TÌNH KHÚC DỞ DANG
Xa nhau tình khúc dở dang
Trách ai làm loãng cung đàn chung đôi
Xa xôi nay đã xa rồi
Người lìa âm cảnh người chờ thế gian
Trách chi duyên kiếp lỡ làng
Tình chàng ý thiếp ngỡ ngàng lòng đau
Xa nhau giờ đã xa nhau
Trầu cau xin hẹn kiếp sau thắm nồng
Bây chừ hồn với hư không
Người về xây mộng bên dòng tình mơ
Quên đi tự ước câu chờ
Người đi không biết tình thơ có người
Vô tư sao rụng sầu rơi
Tạo nên khúc nhạc về nơi tình nào
Yêu thương có lắm dạt dào
Vì sao bé nhỏ biết bao ẩn tình
Vô tư sao rụng thình lình
Nào ngờ có kẻ khóc tình thương đau
Nếu Vì Tinh Tú còn nao
Nghe câu tình tự dạt dào lời thơ
Mơ hoa trở giấc nồng mơ
Có người thổn thức vườn thơ ý tình
Một Vì Tinh Tú nghiêng mình
Tựa trăng ngắm cảnh tự tình sáng soi
Cung đàn ai dạo lẻ loi
Sầu tư than oán tình ơi lỡ làng
Trăng khuya chênh chếch mơ màng
Nghẹn ngào lê nhỏ phím đàn lơi dây
Tình thơ xây mộng lầu mây
Dạo lên tâm khúc ai hay cho cùng
Tiếc thương đôi mắt huyền nhung
Má hồng mộng thắm tình chung đợi chờ
Bao giờ cho đến bây giờ
Ngờ đâu có kẻ tôn thờ thuỷ chung
Xa kia em biết cho cùng
Có anh thầm mến yêu cùng thiên thu...
Hàn Băng
TƯỞNG NHỚ
Mùa thu vẫn mãi mùa thu
Nhưng em đã bỏ lời ru anh buồn
Trời làm cho giọt mưa tuôn
Cho mây xuống thấp cho buồn nhớ thương
Em xa tim vấn tim vương
Bao đêm thức trắng đoạn trường đeo mang
Ngồi nhìn ngắm ánh trăng vàng
Mơ mơ tưởng tưởng như nàng kề bên
Cuộc đời số kiếp lênh đênh
Người đi kẻ đến buồn tênh cuộc tình
Ngày nao có bóng có hình
Giờ đây đơn chiếc một mình cô đơn
Dù lòng có hay dỗi hờn
Cũng không quên được nguồn cơn trong lòng
Hết thu rồi đến mùa đông
Cô đơn lạnh giá vẫn không quên người
Ngắm người nét mặt rạng ngời
Như hoa như lá xinh tươi tuyệt vời
Chiều chiều nhìn phía chân trời
Hoàng hôn buông xuống rã rời con tim
Bóng tối bao phủ màn đêm
Lòng ta như thể cánh chim lạc đàn
Hoàng hôn buông xuống chứa chan
Con tim thổn thức hai hàng lệ rơi...
HKBT.
Sầu tình một khúc buồn ơi
Để sầu nhân thế để rơi lệ lòng
Mưa ngâu người đợi mòn trông
Bao giờ Ô thước xây hồng cầu duyên.
Hàn Băng