Những viên sỏi bên lề cuộc sống
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
YesMan 26.10.2009 19:08:08 (permalink)

Chuyện tình...tê tái

(Hay Chuyện chơi ăn chơi thành ra ăn thiệt)


1994.
Sau khi đưa con gái về SG học, tui bắt đầu làm lại từ số 0.
Chỉ lấy cái xe Sangyang90 cà tàng làm chưn và ít vốn còm cõi. Tui về quận 11 rủ thằng em kết nghĩa dùng mặt bằng sau nhà nó làm chỗ sản xuất hóa chất, bỏ mối chợ Kim Biên.
Ai cần gì cũng làm, độc hại cũng chẳng từ. Sau, nhờ bên cô Hòe, trung tâm nghiên cứu hóa màu của ĐHBK đặt cung cấp dài hạn bột màu vàng Cromate Chì cho sơn Kova của con gái cổ thì tiền bạc mới rủng rẻng. Chứ mấy năm vừa xuống thật gian nan...
Bốn năm cấp II, con gái học trường dân lập Đào tạo học sinh giỏi (giờ là trường Ngôi sao), tiền học phí, ăn uống và chỗ trọ của cháu hàng tháng đâu 600 ngàn hay 1 triệu gì đó, lâu quá tui quên òi, nhưng nhớ là tương đương 2 chỉ vàng. Có tháng tui phải nhịn hút thuốc để đủ tiền lo cho con, kể khổ vậy để mọi người hiểu cho là lúc ấy tui quên luôn rằng tui là đàn ông, nói gì chuyện mèo mở trai gái...!

1998.
Con gái thi tuyển đậu vào trường Lê Quí Đôn học cấp III, gánh nặng học phí nhẹ nhàng hẳn. Đồng thời lúc đó tui lại phát kiến ra được phương pháp luyện kim kẽm từ phế liệu ngành mạ kẽm, làm lời dữ dội lắm nhưng bị dân...chửi cũng dữ dội không kém.
Dọn qua quận 6 làm vài tháng, bị đuổi. Lên Xuân thới thượng, Hốc Môn làm chưa đầy năm cũng được ông chủ tịch xã kêu lên biểu dọn chỗ khác làm...!
Phải đến ngày 01/01/2000 (tui nhớ kỷ ngày này vì nó đặc biệt), dựng được xưởng nằm trong khu công nghiệp Việt Nam - Singapore (VSIP) mới yên ổn làm ăn, cho đến khi Becamex lấy lại đất vào cuối năm 2003.
Nói túm lại, trong 6 năm trời, tui chỉ lo lăn lóc làm ăn, không nghĩ gì tới chuyện bồ bịch trai gái.
Còn chuyện giải quyết sinh lý ư? Trong chuyện quan hệ tình dục, tuy tui cũng "thoáng" lắm nhưng có những nguyên tắc tui luôn giữ vững:
- Gái có chồng: Say NO
- Gái mới lớn: Say NO luôn
Bởi vậy chỉ còn dùng cách "ăn bánh trả tiền" khi có nhu cầu.

Giai đoạn dọn về khu vsip làm là tui "khỏe" lắm rồi, cộng với việc ở đây chỉ dám đốt lò ban đêm, ban ngày nghỉ, để xung quanh không thưa kiện mình thải khói lò quá xá quà xa...
Mấy năm này mới xảy ra cuộc tình "Tính chơi ăn chơi ai dè thành ăn thiệt" của tui.
Do bí quyết công nghệ phải giữ kín, nên chỉ tui và thằng bạn thân mới được biết công thức pha chế hổn hợp. Thành ra đêm nào cũng phải thức để chỉ anh em CN người ta làm, buổi sáng 2 thằng thường rủ thêm bạn bè...đi nhậu cho trưa dễ ngủ, tối thức làm việc.
Nhậu xong đôi khi đi hát karaoke...có em út, để giải khuây. Tui thì không có tánh sờ mó lung tung khi đi hát kiểu H1R5 (hát một rờ...năm), chỉ nếu có em nào "sạch nước cản" thì rủ đi...khách sạn để mần "vụ đó" thôi.
Một hôm tới tiệm quen, bà chủ giới thiệu "Có con này mới vô làm, mà nó không chịu khách quậy, thấy anh, tui cho vô ngồi với ông anh nha"
OK, cô này mặt không xinh đẹp lắm nhưng nước da trắng ngần và dáng thì...khỏi chê. Ăn nói thì ngổ ngáo nhưng tui đi guốc trong bụng cô này là "tạo dáng" vậy thôi, thực ra cổ "quê" thí mịa...!
Không mấy khó khăn để đưa em vào khách sạn. Ở đây em mới lộ nguyên dạng nai tơ khi không biết cách trộn nước nóng lạnh, phun vòi sen nước nóng vào người, nhảy la ỏm tỏi trong phòng tắm...hehe.

