Chủ Topic tự hủy bỏ Topic này
Trên vùng trời bao la
Sao trắng sáng sáng quá
Kết thành dải Ngân Hà
Tạo hình tim muôn hoa
Màn mưa buồn trắng xoá Chiếc lá vàng rụng rơi Cơn mưa sầu ra rả Tiếng gió rít từng hồi.. Thu về đâu Thu ơi Cung đàn buông chơi vơi !
Ta quen nhau mùa mưa Ngày chung đường đón đưa Rồi một ngày quên hứa Ta quay mặt buồn chưa
Thuyền Trăng về biển vắng
Chở nỗi nhớ xa xăm
Sóng nước gợn lăn tăn
Đêm trắng buồn vắng lặng
Không chờ người trăm năm
Tình khuất nẻo âm thầm
VẾT CHÂN THU
Cành lá sầu ủ rủ
Mây chiều xám chùng xuống
Gió phất lá vàng khô
Mưa cứ mãi rơi buồn
Bước chân người lữ thứ
Qua lối Thu buồn tênh
Sương chắn mờ lối nhỏ
Trông xa nhớ mông mênh
Bước chân người viễn xứ
Buồn giá buốt bờ môi
Thèm lên tiếng ru ngủ
Cho tròn giấc mộng đời
Bao năm tình xa xứ
Ai còn ngóng bên thềm
Khi Thu xao xác lá
Chờ tiếng ru dịu êm
Chân bước về chốn cũ
Dáng Thu gầy hắt hiu
Vết chân mây còn đấy
Theo hồn ai nhớ nhiều !
Nhã Trân
Em nhặt những quả trứng
Bỏ vào giỏ mang về
Trứng sẽ nở hoa mơ
Để lớn em đề thơ
BĂNG TUYẾT
Bông tuyết rơi trắng xoá
Tuyết lạnh đóng thành băng
Cây ướp lá trên cành
Giá buốt vùng Hàn Băng
BIỂN VẮNG CHIỀU MƯA Mưa biển chiều nay Bãi buồn hoang vắng Không ai biển lắng Gợn nước lăn tăn Nền trời in trắng vệt mây mờ phai Mưa sao vô tình Mưa ơi mãi mưa Mưa rơi rơi hoài Thuyền xa biệt hẵn Cho dài chờ mong Nhã Trân
ĐÔNG BUỒN
Cả vùng tuyết lạnh vây quanh
Cây đông lá trút xa cành buồn rơi
Mình Trăng in bóng nền trời
Mình ta vẫn đợi một người về đây
Nhã Trân
BÔNG TUYẾT RƠI
Bông tuyết rơi
Trắng bầu trời
Tuyết ơi !
Đừng rơi!
Lạnh cả góc đời !
ĐÔNG LẠNH
Ghế đong buồn lạnh cóng
Sao vắng bóng người mong
Không còn ai trông ngóng
Tình đã chết theo đông
KHOẢNG VẮNG HƯ KHÔNG
Bao năm chờ trông ngóng
Nỗi nhớ thêm chất chồng
Đóng thành tầng tuyết trắng
Một khoảng vắng hư không
CHIỀU TÍM Chiều tím buông màn sầu Vòm trời bẵng mưa ngâu Chi trắng thôi bắc cầu Cây lặng im nhốm màu
MONG EM VỀ
Em không về phố vắng
Tuyết trắng bàn ghế sầu
Vắng lặng trước và sau
Màu tang tóc rầu rầu
...............
Mong em về ... mau ... mau ...
BUỒN XA VỜI VỢI Con phố cũ vắng em Tuyết càng buồn xuống thêm Ai biết cho nỗi niềm Người xa người chờ đợi Mấy mùa qua vời vợi Xa và vẫn còn xa ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: