HAI MƯƠI NĂM SAU: TRÊN BỜ HỒ BAIKAL II
07.06.2006
Bây giờ là năm giờ chiều và tôi đang nhìn dòng nước trôi đi. Tôi xuôi theo một dòng suối nhỏ cho đến khi nó chảy đến một trong những nơi xinh đẹp nhất trên trái đất: Hồ Baikal ở Tây Bá Lợi Á (Siberia). Một dòng sông không bao giờ chảy qua cùng một nơi hai lần,” triết gia đã nói như thế. “Đời sống như một dòng sông,” một triết gia khác nói, điều ấy đã đưa chúng ta đến một kết luận rằng đây là một ẩn dụ gần nhất đến ý nghĩa của đời sống.
Nhưng hôm nay tôi vừa khám phá ra một điều gì đấy khác biệt: có một dòng sông bên trong một dòng sông, một dòng sông chỉ lối để đi theo, tâm linh của dòng nước bên cạnh tôi trong ngôi làng nhỏ bé này nơi tôi có thể vẫn nhìn thấy một giếng nước mà những cư dân đến để lấy nước. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy một cái giếng thật sự, một cái giếng đã cho cả làng nước để uống?
Tôi suy tư về dòng sông một lần nữa, cố gắng để giống nó, và để thấy những bài học mà nó đang dạy cho tôi bây giờ:
A- Chúng ta luôn luôn kinh nghiệm lần đầu tiên. Trong khi chúng ta đi qua từ điểm phát xuất (sinh) đến nơi chốn của chúng ta (chết), phong cảnh sẽ luôn luôn mới mẻ với chúng ta. Chúng ta phải đối diện với tất cả những điều mới lạ này với niềm vui sướng hơn là sợ hãi – bởi vì thật vô ích để lo lắng những điều không thể tránh khỏi. Một dòng sông chẳng bao giờ ngừng tuôn chảy.
B- Trong một thung lũng chúng ta bước đi chậm rãi hơn. Khi mọi thứ chung quanh chúng ta trở nên thoãi mái hơn, dòng nước tĩnh lặng; chúng ta phát triển rộng rãi hơn, cởi mở hơn, hào phóng hơn.
C- Bờ bãi của chúng ta luôn luôn phì nhiêu phong phú. Thực vật không chỉ mọc lên ở những nơi có nước. Bất cứ ai đến gặp chúng ta cần phải hiểu rằng chúng ta ở đây để cho những người đang khát thức gì để uống.
D- Những tảng đá phải được tránh. Dĩ nhiên, nước mạnh hơn đá hoa cương, nhưng điều ấy đòi hỏi nhiều thời gian. Thật vô ích để chính mình bị khống chế bởi những chướng ngại mạnh hơn, hay cố gắng để chiến đấu với chúng - điều ấy chỉ phung phí năng lượng. Điều tốt nhất là phải hiểu nơi nào là lối thoát, và di chuyển theo hướng dẫn ấy.
E- Chán nản tìm đến kiên nhẫn. Đột nhiên dòng sông chảy vào trong một lỗ hổng nào đấy và dừng trôi chảy một cách thích thú như trước đây. Tại những thời khắc như vậy cách duy nhất để thoát là tin tưởng vào sự giúp đở của thời gian. Khi đúng thời cơ đến, lỗ hổng đầy ấp và dòng nước có thể di chuyển về phía trước. Thay vì là một lỗ hỗng không sinh khí xấu xí và đáng ghét , bây giờ có một hồ nước mà những người khác có thể ngắm nhìn với hạnh phúc sướng vui.
F- Chúng ta là duy nhất. Chúng ta sinh ra trong một nơi dành cho chúng ta và nó sẽ luôn luôn giữ duy trì sự cung cấp cho chúng ta đầy đủ nước vì thế khi chúng ta đối diện với sự chán nản chúng ta có thể cần thiết phải kiên nhẫn hay mạnh mẽ tiến tới phía trước. Chúng ta dĩ nhiên bắt đầu tiến trình của mình trong một phương cách hiền hòa và yếu đuối, có khi ngay cả một tờ lá giản đơn cũng có thể làm ngưng lại hành trình của chúng ta. Tuy vậy, khi chúng ta tôn trọng nguyên ủy huyền bí đã sản sinh ra chúng ta, và tin tưởng trong tuệ giác vĩnh cữu ấy, từng ly từng tí chúng ta thu hoạch được tất cả những gì cần thiết để tiếp tục con đường của chúng ta.
G- Mặc dù chúng ta là duy nhất, chẳng bao lâu chúng ta sẽ là nhiều. Khi chúng ta du hành tiếp tục, những dòng nước từ những nguồn khác sẽ đến với chúng ta, bởi vì nó là lối mòn tuyệt hảo để đồng hành. Vì thế chúng ta không còn duy nhất nữa, nhưng nhiều lắm – và cũng có khi nó sẽ đến một thời điểm khi chúng ta cảm thấy lạc lối. Tuy vậy, như lời cổ nhân nói, “tất cả những dòng sông cùng chảy ra biển cả’’. Thật không thể duy trì mãi trong tình trạng cô đơn tĩnh mịch, tuy nhiên dường như có thể có vẻ lãng mạn. Khi chúng ta chấp nhận sự hòa nhập không thể tránh được với những nguồn khác, chúng ta cuối cùng hiểu rằng điều này làm chúng ta mạnh mẻ hơn nhiều và chúng ta vượt qua những chướng ngại hay làm cho đầy ấp khoảng trống dễ dàng hơn nhiều và trong một thời gian ngắn hơn.
H- Chúng ta là một phương tiện giao thông vận chuyển. Trong lá cây, tàu thuyền, ý tưởng. Xin cho dòng nước của chúng ta lúc nào cũng rộng rãi, xin cho chúng ta luôn luôn mang về phía trước tất cả mọi thứ hay những con người cần sự giúp đở của chúng ta.
I- Chúng ta là cội nguồn của cảm hứng. Và như thế, hãy cho chúng ta để lại những lời cuối cùng của nhà thơ Ba Tây Manuel Bandeira:
“Hãy là dòng sông trôi chảy
Im lặng giữa đêm khuya
Không khiếp sợ bóng đêm đen tối,
Phản chiếu bất cứ ngôi sao nào ở trên bầu trời.
Và nếu bầu trời đầy mây bao phủ,
Mây cũng là nước, như dòng sông
Cũng phản chiếu chúng mà không hối tiếc trong sự im lặng thâm sâu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2009 21:47:26 bởi tueuyen >