truyện ngắn: Linh Cẩu
pink_heart 19.01.2009 14:49:13 (permalink)

Linh Cẩu
Hắn trằn trọc khó ngủ, đọc hết cả xấp báo trong ngày đến từng chi tiết, mắt vẫn trơ lì, đầu óc tỉnh rụi. Hắn cố nhớ mình đã ăn uống thứ gì khiến hắn khó ngủ như thế. Không trà, không café, không cả nước chanh, suốt buổi tối hắn đã cầm lên, đặt xuống, nhấm nháp mãi chưa hết nửa ly bia.. Hắn chợt hiểu ra, rồi tự nghĩ mình vô duyên, nên cố không nghĩ đến, bằng cách ngồi dậy lựa một dĩa film cho vào máy.
Hết đĩa film mà đầu óc hắn vẫn cứ trơ ra chẳng muốn nghĩ ngơi. Không muốn trốn tránh, hắn tự hỏi có phải việc gặp lại nàng sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu việc đau lòng mà nàng đã gây ra cho hắn và cho chính cuộc đời nàng, đã làm cho hắn mất ngủ?
Không phải thế. Mọi việc đã trôi qua theo thời gian. Đã từ lâu hắn không còn oán giận nàng, hắn cũng thôi dõi theo cuộc sống trôi nổi, đầy trắc trở của nàng với cảm giác xót thương đầy bất lực. Hắn đã xác định được cảm giác đó từ hôm gặp nàng tình cờ ở một bữa tiệc, và họ đã chào nhau mà không nói với nhau lời nào, nợ hay duyên đều đã cạn. Nàng đã gọi điện cho hắn nhờ một việc không phải cho nàng, cô bạn thân của nàng có kết quả xét nghiệm K.
Hắn đã biết những trường hợp bị K, hắn cũng từng nghĩ đến nếu hắn bị, hay người thân hắn bị...Hắn thấy sợ cái cảnh người bệnh nằm đau đớn dai dẳng chờ chết, người thân cố níu kéo cuộc sống của họ bằng tất cả những đồng bạc kiếm được, mượn được, xin được. Thời gian người bệnh chịu đau đớn kéo dài bao nhiêu, thì nợ nần ơn nghĩa người thân của họ phải trả cũng dài ra như thế. Vì thế với một tí hài hước hắn nghĩ, và đã từng nói ra miệng rằng nếu chẳng may hắn bị, hắn sẽ tự giảm đau bằng những liều morphin ngoài toa bác sĩ, và đến lúc cần, hắn sẽ tự cho mình bay thẳng lên thiên đàng bằng một liều mạnh. Hắn cũng nói mạnh miệng rằng hắn sẵn sàng làm như thế cho người thân của hắn.
Ai chẳng một lần chết, tại sao phải sợ hãi cái chết đến như thế? Thế giới sau cái chết như thế nào? Nếu nó là thiên đàng, chắc ai cũng hăng hái muốn đi, tranh nhau đánh bom cảm tử. Nếu nó là địa ngục, chắc ai cũng níu kéo cuộc sống của mình, dù những hình phạt dưới địa ngục chưa hẳn đã đau đớn hơn! Nếu nó là hư không, chắc sẽ có nhiều người quá mệt mõi với cuộc sống này sẽ trốn vào! Nếu nó là một vòng tròn âm dương, vậy sau cái chết lại là sự sống, vì sau sự sống chắc chắn là cái chết, có gì phải sợ? Nếu nó là một vòng luân hồi luẩn quẫn, thì sự trả, vay là một lẽ công bằng chứ sao? Vậy tại sao con người phải chịu đựng, và những người thân yêu của họ vì lẽ gì bắt họ kéo dài sự chịu đựng đó đến cùng cực?
K! nó như một trò đùa của tạo hoá, không chọn, không xin, đến nỗi người đời phải gọi nó là “trời kêu ai nấy dạ”. Không xẻ chia, thay thế được. Chẳng một chút công bằng! Tại sao người phải chịu sự tra tấn tàn bạo của số phận đó, không phải là những kẻ tàn ác, tội lỗi? Hắn mĩm cười khi nghĩ : Nếu là thượng đế, khi soạn ra pháp luật, hắn sẽ chọn bệnh K kêu án cho những tội đáng bị tử hình, bệnh sida cho những tội đáng bị chung thân...Nhưng biết đâu tạo hoá còn sinh ra những bệnh khác còn khủng khiếp hơn? Và sự công bằng ở đâu?
Nhưng ý nghĩ về cái chết có làm hắn nặng lòng như thế? Không! Cách sống. Cách sống mới đáng nghĩ. Hắn nhớ lại khung cảnh bàn tiệc tối nay:
Quán Ngã Ba Lòng bên bờ một con sông trơ đáy như mọi con sông, dòng kênh của thành phố vào những ngày cuối trăng. Không một chút gió, cũng may là không có gió, nếu không mùi hôi thối từ dòng sông chắc át hẳn mùi thức ăn.
Khi hắn đến bữa ăn đã tàn, trên bàn chỉ còn cái lẩu nguội và những ly bia tràn; cô bạn bị K trông gầy ốm xanh xao hơn những năm trước đây hắn gặp. Nàng cũng gầy tong, không thon thả xinh tươi, mặt hóp với đôi mắt sâu và vầng trán đỏ bừng. Khi nàng nói, giọng nói lào khào, hắn biết nàng đang sốt vì viêm họng. H, chồng người bệnh đứng lên bắt tay hắn, anh ta phát tướng, ra vẽ người thành đạt. Ba người đàn ông trẻ khác ngồi đối diện. Một người được giới thiệu là phóng viên của một tờ báo lớn của thành phố; PV có cái miệng tươi và hàng răng trắng, khoảng trên ba mươi tuổi; PV khoe mình độc thân và có cái đuôi dài. Hai người bên cạnh được giới thiệu là đàn em của PV ( hắn tự nghĩ là : bây giờ mình mới biết PV cũng có đàn ẹm ) môt người làm hoá dầu và người kia không thấy nhắc tới nghề nghiệp, chắc anh ta đơn giản đi theo để làm “bè”.
Hắn nhận một ly bia, chỉ để nhấc lên đặt xuống theo nhịp cụng, dzô của họ. Khi không giữ miệng được nửa, hắn đã nhắc nàng rằng : Với cái họng như thế mà dzô 100% thì ngày mai nhập viện. Những câu chuyện tiếu lâm tục, những câu pha trò nhạt nhẽo làm hắn ngán ngẫm. Thỉnh thoảng PV lại nhắc nhở để hắn có thêm sức chịu đựng bằng cách lập lại rằng : Ngày mai anh ta có công tác quan trọng mà không ai thay thế được, vì thế anh ta bận hết 3 ngày, đến thứ 7 anh ta mới có thời gian đi gặp ông giám đốc TTUB để lo cho sức khoẻ của người bệnh K. Sự nhắc nhở có hiệu quả, hắn im lặng quan sát sự chịu đựng bền bỉ của những người đã tham dự bữa tiệc từ đầu. Khi PV hết hát dân ca Quảng Nam, lại hát bài chòi bằng cái giọng rặt Quảng mà ngay cả người gốc Quảng như hắn cũng có đoạn không nghe được. Nàng thì thầm với hắn rằng : tối qua 3g sáng mới về được khách sạn. Hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu. Hắn hiểu, để trông chờ vào sự giúp đỡ của những người này họ đã phải đi hầu, tiếp cho chúng ăn chơi ; hắn lắc đầu khi nghĩ : đến tuổi này, với bao kinh nghiệm sống, từng trải qua đắng cay của sự lừa gạt, lợi dụng cả tiền bạc, tình cảm, nàng vẫn chưa biết cách nhìn người...!
Hắn cố hết sức chịu đựng, nhưng PV bốc phét vung trời, anh ta liên tục vuốt đuôi mình, hai giọng bè lúc nãy không xuất sắc lắm khi bè cho anh ta hát, vì không thuộc lời, bây giờ rất xuất sắc khi giọng cao, giọng thấp ca bài con mèo dài đuôi. Hắn buột miệng : Anh có tính khiêm tốn đáng khâm phục thật, so với ông tổng biên tập của anh, anh hơn ông ta nhiều thứ nữa chứ, anh trẻ hơn, đẹp trai hơn, chỉ thua mỗi cái chức. Nàng lên tiếng đỡ dùm PV. Hắn nghĩ : Bản chất con người rất thích nổ, kể từ khi bị cấm pháo, cái miệng phải làm thay chức năng đó, tạo nên một thói quen, một phong trào. Họ nổ vang trời ở mọi cuộc vui, mọi tiệc tùng. Nhưng đây có phải là một cuộc vui không? Hắn thấy chạnh lòng! Hình như với PV đây là một dịp vui chơi, có bia bọt rót tràn, có dịp biểu diễn mình. Ừ! sao thằng cha này lại có khả năng tự ca mình hay đến thế? Đó cũng là một cái tài; người khác hẳn không làm thế được, họ ngượng miệng. Hay PV quê ở Nam Ô,có tài nổ bẩm sinh? Hắn định nói ra miệng, nhưng cố dằn lại.
Hắn nhìn đồng hồ, hắn ngồi đây mới hơn một giờ, mà cứ tưởng cả buổi rồi! Hắn hy vọng họ sắp về. Hắn đến đây và chịu đựng cái không khí này, chỉ vì muốn nói vài lời thăm hỏi với người bệnh, đưa cho cô ấy tấm danh thiếp của vị bác sĩ phẩu thuật được giới y khoa đánh giá tốt, muốn đưa cô ấy về chỗ trọ xem điều kiện ăn ở thế nào...những việc nhỏ nhoi mà hắn có thể làm. Xem ra họ đã tìm được một ông trời có thể thay đổi số phận rồi, hắn muốn về, nhưng lại sợ mình sẽ không yên tâm nếu bỏ mặc họ , nên kiên nhẫn.....
Không biết vẻ mặt đáng chán của hắn tác động, hay sợ không đủ thời gian cho cuộc vui tiếp, mà cuối cùng PV cũng lên tiếng kết thúc chầu nhậu bằng cách hỏi: Mấy chị thích đi đâu đây? Vẻ mặt hớn hở của PV như một hướng dẫn viên trước đám khách du lịch túi đầy tiền đang sẵn sàng ăn chơi, mua sắm cho đến cạn túi.
Nàng nói nhỏ với hắn : Trời ơi! Em thèm ngủ dễ sợ!
Hắn đứng lên xin phép về. Sự gợi ý sỗ sàng ấy không thấy ai đáp ứng, mọi người tần ngần. Bè của PV đề nghị đi karaoke. PV tán thành với vẽ hý hửng. Hắn thầm công nhận tính hợp lý của đề nghị; không có gì thoả mãn kẻ có ý thích ca tụng mình bằng trò karaoke, nhất là khi họ có một nhóm khán giả bắt buộc phải vỗ tay tán thưởng, tung hô họ.
Mọi người đi bộ ra bãi giữ xe, hắn đi chậm lại, nói nhỏ như đang nói xấu người khác, cố bằng cách ngắn gọn nhất sao cho cô bạn hiểu rằng : Một ông giám đốc của một TTUB của một nửa đất nước này, nhận bao nhiêu lời gửi gắm mỗi ngày? Ông nhớ được bao nhiêu người? Ông không thể trực tiếp giúp đỡ, cũng không có quá nhiều bác sĩ giỏi để ông nhờ giải quyết những vụ nhờ vả này...Hắn đưa tấm danh thiếp của ông bác sĩ với hy vọng rất mong manh rằng: Cuối cùng họ sẽ nghĩ ra rằng nếu cần phải nhờ vả, thì phải nhờ đến người trực tiếp có thể giúp đỡ mình.nếu phải hạ mình cầu cạnh người khác, thì cũng chỉ cầu cạnh một người...
