tueuyen
-
Số bài
:
512
- Điểm: 2
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 25.09.2008
|
CẤT BƯỚC TRÊN LỐI MÒN
-
01.02.2009 05:44:46
TẠI LÂU ĐÀI THÁNH GEORGE, THÁNG MƯỜI MỘT NĂM 2006 20-12-2006 Theo thiển ý của tôi thì cô độc là một trong những điều tệ hại nhất. Không giống như đói, khát, và bệnh tật, những điều sẽ đẩy chúng ta đến một thái độ nào đấy khi chúng tác động lên chúng ta, cô quạnh thường ẩn dấu dưới hương thơm của đạo đức, từ bỏ, và quên mình. Nhưng hôm nay, tôi đơn độc bởi vì tôi đã chọn lựa để cô độc. Đây là một ngày đặc biệt đối với tôi; tôi bước đi lặng lẽ qua mùa thu êm dịu của Âu Châu, bước xuống một đại lộ rộng rãi, đi qua những người đang nói về tâm hồn, sức sống truyền cảm hay những cửa hàng thuốc lá. Tôi đi qua Lisbon; leo lên lâu đài Thánh George, nhìn qua dòng sông Tagus và Đại Tây Dương, và cố gắng không nghĩ về bất cứ điều gì. Trong một lúc khi mặt trời sẽ mọc lên ở Ba Tây, những hiệu sách sẽ mở cửa, và lần đầu tiên quyển sách mới của tôi sẽ nằm trong tay của một độc giả. Sau nhiều đầu sách được xuất bản, có lẽ quý vị bạn đọc tưởng rằng tôi đã quen thuộc đến nhàm chán với chúng cả rồi. Nhưng tôi không là thế, cảm ơn trời đất. Tôi vẫn cảm thấy thích thú và phấn khích như tôi đã từng khi quyển "Hành Hương" được xuất bản cách đây hai mươi năm. Tôi lấy ra quyển sổ ghi chép từ túi xách và bắt đầu viết; bên cạnh sự hứng thú và hăng hái nhiệt tình, tôi thật sự cũng cảm thấy lo sợ? Tôi dừng lại, lắng nghe làn gió trên cây, soi rọi lại trong tôi một lúc, và rồi ghi: "không, tôi không sợ". Ngay lúc ấy, tôi là một sự lẫn lộn của bà mẹ sinh ra đứa bé và người cha người cuối cùng chấp nhận rằng đứa con của ông ta sẽ rời nhà để sống với người bạn khác phái của nó. "Tôi nghĩ về việc độc giả sẽ phản ứng như thế nào?" Tôi ghi một tí xuống quyển sổ. Một lần nữa tôi lắng nghe làn gió, và trở lại trả lời: "dĩ nhiên tôi hành động! Cuối cùng, tôi đã đặt những gì tuyệt vời nhất của tôi ở đấy, như bất cứ người nào khác tôi muốn sự mến yêu của tôi được hiểu. Một nhà thần bí Dominica vào thế kỷ 14 được biết như là Master Eckhart một lần đã nói: "Tôi là một người, và là một thành viên tự nhiên của nhân loại chia sẻ điều này với những người khác." Tất cả tôi nhìn lại, xem và cảm nhận trên những bước đi lặng lẽ từ khách sạn đến lâu đài này là để cố gắng chia sẻ một ít quan điểm của chúng tôi về cuộc sống. Kiểu mẫu tiền diện những ngôi nhà, trang trí của Vương Cung Thánh Đường Thánh Nữ Đồng Trinh Mary, sự im lặng của mọi người lúc nguyện cầu, một người đang đánh phong cầm trên đường đồi, không biết gì đến mọi thứ xãy ra chung quanh anh ta. Những người thợ thủ công trong quá khứ và hiện tại, tất cả đều cố gắng để nói rằng: đây là những gì tôi nghĩ, đây là, chính tôi là thế đấy. Năm ngày trước đây, mùa thu đã bắt đầu ở Âu Châu, mặc dù thời tiết vẫn ấm áp. Nhưng mùa đông sẽ đến, giá lạnh sẽ chắc chắn khó tả, và cây cối lúc ấy trĩu nặng với lá sẽ thở dài trong buồn bã khi chúng rơi xuống. Chúng chắc chắn sẽ nói rằng: "chúng tôi sẽ không bao giờ giống như thế một lần nữa." Cũng không hại gì. Hay khác đi, thế nào là ý niệm đổi mới? Những chiếc lá mới sẽ có những cá tính của chúng, chúng sẽ thuộc vào một mùa hè mới sẽ đến và rằng chúng sẽ không bao giờ giống mùa hè đã đi qua. Sự sống thay đổi - đấy là bài học mà những mùa trong năm đã dạy chúng ta. Tôi cũng thay đổi bằng những lá mới, hay những trang mới của mỗi quyển sách mới. Có hơi ngạo mạn không để nói rằng tôi không cần chứng minh bất cứ điều gì khác đối với tôi? Có thể là không kiêu căng, nhưng điều đó thật sự dại khờ. Mặc dù tôi đã có một câu chuyện nói về những đứa cháu chắt gọi tôi bằng ông, nhưng nếu tôi chưa từng có gì đổi thay, bất cứ ai sống thành công trong quá khứ sẽ mất đi ý nghĩa của cuộc sống. Tôi nhìn lại dòng sông Tagus và nhớ lại những dòng được viết bởi Fernando Pessoa: Dòng sông Tagus mang chúng ta vào thế giới. Không ai đã từng nghĩ về những gì xãy ra phía trước dòng sông trong ngôi làng của tôi. Dòng sông ở làng tôi không làm chúng ta nghĩ về bất cứ điều gì; khi chúng ta đứng bên nó, chúng ta chỉ là đang đứng bên nó. Đây là những giờ phút cuối cùng bên dòng sông ở làng tôi - quyển sách mới của tôi - thuộc riêng về tôi mà thôi. Và tôi sẽ cố gắng để đứng bên nó, không nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ nhìn về Lisbon, lắng nghe tiếng chuông đổ, con đường gào thét, con người trò chuyện, trẻ con cười đùa. Tôi như một đứa bé, và tôi không xấu hổ vì quá hứng thú. Tôi nguyện cầu trời đất hãy giữ cho tôi được như thế. HẾT TẬP II
Nắng, mưa là chuyện của trời, Vui, buồn là chuyện của người trần gian! Cùng nhau xây cõi địa đàng, Xua tan sầu khổ, niết bàn là đây!
|