Suốt hơn 2 năm, tui thường xuyên gặp lại em. Lúc ở khách sạn, lúc về phòng em mướn trọ, bất cứ lúc nào tui thích; Chỉ có điều, ngoại trừ lần đầu tiên, những lần sau đó em nhất định không chịu lấy tiền tui đưa, tui đành phải mua quà tặng em tương xứng với "công sức lao động" em bỏ ra.
Phải nói là em rất hợp với tui khi đi ăn nhậu, nói chuyện trên trời dưới đất nhưng nghe không thấy chán, và đặc biệt tánh sạch sẻ thì tui chấm 10 điểm. Qua lại cũng hơn 1 năm trời, em đề nghị tui đưa quần áo về phòng cho em giặt ủi (trước đó toàn bỏ tiệm) và thêm... câu thòng: Anh tới phòng trọ em ngủ...cho vui, em ngủ 1 mình hoài buồn quá.

Để giữ thể diện của mình khi có quan hệ với em, tui nói với bà chủ nơi em làm tiếp viên, cho em lên làm chức "má mì". Tức không phải ngồi tiếp khách nữa, mà chỉ quản lý số "đào" trong quán và sắp xếp cho các em tuần tự lên phòng karaoke tiếp khách theo thứ tự.
Khi tới nói chuyện với chủ quán, một người quen, và cũng thân tình với bạn tui. Bà chủ quán kêu tui ra nói riêng: "Con L. chắc nó thương ông thiệt, làm ở đây mà biết bao người rủ nó đi chơi, nó có chịu đi đâu, thấy toàn đi chơi với ông"
Nghe thì biết vậy, để bụng, chứ ra đời mà tin miệng gái bia ôm hay chủ quán đèn mờ, thì coi như bán rẻ cuộc đời...!

Ý của tui không muốn có con 2 dòng, nên dù quan hệ với ai cũng rất kỷ lưỡng, vừa không để có con vừa phòng tránh bệnh truyền nhiễm ngoài ý muốn.
Nhưng sự đời không phải lúc nào cũng tuân theo lòng người. Dịp rằm tháng giêng năm Quí Mùi (2003), tui với em đi hành hương chùa bà BD, sau đó đi nhậu trước khi về phòng em ngủ. Hổng biết "ông xui bà khiến" sao mà tui lại thỏa mái vô tư với em, để rồi tháng sau em báo tin là đã...dính bầu.
Em hỏi ý kiến tui, muốn phá bỏ thì em đi phá.
Suy tính mấy ngày, tui quyết định để sinh con luôn chứ không phá thai. Bởi vốn dĩ gia đình tui theo Phật giáo, tin tưởng vào thuyết luân hồi nhân quả, cũng như không đành lòng hủy hoại một sinh linh đã tượng hình. Nó có tội tình chi...?
Vậy là cuộc chơi tính chỉ chơi ăn chơi, ai dè cuối cùng...chơi ăn thiệt. hic...
Một phần cũng do tui muốn có thêm đứa con gái mang can "Quí", con gái đầu của tui cũng tuổi Quí Hợi và số mạng xem ra rất sáng lạng, "Nam Nhâm Nữ Quí" mà. Nhưng quên tính 1 điều, tui cầm tinh con Trâu, em con rồng, sinh con dê...tựu trung gần đủ bộ tứ hình xung "Thìn Tuất Sửu Mùi" hehe...

Đúng 9 tháng 10 ngày sau, ngày 25 tháng 10 âl. Em sinh cho tui đứa con gái nặng 4kg2, lớn xác quá nên phải mổ bắt con chứ nằm hơn nữa ngày đau bụng vẩn không sinh được.
Từ lúc quyết định để lại cái thai, tui buộc em nghỉ làm, và cho đến lúc sanh đẻ xong chỉ 1 tay tui lo liệu. Không cho gia đình tui lẫn gia đình em biết, ai dè sinh về chưa đầy tháng thì mẹ em xuống tìm, vì từ lúc có bụng em không dám về thăm nhà mà chỉ gởi tiền về cho gia đình qua bưu điện.
Biết chuyện, bà già nhất định rước 2 mẹ con về quê để bà ngoại nuôi cháu. Đành vậy...!

Tui vẩn kịp về quê em lo làm khai sinh cho con, có tên cha đàng hoàng chứ không phải vô danh. Vẩn tới lui thăm con tháng vài ba lần, cho đến lúc cháu được 20 tháng thì tui mua cho mẹ con cô ấy 1 căn nhà ở thị xã. Gởi con cho một nhà trẻ tốt nhất của tỉnh và cấp cho cô ấy 1 số vốn làm ăn.

Nhưng bản tánh của đàn bà vốn ích kỷ, "Được voi đòi...hai bà Trưng". Em muốn tui về đó ở hẳn với mẹ con nàng...!
Làm sao được chớ...
Ba tui mất cuối năm 98, kể từ đó trách nhiệm anh cả buộc tui phải quan tâm lo lắng cho mấy đứa em còn chưa thành nhân, còn đi học...Vả lại, tuy vợ chồng tui ly thân hơn 10 năm rồi nhưng chưa ra tòa xé giấy hôn thú, thì làm sao rước em về nhà tui được.
Cộng với kinh nghiệm đau thương, giờ tui thà ở chuồng heo chứ nhất định không theo quê vợ.
Vậy là cuối 2005, tui với em "Say goodbye" sau những thương thảo bất thành. Em ra đi để lại tất cả nhà cửa đồ đạc tui mua sắm, chỉ mang con theo. Nhưng khổ nỗi, con bé mến cha từ nhỏ, nên chỉ được vài tháng em phải giao nó cho tui, vì vắng ba con bé không chịu và quậy quá xá.

Ôi...! Vậy là đành gà trống nuôi con...Mang vào thân món nợ đời.
Nhẹ không thèm lại đòi nặng...Đó là tui.

(Bài đăng trên blog http://nguyenyenson.multiply.com/journal/item/461)
#16
    YesMan 28.10.2009 14:46:29 (permalink)
    Chuyện tình...tha thiết
    (Hay Giờ này em ở đâu?)




    Hôm qua đi về Vũng Liêm, Vĩnh Long mời đám cưới.
    Chạy xe ngang khu du lịch Trường An ngày xưa, giờ không còn thấy dấu vết gì hết, đi ngang huyện Long Hồ, bổng nhớ tuồng cải lương "Ông cò quận 9". Kỷ niệm hơn 20 năm trước ùa về choáng ngợp hồn tui...

    Hồi đó, tui 27-28 tuổi nên cũng còn bay bướm lắm. Nhằm mấy năm 88-89, tui đang buôn bán phân bón và thuốc trừ sâu về các tỉnh miền Tây, nên tháng nào cũng đi về miền lục tỉnh ít ra là vài bận, mỗi chuyến đi vài ba ngày.
    Điểm thường dừng chân lúc đó của tui là khách sạn Mỹ An ở thị xã Vĩnh Long. Trước là tránh kẹt phà Mỹ Thuận vào buổi chiều, sau cũng là điểm trung tâm để các bạn đại lý ở Cái Bè, Cai Lậy, Sa Đéc, Trà Vinh...gặp tui đặt hàng và...ăn nhậu, thời đó thông tin liên lạc khó khăn lắm chứ đâu có như bây giờ.

    Bọn tui thường ngồi nhậu tại nhà hàng của khách sạn cho tiện, vả lại mấy năm đó đâu có vụ hàng quán bia bọt ì xèo như thời sau này.
    Ai cũng để ý cô thu ngân trẻ trung xinh đẹp ngồi ở quầy tính tiền, tui còn nhớ như in, cô có gương mặt giống diễn viên Lý Gia Hân của Hồng Kông như hai giọt nước. Nhưng mặt lúc nào cũng có vẻ buồn buồn và lạnh...như cục nước đá, dù thường xuyên quanh cô có mấy chú gà trống xòe cánh khoe mẻ và cục tác luôn mồm.


    Lý Gia Hân

    Băng bạn nhậu vốn nghe danh "sát gái" của tui, nên thách đố, nếu tui "cưa" ngã con nhỏ này và đưa ra ngoài phạm vi nhà hàng đi chơi được, thì cả đám sẻ chịu thua một chầu nhậu "ra trống ra mái" hehe...
    Hổng phải ham chầu nhậu, nhưng tự ái thanh niên nổi lên khiến tui nhận lời cái rụp và cho cái hẹn 3 tháng để biết kết quả.

    Tui áp dụng chiến thuật khác, mỗi lần ghé lại sau đó. Tui bắc ghế ngồi cạnh quầy thu ngân kêu bia uống, và ngồi rỉ rả cùng em chuyện gia đình...của tui, kể cho em nghe về 2 đứa con (lúc này tui mới có 2 con, một trai một gái), chuyện học hành mấy đứa nhỏ, chuyện làm ăn của tui..., hỏi han gia cảnh của em và tuyệt nhiên không đá động chi tới chuyện tình cảm trai gái.
    Em lấy tấm ảnh 1 bé gái trạc 3.4 tuổi...hao hao giống em và hỏi: Có dễ thương không? Cháu em đó...! Con anh chắc lớn hơn cháu em vài tuổi hen, nhưng cháu em tội nghiệp hơn vì mồ côi cha từ lúc mới sinh ra, chị em lại nghèo...
    Những lần sau, mỗi khi ghé lại VL tui đều mua quà cho em, biểu đem về tặng cháu gái, khi thì món đồ chơi nho nhỏ, khi thì hộp bánh kẹo, con búp bê...
    Tui với em ngày càng thân hơn, nhưng mỗi khi tui mời em đi ra Trường An uống nước, ngắm cảnh sông, đều được em khéo léo từ chối với lý do ban giám đốc không cho phép...! hic

    Sau 3 tháng (tui thua độ òi), một lần tôi ghé thì em chợt chủ động mời tui đi cùng em ra khu du lịch Trường An chơi...(quá đã !)
    Ngồi trong chòi ven sông uống cà phê, em ngỏ ý muốn kể thật cho tui nghe về chuyện đời em, và nhờ tui giúp em một chuyện.
    OK...! Và em kể...(thuật lại đại khái thui nhen)

    Nhà em có 2 chị em gái, ba em là liệt sĩ thời chống Mỹ. Em là chị lớn và được theo học lớp kế toán ở Cần Thơ, trong thời gian học em có quen và yêu một giáo viên trẻ trong trường.
    Bồng bột và nông nỗi, em đã trao đời con gái cho người ấy. Sau khi biết em có thai, tay giáo viên ấy sợ kỷ luật đã nhanh chóng...tháo chạy, xin chuyển công tác về một trường khác mà em cũng không biết ở đâu.
    Khi cái thai quá lớn, em đành phải nghỉ học khi chưa kết thúc khóa học và về quê cho mẹ em...nuôi đẻ. (là đứa nhỏ em bảo là cháu lâu nay)
    Từ khi sinh con cho đến giờ, em cắn răng chôn chặt mọi dấu vết về người cha của bé Thảo Mi, con gái em. Mặc cho mẹ em nhiều phen gặng hỏi, bé Thảo Mi thì chưa tới 4 tuổi nên cũng chưa biết hỏi han gì...!
    Nhờ một bác vốn là đồng chí của ba em thời chiến tranh gởi gắm, em được nhà hàng Mỹ An nhận vào làm thu ngân hơn năm nay.
    Em nói em chán cảnh sống này lắm rồi, và em cũng...chán đàn ông luôn. Em nói, "em biết anh cũng có cảm tình với em, nhưng lòng em nguội lạnh lâu rồi...!". "Chắc em bị bệnh lảnh cảm rồi anh ơi...".
    Em nói thêm, em đã có 1 Lê thị Trường An rồi, giờ không muốn có 1 Lê Long Hồ chi cho thêm khổ...! Thấy tui ngớ người không hiểu, em cười khúc khích nói, anh hổng có nghe cải lương phải hôn? Anh kiếm tuồng cải lương "Ông cò quận 9" nghe sẻ hiểu em muốn nói gì liền hà...

    Rồi em nhờ tôi, nếu được, hôm sau cùng em về quê...dự đám giỗ ba em, với tư cách là ba của bé Thảo Mi, để con của em được 1 lần gọi tiếng "ba".
    Trời đất...! Tự nhiên không ăn ốc lại kêu tui đổ vỏ...
    Tuy nhiên tui vẩn nhận lời, sau khi giao ước với em là tui chỉ ghé độ 2 tiếng đồng hồ và bàn với em cách trả lời sao cho ăn khớp việc "biến mất" của tui lâu nay.
    Cuộc "hẹn hò" này, tui hổng gỡ gạc được chút nào hết, dù chỉ một cái...nắm tay. hic...

    Chuyến đi về quê ăn đám giỗ, trong vai trò "chồng hờ" và "làm cha dỏm" diễn ra trót lọt. Ngoài 2 sự cố:
    - Đầu tiên là bé Thảo Mi không cho tui ẵm, cứ mỗi lần tui đụng tới là bé khóc lên ngằn ngặt. Làm như linh tính của trẻ bảo cho bé biết rằng tui chỉ là "hàng nhái Trung quốc", nên không chịu xài.
    - Con lộ vào nhà em bên này kinh, muốn sang nhà phải đi trên cây cầu khỉ hơn 10m, bắc bằng 3 cây tre dài. Dân miền đông tui đặt chân lên là nghe...kiến bò gan bàn chân cả bầy nên không cách nào qua được. Em gái của em phải bơi chiếc xuồng ba lá nhỏ xíu qua rước tui, chuyến qua thì không sao, chuyến đi về tới giữa kênh thì...nó chìm. Tui biết lội nên bơi vô bờ cái một, nhưng quần áo giày vớ thì ướt nhem.

    Em qua xin tui cho quá giang về Cần Thơ, lên xe em bắt tui...lột hết đồ, còn chừa độc cái quần lót. Em vắt và hơ cho khô, nhưng tới CT em lại xuống chợ và đi mua cho tui bộ đồ mới.
    Xong em đề nghị tui và em kiếm chỗ nào đó ngồi nhậu cho vui...
    Đêm đó, em không về VL, cũng không về quê. Mà đòi tui thuê KS ở Cần Thơ.
    Đêm đó, em đã tự dâng hiến cho tui. Nồng nàn mãnh liệt và...ướt đẫm.

