CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 65 bài trong đề mục
Lê Thị Như Hằng 24.01.2009 08:01:03 (permalink)

   
Chị tôi 
 
Sự mất mát ... và nỗi đau của chị




       

   Tôi vẫn thích nghe bài hát "Chị tôi" của Trọng Đài. ( Thế là chị ơi rụng bông hoa gạo, ô hay trời không nín gió cho ngày chị sinh ... )


Chị hơn tôi 2 tuổi , là một người phụ nữ đảm đang, hiền thục, được sinh ra ở một vùng quê miền núi ( Tuyên Quang ) chị cao và có một dáng người chuẩn mực , mái tóc dài đen láy dài qua mông, một núm đồng tiền trên má và khuôn mặt trái xoan đầy đặn , cộng thêm chiếc răng khểnh đáng yêu duyên làm sao, ai cũng nói hai chị em tôi giống nhau ở cái miệng , ở nụ cười . Mỗi khi chị cười làm bao chàng trai ngất ngây với nụ cười của chị . Người ta nói ( Hồng nhan thì bạc phận ) Câu nói ấy quả đúng cũng không sai so với cuộc đời của chị .

  Ngày tôi bắt đầu vào đại học cũng là lúc chị lên xe hoa về nhà chồng , chị lấy một người ở xã trên. Chị đi lấy chồng bao chàng trai nhìn theo chị tiếc nối . Ngày chị cưới tôi cũng tất tả từ trường về mừng đám cưới chị , để ngắm chị mặc chiếc áo cô dâu trắng ngần như tâm hồn trinh nguyên, trong trắng của chị . Nhìn chị trong ngày cưới hệt như cô người mẫu kiêu sa trên sân khấu , hay ví chị như một nàng công chúa . Chị khóc nhiều trong ngày cưới , chị khóc , tôi cũng khóc .

   Chị lấy chồng, tôi thì đi học đại học vậy là hai chị em tôi giờ thì xa lắm rồi , xa tiếng cười khúc khích trẻ thơ mỗi khi cùng nói , cùng cười bên nhau, tiễn chị về nhà chồng tôi khóc đỏ con mắt. 

... Thế rồi thời gian trôi đi tôi mới khóc ngày chị đi lấy chồng thì hôm nay tôi lại buồn lại khóc khi nghe tin chị ra tòa, hai anh chị ly dị nhau ( chỉ bởi vì chị không chịu được những trận đòn anh đánh chị...) Tôi thấy thương chị quá , trong thời gian đi học tôi cũng chỉ về thăm nhà có vài lần . Tôi bị tai nạn và phải nghỉ lưu, không đi học được . Sau khi hồi phục tôi không trở lại trường nữa mà xin đi làm luôn , tôi làm vũ công , và làm nhảy mẫu cho một vũ trường ở Hà Nội ....

      .... Chị sau khi ly dị chồng , chị xuống ở cùng tôi, giúp tôi cơm nước dọn dẹp nhà cửa. Rồi tôi làm mối anh cho chị, một người Hà Nội gốc. Anh hơn chị 12 tuổi , đã từng có vợ và đã chia tay .

 
 Tôi chép miệng ,

 
             _Thôi thì rổ rá cạp lại , mong sao hai người tìm hiểu và hợp nhau , có đến được với nhau sau này hạnh phúc là được.

 
             Gia đình tôi ai cũng phản đối cho hai anh chị đến với nhau, chị không ở Hà Nội với tôi nữa , chị trốn chạy anh nên chị trở về quê ở với mẹ. Anh vẫn không từ bỏ quyết tâm , con đường chinh phục gia đình tôi, anh vẫn từ Hà Nội lên tận Tuyên Quang thăm chị. 

   Tôi ở Hà Nội lo làm ăn ít có dịp về quê thăm nhà. " Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén " chị có bầu với anh, tôi lo lắng thay cho chị , thế mà gia đình tôi vẫn không đồng ý chấp nhận anh . Đã đủ ngày đủ tháng chị sinh một bé trai thật kháu , không giống anh, cũng không giống chị. Mẹ gọi điện thoại tôi bỏ hết công việc để về thăm chị , thăm cháu, tôi thấy lòng vui và rạo rực , khó tả. Nhìn đứa trẻ đang nằm ngủ trong tay chị thật đáng yêu , mẹ nói tôi đặt tên cho cháu , tôi liền đặt tên Kiên , anh họ Đỗ nên tôi đặt là Đỗ Trung Kiên , nhưng mẹ tôi đã sửa là Đỗ Minh Kiên, vì theo mẹ, Minh là sáng, mẹ muốn trước cái tên nó phải được soi sáng , để có những sự khởi đầu , sẽ thông minh .

   Anh cũng về, vừa về đến nhà mọi người hỏi anh muốn đặt tên cho con là gì , anh nói ngay,

            _đặt tên là Kiên đi,
cả nhà ồ lên ngạc nhiên , mẹ nói với anh, dì nó cũng vừa đặt cái tên ấy rồi đấy ... Sao anh lại có ý nghĩ giống tôi đến thế , mãi sau này đây tôi mới nhận ra là tôi và anh rể rất hợp nhau về nhiều mặt , sở thích, tiếng nói ... 

   Khi chị sinh đứa con đầu lòng với anh, cả nhà tôi và anh dường như khoảng cách đã gần nhau hơn mọi người không cấm cản việc anh chị đến với nhau nữa. Thấy anh hiền lành và cũng biết cách ăn nói ,biết ứng xử nhân thế nên mọi người cũng gật theo chị cho qua .

  Đùng một cái anh trở thành anh rể tôi chỉ với vài mâm cơm ra mắt họ hàng, và thắp nén hương cho tổ tiên. Chị về Hà Nội ở với anh cùng với một đứa con riêng của anh với người vợ trước , được 8 tuổi ....

.... Anh rể tôi rất rễ hòa đồng với mọi người trong gia đình , thương yêu và quý trọng mọi người bên nhà vợ , và nhất là tôi, anh rất thương tôi, anh nói với tôi :
_ Dì có đôi mắt buồn thật ,
chị tôi cũng thêm vào :
_ừ lúc nào cũng thấy em cười mà đôi mắt lại buồn như muốn khóc .
Những lúc đó tôi chỉ cười thôi vì ngoài cười ra tôi cũng không biết phải làm gì .

     Tôi vẫn thường xuyên sang thăm chị, tôi làm ở một vũ trường đêm, nên ngày chỉ thường để ngủ và đi chơi hay mua sắm . Công việc chị nhiều nên ngày tôi thường sang trông giúp nhóc kiên cho chị. Tối tôi lại về và đi làm, hơi mệt nhưng tôi thấy vui, thằng nhóc càng lớn càng dễ thương, rồi nó cũng biết bò. Anh chị có ý định bảo tôi đến ở cùng anh chị , vì căn nhà rộng lớn mà chỉ có hai vợ chồng và hai đứa con ở thì cũng trống vắng. Anh rể nói tôi đến ở để chị em được gần nhau tiện cho việc đi lại mà cũng đỡ tốn tiền thuê nhà trọ, tôi đồng ý dọn đến ở cùng anh chị. Anh thường chạy xe ôm vào buổi tối tranh thủ kiếm thêm một chút tiền đưa cho chị lo tiền chợ. Ngòai ra anh còn có thú đam mê đi đánh bài, và còn thường xuyên đi đánh bài cho đến sáng , những lúc như thế chị vẫn để cửa đợi anh . Chị có nói , anh chỉ ừ rồi lúc đi làm xe ôm đêm anh lại tạt đi đánh bài ..... 

.... Có những ngày mưa anh ở nhà cả ngày, buồn anh lại đi đánh bài , chị biết nhưng không khuyên được anh. Chị bảo tôi đi kiếm anh về ăn cơm , tôi thường bao che cho anh, nhiều lúc nhìn thấy anh ngồi đánh bài tôi lại nói với chị là không có anh ở đấy đâu, tôi thường ủng hộ anh, rồi nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống bấp bênh ấy, anh chị thường xuyên cãi cọ lẫn nhau, chị không cho anh đi làm thêm vào ban đêm nữa, nhưng anh nói anh muốn đi vì buổi tối ở nhà không biết làm gì cũng buồn, rồi chị cũng đồng ý nhưng với một điều kiện rằng anh phải về nhà trước 11 giờ đêm, anh đồng ý . Nhưng thỉnh thoảng anh cũng phá luật đi về muộn hơn, thế là anh chị lại lùng bùng , lại cãi nhau , lời qua tiếng lại , mỗi lúc như thế chị lại sang phòng ngủ với tôi , làm anh chị lại càng xích mích với nhau nhiều hơn. Anh trai tôi khuyên tôi nên dọn ra ngoài ở. Tôi tất tả đi tìm nhà trọ để thuê , thời gian này tôi cũng một tuần chỉ đi làm ba buổi còn lại ở nhà chơi suốt .... 

.... Nhiều lúc thấy chị để cửa thức đợi anh về tôi lại thấy chạnh lòng xót xa thương chị cả đời sao cứ lận đận , hai đời chồng mà vẫn không như ý , vẫn khổ ... Cuộc sống gia đình làm chị một người phụ nữ cam chịu hiền lành bỗng trở nên cứng cáp, rắn giỏi và ghê gớm hơn trước , hay cáu gắt với chồng, anh chị cũng cãi nhau thường xuyên hơn . Tôi đã tìm được nhà trọ và dọn ra ngoài ở , tiễn tôi đi, chị chỉ im lặng , nét buồn phảng phất.

Thỉnh thoảng cuối tuần tôi vẫn về thăm chị và nhóc Kiên, thường ngày nhiều khi nhớ nhóc Kiên quá tôi vẫn đến nhà trẻ để thăm nhóc một lúc . Mọi chuyện trong cuộc sống tưởng như yên bình nhưng không ( Nếu cuộc sống này cứ trở nên bình lặng êm đềm thì liệu cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa ) Một hôm tôi vừa thức giấc sau một giấc ngủ muộn , tôi nhận được điện thoại của chị , nói sang ngay, tôi tất tả chạy xe đến chỗ chị, chị đã chuẩn bị một ít đồ . Hỏi ra mới hay là anh rể thường đi đêm về hôm , có hôm đi đến sáng mới về, chị khuyên bảo mãi cũng không được. Anh hứa nhiều rồi lại quên, thế rồi ở đời nói chẳng sai (tức nước vỡ bờ ) Chị không thể cam chịu , chịu đựng nổi anh nữa , anh chị thường cự cãi lẫn nhau ( một giọt nước làm tràn ly )

Thế là chị đòi về nhà mẹ ở , chị nói :
_ Dì giúp chị ôm cháu và mang ít đồ về nhà còn chị đi xe gắn máy.
Tôi đồng ý ngay , không một chút phân vân. Tôi ôm nhóc Kiên về nhà giúp chị ngay trong sáng hôm đó, bằng xe ô tô khách . Về nhà mẹ tôi là người rất tâm lý , mẹ hiểu , thông cảm cho chị , nên chị ở cùng mẹ. Mẹ và anh tôi làm cho chị một căn nhà nhỏ, chị mở một đại lý bán đồ lặt vặt , cuộc sống qua ngày. Anh rể thường xuyên lên thăm chị . Thời gian trôi, tôi vẫn ở Hà Nội làm việc .... 

... ( Mưa dầm thấm lâu ) Cuối cùng anh cũng thuyết phục được chị trở về lại Hà Nội ở với anh, thế là một lần nữa chị trở về nhà anh sống. Anh ngoan hơn , tôn trọng vợ và chịu khó làm ăn, anh chị vay tiền làm ăn, chồng hai vườn quất , nhóc Kiên đã lớn , đã biết nói chuyện rất nhiều , hát cho tôi nghe, biết tô, biết vẽ nghịch trên giấy. Rồi đến một ngày tôi xa nhà , tôi đồng ý một chuyến phiêu lưu tới một vùng trời khác để sống; Một phương trời tây , không có tiếng nói và ngôn từ chung, không có chị, không có anh rể và nhóc Kiên , không người thân , bạn bè,... thật xa lạ.

Trước khi tôi ra sân bay tôi có ghé thăm chị, nỗi lo toan , những áp lực cuộc sống gia đình hằn rõ trên khuân mặt chị , nét khắc khổ , cam chịu , nhưng khuôn mặt vẫn phảng phất một nét đẹp trời ban , nụ cười chị vẫn khiến tôi an tâm , vẫn làm bao người say đắm ... Tôi đi xa thỉnh thoảng tôi vẫn gọi điện về cho mẹ, cho chị . Tôi đi mấy năm, nhóc Kiên giờ đã lớn , đã biết huyên thuyên qua điện thoại với tôi , đã biết vòi vĩnh tôi mua cái này, cái nọ. Chị cũng sinh thêm một đứa nhỏ nữa cũng là con trai. Nhóc Kiên rất thích và thương yêu em . Hiện tại nhóc Kiên đã là một cậu bé học lớp hai. 

Suốt thời gian khi tôi đi xa, nụ cười của chị vẫn theo tôi, giúp tôi tự tin, tôi luôn nghĩ đến nụ cười ấy và tự thấy hài lòng cuộc sống của mình , nụ cười an ủi tôi những năm tháng tha phương. Xứ người lạnh lẽo trở nên ấm áp .

  Tôi làm quản lý cho một công ty thời trang và kiêm thiết kế mẫu , cuộc sống độc thân làm tôi cảm thấy cô đơn và hiu quạnh vô cùng nơi xứ người , tôi vẫn thường xuyên gọi điện thoại về nhà. Bữa nay tôi nhận được điện thoại của anh trai , khi nghe diện thoại , tôi chết đứng người , khi nghe tin anh rể tôi mất do một tai nạn đêm qua, tai tôi ù đi , chân dường như không còn đứng vững nữa, nước mắt chạy dài trên hai gò má xuống cổ , Tôi gọi điện thoại về nhà thật nhiều , nói chuyện thật lâu , tôi khóc lặng , mấy ngày liền tôi chỉ có khóc , khóc không có một lý do nào khác là thương chị , thương hai đứa nhỏ , đứa thứ hai mới được hơn một tuổi . 

Mấy ngày từ khi anh rể mất, tôi chỉ gọi điện về cho mẹ và anh trai để hỏi về tâm trạng của chị , mẹ nói chị khóc ngất lên, ngất xuống , còn nhóc Kiên cứ ôm lấy đầu quan tài bố gào khóc thật to . Tôi hình dung ra cảnh chị tôi khóc , nhóc Kiên gào mà không sao kìm được nước mắt , và niềm xót xa. Gia đình tôi nghĩ rằng sau khi anh rể mất thể nào họ ( người nhà bên chồng của chị tôi ) Cũng đuổi chị ra khỏi nhà .....

.... Sau một tuần anh rể mất tôi gọi điện thoại về cho chị , khác với những lo lắng của tôi là một giọng nói thật chững chạc , không run, rất bình tĩnh. Hình như chị không lộ vẻ buồn cho tôi thấy , chị cười qua điện thoại với tôi , tôi hỏi chị có buồn không? chị nói : Chuyện gì đến nó đã đến rồi em ạ, ta có muốn tránh nó cũng không được , chị không sao , không có gì đâu em đừng lo ...

Tôi biết chị bình tĩnh như vậy , chị không khóc như vậy cũng chỉ vì sợ tôi buồn mà thôi , vì thế nào mà mẹ chẳng nói với chị rằng mấy ngày qua tôi gọi điện thoại về lần nào tôi cũng khóc. Tôi biết chị nói vậy thôi nhưng thật ra chị đang khóc. Nói chuyện với chị một lúc rồi chị đưa điện thoại cho nhóc Kiên nói chuyện với tôi , thằng bé khóc òa khi nghe tôi hỏi một câu :

          _ Con có nhớ bố không?

