tueuyen
-
Số bài
:
512
- Điểm: 2
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 25.09.2008
|
CẤT BƯỚC TRÊN LỐI MÒN
-
19.01.2009 22:24:59
ĐỐI THOẠI VỚI JOSHUA 25.10.2006 Tôi không phải là một người hay nhai lại quá khứ; tôi nghĩ rằng hiện tại là kết quả của tất cả những gì mà chúng ta đã từng sống, và nhìn thấy chúng ta hành động thế nào ngay thời điểm này đủ để chúng ta hiểu những phúc lành của chúng ta và điều chỉnh những nghiệp xấu ác trong tương lai. Những bây giờ cuộc sống của tôi đang bị đảo lộn bởi phóng viên-tiểu sử Fernando Morais, tôi cũng quyết định xem lại một số ghi chép về việc học hỏi của tôi với Joshua, người bạn và cũng là thầy trong truyền thống RAM (the Regnus Agnus Mundi). Hầu hết những ghi chép này được ghi trong khoảng thời gian giữa năm 1982 và 1986. Đã nhiều năm qua tôi đã xuất bản một số những đối thoại trong chương trình này. Và mặc dù sự đáp ứng từ những độc giả là tuyệt vời, nên tôi nghĩ thế là quá đủ. Tuy nhiên, sau khi đọc lại những quyển tập ghi lại đã phủ đầy bụi (tôi không ghi chép lại và cũng không viết nhật ký nữa), tôi đã khám phá ra một số việc rất đặc biệt. Trong bốn mục tiếp theo tôi sẽ sao chép lại những gì đã gây cho tôi sự quan tâm thích thú nhất. Một buổi chiều nọ, ngồi trong một quán cà phê ở Copacabana sau một tuần dài thực tập tâm linh mà chẳng có kết quả gì, tôi hỏi: “Tôi thường nghĩ rằng tôi bị Trời Đất lãng quên, mặc dù tôi biết rằng Đất Trời vẫn ở đây bên cạnh tôi. Tại sao quá khó để mở một cuộc đối thoại với Thần Thánh thiêng liêng?” “Một mặt chúng ta biết rằng thật quan trọng để tìm kiếm sự thiêng liêng. Mặt khác, đời sống làm chúng ta cách xa với Thánh Thần - bởi vì chúng ta cảm thấy rằng chúng ta bị Thần Thánh lãng quên, hay khác hơn bởi vì chúng ta quá bận rộn với đời sống hằng ngày của chúng ta. Điều này làm chúng ta cảm thấy rất tội lỗi; cả chúng ta cảm thấy rằng chúng ta xa lánh cuộc đời quá nhiều bởi vì một đấng thiêng liêng, hay khác hơn là chúng ta cảm thấy rằng chúng ta đang xa lánh đấng thiêng liêng quá nhiều do bởi cuộc đời. Luật nhị trùng này hiển nhiên là một ý tưởng kỳ quái: thiêng liêng ở trong đời sống, và đời sống là ở trong sự thiêng liêng. Nếu chúng ta tìm được cách thẩm thấu sự hòa hiệp thánh thiện trong sự hiện hữu của đời sống hằng ngày, chúng ta sẽ luôn luôn ở trên con đường đúng, bởi vì nghĩa vụ hằng ngày của chúng ta cũng là nghĩa vụ của Thánh Thần thiêng liêng. Cho đến khi chúng ta thực chứng tính bất nhị.” “Nhưng loại thực tập nào tôi có thể thực hành mà nó sẽ làm cho tôi thật sự tin tưởng những gì ông nói với tôi?” “Hãy thong thả. Khi chúng ta bắt đầu hành trình tâm linh, chúng ta muốn vô cùng thành khẩn để được nói chuyện với Thánh Thần và cuối cùng chúng ta chẳng nghe thấy gì cả. Đấy là tại sao khôn ngoan là phải thong thả một ít. Nó không dễ dàng: chúng ta luôn luôn có khuynh hướng