Ai cũng có một nơi đã sống và để nhớ…dù trải qua bao thăng trầm trong cuộc đời, vì dấu ấn của nó khó phai nhòa trong trí nhớ.
Tôi cũng có một nơi như vậy, dù nơi đó không phải là quê hương bản sở gì cả; chỉ là nơi tôi đến để theo học trung học chuyên nghiệp trong 2 năm tại trường Thương nghiệp Vũng Tàu…
Tôi xin viết bài thơ cho sóng,
từ đất liền gởi biển rộng bao la,
để mai này mình có phải chia xa!
Còn nhớ mãi trường Thương trên đất Vũng… (1979)
Thời đó (1979-1980) còn bao cấp nặng nề, đời sống mọi người ai cũng khổ cực nên “thằng nhà quê” tôi xách cái đệm bàng đi xe đò từ dưới Long Xuyên ra đến Vũng Tàu mà không ai thấy lạ! Chớ bây giờ mà xách bị đi như vậy dám bị mọi người tránh xa vì sợ… bị móc túi!!!
Mất gần hai ngày mới ra tới nơi, dù quãng đường chưa tới ba trăm cây số; vì tham gia XHCN (xếp hàng cả ngày) để có được vé xe đò qua ba chặng LX-CT- SG-VT. Tới nơi tôi hầu như hết hơi vì đói và khát ( trời ơi,con đường đi tìm tri thức hay đúng ra là kiếm cần câu cơm) của thanh niên thế hệ 6x sao mà nhiều mồ hôi và… nước miếng (vì đói) đến như vậy…
Bù lại, nhờ làn gió biển mát và lạ làm tôi cũng an ủi đôi phần. Thằng tôi nào giờ hưởng gió đồng thì phủ phê chớ gió biển có được hưởng bao giờ đâu, nên nghe gió biển nó mát… hơn gió nhà, và… mặn nữa! (tưởng tượng ra thôi, chứ mặn thiệt có nước chết khát).
Sinh viên vô trường được nhà nước nuôi cơm ngày ba bữa, hằng tháng lại có lương, dù chỉ có mười mấy đồng. Và mỗi tháng được mua nhu yếu phẩm như xà bông kem để giặt đồ…, thuốc lá Hoa Mai nữa chứ, bởi vậy tụi tui ghiền thuốc lá là nhờ nhà nước “quan tâm và giúp đỡ” chứ không thì làm gì có tiền mua thuốc hút mà ghiền!
Được mấy bữa ăn không ngồi rồi là tới tháng học…lao động! Ái chà, tội cho mấy đứa con gái nào giờ có biết đào ao cuốc đất gì đâu, bây giờ xắn quần xuống móc sình thấy dễ thương ác…, đây là cơ hội cho mấy anh chàng Don Kihote thời đại ra sức o bế mấy nàng; cũng hổng phải tốt lành gì, mà tranh thủ cơ hội làm quen để ăn cơm chung ( mấy nàng mắc cỡ nên ăn ít), vậy là… tèn tén ten.
Đúng ra thì cũng vài mối tình bàn cơm trở thành tình bãi biển. Chiều chiều sau buổi lao động, mấy đôi kết nhau cùng lang thang trên bãi Chí Linh để làm…gì, có trời biết! Ăn uống kham khổ thiếu thốn, vậy mà tình yêu lúc nào cũng có chỗ dung thân; bởi vậy cho nên… bây giờ nước ta mới phải đối mặt với nạn nhân mãn…
Khu Chí Linh nơi trường chúng tôi làm rẫy, lúc đó phải đi từ Rạch Dừa vào, hầu như toàn cát và cát… mọc những chòm dương biển ken dày, trừ những vạt có pha đất thì người ta trồng khoai lang hay bầu bí… Mà ngộ lắm, thấy sát mé biển vậy chứ đào xuống chừng hai mét là có giếng nước ngọt, nhờ vậy mới có nước để trồng trọt chớ! Vun giồng khoai ở đây cũng hổng giống ai hết, dẫy cỏ độn giữa rồi vun đất lên mà đất gì bời rời như cát; trời nắng mà không tưới chừng một bữa là dây lang héo queo như bị luộc. Hồi đó dân miền đông bị đói, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng trong đầu tôi lại nghỉ tại… hổng biết làm rẫy nên đói là phải! Thật tức cười.
Bãi Chí Linh lúc đó còn hoang sơ và sạch sẽ lắm, trên bãi có loài sò nhỏ tí, nhiều màu. Các cô bạn học mê lắm, gom về cả bịch và vài ngày sau thì không ai chịu nổi cái…”hương biển” này! Hết phong trào lụm ốc tới gom rong biển về chất đầy cho khô rồi… vụt. Đúng là trò chơi trẻ con…
***
Và tôi cũng có một mối tình… nho nhỏ tại nơi này.
