cuộc đời là giấc mộng
ms.witch 09.01.2009 19:02:09 (permalink)
 [sm=rose.gif][sm=rose.gif][sm=rose.gif] Cuộc đời là giấc mộng





Cuộc đời con người chỉ là giấc mộng mà thôi.., phù du , mây khói..tất cả rồi cũng hóa hư không.
Sống trong cõi đời này tức là ta đang sống trong giấc mộng và đã biết chắc chắn rằng sẽ có những cơn ác mộng bất ngờ đến với chúng ta, vĩnh viễn không bao giờ chỉ toàn mộng đẹp. Mà đã là mộng thì tất nhiên không thật, là ảo ảnh mà thôi..nhưng ta vẫn cứ cố đeo theo ảo ảnh..cuối cùng ...vẫn là chiếc bóng của thời gian.
Có hiện tại tất có tương lai, và đương nhiên sẽ có quá khứ. Ta đã từng gặp ác mộng thì ta sẽ biết sợ hãi mà bước chân ra khỏi cơn ác mộng đó, chính những cơn ác mộng sẽ khiến ta " thức tỉnh" mà rời khỏi giấc chiêm bao, và ta lại là ta, một thế thân tạm bợ của kiếp người..
Mộng có nhiều kiểu mộng và tất cả đều nằm trong suy nghĩ của chúng ta. chúng ta đã là một giấc mộng rồi mà vẫn tiếp tục bước vào mộng, vẫn mãi chìm trong u mê...rồi cuối cùng ...được gì..?
Con người biết mình sướng hay khổ , an nhiên hay đau đớn không phải lúc đang mộng mới biết mà chỉ biết được khi ta dứt cơn mộng mị của một kiếp người.
Dù là một giấc mộng nhưng có người lại không bao giờ muốn thoát khỏi cơn mộng này mà khi dứt mộng rồi vẫn còn tiếc nuối mãi không thôi..và rồi những ý tưởng đó khiến người ta cứ mãi trong mộng mà đi..và không biết mình sẽ ..vỡ mộng khi nào?
Còn có người lại lúc nào cũng tưởng mình đang gặp cơn ác mộng và tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng...nhưng vẫn không biết lối nào để thoát khỏi cơn ác mộng đó..và tiếp tục mộng :"ước gì có một chút ánh sáng siêu nhiên mang đến cho ta và đưa ta khỏi nơi tăm tối ngục tục kia.."...và lại tiếp tục chìm trong mộng..không thoát ra được..
Tất cả những cơn mộng mị đó đều do những hành động , việc làm và những suy nghĩ của ta tác động trực tiếp khiến ta không lúc nào tỉnh mộng và luôn đi tìm những thứ tưởng như có thật nhưng bản chất nó cũng chỉ là ảo mà thôi.
Nhưng đã làm một con người thì làm gì có ai không mộng bởi vì ngay chính bản thân của ta đã là một giấc mộng rồi. Ai mà chẳng muốn mình có những giấc mộng đẹp và muốn người khác biết rằng mình hoàn toàn hạnh phúc mỉm cười cho đến khi giấc mộng tan.Muốn được như vậy thì ta phải biết tỉnh mộng dù chỉ một giây ngắn ngủi, chỉ một giây ngắn ngủi đó để nhìn lại mới biết được ta đã làm gì và có nên tiếp tục mộng nữa hay không?Hay mộng như thế này là đủ lắm rồi.
Vâng, phải biết thức tỉnh để nhìn lại , nhớ lại những giấc chiêm bao mà ta đã trải qua để mà tìm được cho mình một lối thoát.., lối thoát về tâm tưởng...lối thoát này khiến ta cảm thấy cuộc sống đầy màu hồng, một cõi thiên đường giữa chốn hồng trần, không có gì để hối tiếc , không có gì để vướng bận...và ta hài lòng chính giấc mộng của ta..rồi ta vẫn mỉm cười khi giấc mộng bị vỡ tan.