 Tôi vô tình quá phải không? Tự dưng lại đi hỏi một câu vô tình hay là vô duyên nữa, làm thằng bé khóc , lẫn trong tiếng nấc nghẹn giọng run run      
        _ Con nhớ bố lắm dì ạ ! Rồi nó òa lên khóc to,
 
  Tôi an ủi nó đừng khóc
       _ Sao con vẫn khóc?

 Nó trả lời tôi trong tiếng nấc ,

      _ Bố không về nữa nên con khóc. Bố sẽ không về với con nữa phải không dì ?

 
 Tôi bỗng nghẹn lại sau lời nói của một đứa trẻ , mắt tôi nhoè đi, từng giọt lệ lăn dài , tôi nghẹn lại một lúc mới nói được ,

 
         _ con đừng khóc nữa , con mà khóc mẹ sẽ khóc , sẽ buồn, con lớn rồi phải biết an ủi mẹ nhé .,

 
 Nó dạ lí nhí trong cổ nhưng tôi cũng nghe thấy . Tôi thấy tiếng mẹ alô mẹ vẫn ở đấy cùng chị và cháu , mẹ dặn tôi vài điều , mẹ nói sau 49 ngày anh rể mẹ mới về , mẹ ở lại cùng chị cho chị đỡ buồn đỡ thấy trống vắng trong căn nhà rộng , thiếu tiếng nói và bóng dáng anh ...

..... Sau 49 ngày anh rể, chị tôi vẫn ở lại trong căn nhà ấy , chị cho thằng thứ hai đi làm con nuôi của một gia đình họ hàng bên nhà chồng , vợ chồng gia đình ấy đã ngoài 40 tuổi mà vẫn không có con nên ngỏ ý muốn nuôi giúp một đứa , thế là chị cho đi , nói thật tâm tôi cho đến tận bây giờ tôi cũng không thể hiểu được lý do tại sao chị lại cho đứa thứ hai đi làm con nuôi , chắc chị phải có một lý do nào đó, mà tôi lại ngại không muốn hỏi chị, tôi vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại về cho chị vẫn nói chuyện với nhóc Kiên . Nhiều lúc đang huyên thuyên điện thoại với tôi thằng bé bỗng im lặng khi nghe tôi hỏi nó một câu : Con có nhớ bố không? Con có đến thăm em cu không ? Thấy thằng bé đang nói nhiều bỗng im lặng tôi hỏi: Kiên sao con không nói gì? Nó lí nhí nói gì đó tôi không nghe rõ , hình như nó đang khóc , và thấy chị tôi cầm điện thoại trở lại... 

Thời gian lại trôi , tối nay tôi gọi điện thoại về máy điện thoại di động của chị tắt máy , tôi lo lắng liền gọi về máy điện thoại bàn, chị không nhấc máy mà thay vào là nhóc Kiên alô, nó chào tôi rồi im lặng chờ đợi tôi nói.

 Tôi hỏi nhóc Kiên
           _mẹ đâu con?

 nó trả lời :

           _mẹ ở bên bà nội ,

 tôi hỏi nó :

          _ con không sang bà nội cùng mẹ à?

 Nó cười tiếng cười vọng qua điện thoại nói với tôi ,

          _ con phải học bài , dì quên à ?

 Tôi chỉ ừ !

          _ dì quên mất. 

_Dì ơi! Con được điểm 10 dì mua màu vẽ cho con gì nhé , con muốn học vẽ để vẽ được đẹp như dì vẽ

         _ Ừ , để gì mua và gửi về cho con.

 
 Đang cười nói bỗng nó im lặng một lúc rồi nói nhỏ qua điện thoại , nói nhỏ như chỉ đủ một mình tôi nghe thấy :

 
       _ Dì ơi ! Đêm nào mẹ cũng khóc , nhiều lúc thấy mẹ thức , con hỏi mẹ : Sao mẹ không vào ngủ với con? Mẹ bảo : mẹ đợi bố về , rồi nó nói lớn hơn một chút ( Bố con sẽ về phải không dì ? )

 
 Tôi giật mình sau câu hỏi của nó , một câu hỏi thật khó trả lời , nhất là của một đứa trẻ 7 tuổi .

Tôi im lặng chìm vào suy nghĩ miên man và chợt tỉnh khi nghe đầu dây bên kia tiếng nhóc Kiên nói :

        _ Dì đâu rồi sao không nói với con nữa?

 Tôi ấp úng rồi lấy lại bình tĩnh giữ cho giọng nói không bị run ( Tôi đành lảng tránh hay nói đúng hơn là trốn chạy câu hỏi trẻ thơ ấy , tôi nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ tôi có thể trả lời được.)
Tôi nói nhanh ,
        _con học bài tiếp đi nhé, dì đang bận lúc khác dì gọi về ,

 
 Thằng bé dạ , chào tôi rồi cúp máy . ...... 

.... Nhóc Kiên cúp máy rồi , tôi nghĩ về chị, thì ra chị vẫn khóc , đêm đêm vẫn chờ anh trở về, vẫn đợi cửa như những ngày anh còn sống và đi làm đêm . Tôi thấy mơ hồ ái ngại , lo lắng cho chị , có lẽ chị vẫn chưa thể nào chấp nhận sự ra đi của anh , sao chị lại trở nên ảo như vậy. Đúng là ( hồng nhan bạc phận ) Cho đến bao giờ niềm đau trong chị mới nguôi ngoai , đến bao giờ cảm giác ảo đợi anh về hàng đêm mới tan biến ...

Tôi nằm úp mặt xuống nệm khóc . Giá như tôi đang ở bên chị lúc này , ước gì tôi có thể chạy ào về nhà lúc này để có thể nhìn thẳng vào nỗi đau và sự mất mát to lớn của chị , để hiễu chị hơn , nhưng tôi không thể , ngàn vạn lần không thể , tôi thương chị và nhóc Kiên quá , có lẽ chị đã khóc khô rồi những giọt lệ chạy dài trong đêm .

Đợi đến một năm ngày giỗ đầu anh tôi sẽ về Trong tiềm thức nụ cười của chị giờ đã tan biến thay vào cảm giác và khuôn mặt chị với ánh mắt buồn đau và những giọt lệ khóc cho anh , chồng chị anh rể tôi , mải khóc và suy nghĩ miên man tôi chìm vào giấc ngủ từ khi nào . Trong giấc ngủ tôi vẫn mơ màng tiếng nói của chị, khuôn mặt chị cứ ẩn hiện trong tôi cùng với những niềm đau Trong giấc mơ tôi vẫn còn vang đâu đó lời của một đứa trẻ thơ hỏi tôi : ( Bố con sẽ về phải không dì? ) , Nghĩ đến tiếng cười trong trẻo trẻ thơ của cháu tôi, vậy mà dòng đời nỡ cướp đi tiếng cười trong trẻo ấy.

Chị ơi ! Chị đừng buồn chị nhé , mọi nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi, sẽ không còn gì là tồn tại vĩnh hằng, vĩnh cửu. Em thương chị rất nhiều . ( Nếu cái gì cũng trở nên tốt đẹp , dễ dàng, suôn sẻ ... thì cuộc sống sẽ không còn là cuộc sống.)


                                                                        ( hết )

                                                                          Phong Linh
* Những bạn đọc thân mến ! Tôi cam đoan với các bạn rằng câu truyện trên đây là có thật, có thật về một người phụ nữ , đó là chị gái tôi.

TB: * Tôi đang có một điều mà không biết làm thế nào có thể giải tỏa được. Tôi mong ai đó " vô tình " ghé qua và đọc hết câu chuyện ( Chị tôi ) Hãy giúp tôi trả lời câu hỏi của một đứa trẻ 7 tuổi ( Bố con sẽ về phải không gì? ) Nếu là bạn, bạn sẽ trả lời thế nào với câu hỏi ấy, hay cách tốt nhất là không nói gì,hoặc lảng tránh ( im lặng )... Vì tôi sợ một ngày nào đó câu hỏi ấy nó sẽ lập lại với tôi. Biết đâu đấy nhóc Kiên sẽ hỏi tôi một ngày nào đó nữa câu hỏi ấy khi tôi gọi điện thoại về nhà nói chuyện với nó ( Ai dám chắc là nó sẽ không hỏi tôi nữa ) Đối với tôi thật khó có thể trả lời phải không các bạn ? Có lẽ các bạn là người ngoài cuộc, ở bên lề , có lẽ sẽ giúp được tôi trong câu hỏi ấy.

* Cám ơn tất cả những ai đã ghé qua trang ( Truyện viết đầu tay ) của tôi và đọc những gì mà tôi đã viết .


                                                   Thân mến
                                                 Phong Linh
                                                 27/11/2008

 



 



ĐÃ SỬA LỖI CHÍNH TẢ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2009 08:34:53 bởi Lê Thị Như Hằng >
#1
    Lê Thị Như Hằng 24.01.2009 08:08:15 (permalink)
     
    Bài thơ viếng anh ; 
      
     





    Những ngày vắng anh
     
     
    Giờ đây cuộc đời chị
    Anh đã xa thật xa
    Không thể nào về nhà
    Chị thẫn thờ thầm lặng
     
    Căn nhà rộng giờ vắng
    Tiếng nói cười của anh
    Bát canh chua anh thích
    Chị vẫn nấu để phần
     
    Gối thêu đôi uyên ương
    Vẫn để trên đầu giường
    Không có đầu anh gối
    Chị khóc lặng trong đêm
     
    ******************
     
    Anh ở trên thiên đàng
    Có nghe nỗi nhớ vang
    Cùng nỗi đau chị khóc
    Không một ai xót thương
     
    Hơi ấm anh còn vương
    Trong căn nhà rộng lớn
    Vết đau chị vẫn mở
    Đến bao giờ lành da
     
    *****************
     
    Một trăm ngày trôi qua
    Nỗi đau không ai vá
    Chị vẫn thường mơ ảo
    Đợi anh về trong đêm
     
    Đến bao giờ chị quên
    Không còn anh ở bên
    Đến bao giờ mới hết
    Chị khóc nhiều trong đêm
           ..................
     
    Vết đau ngoài thịt da
    Có thể liền năm tháng
    Nhưng nỗi đau vợ góa
    Đến bao giờ hết đau
     
    ****************
     
    Mong một ngày không lâu
    Chị sẽ lại bắt đầu
    Những niềm đau _ chôn dấu
    Quen những ngày vắng anh
     
    *********************
     
    Thôi nghĩa trang vắng lặng
    Anh hãy ngủ cho tròn
    Thế gian anh không còn
    Hãy bình yên anh ngủ
     
    Em gái ở xa quá
    Có bài thơ làm quà
    Viếng anh trong thầm lặng
    Tiếc thương kết thành hoa
     
           02/12/2008
              Phong Linh 




     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2009 21:13:03 bởi Lê Thị Như Hằng >
    #2
      Ct.Ly 03.02.2009 05:18:07 (permalink)
      #3
        Nguyễn Khánh Ngọc 15.02.2009 19:31:08 (permalink)
         
        Hic. Câu chuyện này cảm động quá, tội nghiệp bé Kiên
        Người phụ nữ Việt Nam thời nay thật khổ, đúng ( hồng nhan bạc phận )
        Khánh Ngọc không biết phải nói thế nào về câu chuyện này, chỉ biết chia sẻ vài lời ngắn ngủi này thôi
        Mong bạn hãy để nỗi đau này rớt lại sau lưng
         
        Cố gắng lên rồi mọi chuyện sẽ qua, không có gì là giữ mãi vĩnh hằng , vĩnh cửu
        #4
          Người_Thích_Đùa 23.02.2009 00:58:31 (permalink)
          tuy chỉ thấy trong trang thơ của chị toàn là thơ buồn , em cũng không thể nào tưởng tượng được chị có một khoảng thời gian đau đớn nhu thế , đọc xong câu chuyện của chị , em cảm thấy mình quá hạnh phúc,tộii nghiệp cho chị của chị, và cũng tội nghiệp cho bé Kiên , một đứa bé 7 tuổi , nó chỉ nhận thức được rằng ba nó mât đi thôi chứ làm sao cảm nhận được nỗi đau mất đi vĩnh viễn một người thân , nó cũng chưa nhận thức được cái chết là mất mát như thế nào. Theo bản thân em , em sẽ làm 1 điều mà người ta sẽ cho là tàn nhẫn , em sẽ trả lời rằng ba nó sẽ không bao giờ về được nữa, ba đã mất đi khi lo toan cơm áo cho cả gia đình , và rằng từ nay , mẹ sẽ yêu tương nó luôn cả phần ba của nó , rằng nó phải trở thành một người đàn ông thay thế cho cả gia đình.
          Cầu mong cho cuộc sống tất cả những người thân của chị sẽ càng hạnh phúc.
          câu chuyện này thật là ý nghĩa , nếu có một đứa bạn nào mà buông lời chán ghét gia đình nó , em sẽ tát vào mặt nó và đưacâu chuyện này cho nó xem , để nó biết được gia đình no hạnh phúc như thế nào.
          #5
            Lê Thị Như Hằng 24.02.2009 18:35:18 (permalink)
             

            _ Có rất nhiều người hỏi tại sao thơ của chị lại viết toàn thơ buồn như vậy? Chị cũng không thể biết được là tại sao nữa ! Những nỗi đau mà nhiều người cho rằng không thể nào có thể vượt qua được ấy chính ra chỉ là một vấn đề gì đó thôi, cũng có thể là do nghị lực, có ai đớn đau quá mà chết được đâu, chuyện đến ta sẽ tự chịu đựng được,con người có sức mạnh tiềm tàng lắm, nghị lực lắm, bây giờ bé Kiên đã lên 8 tuổi
                 _ Có lần chị gọi diện thoại về, nghe anh trai chị nói nhóc Kiên khóc vì bị mẹ đánh, hỏi ra mới hay nhóc không chịu học bài, chị thấy thương nhóc quá, nếu có thời gian chị sẽ về thăm nhóc ấy, vỗ về an ủi, giá như nhóc Kiên chịu hiểu rằng ở đời còn ai lo nhóc ấy nữa đâu ngoài mẹ, tình thương mẹ dành cho nhóc có cả phần của bố ở trong đó nữa
             
            _ Cám ơn bạn Ct.Ly + Nguyễn Khánh Ngọc + Người _Thích_Đùa đã đọc câu chuyện ở trên, chúc mọi người có những ước mơ trong cuộc sống tươi đẹp ( Mọi nỗi đau có thể vượt qua )
             
             
             







             
             
            Ảnh minh họa
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 18:36:55 bởi Lê Thị Như Hằng >
            #6
              vivi07 27.02.2009 21:59:45 (permalink)
              Câu chuyện Chị Tôi hay lắm ...

              Người con gái Việt Nam
              Cả đời gói hàm quan
              Ôi cũng là phận số
              Bờ mi run lệ tràn !

              Vivi
              #7
                Lê Thị Như Hằng 01.03.2009 23:05:20 (permalink)
                 
                 
                 
                 



                Xa mẹ sáu mùa đông 
                 
                 
                 
                Nắng trải phố đông _ nắng rực hồng
                Bước đi trên phố nỗi trống không
                Xuân về báo mộng cùng sắc thắm
                Con nhớ quê nhà mẹ biết không ?
                 
                Con xa đông này đủ sáu đông
                Mẹ già năm tháng đang ngóng trông
                Xuân vương gửi lại niềm mong nhớ
                Phố ở con đây bóng con gầy !
                 
                Mẹ ơi ! xin gửi qua gió mây
                Hình mẹ trong tim vẫn in đầy
                Lung linh tuyết trắng lòng thức dậy
                Con khóc chiều đông _ ướt má hồng !
                 
                Như Hằng

                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2009 04:48:21 bởi Lê Thị Như Hằng >
                #8
                  Lê Thị Như Hằng 03.03.2009 04:53:32 (permalink)
                   



                   
                  Truyện kể từ cuộc sống : 
                                                                
                    
                    



                    
                             Chuyện tinh online
                                                     ( Tuyết rơi mùa hè ) 

                    
                    
                   
                                 Nếu ...




                                                                   Anh chợt đến chợt đi
                                                   Bất ngờ như mưa gió
                                           Em như ngàn cây cỏ
                                   Vắng anh lá đổi mầu 

                                                           Sẽ không là rừng sâu
                                                   Khi cây chồi thiếu nắng
                                           Sẽ chỉ là xa vắng
                                   Nếu gió không dạo đùa

                                                            Sẽ không thành giọt mưa
                                                    Nếu thiếu ngày nắng lửa
                                            Em không là em nữa
                                   Nếu bây giờ thiếu ... anh !

                   
                                                                                 Phong Linh 
                    
                    




                                 Trời đang đông lạnh, cái đông Sani_Petersburg thật lạnh âm 20 đến 25 độ C.  Nhưng cái lạnh của thời tiết không thấm thía gì so với cái lạnh tâm hồn đang cô đơn của Mai.  Mai đến sống ở nơi này đã 10 năm , đã qua nhiều rồi bốn mùa , xuân, hạ , thu, đông. Những niềm vui, những nỗi buồn , cả những đắng cay. đau thương , mất mát. Sự cô đơn càng tăng thêm vẻ lạnh giá của thành Len , của tâm hồn đơn côi, xa xứ , tha huơng . Đã từ lâu rồi nó đi về như một cái bóng thầm lặng , căn phòng nhỏ với bốn bức tường im lìm , tĩnh lặng . Sau mỗi giờ làm việc về nhà  bạn thân với nó lúc này là chiếc máy tính. ( Người ta nói : đôi khi những sự vô tình cũng làm cho một tình cảm lên ngôi , mà cũng có thể làm cho một tình cảm chết đi... và điều đó cũng có thể làm cho giá lạnh trở nên ấm áp, hay càng lạnh giá hơn .) Không biết từ khi nào Mai, một cô gái ít nói cười bỗng trở nên sôi động , Mai vẫn trầm tính nhưng lộ trên đôi mắt một ánh sáng lạ lùng.

                    
                                 Từ ngày quen Tuấn qua online Mai trở nên là một con người  khác. Hình như Mai biết yêu , yêu theo cách của Mai , yêu theo kiểu tọa độ ngày xưa , mà thời xưa ấy họ yêu nhau qua thư từ vậy . Trước kia Mai vẫn thường nghĩ yêu qua mạng thì yêu gì , ảo ảnh, mơ hồ _ không có thực. Nhưng bây giờ những ảo ảnh , mơ hồ ấy , trở nên diệu kỳ đối với Mai ( giờ thì Mai tin ) đúng là khi yêu con người ta mù quáng , không biết đâu là thực, đâu là hư nữa.

                    
                                 Tuấn thường ít nói hơn _ gương mặ ít cười làm Mai càng cảm thấy yêu Tuấn hơn từ gương mặt ấy. Những gì Tuấn nói , tâm sự làm Mai thấy Tuấn trở nên gần gũi và thân thiện hơn. Mai cởi mở hơn khi bên Tuấn , Mai tâm sự hết về cuộc sống của Mai cho Tuấn nghe, cho Tuấn biết không giấu giếm gì cả. Rồi một ngày kia Mai như một người mơ mộng, hết buồn , hồn nhiên , sau mỗi ngày làm việc khác với khoảng thời gian trước khi gặp Tuấn Mai thường lang thang đâu đó sau giờ làm việc mãi đến muộn mới trở về nhà, nhưng bây giờ Mai như một người bận bịu , bận như với một cuộc sống gia đình , hết giờ làm việc Mai háo hức vội vã trở về nhà , về thật nhanh như có ai đó đang chờ Mai vậy. Đúng Tuấn đang chờ Mai , chờ Mai về để cùng online , Mai thấy hạnh phúc khi có Tuấn bên cạnh. Mặc dù chưa một lần gặp nhau ngoài thực tế , Mai đang ảo, ảo thật.


                             Yêu nhau thời hiện đại , thời vi tính thật lạ. Mai và Tuấn yêu online trong vòng thời gian không ngắn cũng không dài _ khoảng 2 năm và Mai quyết định gặp Tuấn. Tuấn cũng muốn gặp Mai . Đúng vào dịp này công ty địa chất của Tuấn cần một kỹ sư sang Nga làm việc ba tháng , Tuấn nói với Mai sẽ nhân dịp chuyến này đi để gặp Mai . Mai vui sướng mong từng ngày , từng giờ , càng mong Mai càng cảm thấy lâu _ sao giờ đây đối với Mai một ngày lại trôi chậm đến thế . 
                   

                                   Thế rồi giây phút mong đợi gặp Tuấn cũng đã đến , Mai xin nghỉ vài ngày từ thành Len ( Sani Petersburg ) lên tận Matxcova đón Tuấn ngoài sân bay khác với cái nhìn qua webcam _ Tuấn của Mai ở ngoài là một chàng trai phong độ , mái tóc cắt ngắn gạt gọn một bên khuôn mặt , đôi mắt sâu thẳm hút hồn Mai , nụ cười của Tuấn làm Mai không thể không tự tin _ lòng không bình yên _ nụ cười làm Mai thấy an tâm , thấy yêu Tuấn hơn . Khuôn mặt rạng ngời khi gặp nhau. Mai ở lại Matxcova mấy ngày bên Tuấn . Tuấn hứa hẹn với Mai thật nhiều , anh ở lại Matxcova ba tháng và trong khoảng thời gian đó cứ vào hai ngày cuối tuần Tuấn lại trở về Sani _ Petersburg để gặp Mai ( Từ Matxcova đi tầu nhanh xuống thành Len Sani _ Petersburg  chỉ mất 4 đến 6 giờ đồng hồ , còn tầu chậm còn tùy thuộc ). 


                    
                                Những giây phút bên Tuấn, Mai thật hạnh phúc, Mai cố dành gian để gần gũi Tuấn nhiều hơn , Mai mong thời gian ngừng trôi để có thể ở bên Tuấn lâu hơn.

                    
                                  Thời gian trôi thật nhanh khi hai người yêu nhau, họ ở bên nhau ( Khi hai người yêu nhau họ không có ý định được thời gian , thời gian sẽ chẳng là gì cả ) Nếu bây giờ có ai hỏi Mai cái gì ác nhất trên đời Mai sẽ trả lời mà không cần suy nghĩ  _ trên đời này ác nhất là thời gian , bởi thời gian có thể cho ta tất cả, mà cũng có thể lấy đi tất cả ... Tuấn đã hết hạn ba tháng làm việc ở Mátxcova và đã đến lúc phải trở về Việt Nam . Ngày gặp nhau cuối cùng Tuấn chỉ im lặng , Mai cũng im lặng bước bên Tuấn . Cả hai bước dọc theo bờ dòng sông Ne_Va ( Một dòng sông nổi tiếng ở Nga thuộc thành Len Sani _ Petersburg mùa hè có thể đi thuyền du lịch trên sông để ngắm cảnh thành phố , ban đêm có thể đi thuyền giữa dòng sông và ngắm cầu mở thật tuyệt...) Đêm đã cuối đông rồi trời vẫn lạnh giá , sang tháng tư rồi tuyết đã dần tan trên con phố , thế mà vẫn lạnh .
                   Mai hỏi Tuấn :

                           _   Anh ơi! Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không ?
                  Tuấn cười bảo Mai :


                           _ Chắc là không !


                  Mai cười nhìn Tuấn và nói:
                   
                           _ Em hay tin vào phép nhiệm mầu lắm anh ạ, chính vì có phép nhiệm mầu nên em mới gặp anh, mới biết yêu sau bao đổ nát, đắng cay, đớn đau  , điều đó làm em tin _ em tin nếu em yêu anh thật lòng và anh cũng yêu em thật lòng thì chắc chắn sẽ có tuyết rơi mùa hè, chỉ có điều không biết bao giờ mới có mà thôi.


                   Tuấn véo mũi Mai :


                           _  đúng là ý nghĩ của trẻ con , em tưởng cuộc sống này là cổ tích hay sao!


                   Mai nhìn Tuấn:


                             _Đúng là cổ tích và anh là ông tiên của em trong cổ tích, một ông tiên người lớn đó nhé !   hi !!! (...) Cả hai cùng cười vui vẻ bên nhau , ai nhìn vào cũng thấy họ thật hạnh phúc ....



                                  Thời gian như muốn xua đuổi đi tất cả, muốn tách rời hai người yêu nhau, họ phải xa nhau. Đã đến giờ Tuấn phải trở lên Matxcova để về Việt Nam. Trước khi đi Tuấn nói lời chia tay với Mai trong sự tiếc nuối , Mai tiễn Tuấn ra tận sân ga trở về Mát , Tuấn đưa cho Mai một chiếc nhẫn mầu trắng ( nhẫn bạc ) Tuấn nói kỷ niệm của mẹ và bảo Mai giữ lấy , tầu chuyển bánh, nước mắt Mai rơi nhỏ giọt, Mai đứng nhìn theo con tầu đang khuất dần phía xa xa rồi mất hẳn, Mai vẫn đứng chết chân giữa sân ga náo động nhộn nhịp .


                    

                                                               



                                                     Con tầu đưa anh xa em
                                                     Lòng anh vẫn còn ở lại
                                             Tình em đuổi theo lưu luyến
                                           Mạnh hơn những bánh xe lăn
                   
                                           Thời gian bên anh trôi nhanh 
                                           Em mong thời gian ngừng lại 
                                                  Để em được mãi bên anh 
                                              Cùng mơ một giấc mơ xanh.

                    
                                  Mai bỗng giật mình khi điện thoại rung, Tuấn gọi cho Mai , bảo Mai về nhà đi, mùa hè anh sẽ trở lại đây thăm , bảo Mai mở bài hát " Giây phút chia xa " lên nghe và nghĩ về anh. Mai nghe lời như một đứa trẻ nhỏ nghe lời cha mẹ . Ngồi trên taxi trở về nhà Mai cứ nghe đi , nghe lại một bài hát đấy qua điện thoại mà tâm trí mãi vẫn tận nơi đâu .


                    
                                    Tuấn đi Mai lại trở lại cuộc sống bình thường ,với công việc hàng ngày , và mỗi tối Mai như một người vợ hiền thục về nhà sau giờ làm việc. Đơn giản thôi Tuấn đang đợi Mai ở nhà để online.
                   

                                  Mai với Tuấn thường nói chuyện về cuộc sống , Mai gửi bài hát " Tuyết rơi mùa hè " cho Tuấn nghe và hỏi lại anh một câu hỏi cũ :


                            _Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không?


                   Tuấn trả lời Mai:


                            _Đúng là trẻ nhỏ, làm gì có điều đó hả bé! 


                   Mai cãi bướng:


                            _Nếu có thì sao?


                   Tuấn đùa lại Mai:


                            _Nếu ngay bây giờ có tuyết mùa hè rơi thì em chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra , là nhìn thấy anh ngay [sm=heart.gif] hiii! 


                   Mai viết vội chữ:


                             _Xấu tính.


                             _ Làm sao bảo anh xấu tính hả bé ?


                             _Tại anh trêu em _ nếu bây giờ có tuyết mùa hè rơi em chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là thấy anh ngay , làm gì có chuyện ấy, anh cứ làm như là giấc mơ, giấc mơ cũng không có .


                    Tuấn nói lại :


                             _Thế em bảo có tuyết mùa hè , làm gì có tuyết mùa hè.


                   Mai bảo:


                             _Đó là phép nhiệm mầu, một điều kỳ diệu.


                             _Vậy hả ? nếu có phép nhiệm mầu thì điều gì cũng có thể xảy ra mà, đúng không nhỏ ?


                   Mai im lặng.


                   Tuấn nói:


                              _Nếu thật sự có tuyết rơi mùa hè lúc đó anh sẽ mãi ở bên em ... sẽ thuộc về em , sẽ chẳng bao giờ rời xa em như thế này nữa .


                                 Thời gian qua đi thật nhanh, một mùa đông nữa lại đến mang theo cái lạnh lùng, da diết. Mai và Tuấn tưởng chừng như lòng gần nhau hơn , tưởng như không gì có thể ngăn cách, tách rời hai người ra vậy. Mai cảm thấy không thể sống mà thiếu Tuấn lúc này. Vậy mà , cuộc sống thật muôn hình muôn vẻ , Mai nhận được tin từ một người bạn đang sống ở Việt Nam , Tuấn sắp lấy vợ , Mai bàng hoàng không muốn tin nhưng đó là sự thật ( Sự thật mãi sẽ là sự thật ) Mai online gặp Tuấn, vẫn nói chuyện , Mai có hỏi, Tuấn chỉ im lặng, và lảng tránh , Mai gọi điện thoại Tuấn không nhấc máy.


                          Hôm sau Tuấn nhắn tin vào điện thoại an ủi:


                         _ Em yên tâm đi anh lúc nào cũng ở gần bên em, đừng lo lắng quá em nhé, hãy tin vào anh, tại anh bận quá nên không online , mệt quá nên ngủ quên không nghe thấy chuông điện thoại...

                   
                                   Thế mà hôm nay cái mà bạn Mai nói , điều mà Mai lo sợ đã đến Tuấn đang bước bên cô dâu sắp cưới trong ngày ăn hỏi , Mai nghe điện thoại của bạn xong mà không tin vào tai mình nữa , Mai không còn tâm trạng để mà làm việc , điện thoại Tuấn đã tắt từ khi nào Mai không thể liên lạc được , Mai háo hức hết giờ làm việc để về nhà , háo hức không phải là vui và hạnh phúc như mọi ngày , mà Mai muốn chứng thực, muốn hỏi Tuấn cho cặn kẽ điều mà Mai đã nghe thấy, Mai muốn hỏi xem thực hư ra sao, bao nhiêu hứa hẹn đợi chờ không lẽ giờ đây Tuấn trót quên đi. 
                    

