Viết cho con...
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 29 trên tổng số 29 bài trong đề mục
Hà Thu 05.02.2009 17:06:03 (permalink)
Con yêu thương!
Mẹ xin lỗi vì hôm nay con tiêm phòng mà mẹ lại không có ở nhà, mẹ phó mặc mọi việc cho bà ngoại!
Nhưng cả ngày hôm nay, mẹ cứ lang thang ngoài đường, mặc cho trời trở lạnh, mặc cho gió lùa qua làn áo mong manh. Mẹ cứ đi như thế, vô định, chẳng biết nên đi đâu về đâu nữa.
"Bà trẻ" của con gây ra chuyện, dù biết bà cũng mất mát rất nhiều, khổ rất nhiều, nhưng bà cũng rất đáng trách. Chính vì lỗi lầm của "bà trẻ" nên mẹ mới bị người chị mà mẹ xem như ruột thịt hành hạ khổ đến thế, còn ông bà ngoại con thì phải bán mất một nửa căn nhà.
Hôm qua người ta đến nhờ ông ký biên bản bàn giao nhà, lúc ấy ông ngồi trước người chủ mới, hai tay ôm đầu, đôi mắt ầng ậng nước, ông nói bằng giọng run run:
- Gía bán nhà xong, tôi có thể trả bớt một phần nợ của cô em dâu cho con tôi đỡ khổ, đỡ bị bọn côn đồ hành hạ thì tôi cũng cam lòng, đằng này...
Ông trời ơi! Là một đứa con gái sao con có thể chịu nổi nỗi đau của cha mình đây? Ôi! Giá như con có thể chết đi để không phải nhìn thấy đôi mắt trong tột cùng nỗi khổ của người cha đã sinh ra mình.
 
Con ơi!
Suốt đêm mẹ cứ ngồi ôm con mà không sao ngủ được. Khuôn mặt con ngủ sáng trong như một thiên thần, con đã cho mẹ những bình yên hiếm hoi trong cuộc sống.
Khi đêm tàn qua, cuộc sống thường ngày hiện hữu trước mắt mẹ thì cũng là lúc những bình yên có được bên con bay mất. Mẹ lại trở thành con người tội lỗi và khốn khổ. Mẹ chỉ muốn trốn chạy, muốn đi đâu đó thật xa để khi quay về mọi chuyện vẫn trở lại như cũ. Để những mất mát này chỉ là một giấc mơ qua. Nhưng sự thật luôn quá phũ phàng.
Đời người dù có hối tiếc đến mấy thì cũng chẳng bao giờ có thể lấy lại được những gì đã qua. Sau này con lớn, con hãy luôn nhớ đến những gì đang xảy ra với mẹ để rút ra bài học cho cuộc sống của chính mình con nhé!
 
#16
    Hà Thu 05.02.2009 17:09:48 (permalink)
    Sau khi chết đi, giá như ông Trời có thể cho mình đủ quyền năng quay về dương thế, viết vài chữ lên mộ của mình thì mình sẽ viết rằng:
    TÔI ĐÃ CHẾT VÌ LÒNG THƯƠNG NGƯỜI ĐẶT KHÔNG ĐÚNG CHỖ
    #17
      tinhtho17 06.02.2009 11:24:32 (permalink)
      Chị à, chị hãy cố gắng lên nhé. Mỗi lần vào đây, ko hiểu sao chân tay em cứ nhủn cả ra, ko hiểu sao ko nén lại được cảm xúc. Em ko biết làm gì để giúp chị và cũng ko thể giúp chị được gì, chỉ cầu mong chị sẽ vượt qua tất cả...[sm=a%20flower%20for%20her.gif][sm=kissing.gif].
      #18
        nana_yeume 07.02.2009 20:38:39 (permalink)
        Chị ơi. Hoàn cảnh của chị thương tâm wá. em chẳng biết nói sao, chỉ chúc chị có đủ nghị lực, đủ mạnh mẽ vượt qua những khó khăn này nghen!
        Em nghĩ lớn lên chắc hai bé sẽ càng thương chị nhiều hơn đấy.
        Cố lên nha chị iu.[sm=cwm38.gif]
         
        #19
          Hà Thu 07.02.2009 20:45:55 (permalink)
          Cảm ơn Tinhtho và Nana nhiều lắm!
          Cảm ơn em đã vào chia sẻ với chị! Chị cũng chẳng biết nói sao, nhưng có lẽ đó là số phận của chị phải vậy thì phải cố gắng vươn lên số phận thôi, biết sao hơn được.
          Cảm ơn và chúc hai em ngày cuối tuần vui vẻ!
          #20
            Hà Thu 09.02.2009 13:00:24 (permalink)
            Sáng hôm qua mẹ đã cho các con lên đê sông Nhuệ thả diều. Nhìn các con cười vui, mẹ thấy mình như cất bớt được bao gánh nặng chất trên vai. Bé Bi đã biết cách làm cho diều bay lên cao vút. Mẹ nhìn theo con diều mà lòng dạ ngổn ngang trăm mối. Các con có biết, cánh diều ấy tối hôm kia mẹ đã dán bằng giấy, bằng keo, bằng que tre, bằng dây và bằng những lời cầu chúc. Mẹ chúc cho các con sau này luôn đủ nghị lực và lòng dũng cảm để vượt qua gian khó. Mẹ biết mình không thể đem lại cho các con một cuộc sống sung sướng như những người mẹ khác. Mẹ chỉ biết thành tâm, gửi lời khấn nguyện của mình bay lên cao theo con diều, bay thấu tận trời xanh để ông trời thấu hiểu nỗi lòng của mẹ, nghe thấy lời cầu chúc của mẹ dành cho các con.
            Mẹ yêu các con biết chừng nào!
            #21
              Hà Thu 10.02.2009 00:16:00 (permalink)
              Lâu lắm rồi mình không đi hát nữa. Mỗi khi ngang qua những quán cafe ca nhạc, lòng lại rộn lên nỗi nhớ. Nhớ những đêm hát trong ánh đèn sáng rực rỡ, nhớ tiếng nhạc mà dư âm còn mãi chập chờn trong mỗi giấc mơ, nhớ những bước phiêu du trên sân khấu, hồn hóa thành nàng Chinh phụ ngóng chồng.
              Giờ đây những điều đó đã không còn nữa. Bệnh tật đã cướp đi của mình tất cả. Mình của ngày xưa đã trở thành quá vãng. Chỉ còn lại mình của ngày hôm nay, khô cằn, không còn chút sinh khí. Bạn bè cũ chẳng ai còn nhận ra mình.
              Hôm nay Hải đến mời đám cưới, gặp mình bế bé Na ngoài vườn, Hải gọi to: Chị ơi! Cho em hỏi Hà có nhà không?
              Nghe xong nước mắt mình chỉ muốn trào ra, xót xa cho mình quá! Ngày xưa mình trong sáng và vui tươi biết mấy, cái ngày mà mìnhcòn tràn đầy sinh lực, lúc nào cũng như con chim sáo ca hát vang nhà. Còn bây giờ nghe bạn gọi mà chẳng dám trả lời. Lúc bế bé Na về, nghe bố nói: Hải đến mời đám cưới mà con không có nhà. Lúc ấy buồn phát khóc! Mình đã già cỗi mất rồi! Biết bao giờ mới có thể "quẳng gánh lo đi mà vui sống đây?". Biết bao giờ mới được trở lại sân khấu với ánh đèn xưa? Ôi! Tất cả đã trở nên quá xa vời.
               
               
               
