THƠ NGUYÊN HẢI
THƠ NGÂY
Tại sao mơ mộng ở nơi đây
Nước mắt bao năm đã nhỏ đầy
Thương nhớ gửi theo cùng lệ đắng
U buồn giữ lại với men say
Năm canh trằn trọc trông trăng úa
Sáng tối vẩn vơ ngắm lá bay
Vẫn tự nhủ lòng đừng có mộng
Khi nào mới hết được thơ ngây?
kimrbl
KHÔNG CHỘT, CŨNG NGÂY
Kim-rờ-bờ-lờ hởi, gì đây?
Nguyên cớ vì sao nước... chảy đầy?
Thương gởi làm chi ba thứ đắng
Sầu buồn nhắp thử mấy chung say
Sao còn nướng trở cho lòng úa
Rồi lại luộc xào để sắc bay
Hay quý vị chơi hai chọi một
Người ta không chột cũng thành ngây
Nguyên Hải
Học Làm Thơ Đường
Hai người bàn tán chuyện gì đây ?
Góp một bài thơ có quá đầy ?
Mấy bận sang nhà anh biển mặn
Bao lần ra cửa em tình say
Đường thi mạng ảo ngồi mơ mộng
Tứ tuyệt tình hồng ngủ mộng bay
Đêm tối mơ màng Trinh kiếm chữ
Muốn lòi con mắt đễ mà ngây
Mỹ Trinh
Khuya lắm rồi mà ráng góp vui ....hihi...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2009 07:43:49 bởi Mỹ Trinh >
XUÂN THIẾT THA Nàng xuân hơi thở thiết tha sao Nắng nhạt mây xanh mượt sắc chào Nhàn hạ dòng đời trôi lịch lãm Bình yên non nước đẹp thanh tao Xóm thôn đầm ấm vang lời chúc Phường phố êm đềm rộn ý trao Nguyên Đán tết về vui hội nhập Người người thanh thản dạ nao nao. Nguyên Hải HOA LAN
Hoa màu tím biếc đẹp làm sao Xuân hạ thu đông vẫn nở chào Sắc dẫu có thua hồng rực rỡ Nhưng lan hơn hẳn nét thanh tao Hoa rơi hương ngọt theo làn gió Hoa chọn văn nhân để gởi trao Lan được xếp hàng hoa quý, đẹp Ngắm hoa ta thấy dạ nao nao ! nha uyen
ĐỢI XUÂN
Chầm chậm xuân về muôn ánh sao Môi em tươi ngát nụ cười chào Niềm thương tha thiết xe đôi sợi Nỗi nhớ bềnh bồng kết mấy tao Mặc khách văn nhân câu hoạ gửi Trai thanh gái lịch nụ hôn trao Có người cô lẻ trông xuân đến Thầm hỏi người xưa khuất nẻo nao Hàn Phong
quote:
Trích đoạn: NGUYÊN HẢI
XUÂN THIẾT THA Nàng xuân hơi thở thiết tha sao Nắng nhạt mây xanh mượt sắc chào Nhàn hạ dòng đời trôi lịch lãm Yên bình non nước đẹp thanh tao Xóm thôn đầm ấm vang lời chúc Phường phố êm đềm rộn ý trao Nguyên Đán tết về trong hội nhập Người người thanh thản dạ nao nao. Nguyên Hải Xuân thiết tha
Xuân về nao nức thiết tha sao
Hương ngát ngàn hoa vội nở chào
Những cánh mai vàng khoe lộng sắc
Bạch mai nụ trắng dáng thanh Tao
Đa tình bướm đậu trên cành biếc-
Đứng nép hương thơm E lệ trao
Xuân gọi niềm vui vào rộn rã
Muôn người đều thấy dạ nao nao
T.T.K.30.1.2009
TÌM EM
Gom sợi nắng xuân về trên khắp nẻo
Hong khô vàng, chẻ nhuyễn tìm hương
Tóc em thơm hoa bưởi hoa hường
Pha lẫn với tình anh dại khờ vụng trộm
Đời dọc ngang rừng xanh, biển mặn
Ánh sao trời gởi gắm những hương hoa
Chút hoang dại của rừng quen, núi lạ
Chút mặn mà biển trải dọc quê em
Thái Bình sớm đông muôn tia hồng mới vỡ
Hôn Trường Sơn mơn mởn lá rừng xuân
Tình biển bạc với rừng vàng chung thủy
Anh đứng bên đời mơ ước giá như...!
Ngày tháng dài mài miệt vô tư
Trôi chảy theo dòng đảo điên hối hả
Lúc dịu êm, lúc bảo táp cuồng phong
Bào mòn, dày xéo, xé vụn tình nhau
Mỗi xuân về biết nắng có nhạt màu?
