VỀ MỸ SƠN Mây vẫn treo ngang vòm tháp cổ
Rập rờn trong buốt nắng ngàn lau
Đường eo Chiêm nữ oằn con mắt
Đồi ngực u huyền một thẳm sâu.
Đưa tay chạm cõi hư mà thực
Bia ký, bệ thờ pha khói sương
Chợt nghe thổ cẩm reo tung váy
Baranưng âm vang bập bùng.
Núi Quắp vẫn xanh soi suối Thẻ
Yôni phồn thực mãi Linga
Chao ôi trời đất không hoang phế
Cớ gì uẩn khúc đất Chămpa.
Nghệ nhân lấp loáng hồn di sản
Vòng xoay thế cuộc ứa tài hoa
Từng viên gạch hồng sôi màu nắng
Nung cháy âm thầm mỗi sátna.
Ơi em du khách thời trang trẻ
Thánh địa hành hương rất điệu đà
Ngày sau còn có ai lần bước …
Thoáng cười bí hiểm mặt Siva !
Nguyễn Đại Bường NỖI NHỚ THÁNG SÁU Tháng sáu nỗi nhớ òa về
Giòn tan mái lá miền quê gió lào
Bùn già xé toạc đáy ao
Hàng tre trơ gọng gim vào trời trong
Ầu ơ, cánh võng chập chờn
Mẹ ngồi ru giấc trẻ mòn nắng trưa.
Tháng sáu đêm thiếu ngày thừa
Thớ cày rốc bụi khát mưa thượng nguồn
Con đò thêm người ly hương
Móng chân phèn nhuộm bạt phương trời nào
Áo cơm bước thấp, bước cao
Ước gì gửi chút mưa rào về trung
Mưa giăng nỗi nhớ bồn chồn
Lòng khô hạn giữa cỏ non xứ người.
Nguyễn Đại Bường NGƯỜI TRỒNG CỎ BÊN ĐƯỜNG Vai áo chị từng ngày bạc thếch
Ngọn cỏ từng ngày lên non xanh
Cỏ mượt mềm không từ mỡ màu của đất
Mà từ đôi bàn tay chị chai sần.
Lặng lẽ như cần cù ong thợ
Chị đi qua mưa nắng vơi đầy
Những đôi chuồn chuồn địu nhau vào mùa sinh nở
Nói với chị điều gì mà rung cánh bay.
Dòng người vẫn hằng ngày ngược xuôi hối hả
Có ai để ý bên đường
Một dáng ngồi chon von nón lá
Chị nhộm xanh mặt đất
Cho bầu trời trong hơn.
Chị là ai của muôn ngàn số phận
Có hề chi
Cỏ cũng là người
Mọc chỗ này là hoang là dại
Mọc chỗ kia là cái đẹp dâng đời.
Nguyễn Đại Bường QUÀ QUÊ Dong xanh là của vườn xưa
Gạo dẻo là của đồng chua nhọc nhằn
Bàn tay cha tước sợi dang
Bàn tay mẹ khéo giần sàng hạt trơn.
Nắng mưa nuôi bánh thảo thơm
Chắt chiu gói cả vuông tròn xuân quê
Đường xa, lơi bước chân về
Rưng rưng nâng chút tình nghe ấm lòng.
Mười năm ăn tết tha phương
Xuân này có cả quê hương trong nhà.
Nguyễn Đại Bường