                                   Mai online rồi đợi không thấy Tuấn trả lời im lìm một mầu tối đèn từ nick yahoo của Tuấn. Một ngày. hai ngày, ba ngày .... Mai gửi tin nhắn vào điện thoại và vào nick yahoo , vào mail cho Tuấn thật nhiều , thay vào những lời hờn ghen trách giận Tuấn là những lời dịu dàng, quan tâm, lo lắng, Mai chờ câu trả lời lại của Tuấn. Sau một tuần Mai mất ăn, mất ngủ hôm nay Mai nhận được điện thoại của Tuấn, giọng nói dịu dàng, nồng ấm như ngày nào Tuấn nói lời xin lỗi; Rằng tình cảm của Tuấn dành cho Mai không phải là tình yêu mà chỉ như một người anh dành cho một đứa em , không hơn không kém , rằng những lời thương yêu mà Tuấn nói với Mai là Tuấn sai, đó chỉ là tình cảm ngộ nhận , Tuấn thừa nhận anh sắp lấy vợ vào ngày mai thôi , người vợ ngày mai cưới mới là người mà Tuấn cần và sẽ sống trọn đời , mới là người mà Tuấn lựa chọn. Mai không nói lời hờn trách mà lại khóc ( Vẫn biết những giọt nước mắt giờ đây chẳng là gì nhưng Mai không thể nào ngưng khóc được, nước mắt cứ trào tuôn nghẹn ngào ) Mai hỏi Tuấn sao lại vậy, em đã làm gì sai sao? Mai năn nỉ Tuấn quay lại, nghĩ lại, Mai cho rằng Tuấn nói dối, Tuấn vẫn yêu Mai cũng như Mai rất yêu Tuấn, cần Tuấn, Mai sống mà không thể nào thiếu Tuấn.
                   
                             Hai người nói chuyện với nhau qua điện thoại cả giờ đồng hồ , thuyết phục níu giữ mãi cũng không được . Tuấn xin lỗi và mong Mai hãy quên đi những gì đã xảy ra giữa hai người , bởi Tuấn không hề yêu Mai, chẳng qua những ngày người yêu Tuấn sống ở bên Anh quốc, Tuấn buồn nên lên mạng để giải khuây, để giảm stress, khi gặp Mai thấy Mai dễ thương, thế là Tuấn chỉ muốn đùa cho vui , rất mến và thương Mai nhưng không thể ở bên Mai , không thể gần Mai, và hãy quên đi tất cả. Mai khóc thật nhiều sau mỗi lời Tuấn nói, lần đầu tiên Mai khóc nhiều như vậy, những lời Tuấn nói đó như sát muối vào lòng Mai, cuối cùng Mai cũng không thể làm gì để Tuấn thay đổi quyết định, Mai đành đồng ý với lý do chia tay của Tuấn, Mai chấp nhận với lý do Tuấn không hề yêu Mai, chỉ là chuyện tình giải khuây khi vắng xa người yêu , rằng Tuấn không muốn ở gần bên Mai nữa, chỉ trừ khi có phép nhiệm mầu , và chỉ trừ khi có tuyết rơi mùa hè , Mai nghĩ thế . Tuấn sẽ mãi là của Mai , như lời Tuấn nói . 


                   
                           Mai ngừng khóc và nói với Tuấn :
                   
                           _Anh yêu, chúng ta đã đến với nhau gần ba năm, và gần ba năm đó em rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Gần ba năm ấy có bao nhiêu ngày, có bao nhiêu phút giây là em có bấy nhiêu ngày, có bấy nhiêu phút giây em cảm thấy vui và hạnh phúc. Anh có thể dành cho em, cho tình cảm của em, của chúng ta trong gần ba năm ấy một yêu cầu cuối cùng được không anh ?
                   
                  Tuấn đồng ý.
                   
                  Mai cố nén lại tiếng nấc, nói từng tiếng :
                   
                         _ Đúng 00 giờ đêm nay anh hãy dành cho em một phút để nghĩ về em anh nhé? Chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi hãy dành cho em một phút anh yêu ạ ! Từ một phút ấy anh hãy là anh , anh có thể tự do đi lo cho hạnh phúc tuơng lai của mình , yên tâm mà cưới vợ. Còn em mãi chỉ là em , cát bụi lại trở về với cát bụi. Anh hứa với em chứ Tuấn. Em tin rồi sẽ có tuyết mùa hè rơi Tuấn ạ ! Bởi em không muốn xa anh. Đó là em.

                         Tuấn nhắc lại sự đồng ý của mình rằng đúng 00 giờ đêm nay Tuấn sẽ nghĩ về Mai.


                   Mai bảo Tuấn ,


                               _chúng ta cùng chỉnh đồng hồ nhé! 


                   hai người cùng vặn đồng hồ cho thật khớp ,


                  Mai nói ;

                               _Anh vặn đồng hồ lùi lại bốn tiếng đồng hồ đi, để chúng ta nắm giữ cùng một thời gian , hai chiếc đồng hồ được vặn khớp giờ như nhau đến từng giây. Tuấn tắt điện thoại. Mai ngồi lặng lẽ, lệ không còn rơi trên hai gò má lạnh nữa ... ( giờ Mai chỉ còn một mình ) tâm trạng rỗng không , ý nghĩ không định hướng , trái tim vô hồn , vô cảm , lòng như ai xát muối xót xa , chỉ còn đêm nay nữa thôi một phút Tuấn sẽ là của Mai , rồi ngày mai Tuấn sẽ hạnh phúc bên người vợ của Tuấn.
                   
                   

                  o0o 



                                 Đêm về khuya lắm rồi, Tuấn ngủ và đặt chuông báo thức 4 giờ sáng , giờ đó ở bên Mai sẽ là 00 giờ đêm. Đang chìm vào giấc ngủ, Tuấn bỗng giật mình choàng tỉnh vì tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu vang. Tuấn với tay tắt tiếng chuông và chợt nghĩ đến Mai , đến lời hứa với Mai , dành một phút cho Mai , nghĩ đến Mai . Thế là 00 giờ đêm thành Sani_Petersburg rồi. Tuấn nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay đang chỉ 00 giờ đêm , nghĩ đến Mai và cảm thấy mặt nóng ran có cảm tưởng như có ai đó đang nhìn mình  , một làn gió ào vào phòng qua khung cửa sổ để mở , ớn lạnh làm Tuấn quay vội nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ phòng mình, rồi giật mình khi nhìn dưới ánh đèn lờ mờ là một cô gái đang từ xa bước lại nở một nụ cười rạng ngời với Tuấn. Mai, là Mai , Mai đang từ từ đi lại phía Tuấn , Tuấn thấy nao lòng , bồn chồn thấy lạ, lòng nóng ran, Tuấn chớp mắt rồi cái bóng ấy biến mất, Tuấn dụi mắt, dụi mấy cái liền. Tuấn mở cửa chạy ra nhưng cũng không thấy bóng Mai đâu nữa , lòng Tuấn như lửa đốt rạo rực , khó tả làm sao, trong lòng cứ réo rắt âm vang, vọng lại tiếng khóc của Mai ... lòng dạ thấy cồn cào như có ai đang xát muối vào lòng vậy . Thế là một phút Tuấn thuộc về Mai đã qua nhanh. Không hiểu sao từ lúc nhìn thấy Mai Tuấn không làm sao mà ngủ được, tâm trạng thật rối bời .

                    
                                  Trưa hôm sau trong ngày Tuấn cưới vợ anh nhận được điện thoại của một người bạn thân cũ của Tuấn sống ở Sani_Petersburg khi Tuấn đang cùng vợ tay nắm tay trong tiệc cưới , tiếng bạn Tuấn vọng qua điện thoại:


                               _ Mai mất rồi !


                  Tuấn hơi khựng lại , hỏi lại bạn:


                               _Từ khi nào ? Cậu đừng đùa chứ, mình vừa nói chuyện mới từ chiều qua thôi mà.


                               _ thật chứa không đùa , mới mất đêm qua.


                   Tuấn giật mình lặp lại như đang nghi ngờ câu nói của bạn:


                              _Đêm qua ?


                             _ Ừ ! 00 giờ đêm qua.


                            Tuấn thấy mình nổi lạnh , chân dường như không còn đứng vững. Đêm qua hẳn nào lúc 00 giờ Tuấn nhìn thấy Mai , thấy Mai thoáng qua chỉ trong một phút ( Thần giao cách cảm ư? ) Đúng là Mai yêu Tuấn thật lòng , thật lòng mới như vậy. Tuấn im lặng nghĩ về câu nói chiều qua khi điện thoại với Mai:  Chỉ một lần cuối này nữa thôi hãy dành cho em một phút anh yêu ạ ! Từ một phút ấy anh hãy là anh , anh có thể tự do đi lo cho hạnh phúc tương lai của mình yên tâm mà cưới vợ , còn em, mãi chỉ là em , cát bụi lại trở về với cát bụi ... 


                              Đúng, đến giờ này Tuấn mới hiểu hết câu nói ấy thì ra lúc Tuấn nói chia tay với Mai, Mai đã có ý định sẽ rời bỏ cuộc sống này, sao Tuấn vô tình quá không nhận ra.


                  Tuấn giật mình khi nghe vợ gọi:


                                _ Anh Tuấn, anh sao vậy ? Có chuyện gì đó anh ?...


                  Tuấn trấn tĩnh lại, cả ngày hôm ấy Tuấn không còn tâm trạng gì, không cảm thấy vui, hạnh phúc khi đi bên vợ , mà Tuấn đã mong đợi giây phút này , hình ảnh Mai cứ vờn quanh tâm trí, ý nghĩ ...

                    
                              ( Người ta bảo: Nếu hai tâm hồn thực sự yêu nhau thì khi người này nghĩ về người kia và tự dưng người kia cũng đang  nghĩ về mình , chính vì Mai yêu Tuấn, rất yêu, nên khi cái chết vừa đến , Tuấn nghĩ đến Mai và thấy hình ảnh Mai hiện hữu.  Nếu như vậy là hai người đó còn duyên nợ với nhau , đó là báo mộng, trái tim , tâm hồn họ luôn hướng về nhau.) 

                    
                                  Sau ngày cưới Tuấn luôn nghĩ đến người con gái ấy là Mai.  Tuấn sống bên vợ như một cái xác không hồn , hình ảnh của Mai , câu nói, nụ cười , với chiếc răng duyên cứ ám ảnh Tuấn mãi. Hình ảnh đêm cuối cùng ở sân ga thành Len ngày nào chia tay Mai cứ bám đuổi theo Tuấn . 





                   
                   


                                    Tuyết rơi mùa hè 




                     
                             Trời đã bắt đầu hết đông rồi. Đã sang tháng 5, Tuấn sang Matxcova và trở về lại nơi mà Mai đã sống, trời bắt đầu vào hè nắng tỏa khắp nơi, vàng trên con phố , dòng sông Ne_Va nước đã lững lờ trôi , thuyền đã chạy trên dòng Ne_Va bởi cầu đã mở.


                  Tuấn nhớ đến câu nói của Mai ngày nào khi ngày ấy Mai còn đi bên Tuấn :
                   
                              _ Anh ơi! Mùa hè anh nhớ về thăm em nhé,chúng ta sẽ cùng đợi 2 giờ sáng để nhìn cầu mở , bao nhiêu năm em nhìn cầu mở một mình rồi , có anh chắc vui lắm anh nhỉ  !
                   
                               Tuấn lang thang dọc theo bờ con sông Ne_Va, đi qua những nơi mà trước đây Tuấn và Mai hay đi cho đến khi chiếc cầu đầu tiên mở trên dòng sông Ne_Va mở lên ( là 1 giờ 45 phút ) Tuấn mới trở về khách sạn hình ảnh Mai cứ theo đuổi trong suy nghĩ của Tuấn. Nhớ đến câu hỏi của Mai lại vang lên từ tiềm thức ngày nào :


                              _ Anh ơ! Anh có tin rằng sẽ có tuyết mùa hè không anh ?


                   Tuấn chợt mỉm cười một mình , rồi lẩm nhẩm  nói thầm một mình :


                              _ Ngốc ạ, làm gì có , đang nắng ấm như thế này làm gì có tuyết mùa hè .


                   Về tới khách sạn Tuấn ngủ một giấc ngon lành dường như có ai đó ru, đưa Tuấn vào giấc ngủ vậy . 

                    
                                Qua một đêm với một giấc ngủ muộn, ngon giấc, thật thoải mái. Tuấn chỉ bị thức giấc khi nghe tiếng chuông điện thoại của bạn, bạn Tuấn nói sẽ ghé khách sạn thăm Tuấn và có chuyện muốn nói.


                    
                              Tuấn dậy vén ri-đô, mở cửa sổ nhìn ra ngoài , bên ngoài bây giờ trong cái nhìn ngạc nhiên là một mầu trắng xóa , với những sợi tuyết bụi nhỏ bay như những sợi mưa mùa xuân, Tuấn cố nhìn cho kỹ , không thể nào tin nổi vào mắt mình, mầu trắng của tuyết, còn vướng lại trên nóc những chiếc xe đang đậu ở phía dưới từ đêm qua. Ngoài trời những sợi mưa tuyết đang tỏa bay , bụi phủ , sợi mưa tuyết .


                   
                                  Tuấn mặc quần áo và chạy xuống phố để xem điều mình nhìn thấy là thật hay ảo . Bước xuống phố Tuấn thốt lên khe khẽ : Tuyết, đúng tuyết rồi , tuyết rơi mùa hè. Chỉ qua mấy tiếng đồng hồ thôi cả phố đã ngập tràn mầu trắng tuyết , trời đã lạnh hơn đêm qua khi lúc Tuấn còn ngoài phố .


                  Tuấn gọi thầm :
                   
                                  _ Mai ơi! Tuyết rơi mùa hè rồi !
                   
                   Tuấn chợt nghĩ đến câu nói trong lần cuối cùng nói chuyện với Mai qua điện thoại:
                   
                                  _Sẽ có tuyết rơi mùa hè Tuấn ạ! bởi em không muốn xa anh. Đó là em.
                   
                   Tuấn ngửa mặt lên nhìn tuyết bay đưa tay chạm nhẹ vào lớp  tuyết vương đậu lại trên những nóc ôtô bất chợt một luồng gió lạnh lùa tới làm Tuấn lạnh tê người với cảm giác lạnh gai gai , ơn ớn , Tuấn có cảm giác như có ai đó đang đứng ở ngay bên cạnh mình ,  đưa đôi tay lạnh lẽo lên sờ vuốt ve má mình , cảm giác lạnh toàn thân .


                   Tuấn nghĩ đến câu nói của Mai:


                                _ Đó là em....

                         
                                   Bạn Tuấn đến mang theo một lá thư Tuấn mở ra xem một lá thư chỉ có một mặt giấy viết chữ , những nét chữ nghiêng nghiêng, nhoè nhoẹt , có lẽ người viết lá thư này đã khóc nhiều lắm. Tuấn nhìn vào nét chữ đó, thư của Mai , một chiếc nhẫn rơi ra khỏi phong bì Tuấn nhận ra chiếc nhẫn ngày nào khi Tuấn đưa vào tay Mai ở ngoài sân ga, Tuấn ngạc nhiên sao Mai viết thư cho Tuấn mà không gửi vào mail mà lại đưa cho bạn Tuấn , Tuấn đọc thư :...

                    
                                                                  Sani_Petersburg 25/12/07
                                                                  Gửi người đã muốn xa em

                           Anh yêu của em! Hãy cho phép em một lần cuối được gọi anh bằng lời thương yêu ấy . Khi anh đọc lá thư này cũng là lúc chẳng bao giờ anh còn nhìn thấy em nữa , và lúc đó chắc anh đang hạnh phúc bên gia đình của anh , hạnh phúc bên vợ . Em đã rất cô đơn nơi viễn xứ, tâm hồn như chết đi, từ ngày gặp anh em thấy mình như hồi sinh trở lại,anh như ông tiên trong chuyện cổ tích mang đến cho em phép nhiệm mầu hồi sinh. Nhưng nay đã mất anh rồi, xa anh thật rồi , vậy cuộc sống của em còn ý nghĩa gì nữa. Tạm biệt anh ! Anh nói mùa hè sẽ lại ghé thăm em , anh ơi! qua đông là đến mùa hè anh về Sani_Petersburg anh nhé ? Khi anh trở lại đây sẽ vẫn còn em, còn hình bóng em. Anh về lúc đó tuyết sẽ rơi trong mùa hè anh ạ ! Chúc anh hạnh phúc bên người phụ nữ mà anh đã chọn ( Anh đang đọc lá thư này, anh thấy không, có tuyết mùa hè rơi đấy ) Em đã đúng , phép nhiệm mầu đã nghiệm , thật diệu kỳ phải không anh ? Còn nếu anh đọc lá thư này, tuyết mùa hè không rơi có lẽ em đã sai , và trên đời không có phép nhiệm mầu như em nghĩ. Chúc anh vui và hạnh phúc. 
                                                             Rất nhớ anh
                                                   Ngàn ngày vẫn ở bên anh

                    
                                    Một phút xa nhau ngàn phút nhớ
                                          Một lần gặp gỡ vạn lần mơ
                                    Nhiều đêm thao thức lòng trăn trở
                                    Tình mộng trăm năm vĩnh vẫn chờ . 


                                  Tuấn chết lặng đi khi đọc hết lá thư Tuấn nói nhẩm : Thế là em đã đúng không sai. Trời đang gió lạnh mà Tuấn cảm thấy có hơi ấm từ lá thư Tuấn đọc và từ chiếc nhẫn bạc đang nằm trên tay Tuấn , chiếc nhẫn mà trước khi mẹ qua đời 20 năm trước mẹ đã đưa cho Tuấn , dặn Tuấn: Con hãy giữ cho người mà con yêu.Tuấn nhìn chiếc nhẫn mà có cảm giác mẹ đang ở bên cạnh vỗ về , lẫn trách móc. Tuấn khóc, lần đầu tiên một thằng đàn ông mạnh mẽ như Tuấn khóc. Tuấn thấy nhớ Mai vô cùng , một nỗi nhớ tiềm tàng mãnh liệt , Tuấn không phủ nhận đi rằng Tuấn cũng rất yêu Mai , nhưng vì một lý do rất riêng nên Tuấn không thể không lấy vợ Tuấn bây giờ đó là một điều rất thầm kín , riêng tư của Tuấn rất khó giải thích cho Mai hiểu .

                    
                                         Tuấn nắm lá thư trong tay ép vào ngực lẩm nhẩm, đúng, có lẽ anh đã sai, tuyết mùa hè đã về giữa tháng năm và anh cũng đã về bên em, anh vẫn nhớ và chưa quên gì cả, cả cuộc đời anh mãi chỉ là sai, em đã đúng, anh rất yêu em. Nếu anh là ông tiên như em nói anh sẽ mang em trở lại. Chỉ sau câu nói ấy của Tuấn phố bỗng nổi gió , gió thật lạnh và tuyết ngừng rơi , tan dần theo làn gió , một điều thật kỳ diệu như những lời người con gái ấy nói. Tuấn thuộc về Mai, thuộc về chính nơi này .

                    
                    *** Bài hát tuyết rơi mùa hè vẳng lặng du duơng âm hưởng trong đầu Tuấn !
                   

                                                   ( Hết )
                                                    Phong Linh
                                                                                       28/02/2009

                  Bài hát : 



                                                Tuyết rơi mùa hè

                    
                                                       Nếu anh được gặp em từ đầu
                                                       Có lẽ đã không ai qua bể dâu
                                                         Nếu anh được sống từ đầu
                                                   Vẫn muốn bên anh như thời thơ ấu
                                                            Nếu mai rời xa nhìn lại
                                                       Trong giấc mơ anh sẽ hiện ra
                                                                 như tuyết mùa hè
                                                   rạng ngời trong mầu áo trắng phau
                                                                Nếu em rồi sẽ ở lại
                                                    Anh sẽ biết yêu em hơn ngày xưa
                                                        Nếu những mầu sắc nhạt dần
                                                       anh sẽ vẽ em như mầu nỗi nhớ
                                                             Và nếu thời gian trở lại
                                               thì những nhánh sông hay bao con đường
                                                   cũng sẽ dẫn về một ngày anh chờ em
                                                Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè
                                                                   bầu trời lấp lánh
                                                     những cánh hoa như sao tỏa bay
                                                                và dù anh có trở lại
                                                                 Vẫn nguyên lời thề
                                                              vì mầu nơ trắng em cài
                                                               là hoa tuyết không tàn . 
                    
                  Đã sửa lỗi chính tả                                 
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2009 22:26:52 bởi Lê Thị Như Hằng >
                  #9
                    Người_Thích_Đùa 03.03.2009 08:01:20 (permalink)
                    Anh chỉ tin là có tuyết mùa đông
                    Em mơ ước đến một điều kì diệu
                    Được trông thấy có  tuyết rơi tháng sáu
                    Sẽ thành lời ước hẹn của đôi ta
                    Ngày xưa ta hò hẹn chốn sân ga 
                    Anh âu yếm hứa hẹn ta xây đắp
                    Mà giờ đây tình ta sao thắng gấp
                    Anh rời xa bên kia nửa trái tim
                    Em nơi này chỉ biết đứng lặng im
                    Chỉ mong ước vào một điều kì diệu
                    Được trông thấy tuyết rơi vào tháng sáu
                    Anh và em lại yêu mãi trọn đời 
                     
                     
                    Truyện hay quá chị Hằng ơi
                    #10
                      Lê Thị Như Hằng 12.03.2009 05:20:04 (permalink)
                       



                      ** Các bạn có tin rằng có tuyết mùa hè không ? Tôi tin ( vì tôi đã được nhìn thấy , đó là niềm hạnh phúc ) Nếu ta thực sự tin vào một điều gì đó không phi lý quá thì sớm muộn rồi nó cũng sẽ đến cho dù nó không thể đến được ở đời thường nhưng cũng đến và tồn tại trong suy nghĩ của chúng ta.
                       
                      *** Về tuyết rơi mùa hè là có thật. Đầu tháng 5 vào khoảng ngày 6,7 / 5 /2008 vừa qua ở thành Len _ Sani_Petersburg đã có tuyết rơi trong những ngày ấm, chỉ sau một đêm cả phố trắng xóa bởi tuyết bụi, trời gió chuyển lạnh như thể lập đông ( không tin có thể xem lại các sự kiên, dữ liệu dự báo thời tiết của Nga )
                       
                      * Có người viết thư hỏi tôi tác giả Phong Linh là ai mà tìm ở trong diẽn đàn vnthuquan không có , tôi xin thưa, Phong Linh là tên bút danh của Lê Thị Như Hằng
                       
                                                                                      Thân mến
                                                                                  Lê Thị Như Hằng
                                                                                     28/01/2009 
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2009 11:36:19 bởi Lê Thị Như Hằng >
                      #11
                        Lê Thị Như Hằng 21.03.2009 11:36:09 (permalink)
                         
                         
                         
                         
                         
                         
                         
                        #12
                          Khải Nguyên HT 22.03.2009 10:47:51 (permalink)
                          Cảm ơn bài viết của bạn. Xin chia buồn với bạn và những người thân của bạn.
                          Câu hỏi của cháu Kiên rất khó trả lời. Có chăng là: Chừng nào con còn nhớ cha con thì cha con vẫn đang về bên con.(sợ hơi "triết" đối với một cháu bé).
                           
                          Có một điều tôi đắn đo mãi mới quyết định mạo muội nói với bạn (nếu biết địa chỉ riêng thì không viết ra đây). Bạn nên quan tâm hơn đến chính tả tiếng Việt,-điều không dễ với người xa xứ. Theo tôi hiểu thì một trong những mục đích của VNTQ là giữ gìn tiếng Việt. Nếu là thất thố, mong bỏ quá cho.
                          K. N.
                          #13
                            Lê Thị Như Hằng 24.03.2009 09:17:52 (permalink)
                             
                             Hạnh phúc còn lại 
                             
                             
                             
                             
                                      Hôm nay ở nhà . Bỗng nhiên Nhi thấy căn hộ trống trải đến lạnh lùng, Nhi thấy ngợp dường như trái đất không còn ôxi nữa . Nhi lao đến mở toang cửa sổ , nhìn ra ngoài cũng có mây, có gió, có nắng ... nhưng mà vẫn thấy ngợp. Nhi muốn hét thật to lên rằng, trời ơi! Sao vậy ? ...


                             
                                      Quay lại giường buông mình xuống nệm , Nhi gác tay lên chán, nhìn lên trần nhà , trần nhà màu sơn trắng với mấy chú thằn lằn con xinh xinh chạy tới chạy lui cũng không gợi lên trong Nhi một ý niệm nào .


                             
                                      Bất chợt Nhi nhận ra điều vì sao người ta tự tử , sống trong thế giới có hơn sáu tỉ người xôn xao nhưng vẫn thấy chỉ có một mình nên người ta tự tử , người ta phản đối cái điều vô lý ấy bằng chuyên tự kết thúc sự sống. Biết làm sao được . Lúc này Nhi cần một người sẻ chia nhưng không có ai cả. Mẹ anh em đều ở dưới quê. Có vài người quen khi ra Hà Nội, có người quen qua từ sàn diễn , cũng có người quen vì ở cùng một khu nhà trọ , những thành phần quen trong công việc cũng chỉ là xã giao, thân hơn một chút cũng chỉ là bạn bình thường , tiện công việc thì đến không tiện thì thôi ... Họ không có thời gian, họ sẽ mắc cái này, hay mắc cái kia . Nhưng Nhi cần một không khí riêng, một cái siết tay thật chặt, một cái nhìn thông cảm sau những bước đi trên sàn diễn .


                             
                                      Nhi lại thấy ngợp , Nhi mở cửa bước ra ngoài , tìm một ai đó để hỏi vài câu, Nhi đang cần nói bất cứ câu gì để giảm stress , để biết thế giới này vẫn còn tồn tại quanh Nhi, xoay tới xoay lui vẫn không có một bóng người để nói chuyện được . Nhi quyết định ra đường , Nhi khóa cửa rồi bước chân ra đầu ngõ. Ra ngoài đường xe cộ chạy tứ bề thành phố của hơn sáu triệu người vội vã. Đang đứng lơ ngơ nhìn quanh xem thấy mấy ông xe ôm , mọi ngày đầu đường này vẫn có mấy người đứng đó bắt khách. Nhi đã quen thuộc hết mấy gã xe ôm đứng đó, vì đi làm hay đi đâu nếu không muốn đi xe riêng Nhi lại ra đó đi xe, mọi ngày vẫn có mấy người đứng đó, vậy mà hôm nay cũng không có. Nếu có ... Nhi sẽ lại hỏi vài câu cho đỡ chơi vơi .
                             

                                      Hình như ai cũng bận rộn, chỉ mình Nhi là không biết phải làm gì, thảnh thơi quá . Nhi đành ra bãi đậu xe gần nhà lấy xe đi . Nhi lấy xe rồi lao ra đường, vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc trời đã về chiều, giờ tan sở đường đông nghẹt. Nhi đỗ đèn đỏ, nghe thấy tiếng còi bóp inh ỏi làm Nhi khó chịu nhìn ngoái lại một chút, trời! một gã đàn ông với cặp kính dầy trên mắt, hắn lách trong dòng xe đông đúc như kiến cỏ đang chờ đèn xanh, bánh xe của hắn đụng vào chân Nhi


                                 _ Xin lỗi chị tôi có chuyện gấp.


                                 _ Chuyện gì ?


                            Nhi đưa tay xem đồng hồ, gần 6 giờ chiều xem hắn có vẻ là người công chức đang giờ tan tầm, hắn gấp chuyện gì !



                                 _ Tưởng trong dòng người này chỉ có một mình anh gấp hay sao , mà bóp còi inh ỏi chỉ bõ đinh tai chứ anh có nhích thêm được phân nào đâu , để cho tai tôi được yên và cả mọi người nữa, tôi và mọi người cũng đang hướng về một chỗ cần đến mà không có quỹ thời gian dành cho chuyện cự cãi như thế này.



                                 _ Ồ , sorry chị, tôi phải quay lại cơ quan gấp để trình bày với xếp một phi vụ.

                                 _ Còn tôi , xin lỗi cũng không phải lách xe nhường anh bước nào đâu, mẹ tôi đang đợi ở nhà.
                             
                             

                                      Vậy mà chỉ 15 phút sau Nhi lại gặp lại hắn ở một quán cafe hoành tráng, mỗi người ngồi một ghế, một bàn, ngậm ngùi nhận ra nhau. Nhi cứ ngỡ ngàng nhìn hắn , nhìn hắn lúc này cũng dễ thuơng, trông hắn phải hơn Nhi năm _ bẩy tuổi vậy mà miệng cứ chị ngọt sớt như mía lùi.


                             
                                      Nhi vừa ngạc nhiên, vừa thấy vui. Tự dưng ánh mắt Nhi chạm phải ánh mắt của hắn, hắn đang ngồi đối diện chiếu tướng Nhi, hắn cứ nhìn Nhi chăm chú, Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn lâu, tự dưng Nhi lại thấy bối rối, trước mắt một cái nhìn, hay trước mặt một ai đó. Vậy mà ... lúc này hình như tim Nhi dập nhanh hơn, mặt nóng ran, đỏ bừng, nhưng Nhi không chắc đó có phải là một điều gì đó mới mẻ đang bắt đầu len lỏi trong Nhi hay chỉ là những thoáng rung động xa xôi, Nhi thấy lúng túng , Nhi cúi mặt xuống tránh cái nhìn của hắn để làm dịu đi những rung động trong Nhi.
                             


                                       Nhi biết hắn vẫn đang len lén nhìn mình, tự dưng hắn đứng dậy lại ngồi cùng bàn với Nhi , Nhi không thể nào ngờ hắn lại có ý nghĩ táo bạo đến như thế . Qua nói chuyện Nhi biết được hắn tên Nam. Hắn cho Nhi số điện thoại , sao Nhi lại từ chối cơ chứ , nếu không muốn nói là Nhi đang đợi một người đàn ông trong cuộc sống này từ lâu lắm rồi , niềm vui như rộn ràng trong lòng .
                             
                             
                                      Từ đó thỉnh thoảng sau giờ tan sở , Nam lại tới đón Nhi đi cafe hai người nói chuyện về cuộc sống , về công việc thời trang mà Nhi đang làm . Nam cũng thông cảm cho Nhi, rất nhanh Nhi bước qua sự dè dặt ban đầu . Nam cởi mở và biết quan tâm tới người khác. Trái tim khao khát, bấy lâu lạnh ngắt, giá băng, nay loạn nhịp trước anh. Nhi thấy vui, thật vui , một cô gái có cuộc sống như Nhi vui vẻ, cởi mở với một ai đó thật khó , thấy thuơng, rung động , hay nhớ một ai thật không dễ. Vậy mà Nam làm Nhi rung cảm trước anh .
                             
                             

                                      Hơi hoảng với cảm giác khó hiểu của một cô gái có trái tim sắt đá như Nhi , lần đầu tiên nhận ra mình có nguy cơ bị đánh chiếm con tim . Nhi đã bắt đầu cảm thấy mến Nam rồi ư, liệu có khi nào ý nghĩ là ảo nhưng yêu thuơng là thật , và Nam , làm sao anh có thể yêu , có thể chấp nhận với một cô gái như Nhi , bình thường, xa cách, và đôi khi ngốc nghếch một cách thảm hại.
                             
                             
                                        Nhi còn nhớ một câu nói trong bộ phim " Thị trấn Smallville " làm Nhi chết lặng " Đừng làm bị thương điều mà mình không thể giết chết " Nhi quyết định giữ gìn tình cảm này dù lòng vẫn không ngừng tự hỏi đó là tình cảm gì? Nhi mặc kệ, bởi tên gọi chưa bao giờ quan trọng bằng bản chất , Nhi cũng biết bây giờ là thế kỷ 21 rồi, và "cổ tích nằm trong tay bạn, nên hãy nắm tay vào cổ tích sẽ trở thành hiện thực ".  Nhi biết , nhưng ... cổ tích của Nhi mong manh quá ! Nhi sợ nó vỡ , sợ làm đau nó trong lòng bàn tay nhỏ hẹp , nên Nhi không dám nghĩ gì nhiều về điều kỳ lạ đang xảy ra trong tâm tưởng .
                             


                            o0o
                             
                             
                                       Những ngày tiếp theo, và nhiều ngày tiếp theo nữa. Nam thường hay đón Nhi vào những buổi chiều. Chiều nay Nam đến, vẫn góc quán ấy Nhi đã được nghe thật nhiều về Nam cùng những câu chuyện tiếu lâm vui nhộn ... Nhi tưởng như có thể ngả vào vai Nam. (Quán cafe trở thành chỗ kỷ niệm thứ nhất của Nam và Nhi.) Của hai người bắt đầu trao nhau tâm hồn nồng ấm và tình yêu khát vọng nơi Nhi .
                             
                             
                                      Nhi nhớ về những ngày đầu mình mới quen Nam , chắc anh chưa bao giờ nói dối Nhi, ít nhất là Nhi cảm nhận được như vậy. Nam gặp Nhi nhiều hơn , Nhi được sự đồng cảm của anh, Nhi không ngại ngần khi tâm sự với anh về gia đình , gia cảnh của Nhi  ... Chẳng hiểu từ bao giờ Nhi yêu người con trai đầy nghị lực ấy , không một chút ngại ngần, Nhi yêu nhưng không dám thổ lộ và hình như Nam hiểu điều đó, anh không mặc cảm với công việc của Nhi đang làm. Nhi rất may mắn vì có Nam, Nam yêu và cũng tôn trọng Nhi. Tuy chưa một lần nào Nam nói anh yêu em . Nhưng trong tình yêu khi người ta yêu không nhất thiết phải nói ra thì mới là người ta yêu . 



                                                                                                    o0o
                               
                                    ( ... )  Hôm nay nghỉ diễn ở nhà thấy buồn Nhi gọi điện thoại cho Nam :
                            _ A lô phải đến ngay anh ơi !
                            _ Nhi đấy hả? Anh đây đang làm gì vậy ?
                            _ Anh ! Em đang ở gần nhà. Gọi điện thoại cho anh có làm gì đâu.
                            _ Hôm nay em không đi diễn sao?
                            _ Không, hôm nay em nghỉ , anh đến đây ngay, em đang buồn , em sắp chết.
                            _ Không được , tối nay anh phải trực cơ quan mà có chuyện gì buồn vậy ? Nói anh nghe được không ?
                            _ Bất đồng trong cuộc sống, trong công việc
                            _ Ôi dào, chuyện bé như con cắc kè ấy , mà như thế này nhé , bây giờ em về nhà uống một thứ nước gì man mát đi, rồi lên giường nằm nói to mười lần : cuộc sống , nỗi buồn của mình không đáng kể.
                             
                             

                             
                            o0o
                             
                             

                             
                                      Về nhà Nhi chẳng dại gì làm theo lời Nam bởi Nhi biết sẽ không hiệu quả , trong mắt xích nỗi buồn tối nay , có những điều mà Nhi không tiện nói ra. Nhi bước ra trước chiếc tủ gương soi mình trong đó.
                            Nhi lấy ghế ra ngoài cửa ngồi ngửa mặt lên trời , nhìn lên bầu trời sao nhấp nháy, Nhi nghe lòng nhẹ nhàng, chơi vơi, không nhớ mình đang buồn vì chuyện gì nữa. Nhi chỉ miên man suy nghĩ lung tung , nhìn trời đất bao la, mông lung , đang nằm nghĩ thì nghe tiếng xe quen thuộc của Nam dừng ngoài cổng, rồi tiếng giầy nện xuống nền xi măng, cùng tiếng nói :


                            _ Làm gì mà ngửa mặt lên trời vậy?


                            Nhi ngồi hẳn dậy nhìn Nam :


                             _ Nằm đếm sao xem ngày mai trời có mưa không  !
                            _ Em định làm nghề dự báo thời tiết đấy à?
                            _ Không, nhưng bởi vì em thích làm người bận rộn như ai kia thôi , tối rồi vẫn đi làm , tan sở rồi vẫn còn quay lại cơ quan gặp xếp.


                                Nam phá lên cười , kiểu cười của Nam làm Nhi càng nhớ hơn cái ngày đầu hai người gặp nhau ngoài đường hôm nào.


                            Nam nói :


                            _ Em nhớ lâu nhỉ ! Hôm nay than buồn tại sao vậy? Bảo sắp chết mà !
                            _ Ừ, định chết nhưng tìm mãi không thấy có cây ớt nào mà trèo lên nhảy xuống đây


                            Câu tếu của Nhi làm Nam cười phá lên


                            _ Có chuyện gì em nói cho anh biết đi.
                            _ Em thấy chán lắm rồi cuộc sống hiện tại , công việc, có lẽ em sẽ nghỉ thôi không diễn thời trang hợp đồng nữa.
                            _ Vậy là tốt , em tìm được một việc khác tốt hơn rồi sao ?
                            _ Không ! Nhi chán nản trả lời
                            _ Vậy em đang ý định làm gì ?
                            _ Vào Sài Gòn chạy sô diễn.
                            _ Vào Sài Gòn , vào đó sẽ không hợp với em. Nam nói nhấn mạnh.
                            _ Thế cứ làm chỉ một chỗ như hiện tại là tốt cho em à ? Em không có sự lựa chọn, với công việc đó chẳng có nơi nào là không hợp với em cả.
                            _ Anh sẽ tìm một việc làm khác cho em.
                            _ Anh nghĩ rằng em sẽ làm được việc gì với kiến thức của em bây giờ.
                            _ Anh biết, nhưng anh thấy em thực sự ngây thơ quá, vào Sài Gòn, đương đầu cạnh tranh ở các sàn diễn lớn sẽ không bao giờ có chỗ của em , em thực sự rất ngây thơ so với chốn đó , anh không hiểu em đang nghĩ gì nữa.
                            _ Anh tò  mò em đang nghĩ gì sao? Biết để biết vậy thôi có đúng không ?
                            _ Anh không biết !
                            _ Anh không biết ! Sao vậy ?
                            _ !!!
                            _ Trong nghề người mẫu nếu không có đỉnh vinh quang em sẽ chẳng là gì cả, mà anh bảo tối nay anh bận trực cơ quan, sao lại ghé thăm em ?


                            _ Anh bận thật ,anh chỉ qua một lúc rồi đi thôi, một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, với công việc thì tùy em thôi, nhưng anh muốn em hãy suy nghĩ. Bây giờ anh phải trở lại chỗ làm, em đi ngủ sớm đi , sáng mai thức dậy em sẽ thấy tư tưởng thoải mái , mà thoải mái thì suy nghĩ cũng khác.


                                        Sau câu nói ấy Nam bước đi , Nam đi, Nhi lại chìm vào yên lặng Nhi đang suy nghĩ. Có lẽ Nam nói đúng.
                             
                             

                             
                            0o0
                             
                             

                             
                                              Từ ngày có anh Nhi luôn tin rằng cuộc sống bây giờ và cả sau này, Nhi và anh sẽ luôn bên nhau mãi mãi không xa rời. Có Nam ở bên thì cuộc sống dù có tẻ nhạt đơn điệu đến mấy với Nhi cũng sẽ trở nên lãng mạn và đầy thi vị.
                             
                                               Nhi luôn tin khi hai người đang yêu nhau thì chỉ có niềm tin và hạnh phúc lẫn niềm vui , Nhi không còn cảm thấy cô đơn , không còn cảm thấy giá lạnh nữa ... Anh cũng bỏ qua những gì có thể cho Nhi. Kể cả thông cảm và chấp nhận những việc mà Nhi đang làm , theo thiên hạ là khoe mình, là õng ẹo ...  chấp nhận Nhi trên sân khấu khoe thân thể trước bao người , trước bàn dân thiên hạ . Nhi thích nhất là được khoác tay anh chầm chậm dạo bước trên đường phố , thích được nhìn thấy nụ cười ấm áp dường như lúc nào cũng đọng trên môi anh , và lúc này Nhi có thể nũng nịu anh, bắt anh chiều chuộng mình mọi thứ. Rồi Nhi và anh có thể tìm được một chỗ lãng mạn bên hồ. Nhi cùng ngồi đối riện với anh , nhìn sâu vào mắt anh , để đọc được bao yêu thuơng trong thế giới tâm hồn cảu anh. (" Có lẽ trên thế gian tất cả các câu chuyện tình yêu đều giống nhau như vậy, chỉ khác là mỗi chuyện tình đều có những đắng, cay, ngọt ngào không giống nhau ... "  Và bây giờ cũng vậy, ngọn sóng tình yêu không phải lúc nào cũng hiền hòa yên bình , đôi lúc nó có thể nổi sóng, đôi lúc lại như một bông hoa đẹp cũng thường có nhiều gai sắc nhọn.) 
                             
                             

                                                Nam là một người đàn ông cứng rắn và có một chút gia trưởng , có những lúc Nhi cảm thấy anh như một con ngựa bất kham Nhi không thể nào điều khiển được , anh có thể dịu dàng yêu chiều Nhi hết mực, cũng có thể ngay tức khắc biến thành một người nghiêm nghị và lạnh lùng, cứng cáp để trấn áp tính mè nheo trong cô.  Mải suy nghĩ miên man, Nhi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào ...




                            0o0 
                             
                             

                                      (... )  Nhi làm theo ý mình. Đã nửa tháng rồi Nam thưa thớt qua đưa Nhi đi chơi , Nhi hỏi, anh bảo bận. Nhi thấy hoang mang, thấy sợ, sợ sẽ đánh mất Nam, nhưng tính mạnh mẽ trong Nhi không cho phép Nhi yếu đuối.
                             
                             
                                            Dù rằng lòng vẫn còn rất bâng khuâng, hoang mang khi một mình không người tâm tình, nhưng bây giờ Nhi đã có đủ thời gian và bình tĩnh để lấy lại cân bằng cho cuộc sống của mình, để chấp nhận cuộc sống hiện tại một mình, chắc Nam giận Nhi lắm vì đã không nghe lời, kệ! Phải lẽ là nên như thế , níu kéo để làm gì khi anh đã không muốn, khi hai con tim sẽ mãi chẳng bao giờ hòa chung nhịp đâp.
                             
                             
                                            Chiều nay một mình Nhi lang thang trên con phố. Hoa sữa vẫn nồng nàn , ngày Nhi mới quen Nam cái huơng thơm thân thuộc như mùi nuớc hoa Nam dùng, bỗng gợi về trong Nhi bao kỷ niệm như vừa mới hôm qua thôi Nhi quen Nam trong một lần đợi đèn xanh và sau đó là bao vui buồn , hờn giận, lẫn hạnh phúc. 
                             




                             
                             
                             
                              
                                      (... )  Thời gian vẫn cứ trôi đi, mặt trời vẫn mọc ở hướng đông và vẫn lặn ở hướng tây, mà sao Nhi có cảm giác như ngưng đọng lại vậy! không hiểu có bao giờ người ta thôi không yêu nhau không nhỉ ? Có bao giờ người ta không nhớ về nhau không nhỉ?  Có bao giờ người ta mãi đang hạnh phúc trong tình yêu?  Có bao nhiêu người đang đau khổ vì yêu?  Và cũng có bao nhiêu người đang cô đơn không được yêu?
                             
                             

                             
                            *0*o*0*
                             
                             

                             
                                             Chắc sẽ chẳng có ai có thể thu thập được số liệu này , cũng như Nhi cũng đang rất buồn , lý do thì nhiều trong cuộc sống cơm áo gạo tiền này , người ta nhớ rằng con người có trái tim để sống mà nhiều khi quên mất rằng mình có một trái tim để yêu và rung động, công việc, con cái, các mối quan hệ xã hội, các buổi chiều nhậu nhẹt, các buổi tối lang thang nơi cà phê, shop nọ, shop kia làm chúng ta ít khi còn được ngồi lại một mình để lắng nghe tiếng nói từ tâm hồn .
                             
                             

                                              Trời hôm nay có mưa, những giọt mưa nghiêng nghiêng tựa như muôn ngàn nước mắt của thế gian đang rơi xuống . Buồn ! Giá lạnh từng cơn thổi qua khung cửa sổ. Ngoài đường những dòng người hối hả lao đi. Hôm nay là thứ 7 , những ngày cuối tuần như thế này Nhi thường đi uống cà phê, hôm nay cũng vậy Nhi gậm nhấm bên ly cà phê đắng, mà bằng những cơn mưa, Nhi thấy mình hình như đang thay đổi , thói quen cà phê một mình của Nhi không biết có từ khi nào nữa, có lẽ là từ lâu lắm rồi. Bài hát ở quán cà phê vô tình cất lên gợi về trong Nhi niềm ký ức xa xôi, những làn gió nhẹ chỉ đưa lên tóc nhưng cũng đủ làm lòng Nhi se lạnh. Bài hát Nothing's gonna change my love for you. của cs: George Benson cất lên vọng vào tâm tư một nỗi buồn của dòng kỷ niệm xa nào đó...
                             

                                                   Nhi đã xin nghỉ sô diễn đêm nay với lý do bị ốm, rỗi rãi Nhi thường thích lang thang, chẳng lang thang còn biết làm gì bây giờ. Bài hát thật buồn gợi lên trong lòng Nhi nỗi tủi hờn vô bờ, Nhi biết đi về đâu khi con tim mãi lạc lối còn đi tìm. Nhi trả tiền rồi rời khỏi quán cà phê gọi xe ra bờ hồ, nơi mà Nam và Nhi hay dạo buớc ( Hồ hoàn kiếm )  Nơi kỷ niệm thứ hai của hai người. Anh thợ ảnh cứ đi theo gạ gẫm :


                            _ Chụp hình đi em, chỉ 15 phút sau là sẽ có ảnh 
                             
                             Nhi đành chụp vài kiểu ...


                            Nhi ngồi xuống một ghế đá nghĩ mông lung về Nam :


                                                + Nam à ! Thế là anh đã đến bên em được hơn một năm. Hơn một năm, thời gian cũng khá dài để người ta có thể thực hiện một điều gì đó cho riêng mình. Nhưng em tưởng như mới đây thôi anh đã đến bên em , rồi yêu thương em. Và em, em đã đón nhận anh, đón nhận tình yêu của anh dành cho em với một niềm tin tưởng và niềm hạnh phúc.
                             
                             
                                                    Anh à ! Thời gian sao trôi đi nhanh quá em dường như đã cố gắng níu kéo từng phút, từng giây để có thể được ở bên anh lâu hơn, nhiều hơn, để được ngắm nhìn gương mặt anh, đôi mắt anh, và cái nhìn làm em nể sợ của anh.
                             
