Chuyện tình...tê tái
(Hay Chuyện chơi ăn chơi thành ra ăn thiệt) 1994.
Sau khi đưa con gái về SG học, tui bắt đầu làm lại từ số 0.
Chỉ lấy cái xe Sangyang90 cà tàng làm chưn và ít vốn còm cõi. Tui về quận 11 rủ thằng em kết nghĩa dùng mặt bằng sau nhà nó làm chỗ sản xuất hóa chất, bỏ mối chợ Kim Biên.
Ai cần gì cũng làm, độc hại cũng chẳng từ. Sau, nhờ bên cô Hòe, trung tâm nghiên cứu hóa màu của ĐHBK đặt cung cấp dài hạn bột màu vàng Cromate Chì cho sơn Kova của con gái cổ thì tiền bạc mới rủng rẻng. Chứ mấy năm vừa xuống thật gian nan...
Bốn năm cấp II, con gái học trường dân lập Đào tạo học sinh giỏi (giờ là trường Ngôi sao), tiền học phí, ăn uống và chỗ trọ của cháu hàng tháng đâu 600 ngàn hay 1 triệu gì đó, lâu quá tui quên òi, nhưng nhớ là tương đương 2 chỉ vàng. Có tháng tui phải nhịn hút thuốc để đủ tiền lo cho con, kể khổ vậy để mọi người hiểu cho là lúc ấy tui quên luôn rằng tui là đàn ông, nói gì chuyện mèo mở trai gái...!
1998.
Con gái thi tuyển đậu vào trường Lê Quí Đôn học cấp III, gánh nặng học phí nhẹ nhàng hẳn. Đồng thời lúc đó tui lại phát kiến ra được phương pháp luyện kim kẽm từ phế liệu ngành mạ kẽm, làm lời dữ dội lắm nhưng bị dân...chửi cũng dữ dội không kém.
Dọn qua quận 6 làm vài tháng, bị đuổi. Lên Xuân thới thượng, Hốc Môn làm chưa đầy năm cũng được ông chủ tịch xã kêu lên biểu dọn chỗ khác làm...!
Phải đến ngày 01/01/2000 (tui nhớ kỷ ngày này vì nó đặc biệt), dựng được xưởng nằm trong khu công nghiệp Việt Nam - Singapore (VSIP) mới yên ổn làm ăn, cho đến khi Becamex lấy lại đất vào cuối năm 2003.
Nói túm lại, trong 6 năm trời, tui chỉ lo lăn lóc làm ăn, không nghĩ gì tới chuyện bồ bịch trai gái.
Còn chuyện giải quyết sinh lý ư? Trong chuyện quan hệ tình dục, tuy tui cũng "thoáng" lắm nhưng có những nguyên tắc tui luôn giữ vững:
- Gái có chồng: Say NO
- Gái mới lớn: Say NO luôn
Bởi vậy chỉ còn dùng cách "ăn bánh trả tiền" khi có nhu cầu.
Giai đoạn dọn về khu vsip làm là tui "khỏe" lắm rồi, cộng với việc ở đây chỉ dám đốt lò ban đêm, ban ngày nghỉ, để xung quanh không thưa kiện mình thải khói lò quá xá quà xa...
Mấy năm này mới xảy ra cuộc tình "Tính chơi ăn chơi ai dè thành ăn thiệt" của tui.
Do bí quyết công nghệ phải giữ kín, nên chỉ tui và thằng bạn thân mới được biết công thức pha chế hổn hợp. Thành ra đêm nào cũng phải thức để chỉ anh em CN người ta làm, buổi sáng 2 thằng thường rủ thêm bạn bè...đi nhậu cho trưa dễ ngủ, tối thức làm việc.
Nhậu xong đôi khi đi hát karaoke...có em út, để giải khuây. Tui thì không có tánh sờ mó lung tung khi đi hát kiểu H1R5 (hát một rờ...năm), chỉ nếu có em nào "sạch nước cản" thì rủ đi...khách sạn để mần "vụ đó" thôi.
Một hôm tới tiệm quen, bà chủ giới thiệu "Có con này mới vô làm, mà nó không chịu khách quậy, thấy anh, tui cho vô ngồi với ông anh nha"
OK, cô này mặt không xinh đẹp lắm nhưng nước da trắng ngần và dáng thì...khỏi chê. Ăn nói thì ngổ ngáo nhưng tui đi guốc trong bụng cô này là "tạo dáng" vậy thôi, thực ra cổ "quê" thí mịa...!
Không mấy khó khăn để đưa em vào khách sạn. Ở đây em mới lộ nguyên dạng nai tơ khi không biết cách trộn nước nóng lạnh, phun vòi sen nước nóng vào người, nhảy la ỏm tỏi trong phòng tắm...hehe.
Suốt hơn 2 năm, tui thường xuyên gặp lại em. Lúc ở khách sạn, lúc về phòng em mướn trọ, bất cứ lúc nào tui thích; Chỉ có điều, ngoại trừ lần đầu tiên, những lần sau đó em nhất định không chịu lấy tiền tui đưa, tui đành phải mua quà tặng em tương xứng với "công sức lao động" em bỏ ra.
Phải nói là em rất hợp với tui khi đi ăn nhậu, nói chuyện trên trời dưới đất nhưng nghe không thấy chán, và đặc biệt tánh sạch sẻ thì tui chấm 10 điểm. Qua lại cũng hơn 1 năm trời, em đề nghị tui đưa quần áo về phòng cho em giặt ủi (trước đó toàn bỏ tiệm) và thêm... câu thòng: Anh tới phòng trọ em ngủ...cho vui, em ngủ 1 mình hoài buồn quá.
Để giữ thể diện của mình khi có quan hệ với em, tui nói với bà chủ nơi em làm tiếp viên, cho em lên làm chức "má mì". Tức không phải ngồi tiếp khách nữa, mà chỉ quản lý số "đào" trong quán và sắp xếp cho các em tuần tự lên phòng karaoke tiếp khách theo thứ tự.
Khi tới nói chuyện với chủ quán, một người quen, và cũng thân tình với bạn tui. Bà chủ quán kêu tui ra nói riêng: "Con L. chắc nó thương ông thiệt, làm ở đây mà biết bao người rủ nó đi chơi, nó có chịu đi đâu, thấy toàn đi chơi với ông"
Nghe thì biết vậy, để bụng, chứ ra đời mà tin miệng gái bia ôm hay chủ quán đèn mờ, thì coi như bán rẻ cuộc đời...!
Ý của tui không muốn có con 2 dòng, nên dù quan hệ với ai cũng rất kỷ lưỡng, vừa không để có con vừa phòng tránh bệnh truyền nhiễm ngoài ý muốn.
Nhưng sự đời không phải lúc nào cũng tuân theo lòng người. Dịp rằm tháng giêng năm Quí Mùi (2003), tui với em đi hành hương chùa bà BD, sau đó đi nhậu trước khi về phòng em ngủ. Hổng biết "ông xui bà khiến" sao mà tui lại thỏa mái vô tư với em, để rồi tháng sau em báo tin là đã...dính bầu.
Em hỏi ý kiến tui, muốn phá bỏ thì em đi phá.
Suy tính mấy ngày, tui quyết định để sinh con luôn chứ không phá thai. Bởi vốn dĩ gia đình tui theo Phật giáo, tin tưởng vào thuyết luân hồi nhân quả, cũng như không đành lòng hủy hoại một sinh linh đã tượng hình. Nó có tội tình chi...?
Vậy là cuộc chơi tính chỉ chơi ăn chơi, ai dè cuối cùng...chơi ăn thiệt. hic...
Một phần cũng do tui muốn có thêm đứa con gái mang can "Quí", con gái đầu của tui cũng tuổi Quí Hợi và số mạng xem ra rất sáng lạng, "Nam Nhâm Nữ Quí" mà. Nhưng quên tính 1 điều, tui cầm tinh con Trâu, em con rồng, sinh con dê...tựu trung gần đủ bộ tứ hình xung "Thìn Tuất Sửu Mùi" hehe...
Đúng 9 tháng 10 ngày sau, ngày 25 tháng 10 âl. Em sinh cho tui đứa con gái nặng 4kg2, lớn xác quá nên phải mổ bắt con chứ nằm hơn nữa ngày đau bụng vẩn không sinh được.
Từ lúc quyết định để lại cái thai, tui buộc em nghỉ làm, và cho đến lúc sanh đẻ xong chỉ 1 tay tui lo liệu. Không cho gia đình tui lẫn gia đình em biết, ai dè sinh về chưa đầy tháng thì mẹ em xuống tìm, vì từ lúc có bụng em không dám về thăm nhà mà chỉ gởi tiền về cho gia đình qua bưu điện.
Biết chuyện, bà già nhất định rước 2 mẹ con về quê để bà ngoại nuôi cháu. Đành vậy...!
Tui vẩn kịp về quê em lo làm khai sinh cho con, có tên cha đàng hoàng chứ không phải vô danh. Vẩn tới lui thăm con tháng vài ba lần, cho đến lúc cháu được 20 tháng thì tui mua cho mẹ con cô ấy 1 căn nhà ở thị xã. Gởi con cho một nhà trẻ tốt nhất của tỉnh và cấp cho cô ấy 1 số vốn làm ăn.
Nhưng bản tánh của đàn bà vốn ích kỷ, "Được voi đòi...hai bà Trưng". Em muốn tui về đó ở hẳn với mẹ con nàng...!
Làm sao được chớ...
Ba tui mất cuối năm 98, kể từ đó trách nhiệm anh cả buộc tui phải quan tâm lo lắng cho mấy đứa em còn chưa thành nhân, còn đi học...Vả lại, tuy vợ chồng tui ly thân hơn 10 năm rồi nhưng chưa ra tòa xé giấy hôn thú, thì làm sao rước em về nhà tui được.
Cộng với kinh nghiệm đau thương, giờ tui thà ở chuồng heo chứ nhất định không theo quê vợ.
Vậy là cuối 2005, tui với em "Say goodbye" sau những thương thảo bất thành. Em ra đi để lại tất cả nhà cửa đồ đạc tui mua sắm, chỉ mang con theo. Nhưng khổ nỗi, con bé mến cha từ nhỏ, nên chỉ được vài tháng em phải giao nó cho tui, vì vắng ba con bé không chịu và quậy quá xá.
Ôi...! Vậy là đành gà trống nuôi con...Mang vào thân món nợ đời.
Nhẹ không thèm lại đòi nặng...Đó là tui.
(Bài đăng trên blog http://nguyenyenson.multiply.com/journal/item/461)