làm những việc gì đúng, và chúng ta nghĩ rằng chúng ta sẽ cải thiện tâm linh chúng ta là phải hành động không ngừng nghĩ.” “Có phải ông đang nói rằng tôi nên thụ động và không cố gắng cải thiện chính mình?” “Điều đó tùy thuộc vào việc ông thấy việc làm của ông thế nào. Chúng ta có thể cảm thấy rằng đấy là tất cả, ngày mai đời sống này sẽ cho chúng ta điều gì là để lập lại những gì chúng ta đã làm hôm qua và hôm nay. Nhưng nếu chúng ta chú ý chúng có thể thấy rằng không có ngày nào giống ngày nào. Mỗi và mọi buổi sáng đem đến một sự gia ân kín đáo, một ân huệ và chỉ tốt cho ngày đặc biệt ấy mà thôi, vì nó không thể được giữ để dùng lại. Nếu chúng ta không tận dụng sự mầu nhiệm của hôm nay, nó sẽ bị mất.” “Nhưng không có một phương pháp bảo đảm thiết lập sự đối thoại này với Thánh Thần, với chân lý, thí dụ như thiền định chẳng hạn chứ? Hay nổ lực để làm chúng ta tốt hơn mỗi ngày?” “Câu hỏi của ông làm hiện ra một người liên hệ đến một ý tưởng, và nếu câu hỏi ấy có thể luôn luôn được giữ trong hiện tại, mọi thứ sẽ thích hợp với nhau. Những điều kiện lý tưởng mà ông dang tìm kiếm không tồn tại. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể tránh xa những khuyết điểm nào đấy. Bắng cách dựa trên sự biết rằng mặc dù tất cả những sai lầm của chúng ta, chúng ta có một nguyên nhân để hiện diện ở đây, và chúng ta phải kinh khiếp lý do ấy. “Hãy cố gắng vượt lên trên những giới hạn mà chúng ta thường có. Mươi, mười lăm phút một ngày, làm người mà chúng ta luôn luôn muốn là. Nếu trở ngại là hổ thẹn, khuyến khích một cuộc đối thoại. Nếu trở ngại là mặc cảm tội lỗi, hãy cảm thấy được chấp nhận. Nếu ông nghĩ là thế giới lãng quên ông, hãy cố gắng có ý thức để lôi cuốn sự chú ý của mọi người. Ông sẽ kinh nghiệm tình trạng khó khăn phụ thuộc, nhưng nó đáng để làm. Nếu mươi mười lăm phút một ngày ông có thể điều khiển để là những gì ông mơ ước, ông đã làm nên một tiến trỉnh lớn lao.” Tôi quyết định kích thích ông bằng trích dẫn một đoạn kinh về sáu điều khó khăn để sống trong một căn nhà: những việc làm liên hệ trong việc xây cất nên nó, làm nhiều việc hơn để vẫn để trả cho cho việc duy trì nó, luôn luôn phải làm để sửa chữa nó, sự rủi ro có thể nó bị sung công cho chính quyền, ngôi nhà thường xuyên đầy những khách viếng thăm và những khách không muốn, và ngôi nhà đang dùng như một nơi trốn tránh cho những hành động bị lên án. Cũng theo cùng một kinh ấy, có sáu điều thuận lợi để sống dưới một cây cầu: ông có thể đễ dàng được tìm thấy, dòng sông chỉ cho chúng ta rằng cuộc sống là lưu chuyển, chúng ta tránh cảm giác thèm khát, chúng ta không cần những hàng rào, người mới đi ngang qua để có một cuộc tán gẩu, và chúng ta không phải trả tiền thuê. Tôi đã kết thúc bằng cách nói rằng nó là một triết lý tuyệt đẹp, nhưng tối thiểu tại xứ sở của tôi, chúng tôi nhìn những người sống dưới những