DÔNG BẢO ĐANG ĐẾN GẦN
O2-05-2006
Tôi biết rằng dông bảo đang đến gần bởi vì tôi thấy nó đang xảy ra từ xa, tôi thấy những gì đang xảy ra ở chân trời. Dĩ nhiên sự sáng suốt giúp đở một ít; buổi chiều buông xuống điểm trên làn mây bao phủ. Tôi cũng có thể thấy sự rực rở sáng chói của những tia sấm chớp.
Không có một tiếng động. Làn gió cũng không thổi mạnh hơn hay yếu hơn trước đấy. Nhưng tôi biết rằng dông bảo đang đến gần bởi vì tôi quen thuộc với cái việc quán sát chân trời.
Tôi dừng lại không bước đi nữa – không có gì hấp dẫn hơn hay kinh khủng hơn việc nhìn dông bảo đang tiến tới gần. Ý nghĩ đầu tiên trong tâm tư tôi là để tìm một nơi trú ẩn – nhưng điều này có thể bị nguy hiểm. Nơi trú ẩn có thể là một loại bẩy rập nào đấy – trong một chốc làn gió sẽ bắt đầu thổi và hắn có thể đủ mạnh để thổi tung nóc nhà, bẻ gảy cành cây, phá hủy những dây điện cao thế.
Tôi nhớ một ông bạn già, người đã dành thời kỳ thơ ấu ở Normady và chứng kiến sự đổ bộ của quân đội đồng minh trên vùng đất Pháp bị Phát xít chiếm đóng. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên lời anh ta:
“Tôi thức dậy và ở chân trời đầy những tàu chiến. Trên bờ biển kế cạnh nhà tôi, lính Quốc Xã cũng đang suy tư với cảnh tượng ấy. Nhưng sự việc làm khiếp sợ tôi nhất là sự im lặng. Sự hoàn toàn im lặng ấy đứng trước một sự sống hay chết của chiến trận.”
Nó giống như sự yên lặng đang bủa vây tôi bây giờ. Từng li từng tí nó bị thay thế bởi những tiếng động – rất nhẹ nhàng – của làn gió hiu hiu trong những cánh đồng bắp chung quanh tôi. Áp suất đang thay đổi. Dông bảo đang đến gần hơn, và sự im lặng đang được thay thế một cách chậm rãi bằng tiếng xào xạc mềm mại của lá cây.
Tôi đã từng thấy nhiều cơn dông bảo trong cuộc sống của tôi. Hầu hết chúng đưa tôi đến sự ngạc nhiên, vì thế tôi đã học – và một cách rất nhanh chóng – để nhìn xa hơn, để thấu hiểu rằng tôi không thể kiểm soát thời gian, để thực hành nghệ thuật của kiên nhẫn, để tôn trọng sức mãnh liệt cuồng nộ của thiên nhiên. Những sự việc không luôn luôn xảy ra theo cách mà tôi muốn chúng phải có, vì thế tốt hơn cho tôi là phải quen với nó.
Nhiều năm trước đây, tôi đã viết ca từ của một bản nhạc nói rằng “tôi đã mất sự sợ hãi của mình với cơn mưa bởi vì mưa, trở lại mặt đất, mang những thứ từ không gian”. Tốt nhất là chế ngự sự sợ hãi của một người. Tôi cần giá trị những gì tôi viết, và cuối cùng thấu hiểu nó, ngay cả một cơn bảo khủng khiếp nhất cũng sẽ qua đi.
Gió đang tăng tốc độ. Tôi đang ở giữa đồng trống; ồ cây cối đang ở chân trời, tối thiểu một cách lý thuyết, nó sẽ thu hút sấm sét. Làn da tôi không thấm nước nhưng áo quần tôi có thể bị ướt sũng. Vì thế tốt nhất là vui hưởng cảnh tượng này hơn là kiếm một nơi trú ẩn.
Nữa giờ nữa trôi qua. Ông tôi là một kỷ sư, thích dạy tôi về những định luật vật lý khi chúng tôi nô đùa: “Sau khi con thấy một tia chớp, đếm từng giây cho đến khi nghe tiếng sấm, rồi thì nhân chúng lên với 340 mét, đấy là vận tốc của âm thinh. Thế cho nên tôi tôi lúc nào cũng biết khoảng cách của một trận bảo.” Nó có hơi phức tạp nhưng trải qua nhiều năm tôi đã quen với việc làm này: bây giờ cơn dông tố cách tôi hai cây số.
Vẫn có một vài sự rõ ràng rằng làm sao tôi có thể thấy những lớp mây mà phi công máy bay gọi là CB – mây tích. Hình dạng như cái đe, giống như người thợ rèn đang nện búa trong bầu trời, rèn những thanh gươm để làm thánh thần giận dữ, phía trên thành phố.
Tôi thấy dông tố tiến gần đến. Giống như bất cứ cơn dông bảo nào, nó mang đến tàn phá – nhưng cùng lúc nó tưới mát những cánh đồng, và tuệ trí thiêng liêng từ thượng giới giáng xuống với cơn mưa. Giống như bất cứ cơn dông tố nào, nó sẽ qua đi. Càng dữ dội nó càng qua nhanh hơn.
Chuyến hành trình này đã rót đầy vào tâm hồn tôi với những kinh nghiệm thích thú, một trong những khoảnh khắc nhiệm mầu nhất đến mỗi đêm khi đọc những dòng này, tôi chẳng bao giờ nghỉ mình đơn độc trong chuyến hành trình trên lối mòn này. Cảm ơn tất cả đã hổ trợ bằng những lời nói hay ý tưởng mà bây giờ khắc sâu trong tim tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2008 20:00:15 bởi tueuyen >