Công chúa cầu thân-truyện quay về quá khứ của TQ
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 18 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 258 bài trong đề mục
anhwon 02.02.2010 18:23:55 (permalink)
0
thấy bên trường tồn kiss bảo chuyện này hay lắm
cũng lọ mọ đú đởn tìm đọc
truyện nay hay thế
dọc chap nào cũng cười ak`
thanks quihe, yuuri
#76
    devil_kiss 02.02.2010 20:22:58 (permalink)
    0
    Xời , lại chả hay

    Kjss hóng hớt xong cái chạy ngay sang đây mờ.

    Won đọc cái truyện :Ai bảo chỉ hoàng tử mới là chân mệnh thiên tử bên 2T chưa? Cũng do bạn Yuuri đang dịch chung vơi quihe dịch thì phải. Kjss hóng bên phía Lâm như thế đấy.

    Phục sát đất cái truyện đấy. Toàn thể loại thơ và ngôn ngữ cổ không hà , dịch rồi đọc còn choáng váng.

    Nghe Lâm khen Yuuri nhiều lắm mà ko bon chen được. Hjk
    #77
      anhwon 02.02.2010 20:48:18 (permalink)
      0
      @kiss:em chưa đọc cái truyện đấy nhưng xem qua có vẻ khó hiểu
      chắc h đú đởn đọc luôn, e thấy cũng nhiều người đọc truyện lắm
      không biết có hay được như cái truyện này không?
      truyện này thích Thừa Đức
      Nam Cung Việt nhạt thế nào ấy, không được cá tính như Thừa Đức
      #78
        devil_kiss 02.02.2010 20:52:53 (permalink)
        0
        Thế thì còn đợi gì nữa mà không quay về 2T đọc luôn nào .

        Đọc để ủng hộ Yuuri và nhân tiện chờ chap tiếp theo của truyện này luôn thể

        Link nà : http://truongton.net/forum/showthread.php?t=974457
        #79
          hayngungay 03.02.2010 10:10:06 (permalink)
          0

          Cũng do bạn Yuuri đang dịch chung vơi quihe dịch thì phải

          Trích đoạn: devil_kiss

          Xời , lại chả hay

          Kjss hóng hớt xong cái chạy ngay sang đây mờ.

          Won đọc cái truyện :Ai bảo chỉ hoàng tử mới là chân mệnh thiên tử bên 2T chưa? Cũng do bạn Yuuri đang dịch chung vơi quihe dịch thì phải. Kjss hóng bên phía Lâm như thế đấy.



          hayngungay đang dịch có mỗi truyện "Công chúa cầu thân" thôi, đâu có dịch truyện nào khác nữa đâu chắc devil_kiss nhầm với ai rồi
          #80
            SBC 03.02.2010 10:54:30 (permalink)
            0
            Giuhe đổi nick rồi hả , thành HÃY NGỦ NGÀY hả ?

            SBC cứ canh bạn và Yuuri mãi , chapter mới sao lâu wá dzạ ,mình đợi mãi cổ dài như cổ cò rùi nì ,hiz
            #81
              devil_kiss 03.02.2010 20:57:57 (permalink)
              0

              Trích đoạn: hayngungay


              Cũng do bạn Yuuri đang dịch chung vơi quihe dịch thì phải

              Trích đoạn: devil_kiss

              Xời , lại chả hay

              Kjss hóng hớt xong cái chạy ngay sang đây mờ.

              Won đọc cái truyện :Ai bảo chỉ hoàng tử mới là chân mệnh thiên tử bên 2T chưa? Cũng do bạn Yuuri đang dịch chung vơi quihe dịch thì phải. Kjss hóng bên phía Lâm như thế đấy.



              hayngungay đang dịch có mỗi truyện "Công chúa cầu thân" thôi, đâu có dịch truyện nào khác nữa đâu chắc devil_kiss nhầm với ai rồi


              Ah ko phải. Kjss muốn nhắc đến bạn Yuuri đang dịch chung Công chúa cầu thân với bạn ý.

              Bạn ý đang dịch truyện : ai bảo chỉ hoàng tử mới là chân mệnh thiên tử.