cầu cây cầu và cầu cạn, chúng ta biết chắc rằng những ý tưởng này là sai lầm. Joshua trả lời: “Những ý tưởng này là tuyệt đẹp, nhưng trong hoàn cảnh của chúng ta là sai. Tuy thế, điều này nên có tác dụng cung cấp cho cảm giác tội lỗi của chúng ta. Chúng ta cảm thấy tội lỗi vì tất cả là xác thực trong chúng ta – lương bổng, ý tưởng, kinh nghiệm, khát vọng kín đáo và cung cách chúng ta nói năng – chúng ta ngay cả cảm thấy tội lỗi cho cha mẹ và anh chị em chúng ta. “Và kết quả là gì? Tình trạng tê liệt. Chúng ta sinh xấu hổ khi làm bất cứ điều gì khác với những gì mà những người khác ngóng trông. Chúng ta không dám trình bày những ý kiến của chúng ta, chúng ta không yêu cầu giúp đở. Chúng ta bào chửa bằng cách nói rằng: “Giê-Su đã khổ đau, và thế nên đau khổ là cần thiết. Giê-Su đã trải qua nhiều hoàn cảnh khổ đau khác nhau, nhưng Ngài không bao giờ chủ trương nín lặng trong những tình thế như vậy. Tính hèn nhát không thể che đậy cho loại bào chửa này, mặt khác toàn bộ thế giới sẽ thất bại để tiến về phía trước. Đó là tại sao, nếu chúng ta thấy ai đấy sống dưới gầm cầu, hãy đến giúp đở họ, bởi vì họ là một phần của thế giới. “Hãy tin tưởng. Tin tưởng rằng nó có thể, và tất cả những hiện thực chung quanh chúng ta sẽ bắt đầu thay đổi.” “Đôi khi chúng ta bình phẩm sự thiếu tin tưởng ở những người khác. Chúng ta không thể hiểu những tình trạng mà niềm tin này đã bị mất đi, chúng ta cũng không cố gắng làm nhẹ bớt niềm khổ đau của anh chị em chúng ta – và điều này là nguyên nhân làm ghê sợ và hoài nghi với năng lực của Thần Thánh. Nhà nghiên cứu khoa học nhân văn Robert Owen du hành khắp Anh Quốc để đối thoại với Đấng Tạo Hóa. Trong thế kỷ 19, dùng trẻ con trong những việc nặng nhọc là chuyện thường, và một buổi chiều Owen dừng lại tại một mõ than nơi một cậu bé mười ba tuổi thiếu ăn đang kéo lê một bao gạch nặng nề. ‘Tôi ở đây để giúp cậu nói chuyện với Thượng Đế, Owen nói. ‘Cảm ơn nhiều, nhưng tôi không biết ông ta. Ông ta chắc phải làm việc ở một mõ than khác’, cậu bé trả lời. Làm thế nào ông có thể mong đợi một cậu bé trong những điều kiện như thế đó có thể tin tưởng ở Thượng Đế?” “Hãy để tôi trở lại câu hỏi. Làm thế nào để làm cho cho điều ấy có thể?” “Bên cạnh tin tưởng, có kiên nhẫn. Hãy hiểu rằng ông không cô đơn khi ông muốn Công lý của Thần Thánh làm nó tự hiện ra trên trái đất này. Trong thời đại Trung Cổ những vương cung thánh đường được xây dựng qua nhiều thế hệ. Tác động nối dài này giúp những thành phần tham dự thiết lập tư tưởng của họ, để gởi lời cảm ơn và để ước mơ. Ngày nay chủ nghĩa lãng mạn đã chấm dứt, và tuy thế, những khát vọng để xây dựng vẫn duy trì trong tim họ, nó chỉ là vấn đề sống cởi mở để gặp những người thích hợp.
Nắng, mưa là chuyện của trời, Vui, buồn là chuyện của người trần gian! Cùng nhau xây cõi địa đàng, Xua tan sầu khổ, niết bàn là đây!
|