                             
                                                           Anh biết không em cứ nghĩ rằng em đã yêu anh từ lâu lắm rồi phải lâu hơn con số thực tế một năm rất nhiều và ngày 6/2 là ngày kỷ niệm tình yêu của chúng ta. dĩ nhiên chúng ta sẽ kỷ niệm, một năm, hai năm, ba năm và rất nhiều năm nữa phải không anh ? Em thấy nhớ anh quá sao anh không  đến ....
                             
                             

                                                         Trước khi chúng ta yêu nhau chưa bao giờ em nghĩ chúng ta lại đến với nhau, em lại chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ lại yêu em nhiều như anh yêu em, nhưng tất cả những điều đó đều đã đến , vượt xa những gì có thể tưởng tượng được , tất cả điều đó làm em rất hạnh phúc. Đã có nhiều điều thú vị và bất ngờ đến với chúng ta và tình yêu của mình anh nhỉ, và anh, anh chính là điều bất ngờ nhất trong cuộc sống của em đấy .
                             
                             
                                                   Hình như từ ngày yêu nhau chúng ta chưa một lần nói yêu nhau thì phải. Nhưng tình yêu đâu cần phải nói ra phải không anh ? Anh hiểu em và em cũng hiểu anh mà, và cũng thật may mắn trong hàng vạn con người, hàng vạn trái tim thế vậy mà hai trái tim nhỏ bé của chúng ta lại đến được với nhau. Có phải là do duyên số hay định mệnh đã chỉ dẫn cho chúng ta đi chung một con đường. Dĩ nhiên chúng ta đã có những giây phút hạnh phúc và cũng có những phút giây hờn giận, chỉ vì em trẻ con quá. Tránh sao được những sóng gió trong tình yêu . Nhưng chính những đợt sóng mà con thuyền tình yêu của chúng ta có thể đi nhanh hơn và thêm một lần nữa em lại được hiểu anh hơn và yêu anh nhiều hơn .
                             
                             

                                                             Anh biết không, khi yêu anh em mới nhận ra là mình yếu đuối, nhiều khi em đã khóc, khóc thật nhiều về cuộc sống, về công việc của em, khóc thật nhiều vì nhớ anh, mặc dù em vẫn gặp anh thường xuyên. Mấy ngày nay anh đi đâu  vậy? Nam ơi! Giá như giờ này có anh ở đây em sẽ phải gục đầu vào vai anh mà khóc thật to , thật nhiều cho bõ mấy ngày buồn không có anh. 
                             
                             
                                                         Anh ơi! Cuộc sống giờ vất vả và khó khăn quá, nhiều khi em thật sự mệt mỏi, em cũng buồn vì từ ngày em xin làm thêm ban ngày em ít được đi dạo cùng anh cuối tuần thứ 7. Nhưng vì công việc, chúng ta phải biết hy sinh, anh đã yêu em và tất nhiên đã chấp nhận tất cả. Nhiều khi em bướng quá không chịu nghe lời anh bảo , em biết anh giận em lắm vì không biết nghe lời , em sẽ không sao mà ! Điều quan trọng là em đang gìn giữ và trân trọng tình yêu đó , em không biết những điều ước có trở thành hện thực không nữa nhưng em vẫn muốn ước , em ước sao anh sẽ đến bên em lúc này , ngay lúc này ...
                             
                             

                                     Đang suy nghĩ miên man thì Nhi giật mình  khi nghe thấy giọng nói quen thuộc quá :


                            _ Định ngồi đây hóng gió sao bé ?


                            Ôi Nam, anh đã đến thật rồi , anh đã bước ra từ điều ước của Nhi chăng Nhi nhắm mắt vào xong rồi lại mở mắt ra xem mình có bị ảo giác hay không . Đúng Nam thật rồi, anh đã đến, sao Nam lại biết Nhi ở đây. Người ta bảo khi hai tâm hồn thực sự có thể hòa nhập làm một thì họ thường có sự thần giao cách cảm có lẽ là đúng.


                            Nhi ngơ ngác ngạc nhiên , nhìn Nam nói :


                            _ Anh, sao anh không đến bên em mấy ngày qua vậy? Điện thoại thì tắt máy.


                            _ Anh bận quá, điện thoại bị hỏng. Qua chỗ làm thêm không có em ở đó , anh nghĩ là em sẽ ra đây vì anh qua nhà đã khóa cửa ngoài.


                                    Nam lại ngồi bên Nhi, Nhi gục đầu vào vai anh. Giây phút này Nhi cảm thấy thật hạnh phúc. Nhi thì thầm vào tai Nam :


                            _ Em luôn cầu mong chúng ta sẽ mãi mãi được hạnh phúc như thế dù sẽ phải vất vả hay khó khăn thế nào, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau anh nhé !


                            _ Anh sẽ luôn yêu em như bây giờ , được không nào?  Và dĩ nhiên chúng ta sẽ luôn bên nhau, yêu thuơng nhau và cùng nhau chia sẻ tất cả vui buồn trong cuộc sống, anh sẽ luôn bên em , chăm sóc em và yêu thuơng em, như bây giờ, anh hứa đấy.


                            Nhi nép vào ngực Nam.


                            _ Anh à ! Có những lúc em làm anh thật buồn phải không ? Nhưng anh biết đó chỉ là những hiểu lầm không đáng có giữa hai ta. Em xin lỗi ! Tại em, tại em mà, em đã quá ích kỷ .


                            Nam vén mấy sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt của Nhi nói thì thầm :


                            _ Nhưng cũng là do anh quá yêu em.


                            _ Vâng, và thực sự chính vì thế mà em cảm nhận được tình yêu của anh, một tình yêu thật sự lớn dành cho em.


                               Nhi khóc những giọt lệ lăn dài trên má , Nam lau những giọt lệ trên má Nhi ôm Nhi vào lòng.


                            _ Đừng khóc em !


                            Nam cúi xuống đặt một nụ hôn dài sau bao ngày nhung nhớ lên môi Nhi. Nhi cảm nhận được tình yêu của anh dành cho Nhi, một tình yêu thực sự to lớn. Nhi tràn đầy hạnh phúc khi có Nam bên cạnh.
                             
                             

                             
                            *0*o*0*
                             
                             

                             
                              Thế rồi mọi chuyện rồi cũng qua Nam và Nhi vẫn dành trọn tình yêu cho nhau.


                            (....... ) 
                             
                            ....

                             
                             
                              
                                      (... )  Nhi nhận vào Sài Gòn với một sô diễn hai tháng. Nhi không muốn xa Nam nhưng vì cơm áo gạo tiền nên cũng phải hy sinh một chút. Vậy là Nhi và Nam ít liên lạc với nhau, từ ngày Nhi vào Sài Gòn, Nam vẫn gọi điện thoại cho Nhi, đều đặn hai ngày một lần, còn Nam không dùng điện thoại nữa, ở chỗ anh ở cũng không lắp máy điện thoại , mà cơ quan thì phức tạp nên Nhi cũng không thể gọi cho Nam từ đó. Nhi cũng nhớ Nam nhưng cũng phải đợi anh gọi cho mình, đợi chứ biết làm thế nào.
                             
                             

                             
                                                   Rồi một ngày kia Nhi mất liên lạc với Nam, Nhi đợi cho mau mau hết hai tháng để được trở lại Hà Nội gặp Nam, cho hết mấy ngày xa cách nhung nhớ, anh không gọi điện thoại cho Nhi chắc là anh bận việc nên không có thời gian để gọi điện thoại.Nhưng không sao lần này về Hà Nội Nhi sẽ mè nheo với anh một trận.
                             
                             
                                    o0o


                                                     Hai tháng sau Nhi trở ra Hà Nội. Nhi thấy nhớ Nam quá ! Nhi nghỉ ngơi , rồi đi tìm Nam. Nhi ra quán cà phê trước kia Nhi và Nam hay ngồi, cả một buổi chiều, đến tối Nhi lại ra nơi kỷ niệm của hai người . Đêm đó Nhi qua vũ trường Newcentury để giải khuây nỗi nhớ Nam. Nhi gặp Đạt ở ngay bãi đậu xe cô liền gọi anh :


                            _ Đạt, anh Đạt ơi !


                            _ Ồ, chào Nhi ! Em lên đây một mình sao ?


                            _ Vâng, anh đi cùng bạn của anh à, anh Nam có đi cùng anh không?


                            _ Em đã biết chuyện gì chưa ?


                            _ Chuyện gì ?


                            _ Có lẽ em chưa biết chuyện gì thật.


                            _ Thì chuyện gì ? Phải nói thì em mới biết chứ !


                            Đạt nhìn Nhi ái ngại nói :


                            _ Nhi này, mai em rảnh rỗi phải không? gọi điện thoại cho anh nhé !


                            Nhi lấy điện thoại ra ghi lại số điện thoại rồi nháy lại vào máy điện thoại của Đạt. Đạt thấy số điện thoại lạ nên hỏi :


                            _ Em mới dùng số điện thoại này sao?


                            _ Vâng , em bị làm rơi điện thoại , mất hết số điện thoại bạn bè rồi, nên mới dùng số này.


                            _ Mai anh goị cho em nhé? Đạt nhìn Nhi nói.

                            _ Em sẽ đợi.
                             
                            o0o
                             
                            Nhi nằm trên giường lười biếng , với lấy điều khiển bật đầu đĩa. Bài hát quen thuộc mà cô thích vang lên.






                             
                             

                                      (... )  Chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia là tiếng nói của Đạt :

                            _ Này Nhi, anh có chuyện muốn nói với em, anh qua nhà em hay ra quán cà phê chỗ cũ nhé ! 
                             
                                    Chỗ cũ mà Đạt nói là quán cà phê ở gần nhà Nhi ở, chỗ đó là kỷ niệm lần đầu tiên của Nhi và Nam, cô hay uống cà phê ở đó, đấy là một thói quen nên Nhi mới gặp Nam ở đó ngày nào. Nam và Nhi hay qua đó đôi lúc thì cả Đạt nữa .


                            Từ xa Nhi đã nhìn thấy Đạt , anh ngồi gần cửa sổ. Đạt gật đầu thay cho nụ cười hồ hởi mọi khi, anh vẫy người phục vụ rồi nhìn Nhi hỏi :


                            _ Như mọi khi chứ ?


                            _ Vâng, như mọi khi. Nhi mỉm cười.


                            Nhi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.


                            _ Có chuyện gì bí mật lắm sao mà phải để hôm nay mới nói được ?


                                    Đạt không trả lời, mắt anh đang hướng ra ngoài cửa sổ đăm đăm tựa như ngoài đó có gì đặc biệt lắm mới thu hút anh đến vậy, cô khuấy khuấy ly nước, nhắc lại câu hỏi :


                            _ Kìa anh, có chuyện gì vậy ?


                                    Đạt xoay người lại, tay mân mê cái chén men sứ trắng, trầm ngâm :


                            _ Nhi này! Nếu cuộc đời này không có Nam nữa em có sống được không ? Em yêu Nam nhiều lắm phải không ?


                                     Hỏi Nhi nhưng mặt Đạt vẫn chăm chú vào cái ly, làm như anh đang suy nghĩ gì đó về chất men chứ không phải đang nói chuyện với cô. Đạt thật lạ! Có bao giờ Nhi thấy Đạt như thế này đâu, cái thìa trong tay Nhi dừng lại khi nghe câu nói của Đạt. Khuôn mặt cô lặng lẽ chìm đắm trong suy tư Nhi lo lắng.

                            _ Anh sao vậy ?


                            _ Nhi à! Đạt ngước nhìn lên : Anh xin lỗi.


                                     Linh cảm như một tia chớp vụt qua. Nhi chợt hiểu, một chút nghi ngờ,người Nhi run lên.


                            _ Vậy là ... vậy là Nam đã, anh ấy đã có người khác ?


                                 Đạt cúi mặt.


                            _ Phải !


                                     Nhi sững sờ.
                                     Tuy không muốn lừa dối Nhi nhưng Đạt không biết làm thế nào bây giờ bởi Đạt hiểu rằng Nhi yêu Nam đến nhường nào, yêu hơn những gì Nhi đang có, nếu bây giờ anh nói ra Nhi ơi! Nam đã mất rồi, nói như vậy thì có phải là tàn nhẫn hơn không. Liệu Nhi có chịu được cú sốc khi biết rằng sẽ mất Nam mãi mãi không về ! Nhi rùng mình khi nghe Đạt nói ( phải ! ) chợt cô đau nhói trong ngực, vịn tay vào mép bàn, từ từ đứng dậy.


                            _ Vâng, em hiểu mà, em sẽ không sao đâu, cám ơn anh đã nói cho em biết, em đi đây !


                                  Nhi quay lưng bước nhanh ra phía cửa, cắn môi thật chặt để không bật khóc.


                                  Đạt là người bạn thân hơn tất cả những người bạn của Nam, anh cũng như Nam vui nhộn, hài hước, nên thỉnh thoảng Nam cũng rủ Đạt cùng đi chơi xa đâu đó, hay đi uống cà phê. Nhi đang đi chuông điện thoại kêu. Đạt gọi :


                            _ Nhi à! Bình tĩnh nghen !


                            _ Em không sao. Tiếng Nhi thật nhẹ.


                                Đạt nói gấp, nói gấp như sợ Nhi cúp máy mất :


                            _ Anh có công chuyện phải đi bây giờ chiều nay 4 giờ anh qua nhà em, hai anh em mình nói chuyện.


                                   Nhi đi như chạy, đầu chúi về phía trước.Nhi thấy Đạt lạ thế nào ấy không lẽ báo tin Nam có người yêu mà Đạt phải lúng túng như vậy sao, không lẽ Nam lại lấy vợ rồi, mới xa hai tháng thôi mà Nam đã vậy ư, đã xa mặt cách lòng ư ?  Sao nhanh quá! Đạt bảo chiều nay qua nhà nói chuyện, mà là chuyện gì thế nhỉ, không phải anh vừa nói rồi đó thôi ... hay Đạt muốn an ủi Nhi, hay Nam gửi thiệp cưới mời Nhi ?



                             
                            o0o
                             


                             
                                                  Đúng hẹn Đạt gõ cửa, khuôn mặt vốn vui nhộn của Đạt có vẻ nghiêm nghị. Câu chuyện tẻ nhạt, với những câu hỏi rời rạc, gượng gạo. Nhi rất muốn hỏi thăm về Nam nhưng lại ngại ngần, một lát sau Đạt đứng dậy lục túi.


                            _ Nam gửi cho em cái này !


                                 Nhi choáng váng, chắc Nam muốn mời Nhi đi dự đám cưới của anh chăng, thảo nào thấy Đạt lúng túng, không phải thiệp mời cưới. Nhi thở ra nhẹ nhõm, đó là một cái phong bì với những vạch xanh trắng quen thuộc của bưu điện. Có điều gì Nam muốn nói với Nhi ở trong đó, chắc có lẽ một lời xin lỗi. Tránh cái nhìn dò hỏi của Nhi. Đạt rút một điều thuốc khum tay châm lửa, rít những hơi thật dài. Nhi băn khoăn, trước đây đâu thấy Đạt hút thuốc. Đạt nheo mắt nhìn theo làn khói mỏng, trầm giọng :


                            _ Nhi này! ... hình như em chưa biết chuyện gì.


                            Nhi ngước lên :


                            _ Biết gì hả anh Đạt ?


                                 Đạt lặng lẽ dụi thuốc vào cái gạt tàn ( cái gạt tàn này mọi khi Nam hay hút thuốc ) giọng anh nghèn nghẹn :


                            _ Nam ... Nam mất rồi! ba tuần trước.


