Truyện kể từ cuộc sống : Chuyện tinh online ( Tuyết rơi mùa hè ) Nếu ... Anh chợt đến chợt đi
Bất ngờ như mưa gió
Em như ngàn cây cỏ
Vắng anh lá đổi mầu
Sẽ không là rừng sâu
Khi cây chồi thiếu nắng
Sẽ chỉ là xa vắng
Nếu gió không dạo đùa
Sẽ không thành giọt mưa
Nếu thiếu ngày nắng lửa
Em không là em nữa
Nếu bây giờ thiếu ... anh ! Phong Linh Trời đang đông lạnh, cái đông Sani_Petersburg thật lạnh âm 20 đến 25 độ C. Nhưng cái lạnh của thời tiết không thấm thía gì so với cái lạnh tâm hồn đang cô đơn của Mai. Mai đến sống ở nơi này đã 10 năm , đã qua nhiều rồi bốn mùa , xuân, hạ , thu, đông. Những niềm vui, những nỗi buồn , cả những đắng cay. đau thương , mất mát. Sự cô đơn càng tăng thêm vẻ lạnh giá của thành Len , của tâm hồn đơn côi, xa xứ , tha huơng . Đã từ lâu rồi nó đi về như một cái bóng thầm lặng , căn phòng nhỏ với bốn bức tường im lìm , tĩnh lặng . Sau mỗi giờ làm việc về nhà bạn thân với nó lúc này là chiếc máy tính. ( Người ta nói : đôi khi những sự vô tình cũng làm cho một tình cảm lên ngôi , mà cũng có thể làm cho một tình cảm chết đi... và điều đó cũng có thể làm cho giá lạnh trở nên ấm áp, hay càng lạnh giá hơn .) Không biết từ khi nào Mai, một cô gái ít nói cười bỗng trở nên sôi động , Mai vẫn trầm tính nhưng lộ trên đôi mắt một ánh sáng lạ lùng. Từ ngày quen Tuấn qua online Mai trở nên là một con người khác. Hình như Mai biết yêu , yêu theo cách của Mai , yêu theo kiểu tọa độ ngày xưa , mà thời xưa ấy họ yêu nhau qua thư từ vậy . Trước kia Mai vẫn thường nghĩ yêu qua mạng thì yêu gì , ảo ảnh, mơ hồ _ không có thực. Nhưng bây giờ những ảo ảnh , mơ hồ ấy , trở nên diệu kỳ đối với Mai ( giờ thì Mai tin ) đúng là khi yêu con người ta mù quáng , không biết đâu là thực, đâu là hư nữa. Tuấn thường ít nói hơn _ gương mặ ít cười làm Mai càng cảm thấy yêu Tuấn hơn từ gương mặt ấy. Những gì Tuấn nói , tâm sự làm Mai thấy Tuấn trở nên gần gũi và thân thiện hơn. Mai cởi mở hơn khi bên Tuấn , Mai tâm sự hết về cuộc sống của Mai cho Tuấn nghe, cho Tuấn biết không giấu giếm gì cả. Rồi một ngày kia Mai như một người mơ mộng, hết buồn , hồn nhiên , sau mỗi ngày làm việc khác với khoảng thời gian trước khi gặp Tuấn Mai thường lang thang đâu đó sau giờ làm việc mãi đến muộn mới trở về nhà, nhưng bây giờ Mai như một người bận bịu , bận như với một cuộc sống gia đình , hết giờ làm việc Mai háo hức vội vã trở về nhà , về thật nhanh như có ai đó đang chờ Mai vậy. Đúng Tuấn đang chờ Mai , chờ Mai về để cùng online , Mai thấy hạnh phúc khi có Tuấn bên cạnh. Mặc dù chưa một lần gặp nhau ngoài thực tế , Mai đang ảo, ảo thật. Yêu nhau thời hiện đại , thời vi tính thật lạ. Mai và Tuấn yêu online trong vòng thời gian không ngắn cũng không dài _ khoảng 2 năm và Mai quyết định gặp Tuấn. Tuấn cũng muốn gặp Mai . Đúng vào dịp này công ty địa chất của Tuấn cần một kỹ sư sang Nga làm việc ba tháng , Tuấn nói với Mai sẽ nhân dịp chuyến này đi