Đời
Em vẫn nghĩ về Anh từng ngày, từng giờ như Em vẫn vốn thế. Hình ảnh Anh vẫn tràn ngập trong tâm trí Em. Nhưng Em bất lực. Em không thể làm gì. Em không thể đến bên Anh, ôm Anh hay chạm vào môi Anh được nữa. Giờ đây, Anh có biết Em đã nghĩ ít đi về tình yêu Em dành cho Anh và đã nghĩ nhiều hơn về những gì Anh đối xử với Em. Em không nghĩ có ngày Em bị ép phải rời khỏi cái nơi mà Em đã từng coi là tổ ấm, nơi ấy Em đã dành hết công sức và tâm trí để vun đắp, xây dựng. Em thực sự bất ngờ khi có một ngày Em buộc phải lang thang khắp nơi, đi ở nhờ trong khi đang đau bệnh. Em thật sự bất ngờ khi có ngày Anh hùa với một người khác đối sử tàn nhẫn với Em, đẩy Em ra khỏi cuộc đời Anh như một thứ đồ đã hết hạn sử dụng. Và Em cũng không nghĩ có ngày Anh ép Em vào con đường cùng, bắt Em nói ra lời chia tay để Anh không bị mang tiếng là người ruồng bỏ. Anh vin vào lời nói ấy của Em để sẵn sàng đối sử tàn nhẫn với Em quá. 1h đêm một đứa con gái là Em đi gần chục cây số để gặp Anh nhưng Anh dứt khoát không gặp để Em phải lang thang ngoài đường. Mới hôm trước Em còn trong bệnh viện để truyền vậy mà hôm sau Anh sẵn sàng để Em lang thang ngoài bến xe 10 tiếng đồng hồ mà không đoái hoài gì hết. Ở đời ai học được chữ ngờ phải không. Ha ha. Thấm thía quá. Vậy mà Em đã hi sinh tất cả để ở bên Anh. Em chấp nhận rời xa bạn bè Em để dành trọn vẹn cho Anh, coi những người bạn của Anh là bạn của Em. Vậy mà Em đã đấu tranh với gia đình, đấu tranh với dư luận xã hội để yêu Anh, để ở bên Anh và để bảo vệ Anh. Vậy mà Em đã hi sinh ước mơ của mình để vun đắp hoài bão của Anh như đó chính là hoài bão của Em vậy. Em đã làm tất cả để Anh vui lòng cho dù điều đó có hạ thấp phẩm hạnh và danh dự của một người con gái. Em đã coi gia đình Anh là gia đình thứ hai của Em, Em đã chăm sóc mẹ của Anh như chính mẹ của Em. Em đã rất hạnh phúc khi được ở bên Anh những lúc Anh gặp khó khăn nhất,những lúc Anh gặp trở ngại trong cuộc sống. Em hạnh phúc khi được cùng chia sẽ với Anh nhiều niềm vui và nỗi buồn, những tâm sự mà Anh không thể nói với ai. Em tự hào vì những điều Em đã dành cho Anh mà không ai có thể làm được. Và Em đau đớn khi bị Anh ruồng bỏ bởi một lí do "không còn yêu". Thế đấy. Lí do muôn thuở của một cuộc tình.
Anh đã từng nói " mãi mãi yêu Em". Anh đã từng nói không bao giờ bỏ Em. Anh đã từng nói Anh sẽ cố gắng hết sức vì tương lai hạnh phúc của hai đứa... Vì tất cả những điều Anh nói, Em là con gái Anh ơi. Nhờ Anh, Em hiểu thế nào là tình yêu và ngang trái. Nhờ Anh Em hiểu thế nào là hạnh phúc và buồn đau. Nhờ Anh Em hiểu thế nào là ngọt ngào và cay đắng. Cũng nhờ Anh Em hiểu đời hơn.
Em chắc một điều Anh vẫn vào blog của Em. Nhưng tất nhiên Anh sẽ chẳng thể nào đọc được. Anh có thắc mắc vì sao Em không gọi cho Anh hôm sinh nhật không? Anh có biết vì sao Em đóng blog không? Và Anh cũng không biết từ giờ Anh cũng sẽ không phải bận tâm về Em. Anh có biết là Em đang hận Anh lắm không? Em đang rất hận Anh. Em không biết phải làm như thế nào nữa. Cuộc tình của chúng mình đã ảnh hưởng quá sâu sắc đến Em. Em thật sự gục ngã rồi. Em không thể tiếp tục bước đi. Em chán tất cả thế giới xung quanh. Một bầu trời đen tối luôn ám ảnh khiến Em sợ hãi. Em cảm nhận được cái cách Anh nghĩ về Em. Em có thể tưởng tượng ra cái cách Anh nhìn Em. Và Em có thể hình dung ra cái cách Anh sẽ đối sử với Em. Em thấy ghê tởm . Em thực sự bất ngờ về Anh sau tất cả những gì mình đã có với nhau. Nhưng không sao. Bây giờ thì Em có thể nói một câu Em chấp nhận. Em buông. Em đã dám yêu thì Em sẽ dám chấp nhận tất cả. Đau thương. Mất mát. Và cho dù tương lai có như thế nào Em cũng sẽ đối mặt với nó . Em sẽ sống theo cách của Em. Em sẽ sống theo đúng nghĩa cho dù phải chịu nhiều thiệt thòi và bất công.
Cuộc đời còn dài lắm. Tất cả mới chỉ bắt đầu. Rồi thời gian sẽ trả lời cho tất cả. Em sẽ sống tốt hơn Anh. Chắc chắn Em sẽ sống tốt hơn Anh.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: