VỚI TUỔI 'QUÁ TRƯA'
Nguyễn Đại Bường
Lừ đừ vào tuổi 'quá trưa'
Trẻ thời hết trẻ. Già chưa? Chưa già!
Đeo kính vào, gỡ kính ra
Tròng trành con chữ, la đà chúng sinh
Vừa chợt nhớ, đã vụt quên
Câu thơ dang dở bỗng dền đi đâu
Áo cơm mấy độ cơ cầu
Lóang một cái thấy bể dâu cũng thường
Không đê đầu cũng tư hương
Tư từ cà pháo dầm tương tư về
Cầu âu một nước cờ huề
Bên thềm nghe gió se se trở trời
Tóc sương càng trắng tuổi đời
Càng thương cái thuở quần đùi tắm mưa.
N.Đ.B
ĐI VỚI VỢ GẶP NGƯỜI YÊU CŨ
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Cám ơn em, vẻ hồn nhiên Cám ơn vợ, nụ cười hiền bao dung. Chuyện ngày xưa đã xa trông Trời xui chi phút riêng chung nhập nhằng Nửa hồn vướng cái thanh tân Nửa hồn níu cái duyên phần vợ con. Trách gì chợ chật, người đông Lơ mơ thức ngủ thuở còn ban sơ Em là em của ngày thơ Vợ là vợ của bây giờ thương yêu. Tóc loang sợi muối chia đều Chúng mình ba đứa cùng dìu heo may Giữ gìn trọn cuộc tình này Gửi duyên nợ giữa lay phay bụi đường. Cám ơn em đã bao dung Cám ơn vợ đã rộng lòng, hồn nhiên. N.Đ.B
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2009 22:05:34 bởi hahothanh >