để gặp Mai . Mai vui sướng mong từng ngày , từng giờ , càng mong Mai càng cảm thấy lâu _ sao giờ đây đối với Mai một ngày lại trôi chậm đến thế . Thế rồi giây phút mong đợi gặp Tuấn cũng đã đến , Mai xin nghỉ vài ngày từ thành Len ( Sani Petersburg ) lên tận Matxcova đón Tuấn ngoài sân bay khác với cái nhìn qua webcam _ Tuấn của Mai ở ngoài là một chàng trai phong độ , mái tóc cắt ngắn gạt gọn một bên khuôn mặt , đôi mắt sâu thẳm hút hồn Mai , nụ cười của Tuấn làm Mai không thể không tự tin _ lòng không bình yên _ nụ cười làm Mai thấy an tâm , thấy yêu Tuấn hơn . Khuôn mặt rạng ngời khi gặp nhau. Mai ở lại Matxcova mấy ngày bên Tuấn . Tuấn hứa hẹn với Mai thật nhiều , anh ở lại Matxcova ba tháng và trong khoảng thời gian đó cứ vào hai ngày cuối tuần Tuấn lại trở về Sani _ Petersburg để gặp Mai ( Từ Matxcova đi tầu nhanh xuống thành Len Sani _ Petersburg chỉ mất 4 đến 6 giờ đồng hồ , còn tầu chậm còn tùy thuộc ). Những giây phút bên Tuấn, Mai thật hạnh phúc, Mai cố dành gian để gần gũi Tuấn nhiều hơn , Mai mong thời gian ngừng trôi để có thể ở bên Tuấn lâu hơn. Thời gian trôi thật nhanh khi hai người yêu nhau, họ ở bên nhau ( Khi hai người yêu nhau họ không có ý định được thời gian , thời gian sẽ chẳng là gì cả ) Nếu bây giờ có ai hỏi Mai cái gì ác nhất trên đời Mai sẽ trả lời mà không cần suy nghĩ _ trên đời này ác nhất là thời gian , bởi thời gian có thể cho ta tất cả, mà cũng có thể lấy đi tất cả ... Tuấn đã hết hạn ba tháng làm việc ở Mátxcova và đã đến lúc phải trở về Việt Nam . Ngày gặp nhau cuối cùng Tuấn chỉ im lặng , Mai cũng im lặng bước bên Tuấn . Cả hai bước dọc theo bờ dòng sông Ne_Va ( Một dòng sông nổi tiếng ở Nga thuộc thành Len Sani _ Petersburg mùa hè có thể đi thuyền du lịch trên sông để ngắm cảnh thành phố , ban đêm có thể đi thuyền giữa dòng sông và ngắm cầu mở thật tuyệt...) Đêm đã cuối đông rồi trời vẫn lạnh giá , sang tháng tư rồi tuyết đã dần tan trên con phố , thế mà vẫn lạnh . Mai hỏi Tuấn : _ Anh ơi! Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không ? Tuấn cười bảo Mai : _ Chắc là không ! Mai cười nhìn Tuấn và nói: _ Em hay tin vào phép nhiệm mầu lắm anh ạ, chính vì có phép nhiệm mầu nên em mới gặp anh, mới biết yêu sau bao đổ nát, đắng cay, đớn đau , điều đó làm em tin _ em tin nếu em yêu anh thật lòng và anh cũng yêu em thật lòng thì chắc chắn sẽ có tuyết rơi mùa hè, chỉ có điều không biết bao giờ mới có mà thôi. Tuấn véo mũi Mai : _ đúng là ý nghĩ của trẻ con , em tưởng cuộc sống này là cổ tích hay sao! Mai nhìn Tuấn: _Đúng là cổ tích và anh là ông tiên của em trong cổ tích, một ông tiên người lớn đó nhé ! hi !!! (...) Cả hai cùng cười vui vẻ bên nhau , ai nhìn vào cũng thấy họ thật hạnh phúc .... Thời gian như muốn xua đuổi đi tất cả, muốn tách rời hai người yêu nhau, họ phải xa nhau. Đã đến giờ Tuấn phải trở lên Matxcova để về Việt Nam. Trước khi đi Tuấn nói lời chia tay với Mai trong sự tiếc nuối , Mai tiễn Tuấn ra tận sân ga trở về Mát , Tuấn đưa cho Mai một chiếc nhẫn mầu trắng ( nhẫn bạc ) Tuấn nói kỷ niệm của mẹ và bảo Mai giữ lấy , tầu chuyển bánh, nước mắt Mai rơi nhỏ giọt, Mai đứng nhìn theo con tầu đang khuất dần phía xa xa rồi mất hẳn, Mai vẫn đứng chết chân giữa sân ga náo động nhộn nhịp . Con tầu đưa anh xa em Lòng anh vẫn còn ở lại Tình em đuổi theo lưu luyến Mạnh hơn những bánh xe lăn Thời gian bên anh trôi nhanh Em mong thời gian ngừng lại Để em được mãi bên anh Cùng mơ một giấc mơ xanh. Mai bỗng giật mình khi điện thoại rung, Tuấn gọi cho Mai , bảo Mai về nhà đi, mùa hè anh sẽ trở lại đây thăm , bảo Mai mở bài hát " Giây phút chia xa " lên nghe và nghĩ về anh. Mai nghe lời như một đứa trẻ nhỏ nghe lời cha mẹ . Ngồi trên taxi trở về nhà Mai cứ nghe đi , nghe lại một bài hát đấy qua điện thoại mà tâm trí mãi vẫn tận nơi đâu . Tuấn đi Mai lại trở lại cuộc sống bình thường ,với công việc hàng ngày , và mỗi tối Mai như một người vợ hiền thục về nhà sau giờ làm việc. Đơn giản thôi Tuấn đang đợi Mai ở nhà để online. Mai với Tuấn thường nói chuyện về cuộc sống , Mai gửi bài hát " Tuyết rơi mùa hè " cho Tuấn nghe và hỏi lại anh một câu hỏi cũ : _Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không? Tuấn trả lời Mai: _Đúng là trẻ nhỏ, làm gì có điều đó hả bé! Mai cãi bướng: _Nếu có thì sao? Tuấn đùa lại Mai: _Nếu ngay bây giờ có tuyết mùa hè rơi thì em chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra , là nhìn thấy anh ngay [sm=heart.gif] hiii! Mai viết vội chữ: _Xấu tính. _ Làm sao bảo anh xấu tính hả bé ? _Tại anh trêu em _ nếu bây giờ có tuyết mùa hè rơi em chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là thấy anh ngay , làm gì có chuyện ấy, anh cứ làm như là giấc mơ, giấc mơ cũng không có . Tuấn nói lại : _Thế em bảo có tuyết mùa hè , làm gì có tuyết mùa hè. Mai bảo: _Đó là phép nhiệm mầu, một điều kỳ diệu. _Vậy hả ? nếu có phép nhiệm mầu thì điều gì cũng có thể xảy ra mà, đúng không nhỏ ? Mai im lặng. Tuấn nói: _Nếu thật sự có tuyết rơi mùa hè lúc đó anh sẽ mãi ở bên em ... sẽ thuộc về em , sẽ chẳng bao giờ rời xa em như thế này nữa . Thời gian qua đi thật nhanh, một mùa đông nữa lại đến mang theo cái lạnh lùng, da diết. Mai và Tuấn tưởng chừng như lòng gần nhau hơn , tưởng như không gì có thể ngăn cách, tách rời hai người ra vậy. Mai cảm thấy không thể sống mà thiếu Tuấn lúc này. Vậy mà , cuộc sống thật muôn hình muôn vẻ , Mai nhận được tin từ một người bạn đang sống ở Việt Nam , Tuấn sắp lấy vợ , Mai bàng hoàng không muốn tin nhưng đó là sự thật ( Sự thật mãi sẽ là sự thật ) Mai online gặp Tuấn, vẫn nói chuyện , Mai có hỏi, Tuấn chỉ im lặng, và lảng tránh , Mai gọi điện thoại Tuấn không nhấc máy. Hôm sau Tuấn nhắn tin vào điện thoại an ủi: _ Em yên tâm đi anh lúc nào cũng ở gần bên em, đừng lo lắng quá em nhé, hãy tin vào anh, tại anh bận quá nên không online , mệt quá nên ngủ quên không nghe thấy chuông điện thoại... Thế mà hôm nay cái mà bạn Mai nói , điều mà Mai lo sợ đã đến Tuấn đang bước bên cô dâu sắp cưới trong ngày ăn hỏi , Mai nghe điện thoại của bạn xong mà không tin vào tai mình nữa , Mai không còn tâm trạng để mà làm việc , điện thoại Tuấn đã tắt từ khi nào Mai không thể liên lạc được , Mai háo hức hết giờ làm việc để về nhà , háo hức không phải là vui và hạnh phúc như mọi ngày , mà Mai muốn chứng thực, muốn hỏi Tuấn cho cặn kẽ điều mà Mai đã nghe thấy, Mai muốn hỏi xem thực hư ra sao, bao nhiêu hứa hẹn đợi chờ không lẽ giờ đây Tuấn trót quên đi. Mai online rồi đợi không thấy Tuấn trả lời im lìm một mầu tối đèn từ nick yahoo của Tuấn. Một ngày. hai ngày, ba ngày .... Mai gửi tin nhắn vào điện thoại và vào nick yahoo , vào mail cho Tuấn thật nhiều , thay vào những lời hờn ghen trách giận Tuấn là những lời dịu dàng, quan tâm, lo lắng, Mai chờ câu trả lời lại của Tuấn. Sau một tuần Mai mất ăn, mất ngủ hôm nay Mai nhận được điện thoại của Tuấn, giọng nói dịu dàng, nồng ấm như ngày nào Tuấn nói lời xin lỗi; Rằng tình cảm của Tuấn dành cho Mai không phải là tình yêu mà chỉ như một người anh dành cho một đứa em , không hơn không kém , rằng những lời thương yêu mà Tuấn nói với Mai là Tuấn sai, đó chỉ là tình cảm ngộ nhận , Tuấn thừa nhận anh sắp lấy vợ vào ngày mai thôi , người vợ ngày mai cưới mới là người mà Tuấn cần và sẽ sống trọn đời , mới là người mà Tuấn lựa chọn. Mai không nói lời hờn trách mà lại khóc ( Vẫn biết những giọt nước mắt giờ đây chẳng là gì nhưng Mai không thể nào ngưng khóc được, nước mắt cứ trào tuôn nghẹn ngào ) Mai hỏi Tuấn sao lại vậy, em đã làm gì sai sao? Mai năn nỉ Tuấn quay lại, nghĩ lại, Mai cho rằng Tuấn nói dối, Tuấn vẫn yêu Mai cũng như Mai rất yêu Tuấn, cần Tuấn, Mai sống mà không thể nào thiếu Tuấn. Hai người nói chuyện với nhau qua điện thoại cả giờ đồng hồ , thuyết phục níu giữ mãi cũng không được . Tuấn xin lỗi và mong Mai hãy quên đi những gì đã xảy ra giữa hai người , bởi Tuấn không hề yêu Mai, chẳng qua những ngày người yêu Tuấn sống ở bên Anh quốc, Tuấn buồn nên lên mạng để giải khuây, để giảm stress, khi gặp Mai thấy Mai dễ thương, thế là Tuấn chỉ muốn đùa cho vui , rất mến và thương Mai nhưng không thể ở bên Mai , không thể gần Mai, và hãy quên đi tất cả. Mai khóc thật nhiều sau mỗi lời Tuấn nói, lần đầu tiên Mai khóc nhiều như vậy, những lời Tuấn nói đó như sát muối vào lòng Mai, cuối cùng Mai cũng không thể làm gì để Tuấn thay đổi quyết định, Mai đành đồng ý với lý do chia tay của Tuấn, Mai chấp nhận với lý do Tuấn không hề yêu Mai, chỉ là chuyện tình giải khuây khi vắng xa người yêu , rằng Tuấn không muốn ở gần bên Mai nữa, chỉ trừ khi có phép nhiệm mầu , và chỉ trừ khi có tuyết rơi mùa hè , Mai nghĩ thế . Tuấn sẽ mãi là của Mai , như lời Tuấn nói . Mai ngừng khóc và nói với Tuấn : _Anh yêu, chúng ta đã đến với nhau gần ba năm, và gần ba năm đó em rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Gần ba năm ấy có bao nhiêu ngày, có bao nhiêu phút giây là em có bấy nhiêu ngày, có bấy nhiêu phút giây em cảm thấy vui và hạnh phúc. Anh có thể dành cho em, cho tình cảm của em, của chúng ta trong gần ba năm ấy một yêu cầu cuối cùng được không anh ? Tuấn đồng ý. Mai cố nén lại tiếng nấc, nói từng tiếng : _ Đúng 00 giờ đêm nay anh hãy dành cho em một phút để nghĩ về em anh nhé? Chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi hãy dành cho em một phút anh yêu ạ ! Từ một phút ấy anh hãy là anh , anh có thể tự do đi lo cho hạnh phúc tuơng lai của mình , yên tâm mà cưới vợ. Còn em mãi chỉ là em , cát bụi lại trở về với cát bụi. Anh hứa với em chứ Tuấn. Em tin rồi sẽ có tuyết mùa hè rơi Tuấn ạ ! Bởi em không muốn xa anh. Đó là em. Tuấn nhắc lại sự đồng ý của mình rằng đúng 00 giờ đêm nay Tuấn sẽ nghĩ về Mai. Mai bảo Tuấn , _chúng ta cùng chỉnh đồng hồ nhé! hai người cùng vặn đồng hồ cho thật khớp , Mai nói ; _Anh vặn đồng hồ lùi lại bốn tiếng đồng hồ đi, để chúng ta nắm giữ cùng một thời gian , hai chiếc đồng hồ được vặn khớp giờ như nhau đến từng giây. Tuấn tắt điện thoại. Mai ngồi lặng lẽ, lệ không còn rơi trên hai gò má lạnh nữa ... ( giờ Mai chỉ còn một mình ) tâm trạng rỗng không , ý nghĩ không định hướng , trái tim vô hồn , vô cảm , lòng như ai xát muối xót xa , chỉ còn đêm nay nữa thôi một phút Tuấn sẽ là của Mai , rồi ngày mai Tuấn sẽ hạnh phúc bên người vợ của Tuấn. o0o Đêm về khuya lắm rồi, Tuấn ngủ và đặt chuông báo thức 4 giờ sáng , giờ đó ở bên Mai sẽ là 00 giờ đêm. Đang chìm vào giấc ngủ, Tuấn bỗng giật mình choàng tỉnh vì tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu vang. Tuấn với tay tắt tiếng chuông và chợt nghĩ đến Mai , đến lời hứa với Mai , dành một phút cho Mai , nghĩ đến Mai . Thế là 00 giờ đêm thành Sani_Petersburg rồi. Tuấn nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay đang chỉ 00 giờ đêm , nghĩ đến Mai và cảm thấy mặt nóng ran có cảm tưởng như có ai đó đang nhìn mình , một làn gió ào vào phòng qua khung cửa sổ để mở , ớn lạnh làm Tuấn quay vội nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ phòng mình, rồi giật mình khi nhìn dưới ánh đèn lờ mờ là một cô gái đang từ xa bước lại nở một nụ cười rạng ngời với Tuấn. Mai, là Mai , Mai đang từ từ đi lại phía Tuấn , Tuấn thấy nao lòng , bồn chồn thấy lạ, lòng nóng ran, Tuấn chớp mắt rồi cái bóng ấy biến mất, Tuấn dụi mắt, dụi mấy cái liền. Tuấn mở cửa chạy ra nhưng cũng không thấy bóng Mai đâu nữa , lòng Tuấn như lửa đốt rạo rực , khó tả làm sao, trong lòng cứ réo rắt âm vang, vọng lại tiếng khóc của Mai ... lòng dạ thấy cồn cào như có ai đang xát muối vào lòng vậy . Thế là một phút Tuấn thuộc về Mai đã qua nhanh. Không hiểu sao từ lúc nhìn thấy Mai Tuấn không làm sao mà ngủ được, tâm trạng thật rối bời . Trưa hôm sau trong ngày Tuấn cưới vợ anh nhận được điện thoại của một người bạn thân cũ của Tuấn sống ở Sani_Petersburg khi Tuấn đang cùng vợ tay nắm tay trong tiệc cưới , tiếng bạn Tuấn vọng qua điện thoại: _ Mai mất rồi ! Tuấn hơi khựng lại , hỏi lại bạn: _Từ khi nào ? Cậu đừng đùa chứ, mình vừa nói chuyện mới từ chiều qua thôi mà. _ thật chứa không đùa , mới mất đêm qua. Tuấn giật mình lặp lại như đang nghi ngờ câu nói của bạn: _Đêm qua ? _ Ừ ! 00 giờ đêm qua. Tuấn thấy mình nổi lạnh , chân dường như không còn đứng vững. Đêm qua hẳn nào lúc 00 giờ Tuấn nhìn thấy Mai , thấy Mai thoáng qua chỉ trong một phút ( Thần giao cách cảm ư? ) Đúng là Mai yêu Tuấn thật lòng , thật lòng mới như vậy. Tuấn im lặng nghĩ về câu nói chiều qua khi điện thoại với Mai: Chỉ một lần cuối này nữa thôi hãy dành cho em một phút anh yêu ạ ! Từ một phút ấy anh hãy là anh , anh có thể tự do đi lo cho hạnh phúc tương lai của mình yên tâm mà cưới vợ , còn em, mãi chỉ là em , cát bụi lại trở về với cát bụi ... Đúng, đến giờ này Tuấn mới hiểu hết câu nói ấy thì ra lúc Tuấn nói chia tay với Mai, Mai đã có ý định sẽ rời bỏ cuộc sống này, sao Tuấn vô tình quá không nhận ra. Tuấn giật mình khi nghe vợ gọi: _ Anh Tuấn, anh sao vậy ? Có chuyện gì đó anh ?... Tuấn trấn tĩnh lại, cả ngày hôm ấy Tuấn không còn tâm trạng gì, không cảm thấy vui, hạnh phúc khi đi bên vợ , mà Tuấn đã mong đợi giây phút này , hình ảnh Mai cứ vờn quanh tâm trí, ý nghĩ ... ( Người ta bảo: Nếu hai tâm hồn thực sự yêu nhau thì khi người này nghĩ về người kia và tự dưng người kia cũng đang nghĩ về mình , chính vì Mai yêu Tuấn, rất yêu, nên khi cái chết vừa đến , Tuấn nghĩ đến Mai và thấy hình ảnh Mai hiện hữu. Nếu như vậy là hai người đó còn duyên nợ với nhau , đó là báo mộng, trái tim , tâm hồn họ luôn hướng về nhau.) Sau ngày cưới Tuấn luôn nghĩ đến người con gái ấy là Mai. Tuấn sống bên vợ như một cái xác không hồn , hình ảnh của Mai , câu nói, nụ cười , với chiếc răng duyên cứ ám ảnh Tuấn mãi. Hình ảnh đêm cuối cùng ở sân ga thành Len ngày nào chia tay Mai cứ bám đuổi theo Tuấn .
Tuyết rơi mùa hè
Trời đã bắt đầu hết đông rồi. Đã sang tháng 5, Tuấn sang Matxcova và trở về lại nơi mà Mai đã sống, trời bắt đầu vào hè nắng tỏa khắp nơi, vàng trên con phố , dòng sông Ne_Va nước đã lững lờ trôi , thuyền đã chạy trên dòng Ne_Va bởi cầu đã mở.
Tuấn nhớ đến câu nói của Mai ngày nào khi ngày ấy Mai còn đi bên Tuấn :
_ Anh ơi! Mùa hè anh nhớ về thăm em nhé,chúng ta sẽ cùng đợi 2 giờ sáng để nhìn cầu mở , bao nhiêu năm em nhìn cầu mở một mình rồi , có anh chắc vui lắm anh nhỉ !
Tuấn lang thang dọc theo bờ con sông Ne_Va, đi qua những nơi mà trước đây Tuấn và Mai hay đi cho đến khi chiếc cầu đầu tiên mở trên dòng sông Ne_Va mở lên ( là 1 giờ 45 phút ) Tuấn mới trở về khách sạn hình ảnh Mai cứ theo đuổi trong suy nghĩ của Tuấn. Nhớ đến câu hỏi của Mai lại vang lên từ tiềm thức ngày nào :
_ Anh ơ! Anh có tin rằng sẽ có tuyết mùa hè không anh ?
Tuấn chợt mỉm cười một mình , rồi lẩm nhẩm nói thầm một mình :
_ Ngốc ạ, làm gì có , đang nắng ấm như thế này làm gì có tuyết mùa hè .
Về tới khách sạn Tuấn ngủ một giấc ngon lành dường như có ai đó ru, đưa Tuấn vào giấc ngủ vậy .
Qua một đêm với một giấc ngủ muộn, ngon giấc, thật thoải mái. Tuấn chỉ bị thức giấc khi nghe tiếng chuông điện thoại của bạn, bạn Tuấn nói sẽ ghé khách sạn thăm Tuấn và có chuyện muốn nói.
Tuấn dậy vén ri-đô, mở cửa sổ nhìn ra ngoài , bên ngoài bây giờ trong cái nhìn ngạc nhiên là một mầu trắng xóa , với những sợi tuyết bụi nhỏ bay như những sợi mưa mùa xuân, Tuấn cố nhìn cho kỹ , không thể nào tin nổi vào mắt mình, mầu trắng của tuyết, còn vướng lại trên nóc những chiếc xe đang đậu ở phía dưới từ đêm qua. Ngoài trời những sợi mưa tuyết đang tỏa bay , bụi phủ , sợi mưa tuyết .
Tuấn mặc quần áo và chạy xuống phố để xem điều mình nhìn thấy là thật hay ảo . Bước xuống phố Tuấn thốt lên khe khẽ : Tuyết, đúng tuyết rồi , tuyết rơi mùa hè. Chỉ qua mấy tiếng đồng hồ thôi cả phố đã ngập tràn mầu trắng tuyết , trời đã lạnh hơn đêm qua khi lúc Tuấn còn ngoài phố .
Tuấn gọi thầm :
_ Mai ơi! Tuyết rơi mùa hè rồi !
Tuấn chợt nghĩ đến câu nói trong lần cuối cùng nói chuyện với Mai qua điện thoại:
_Sẽ có tuyết rơi mùa hè Tuấn ạ! bởi em không muốn xa anh. Đó là em.
Tuấn ngửa mặt lên nhìn tuyết bay đưa tay chạm nhẹ vào lớp tuyết vương đậu lại trên những nóc ôtô bất chợt một luồng gió lạnh lùa tới làm Tuấn lạnh tê người với cảm giác lạnh gai gai , ơn ớn , Tuấn có cảm giác như có ai đó đang đứng ở ngay bên cạnh mình , đưa đôi tay lạnh lẽo lên sờ vuốt ve má mình , cảm giác lạnh toàn thân .
Tuấn nghĩ đến câu nói của Mai:
_ Đó là em....
Bạn Tuấn đến mang theo một lá thư Tuấn mở ra xem một lá thư chỉ có một mặt giấy viết chữ , những nét chữ nghiêng nghiêng, nhoè nhoẹt , có lẽ người viết lá thư này đã khóc nhiều lắm. Tuấn nhìn vào nét chữ đó, thư của Mai , một chiếc nhẫn rơi ra khỏi phong bì Tuấn nhận ra chiếc nhẫn ngày nào khi Tuấn đưa vào tay Mai ở ngoài sân ga, Tuấn ngạc nhiên sao Mai viết thư cho Tuấn mà không gửi vào mail mà lại đưa cho bạn Tuấn , Tuấn đọc thư :...
Sani_Petersburg 25/12/07
Gửi người đã muốn xa em
Anh yêu của em! Hãy cho phép em một lần cuối được gọi anh bằng lời thương yêu ấy . Khi anh đọc lá thư này cũng là lúc chẳng bao giờ anh còn nhìn thấy em nữa , và lúc đó chắc anh đang hạnh phúc bên gia đình của anh , hạnh phúc bên vợ . Em đã rất cô đơn nơi viễn xứ, tâm hồn như chết đi, từ ngày gặp anh em thấy mình như hồi sinh trở lại,anh như ông tiên trong chuyện cổ tích mang đến cho em phép nhiệm mầu hồi sinh. Nhưng nay đã mất anh rồi, xa anh thật rồi , vậy cuộc sống của em còn ý nghĩa gì nữa. Tạm biệt anh ! Anh nói mùa hè sẽ lại ghé thăm em , anh ơi! qua đông là đến mùa hè anh về Sani_Petersburg anh nhé ? Khi anh trở lại đây sẽ vẫn còn em, còn hình bóng em. Anh về lúc đó tuyết sẽ rơi trong mùa hè anh ạ ! Chúc anh hạnh phúc bên người phụ nữ mà anh đã chọn ( Anh đang đọc lá thư này, anh thấy không, có tuyết mùa hè rơi đấy ) Em đã đúng , phép nhiệm mầu đã nghiệm , thật diệu kỳ phải không anh ? Còn nếu anh đọc lá thư này, tuyết mùa hè không rơi có lẽ em đã sai , và trên đời không có phép nhiệm mầu như em nghĩ. Chúc anh vui và hạnh phúc.
Rất nhớ anh
Ngàn ngày vẫn ở bên anh
Một phút xa nhau ngàn phút nhớ
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ
Nhiều đêm thao thức lòng trăn trở
Tình mộng trăm năm vĩnh vẫn chờ .
Tuấn chết lặng đi khi đọc hết lá thư Tuấn nói nhẩm : Thế là em đã đúng không sai. Trời đang gió lạnh mà Tuấn cảm thấy có hơi ấm từ lá thư Tuấn đọc và từ chiếc nhẫn bạc đang nằm trên tay Tuấn , chiếc nhẫn mà trước khi mẹ qua đời 20 năm trước mẹ đã đưa cho Tuấn , dặn Tuấn: Con hãy giữ cho người mà con yêu.Tuấn nhìn chiếc nhẫn mà có cảm giác mẹ đang ở bên cạnh vỗ về , lẫn trách móc. Tuấn khóc, lần đầu tiên một thằng đàn ông mạnh mẽ như Tuấn khóc. Tuấn thấy nhớ Mai vô cùng , một nỗi nhớ tiềm tàng mãnh liệt , Tuấn không phủ nhận đi rằng Tuấn cũng rất yêu Mai , nhưng vì một lý do rất riêng nên Tuấn không thể không lấy vợ Tuấn bây giờ đó là một điều rất thầm kín , riêng tư của Tuấn rất khó giải thích cho Mai hiểu .
Tuấn nắm lá thư trong tay ép vào ngực lẩm nhẩm, đúng, có lẽ anh đã sai, tuyết mùa hè đã về giữa tháng năm và anh cũng đã về bên em, anh vẫn nhớ và chưa quên gì cả, cả cuộc đời anh mãi chỉ là sai, em đã đúng, anh rất yêu em. Nếu anh là ông tiên như em nói anh sẽ mang em trở lại. Chỉ sau câu nói ấy của Tuấn phố bỗng nổi gió , gió thật lạnh và tuyết ngừng rơi , tan dần theo làn gió , một điều thật kỳ diệu như những lời người con gái ấy nói. Tuấn thuộc về Mai, thuộc về chính nơi này .
*** Bài hát tuyết rơi mùa hè vẳng lặng du duơng âm hưởng trong đầu Tuấn !
( Hết )
Phong Linh
28/02/2009
Bài hát :
Tuyết rơi mùa hè
Nếu anh được gặp em từ đầu
Có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu
Vẫn muốn bên anh như thời thơ ấu
Nếu mai rời xa nhìn lại
Trong giấc mơ anh sẽ hiện ra
như tuyết mùa hè
rạng ngời trong mầu áo trắng phau
Nếu em rồi sẽ ở lại
Anh sẽ biết yêu em hơn ngày xưa
Nếu những mầu sắc nhạt dần
anh sẽ vẽ em như mầu nỗi nhớ
Và nếu thời gian trở lại
thì những nhánh sông hay bao con đường
cũng sẽ dẫn về một ngày anh chờ em
Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè
bầu trời lấp lánh
những cánh hoa như sao tỏa bay
và dù anh có trở lại
Vẫn nguyên lời thề
vì mầu nơ trắng em cài
là hoa tuyết không tàn .
Đã sửa lỗi chính tả
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2009 22:26:52 bởi Lê Thị Như Hằng >