tỉnh thì coi như xong một trận đấu.” Mãnh An Dương bĩu môi nói.

                      “Có bao nhiêu người tham gia đại hội?”

                      “Hừm...” Mãnh An Dương đưa mắt nhìn quanh, “Xem ra cũng phải hơn một trăm người. Ít người quá sao gọi võ lâm đại hội được?”

                      Trời đất! Từng đấy người, lại không biết phân nhóm ra đánh cùng lúc mà chỉ có đúng một cái võ đài thì biết đánh đến đời nào kiếp nào mới xong? Tôi liếc trộm Nam Cung Việt, thấy anh ta vẫn chăm chú quan sát, chẳng có vẻ gì để ý đến bèn dịch người lại, nói nhỏ vào tai Mãnh An Dương: “Đến đây tỉ thí võ có công tử, thiếu hiệp hay tiểu trang chủ gì gì đó vừa trẻ vừa đẹp trai không?”

                      Mãnh An Dương liền đáp: “Đương nhiên có không ít.”

                      “To tiếng như thế làm gì?” Tôi vội giật tay áo Mãnh An Dương, rồi lấm lét nhìn sang Nam Cung Việt, cũng may anh ta chưa nghe thấy, lại khẽ hỏi: “Thế có nhiều giai xinh không?”

                      Mãnh An Dương mặt mũi ngơ ngác, không hiểu ý tôi hỏi gì.

                      “Ngốc!” Tôi hạ giọng mắng, “Tức là liệu có rất nhiều những anh chàng đẹp trai tham gia võ lâm đại hội? Có nhiều không?”

                      Mãnh An Dương ngỡ ngành nhìn, gật gật đầu.

                      Tôi bỗng chốc thấy phấn khích, haha, có nhiều giai đẹp để ngắm sẽ không thấy vô vị nữa. Không biết vận may thế nào? Có bao được anh chàng nào không? Đang vui mừng thì nghĩ tới tên lắm điều Mãnh An Dương, tôi phải dặn cậu ta mới được, thế là ghé miệng gần tai cậu ta nói nhỏ: “Chuyện lúc nãy không được nói cho ai khác nghe chưa? Nhất là Nam Cung Việt.”

                      Mãnh An Dương “Ừ” một tiếng rồi quay đi xem tỉ võ. Lúc sau, cậu chàng như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu, nét mặt không kiềm chế lại được, ghé gần tai tôi, nói khẽ: “Thực ra nói hay không cũng như nhau.”

                      “Hử?”

                      “Nam Cung đại ca công lực thâm hậu, thính giác cực tốt. Chúng ta nói bé thế này đại ca cũng có thể nghe thấy rõ từng từ.” Mãnh An Dương nói xong ra chiều rất thông cảm với tôi.

                      Trời! Thế thì cậu ta còn thì thầm tỏ vẻ bì hiểm thế làm gì? Tôi đẩy đầu Mãnh An Dương ra xa, ngó trộm nét mặt Nam Cung Việt. Quả nhiên, tên đó mặt sa sầm...

                      Cho đến lúc ăn trưa thì mới có bốn người lên xuống võ đài, trong đó có một người vì không cẩn thận, vừa đi lên tạo thế võ đã bị trẹo chân. Được, chưa kịp đánh đã xuống rồi.

                      Xem cả một buổi sáng tôi mới hơi hiểu: cả nửa ngày tỉ võ, đa phần là biểu diễn, nếu không thì hai người sao phải đánh đến hai tiếng đồng hồ mới xong? Anh ra cú đấm, tôi hét một tiếng được; tôi lại đưa chân đá, anh kêu một tiếng tuyệt. Xem ra hai người đến là để bồi đắp tình cảm chứ không phải đánh võ.

                      Nói thật nếu là hai chàng đẹp trai thì tôi cũng chẳng ý kiến ý cò nhiều thế này nhưng khổ nỗi...

                      Cho nên tôi phiền muộn.

                      Chiều đến, tôi kéo Mãnh An Dương cùng cá cược, cá xem trên võ đài ai thắng, ai thua, giống như cá độ bóng đá. Quả nhiên, cứ dính đến tiền thì sự tích cực của con người đều được điều động hết công suất. Tôi và Mãnh An Dương đem hết sự nhiệt tình vào sự nghiệp xem đấu võ, hét ầm ĩ, đấm ngực dậm chân, người bên trên bị đánh một quả mà chúng tôi ở phía dưới hét còn thảm thiết gấp mấy lần.

                      Cả một buổi chiều tổng cộng đấu bốn trận. Tôi thắng bốn. Tên tiểu tử Mãnh An Dương thua nhiều quá mặt tái mét.

                      “Cô tối nay có ngủ ở phòng tôi nữa không?”, Nam Cung Việt mặt vô cảm hỏi tôi.

                      “Tôi đang mâu thuẫn.” Tôi thành thật trả lời. Nếu như một mình về phòng ngủ, nói thật là tôi không dám tin Thừa Đức lắm. Hắn có khi nào giữ chữ tín? Mà nếu không về phòng thì lại sợ Thừa Đức. Nhỡ đâu hắn lại kiếm chuyện sinh sự thì tôi biết làm sao?

                      Nam Cung Việt nhìn tôi, quay người đi ra ngoài.

                      “Anh đi đâu?”, tôi vội hỏi.

                      “Đi tắm.”

                      “Đi tắm?” tôi nghi ngờ nhìn, nửa đêm nửa hôm không tắm trong phòng lại còn đi đâu, “Tắm ở đâu?”

                      “Công chúa điện hạ, cô không thấy mình quản quá nhiều sao?” Nam Cung Việt nói giọng châm chọc.

                      “Hứ! Đấy là tôi sợ anh không cẩn thận bị cô quỷ háo sắc nào đó lừa mất.” , tôi cười.

                      Nam Cung Việt chững lại một lúc rồi cười lớn: “Tôi sẽ cẩn thận. Sau này mà gặp phải người như cô sẽ tránh đi là được chứ gì.”

                      A! Tôi trêu chọc gì đến? Sao anh ta lại có cái vẻ đáng ghét thế?

                      Tôi tức giận nhìn Nam Cung Việt. Anh ta cũng nhìn lại vẻ khiêu khích rồi quay người đi tiếp. Cút đi, cút đi, tôi rủa thầm, cầu cho anh ra khỏi cửa dẫm vào phân chó.

                      Tôi đứng im nhìn Nam Cung Việt bước ra cửa. Anh ta mở cửa ra nhưng lại đứng yên, nói: “Tôi ra dòng sông ở ngoại thành, cô muốn thì đi theo sau.”, nói rồi đi luôn, chẳng thèm quay đầu lại.

                      “Xí!” Tôi nhảy từ trên giường xuống, cứ tỏ vẻ ta đây, rút cục vẫn rủ tôi đi cùng. Sao vẫn phải làm bộ làm tịch thế? Tôi tự nhủ, rồi vội bám đuôi theo sau.

                      Nam Cung Việt nhẹ nhàng đi phía trước, còn tôi ở đằng sau phải chạy bước nhỏ. Ra khỏi cửa lớn thì tôi mệt đến mức thở không ra hơi, kéo anh ta lại hỏi: “Chúng ta đi kiểu gì? Chỗ này cách ngoài thành xa như thế, đừng nói với tôi phải đi bộ đấy. Nếu không bắt xe thì cũng phải bắt ngựa hay lừa chứ.”

                      “Bắt xe?” Nam Cung Việt hỏi.

                      “Hi hi!” Tôi cười gượng, “Cũng giống như thuê một cái xe ý.” Tôi nhớ rõ ràng lần đầu gặp anh ta có một con ngựa đen cực cool. Từ lúc đến thế giới này, bà đây từng cưỡi lừa, ngồi xe, chỉ mỗi tội chưa được cưỡi ngựa. Ánh trăng, hương cỏ, ngựa ngốc, tôi cưỡi trên yên ngựa, dựa vào lòng giai đẹp, gió đêm thổi đến, từng lọn tóc dài bay bay, vướng vất trên mặt, như chạm tới cả trái tim giai.... Trời ơi! Cảnh tượng đấy mới lãng mạn làm sao! Xong rồi, mới thế mà tôi đã muốn....rồi.

                      Tôi hí hửng nhìn Nam Cung Việt, không ngờ anh ta vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm trang đó, chỉ lạnh lùng nhìn. Thế là hết! Chẳng còn tí cảm giác nào nữa!

                      “Đi thôi!”, tôi thở dài, đành lết thết đi về phía trước. Sở Dương ơi là Sở Dương, sao lại đi tìm cảm giác lãng mạn với người như anh ta chứ? Bước được hai bước tôi mới phát hiện ra Nam Cung Việt không đi theo, quay người lại thì thấy anh ta vẫn đứng yên ở chỗ cũ.

                      “Sao thế?”, tôi hỏi.

                      Nam Cung Việt không trả lời, chỉ đưa ngón tay lên miệng, một tiếng huýt lanh lảnh vang lên làm tôi giật cả mình.

                      “Anh làm gì?” Tôi kinh ngạc hỏi. Đêm hôm khuya khắt, huýt sáo làm gì? Cứ như bọn lưu manh ý.

                      Nam Cung Việt quay sang “Suỵt”, ra hiệu cho tôi chú ý lắng nghe. Tôi băn khoăn không hiểu tên này bắt mình nghe cái gì? Lúc đầu không có tiếng gì, phút sau, từ đằng xa vọng đến tiếng vó ngựa, một con ngựa đen tuyền từ trong ngõ sâu phi ra trong ánh đêm làm người ta thấy có phần mờ ảo.

                      Con ngựa đen chạy đến bên cạnh Nam Cung Việt rồi dừng lại, rúc vào tay áo anh ta một cách ôn hòa. Trời! Thảo nào anh ta chẳng vội vã, hóa ra có một “bảo mã” cao cấp thế này. Lại còn là điều khiển bằng âm thanh nữa. Tôi hí hửng bước lên, định bắt chước Nam Cung Việt vuốt đầu ngựa, không ngờ nó chẳng nể mặt tôi, nghẹo đầu sang một bên, thở phì một tiếng. Chết mất! Nó đúng là coi mình thành “bảo mã” rồi, chỉ thiếu nước khắc chữ “BMW” trên trán thôi. (Trong tiếng Trung, “bảo mã” chính là hiệu “BMW” - ND)

                      “Đây chắc chắn là con cái.”Tôi khó chịu.

                      Nam Cung Việt sững người, tò mò: “Sao cô biết?”

                      “Chỉ thích các anh chàng đẹp trai, coi những cô gái xinh đẹp như tôi là kẻ thù.” Tôi giằn giọng.

                      Nam Cung Việt cười, tay bám vào lưng ngựa, nhún người lên ngựa, rồi đưa tay về phía tôi: “Lên đây.”

                      Tôi vội vã đặt tay mình lên tay anh ta, cũng muốn bay lên lưng ngựa một cách nhẹ nhàng nhưng nhìn trái ngó phải, hết trên lại nhìn xuống dưới cũng không biết mình làm thế nào để lên ngựa. Bàn đạp bị Nam Cung Việt giẫm chân vào rồi, tôi biết để chân vào đâu? Nghĩ rồi bèn ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Việt cầu cứu. Anh ta mím môi, rồi tôi thấy cánh tay mình bị giữ chặt, người chơi vơi, chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã ngồi sau Nam Cung Việt.

                      “Tại sao bắt tôi ngồi sau? Tôi muốn ngồi trước.”, tôi nói.

                      “Cha tôi nói cùng phụ nữ cưỡi một con ngựa, nhất định không được cho cô ta ngồi trước nếu không sẽ phải hối hận.”, Nam Cung Việt trả lời.

                      Đâu ra cái triết lý vớ vẩn này? Cha anh ta chẳng lẽ từng vì thế mà chịu thiệt? Tôi thầm nhủ, ngồi sau thi ngồi sau, eo của anh ta bé thật, vừa đủ một vòng ôm của tôi. Oa! Cơ bắp cuồn cuộn, không biết có đủ sáu múi không? Vừa đếm tới múi thứ tư thì thấy cơ thể Nam Cung Việt cứng đờ lại. Còn tay tôi thì bị anh ta giữ chặt. Không đến nỗi thế chứ? Keo kiệt thật! Bị sờ một tí chết luôn được chắc?

                      Nam Cung Việt đột nhiên thở dài, không còn cách nào khác đành nói: “Để cô ngồi trước cho rồi.”, nói xong cũng không hỏi ý kiến liền kéo tôi lên phía trước.

                      Ki bo! Tôi rủa thầm. Nhưng thế này cũng tốt, được dựa vào lòng giai đẹp. Tôi tiện tay xõa tóc ra, dựa vào lòng Nam Cung Việt. Gió, gió đâu? Thêm một ít gió thì POSE này quá lãng mạn.

                      Lần này Nam Cung Việt không nói gì, để mặc tôi ăn hiếp. Ngựa chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đến phố lớn, gió ngay lập tức mạnh hơn. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy tóc mình đang bay lên, đang định bắt chước quảng cáo hất hất mái tóc thì nghe tiếng Nam Cung Việt ở phía sau: “Cô buộc tóc vào được không? Bay hết vào mặt tôi rồi.”