              #22
                Hà Thu 11.02.2009 02:01:15 (permalink)
                Đêm nay lại không ngủ. Suốt đêm cứ nghĩ tới hình ảnh bé con 5 tuổi bị làm hại, lại xót xa đến tận cùng.
                Mình đến thăm, nhưng ngoài chút quà thì chẳng giúp được gì, vì mình cũng có hơn gì đâu.
                Không hiểu sao trên đời lại có những con người độc ác đến vậy nữa. Nhưng cũng may, chi phí chữa bệnh cho bé lại không tốn kém gì vì bé còn chưa tròn 5 tuổi. Bà nội và bố bé cảm động muốn khóc vì những người đến thăm, giúp đỡ, tặng quà đều là những người chẳng quen biết chút gì!
                Hôm nay bé đã khá hơn nhiều nhưng vẫn còn xanh xao, mệt mỏi. Cầu chúc cho bé sớm bình phục và quên hết đi những ký ức kinh hoàng!
                #23
                  Hà Thu 12.02.2009 11:19:49 (permalink)
                  Hôm nay, tinh thần của mình khá hơn một chút, vì đêm qua đã ngủ được gần 3 tiếng đồng hồ, bé Na dậy đòi ăn mà mẹ không sao dậy được để đi pha sữa. Mẹ hư quá! Sáng nay ngủ dậy thấy vườn nhà mình rau đã lên xanh mướt, dành để nấu bột cho Na nhé! Mấy khóm hoa Thược dược vẫn tiếp tục ra hoa, kết quả mấy tháng của mình nở muộn quá! Hết tết mất rồi.
                   
                  Ngày hôm qua em bé kia đã được ra viện. Ước gì mình có nhiều tiền, mình sẽ đem bé về nuôi, sẽ bù đắp lại tất cả những thiệt thòi của bé, để bé được nuôi dạy đàng hoàng bên bé Na của mình. Ôi! Ước nhiều quá mà chẳng cái gì trở thành hiện thực được.
                   
                  #24
                    Hà Thu 13.02.2009 12:45:50 (permalink)
                    NHÂN QUẢ
                     
                    Tự mình ta nhé chúc ta!
                    Vững chân trên cõi Ta Bà mà đi.
                    Bỏ qua hết những Sân, Si.
                    Quên đi hết cả những gì đắng cay.
                    Những gì ta có hôm nay.
                    Những gì phải chịu từ ngày đã qua.
                    Những gì đang có âu là:
                    Luật nhân quả giữa Ta Bà chúng sinh.


                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/62320/082AAB3514664B09B3E67FEB8B25266D.jpg[/image]
                    Attached Image(s)
                    #25
                      Hà Thu 21.02.2009 20:30:04 (permalink)
                      Ngày hôm nay ngồi viết nhật ký cho ngày hôm qua, vui với niềm vui đã qua mà lại buồn nỗi buồn của ngày mai sắp tới. Những lúc có nhiều thứ, cứ tưởng đã đủ, ai ngờ vẫn thiếu đến vô cùng. Những lúc lúc thiếu đến vô cùng lại đón nhận từ xung quanh và thấy đủ. Như thế đã là cuộc sống chưa?  Cũng chẳng biết thế nào mới thực sự là sống nữa.
                      Ước gì ngày nào cũng như ngày hôm nay, một ngày chẳng vui, chẳng buồn.
                      #26
                        Hà Thu 24.02.2009 09:40:22 (permalink)
                        Mấy hôm nay mình đau đầu quá. Lười biếng chẳng muốn làm gì. Sau mấy ngày phục vụ đoàn TT của NHNN, mệt mỏi rã rời. Chiều qua được về sớm, đi mua mấy con cá rô đồng, hì hụi, gỡ xương, quấy bột cho bé Na. Loanh quanh, hôm nào cũng 11, 12h đêm mới ngủ. Sáng hôm nào mắt cũng sưng hùm hụp. Chuông báo thức reo mấy lần chẳng buồn dậy. Chán thật!
                        #27
                          Hà Thu 24.02.2009 20:46:16 (permalink)
                          Chồng tôi đi với "người ta"
                          Bỏ mình tôi với căn nhà rỗng không
                          Thôi còn gì nữa mà mong?
                          Còn chăng chỉ một phòng không, gió lùa.
                          Gió gieo mấy hạt tương tư
                          Chồng tôi gom cả, chưa vừa túi tham.
                           
                          #28
                            nana_yeume 26.02.2009 09:41:40 (permalink)
                            Chị ơi!
                            Chị đừng có nghĩ làm gì nữa. Cứ xem như khi mình dọn nhà, cái gì không dùng được nữa thì bỏ bớt đi nha chị!
                            #29
                              Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 29 trên tổng số 29 bài trong đề mục
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9