Người xa xứ
Tây Thiên
Ngược dòng lội suối Tây Thiên
Mà xem phong cảnh một miền nhân gian
Hoa lan vàng nở trên ngàn
Nhẹ bay cánh bướm sang ngang chập chờn
Vừa khi mưa dứt cơn tuôn
Suối dâng dòng nước, nước nguồn chảy xuôi
Thần tiên ngự ở trên trời
Thấu chăng bao nỗi dưới nơi phàm trần?
Tây Thiên đường trải xa gần
Biết đâu là phúc, là chân, là tà?
Soi hình bóng nước gương sa
Ngẫm mình chợt thấy tuổi hoa có thời
Bâng khuâng nhẹ cánh chim trời
Từng phen Nam Bắc đầy vơi bể hồng
Xưa xem dòng nước về Đông
Nay nhìn thác đổ mà lòng xôn xao
Hỏi người bạn cũ nơi nao?
Mây đưa, gió đẩy đã bao sớm chiều
Núi sông ôm một tấm yêu
Rừng xanh hoa nở nhiễu điều che non
Khuông thiêng một mảnh vuông tròn
Tây Thiên cực lạc hỏi còn bao xa?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: