THƯ TỪ VIỄN XỨ
NGYEU 07.01.2009 10:41:02 (permalink)

 
                                                  THƯ TỪ VIỄN XỨ

       Tình yêu và hạnh phúc. Một cụm từ quen thuộc, một đề tài muôn thuở. Nhưng để nói cho hết, cho đúng những gì là hay nhất, đẹp nhất và cũng thiêng liêng nhất thì không dễ chút nào. Vẫn biết mỗi chúng ta ai rồi cũng sẽ đi qua khoảng thời gian đẹp nhất của đời người. Cho dù ở đó có cả sự ghen tuông, giận hờn nhiều khi là phong ba bão tố. Nhưng sau những cơn bão lòng những gì còn lại thì cuộc sống càng thắm thiết mặn nồng hơn. Cuộc sống cũng vì thế mà thi vị, đáng yêu hơn. Niềm thương nỗi nhớ cũng nhiều hơn.
        Em tôi cũng thế. Cuộc đời đẹp như thơ, yêu như thơ, rồi cũng để buồn như thơ vậy. Cuộc sống cho ta thơ, thơ làm đẹp thêm cuộc sống. Chúng ta cho nhau tình yêu để rồi thơ níu giữ tình yêu cả khi ta hờn dỗi. Mỗi câu thơ tặng, mỗi bài thơ viết như một nhịp thở tự nhiên thường nhật. Người viết tận tâm, người nhận hoan hỷ chân thành để rồi những khoảng trống vắng, khi xa cách lại chờ đợi những câu thơ như chờ đợi những vòng tay, nụ hôn êm ái tình tứ vậy. Thế thì là sao chúng ta có thể không yêu, làm sao có thể chúng tã chia xa. Cả thơ nữa, thơ không phụ ta, và ta cùng nhau luôn làm cho hồn thơ đẹp hơn, bay bổng hơn giữa đời thường vốn đã nhiều khó khăn cát bụi này.
       Như một nhịp cầu nối, đưa chúng ta đến với nhau. Thơ đẹp như cầu Kiều, thơ sánh như cầo Ô thước. Nhưng quý giá hơn, thiêng liêng hơn là nhịp cầu thơ chúng ta luôn hoàn thiện và có hậu để rồi tình yêu  ngày càng sâu nặng và đẹp đẽ hơn. Ta ơn công đức Mẹ và Cha đã sinh thành dưỡng dục. Ta ơn đất trời cho ta sự sống đến vô cùng. Ta ơn nhau bởi đã không tiếc mình mà cho nhau tất cả. Ơn thơ làm đẹp cuộc đời, làm cho tình yêu có hương có sắc.
      Nói vậy nhưng thơ không phải là không có lúc làm cho ta phiền lòng bởi những câu chữ, những tình ý tạo ra những hờn ghen cùng nỗi buồn vô cớ. Ta đâu có trách thơ mặc dù có khi sự nghi ngờ, hờn ghen cực độ. Cũng vì thơ mà sóng gió ba đào có lúc nổi lên làm ta quay cuồng tưởng như không trụ nổi. Nhưng ta đâu có biết đằng sau của những câu chữ và tình ý ấy lại mang đến cho chúng ta niềm yêu thương, khát vọng nhường nào sau mỗi lần giận hờn.

        "Nếu  anh hỏi em còn yêu anh không? Em rất yêu anh! Có buồn không em khi xa anh? Em rất buồn Có nhớ anh không ? Em nhớ anh nhiều. Nhưng nếu anh hỏi em .Tại sao lại như vậy? Em không trả lời được. Có lẽ tại con tim em đã trao cho anh rồi, nên khó quên, nhưng lại nhớ. Muốn giận, nhưng lại thương. Muốn đi nhưng lại ngần ngại."
       Đúng! Tình yêu có khi cũng thật khó nói. Để lý giải nguyên nhân của sự giận dỗi, hờn ghen cũng chẳng dễ chút nào. Có chăng chỉ có thơ cùng thời gian mới giúp em nhận ra điều đó. Em yêu tôi. Em ghen, Em ghen với tôi. Em ghen cả với câu thơ. Tôi biết và thấy mình hạnh phúc. Nhưng làm cách nào để em hiểu tôi, hiểu tình ý câu thơ ngay trong khi những cơn sóng ngầm đã bắt đầu trỗi dậy thì đành chờ em khóc xong may có vơi đi chút giận hờn để tiếp nhận lời chân tình và cũng là tâm thơ đã dành cho em vậy.
       Mà nào em có nguôi ngoai. Tôi quyết định bỏ thơ cho dù lòng buồn vơì vợi như chính phải tự mình bỏ đi một phần xương thịt mình vậy. Tâm tư ấy trong tôi em đã nhạn biết. Rồi em cũng giật mình:
      "Anh ! Có nên làm thế không? Em xin anh đấy, nếu anh còn yêu em. Hãy tiếp tục làm thơ ở  trang đó. Vì anh rất thích thơ. Phần nữa anh cũng có nhiều bạn trong trang đó. Em xin anh đấy N à!. Em  buồn là em hay nghĩ không đúng cho anh. Mọ người  Ai cũng yêu mến anh mà. Anh hứa  với em đi anh ! Không nhé. Anh có biết là em vừa viết cho anh em vừa khóc đấy! Không hiểu sao, em lại yêu anh đến thế. Nhưng chắc tại em yêu anh quá, nên hay ghen thì phải ? đừng bỏ trang đó đi nhé! Đừng nhé anh."
        Im lặng!
Tôi im lặng để suy ngẫm.  Ngẫm về mình, về em. Tôi ngẫm về thơ. Tại ai? mà vì đâu nên nông nỗi này. Tôi chỉ mang máng nhận ra rằng tại tình yêu, tại thơ. Tất nhiên tại cả tôi và tại cả em mới có áng may buồn phảng phất trên bầu trời thơ mà rắc những hạt mưa lạnh xuống mối tình đang rất đẹp của chúng tôi.
      Với bản tính của người đàn ông Tôi quyết định nhạn lỗi về mình, nhận lỗi thay câu thơ đa tình. Tôi cũng quyết định để em khỏi phải đa mang bởi những nỗi buồn cứ sinh ra từ thơ. Tôi im lặng và tìm cách chia tay tthơ, chia tay em với nỗi niềm day dứt song thực lòng cầu nguyện cho em được bình an, hạnh phúc.
         " Anh quyết định với em tàn nhẫn vậy sao? Có lẽ nào anh lại nhanh đến vậy.?
Em không thể giữ, nếu anh không muốn ở lại. Nhưng em chỉ tiếc, tình em trao anh, để rồi anh ra đi không lưu luyến. Em xin anh lần nữa được không? đừng giận em, mà hãy nghĩ những người khác đang rất cần có anh đấy. Nếu anh không muốn có em ở trang đó, thì em chính là người phải ra đi, chứ không phải là anh.Em sẽ ra đi khỏi trang đó. Anh hãy ở lại đi. N ơi !  em rất yêu anh mà. Đừng để em phải khóc nhiều."

       Tôi biết em buồn, mà buồn nhiều lắm. Em lo cho tôi, cũng lo cho thơ tôi  sẽ ra sao nếu phải rẽ ngang con đường nơi mà chúng tôi đã gặp. Phải rồi. Thơ nào có tội tình gì. Còn tôi có chăng là quen mượn câu chữ để ca lên những bản tình cac của người, của đời, trong đó có cả em cả tôi. Chính vì vậy mà tôi cũng buồn, buồn nhiều như em vậy.
         Trong khoẳnh khắc buồn, lưỡng lự. Tôi kéo dài khoảng thời gian im lặng để tìm ra lối thoát cho thơ, cho mình và cho cả tình yêu. Một khoảnh khắc nặng nề không tưởng. Nỗi buồn chồng chất nỗi buồn. Và hình như tôi với em đã rơi xuống đáy đen ngòm, sâu thẳm đầy băng giá của mùa đông.
        Phút cuối cùng tôi quyết định viết bài thơ đề tặng em thay lời tạm biệt
     " Anh quyết định thật ư! Em xin anh mà anh cũng không chịu sao?Anh có biết em vẫn đang ngồi đây, nước mắt rơi, lòng buồn và nhớ anh. Anh có biết trời tuyết tuy lạnh, nhưng không bằng anh, đem những lời thơ thật lạnh lùng và bănng giá như này đến cho em đâu. Em thật vô duyên quá phải không anh? Có tha lỗi cho em lần nữa không ? Mình làm lại từ đầu anh yêu nhé! Nếu không chấp nhận lời xin lỗi này của em.Mong anh cho em được yêu anh mãi trong nhơ thương và mong đợi! Em. Người không được hưởng hạnh phúc từ anh."
        Thơ chia tay tặng rồi cả phương trời nơi tôi giá lạnh. Bên kia nơi có em cũng băng giá ngút ngàn. Tình cờ chúng tôi cùng nhận ra rằng nếu bỏ thơ rồi xa nhau cả hành tinh này băng giá. Nếu không đến với thơ. Nếu phải chia tay nhau thì liệu đời có còn gì để hạnh phúc, để yêu thương cho dù vẫn biết sẽ đời mãi còn những giận hờn.
      Lắng lại sau giây phút giận hờn, cùng với những âm thầm trách cứ. Bao yêu thương lại như muôn trùng sóng vỗ từ biển lòng. Thêm một lần nữa lại đánh thức con tim, lại khao khát và ước mơ về một tình yêu đẹp hơn cả thiên đường, mà tưởng chừng không ai có được.
       Tới đây hơn ai hết cả hai chúng tôi đều cảm ơn thơ. Thơ đã giúp chúng tôi tìm được nhau giữa đất trời cao rộng. Thơ đã nối lại hai phương trời xa cách. Thơ níu giữ và trói buộc hai cuộc đời mãi thơ, đã từng có giận hờn, yêu thương. Cảm ơn thơ đã giúp em viết lên trang thư từ viễn xứ.
     Giờ thì hồn thơ lại bay bổng. Hương vị tình yêu lại đậm đà, sắc màu tình yêu lại đằm thắm. Thêm một lần chúng tôi đã có nhau và còn mãi trong nhau.
                                                                                  
Dịch Vong, 07.01.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2009 10:50:55 bởi NGYEU >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9