THƠ NGÂY
Tại sao mơ mộng ở nơi đây
Nước mắt bao năm đã nhỏ đầy
Thương nhớ gửi theo cùng lệ đắng
U buồn giữ lại với men say
Năm canh trằn trọc trông trăng úa
Sáng tối vẩn vơ ngắm lá bay
Vẫn tự nhủ lòng đừng có mộng
Khi nào mới hết được thơ ngây?
kimrbl
KHÔNG CHỘT, CŨNG NGÂY
Kim-rờ-bờ-lờ hởi, gì đây?
Nguyên cớ vì sao nước... chảy đầy?
Thương gởi làm chi ba thứ đắng
Sầu buồn nhắp thử mấy chung say
Sao còn nướng trở cho lòng úa
Rồi lại luộc xào để sắc bay
Hay quý vị chơi hai chọi một
Người ta không chột cũng thành ngây
Nguyên Hải
NGỚ NGÂY
Chẳng có chuyện gì phải nói đây.
Trăng còn khi khuyết lại khi đầy.
Nhớ thương là chuyện lòai người ước.
Đau sót việc thường bá tánh say.
Hỉ, ái luôn luôn trong hạnh phúc
Giận, hờn mãi mãi chốn cuồng bay.
Có ai hiểu được tình yêu nhỉ???
Nếu hiểu làm sao nói ngớ ngây...
Trần Mạnh Hùng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2009 05:02:23 bởi Trần Mạnh Hùng >