                      Tôi quay đầu lườm anh ta một cái. Tên này sao chẳng hiểu tí lãng mạn nào nhỉ? Thế là suốt quãng đường đi chẳng ai nói câu nào. Đến cổng thành mới phát hiện người ta đóng cổng từ sớm rồi.

                      “Làm sao bây giờ?” Tôi hỏi Nam Cung Việt. Sao có thể quên chuyện cổng thành thời cổ đại cứ đến tối là đóng được? Tôi là người ngoài đến không biết đã đành, đằng này anh ta - Nam Cung Việt là người bản địa chính gốc.

                      Nam Cung Việt nhảy từ trên ngựa xuống, tiện thể ôm tôi xuống luôn, tay vỗ nhẹ vào cổ ngựa. Con ngựa đó như thể hiểu ý người, liền quay mình chạy đi. Tôi nhìn mà trợn tròn mắt, trí não con ngựa này có phần cao đến mức không tin được. Nam Cung Việt kéo tôi đến đoạn tường thành khuất bóng người, dang tay ôm tôi vào lòng, thấp giọng nói: “Ôm chặt lấy!” Tôi nghe thấy vậy vội vòng tay qua cổ anh ta, vừa thấy anh ta đập tay trái vào tường thành một cái người đã bay lên, chỉ vài lần tiếp lực đã đem tôi bay lên tường thành, cảm giác như thể đang vượt mây cưỡi gió. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy người ở ngoài thành.

                      Trong ánh đêm, con sông hiền hòa tựa thiếu nữ. Dòng nước lấp lánh ánh sao như muốn ôm cả bầu trời vào lòng. Nam Cung Việt đặt tôi lên tảng đá giữa sông, còn mình thì bắt đầu cởi đồ, xem dáng vẻ đúng là định xuống sông tắm rửa.

                      “Anh tắm thật đấy à?” Tên này có biết thế nào là lãng mạn không? Cảnh đẹp như thế mà anh ta lại đi tắm.

                      “Không tắm thì đến để làm gì?”, Nam Cung Việt hỏi. Tôi chẳng biết nói sao. Cởi đi! Anh cứ cởi hết đi! Tôi chăm chú nhìn Nam Cung Việt, định làm cho anh ta xấu hổ không dám đứng trước tôi cởi đồ. Nam Cung Việt coi tôi như không có, đến khi trên người chỉ sót lại cái quần con mới nhảy xuống sông đánh “Ùm” một tiếng, làm bắn hết nước lên người tôi.

                      “Anh!” Tôi tức quá, muốn trút giận mà anh ta xuống nước xong không chịu ngoi lên. Mặt nước yên lặng trở lại. Nam Cung Việt không hề có động tĩnh gì, không biết lặn đi đâu rồi?

                      “Nam Cung Việt, anh ngoi lên cho tôi!”, tôi quay mặt phía mặt nước hét to mà vẫn không có động tĩnh gì. Nhìn thấy chỗ quần áo anh ta để lại trên phiến đá, tôi chợt nảy ra ý bèn cầm chỗ đồ đó lên lơ lửng trên mặt nước, giọng uy hiếp: “Anh không ngoi lên là tôi vất chỗ quần áo này xuống nước đấy.”

                      “Cô dám!” giọng nói trầm trầm của Nam Cung Việt từ sau lưng vang lên. Tôi vội quay người lại, thấy anh ta ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nước chảy từng giọt từ tóc xuống, đôi mắt sáng rực như thể sao trời làm tôi phút chốc bị mê hoặc. Không biết các vì sao chiếu sáng đôi mắt ấy hay chính đôi mắt này khiến ánh sao dưới nước càng thêm rực rỡ? Trong chốc lát, tôi có vẻ thất thần nhìn. Nam Cung Việt thấy dáng vẻ ấy, nhếch miệng cười, hai tay chống vào tảng đá, nhún người trèo lên, lại bắn nước sang ướt hết người tôi.

                      “Anh tuổi chó sao?” Tôi hỏi, dùng tay lau khô nước trên mặt. Thấy Nam Cung Việt ngơ ngác nhìn, tôi vui sướng nói tiếp: “Trèo lên lại còn vẩy vẩy nước trên người, không tuổi chó thì tuổi gì?”

                      Nam Cung Việt không đáp lại, chỉ lườm rồi học theo tôi lấy tay ôm đầu gối, lặng im ngồi cạnh. Gió đêm thổi đến, có hơi nước, hương cỏ, có cả vị thanh thanh của Nam Cung Việt nữa, tôi đột nhiên lười không muốn mở miệng, chỉ muốn ngồi thế này mãi.

                      “Cô cho tôi cảm giác rất quen thuộc.” Nam Cung Việt nhẹ nhàng nói.

                      Tôi chột dạ, không nói gì, yên lặng lắng nghe.

                      “Cô đối với thế giới này không có gì tương xứng, cho nên...”, Nam Cung Việt dừng lại, tôi quay sang nhìn anh ta. Anh ta cười rồi nói tiếp: “ Cô chắc chắn là người đến từ một thế giới khác, đúng không?”

                      Tôi chững người, không biết nên trả lời thế nào. Sao anh ta biết? Ngoài mặt vẫn không chịu thừa nhận, chỉ cười hì hì mà nói: “Chẳng lẽ tôi lại là tiên nữ giáng trần?”

                      Nam Cung Việt cười với tôi. Bình thường gương mặt lạnh lùng là thế vậy mà đêm nay lại cười với tôi những ba lần. Tôi có phần kinh ngạc, tim đập thình thịch.

                      “Cô giống một người.” Nam Cung Việt nói.

                      “Ai?” tôi hỏi, thấy mặt nóng bừng.

                      “Mẹ tôi.” Nam Cung Việt cười gian mà trả lời.

                      Mẹ anh ta? Mình già đến thế à? Tôi ngã người ra sau một cách khoa trương mà quên rằng mình đang ngồi trên tảng đá giữa sông. Mông ngay lập tức trượt xuống. Hỏng rồi! Khi tôi thấy mình gần như ngang với mặt nước thì cảm thấy cơ thể không trượt xuống nữa. Mở mắt ra nhìn, thấy một cánh tay bị Nam Cung Việt giữ chặt. Anh ta đang nhoài người ra, tóm lấy cánh tay tôi. Cũng tốt, cũng tốt, có ý nghĩa. Tôi nhành miệng cười.

                      Một giọt nước từ mái tóc Nam Cung Việt rơi xuống, thuận theo cái cằm kiên nghị xuống đến vai rồi cứ thế chảy xuống dưới. Ánh mắt tôi cũng nhìn theo đường đi của giọt nước ấy, từ bộ ngực săn chắc cho đến cơ bụng rắn rỏi một cách vô thức. Vì đang dùng sức nên các cơ bắp trên người anh ta đều chật căng, tràn đầy sinh lực...

                      “Người anh đúng là không còn gì để chê.” Tôi buột miệng. Nam Cung Việt nhíu mặt, rồi cười như thể phong hoa tuyệt thế. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, người tiếp tục ngã về phía sau...

                      “Ùm” một tiếng lớn, tôi ngã nhào xuống nước. Xời! Cái tên Nam Cung Việt này không ngờ dám buông tay thật.

                      Trêu ghẹo phụ nữ là vô liêm sỉ, trêu ghẹo các anh đẹp trai là dũng cảm còn trêu ghẹo Nam Cung Việt thì sao? Có ví dụ ướt đẫm nước trước mắt, đấy gọi là làm việc mà không qua não.

                      Nói cho cùng Nam Cung Việt cũng tàm tạm, ít nhất thì lúc tôi trèo lên, người ta cũng đưa cho tôi một cái áo khô để khoác. Còn tôi suy nghĩ chẳng có gì là trong sáng, mặc đồ của người ta, không những không cảm ơn. trong đầu lại nghĩ: quần lót vẫn ướt mà mặc luôn quần dài vào, anh ta không khó chịu sao?

                      Có lẽ vì thấy quần áo tôi ướt nhẹp, sợ tôi bị cảm nên Nam Cung Việt kẹp lấy người tôi rồi lao một mạch về hướng nhà họ Giang. Cả quãng đường tôi chỉ thấy tiếng gió ù ù bên tai. Một lần nữa dùng nước dãi biểu thị lòng ngưỡng mộ với trình độ khinh công của người cổ đại. Nhưng, Nam Cung Việt. Tao sao anh không ôm hoặc cõng tôi? Kể cả anh vác tôi trên vai như đêm đó. Dù sao thế cũng đỡ hơn anh coi tôi như một cái bao tải mà kẹp dưới cánh tay thế này. Ôm, chứng tỏ sự dịu dàng của một hiệp khách. Cõng, ít nhất cũng chứng tỏ trong sáng. Còn kẹp? Haiz, chỉ có thể chứng tỏ tôi rất mất mặt.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2010 01:07:54 bởi qiuhe >
                      #41
                        miumimi111 19.01.2010 12:49:38 (permalink)
                        0
                        Qúa quá quá tuyệt luôn. Truyện quá hay. Cảm ơn qiuhe nhìu nhìu. Dịch nhanh cho mọi người xem bạn nhé
                        #42
                          aralia 19.01.2010 13:59:35 (permalink)
                          0
                          [sm=laugh3.gif] thx qiuhe nhìu.
                          #43
                            tuntun 19.01.2010 17:06:04 (permalink)
                            0
                            Cảm ơn qiuhe nhiều nhé :x :x :x :x :x Bạn dịch nhanh và đều ghê, lại hay nữa ^^
                            #44
                              yuurishibuya 19.01.2010 19:42:56 (permalink)
                              0
                              bây giờ tới lượt Yuu