"Dứt mộng là sao? Vỡ mộng là thế nào ?" đó là tùy suy nghĩ của mỗi con người. Tôi nói dứt mộng không có nghĩa là mọi người nên chấm dứt cuộc đời của mình vì tôi đã nói cuộc đời con người là giấc mộng, mà là mọi người nên "tỉnh mộng", đừng cố níu,cố kéo hay cố đi tìm giấc mộng khác mà hãy "tịnh tâm" mà nhìn lại . Tâm chúng ta tịnh, ý chúng ta sáng thì mộng đó chẳng ảnh hưởng gì với ta, không làm ta xao động, tâm ý trong sáng thì hành động của chúng ta tất nhiên sẽ không mờ ám, mà hành động không mờ ám có nghĩa ta đã gieo một hạt giống tốt, "nhân tốt " chỉ cần đúng lúc tất "gặt quả tốt", đừng cưỡng cầu..đó chính là thuận theo tự nhiên và cũng chính là luật nhân quả. Khi ta tin vào luật nhân quả tất nhiên ta sẽ có lúc "tỉnh mộng", giây phút tỉnh mộng đó quyết định cuộc đời ta trong hiện tại và tương lai.Khi ta đã tin được có nhân có quả thì chắc chắn ta tin có kiếp trước ,kiếp sau. Những gì ta nhận được của kiếp này chính là cái nhân ta gieo của kiếp trước, và những gì ta nhận được của kiếp sau chính là cái nhân ta gieo của kiếp này. Vậy ta đã thấy được giấc mộng hiện tại làm chúng ta khốn đốn khổ sở , tại sao ta lại không thấy được kiếp sau ta cũng sẽ như thế này?Chính chúng ta tạo nghiệp cho chúng ta và chính chúng ta bị nghiệp báo, có nợ tất phải trả...đó là điều tất nhiên và đôi khi phải trả cả vốn lẫn lời kìa, phải biết chấp nhận những gì mình đã gây ra và phải chịu trách nhiệm những gì mình đã tạo ra.Đừng than, đừng oán, đừng trách rằng "Trời hỡi !" mà đó chính là "tại mình".
Không sai lầm thì giàu
Không ham muốn thì sướng
Cho người thì được nhân
Giúp người là được nghĩa
Tôi đã từng mộng, đã cố thoát khỏi giấc mộng, đã cố đi tìm giấc mộng khác hoàn hảo hơn...và đây là giây phút tôi tỉnh mộng.Trong giây phút này tôi muốn ai đang mộng thì hãy thức tỉnh cùng tôi và ai đang thức tỉnh hãy cùng tôi chia sẽ niềm vui này.Tôi tự hỏi đến bao giờ tôi sẽ mộng lại và tôi hy vọng mình đừng nên tiếp tục những cơn mộng mị.
Tại sao tôi biết mình đang tỉnh mộng vì thời điểm này là giây phút tôi đang nghĩ lại những gì tôi đa trải qua và tôi mỉm cười dù biết mình đang bị vỡ mộng..!!! Không oán, không trách, không than, không phiền, không hận , không thù, không khổ sở, không hối hận...và tự hứa với mình sẽ sống tốt hơn mình đã từng sống, sống cho hiện tại , cho tương lai , cho kiếp này và cả kiếp sau lẫn kiếp sau nữa.
Bao nhiêu năm ngoảnh đầu nhìn lại
Cuộc đời người tựa giấc chiêm bao
Ước mà chi khi ta không trọn
Giấc mơ nào rồi cũng hư không!!!

MT*love



<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 22:47:55 bởi minhthanh_love >
#1
    ms.witch 11.01.2009 20:40:18 (permalink)
    tạp bút : Hạnh phúc của tôi.




