MIÊN MAN VỌNG TƯỞNG
Liễu nhuộm xuân từ chiếc lá thơ
Xanh muôn sợi khói quẩn quanh bờ
Biển êm sóng lặng buông tay lái
Gió mát trăng trong thả khúc mơ
Sáo vọng du dương tình tưởng tượng
Sương mờ ảo ảo ý mong chờ
Cung thương dứt điệu hồn bay bỗng
Mộng vỡ tan rồi dạ ngẩn ngơ
Mộng vỡ tan rồi dạ ngẩn ngơ
Luân hồi cuộc sống há mong chờ
Xuân qua hạ đến cần chi ước
Thu vắng đông về há phải mơ
Hư hư thực thực đâu tường đáy
Sắc sắc không không chẳng thấy bờ
Vọng tưởng miên man sinh khổ hận
Buông lòng cuộc sống sẽ nên thơ
Sương Anh
Thu vấn vương
Thu về lá đổ dậy hồn thơ
Dáng liễu đong đưa bóng xõa bờ
Cành sắc hoang sơ tình mái động
Khung trời vẩn đục nắng hoài mơ
Mây xanh gió mát còn cao vút
Áo tím môi yêu vẫn đợi chờ
Nổi nhớ đong đầy trên khóe mắt
Cung sầu thổn thức dạ ngu ngơ
Cung sầu thổn thức dạ ngu ngơ
Cánh bướm năm xưa dõi mắt chờ
Ngày ấy người đi vào sóng gió
Đêm về kẻ ở với trăng mơ
Lá vàng vẫy gọi thuyền neo bến
Mắt biếc cầu mong sóng đội bờ
Đã mấy thu rồi lòng trống vắng
Thương chàng hải lý trút bầu thơ
Vancali 9.3.10
GỞI NÀNG THƠ
Lâu rồi buồn quá vắng nàng thơ
Tình tưởng liêu xiêu sóng vỗ bờ
Kỷ niệm quen đầu đây vẫn nhớ
Bóng hình yêu trước đó còn mơ
Nguyện cầu đôi lứa thành không vỡ
Mong ước tơ duyên đến giữa chờ
Tuy cách xa, lòng quên chẳng nỡ
Mong ngày gặp lại lẽ đâu ngơ
Mong ngày gặp lại lẽ đâu ngơ
Xướng họa tươi vui thỏa lúc chờ
Sửa đổi chữ câu theo sách vở
Bớt thêm lời ý hợp niềm mơ
Giận hờn khoảnh khắc thêm duyên nợ
Yêu mến bền lâu chẳng bến bờ
Tình vẫn thương tình dù lệ đổ
Lâu rồi buồn quá vắng nàng thơ
Thanh Huy
Tìm Nhau Qua Thơ
Mỗi độ thu về lá nhuộm thơ
Vàng hanh từng chiếc rụng ven bờ
Ép vào trong đất trang lưu niệm
Nhốt chặt nơi lòng chuồng ước mơ
Để giữ niềm riêng mấy bận nhớ
Rồi trao tình ý suốt niên chờ
Hỏi người nỡ vội quên câu hứa
Dẫu lắm đoạn trường chớ giả ngơ
Dẫu lắm đoạn trường chớ giả ngơ
Khi cây mòn mỏi lá trông chờ
Nghĩa xưa cạn chén tìm thương nhớ
Tình cũ chung nhà nhặt ước mơ
Hạ ghé xuân tàn sông vắng bến
Đông về thu trốn thuyền xa bờ
Mắt nhìn đôi mắt tuy hờ hững
Hy vọng một ngày trọn áng thơ
Đoạn Trường
BÃNG LÃNG CHIỀU THU
Chèo ai nỡ khuấy động dòng thơ
Nhung nhớ dâng theo sóng ngập bờ
Để mộng chìm sâu trong bóng nguyệt
Cho tình lịm tắt giữa cơn mơ
Người đi năm tháng mòn chân bước
Kẻ ở từng đêm nhỏ lệ chờ
Nếu lỡ mai sau còn gặp lại
Một ngày cũng nghĩa dám nào ngơ
Một ngày cũng nghĩa dám nào ngơ
Thuyền khuất xa khơi bến mãi chờ
Tiếc ánh trăng tàn theo giấc mộng
Thương vì sao lạc giữa trời mơ
Bâng khuâng gác vắng hoa vàng ngõ
Man mác đường xưa cỏ rũ bờ
Gảy khúc trăm năm hồn giá lạnh
Nỗi niềm gói trọn gửi vào thơ
Nha Uyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2010 10:59:13 bởi nha uyen >