                              Chương 19:
                              Người dịch: Yuuri

                              Về đến phòng mình, quần áo tôi đã khô rồi, được, nếu kiên trì một chút, tôi thấy không cần thay, tự động sẽ khô thôi. Thấy Nam Cung Việt quay về phòng hắn, tôi vội cài các cửa bên trong phòng mình, đề phòng kẻ gian, đề phòng trộm cắp, đề phòng Thừa Đức!
                              Sau đó, quay đầu vội cởi bộ quần áo ướt nhẹp, lúc này nằm trong chăn ấm là sướng nhất! Tôi cởi ra hết chỉ còn lại cái yếm trên người, vén màn giường nhảy lên, miệng còn thì thầm nói: Tôi buông màn xuống khi nào vậy?
                              Leo lên xong tôi liền hối hận, đúng là chăn nóng, nhưng mà, nhưng mà tên Thừa Đúc đó đang ở trong giường ngồi dựa tường! Ánh nến xuyên qua màn giường hắt lên mặt hắn, có chút kỳ lạ. Trời ạ! hắn còn lại cười.
                              Tôi nghĩ mình hiện tại cho dù nhìn thấy ma cười với tôi còn hơn miễn cưỡng nhìn thấy Thừa Đức.
                              Giọng tôi thanh thanh, không có dấu vết chăn bị kéo cao lên, hướng về phía Thừa Đức gật đầu cười, “Hì hì! Rất đúng lúc!” Tôi choáng váng, tôi không phải sợ ngây người ra, khẳng định nói với người nửa đêm trốn trên giường tôi “Rất đúng lúc!” Anh nói xem nếu ta bây giờ gọi to Nam Cung Việt, có thể có ích?
                              Thừa Đức nhìn tôi nhếch mép, mặt cười nhưng trong lòng không cười mà nói: “Còn biết trở về sao?”
                              Tôi liền gật đầu. Không phải chứ? Cảm giác này sao giống ông chồng nửa đêm thẩm vấn bà vợ vậy? Xác định tên Thừa Đức này là không phải có vài sai lầm sao? Tôi đột nhiên cảm thấy tự tin một chút, ngươi có thể làm gì ta? Nam Cung Việt có thể ở sát vách, ta không tin ngươi có thể giết ta bây giờ! Nghĩ đến đây, tôi không cảm thấy sợ ưỡn thẳng lưng.
                              Tên Thừa Đức đó nhìn từ vẻ mặt thiếu tự tin của tôi xuống tới cái lưng thẳng tắp, đột nhiên cười thành tiếng, cười nói: “Đừng ưỡn nữa, ưỡn nữa thì ngực vẫn thẳng như vậy, cùng lắm thì.”
                              Tôi choáng váng! Tư tưởng tên này thật hạ lưu!
                              “Hì hì!” tôi gượng cười, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
                              Thừa Đức không nói, nhưng đột nhiên leo xuống giường, tôi liền co chân lại nhường cho hắn, tên này ngồi bất động bên mép giường, tôi niệm trong lòng: A Men, hy vọng tên ôn thần này đi nhanh dùm!
                              “Cô hay là rời khỏi đây đi! Nếu muốn du ngoạn, tôi cho người đưa cô đi, cho cô một thân phận đàng hoàng, cũng tốt hơn cô cưỡi lừa đi khắp nơi!” Thừa Đức bỗng nhiên nói, không đầu không đuôi, làm tôi ngây người ra, tôi hít hít mũi, nghĩ điều nghe được phải chăng là có mùi vị âm mưu gì. Thừa Đức nhìn phản ứng của tôi, đột nhiên nói: “Bỏ đi, coi như tôi không có nói.”
                              Tôi gật gật đầu.
                              “Đã cởi thì phải cởi ra hết chứ, mặc đồ ướt mà ngủ sẽ bệnh đó.” Thừa Đức nói.
                              Tôi nghệt mặt gật đầu, Thừa Đức quay đầu lại nhìn tôi một cái, đứng lên, đi đến cửa sổ mở cửa, tay vịn bệ cửa nhảy ra ngoài, tại sao người ta đều thích đi bằng cửa sổ? Tôi thấy khó hiểu. Trước tiên không quan tâm nhiều như thế, tôi vội leo xuống giường hai ba bước lẻn đến trước cửa sổ, vừa muốn khép cửa lại, lại thấy tên Thừa Đức đó đã xoay người lại, đang giật mình nhìn tôi. Tôi vội vịn khung cửa, gượng cười, nhẹ nói: “Đi thong thả!”
                              Thừa Đức cười gượng, lắc đầu bỏ đi. Tôi vừa thấy hắn đi xa, sợ hắn đổi ý, vội vàng khép cửa, cài lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay về giường. Vừa tính ngủ, lại cảm thấy cái yếm trên người quả nhiên ướt nhẹp khó chịu, ngủ trần trụi thì ngủ trần trụi! Tôi cởi trần bò vào trong chăn, trong này vẫn còn ấm, không biết là hơi ấm của Thừa Đức hay là của tôi, trong lúc nhất thời, tôi ngây người ra.
                              Buổi sáng thức dậy, lại phát hiện đầu giường có nhiều váy áo nữ màu hồng nhạt, nhìn lại cửa sổ cũng đều hoàn hảo, thật là chóng mặt chết được! Đây có thể thật là chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt hơn nhiều! Tôi nhìn bộ quần áo đẹp này, nhìn nhìn lại bộ nam giới xám xịt kia, lập tức có mới nới cũ, không phải tôi đỏm dáng, bộ đồ hôm qua vẫn chưa sạch, mặc vào sẽ sinh bệnh.
                              Mặc quần áo mới vào, Mãnh An Dương tên tiểu tử ngốc đó lại có vẻ mặt kinh ngạc, tôi liếc nó một cái, nói: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy!” tên tiểu tử ngốc Mãnh An Dương đó quả nhiên khép miệng lại. Tôi lén nhìn Nam Cung Việt, mặt không chút thay đổi, một chút cũng không biểu hiện vẻ kinh ngạc với bộ đồ mới tôi mặc, chẳng lẽ là của hắn đưa.
                              Bên võ đài chạm mặt tên Thừa Đức đó, tên đó không ở dưới xem, mà ngược lại chạy đến xem ngồi cùng với bọn Giang An Bang. Lâm Y Y vẫn bộ đồ trắng, ngồi bên cạnh Thừa Đức, nhìn chúng tôi bên này một cái, kề tai nói với Thừa Đức cái gì đó, Thừa Đức mỉm cười gật đầu, hướng theo ánh mắt của Lâm Y Y cũng nhìn qua chúng tôi bên này, thấy tôi đang nhìn bọn họ, còn mỉm cười gật đầu ra hiệu với tôi.
                              Hừ! Đôi gian phu dâm phụ này, không biết đang nói xấu chúng tôi cái gì, tôi lườm Thừa Đức một cái, ngoáy đầu đánh cược với Mãnh An Dương, hai người trên đài lần này tương đối nhanh nhẹn, rất nhanh đã hạ được một người. Mãnh An Dương thắng, vênh váo tự đắc lấy một nén vàng trong tay tôi, còn nhìn tôi khiêu khích. Tôi không để ý nó, ánh mắt lướt nhanh đến thượng khách trên đài, tên Thừa Đức đó không biết nói đang nói nói gì bên tai của Lâm Y Y, chỉ thấy sắc mặt Lâm Y Y ửng đỏ, khóe miệng hiện lên vẻ mặt thẹn thùng, ngay cả tay đều bắt đầu vặn vẹo khăn tay……
                              Đây là làm gì vậy? Hiện trường biểu diễn cái gì? Ngay cả chút ảnh hưởng cũng không quan tâm? Tôi bĩu môi , xoay người định gọi Nam Cung Việt cũng nhìn thấy vẻ mặt lẳng lơ của “Y Y cô nương” của anh ta, nhưng vừa xoay người lại phát hiện Nam Cung Việt lúc nãy còn ở đây ______không có!