                            Nhi đứng bật dậy ngó Đạt trân trối


                            _ Cái gì? Anh ... anh nói sao? Anh Nam  ... anh Nam chết rồi?


                            Đạt gật đầu thay cho tiếng trả lời, khuôn mặt méo đi vì đau đớn :


                            _ Phải ! Bị tai nạn.


                            Nhi lảo đảo ôm ngực, ngửa mặt nhìn lên, lắp bắp.


                            _ Bị tai nạn ?


                                Nhi lập cập bóc thư, người run lên, những dòng chữ nhảy múa trước mắt. Đạt nói trước khi Nam mất anh rất tỉnh táo và nhắc đến Nhi rất nhiều, nhưng Đạt không làm sao liên lạc được với Nhi để báo cho Nhi biết điều đó, đúng rồi, thời điểm đó Nhi làm mất điện thoại mà. Nhi đọc thư :


                                     Nhi thân yêu !
                                     Khi em đọc lá thư này thì anh đã đi xa, rất xa. Dù sao đi chăng nữa anh vẫn muốn nói với em một lời xin lỗi, anh đã nói dối, đã không giữ đúng lời hứa là sẽ bên em mãi mãi, khi yêu em,anh không hề nghĩ đến một người con gái nào khác ngoài em, và anh đã rất hạnh phúc khi ở bên em. Hãy tha thứ cho anh ... Giờ đây, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta đã từng thống nhất sẽ bỏ qua cho nhau những gì có thể. Em đừng khóc nhé, anh không muốn em khóc ... Anh biết rằng trong những tháng ngày qua, chúng mình đã yêu nhau tha thiết, anh không thể quên đi tất cả những kỷ niệm, em còn nhớ không những buổi chiều, anh đã từng hạnh phúc lắm khi nắm những bàn tay mong manh nhỏ bé ấy của em ....


                            Thư của Nam viết cho Nhi rất dài, đầy ắp trong đó là những kỷ niệm của Nhi và Nam, anh không quên một điều gì, dù là nhỏ nhất, tiếp theo là những lời nhắc nhở mà ngày trước anh vẫn hay nhắc. Nam nhắc Nhi không nên tắm khuya sau khi đi diễn về, sẽ khó ngủ, không nên bắt chước anh đi dạo dưới mưa, dễ bị cảm. Khi ra đường phải nhớ đội mũ, vì ánh nắng gắt có hại cho da và sức khoẻ. Buổi sáng nhớ dậy đúng giờ, đừng ngủ nướng vì khi thức dậy sẽ bị đau đầu ...


                            Thỉnh thoảng Nhi phải dừng lại để lau những giọt nước mắt lã chã


                            ... Anh chúc em luôn gặp những gì hạnh phúc, luôn đạt được những gì mình mộng ước  ... vĩnh biệt em , người yêu duy nhất của đời anh .


                                 Nhi ấp lá thư của Nam vào ngực, gào lên trong đau đớn. Đạt nắm lấy tay Nhi, kéo Nhi vào lòng. Nhi khóc nấc. Đạt nhẹ an ủi vỗ về :


                            _ Khóc đi em, khóc cho tâm hồn nhẹ bớt, Nam rất yêu em và luôn hạnh phúc vì điều đó.


                                Nhi nghẹn giọng :


                            _  Em  vô tình quá phải không anh ? Tại sao anh ấy lại bỏ em mà đi luôn chứ, bỏ em mà đi sau bao hứa hẹn với em. Ông trời sao ác quá nỡ chia cắt chúng em vậy anh ?


                            Đạt nói với Nhi :


                            _ Sắp 49 ngày Nam em có về nhà Nam không ? Mẹ Nam có nhắc đến em và muốn gặp em.


                            _ Em rất muốn.
                            .........
                            !!!!!!!
                             
                             

                             
                            o0o0o
                             
                             

                             
                                      Nam ơi! Giá như có một điều ước bây giờ thì em sẽ không ước rằng anh sẽ quay trở về với em như ngày xưa và mình mãi bên nhau như bao nhiêu người khác . Mà em chỉ ước sao chúng mình đừng quen nhau để giờ đây em không phải buồn đau và nhung nhớ . Đặt người xuống là em nghĩ đến anh, anh dường như lúc nào cũng có ở trong suy nghĩ của em, em cũng không biết phải làm gì trong lúc này nữa ... Nằm trên giường Nhi khóc vùi, thời gian trôi đi chẳng thể nào trở lại, chẳng thể nào níu kéo được nữa, cũng như Nam đi mà sẽ không bao giờ trở lại cùng Nhi.
                            ( ..... ) 
                              
                             
                             
                             
                             

                                      (... )  Những năm tháng quả thật ác, nó có thể cuốn trôi đi tất cả mọi thứ, nhưng không thể quấn mất đi nỗi đau và niềm day dứt trong Nhi, ý nghĩ về Nam không bao giờ nguôi ngoai. Nhi ân hận một điều duy nhất là, trước khi Nam mất Nhi không được gặp Nam lần cuối điều đó làm cho NHi suy nghĩ và bứt dứt cho đến tận bây giờ. Thời gian có thể đốt cháy tất cả thành tro bụi vậy mà không thể nào làm nguôi ngoai, nguội đi lòng sóng gió trong Nhi.


                            Đang mãi suy nghĩ về những thứ hư vô Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi ríu rít :


                            _ Mẹ ơi ! Mẹ ơi !


                            Tiếp theo là tiếng nói của một người đàn ông :


                            _ Coi chừng ngã đó con, đừng có chạy.


                                     Thằng bé chạy từ ngoài vào ôm chầm lấy chân Nhi, trèo lên ghế, sà vào lòng Nhi, ôm cổ hôn chụt một cái vào má. Nhi nở nụ cười ôm thằng bé vào lòng nựng yêu.


                                     Đứa bé ấy là con của Nam, còn người đàn ông vừa nói đó là Đạt. Sau khi nỗi đau mất Nam Nhi nhận ra mình đang mang giọt máu còn lại của Nam giờ đã được hơn hai tháng. Nhi tâm sự với Đạt ... Đạt thấy thương Nhi quá, mà cũng thương cả Nam nên Đạt nói với Nhi. Đạt muốn thay Nam làm bố đứa bé Nhi đang mang. Đạt đống ý cưới Nhi, và tất nhên Nhi cũng đồng ý vì chỉ có như vậy Nhi mới có thể để lại giọt máu còn lại của người yêu.
                             
                             
                            o0o


                                            .... Hai người sống với nhau đã được bốn năm đứa con còn lại của Nam giờ đã hơn 3 tuổi. Nhi và Đạt sống thành một gia đình nhỏ, rất hạnh phúc, quây quần, ngôi nhà nhỏ luôn ngập tiếng nói tiếng cười của Đạt và con trai. Không bao giờ nghe thấy một tiếng nói lớn, cự cãi hay hờn trách gì từ hai phía.
                             
                             

                                          Thực chất ra Nhi và Đạt chỉ là vợ chồng trên danh nghĩ giấy tờ, còn về hai người thì họ vẫn chưa thuộc về nhau. Đạt cũng mến thương, yêu Nhi, nhưng Đạt muốn cho Nhi thời gian. ( Thời gian sẽ là một viên thuốc  thần dược tốt nhất có thể giúp con người chữa nhiều tâm bệnh. ) Sống bên Đạt, anh rất tốt, chu đáo, thuơng yêu hai mẹ con, nhưng những gì Đạt dành cho Nhi không thể đủ để cho nhi lấp đi khoảng trống, một lỗ hổng trong lòng mà Nam đã để lại cho Nhi.
                             

                                          Mọi thứ của niềm ký ức về Nam, hình bóng Nam cứ réo rắt, da diết khi Nhi nhìn con, nó thật giống Nam, nhất là đôi mắt. Khi nhìn vào mắt con, Nhi như thấy một cái gì đó mãnh liệt níu kéo Nhi trở về hồi ức xa xa, nhìn vào mắt con, hình ảnh Nam ùa về theo đôi mắt ấy.
                             


                             
                                             Nhưng yên tâm rồi dần dần mọi thứ sẽ ngủ yên, một ngày nào đó tình thương của Đạt dành cho Nhi sẽ đủ sức mạnh đẩy mọi tiềm thức có hình ảnh Nam ra khỏi tâm trí, ra khỏi trái tim, ra khỏi cuộc sống ...  Tình thương của Đạt rồi đây sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng Nhi. Nhất là trong lúc này Nhi đang dần cảm nhận ra điều đó, giờ đây hạnh phúc niềm vui sót lại sau bao thăng trầm, đớn đau, mất mát, chỉ còn có con và Đạt, họ là tất cả của đời Nhi và đó là niềm hạnh phúc, đủ đầy khi có Đạt và con trai. Nhi thấy vui, còn gì bằng nữa, sau bao đớn đau  giờ này gia đình hện tại là niềm hạnh phúc còn sót lại đối với Nhi. Nhi nở một nụ cười, hài lòng với những gì mà Nhi đang có.
                             
                                     Nam sẽ mờ dần trong niềm hạnh phúc của Nhi. Tạm biệt Nam. Cám ơn Đạt. Chồng em !!! 
                              
                                                                                                            Lê Thị Như Hằng 
                                                                    ( hết )

                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2009 16:58:00 bởi Lê Thị Như Hằng >
                            #14
                              Lê Thị Như Hằng 28.03.2009 08:16:03 (permalink)
                               

                              Chuyện cũ :
                               


                               
                                              Hư vô không bến bờ 
                                

                                 
                                 
                                     Thế là đã một đêm trôi qua, sau một đêm ngủ dậy, tôi lại chào đón một ngày mới chỉ có một mình vì giờ này mọi người đã đi làm hết . Một ngày mới đến với tôi cùng với những điều mới mẻ, những niềm vui xen lẫn, chưa thể ngập tràn nhưng tôi vẫn thấy vui .
                               
                                    Hôm nay, trên đường đến chỗ làm tôi không đi abtulau ( xe công cộng ) như mọi khi nữa mà lang thang đi bộ ra tận mết_tơ_rô ( tàu điện ngầm ) vì bến mết cách nhà tôi khoảng một cây số nên tôi rất ít đi ....  
                                 
                               

                                                                                          
                                                                           ****o0o****


                                
                                     ....  Qua tới chỗ làm, nở nụ cười chào những đồng nghiệp rồi vào phòng làm việc của tôi, tôi ngồi xuống thư thả nghe một bản nhạc quen thuộc của mình bài : ( Nothing's gonna change my love for you của George Benson hát ). Rồi lấy tập giấy ra định vẽ một bản thiết kế mới trang phục dành cho mùa đông, Noel sắp tới nhưng không tôi lại vẽ một bước tranh và kẻ một dòng chữ . Tôi say sưa mải miết tới mức sếp vào lúc nào tôi cũng không hay biết chỉ đến khi câu hỏi của sếp làm tôi giật mình
                                   _Cô đang đón đợi điều gì sao?
                                    _Sao ông lại nghĩ vậy ?
                                   _Vì nhìn bức tranh của cô , và dòng chữ cô đang kẻ ( vòng tay nào cho em ) không phải cô đang đón đợi sao?


                              _Ồ lúc nào mà tôi chẳng đón đợi một điều gì đó , nhưng không ! Tôi đang nhớ một người !
                              _ Nhớ sao ?
                              _ Ông nghĩ thế nào về điều đó?

                                  _Tôi thấy ngạc nhiên !
                                  _Vậy ông thử đoán xem tôi có khóc không?
                                  _Người khác thì tôi nghĩ là có còn cô chắc là không
                                  _Sao ông lại nghĩ vậy nhỉ?
                                  _Vì tôi làm việc với cô lâu năm rồi mà ... cô lo bản thiết kế đi chiều tôi lấy
                               
                                   Xếp đi rồi vì bản thiết kế giao mùa tôi đã chuẩn bị xong đêm qua trước khi đi ngủ nên tôi thư thả ngồi nghĩ rồi tô nốt dòng chữ đã kẻ ( vòng tay nào cho em )  2 tiếng sau đã xong  ....



                                
                                
                                      .... Tôi rời bàn làm việc lại ghế sô pha ngồi ngả lưng và xem lại dòng chữ vừa làm xong. Tôi dựa người nằm xuống ghế suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ từ khi nào , tập giấy vẽ ôm vào ngực, tay vẫn cầm cây chì vẽ ( nhìn tôi hệt như một đứa trẻ ) Tôi chìm vào giấc mơ, trong giấc mơ tôi thấy thật nhiều điều mới mẻ xen lẫn cả những điều cũ lẫn lộn, mông lung, không đường, không lối, không định vị, lẫn lối đi trong đó . Tôi bị lạc giữa giấc mơ rồi tôi thấy anh ở đó, lạc vào giấc mơ cùng tôi. Anh chỉ cách tôi không xa lắm, một chút thôi . Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh rồi anh quay mặt bước đi không nói một lời nào. Tôi cứ nhìn theo anh bỡ ngỡ , muốn chạy theo để níu kéo anh lại , giữ anh lại ... Nhưng không thể, tôi choáng váng, mắt hoa đi thấy mệt và ngã quỵ xuống đất... Tôi mơ màng nghe thấy những bước chân và dầu nóng ... những tiếng nói lao xao ngay cạnh tai mình ...Một bàn tay thật ấm đặt lên trán, tôi choàng tỉnh dậy .... 
                                

                                
                                       ... Một bàn tay thật ấm, đặt lên trán, tôi choàng tỉnh dậy, thấy người có cảm giác nóng bừng, xung quanh tôi là những đồng nghiệp, tôi mở to mắt ra nhìn họ, ngơ ngác, họ cũng nhìn tôi, có người còn nhíu cặp lông mày nữa, tôi hỏi một câu ( chuyện gì thế? ) Họ không trả lời và bỏ đi làm việc, tôi bật dậy kéo tay áo một người gần tôi nhất và hỏi một câu tiếng Trung ( Chuyện gì? ) Tôi hỏi tiếng Trung vì người đó là một người Trung hoa. Anh ta trả lời lại tôi bằng ngôn ngữ tiếng việt không sõi lắm. ( Xếp cần bản vẽ cô Vy vào lấy gọi mãi không thấy cô tỉnh, sờ vào người cô thấy lạnh mọi người mới xoa dầu nóng cho cô, cô hỏi tôi câu hỏi đó làm gì ! Tôi mới là người muốn hỏi cô, cô đang có chuyện gì ? ) Tôi chỉ nói ( ừ thế à ! anh đi làm việc của anh đi )  
                               


                                          Hèn chi lúc tôi tỉnh dậy người tôi lại nóng như vậy , tôi đưa tay lên xoa vòng cổ lên gáy, sức nóng của dầu vẫn còn lưu đọng lại đó . Mọi người ai đã vào việc ấy , chỉ còn lại mình tôi, đầu rỗng không, ý nghĩ giờ đây không còn thuộc về tôi nữa, cứ lẫn lộn , không định hướng được điều gì trong lúc này  . 
                               



                                        Tôi ra vòi nước vặn nước thật lạnh vả vào mặt cho tỉnh, và dường như tôi thấy , mình tỉnh táo hơn , và anh, nỗi nhớ anh cũng mờ nhạt trong tôi , hư vô như lạc vào một khung trời ... như lạc vào một đám mây đang bay mà không biết sẽ dừng chân nơi phương trời nào nữa .
                               
                                                                                    ( Hết ) 
                               
                                                                                 Phong Linh   

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 11:31:58 bởi Lê Thị Như Hằng >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 65 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9