Cả nhóm lên xe, PV dẫn đường, giả lả một câu vớt vát với hắn:; Sao không đi chơi cho vui, về sớm thế ? Hắn cười gượng nói: Khuya rồi, ăn chơi cũng ớn rồi, về thôi. Nàng đùa giúp: Già rồi, sợ chết không dám ăn chơi nữa.
Trên đường hắn miên man nghĩ: Hắn có sợ chết không? Đã có một thời cái chết quyến rũ hắn dễ sợ, hắn đã cố nghĩ đến gia đình, cha mẹ để vượt qua sự quyến rũ đi vào con đường mà lúc đó hắn tự cho là sự giải thoát nhẹ nhàng.
Nếu biết mình sắp chết, hắn có ăn chơi xả láng, cố xài cho hết đống của cải mà hắn đã góp nhặt được của đời nhờ sự may mắn hơn là nhờ sức lao động của mình không?
“Của cải thế gian ” ,đâu mang theo được. Cố mà ăn, mà chơi cho hết chứ! Nhưng ăn gì? Chơi gì?Ăn chồn hương, cua đinh, ba ba, rắn....Những thứ mà các Ông vẫn thường gọi mỗi khi được mời cho ra vẽ ta đây sành ăn, hay yến sào, bào ngư, vi cá cho bổ khoẻ! Và ra vẽ ta đây lắm tiền! Rồi chơi gì? Trai gái, cờ bạc hay nhảy đầm, massage? Vui không? Hắn thấy ớn thật!
Hơn 4g sáng hắn vẫn không ngủ được! Mà việc gì lại phải cố dỗ giấc ngủ, lúc nào buồn ngủ, thì ngủ thôi. Lệ thuộc làm gì vào chuyện tối hay sáng. Không phải một nửa trái đất này đang sáng và người ta đang thức, đang làm việc sao?
Con người vẫn chăm chỉ bòn vét trái đất này, vì cơm ăn áo mặc đã đành, còn vì những nhu cầu phát sinh như phương tiện, điều kiện. Rồi cao hơn là danh lợi, quyền lực.
Họ trả mọi giá để dành lấy một vị trí trong xã hội, rồi ở vị trí đó họ quơ quào, vơ vét mọi lợi lộc lớn, bé mà khả năng họ có thể thu tóm được...họ viết một bài tụng ca mình, tô vẽ hình ảnh, chức danh mình, cho đến một ngày chính họ cũng tin vào điều đó như thật. Rồi một ngày người ta bắt giam họ, gọi họ bằng những danh từ: “anh Hai Nhỏ, Giám đốc lừa, quan tham v.v...” Họ vẫn khăng khăng tin vào khả năng, hình ảnh của một đại gia ngày nào, họ khóc lóc và kêu gào đến nỗi cuối cùng xã hội phải tin vào điều họ nghĩ, và phải đổi danh cho họ thành: “tâm thần”.
Nghĩ đến thời còn làm phóng viên, hắn đã làm được gì cho mình và cho xã hội? Một số bài báo vô hại ( không dám động chạm đến ai ), chút ít tiền nhuận bút với đồng lương còm, không đủ sống. Không được gì cho mình cũng chẳng lợi ích gì cho xã hội! Bạn cùng lớp báo với hắn còn được mấy người theo nghề? Hắn điểm lại trong trí: không nhiều, một số tên thường xuất hiện trên những tờ báo lớn ở mục chức danh. Họ đã là những người công thành danh toại, một số vẫn theo nghề nhưng ẩn danh dưới những bút danh khác nhau, mà hắn chỉ nhận ra qua văn phong của họ. Ý nghĩ phải gọi điện cho ông bạn học thoáng qua đầu. Hắn lại nghĩ : Biết đâu giữa họ với nhau có sự cảm thông nghề nghiệp mà hắn không có được. Làm báo thời bây giờ cũng khác trước nhiều rồi. Họ kiếm tiền bằng quan hệ xã hội nhiều hơn bằng cái đầu. Cái mẫu nhà báo như tên PV không phải là ít, chẳng bỏ qua cả cơ hội kiếm một bữa nhậu, một dịp ăn chơi, bất kể hoàn cảnh! Những cái tên như nữ p/v TC, một thời làm hắn nể phục bây giờ còn nhiều nữa không? Ít ra một cái tên gợi lên những ý‎‎ nghĩ tốt đẹp về những đức tính của con người, cũng làm hắn thấy thanh thản! Hắn tự an ủi mình rằng chẳng ít người như TC đâu, nên hắn vẫn hằng ngày đọc tất cả những thứ họ viết. Tin vào những điều họ viết, dù nói cho thật lòng thì cũng chỉ tin một phần thôi....Vì hắn hiểu rõ họ hơn một độc giả bình thường khác, hắn đã từng là họ. Mặc dù hắn đã thất bại khi đi tiếp con đường đó; hắn thiếu ý chí, dũng khí và tính kiên định để trở thành một nhà báo tốt và giỏi. Thiếu ranh mãnh, luồn lách để trụ được và đi lên, thậm chí làm giàu như những đồng nghiệp xấu. Hắn mĩm cười khi nghĩ đến ngày mà hắn quyết định bỏ nghề: NS đã khóc tức tưởi vì một phóng sự điều tra của cô bị ngưng lại vì có sự can thiệp nào đó. Cô đã nói với trưởng ban qua điện thoại rằng cô sẽ trả thẻ nhà báo nếu ban biên tập ngưng phóng sự của cô.Ý‎ nghĩ trả thẻ đã xuất hiện trong đầu hắn từ câu nói đó, và hắn đã làm thật, không vì lí do nào cả. Hắn chẳng có phóng sự nào làm người ta sợ đến mức phải nhờ ai can thiệp, nên hắn cũng chẳng có sự uất ức nào. NS đã vượt qua vụ đó, cô đã kết thúc phóng sự của mình bằng một bài tường thuật phiên toà xử kẻ bị cô đưa lên báo với bản án 20 năm tù. Cô vẫn còn là một phóng viên. Còn hắn? hắn không muốn làm một kẻ vô hại, mà cũng vô ích.
Hắn làm giàu, một cách ngẫu nhiên. Người ta bảo hắn có khiếu kinh doanh, biết tính toán. Hắn không nghĩ thế, chưa bao giờ trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ mình sẽ buôn bán cái gì.
Những ý nghĩ cứ xuất hiện trong đầu hắn, hắn nói ra như khi người ta viết văn hay làm thơ vậy. Khi có người thực hiện điều hắn nói và họ thành công, họ bảo đó là “sáng kiến”. Khi hắn viết ra những điều đó với những lí giải thuyết phục rõ ràng, người ta bảo đó là “ dự án kinh tế”. Có vẽ như kiếm sống bằng cái việc này dễ dàng hơn và việc hắn làm có ích cụ thể cho một người nào đó, không vô thưởng vô phạt như những bài báo của hắn. Tới một ngày, hắn cũng hoang tưởng, tin vào điều người ta nói. Hắn thực hiện điều hắn nghĩ, và hắn trở nên giàu có thật! Hắn không cần kiếm sống nữa và cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì với hắn...