                              “Nam Cung Việt đi đâu rồi?” Tôi hỏi Diệp Phàm, Diệp Phàm đang nhìn chăm chú chỗ ngồi thượng khách, nghe tôi hỏi nó, nhìn nhìn xung quanh, cũng vẻ mặt hoài nghi lắc lắc đầu.
                              Tôi lại cẩn thận tìm xung quanh, vẫn không có người, đang tính đi chỗ khác tìm, thì thấy Nam Cung Việt từ xa đi lại. “Anh đi làm cái gì vậy? Cũng không nói một tiếng, làm sao làm hộ vệ cho người ta?” Tôi có chút không vui, đi đâu cũng không nói một tiếng, nếu tên Thừa Đức đó đến bắt nạt tôi thì làm thế nào? Tôi lướt nhanh lên đài, dĩ nhiên, bây giờ tên đó không rãnh để gây phiền phức với tôi.
                              Nam Cung Việt cũng không nói, kéo tay tôi đi ra ngoài, Mãnh An Dương nhìn thấy, liền kéo Diệp Phàm ở phía sau theo cùng. Ra đến bên ngoài không có ai, tôi vung tay khỏi Nam Cung Việt, hỏi: “Rốt cuộc thế nào vậy?” Nam Cung Việt ngừng lại, lấy trong ngực ra một mảnh da dê, mảnh da dê này thấy có một đoạn ghi chép, có chút hư hại, trên mặt vẽ vài ký hiệu sông ngòi, núi, trên góc còn biết 3 chữ màu đen.
                              “Bản đồ kho báu?” Tôi kinh ngạc hỏi.
                              Nam Cung Việt gật đầu, nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Cô biết chữ?”
                              Choáng váng, vừa nhìn thấy hình vẽ này, ngoài 3 chữ này ra thì còn có thể có gì nữa chứ? đoán mò cũng đúng.
                              “Trộm về hả?” tôi hỏi, Nam Cung Việt gật đầu. “Trộm bản đồ thường không phải là buổi tối mới đi sao?” tôi hỏi. Chiếu trên tivi đều là nhân trời tối ra tay mà, Sao anh ta dám đi trộm ban ngày?
                              Việc trộm đồ này, tên Nam Cung Việt này tại sao lại muốn làm quang minh chính đại như vậy? Vẻ mặt tôi không khỏi nhìn Nam Cung Việt nghĩ ngợi. Mãnh An Dương kéo Diệp Phàm đuổi theo ở phía sau, tôi đưa tấm bản đồ da dê cho Mãnh An Dương, nó cũng kinh ngạc. Diệp Phàm cầm tấm bản đồ trong tay Mãnh An Dương, xem xét tỉ mỉ, sắc mặt cũng thay đổi.
                              “Cái này trộm ở đâu vậy?” tôi hỏi.
                              “Trong thư phòng của Giang An Bang.” Nam Cung Việt đáp, “Hắn cho rằng người khác sẽ ra tay vào buổi tối, tôi cứ ban ngày mà ra tay.”
                              Tôi dù sao cũng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, Diệp Phàm vẫn ngây người ra với tấm da dê, tôi hỏi: “Diệp Phàm, sao vậy? Có gì không ổn hả?”
                              Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, đưa tấm da dê cho tôi, nhè nhẹ lắc đầu.
                              Đứa bé này có chút kỳ lạ, mấy ngày nay sống với nó mà nói, làm sao cũng không cảm thấy nó không chỉ đơn giản là một tiểu ăn mày, hơn nữa hôm nó thấy nó và Mãnh An Dương đánh nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều rất ra dáng, rõ ràng là người có học qua võ công. Nghĩ đến đây, hai tay tôi đặt nhẹ lên vai nó, nhẹ giọng nói: “Diệp Phàm, em có chuyện gì giấu chúng tôi, đúng không?”
                              Người Diệp Phàm dao động, giật mình nhìn tôi.
                              “Em biết chúng tôi đều là bạn em mà, giữa bạn bè với nhau nên thành thật, không phải sao?” tôi cười, chỉ chỉ Nam Cung Việt, nói tiếp: “Nam Cung Việt là hiệp khách hành tẩu giang hồ, tên tiểu Mãnh An Dương này bỏ nhà ra ngoài….”
                              “Tỷ!” vẻ mặt Mãnh An Dương không phục, rõ ràng nó không đồng ý với đánh giá của tôi. Tôi khoát tay ngăn lời tiếp theo của nó, nói tiếp: “Mà thân phận của chị là đặc biệt nhất, chị là một công chúa đào hôn (1). Em xem, thân phận của chúng tôi đều không giấu em, còn em thì sao?, Diệp Phàm.”
                              Thật ra thân phận của tôi chưa hề nói qua với Diệp Phàm, nhưng Mãnh An Dương đều đã biết, thì cái miệng nó vốn rộng mà, nó không thể không nói với Diệp Phàm?
                              Quả nhiên sắc mặt Diệp Phàm có chút dao động, cắn môi dưới cúi đầu, tôi im lặng đợi nó trả lời. Sau một lúc lâu, nó ngẩng đầu lên, trong mắt đã lấp lánh nước, thấp giọng nói: “Sở Dương tỷ, thân phận của muội không thể nói cho mọi người biết, nhưng xin mọi người hãy tin muội, muội từ trước giờ không có lỗi với mọi người. Giang An Bang không phải người tốt, hắn tổ chức đại hội võ lâm này tuyệt đối không có ý tốt.
                              Lòng tôi hoảng sợ, lời nói này của Diệp Phàm là ý gì? Nó sao lại biết chuyện của Giang An Bang? Tôi ngoái đầu nhìn Nam Cung Việt, Nam Cung Việt khoanh tay trước ngực đứng đó, hơi nhíu mày, nói: “An Dương, đệ và Diệp Phàm quay về trước, bốn người chúng ta ra ngoài cùng lúc sẽ khiến người khác sinh nghi, huynh và Sở Dương đi xem xét lần nữa.”
                              “Đại ca, đệ và huynh đi, để Sở Dương và Diệp Phàm quay về trước.” Mãnh An Dương nói.
                              Nam Cung Việt không nói gì, lạnh lùng nhìn Mãnh An Dương một cái, đe dọa làm Mãnh An Dương liền ngậm miệng lại, nghe lời kéo Diệp Phàm cùng đi.
                              Nhìn bóng họ đã đi xa, tôi hỏi Nam Cung Việt: “Chúng ta phải đến thư phòng của Giang An Bang xem xét à?”
                              Nam Cung Việt gật đầu, tôi lập tức có chút hưng phấn, nén thấp giọng nói: “Không cần chờ đến tối thay y phục dạ hành đi sao?”
                              Trên tivi đều chiếu như vậy, đáng tiếc là tôi không biết khinh công, nhảy qua tường không được.
                              Nam Cung Việt liếc tôi một cái, nói: “Cô thấy trong hậu viện có người không?” tôi nghe vậy nhìn tứ phía, đến đây lâu rồi, vẫn không thấy bóng người.
                              Tôi lắc đầu, đoán chứng lúc này ngay cả bọn đầy tớ đều ở phía trước hầu hạ rồi.
                              “Vậy tại sao còn phải đợi đến tối?” Nam Cung Việt hỏi.
                              “Đúng ha, vậy tại sao còn phải chờ đến tối?” tôi lặp lại, nhưng trên tivi đều chiếu như vậy, sao lại trách tôi?
                              Nơi ở của Giang gia thật đúng là không nhỏ, theo Nam Cung Việt đến trước bên ngoài bức tường, anh ta bất động.
                              Tôi ngẩng đầu nhìn bức tường cao cao đó, lại ngoái đầu nhìn Nam Cung Việt bên cạnh, lập tức chạy nhanh đến nhảy lên lưng Nam Cung Việt, ôm cổ anh ta nói: “Nhảy vào đi!” dù sao cũng không thể để anh cặp nách tôi dưới cánh tay anh lần nữa, tôi nói thầm.
                              Nam Cung Việt cõng tôi nhún người nhảy lên, vượt qua tường che, rơi vào trong sân, lách người mấy cái thì đã ở bên ngoài thư phòng của Giang An Bang, quả nhiên trong sân không có đầy tớ, Nam Cung Việt mang theo tôi quang minh chính đại đi lên hành lang trước thư phòng. Tôi nhìn cửa sổ trước thư phòng thì có chút ngẩn ngơ, phải xem kỹ mấy cái cửa sổ một lần mới được, tôi vui vẻ.
                              “Sao vậy?” Nam Cung Việt thấp giọng hỏi.
                              Tôi chỉ mấy cái lỗ lớn nhỏ bằng đầu ngón tay trên cửa sổ, thấp giọng nói: “Anh xem anh đều không phải là người đầu tiên, người ở đây đều không biết đến mấy bận rồi.”
                              Nam Cung Việt nhìn theo ngón tay tôi, xem kỹ mấy cái lỗ, có lớn có nhỏ, có to có hẹp, có cao có thấp, mới xem thì không phải do một người gây ra. Xem ra trên tivi cũng không phải đều gạt người, tối thiểu buổi tối mọi người đến đây trộm đồ đều dùng cách này. Nhưng tôi cũng khó hiểu, tại sao nhưng người đến sau cứ phải chọc thêm lỗ mới? Dùng lỗ mà người đến trước để lại không được chắc? Mọi người xem, cái giấy dán cửa tốt thế này mà bị chọc lỗ chỗ chẳng khác gì cái lưới. Chẳng lẽ do cao độ không thích hợp
                              Tôi ở đây nghĩ ngợi lung tung, Nam Cung Việt sầm mặt, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, kéo tôi đi vào. Thư phòng thì không nhỏ, nhưng bày trí cũng bình thường, tôi cũng vứt bỏ ý nghĩ muốn nhân tiện lấy chút đồ đi.
                              “Tìm thấy miếng da dê ở đâu?” tôi hỏi.
                              “Trên tường sau kệ sách có một ô ngầm.” Nam Cung Việt nói. Tôi không khỏi có chút khâm phục, xem xét tỉ mỉ kệ sách, được rồi! Nam Cung Việt anh tài thật! Chỗ bị che khuất vậy mà cũng có thể tìm được, nhưng nói thế nào, giống hệt trên tivi chiếu cũng có rất nhiều thứ được giấu sau kệ sách.
                              Ánh mắt vô tình lia đến một bức tranh bên cạnh kệ sách, bức tranh là một người ngồi đánh đàn dưới cây tùng. Tôi tiện tay vén bức tranh xuống, lại phát hiện sau bức tranh có một ô ngầm, Nam Cung Việt cũng phát hiện, vội mở ô ngầm ra, mở ra vừa thấy thì cả hai đều há hốc mồm, choáng váng! Bên trong còn có một tấm da dê cũ nữa!
                              Tôi lấy ra, đối chiếu với tấm Nam Cung Việt cầm trong tay, giống như khuôn đúc, tôi choáng váng, đây cũng là bản đồ kho báu ư? Cái này rốt cuộc có bao nhiêu? Tôi nhìn Nam Cung Việt, muốn biết ý của anh ta.
                              “Tìm lại, xem coi trong phòng còn nữa không?” anh ta thấp giọng nói.
                              Cuối cùng, kết quả tôi và Nam Cung Việt lục lọi là: trên tường có tổng cộng phát hiện 6 ô ngầm, trên vạc giường có hai cái, dưới đất có năm cái, trên nóc nhà 4 cái, tổng cộng 17 tấm bản đồ da dê! Đủ làm 10 đôi ủng nhỏ bằng da dê.
                              Nhìn một đống bản đồ được lục ra, tôi suýt chút nữa bật cười lớn, nhưng nhìn sắc mặt của Nam Cung Việt mà đành nhịn, không dám làm bừa. Ký hiệu trên mỗi tấm bản đồ đều giống nhau, Giang An Bang này rốt cuộc là ý gì đây? Chúng ta ở đây lục ra được ít nhất hai mươi tấm, còn không biết có bao nhiêu lần trộm như vầy. Thế nào? Định cho mỗi người một phần? Vậy còn tạo ra đại hội võ lâm chi nữa?
                              “Tôi thấy bản đồ kho báu này mười tấm thì tám chín tấm là giả rồi?” tôi nói.
                              Nam Cung Việt gật gật đầu, thấp giọng nói: “Giang An Bang làm vậy để làm gì chứ? Nếu không phải cô nói, tôi cũng không nghĩ đến quay lại đây xem xét, lúc trước chắc cũng không ít người đi trộm cái gọi là bản đồ kho báu này, nhưng tại sao không nghe thấy động tĩnh gì nhỉ?”
                              “Chả lẽ bản đồ này là kế nghi binh? Còn bản đồ thật thì ở chỗ khác?”
                              Nam Cung Việt không nói, cúi đầu nhìn kỹ một chút tấm bản đồ, “Những chỗ đánh dấu trong bản đồ này dường như cách đây không xa, nếu bản đồ này là giả, tại sao không đánh dấu xa một chút? Đánh dấu một nơi gần thế này, người đi xem không biết là giả sao?”
                              Đúng đó, tôi cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao phải chuẩn bị bản đồ giả nhiều như vậy? Giống như là chờ người khác đến trộm đi vậy, trừ phi ______
                              “Bản đồ này là cố ý dẫn một người đến một nơi!” tôi kinh ngạc nói. Dường như Nam Cung Việt cũng nghĩ đến nơi này, gật đầu nói: “Không sai, một nơi ở ngoài Uyển Thành, e rằng nơi đó đã có người ở đó đợi chúng ta rồi.”
                              “Vậy chúng ta có cần đi xem qua không?” tôi hỏi.
                              Nam Cung Việt hơi do dự một chút, nói: “Tôi tự đi, cô quay về trước ở cùng với bọn An Dương đi.”
                              “Cho tôi cùng đi với!” tôi năn nỉ. Sự việc kích thích vậy, tôi sao có thể không đi cùng chứ? nhìn Nam Cung Việt chẳng có ý động đậy gì, tôi lại đe dọa: “Anh cũng biết rồi, Lạc Thiên chính là tam hoàng tử của Ngõa Lặc - Thừa Đức, hắn cả ngày như là mèo rình chuột cứ rình ta vậy, anh yên tâm bỏ lại tôi một mình ở đây sao? Nếu tôi bị hắn bắt về, anh trả lời với Thẩm lão đầu thế nào?”
                              Nam Cung Việt vừa nghe tôi nói lời này, đột nhiên trở mặt, lạnh lùng cười nói: “Thừa Đức nếu muốn bắt cô thì đã bắt rồi, tuyệt đối sẽ không đợi đến bây giờ. Hơn nữa tính ra việc cô bị hắn bắt về thì có liên quan gì với tôi? Tôi lại không nợ Thẩm lão đầu cái gì, giúp cô chẳng qua là tình cảm, không cứu cũng là bổn phận, Chẳng lẽ cô biến thành cẩu bì cao dược?” (2)