    Sáng hôm sau chia tay, tui về thành phố, em về quê lại vì hôm qua ngày giỗ ba mà em chỉ có mặt chưa tới 2 tiếng đồng hồ. Khi chia tay em nói: "Em cám ơn anh về mọi việc anh đã làm cho mẹ con em, và nhất là cảm ơn anh đã cho em trở lại làm một người...đàn bà.".

    Lần kế tiếp tôi có dịp ghé lại Vĩnh Long thì hay tin em đã nghỉ việc ở nhà hàng Mỹ An và đi làm đâu không ai rõ. Ghé về quê em hỏi thăm thì được biết em bồng con đi sau ngày đám giỗ ba em độ 1 tuần, cũng không ai biết đi đâu...!

    Từ ngày đó đến nay, đúng 20 năm...!

    Sương ơi...! Nếu em có lên mạng và có dịp tạt ngang blog này của anh, xem xong entry này em nên để lại ít dòng comment, để anh có thể an tâm nếu mẹ con em vẩn bình an và hạnh phúc. Bé Thảo Mi giờ cũng đã lớn và có chồng con gì chưa? Anh vẩn muốn hỏi nó lý do tại sao lại khóc dữ vậy, khi anh bồng ẵm nó...!

    Chuyện tình của mình, nếu đáng gọi là chuyện tình, thì chỉ là "chuyện tình một đêm".
    Nhưng là một đêm hạnh phúc và đáng nhớ của đời anh.


    Ghi chú: Người thật việc thật, nhưng vì lý do bảo vệ bí mật riêng tư nên tên nhân vật và địa danh thay vì ẩn danh, tui đã khoác cho nó 1 cái tên "tiểu thuyết hóa". Nếu vô tình có sự trùng lắp với 1 ai đó, cũng xin lượng thứ và nên coi là sự vô tình. Cám ơn.
    YS


    (Bài đăng trên blog)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2009 08:04:47 bởi YesMan >
    #17
      YesMan 04.11.2009 07:50:55 (permalink)
      Chuyện tình...thê thảm
      (Hay "Nợ nhau từ kiếp trước")




      Để giản tiện, tạm gọi nàng là Bé Lùn.
      Nếu tin vào thuyết luân hồi của nhà Phật, thì rõ ràng Bé Lùn phải là người mắc nợ rất nhiều với tui ở kiếp trước. Nên kiếp này nàng đầu thai để trả nợ cho tui...!

      Tui gặp nàng lần đầu tại vũ trường Phi Thuyền (gần cầu Khánh Hội, giờ đã đập bỏ), lúc đó tui 28 tuổi, nàng 18. Nàng là vũ công "cò mồi" tại vũ trường.
      Còn tui lúc đó đang thời mua bán vật tư phân bón, nên thường phải chiêu đãi các "đại ca giang hồ" ở kho 18 và bến Trần Xuân Soạn, để việc vận chuyển vật tư được xuôi chèo mát mái.
      Thiệt tình, tui hổng "mặn mà" món nhảy nhót này lắm, do không thích nên không học. Nhưng mấy đại ca xã hội đen, xã hội trắng thì khoái, nên lâu lâu cũng phải chiêu đãi một lần.
      Vũ trường này của nhóm 5 Cam làm chủ, do đó mấy đại ca khách tui cũng khá có uy tín. Và Bé Lùn được "chỉ định" làm...vũ sư cho tui. hic...

      Bé Lùn nhảy rất giỏi, gương mặt xinh đẹp dễ nhìn, chỉ mỗi tội hơi...tròn trịa và lùn.
      Nếu khi xưa, mũi nữ hoàng Cleopatre cao hơn 1 tí thì cục diện thế giới thay đỗi...Với Bé Lùn, nếu chân nàng dài hơn 1 tí nữa thì có lẻ đời nàng không gian truân như sau này.
      Như đã nói, vốn tui không thích môn khiêu vũ, nên được nàng dìu vài bài là tui chán...Bạn cùng đi thì mê mãi ngoài sàn, còn tui biểu nàng vô bàn ngồi...uống rượu với tui.
      Ghé đâu cũng năm bảy lần, lần nào cũng vậy và chỉ vậy thôi...!

      Bẵng đâu 2 năm sau, khi tui bỏ ngang việc kinh doanh vật tư nông nghiệp và về Bến Tre mở xí nghiệp sản xuất than hoạt tính từ gáo dừa. Tui gặp lại Bé Lùn trong một hoàn cảnh vô cùng oái oăm...

      Vốn dĩ lúc đó làm xí nghiệp tư doanh sản xuất, mặt bằng và cơ sở vật chất thì thuê của tỉnh BT; Do đó, tui thường xuyên chiêu đãi quan chức ăn nhậu và...chơi bời. Một lần, tay chủ tịch huyện dẫn tới 1 quán vừa ăn vừa...chơi, thì tui gặp lại bé Lùn...!
      Hai năm không gặp nhưng nàng nhanh chóng nhận ra tui, liền ngồi với người quen cũ. Mọi việc cứ xảy ra bình thường, ai sao ta vậy...
      Tui biểu nàng hôm sau tới 1 điểm hẹn uống cà phê, cốt tui muốn hỏi cớ sự ra sao mà nàng phải lâm vào cảnh này.

      Đại khái câu chuyện Bé Lùn kể tui nghe, khi gặp nhau uống cafe hôm sau, là...
      Sau khoảng thời gian tui ghé vũ trường hơn 1 năm, thì vũ trường có nhận thêm nhiều "chân dài" mới vào làm vũ nữ. Thía là mấy đứa "chân ngắn" bị cho ra rìa..., trong lúc chưa tìm được việc gì làm, vì nàng vốn ít học và có biết nghề ngỗng gì đâu...! Ở nhà ăn báo cô mấy tháng, ông dượng ghẻ khó chịu ra mặt (ba nàng mất từ lúc nàng còn đỏ hỏn), nhưng giọt nước làm tràn ly khi 1 ngày nhà vắng người, ông dượng ghẻ đang tâm cưỡng hiếp nàng. Khi mách mẹ, chẳng những bà ấy không cho là sự thật mà còn mắng chửi nàng...!
      Vậy là nàng bỏ nhà đi bụi..., thân gái ít học lại không có nghề nghiệp gì thì biết làm gì để sống, ngoài việc đi phụ bán cafe. Rồi vì ít tiền và sẵn hận đời, nên con đường từ bán cafe thường đã dẫn đến bán cafe ôm và cuối cùng là chấp nhận bán luôn cả thân xác trong những nơi ăn chơi dành cho quan chức.

      Tội nghiệp, tui hỏi nàng có bằng lòng về xí nghiệp tui phụ việc cơm nước chợ búa hay không? Tuy lương ít nhưng được bao ăn ở...Nàng mừng rỡ nhận liền và ngay hôm đó...ôm đồ tới nhiệm sở ngay tấp lự...hic hic...
      Lỡ rồi...! Chơi luôn...Vậy là nàng bắt đầu công việc nhà bếp cho xí nghiệp của tui (nhỏ xíu hà, vừa chủ vừa công nhân chưa tới 10 ngoe) và kiêm luôn chức...nhân tình của tui (bởi lúc ấy quá cực và ở xa, phải cả tháng hoặc hơn tui mới về nhà 1 lần).
      Được hơn 6-7 tháng thì tui phải mời ba tui xuống giúp quản lý XN, vì gặp nhiều khó khăn nên tui lúng túng quá...! Với con mắt "kinh nghiệm" đường đời, ba tui không mấy ngày đã nhận ra ngay mối quan hệ "không được bình thường" của tui với bé Lùn...!

      Ông có 1 buổi nói chuyện thẳng thắn trong vòng thân mật với nàng ngay, nhưng không có mặt tui. Sau này nghe kể lại, ông nói với nàng, ba không cấm tụi con chơi ăn chơi nhưng nếu có chuyện gì xấu xảy ra thì ba phải đứng về phe con H. (vợ tui), chớ không thể bênh vực con được. Và khuyên nàng nên trở về thành phố học 1 nghề nào đó, nghề may chẳng hạn, rồi kiếm chồng sinh con đẻ cái.
      Ba tui còn nhấn mạnh: "Quan hệ của con với thằng Sơn sẻ không đi tới đâu đâu, vì nó có vợ con rồi. Bất kể lý do gì, bác cũng đứng về phía vợ con nó"





      ...Nàng nghe lời ba tui, về SG học nghề may và xin vào làm tại cty may Nhà Bè, vì nàng ở quận 4 nên cũng gần nhà, và lấy chồng ở chợ Xóm Chiếu.

      Tưởng vậy là xong một mối tình...

      Nhưng không, ông trời vốn éo le...
      Sau đó hơn 1 năm, công việc làm ăn ở BT của tui bị suy sụp, "giậu đổ bìm leo"...một người bạn cùng làm ăn với tui, chơi tui một vố, để công an bắt tạm giam tui 12 ngày điều tra tội "lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản công dân".

      Mắc cười ở chỗ, số tiền người bạn tố cáo tui chiếm dụng chưa tới một phần trăm tài sản mà tui đang sở hữu. Thứ hai, ông anh vợ là sếp công an lại không có 1 hành động nào gọi là can thiệp hay bênh vực...
      Trong hơn mười ngày trong tại tạm giam của công an, vợ tui không 1 lần đến thăm, trong khi người có mặt ngay lại là...Bé Lùn.