              Truyện đó cũng hay

              Ui , mong cháp mới quá đi >"<
              #82
                gos.hip 04.02.2010 10:08:53 (permalink)
                0
                Mòn mỏi chờ đợi chương típ theo 

                Không biết bên TQ có ai dựng phim theo cốt truyện này chưa các bạn?
                #83
                  Yên Yên 04.02.2010 14:48:56 (permalink)
                  0
                  hay ngủ ngày ơi post típ đi
                  #84
                    vongtronkhuyet 04.02.2010 20:02:27 (permalink)
                    0
                    Hi, mình là thành viên mới ^^. Hôm trước mình vô quán coi truyện này, mê quá, nên đăng ký làm thành viên để có thể nói vài lời cám ơn đến 2 bạn đã tốn nhiều công sức dịch để chia sẽ lên diễn đàn cho mọi người.

                    Bàn về vấn đề chuyện hay và vui như thế nào thì mình không biết nói gì nữa, vì các bạn khác đã nói hết tất cả rồi ^^, nhưng mà mình muốn nói, Wow, truyện tếu thiệt, tình tiết thật khó đoán, quá... quá hấp dẫn.

                    Mình từng làm các dự án kéo dài nên mình biết những lời cám ơn, động viên là tiếp thêm sức mạnh cho người đang làm dự án, vì dù cảm thấy rất vất vả hay đôi lúc gặp phiền muộn, nhưng lời động viên và cám ơn sẽ làm bạn cảm thấy bạn làm việc đó là việc có giá trị và có thể giúp ích cho mọi người. Mình thích nhận lời động viên, nên mình nghĩ mình nên động viên người khác nhiều hơn.

                    Và vì mình cũng không giúp được gì ngoài việc cổ vũ này: Cố lên, hai bạn, cố lên... Truyện hay quá. Cố dịch nhanh nhanh để bà con đỡ trông mong. Hi hi... Mình sẽ lót chiếu ngồi chờ chương mới. Và cảm ơn hai bạn nhiều thật nhiều...
                    #85
                      yuurishibuya 05.02.2010 21:47:48 (permalink)
                      0
                      Chương 23
                      Người dịch: Yuuri

                      Đại lễ tiến hành coi như thuận lợi, Hoàng Thượng đứng trên lễ đài cao, nhìn tôi hơi ngẩn ngơ, hình như người đứng trên đó không phải là Hoàng Thượng, mà là Thừa Đức của hai mươi năm sau.
                      Lúc đi ngang qua Thừa Đức, nhìn xuyên qua rèm châu, tôi lén nhìn anh ta một cái, tên đó vẫn dáng vẻ hoàng tử phong độ nhẹ nhàng, trên mặt nở cụ cười hòa nhã. Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy vẻ mặt anh ta không giống lúc trước, hơi nhợt nhạt.
                      Quỹ đạo ban đầu vốn không phải được thiết kế như vậy sao? Phía trước chẳng qua chỉ là không cẩn thận rẽ qua một chỗ ngoặt nhỏ mà thôi.
                      Tiến hành xong đại lễ, sau đó là tế trời, tế tổ tiên v.v… Tôi mệt đễn nỗi tuột máu, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ, mệt đi, mệt đi, dù sao thì cũng không phải một mình tôi mệt, Dù tốt dù xấu tôi cũng là một thanh niên chưa đầy hai mươi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi đã mệt như thế này, lão hoàng đế trung niên đó nhất định càng mệt chịu không thấu. Tốt nhất là lão mệt chết luôn đi, tôi thà làm góa phụ. Dù mệt đến không chết, cũng mệt đến nỗi lão một tháng leo lên giường không nổi!
                      Chật vật mãi mới đối phó xong phần bên ngoài, ở trong cung còn một buổi tương tự như tiệc tối gặp gỡ gia đình đang đợi tôi. Tôi có hơi ngạc nhiên, càng bực bội hơn khi dường như chỉ có mình tôi là mệt, còn lão hoàng đế đó vẫn vẻ mặt hồng hào, dáng vẻ chẳng chút mệt mỏi gì hết, tôi lại hoài nghi, lão này thật là sắp 50 tuổi sao?
                      Trong lòng rất bực bội, nên có chút cam chịu, ra sức uống rượu, bất kể ai đến kính rượu tôi đều uống sạch sẽ, chỉ uống thôi thái hậu cười nói tôi: “Thật là đứa trẻ hiền lành!”
                      Thừa Đức ngồi phía dưới cách chỗ tôi không xa, nhưng tôi lại không dám nhìn anh ta, sợ người khác nhìn ra sơ hở gì, cuối cùng một lần tôi chịu không nổi, lén nhìn anh ta một cái, vậy mà phát hiện ra anh ta cười rất rực rỡ, khẽ giọng cười nói với các huynh đệ bên cạnh, thật là thoải mái! Chả lẽ chỉ có mình tôi là buồn bực.
                      Có lẽ anh ta giết công chúa giả kia không phải là vì cứu tôi, chỉ là vì anh ta đã biết âm mưu của anh ta đã bại lộ mà thôi.
                      Tôi không phải là có hơi quá đa tình không? Nghĩ đến đây, tôi càng buồn bực.
                      Tuy tôi rất không hài lòng, nhưng tiệc tối tan vẫn là lúc thái hậu nói mệt mỏi, tôi quay về tẩm cung của mình. Đương nhiên, với tư cách là tân lang hôm nay, lão hoàng đế đó cũng muốn ngủ ở chỗ tôi.
                      Tôi khó chịu, chỉ ước đi cả đời cũng không đến cuối đường. Nhưng lúc cách tẩm cung không đến 100 mét, Tôi chỉ ước có thể chạy ngay về, tại sao? Vì tôi đột nhiên muốn đi nhà xí.
                      Đúng! Tôi muốn đi nhà xí, mà không chỉ đi một lần, nói cho lịch sự một chút tôi đột nhiên bị đi tả, nói thô tục một chút, tôi bị tiêu chảy!
                      Hoàng đế đứng trong điện của tôi, gọi thái y cho tôi, sau đó dời giá đến cung của hoàng hậu.
                      Ngồi trên cái bô, bụng tôi tuy rất không dễ chịu, nhưng trong lòng lại rất vui.
                      Trận tiêu chảy này đến sáng ngày thứ hai mới khỏi, người tôi gầy rạc đi, thái y nói có thể tôi là vì không hợp thủy thổ, tôi nghĩ, tôi đã đến Phồn Đô được mấy ngày rồi, tại sao cứ hôm qua là thủy thổ không hợp chứ? Chả lẽ tôi uống không được nước trong hoàng cung này?
                      Thái hậu, hoàng đế đều phái người đến thăm hỏi tôi, Tả hoàng hậu còn đích thân đến thăm tôi, tôi cảm thấy hơi ngại, bạn xem, tôi bệnh đều không biết chọn lúc bệnh, các mĩ nhân khác của người ta mỗi khi bênh đều là đau tim hay cái gì đại loại như thế, sao đến chỗ tôi thì thành tiêu chảy chứ? Cái này bảo tôi làm sao mà nói ra chứ.