Hắn không thể hiểu nổi tại sao người ta lại tìm một người quen có quan hệ với ông tổng biên tập một tờ báo, nhờ ông liên hệ với ông giám đốc trung tâm ung bứu, gởi gắm nhờ ông ta quan tâm cứu giúp một người bệnh K. Ông tổng biên tập bận hàng ngàn công việc, sợ quên việc người ta nhờ vả, nên gọi ông phó tổng nhờ giải quyết dùm, ông phó tổng cũng có hàng trăm việc phải làm, nên tìm anh chàng phóng viên có cái miệng dẽo nhất bảo đi quan hệ dùm. Ông giám đốc có quá nhiều việc phải làm, ông cũng chẳng có vụ bê bối nào phải sợ nhà báo, nên ông cho một cái hẹn ở thì tương lai. Anh PV chưa có cái hẹn xác định thời gian và uy tín của mình, liền “bận công tác”!!! Trong thời gian chờ đợi, anh ta áp dụng phương pháp trị liệu tâm lý: Cứ vui chơi đi, ăn nhậu, hò hát ( chắc thâm tâm anh ta nghĩ: đàng nào bác sĩ chẳng bảo...có thể....khoảng...tháng, muốn ăn gì cho ăn đi ) Hay là anh ta đã đúng khi cứ bày chuyện ăn chơi ra. Chợt nhớ đến vẽ mặt xanh xao của người bệnh, vầng tráng đỏ bừng vì sốt với giọng nói khào khào thì thầm câu: “ em buồn ngủ muốn chết! ” của nàng, hắn bỗng nhiên muốn bóp chết PV. Họ bị di căn từ bệnh của người thân nên mù quáng chụp lấy cái phao ảo, dùng đến sức tàn lực kiệt níu chặt vào đó, hay cái mốt bây giờ là phải mua lấy những quan hệ vói những chức danh to lớn, một liệu pháp tâm lí cho cả căn bệnh nan y này?
Ngay cả nàng, cũng hết thuốc chữa rồi, cái vẻ mặt sùng tín, chịu đựng mà hắn nhìn thấy tối nay, hắn đã từng nhìn thấy ở nàng những lần trước, một người đã cướp đi mái nhà và đứa con nàng, để lại cho nàng không phải chỉ những vết thương trong lòng, mà cả những vết sẹo ở ngoài da thịt. Một người đã cướp đi tình yêu, nhà, xe để lại cho nàng một đứa con. Một người....một người... và những chuyện như tiểu thuyết ấy vẫn tiếp tục. Nàng mất dần, mất hết, chỉ còn lại con và nợ, nợ đời, không biết sao trả hết! Nàng sẽ còn khốn khổ, vì mãi không chịu học bài học nhìn người. Cái lòng tin mà nàng vẫn kiên trì giữ được sau bao nhiêu lần bị lừa lọc ấy, vẫn không sao đặt đúng chỗ, đúng người. Nàng vẫn cứ nghe nhiều hơn nhìn và suy nghĩ. Tin vào những điều người ta khoát vào mình, sơn vẽ mình...Căn bệnh nan y trong một sức sống và sự chịu đựng mạnh liệt, hắn chợt hiểu ra tại sao hắn luôn bất lực khi nhìn nàng lao đầu vào những cuộc tình lọc lừa. Hắn và nàng có cách nhìn khác nhau, hắn nhìn vào bên trong con người, còn nàng nhìn và tin vào bề ngoài; mà bây giờ người ta ăn mặc đẹp lắm!
Hai người bệnh ấy sẽ còn tốn nhiều thời gian, tiền bạc, công sức, lòng tin... vào những thầy lang như PV cho đến khi họ kiệt sức và ngã gục. Cô bạn, chắc chẳng còn lâu, vì thời gian và tiền bạc của cô có giới hạn, nhưng nàng? Nàng sẽ còn chịu nhiều khốn khổ, khi niềm tin, yêu cứ mãi đặt không đúng chỗ mà hắn chưa bao giờ thuyết phục được nàng thay đổi cách nhìn, dù chỉ một lần. Bao nhiêu lần gãy đổ nàng chưa một lần sáng mắt ra. Hắn thở dài, cảm giác như người thầy thuốc đọc kết quả xét nghiệm K.
Cuộc sống này còn có nhiều ca bệnh nan y nữa, và bâu quanh đó là những con linh cẩu!
 
NT Mỹ Liên
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9