    Ngày hôm nay có vẻ là ngày bình yên nhất đối với tôi. Không giống các em nhỏ, tôi không có đi học nên không có gì phải than phiền về việc thi cử , mà từ trước giờ tôi thích nhất là đi thi, đi học chán lắm. tôi thích nhất là thi và kiểm tra, biết chi không? mau hết giờ...về!! hihihi. Bây giờ đi làm rồi trông mau tới tháng "lãnh đạn'.Dạo này buồn vì "thất tình', hôm nay "bỗng dưng... hết khóc" viết vài dòng kỷ niệm ngày mình hết buồn vậy. Bây giờ lại phải lo chiến đấu với "oan gia ' mới khốc liệt. Số là tôi có anh chàng cùng cơ quan, cả hai "thù nhau" ghê lắm, vì sao à? vì cả hai đều chảnh, cho ta đây là ngon. Tôi kiêu vì tôi tài hơn anh ta, anh ta kiêu vì mình đẹp trai, thấy ghét!!! lúc nào cũng cho mình là con nhà đại gia, nói chuyện muốn "đập" một cái cho "răng môi lẫn lộn" về "má nhìn hông ra luôn." nhưng ác một cái là tôi bị "điên điên" hay sao mà mỗi lần tôi đi nhậu về say tôi lại làm thơ nhắn tin cho anh chàng đó chứ. Không nhớ viết gì hình như thơ tình thì phải. Bó tay luôn.Chẳng hiểu ma đưa đường , quỷ dẫn lối làm sao mà hôm kia đi hát karaoke với mấy anh chị, anh chàng đó cứ cố tình "chuốt" cho tôi uống mệt nghỉ. Chảnh mà, làm sao chịu thua được, thế là cứ uống, uống đến mức chẳng biết mình đang ở đâu, làm gì. Hên được một bà chị dẫn về nhưng không yên ổn như vậy đâu. Trời, sáng gặp mặt mới biết tối qua mình "quậy " ác luôn. Trời, tối qua tôi với anh chàng đó còn ôm nhau nhảy mới ghê chứ, đúng là thất tình nên "khùng" rồi. Sau ngày hôm đó tôi tự nhiên hết "khùng", không còn buồn ảo não nữa, sợ lắm, sợ "oan gia" biết được mất hết oai phong, mất mặt hình tượng từ trước giờ. Đường đường một "nữ anh hào" lí nào lại bị "bọn tiểu nhân" ám hại được, nhất là "tên oan gia" đáng ghét kia. Tôi kiêu lắm, hay nói sốc hắn, hay chê hắn. Có lần có mấy cô nhỏ chọc rằng "anh Nam tán chị Thanh kìa" tôi trề môi hứ " không có cửa đó đâu cưng!hãy nhìn lại mình đi, se sẽ mà cứ ngỡ phượng hoàng". Anh chàng cay cú sốc lại "ai coi lại thì biết, vịt xiêm mà cứ ngỡ thiên nga, hèn chi cứ trên dây điện mà đu, có ngày té dập mặt, chấn thương sọ khỉ lúc đó hối hận không kịp à nghen. " Tôi cũng điêu ngoa không kém "rãnh dữ ha? có lo xa quá không đó? nếu rãnh thì đi đánh răng rửa miệng lại đi, người gì mà nói mấy câu khó nghe quá." Trận chiến càng lúc quyết liệt , anh chàng trả đũa : " sao bà biết tôi không đánh răng súc miệng hả? à tôi biết rồi, tôi hôm qua giờ bà "rình" tôi ngủ phải không ?" Tôi nghe đến đó cũng muốn nổi cơn gió bão "ê, chảnh hả ? coi chừng như con cá cảnh à nha." Rồi tôi bỏ đi, ngẫm nghĩ hắn cũng được đó chứ ? tuy gây với mình mà không đem chuyện mình "làm thơ tình" ra nói, mỉm cười với bản thân mình"cũng quân tử gớm!" Tuy ngoài mặt ghét nhau nhưng trong lòng cả hai có lẽ cũng "một chút nào đó" cũng nghĩ về nhau. Hắn trêu tôi liên tục nhưng không bao giờ nói việc tôi bị thất tình cho thiên hạ biết. Tôi biết, hắn biết và trời đất biết ..chẳng một ai biết thêm ở nơi này.
    Ghét vậy đấy nhưng khi có chuyện gì thì cứ nhằm số hắn mà gọi, gọi rồi giật mình tắt máy, thế có ngớ ngẩn không chứ? Không biết là từ khi "thất tình' đén giờ tôi đã uống bao nhiêu lần và làm bao nhiêu bài thơ gửi cho hắn, chẳng biết thơ tôi làm có hay hay không mà hắn nhìn tôi kỳ cục lắm, làm tôi cứ tưởng hắn là "fan" của mình chứ! Có lần tôi vui miệng hỏi :" ê Nam, hỏi thật ông nhé ? nhiều lúc thấy ông dễ thương nhiều lúc thấy ông hâm hâm sao đó ? ". Nam nhăn mặt :"bà hâm thì có!! mà công nhận, hâm hâm mà làm thơ tình hay ác luôn, đúng là thất tình có khác." câu này Nam hạ giọng nhỏ lại, tôi hơi quê quê, hừ mũi :"thất tình cái đầu ông, đàn ông mấy người có gì tốt mà tôi phải thất tình? ông cứ giỏi tưởng tượng." Nam chọc tiếp" vậy mấy bài thơ bà gửi tôi là bà viết cho tôi hay cho ai? đừng nói bà yêu tôi nghen." Ối trời, nghe xong tôi muốn ói , tôi chắp tay :"lạy ông, ông tha cho con! con mà yêu ông cho con tận số hả?" Nam lắc đầu " vậy là bà đang thất tình anh chàng nào rồi hề hề! Bà khai thật đi không thì không xong với tôi đâu!" Tôi đành làm lơ, đánh trống lãng và không muốn nhắc đến chuyện tình buồn của mình. Có lẽ nhờ cái tội nhắn tin làm thơ tình mà tôi đã cứu được chính tôi. Có lẽ nhờ Nam mà tôi không còn tuyệt vọng như trước kia. Vì sao ư? vì tôi sợ mọi người biết tôi từng thất tình. Tôi thầm cảm ơn Nam đã giúp tôi giữ kín bí mật này, và tự khi nào tôi không còn ghét Nam nữa. Bao giờ ư? tôi không nhớ rõ nhưng tôi chắc một điều tôi hoàn toàn tin tưởng ở Nam mặc dù chúng tôi luôn đấu khẩu nhau trong mọi lĩnh vực.Tôi cũng biết được một điều là Nam cũng như tôi, thích trêu tôi nhưng lại vô cùng quan tâm tôi, lý do gì thì tôi không rõ lắm.Với tôi , thế là tốt lắm rồi, ít ra cũng có được một người quan tâm tôi, vậy là hạnh phúc lắm rồi.

    MT*love

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 22:49:02 bởi minhthanh_love >
    #2
      ms.witch 22.03.2009 19:01:07 (permalink)
             Sáng nay tự nhiên nổi hứng đi ngồi quán uống cà phê một mình..thấy hay hay thế nào ấy, thật khó hiểu? Thật ra cũng chẳng có gì vui hơn mọi ngày nhưng hôm nay tôi không buồn như những ngày trước đó, cảm giác ngồi một mình uống cà phê, nhìn mưa rơi cũng ..khác người đó chứ..có thể nói hơi bị đặc biệt. Từng giọt cà phê thấm dần vào đầu lưỡi, từng viên đá lành lạnh tan dần trong cổ họng tôi. Không đắng, ngòn ngọt, lành lạnh..một cảm giác mà đến tận bây giờ tôi không thể nào từ bỏ được "cà phê". Tôi có thể nhịn ăn bất cứ thứ gì nhưng không từ bỏ được cà phê, và dường như tự bao giờ đã trở thành thói quen của tôi. Lúc buồn cũng như vui đều tụ ở quán cà phê "tám" với bạn bè, còn nếu không có ai ..thì ta đi một mình...vẫn vui.Như hôm nay, một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chẳng hiểu bài hát "những lời dối gian" đã thất truyền từ lâu nay lại được chủ quán "lôi ra" mở cứ như "riêng " dành tặng tôi vậy. Thường thì lúc thất tình, nghe xong bài này tôi bật khóc, vậy mà sáng nay tôi" bỗng dưng muốn cười..", đúng là kỳ tích ! " Đã đến lúc nói lên câu giã từ, đường tình yêu hai lối đi, để rồi anh xem như hai chúng ta chưa bao giờ quen.."