Mà hương thắm tình hoa nghe thoang thỏang
Và đong đưa hờ hững dưới ánh sao đêm
Anh lặng lẽ mơ mờ huyền hoặc bóng hình em !
Nguyên Hải
30012009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2009 01:53:39 bởi NGUYÊN HẢI >
THƠ NGÂY Tại sao mơ mộng ở nơi đây Nước mắt bao năm đã nhỏ đầy Thương nhớ gửi theo cùng lệ đắng U buồn giữ lại với men say Năm canh trằn trọc trông trăng úa Sáng tối vẩn vơ ngắm lá bay Vẫn tự nhủ lòng đừng có mộng Khi nào mới hết được thơ ngây? kimrbl KHÔNG CHỘT, CŨNG NGÂY Kim-rờ-bờ-lờ hởi, gì đây? Nguyên cớ vì sao nước... chảy đầy? Thương gởi làm chi ba thứ đắng Sầu buồn nhắp thử mấy chung say Sao còn nướng trở cho lòng úa Rồi lại luộc xào để sắc bay Hay quý vị chơi hai chọi một Người ta không chột cũng thành ngây Nguyên Hải VẪN THƠ NGÂY ! Người thăm sao lại hỏi gì đây ? Ngày tết mời nhau chén rượu đầy Sầu muộn sẻ san cùng bạn hữu Thơ ca rộn rã với nồng say Chúc nhau vạn sự đều như ý Biển rộng trời cao thỏa chí bay Tình bạn muôn đời tươi thắm mãi Hồn thơ muôn tuổi vẫn thơ ngây! nha uyen
CHỈ BUỒN THÔI
Làm sao vui được chỉ buồn thôi
Sổ sách ban duyên ổng cất rồi
Biết có thang thần lên tới trển
Mà xin Thánh Thượng bút phê chơi
Khi nào Tơ-Nguyệt cho ươm mọng
Lúc ấy Phượng-Loan được sống đời
Khỏi ước-mong chờ, hồn rủ rượi
Thôi lo, hết sợ phận mình rơi.
Nguyên Hải
ĐÓN NGUYỆT
Nàng Xuân xúng xính sắp đi rồi
Sắm sửa cỗ bàn đón Nguyệt thôi
Trăng mới dậy thì trinh tiết sáng
Làng văn đủng đỉnh mộng hồn rơi
Nguyên Tiêu vành vạnh Hằng soi bóng
Trời đất mơ màng Khách họa thơ
Nay xướng mấy vần Giêng Kỷ sửu
Kính mời thi hữu ghé vào chơi.
Nguyên Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2009 16:31:15 bởi NGUYÊN HẢI >
TƯNG !
Men đời chưa cạn hảy còn tưng
Đất rộng trời cao với chẳng dừng
Đêm xuống tím lòng hương gió thỏang
Chiều tà nhạt sợi nắng tơ rưng
Mây trôi nước gợn sao trời rụng
Lá khép cành đưa ong bướm trừng
Nhắm ánh Hồng - Đào tê đắng họng
Mềm môi cháy ruột với người dưng!
Nguyên Hải
CHỈ BUỒN THÔI
Làm sao vui được chỉ buồn thôi
Sổ sách ban duyên ổng cất rồi
Biết có thang thần lên tới trển
Mà xin Thánh Thượng bút phê chơi
Khi nào Tơ-Nguyệt cho ươm mọng
Lúc ấy Phượng-Loan được sống đời
Khỏi ước-mong chờ, hồn rủ rượi
Thôi lo, hết sợ phận mình rơi.
Nguyên Hải
ĐỪNG BUỒN NGHEN
Đừng buồn duyên phận chút lôi thôi
Thi tứ làm vui cũng đũ rồi
Em ráng cùng anh vần nắn nót
Anh cầm chung bút chữ vui chơi
Ông Tơ bà nguyệt dù khe khắt
Anh Phượng em Loan cũng sống đời
Ao ước vần thơ tròn mộng tưởng
Ngọt ngào hai đứa vẽ thơ rơi.
Mỹ Trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2009 02:56:00 bởi Mỹ Trinh >
TƯNG !
Men đời chưa cạn hảy còn tưng
Đất rộng trời cao với chẳng dừng
Đêm xuống tím lòng hương gió thỏang
Chiều tà nhạt sợi nắng tơ rưng
Mây trôi nước gợn sao trời rụng
Lá khép cành đưa ong bướm trừng
Nhắm ánh Hồng - Đào tê đắng họng
Mềm môi cháy ruột với người dưng!
Nguyên Hải
VẪN TƯNG !
Này anh đừng nhảy nhót tưng tưng
Nếu có giận hờn chẳng chịu dừng
Cởi gió êm êm buồn bay bổng
Thả mây âm ấm lệ ngừng rưng
Buồn đi xứ lạ đôi chân mỏi
Thương ở chung nhà hai mắt trừng
Chiều tím vầng dương loang cõi nhớ
Mây hồng mây trắng cũng người dưng !
Mỹ Trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2009 02:54:39 bởi Mỹ Trinh >
ĐÓN NGUYỆT
Nàng Xuân xúng xính sắp đi rồi
Sắm sửa cổ bàn đón Nguyệt thôi
Trăng mới dậy thì trinh tiết sáng
Làng văn đủng đỉnh mộng hồn rơi
Nguyên Tiêu vành vạnh Hằng soi bóng
Trời đất mơ màng Khách họa thơ
Nay xướng mấy vần Giêng Kỷ sửu
Kính mời thi hữu ghé vào chơi.
Nguyên Hải
THƯỞNG NGUYỆT
Tình xuân ở lại với em rồi
Trăng tháng giêng về sáng nhất thôi
Dưới bóng tình xuân nghiêng gió thoảng
Trên miền luân vũ ngả hồn rơi
Ngắm trăng lòng nhớ người năm cũ
Thưởng nguyệt tình về bút của thơ
Say với trăng vàng Giêng tri kỷ
Vai cùng vai sánh dạo thơ chơi.
Mỹ trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2009 03:25:36 bởi Mỹ Trinh >
ĐÓN NGUYỆT Nàng Xuân xúng xính sắp đi rồi Sắm sửa cổ bàn đón Nguyệt thôi Trăng mới dậy thì trinh tiết sáng Làng văn đủng đỉnh mộng hồn rơi Nguyên Tiêu vành vạnh Hằng soi bóng Trời đất mơ màng Khách họa thơ Nay xướng mấy vần Giêng Kỷ sửu Kính mời thi hữu ghé vào chơi. Nguyên Hải LẼ ĐỜI ! Còn Xuân người vội đuổi đi rồi Tình thắm hương nồng chỉ thế thôi Đón rước tưng bừng vui chốc lát Rồi thì tống cổ lệ buồn rơi Xuân chưa tàn lụn mà người đã Vọng Nguyệt nồng nàn muôn ý thơ Gẫm lại cuộc đời buồn muốn khóc Lẽ dời là một cuộc rong chơi ! nha uyen
TƯNG ! Men đời chưa cạn hảy còn tưng Đất rộng trời cao với chẳng dừng Đêm xuống tím lòng hương gió thỏang Chiều tà nhạt sợi nắng tơ rưng Mây trôi nước gợn sao trời rụng Lá khép cành đưa ong bướm trừng Nhắm ánh Hồng - Đào tê đắng họng Mềm môi cháy ruột với người dưng! Nguyên Hải TƯNG ! Bận lòng chi lắm hỡi người dưng Hãy ngắm nhìn nhau chớ có trừng Sương rớt ngoài song là tiếng hát Sầu rơi trong dạ ấy đàn rưng Tâm an tức cảnh an người hỡi Dòng chãy thời gian mãi chẳng dừng Sác tức thị không ,không tức sắc Men đời nếm mãi ắt đời tưng ! nha uyen
TƯNG Lại cứ thờ ơ với dững dưng Bầm gan tím ruột bảo không trừng Sương muối mặn lòng xuân giá lạnh Phùn thưa tê má mắt nhòe rưng ! Bờ mê còn đắm trong trần thế Bến giác vời xa giữa bể dừng Không-sắc lẽ đời ai chẳng biết Còn duyên tình hởi hảy vui tưng Nguyên Hải TƯNG TƯNG Thôi thì xin lỗi nhé người dưng Nhắm mắt lại đi chớ có trừng Im lặng nghe hoa lên tiếng hát Lắng lòng thưởng thức nhạc trăng rưng Trăm năm giấc mộng nơi trần thế Bể khổ trầm luân hãy cố dừng Mở cửa hồn thơ vui xướng họa Cho lòng thanh thản bớt tưng tưng ! nha uyen
NGHE GIẢNG ĐẠO
Hảy lặng mà nghe họ giảng bài
Khuyên răn người hởi hảy khổ trai
Nhà thơ nay đổi nghề thuyết pháp
Khách thưởng giờ nghe kinh thiện tai
Nên phải thế nầy không cực lạc
Chớ đừng kiểu nọ chẳng sầu ai
Đường thi xướng họa về Linh Thứu
Khổ ải tình si Bến Giác lai.
Nguyên Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: