Các con yêu thương của mẹ!
Khi nào các con đọc được những dòng nhật ký của mẹ, mẹ mong các con hãy tha thứ cho bố.
Mẹ biết đó là điều rất khó, nhưng dù sao người đó cũng là bố của các con. Dù bố có thế nào đi nữa, các con của mẹ cũng không bao giờ được là kẻ bất hiếu.
Nhiều năm tháng qua, mẹ đã nhẫn nhịn nuốt nỗi uất hận vào lòng, nhưng đến giờ mẹ chẳng còn lòng dạ nào nữa. Vào lúc món nợ trời ơi kia rơi xuống đầu mẹ, lúc mẹ cần sự chở che an ủi của bố nhất thì bố lại ngang nhiên công khai đi lại với người ta.
Gía như bố các con cứ tiếp tục nói dối, ít ra mẹ còn cảm nhận được rằng bố vẫn còn đôi phần yêu thương cái gia đình này, còn nói dối là còn sợ mất nó. Nhưng bây giờ thì chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Mẹ tin là các con khi lớn lên sẽ thấu hiểu nỗi đau của mẹ bây giờ, để đừng trách mẹ vì đã khiến các con phải lìa xa bố.
Bé Bi của mẹ ơi! Con đã 5 tuổi rồi, đã ra dáng là người đàn ông trong nhà để có thể cho mẹ tựa vào vai con mà khóc. Còn Nana của mẹ, con mới 5 tháng tuổi thì còn quá bé bỏng để cảm nhận nỗi đau này. Nhưng như vậy có lẽ lại tốt cho con hơn.
Hôm qua, mẹ đưa con về chơi thăm bà nội, bà ôm lấy con rồi bảo mẹ cứ về đi, mấy hôm nữa xuống đón con cũng được. Bà nội của con đã làm mẹ rồi ,lẽ ra phải hiểu nỗi lòng của mẹ chứ? Mẹ sao có thể xa con được? Đêm qua không có con ở bên, mẹ cố dỗ giấc ngủ mà không sao ngủ được. Sáng nay dậy sớm, qua bà nội đón con về, nhưng bà vẫn chưa muốn để con về với mẹ. Mẹ buồn và thương con quá, nhưng bà nội con vốn là người quyết đoán, việc gì bà đã nói ra thì tất cả mọi người trong gia đình đều phải răm rắp nghe theo. Vậy là lại thêm một ngày nữa vắng con rồi, đêm nay lại một đêm nữa thức trắng mất thôi. Giờ này con ngủ chưa? Bàn tay bé xíu có ôm bà nội như mọi khi ôm mẹ không con? Con đã cảm nhận được nỗi nhớ của mẹ dành cho con chưa nhỉ?
Nana bé bỏng, mẹ nhớ con biết chừng nào.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/62320/DC2702AA64BF491CAE9EE5DDD0A55827.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2009 00:25:04 bởi Hà Thu >