      Sau khi bán 1 phần tài sản để giải quyết chuyện lùm xùm, tui có dẫn nàng về nhà má tui để giới thiệu...chỗ tình nghĩa, nhưng sau đó thì nhà ai nấy ở, vợ (chồng) ai nấy ôm, chứ không còn quan hệ với nhau nữa.

      Và.., chuyện này mãi sau tui mới biết...! Tháng nào nàng cũng đều lên nhà thăm má tui, và hỏi về tình trạng làm ăn cũng như tình cảm của tui...
      Vì vậy, cứ mỗi khi tui gặp chuyện trắc trở, hay đang đau buồn chuyện gì đó. Nàng đều có mặt bên cạnh tui để an ủi và xoa dịu niềm đau...

      Lấy chồng được hơn 3 năm thì vợ chồng nàng ra tòa...ly hôn, bởi lý do nàng bị vô sinh trong khi chồng nàng là con trai độc nhất. Hay còn vì lý do nào khác nữa, chỉ có ...trời biết.

      Giờ thì nàng sống một mình, và vẩn luôn đến ngay với tui mỗi khi tui nhắn gọi...
      Đặc biệt, má tui rất thích nàng. Cũng như tui giấu biệt quá khứ của nàng, hầu như mọi người trong nhà tui không ai biết được trong quá khứ nàng đã từng làm những việc gì.

      Vậy tại sao tui lại không sống chung với nàng?
      Chẳng hiểu...!
      Nhưng rõ ràng tui...thương nàng, mà lại không thể yêu.
      Tui vẩn thỉnh thoảng ghé thăm nàng, việc quan hệ tình dục rất tốt và đôi bên đều thỏa mãn. Tui vẩn trợ giúp nàng tiền khi mua nhà và tài chánh khi nàng gặp khó khăn...

      Nhưng tình yêu lại không nảy sinh được...?
      Tại do ám ảnh quá khứ của nàng?
      Hay do tui là 1 người trăng hoa?
      Hay vì duyên số?
      Không thể có câu giải đáp thỏa đáng...!

      Hy vọng rằng, những đoạn "tình sử" tiếp theo của tui,mọi người sẻ giúp tui có câu trả lời cho vấn nạn này!

      NYS

      (Bài đăng trên blog)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2009 08:01:46 bởi YesMan >
      #18
        YesMan 12.11.2009 23:02:02 (permalink)
        Chuyện tình..thơ
        (Hay "Yêu em qua mạng ảo")




        Cuối năm 2005, sau khi chia tay với mối tình "tê tái" ở phần 2, trong lòng đang buồn, lại sẵn có cơ sở kinh doanh với bạn bè Cambodia lúc còn ở Tây Ninh. Vậy là tui qua luôn PhnomPenh mở cơ sở kinh doanh, chủ yếu mua gom nông sản và phế liệu kim loại màu bán cho Trung quốc; Cũng có đánh hàng Việt Nam qua bán để tạo vỏ bọc và được sự yểm trợ của chính quyền Cambodia thân VN.
        Trong gần 2 năm ở Cam, cũng có vài mối tình qua đường với gái Việt lẫn gái địa phương. Nhưng thiết nghĩ không cần nhớ hoặc ghi lại, vì suy cho cùng đó chỉ là các quan hệ trao đỗi xác thịt để nhận lại uy thế kinh tế chính trị hoặc sự an toàn cho bản thân.

        Nhưng cũng chính thời gian này, tui bắt đầu làm quen với internet. Nhờ có nhiều thời gian rảnh do chẳng biết đi chơi với ai ngoài lúc làm việc, tui mày mò tìm hiểu cách sử dụng máy tính và lên net tham gia vào các diễn đàn mạng.
        Dần dần tích lũy kinh nghiệm, tui có những cái nick khá là sừng sỏ trên các forum lớn của người Việt. Cũng hẹn hò offline và cũng sẵn sàng phóng xe hơn 400km về Sài Gòn qua cửa khẩu Mộc Bài để gặp gỡ thành viên.
        Qua vài lần offline như vậy, tui rút ra được một bài học, giữa con người thật ngoài đời và cái nick ảo trên mạng có một khoảng cách rõ rệt. Hầu như hiếm có người nào thể hiện mình giống như những gì đã thể hiện được như trên mạng và gặp nhau rồi lại có vẻ gượng gạo sao đó...! Vì vậy sau này tui cũng không còn hăng hái chơi offline nữa.

        Tui chuyển sang chơi ở các diễn đàn thơ, chứ không còn thường xuyên "chat chit" ... Cũng vỏ vẻ biết làm vài thể loại thơ, nên tui tham gia cũng khá thỏa mái, cho tới 1 ngày....
        Nàng thơ của tui xuất hiện...!

        Ai đã từng chơi thơ đều biết, khó làm nhất lại là những thể loại tưởng như tầm thường, như thơ lục bát chẳng hạn; Vì nó dễ làm nhưng...khó hay và thường trùng lập ý lời với những vần thơ nổi tiếng. Tui thì lại thường dùng thể loại thơ này, vì ngưỡng mộ nhà thơ Nguyễn Bính một phần, phần khác là do dùng thơ lục bát để chơi thơ 113 (thơ đối đáp phản ứng nhanh) rất tiện lợi vì làm nhanh, từ này do nàng thơ của tui đặt...

        Phải nói, lúc đầu để truy ra tung tích và profile nàng thơ của tui, là cả một kỳ công...! Phải huy động các mối quen biết của tui từ nhiều diễn đàn, phải nhờ members nữ register vào diễn đàn tui đang sinh hoạt để làm quen với nàng và lân la...hỏi địa chỉ.
        Cuối cùng ớ người ra, khi biết nàng đang ở...Hà Nội và là gái bắc kỳ chánh hiệu "con nai vàng".
        Tới đây thiết nghĩ phải nói để mọi người dễ hiểu, tui vốn là người kỳ thị nam - bắc thuộc hàng...khó cải tạo, tất cả bạn gái của tui ngoài đời, đến lúc đó, đều là người nam hoặc lai tàu; Nghe phụ nữ nói giọng bắc là tui lãng đi chỗ khác rồi, nên làm gì có cơ hội làm quen với gái bắc...
        Nhưng từ khi quen với em trên mạng, tui dần thay đỗi quan điểm. Khi nhận ra rằng, quả là con gái Hà Nội rất nhạy cảm và tinh tế. Và tinh thần thiếu đói bấy lâu của tui, khi gặp em đã được no nê...

        Khi được biết rằng em đã có gia đình và được 2 con, tui quyết định không bao giờ tìm cách gặp offline với em.
        Lý do?
        Bởi những nguyên tắc do tui tự đặt ra không cho phép tui bị quyến rủ bởi một phụ nữ đang có chồng, đồng thời tui cũng không muốn hủy hoại một hình ảnh lý tưởng mà tui đang xây dựng từ mường tượng về em...
        Đọc đến đây, chắc nhiều bạn sẻ mĩm cười nữa miệng và thầm nghĩ: Cha nội này xạo bà kố...Ai đời yêu nàng không thể nói, lại chưa từng gặp gỡ nhau, sao lại gọi là một mối tình?

        Nhưng tui cho là vậy, vì đời sống tui kinh qua biết bao nhiêu cuộc tình chăn gối. Nhưng ngoài cảm giác sảng khoái tức thì, cái lưu giữ lại trong tâm hồn chẳng được là bao...!
        Nhiều khi tui rất thèm, thèm cảm giác nhớ nhung một người, muốn có cảm giác thiếu vắng khi vài ba ngày không gặp ai đó...
        Hoàn toàn vô vọng vì chưa có ai tạo cho tui cảm giác đó, trừ em, người bạn thơ của tui; Vậy nàng không là một người tình thì là gì...?
        Một người bạn tình thơ...

        Sau một thời gian dài lang thang trên mạng internet, tui nghiệm được rằng, hầu như người nào thường lên mạng lang thang vào các diễn đàn thơ ca, đều có một chút bất ổn về tình cảm; hoặc ít nhất cũng đang trốn chạy sự cô đơn...
        Cả tui và nàng đều ngại ngùng khi nói đến nỗi cô đơn của mình, tui thì chắc rồi và với nàng tui tin cũng vậy...!
        Tui không dám nói ra vì bởi tôn trọng tư cách của nàng.
        Nàng cũng không dám hé nữa lời về tình cảm của mình, cũng do vốn dĩ nàng là người đàn bà đoan chính.
        Cứ vậy, giữa hai người bạn, cứ vắng nhau một hai ngày là nhớ. Nhưng không ai đủ can đảm để thố lộ rằng đã dành tình cảm thật nhiều cho nhau...

        Các mối quan hệ hôn nhân, rồi con cái hai bên...Có lẻ đủ sức ngăn trở cả hai có thể đến với nhau trên thực tế cuộc đời, nhưng với hai tâm hồn đồng điệu thì dù cách xa vẩn cứ như đang ở cạnh nhau. Tui có hứa với nàng sẻ không tìm cách gặp nhau ngoài đời thật, và đến lúc này vẩn còn giữ tròn lời hứa đó, mặc dù cũng có đôi lần tui định bay ra Hà Nội gặp nàng vì...quá muốn.

        Nhiều khi ngồi suy nghĩ, tui đinh ninh rằng trên đời ắt có một thứ tình yêu thuần khiết...Yêu là để cho đi chứ không đòi nhận lại, yêu nhưng không cần thiết phải quan hệ tình dục với nhau...
        Nếu có một thứ tình yêu giống như vậy, đó phải là tấm chân tình của tui dành cho người tình thơ online bấy lâu nay...

        NYS

        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9