                              Tôi té xỉu, lời nói của Nam Cung Việt suýt làm tôi nghẹn thở lời nói của Nam Cung Việt làm tôi bị sặc, tí nữa thì nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên (3), sững sờ hồi lâu không nói ra lời. Anh ta sao nói trở mặt thì trở mặt, tôi trêu chọc anh ta cũng đã trêu chọc rồi, tôi sao có thể thành thuốc cao bôi trên da chó chứ? Tôi tính đâu ra đấy không phải nếm qua hai miếng đậu phụ của anh ta sao?
                              Tôi ù ù cạc cạc nhìn Nam Cung Việt. Con người này của ta mà, lúc vô sự thì cái miệng đều nhanh hơn ai khác, nhưng khi mà tức giận cực độ, ngay cả lời cũng nói không ra được.
                              Nam Cung Việt tránh ánh mắt của tôi, xem tấm bản đồ da dê, xem đi, xem đi, tôi thấy anh không thể nhìn ra đồng nhân dân tệ rồi! Càng nghĩ càng tức! Anh kéo cái gì chứ, tôi không tin thiếu tên đồ tể anh à không, thiếu Nam Cung Việt bán thịt anh tôi phải gặm lông heo.
                              Nam Cung Việt không quan tâm đến tôi, bắt đầu bỏ từng tấm bản đồ về chỗ cũ. Tôi không nói gì, ào ra ngoài, quẹo qua hành lang đến bên bức tường tôi lại gặp khó khăn, dựa vào thân thủ này của tôi cũng không ra được, chẳng lẽ vẫn phải nghêng ngang đi ra từ cửa chính của người ta ư?
                              Lúc này, tôi mong muốn mình cũng có thể giẫm chân nhảy lên, nhưng mà bản thân một thanh niên tân thời đã trải qua 9 năm giáo dục bắt buộc, dạng khinh công này từ góc độ vật lý học căn bản là không phù hợp với nguyên lý cơ học. Ngươi xem ra có nhảy lên, ngươi cũng chỉ có thể thấp trên 3 phân, vẫn là lên không được.
                              Tôi đang mâu thuẫn, Nam Cung Việt từ phía sau lại. Tôi quay đầu hướng cửa chính đi, bị hắn tóm lại, dưới chân trỗng không, người đã bị hắn bế tôi lên, còn chưa đợi tôi vùng vẫy, hắn đã bế tôi nhảy ra ngoài tường.
                              “Buông ra! Đừng chạm vào miếng cẩu bì cao dược gỡ không ra!” tôi thấp giọng tức giận nói.
                              Nam Cung Việt cười lắc đầu, vẫn y nguyên bế tôi nhanh bước đi.
                              “Buông ra!” tôi tức điên lên, quát to. Nam Cung Việt thích thú, còn nghe lời thả tay thật, nhưng lại không để tôi trên đất, mà dùng sức ném tôi lên không trung, mà còn thấy cây hải đường nở rực rỡ ở nhà bên cạnh.
                              “A______” tôi sợ hãi hét chói tay, không phải tôi nhát gan, chỉ là từ sau khi tôi năm tuổi cha tôi cũng không dùng sức ném tôi cao thế này, mà Nam Cung Việt ném tôi vẫn không phải là độ cao thông thường. Mắt nhìn thấy mặt đất càng lúc càng gần, tôi hét lớn lên, Nam Cung Việt lại một phen bế tôi lên, cười xấu xa hỏi: “Còn thả nữa không?” (haha hai tên này đúng là… ^^)
                              Trái tim tôi vẫn ngừng lại trong cổ họng mắt không nhìn xuống, cho nên tạm thời không có cách gì trả lời câu hỏi của Nam Cung Việt, chỉ biết ôm chặt cổ anh ta, đánh chết cũng không buông. Nam Cung Việt chỉ cong khóe miệng cúi đầu nhìn tôi, khuôn mặt đỏ ửng lên, lòng tôi bỗng nhiên luống cuống, tôi cúi đầu không nhìn anh ta, thoáng chốc thời gian như ngừng lại.
                              Một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại, không quên trừng mắt hung dữ với anh ta một cái, vùng xuống đất, khi xuống được rồi tôi không quên đạp mạnh lên chân anh ta một cái, sau đó mới phủi phủi quần áo của mình. Bên cạnh có người đi qua, vô cùng kinh ngạc nhìn hai chúng tôi, tôi đỏ mặt, quay người vội vàng đi vào trong võ đài. Lúc đến xung quanh võ đài, đúng lúc thấy Mãnh An Dương và Diệp Phàm đứng đó đợi chúng tôi, nhìn thấy chúng tôi, hai chúng nói đều chạy lại.
                              Kể sơ lược tình hình trong đó cho bọn nó, Diệp Phàm nói mấy nhân vật quan trọng trên võ đài đều không động chỗ, xem ra hẳn là chưa biết sự việc phía sau của chúng tôi.
                              Nam Cung Việt nhìn tôi một cái trước, sau đó đó quay đầu qua Mãnh An Dương nói: “Mọi người ở đây, huynh đi một mình xem xét, khoảng chừng tối sẽ trở về. Mọi người tự cẩn thận, đừng rời đám đông, nhớ kỹ chỗ nào náo nhiệt thì đi chỗ đó, chắc là sẽ không có chuyện gì.”
                              Đức hạnh (4)! Muốn nói thì nói trực tiếp với tôi không được sao, còn phải nói với Mãnh An Dương để cho tôi nghe. Tôi bĩm môi, trong lòng lại nghe mát dạ, quay đầu đi xem đấu võ trên đài.
                              Nam Cung Việt dặn dò vài câu thì lách mình đi, tôi và bọn Mãnh An Dương chen người đến phía trước, tiếp tục canh bạc hôm qua. Thật ra ba người chúng tôi đều có chút căng thẳng, cho nên mới càng phải tìm vài sự việc khác để thay đổi sự chú ý một chút. Tôi và Mãnh An Dương hét to, thu hút sự chú ý dồn dập của mọi người.

                              -----------------------------------------------------------------------

                              Chú thích:
                              (1) - Đào hôn : chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.

                              (2) - Cẩu bì cao dược: là một loại thuốc dùng để giảm đau, giảm sưng của Trung y, có nghĩa bóng là món hàng dùng để lừa bịp người khác.

                              (3) - Nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên có nghĩa là chết đi sống lại, trong đạo Phật, thế giới mỗi khi kinh qua một kiếp nạn đều có một vị Phật xuất thế, ra đời. Xuất thế nghĩa là sinh, thăng thiên nghĩa là tử.

                              (4) - Đức hạnh : thường mang nghĩa xấu. Châm biếm lời của người nói, biểu thị dáng vẻ nhìn không được của một người, như cử chỉ, hành động, tác phong v.v… Ở đây ý của Sở Dương mang nghĩa châm biếm lời nói của Nam Cung Việt.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2010 19:44:27 bởi yuurishibuya >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 18 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 258 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9