CẤT BƯỚC TRÊN LỐI MÒN
tueuyen 26.12.2008 01:02:09 (permalink)
0
CẤT BƯỚC TRÊN LỐI MÒN

Nguyên tác: WALKING THE PATH

Tác giả: Paulo Coelho

Dịch giả: Tuệ Uyển

 
---
 
HAI MƯƠI NĂM SAU

18-4-2006

Ngồi  tại vườn Leon, nhìn dòng  sông trôi chảy, hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng ba.
 
Bên cạnh tôi, hiền nội Christina đang đọc một quyển sách.  Mùa xuân đã bắt đầu ở Âu Châu và bây giờ chúng tôi có thể cất những chiếc áo ấm trong xe.  Chúng tôi đã lái xe qua nhiều ngày, trải qua những nơi đã đánh dấu đời sống của chúng tôi (Christina đã đi trên lối mòn của Saint Jame vào năm 1990).  Mặc dù chúng tôi du hành không vội vả, chúng tôi đã dự tính phải đi qua một quãng đường năm trăm cây số chỉ trong vòng một tuần.
 
Nước khoáng.
Người ta nói chuyện, người ta bước đi.
Người ta cũng uống nước khoáng và cà phê của họ.
 
Đấy là cách mà tôi đi hai mươi năm xưa, đến một buổi chiều của tháng bảy hay tháng tám năm một nghìn chín trăm tám mươi sáu.  Nước khoáng, cà phê, người ta nói chuyện và bước đi – nhưng lần này khung cảnh được viết trong dự định trải dài dọc theo Castrojeriz, ngày sinh của tôi đã đến gần, tôi đã đi từ Saint-Jean-Pied-de-Port lâu rồi, và tôi đang ở giữa đường sẽ đưa tôi đến Saint James de Compostella.
 
Tốc độ bước chân của chúng tôi là hai mươi cây số một ngày.
 
Chúng tôi đã nhìn về phong cảnh đơn điệu, người hướng dẫn cũng uống cà phê từ một quán mà dường như chẳng biết xuất hiện từ chốn nào.  Chúng tôi nhìn lại phong cảnh đơn điệu ấy nhưng điều khác biệt là lần này bụi trên sàn đã in những gót giày của chúng tôi.  Đây là cảm nghĩ tạm thời: làn gió sẽ xóa chúng đi trước khi trời sụp tối.
 
Mọi thứ dường như không thật.
 
Chúng tôi đang làm gì ở đây?  Câu hỏi này đã luôn luôn theo chúng tôi, mặc dù nhiều tuần đã trôi qua.
 
Chúng tôi đang tìm kiếm một thanh gươm. Chúng tôi đang hoàn thành một nghi thức mà chúng tôi đã học từ RAM, một dòng tu kín,  điều này không bí mật hay huyền bí gì bên cạnh cố gắng để hiểu biểu tượng ngôn ngữ thế giới.  Chúng tôi đang bắt đầu nghĩ rằng chúng tôi đã bị lừa dối, rằng đòi hỏi tâm linh này không có ý nghĩa gì và chẳng hợp lý chút nào, và rằng có thể điều tốt nhất là trở lại Ba Tây và làm những gì chúng tôi từng làm. 
 
Chúng tôi nghi ngờ sự chân thành của mình trong đòi hỏi này vì nó đưa đến quá nhiều việc làm để tìm kiếm một Đấng Tạo Hóa mà chẳng bao giờ  ngài tự  khai mở, của  sự cầu nguyện đúng giờ, và đặt chân trên những con đường lạ lùng, của sự tuân thủ những kỷ luật, của sự chấp nhận giới điều mệnh lệnh dường như ngớ ngẩn đối với chúng tôi.
 
Đấy là nó: chúng tôi nghi ngờ sự chân thành của mình.  Suốt những ngày này Petrus đã từng nói rằng con đường là cho tất cả,  cho những người bình thường, một ý tưởng thật sự làm chúng tôi chán nản.  Chúng tôi nghĩ rằng tất cả những việc tôi làm đã cho chúng tôi một vị trí riêng biệt trong số ít ỏi an lạc đã đưa đến gần vũ trụ nguyên sơ.  Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi cuối cùng khám phá rằng tất cả những câu chuyện về  chính giới huyền bí của những người thông tuệ ở Tây Tạng,  của những liều thuốc mầu nhiệm kỳ diệu có thể đánh thức lòng từ bi yêu thương mà trước đây ngay cả không có sự hấp dẫn để hiện hữu, của những nghi thức nơi bất chợt những cánh cửa của tâm linh, Niết Bàn hay Thiên Đàng sẽ tự khai mở, là thật sự.
 
Nhưng chính xác nó đối lập với điều mà Petrus đã từng nói với tôi:  không có “những ai được lựa chọn”.  Tất cả được lựa chọn thay vì họ tự hỏi rằng “chúng ta đang làm gì ở đây?” họ lựa chọn để làm những việc sẽ đánh thức sự nhiệt tình trong con tim, trong tấm lòng của họ.  Cánh cửa của Niết Bàn, Thiên Đàng, hay Tâm linh sẽ được tìm thấy trong những việc làm với nhiệt tâm.  Đấy là thế nào mà lòng từ bi thương yêu được chuyển hóa và đưa lối chúng ta gần với tuệ trí nguyên sơ, với Tạo hóa.
 
Đây là nhiệt tâm mà sẽ kết nối chúng ta với Tâm linh thánh thiện mà không phải là một trăm, một nghìn những kinh điển luận giải cổ xưa.  Nó là lòng tin rằng cuộc sống là một phép mầu cho phép những phép mầu xảy ra, không phải “những nghi thức bí mật” hay “những giới luật nhập môn”.  Trong vắn tắt, nó là quyết định của con người để đi theo những nhân duyên đã biến mình thành một thành phần của nhân loại, không phải là những lý thuyết mà con người đã làm nên chung quanh huyền bí của cuộc sống
 
Và tôi đang ở đây.  Tại giữa chặng đường sẽ đưa tôi đến Saint James de Compostella.  Nếu những việc đơn giản như anh ta nói,  tại sao lại là chuyến mạo hiểm vô vị này?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2008 22:35:49 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9