Nói là mối tình cho ra vẻ vậy thôi! Chứ thực ra chỉ dám để ý “người ta” nhưng… lời không dám ngỏ.
Nàng thuộc dạng hoa khôi của lớp, quê TN. Lúc đó tôi chỉ dám ngắm và… làm thơ. Còn nhớ lúc đó làm bài thơ tặng em mà mẫu tự đầu mỗi câu ghép lại thành tên của nàng.
Vơ vẩn nhìn mây bay,
Ôm khối tình trong tay.
Não nùng trên bãi vắng,
Gởi lòng trong đắng cay
Ơi này! Cô em nhỏ,
Có hiểu nổi lòng anh.
Dùng dằng không muốn thức,
Ươm mộng đẹp vì em.
Ơi người đẹp, ta mê nàng…
Nhưng lời không dám ngỏ!
Gởi gắm nỗi lòng trong mấy vần thơ.
Ngây ngô và dại dột vậy đó…, nhưng cũng làm nàng cảm động, và chúng tôi có những ngày chúa nhật cùng nhau dung dăng dung dẻ suốt từ bãi Sau qua Ô Quắn với con tàu sắt bị mắc cạn, đi vòng ven biển qua bãi Trước với bờ kè xi măng trước khách sạn Thắng lợi…
Qua bãi Dâu với những tảng đá to bằng cái nhà, bên trên cây cối um tùm. Khi mỏi chân chúng tôi chui xuống ngồi nghỉ, nghe sóng biển vỗ vào bờ đá ì ầm, xao xuyến dữ lắm nhưng lời ILL không dám ngỏ… chỉ dám xem nhau là bạn thân.
Hè năm thứ nhất, tôi còn dám theo về quê nàng,
Anh đi cùng em về quê xưa,
đường quanh cây trúc lá đong đưa… Chỉ vậy thôi…, và vẫn không dám ngỏ lời.
Đến năm sau thì tôi phải bỏ học, vì hoàn cảnh gia đình neo đơn, khốn khó!
Đành rời xa VT, với mối tình đầu của tôi, với vùng biển nhiều sóng và gió…
Ơi cô gái Vũng Tàu da ngăm vì sương gió!
Có cặm sào trên bến đợi đò xưa?
Hay cô sợ đời tôi mãi đong đưa?
Trôi đi mãi không trở về bến cũ. ……
Và mãi gần 25 năm sau, tôi mới có dịp trở lại thăm VT với người xưa, cảnh cũ.
Nhưng người xưa giờ ở nơi nao?
Cảnh vật cũng thay đổi quá nhiều, con đường mới mở chạy vào khu Chí Linh ngày ấy, ven đường nhiều tòa chung cư đang mọc lên. Nhà cửa đẹp hơn, đường xá khang trang nhiều… Không thể nhìn ra cảnh cũ!
Tôi ngồi tại resort Biển Đông, nơi ngày ấy bọn trẻ chúng tôi gom rong bắt ốc; giờ đã là khu du lịch đẹp đẽ, sang trọng. Nhiều cặp tình nhân tay trong tay qua lại…
Chạnh lòng, tôi cảm thán câu thơ của Thế Lữ:
Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu. (Thế Lữ)
Than ôi! Thời tuổi trẻ nay còn đâu. (Lyenson đạo thơ để…than thân)
Đoạn kết: Năm 2006 trên đường từ PhnomPenh về VN, ngang SvayRieng, tôi ghé vào uống nước 1 quán ven đường. Thấy cô chủ quán có vẻ quen quen, nên hỏi thăm, ngờ đâu là người ấy trong bài viết trên…
Nàng có chồng là sỹ quan biên phòng, và sang Campuchia lập nghiệp hơn 10 năm nay, giờ đã… 8 đứa con (hic)
Qua phút giây bủi ngủi bùi ngùi, nàng e dè …thả câu:
- Hồi đó em …thương anh lắm! Mà anh nhát quá, phải chi….
Ừ, phải chi…
Về nhà, tôi kể lại chuyện này với cô bạn online, cô bạn cười khanh khách và type:
- Phải chi anh mà lấy được nàng, chắc giờ anh còn… khốn nạn hơn!
Phải à nghen, thà tình lỡ dỡ vậy mà giờ đây tôi có cái để nhớ và để…viết. Chứ tưởng tượng cảnh tôi và nàng cùng bầy con 8 đứa bên Campuchia, chắc… CHẾT CÒN SƯỚNG HƠN.
(Post này là 1 bài dự thi cho cuộc thi "Viết về nơi bạn từng sống" trên diễn đàn ttvnol.com, với nick lyenson - năm 2007)