         Và tôi nhún vai nói một mình :" tất nhiên rồi! tình yêu mà ! " Hôm nay tôi mở miệng nói được câu đó thì cũng là một kỳ tích, tôi đã thức tỉnh chăng? tôi đã là tôi chăng?
          Mà ngẫm cũng lạ đời, sao con người ta lại cứ thích thất tình vì nhau..nhở..? Rồi tự nhiên tôi nghĩ đến mình và bật cười..!! Mình cũng có khác chi với người ta đâu. Không biết có phải là thất tình hay không nhưng cảm thấy buồn buồn thế nào ấy. Nhớ lại cái ngày mà anh ấy cầu hôn, tôi lúc đó chẳng biết nghĩ thế nào mà lắc đầu, rồi..lại buồn vì lí do đơn giản : người yêu đã đi theo một bóng hồng khác. Buồn thì buồn , nhưng cũng tại bản thân mình thôi. Ai bảo cứ học một câu "em chả..", "em lắc đầu" rồi ngồi.."tiếc ngẩn tiếc ngơ". Rồi đôi khi trách "ôi, sao mà số con rệp thế?" rồi lại "trời ơi , sao không ai hiểu tôi hết vậy trời..?". Thế đấy!
          Đang nghĩ vẫn vơ chợt giật mình vì "thằng cha" đáng ghét. Đúng là "oan gia" mà. Hắn nhìn mình cười cười :
      - ê , bà chằn, bà đi đâu có một mình mà ngớ cái mặt..kinh thế..? Bình thường bà đẹp như tiên nga , mà sao hôm nay bà giống quỷ ma quá đi mất.
          Tôi hứ : tui mắc nợ ông hay sao mà cứ ám tôi hoài vậy? Hôm nay muốn yên chút cũng không được, bực ông quá đi Cường à!
          Cường cười :
      - Bà buồn lắm không? tui chỉ bà cách này hay lắm. Đảm bảo hiệu nghiệm liền , bà Chảnh.
          Tôi nhìn cái mặt của Cường cảm thấy nhột nhột trong lòng " cha nội này định giỏi trò gì vậy trời?"..nhưng cũng làm bộ hỏi :
          - Cách gì vậy ông? nói tui biết chút kinh nghiệm sống đi?
          Cường cười tủm tỉm : kề tai qua đây, tui mí nhỏ cho bà nghe. Rồi Cường hạ giọng : 
          - " Bà nhìn thấy..bà "Cúc "* không..?..Cứ làm theo bả là đảm bảo bà hết buồn..!!"
          Chưa hết câu thì Cường đã bị tôi "cấu"..một cái thiệt đau :
          - À, ông dám nói tôi "khìn" hả? Cho chừa nhé..!! Đồ láu cá..hèn gì đẹp "chai" vậy mà "ế". Giờ biết tại sao rồi..!! hahaha..tại cái tội "dzô dziên".
          Cường mặc kệ tôi trả đũa vẫn cười hì hì :
          - Giờ nhìn cái mặt bà đỡ hơn rồi đó, thông minh hơn chút. Nhìn lúc nãy.." ngu" trời ơi. Mà sao sáng nay bà đi uống cà phê một mình hông rủ tôi vậy? Chơi xấu nghen?
          Tôi chống tay lên bàn thở dài :
          - Chả biết , tự nhiên thấy mưa rơi, ngẫu hứng đi mưa vậy. Định rủ ông , sợ bị chửi "khìn" nên đi một mình. Tui với ông tâm tư liên thông hay sao mà mới ngồi có chút là thấy ông chường cái mặt "mốc" ông tới rồi.
          Cường gõ đầu tôi : mẹ này sao ăn nói chẳng dịu dàng chút nào, nói ra là điêu chịu không nổi. Hèn gì "bò đá" là đúng rồi.
          Tôi nghe xong cười khì : ổng mà có cửa đá tui hả ông? Tui đá ổng thì có.
          - Lại nữa, cái mặt chảnh nữa kìa. Bị đá thì nhận là bị đá, còn bày đặt chảnh với Cường này nữa. Tui mà bà còn giấu hả?
          -Giấu cái đầu ông í , tui nói thiệt xí bộ!!
          -Vậy bà thuộc loại "ngu bẩm sinh" rồi, hết cách cứu chữa. hihihi Cỡ đó mà còn chê thì chẳng biết bà đòi cấp độ nào đây?   Không ấy bà chịu tui nghen? Hai đứa mình hợp tác "kiếm" một đứa nuôi chơi..!!
          Tôi cũng đùa : Ừa, ông nói nghe cũng hay..!! Nhưng ai nuôi? Ông nuôi hay tui nuôi?hihi
          Cường cũng đùa dai :
          - Không ấy hai đứa mình mỗi đứa nuôi một tháng. vậy là huề.
      Tôi ôm bụng cười lăn : hahaha, ông khôn vậy? Ông biểu tui "đẻ "rồi còn biểu nuôi nữa hả? quên đi cưng . Không ấy tui tính thế này, tui "đẻ "ra ông trợ cấp tiền cho tôi nuôi hen? Năm chai một tháng hen, nữa lương của ông chứ mấy..!! Dân hàng không mà , tiền để đâu cho hết.
          Cường cười : thôi đi bà chằn , lương của con có bảy chai , bà đòi năm chai , con lấy gì sống? ác quá vậy?
          - Có ác gì đâu , bình thường thôi..!! Năm chai là ít nhá..!! Vậy chịu không? ký hợp đồng nè.hihihi
          Cường chắp tay : bó tay với bà luôn. Thôi bà đợi tui tăng lương rồi ký hợp đồng hợp tác nha , sang năm là tăng lương rồi.
          Tôi giật mình , xua tay : trời, tui nói chơi đó cha nội. Tự nhiên đợi sang năm tăng lương , hú hồn!
          Cường xụ mặt : bà làm tui mất hứng. Thôi trưa rồi bà chằn , đi ăn cơm với tui không? Tui khao bà.
          - Thôi, ông đi đi. Giờ tui cũng đi trình diện với mẫu hậu tui đây. Trốn đi hồi sáng giờ.
          Tạm biệt Cường vào đạp xe từ từ trong làn mưa , cái cảm giác đi trong mưa thật là tuyệt. Tôi ngâm nga trong miệng bài hát suốt con đường về nhà : "when i feel so bad , when i feel so sad , i'm logging.At the time we had the time i can't forget"
       
      * : Ở quê tôi , nói đến tên người phụ nữa này là ai cũng biết. Chỉ là những câu nói trêu đùa của người dân chứ không phải có ý gì khác.Người phụ nữ này chẳng hiểu nguyên nhân tại sao lại trở nên như vậy. Suốt ngày cứ "tồng ngồng" mà đi.
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 22:49:58 bởi minhthanh_love >
      #3
        ms.witch 22.03.2009 20:23:14 (permalink)
        Chiếc xe máy dừng lại , thằng bé chạy vào ôm láy một cô gái.Hai mẹ con ôm lấy nhau mừng rồi rít.Cậu bé chìa đôi bàn tay bé nhỏ của mình ôm lấy khuôn mặt của mẹ nó :
        -Mẹ ơi ! Sao mẹ không về nhà?
        Cô gái mỉm cười hỏi cậu bé :
        - Về nhà chi hả con?
        Cậu bé lúc lắc cái đầu trả lời :
        - Về nhà ở với con , với ba nữa.
        Cô gái nhìn chú nhóc lắc đầu :
        - Nhưng ba đuổi mẹ với em đi rồi?
        Chú bé gật gật cái đầu như hiểu mọi chuyện :
        - Ba đánh mẹ, đuổi mẹ đi há mẹ há. Mẹ khóc , mẹ dẫn em xuống ngoại ở luôn. Nhà ngoại đẹp, nhà ba xấu. Con cũng xuống ở với mẹ và em nghen mẹ?
        Cô gái xoa đầu chú bé : Ừ , mai mốt mẹ mua nhà rồi con về ở với mẹ và em nha.
        Lời trể thơ thật đơn giản nhưng thật khiến người khác đau lòng.Trong tâm trí thằng bé ,nó chỉ nhận thức được một điều là , mẹ nó giận ba nó và dẫn em nó về nhà ngoại nó ở. Chứ nó làm sao biết được rằng ba mẹ nó không bao giờ sống với nhau được nữa. Nó chỉ hy vọng một điều mẹ nó sẽ dẫn em nó quay trở về sống cùng với nó và cha nó. Cậu bé vẫn mỉm cười sung sướng , ôm mẹ nó hôn rối rít , túi tít nói :
        - Mẹ ơi , con học giỏi lắm , con đọc thơ cho mẹ nghe nha , rồi mẹ mua siêu nhân cho con nghen. Không đợi mẹ nó gật đầu hay lắc , nó cất giọng ngọng nghịu :
        Ông mặt trời óng ánh
        Tỏa nắng hai mẹ con
        Bóng mẹ và bóng con
        Dắt nhau đi trên đường
         
        Em nhíu mắt nhìn ông
        Ông nhíu mắt nhìn em
        Ông ở trên trời nhé
           Cháu ở dưới này thôi
           
               "Hai ông cháu cùng cười
                Mẹ cười đi bên cạnh
                Ông mặt trời óng ánh"
        Nghe con đọc hết bài thơ cô gái rơi nước mắt. Không muốn con trai thấy mình khóc , cô đưa tay lau vội giọt nước mắt.Nhìn nụ cười ngây thơ của con mà cô cảm thấy xót xa . Hối hận vì quyết định ly hôn ư? Cô không hối hận. Cô không có lỗi với ai cả , chỉ cảm thấy có lỗi với hai đứa con của mình. Cô ôm con vào lòng , tự hứa với lòng mình :
        -" con ơi , mẹ xin lỗi con..!!"
        Cậu bé thấy mẹ nó rươm rướm nước mắt hỏi :
        - Mẹ ơi , sao mẹ khóc? Con không hư nữa đâu. Hay mẹ đau ở đâu? Mẹ uống thuốc đi mẹ.
        Xoa đầu con trai , cô gái  nghẹn ngào lắc đầu : Không có đâu con, con trai của mẹ ngoan.Bây giờ mẹ dẫn con đi mua siêu nhân nghen?
        Cú nhóc vỗ tay reo vang :
        - Hay quá mẹ ơi , mẹ dẫn con đi mua siêu nhân rồi.
        Nói rồi hai mẹ con tung tăng dẫn nhau đi ra khu chợ gần nhà.Cậu bé mỉm cười hạnh phúc, chân nhảy điệu sáo lẽo đẽo theo mẹ. Như chợt nhớ điều gì , nó méc :
        - Mẹ ơi , ông bà nội không thương con , lúc nào cũng la con "mày đi về mẹ mày ở". Cả ba nữa, ba cũng hay la con như vậy. Mẹ về nhà đi mẹ, có mẹ chẳng ai la con cả. Con muốn ở với mẹ à.
        Cô gái nghe con nói nén nỗi đau và xoa đầu con , vuốt má con :
        - Mẹ nhất định sẽ mua nhà đón con về ở với mẹ và em , con nha?Không lâu đâu con , rồi ba mẹ con mình sẽ ở với nhau.
        Cậu bé ngây thơ hỏi :
        - Có ba nữa hả mẹ?
        Cô gái lắc đầu :
        - Chỉ ba mẹ con ở thôi , con chịu không?
        Cậu bé gãi đầu :
        - Dạ, chịu. Hoan hô mẹ, con sắp được ở với mẹ rồi.
        Đó là những lời tôi nghe được từ cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Nghe những lời mà thằng bé nói với mẹ nó , trong tôi dâng lên niềm thương cảm. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng như ta mong muốn. Cũng là con người , nhưng lại có quá nhiều hoàn cảnh khác nhau. Mỗi người một suy nghĩ, một cách sống và biết cách hướng tương lai mình sẽ đi. Và dù thế nào thì tôi vẫn tin rằng chỉ có những ai làm mẹ mới thông cảm được, mới hiểu được sự chọn lựa của cô gái , và dù có như thế nào đi chăng nữa thì cũng vì tương lai của con mình , muốn con mình tốt đẹp hơn. Tôi cũng muốn hỏi cô gái rằng tại sao lại phải chọn giải pháp "tồi tệ " nhất là "ly hôn". Nghĩ là làm , tôi đến làm quen với cô gái :
        - Chào chị, nãy giờ nghe chị nói chuyện với chú nhóc , em lờ mờ hiểu sơ sơ về câu chuyện. Chị đừng giận em nhiều chuyện nha, tại thấy tội nghiệp chú nhóc quá nên em hỏi chị thôi. Biết là mình bất lịch sự ,nhưng em thật sự tò mò. Nói chung cũng muốn biết thêm một chút về chuyện hôn nhân gia đình.
        Cô gái mỉm cười :
        - Vậy em đi chợ với hai mẹ con chị , chị kể sơ cho nghe.
        Tôi thở phào cho cái tội "buôn dưa lê" của mình , hú hồn không bị trách mắng, mừng húm theo bà chị. Giọng chị đều đều :
        - Thật sự không còn phương án nào chị mới phải ký vào tờ giấy ly hôn. Không phải chị đỗ lỗi tại anh ấy, nhưng thật sự thì chị không thể nào chịu nổi con người độc tài ấy rồi. Sau này em muốn có chồng , đừng cưới mấy ông độc tài nha.
        Tôi trố mắt : thì đàn ông yêu mới độc tài chứ chị? không yêu họ thèm quan tâm sao?
        -Đành rằng là vậy, nhưng lại tính toán quá , ích kỷ nữa.
        Tôi lắc đầu : em không hiểu!
        - Ừ , thì chị có nói em cũng không hiểu , chuyện của chị cũng dài dòng. Nhưng chị khuyên em nên chọn chồng thì chọn các anh chàng biết chìu mình đó , đừng chọn mấy anh chàng hễ chút nổi giận. Có ngày nhừ thân đó em.
        Tôi cười hì hì : chị yên tâm đi, chìu em chứ không chìu em, em cài số "de" hết. Nhưng đừng nói chuyện của em , giờ chị tính sao khi thấy hai đứa nhỏ như vậy? Đứa xa cha, đứa xa mẹ.
        Cô gái lắc đầu, nhún vai :
        - Chị cũng hết cách , chồng chị không còn gì để nói nữa cả. Chị chỉ xin một việc là làm ơn vui vẻ với gia đình chị mà cũng không làm được thì chị còn gì nói hả em?
        Tôi thở dài : Ôi, rắc rối..!! Đến mức đó cơ à..!! Nghe chị nói em lại càng chẳng muốn có chồng.Lỡ có chuyện gì , tội nghiệp mấy đứa trẻ , bọn nhóc vô tội chị ơi. Mà con người có số có phần hết rồi , có tránh cũng chẳng được. Tự nhiên em lại muốn đi tu.
        Cô gái nghe tôi nói xong cười khì :
        - Tội quá em, em vào phá chùa à? Tha cho mấy sư đi , sẽ được phúc. hihihi
        Thấy cô gái cười , chú bé cũng cười : mẹ cười rồi hả mẹ? con cũng cười giống mẹ. Dì cũng cười giống mẹ.
        Thấy hai mẹ con cười tôi cảm thấy vui lây, giống như mình vừa làm một điều thiện vậy. Thôi kệ, không biết có thiện hay không nhưng ít nhất cũng giúp người khác trút bỏ được nỗi lòng.
        Tôi xin số điện thoại và chào tạm biệt hai mẹ con cô gái:
        - Tạm biệt chị , bai nhóc nha ! Dì về nhà , khi nào con gặp mẹ thì gọi cho Dì nha , Dì dẫn nhóc đi chơi.
        - Dạ , con tạm biệt Dì.
        Hai mẹ con đến chợ còn tôi quay ngược vào nhà , tự nhiên thấy buồn man mác. Nghĩ tới chú bé , thấy mình thật có lỗi với mẹ mình ,vì cứ hay bực bội với mẹ về cái tật của mẹ "lảm nhảm , cổ hũ , lạc hậu." Nghĩ rồi và cốc vào đầu mình :"mình thật không bằng đứa trẻ ấy. "
        MT*love
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 22:52:57 bởi minhthanh_love >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9