                      Nhưng mà cũng tốt, dù sao cũng tránh được đêm động phòng hoa chúc với lão hoàng đế, nhưng lại bắt đầu thấy lo âu sau đó, cái bụng không thể đau cả năm, đừng nói là không nói trước, tôi cũng chẳng có nhiều thịt để mà giảm bớt!
                      Hai ngày sau, vì bụng tôi tuy đã khỏi, thủy thổ không hợp lại thay đổi, trên người tôi nổi cái mụn đỏ, thái y nói đúng là thủy thổ không hợp! Nhưng tôi vẫn có chút khó hiểu, tại sao tôi sau khi uống trà của Vãn Nguyệt rót thì thành thủy thổ không hợp chứ? (Sao tui nghi dzụ nì có tên Thừa Đức nhún tay vào qué ^^)
                      Lão vua cũng đành chịu, chẳng qua là trong cung cũng còn rất nhiều mỹ nhân, làm sao mà không háo sắc, chỉ sai người nhắn lời cho tôi, cứ dưỡng bệnh.
                      Đêm nay, tôi đang nướng áp chảo trên giường, trong lòng tính toán làm sao sớm có thể thoát ra cái lồng chim này, thì cảm thấy có chút không ổn, lật người qua phía mép giường vừa nhìn lên, hoảng hồn suýt chút nữa ngất xỉu, một bóng người mờ mờ đang ngồi trên mép giường của tôi, tôi còn chưa kịp la lên, tay của hắn đã bịt miệng tôi lại, tôi nhìn chăm chú, đích thị là tên Thừa Đức.
                      Hắn thấy tôi đã nhận ra hắn, khẽ giọng cười, thả tay ra.
                      “Anh không muốn sống sao? Đây là nơi anh đến được sao?” tôi nói nhỏ.
                      Thừa Đức khẽ cười nói: “Sao không thể đến chứ? Hoàng cung nước Chu các cô ta đều có thể tự do ra vào, đừng nói chi là địa bàn của ta.”
                      Hắn nói xong thì cởi giày ra, đặt phía đầu giường, tự mình vượt qua tôi đến phía trong giường.
                      Tôi càng hoảng sợ! Choáng váng, cái này mà bị người khác nhìn thấy, không phải là bắt kẻ thông dâm điển hình trên giường sao.
                      Tôi ngồi dậy, sau đó đạp Thừa Đức trên giường một cái, dùng ta bóp cổ hắn, làm ra dáng vẻ hung dữ, nghiến răng hỏi: “Nói! Có phải anh đưa thuốc cho bọn đầy tớ không?”
                      Thừa Đức cười gật đầu, gỡ tay tôi ra, đến sát bên tai tôi nói: “Không như thế làm sao có thể để nàng có những ngày ung dung tự tại như vậy?” (hehe… nghi đâu là có đó mè ^^).
                      “Những ngày ung dung tự tại? Vậy những cái mụn đầy mặt đầy người tôi?”
                      Cái mỏ ấm nóng của anh ta gần như muốn kề sát rạt bên tai tôi, cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, tôi hơi không thoải mái, vội né đầu ra. Thừa Đức nâng mặt tôi lên, nương theo ánh đèn lờ mờ xuyên qua rèm, chăm chú nhìn, sau đó chép miệng, nhẹ cười: “Vốn đã không xinh đẹp, bây giờ lại càng xấu!”
                      Vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác!
                      Tôi hơi nổi cáu, vừa tính đạp cho anh ta một cái biết tay, anh ta lại nói sát bên tai tôi: “Nào, cởi ra cho ta xem, có phải hiệu quả tốt như vậy không.” Nói xong, tay còn muốn cởi đồ của tôi.
                      Tôi lật đật né hắn xa một chút, tức giận nói: “Anh không muốn sống hả? Để người khác nhìn thấy chúng ta có nói cũng không nói được!”
                      “Sợ người khác nàng còn không đến gần ta một chút, nói lớn như vậy nàng không sợ mấy cung nữ bên ngoài nghe được à?”
                      Hèn chi anh ta cứ kê miệng đến sát bên tai tôi mới nói, thì ra là sợ người bên ngoài nghe được, xem ra tôi trách oan anh ta rồi, tôi không vững tâm nhìn ra bên ngoài, đành ngồi kế bên anh ta, vừa tính mở miệng, anh ta lại sáp đến, khẽ giọng nói: “Muốn nói gì vậy? đến gần một chút rồi nói.” Nói xong thì tiến sát đến bên tai tôi.
                      Tôi dở khóc dở cười, đành đến gần hỏi: “Công chúa giả đó là anh giết hả?”
                      Thừa Đức gật đầu.
                      “Tại sao vậy?”
                      Thừa Đức trợn mắt nhìn tôi, nói: “Nàng thật không biết? Nếu không phải vì giữ lại cái đầu của nàng, ta cần gì phải giết cô ta?”
                      Tuy có nghĩ đến chuyện này, nhưng nghe chính miệng Thừa Đức nói, trong lòng có chút hạnh phúc.
                      Thừa Đức đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: “thật ra ngay từ đầu chỉ định bảo vệ tính mạng của nàng là xong, nhưng mà……” đang nói thì ôm tôi vào lòng, tôi vùng ra, nhận ra anh ta ôm rất mạnh, nên đành thôi.
                      “Hôm đó khi thấy nàng mặc lễ phục đỏ thẫm đi với hắn, ta nhận ra…… vẫn là buông không được, cả đời này…… nàng đừng mong với người khác, ai cũng không được!” Thừa Đức khẽ giọng nói.
                      Cả đời, có thể cả đời sao? Cuộc đời của tôi không phải ở đây.
                      Tôi vùng ra khỏi ngực của Thừa Đức, “Anh đã có thể dễ dàng vào đây, thì cũng dễ dàng cứu em ra, có được không?”
                      Thừa Đức lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì hết.
                      “Cầu xin anh, hãy đem em ra khỏi đây đi, anh cũng không muốn em trở thành vợ bé của cha anh, đúng không?” tôi nói một cách thảm thương.
                      Thừa Đức lắc lắc đầu, kề sát bên tai tôi nói: “Không muốn, ai cũng không thể chạm đến nàng, người khác không được, ông ta càng không được.”
                      “Vậy thì đưa em ra ngoài đi.”
                      “Cũng không được!”
                      “Tại sao?”
                      “Vì ta không muốn chết.” Thừa Đức nói xong, đột nhiên cười.
                      Tôi từng nghĩ qua, nếu cứu tôi ra ngoài, có thể Thừa Đức sẽ bị lão vua hoài nghi, nhưng cũng không đến nỗi anh ta phải chết, tôi nhìn Thừa Đức vẻ không tin.
                      “Hừ, nàng thật vô lương tâm, không nghĩ đến ta chút nào.” Thừa Đức thở dài, “Cho dù nha đầu vô lương tâm như nàng không để ý đến ta, nhưng những thị nữ đó của nàng cũng không quan tâm sao? Không duyên không cớ bỗng nhiên nàng mất tiêu, đừng nói những người trong cung này không sống được, mà bên ngoài còn không biết phải có bao nhiêu người bị liên lụy, nàng nhẫn tâm sao?”
                      Thừa Đức nói một hồi tôi có chút bối rối và lo lắng, lúc mới đến thế giới này chỉ là nghĩ mình đến đây ăn uống vui chơi thôi, đối với bọn Tố Nhi ngược lại cũng không bận tâm lắm, lần trước ở Ngũ Ngưu Trấn nhân lúc chạy trốn cũng không nghĩ nhiều đến sự an nguy của bọn họ, nhưng bây giờ ở đây lâu, bọn họ lại khăng khăng ở lại với tôi, nếu biết rõ mình chạy trốn sẽ mang đến tai họa cho bọn họ mà vẫn còn chạy trốn, e rằng cả đời này của tôi cũng đừng mong sống yên ổn.
                      “Nói như vậy tôi phải ngoan ngoãn ở lại đây rồi?” tôi không cam lòng hỏi.
                      Thừa Đức gật đầu, có vẻ đồng tình với cách nói của tôi: “Ừ, ở lại, e rằng phải ở cả đời rồi.”
                      Cả đời, lại là cả đời, bà mày ở đây nhiều nhất là một năm! Nghĩ đến đây lòng tôi miễn cưỡng dễ chịu một chút.
                      “Đúng rồi, còn Diệp Phàm? Nó sao rồi?”
                      “Diệp Phàm? Tên nhóc đó hả?”
                      Tên nhóc? Tôi nghe lầm chăng, Diệp Phàm từ khi nào trở thành con trai vậy? Nó là một cô nương không thích nói mà.
                      Thừa Đức nhìn vẻ mặt cực ngố của tôi, cúi đầu cười thầm, nói: “Nàng thật là ngốc, thật là không nhìn ra nó là một đứa con trai?”
                      Tôi ngẩn người gật đầu, thật nhìn không ra, một đứa bé trai xinh đẹp vậy tôi không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng trên tiểu thuyết đều nói nữ cải nam trang, con trai cải trang thành con gái rất ít.
                      Thừa Đức làm ra vẻ đành chịu dùng tay xoa trán, khẽ giọng nói: “Ta hối hận rồi, lúc đầu tưởng nàng thông minh sáng dạ mới giữ nàng lại, không ngờ nàng là một nha đầu ngốc như vậy! Ta nhìn nhầm rồi, hối hận, thật hối hận!”
                      Tôi nguýt anh ta một cái, xấu hổ nói: “Mặc kệ nó là trai hay gái, em chỉ hỏi anh nó thế nào rồi?”
                      “Còn sống! Sống rất tốt.”
                      “Thật không?” tôi nhịn không được vẻ mặt mừng rỡ, tốt quá rồi, Diệp Phàm không sao. Lại nhớ tới Nam Cung Việt, nhưng không biết phải mở miệng với Thừa Đức thế nào, “Thế…… thế……”
                      Thừa Đức liếc tôi một cái, hình như đoán được tôi muốn hỏi gì, vẻ mặt có chút không vui, lạnh lùng nói: “Muốn hỏi Nam Cung Việt chứ gì?”
                      Tôi hơi chột dạ nhìn Thừa Đức, nhưng lại nghĩ tôi chột dạ cái gì chứ, lập tức ngẩng cằm lên, không chịu yếu thế nhìn lại anh ta, miệng còn hừ một tiếng để tăng thêm khí thế.
                      Thừa Đức thấy tôi phản ứng như vậy, xìu xuống, ôm tôi từ phía sau, “Đừng có vô lương tâm như vậy, Vinh nhi (1)” Thừa Đức mềm giọng nói, dùng tay chỉ nhẹ vào ngực trái của tôi, “Chỗ này…… chỉ có thể có một mình ta thôi.”
                      Giọng trầm ấm dịu dàng của anh ta, vang bên tai tôi, khiến tim tôi cũng đập thình thịch, dường như ngón tay anh ta mỗi lần điểm xuống là tim tôi run rẩy theo, cảm giác này, thật kỳ lạ.
                      Thật không ngờ anh ta có tình cảm chân thành với tôi, mà còn sâu đậm như vậy, tôi phải làm gì đây? Nhất thời lòng dạ rối bời, nói không cảm động là gạt người, có lẽ lúc trước là tôi đã mắng oan anh ta, có lẽ ……
                      Chưa đợi ta rối được mấy giây, khuôn mặt thật của tên Thừa Đức này đã lộ ra, ngón tay đó lúc đầu nhẹ nhàng điểm vào ngực tôi vậy mà đã đổi từ điểm thành nắm……
                      “Cút đi, đồ lang sói!” tôi khẽ giọng mắng, gắng sức kéo tay hắn ra khỏi ngực trái của tôi, nhưng tay của tên đó sau đó lại di chuyển sang ngực phải của tôi, tôi vội che ngực phải lại, thở hổn hển vùng ra khỏi ngực anh ta, nhưng một cánh tay anh ta ôm vai tôi chặt quá, nhất định không chịu buông ra.
                      Tình hình trước mắt là tôi hơi dựa vào ngực của Thừa Đức, gối đầu lên một cánh tay của anh ta, tuy anh ta chỉ có một tay có thể tự do hành, động, nhưng, cánh tay này đối với tôi mà nói thì rất là khủng bố.
                      Mặt tôi đỏ bừng, đánh thì đánh không lại, mắng cũng dám mắng lớn tiếng, đối phó với tên ma quỷ hơn kẻ vô lại như vậy, đành phải hai tay che ngực lại, một dáng vẻ một con cừu non yếu đuối.
                      “Ha ha, che tốt chưa?” Thừa Đức hỏi bên tai tôi, sau đó cười lên hai tiếng quái gở, tay lại xuôi theo ngực trượt xuống.
                      A! Tôi nổi điên lên, thật là quá không công bằng mà, con trai chỉ có chỗ, con gái lại có tới 3 chỗ. Cũng tình huống tắm rửa như nhau có người xông vào, con trai chỉ cần hai tay che một chỗ là được, vẫn rất thoải mái, còn con gái phải hai tay che 3 chỗ, làm thế nào cũng không che hết toàn bộ.
                      Tôi hiện giờ, hận mình không thể mọc ra cánh tay thứ ba. Nhìn mặt Thừa Đức cười nham nhở, bản tính đanh đá của tôi lần nữa bùng nổ, buông hai cánh tay trước ngực ra, liều mạng nắm cánh tay không an phận của tên Thừa Đức đó lại, ôm chặt vào ngực.
                      Thấy Thừa Đức nhất thời đần mặt ra ở đó, tôi cười đắc ý.
                      Thừa Đức trái lại cũng không vùng ra, cánh tay đó ngoan ngoãn để tôi nắm chặt. Đột nhiên, ngoan ngoãn lại, khiến tôi có chút không thích ứng, không biết tên này lại muốn âm mưu quỷ quái gì đây, phải hoàn toàn đề phòng. Trong phòng càng yên tĩnh hơn, hầu như chỉ còn lại tiếng thở của hai người, còn loáng thoáng kèm theo tiếng tim đập, không biết là của tôi, hay là của anh ta.
                      Trong bóng tối lờ mờ, mắt của Thừa Đức càng sáng rực lên, đầu của anh ta từ từ thấp xuống, cách tôi càng lúc càng gần……
                      Tôi chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như trong lồng ngực nhảy ra, ngay cả thở cũng không dám, cơ thể cứng lại ở đó, sợ hãi gần như nhắm mắt lại. Có lẽ, trong lòng cũng có chút mong đợi……
                      Đợi một hồi môi không có hạ xuống, Thừa Đức đột nhiên khẽ cười thành tiếng. Tôi mở mắt ra, nhìn anh ta vẻ không hiểu, anh ta cười càng lúc càng dữ dội, hơi thở không ổn định nói: “Không được rồi, mụn đỏ đầy mặt, thật sự là hôn tiếp không được nữa.”
                      Tôi nổi điên, thật quá mất mặt, tuy da mặt tôi dày, cũng phải đỏ rồi. Tôi vùng ra khỏi ngực anh ta, tay sơ ý đụng trúng chỗ nhạy cảm của anh ta, tôi lập tức hóa đá, đây, tên này sao lại có phản ứng sinh lý như vậy?
                      Cơ thể của Thừa Đức cũng cứng lại, liền sau đó buông tôi ra, sau đó bò đến mép giường mang giày vào, vừa mang vừa cười: “Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, bằng không để người khác bắt được hai kẻ thông dâm trên giường thì bảo vệ không nổi cái mạng nhỏ của nàng đâu.”
                      Tôi ngớ ngẩn nhìn anh ta mang giày vào, vén rèm đi ra. Tôi thò đầu ra khỏi rèm, vừa tính lên tiếng, Thừa Đức xoay người lại dùng tay để lên môi ra hiệu im lặng, tôi vội thở mạnh cũng không dám thở ra, chỉ lo bọn cung nữ bên ngoài nghe thấy.
                      Anh ta xoay người lại, đi đến bên mép giường, cúi xuống bên tai tôi khẽ giọng nói: “Muốn nói gì?”
                      Tôi lắc lắc đầu, cũng kề miệng gần tai anh ta nói: “Không có gì, lúc ra ngoài cẩn thận, nhất thiết đừng để người khác nhìn thấy.” nói xong tôi hối hận, sao lại nói những lời kỳ quặc như vậy, toàn là lời của một kẻ gian phu dâm phụ.
                      Thừa Đức cười: “Yên tâm đi, bọn cung nữ bên ngoài đều ngủ như chết, sét đánh cũng không tỉnh lại!” tiện thể còn hôn lên mặt tôi một cái.
                      Tôi thở nhẹ, nhìn bóng Thừa Đức mất hẳn bên ngoài, bất giác sờ lên mặt, vẫn còn cảm giác nóng bừng, nhưng lại cảm thấy không đúng, đột nhiên hiểu ra, Á! Tên Thừa Đức này trêu chọc tôi! Người bên ngoài đều ngủ như chết, làm gì phải kề tai nói nhỏ.
                      Nhưng mà, cảm giác hai người dựa sát vào nhau kề tai nói nhỏ cũng hay hay.
                      Tối nay tôi ngủ không ngon, hầu như là nằm mơ, một hồi là Thừa Đức cười với tôi nói ở lại đi, cùng với tôi cả đời, một hồi là Nam Cung Việt đứng đó lặng lẽ nhìn tôi không lên tiếng, một hồi lại đổi thành ba mẹ, ba tôi nghiêm mặt nói lúc đến trường, tuyệt đối không được nói chuyện yêu đương! Mẹ khóc nói, con đứa nha đầu vô lương tâm, mẹ nuôi con hai mươi năm, con chớp mắt đã quên rồi sao? Vì đứa mặt trắng này thì không cần cha mẹ rồi……
                      Buổi sáng thức dậy, quần áo trên người đầu bị mồ hôi thấm ướt, trong lòng rất hoảng sợ, tiếng khóc của mẹ dường như vẫn còn bên tai, không được, tôi không thể lún sâu vào nữa, thế giới thuộc về tôi. Đến du lịch mấy ngày thì được, nếu cả đời ở lại đây, tôi chịu không được, không có ti vi, không có vi tính, không có cái gì của thời hiện đại cả, quan trọng nhất là, ở đây không có người thân của tôi! Tôi không thuộc về nơi này!
                      Nhưng mà, hiện thực mặc kệ tôi có muốn thế nào, tôi phải sống ở đây một năm mới có thể quay về.

                      --------------------------------------------------------

                      Chú thích:
                      (1) - Cách gọi thân mật của người Hoa, thường phía sau tên của một người hay kèm theo chữ Nhi như Thừa Đức gọi Sở Dương là Vinh nhi. Tên gọi kèm chữ nhi thường là bề trên gọi về dưới, nếu cùng tuổi mà quan hệ thân mật thì là con trai gọi con gái.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2010 09:25:50 bởi yuurishibuya >
                      #86
                        lunvodich 05.02.2010 23:22:11 (permalink)
                        0
                        Oài, hay quá đi thôi. Cám ơn Yuu và Hayngungay nhiều nhé, mong hai ss dịch đều đều cho bà con đọc với. Càng ngày càng thích Thừa Đức.
                        #87
                          SBC 06.02.2010 06:43:55 (permalink)
                          0
                          Gruuuu ,thiệt là ....đến vỡ cả tim ra mà chết mất thôi . Từ đầu truyện cho đến giờ , "hai đứa nó" <--( sở dương và thừa đức) cứ õng õng ẹo ẹo khêu gợi cho người ta căng cứng...cả mình ...chờ đợi...tới khoảnh khắc căng thẳng nhất thì "tụi nó " lại ngưng nửa chừng ,không thèm tiếp tục nữa ,...mún làm cho người ta lên tăng xông máu mà .
                          Hỏng biết truyện này có được xếp vào loại truyện ...kiêu dzâm hông ta ? (jk)
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2010 11:35:20 bởi SBC >
                          #88
                            littlechick 06.02.2010 22:08:07 (permalink)
                            0
                             đọc xong chap này oa oa tức quá, sao 2 đứa này vờn nhau mãi tới phút chót lại dừng cái oạch như thế. nhưng có lẽ do thừa đức lo an nguy của sở dương thôi. nhưng ai da sao đôi này khổ quá ta... thừa đức ơi anh chịu khổ roài. ủng hộ thừa đức với sở dương nhà ta hai tay.
                            yuu  ới, có 2 chỗ tui nghĩ cậu sửa lại do lỗi đánh máy thôi ở chỗ "tay cẩn thận" đụng phải...., ấy nó phải là bất cẩn thì nàng ấy mới chột dạ chứ . còn mệt đến "tuột máu" nữa thấy nó hơi lạ.
                            ps: thật bất ngờ khi bé diệp phàm lại là nam, thông tin nóng hổi trong ngày, truyện này có hơi hướm sa đây mãnh an dương khá thích bé này( amen tha tội cho con người đang bấn thể loại sa há há)
                            sbc ơi, tui nghĩ truyện này chưa phải ntkia đâu. ầy cứ xem tính cách hám đậu phụ của nàng sở dương này thì diễn biến truyện có thế cũng không có gì lạ cả, mà cũng chả ám ảnh ai bao giờ. thấy nó phớt nhẹ qua thui chưa gì đã ngừng roài kìa ^^.
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2010 22:19:13 bởi littlechick >
                            #89
                              yuurishibuya 07.02.2010 09:27:31 (permalink)
                              0
                              Cảm ơn bạn đã nhắc nhở nghen, do type thiếu chữ "không" ấy mà. Chắc tại lúc đó Yuu đầu ong mắt hoa (do đang bệnh) nên có sai sót mong mấy bạn thông cảm.
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 18 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 258 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9